Cứ mỗi chiều cuối tuần, sau khi kết thúc buổi luyện thanh tại câu lạc bộ ươm mầm tài năng âm nhạc, các học viên lại rủ nhau đến quán cà phê tám chuyện.
"Hội trưởng đi chơi cùng mọi người đi mà." họ khoác vai Cát Diệp rủ rê.
Mọi khi cô luôn từ chối để dành thời gian cho gia đình, nhưng hôm nay Đế Thiết Thành phải tham dự hội nghị quan trọng nên sẽ vắng nhà tới tối muộn.
Không còn lí do thoái thác, Cát Diệp đành gật đầu đồng ý một buổi.
Các học viên kéo cô lên xe, cùng lượn lờ dạo quanh phố ẩm thực rồi dừng chân ở tiệm trà ven đường.
Người nào người nấy đều còn rất trẻ, chỉ chừng mười chín, hai mươi tuổi, nhưng đều được Cát Diệp dẫn dắt khai phá tiềm năng nên giờ đây đã sắp sửa debut cho những công ty giải trí nổi tiếng.
Cô sáng lập ra câu lạc bộ này chỉ với mục đích tìm người tài, trước giờ chưa từng mưu cầu danh lợi, vì thế mà rất được họ yêu quý.
Tất cả cùng nhau trò chuyện rôm rả một hồi, tự nhiên chủ đề cuộc trao đổi bị chuyển sang chuyện thầm kín giữa phụ nữ với nhau lúc nào không hay.
Các cô gái trẻ tủm tỉm mách nhau về bạn tình của họ, chia sẻ đủ loại kĩ năng giường chiếu, rồi thấy Cát Diệp đang mải mê thưởng trà, họ liền vỗ vai cô:
"Boss nè, đến lượt chị phát biểu rồi đó."
"Sao? Phát biểu gì thế?" cô lơ ngơ hỏi.
"Nghe nói chị đã kết hôn, cũng nên chia sẻ một chút về đời sống vợ chồng ấy nhỉ.
Nói bọn em nghe đi, chồng chị trong chuyện đó thế nào?"
Cát Diệp đỏ mặc khi nhớ về hình ảnh của Đế Thiết Thành mỗi lúc làm tình.
Trong đầu cô, lũ lượt âm thanh và cảnh tượng nóng mắt đồng loạt hiện lên.
Cô ngập ngừng một hồi rồi mới dám kể:
"Mỗi tuần năm lần, mỗi lần năm hiệp, mỗi hiệp hai mươi phút.
Đôi lúc sẽ có phát sinh thêm vào buổi sáng hoặc buổi trưa, tùy theo hứng thú của anh ấy..."
Mọi người phấn khích ồ lên, sau đó nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt thích thú và tò mò như đang ép cô phải thuật lại tường tận hơn nữa.
Cát Diệp đành phải thật thà nói tiếp:
"Anh ấy bền bỉ, quyến rũ, mạnh bạo, nam tính, nhưng cũng rất tinh tế, còn biết cách quan tâm.
Tuy nhiên kích cỡ và nhu cầu đó thì hơi quá sức đối với chị."
"Ôi trời đủ rồi, đừng kể nữa boss à.
Bọn em đang ghen tị với chị lắm đấy." họ ôm mặt khổ sở.
Cát Diệp cũng chỉ có thể cười trừ.
Ban đầu là cô bị ép trả lời, sao giờ trả lời xong lại thành ra thế này rồi?
"Mặn nồng như vậy, chắc sớm muộn chị cũng nhận được tin hỉ thôi.
Bọn em đang rất ngóng chờ một em bé siêu cấp đáng yêu nè."
Các cô học viên cùng cười khúc khích, sau đó liền tập trung tám chuyện về chuyện lập gia đình và sinh con đẻ cái trong tương lai.
Cát Diệp lặng lẽ nhấp một ngụm trà, cô tự nhiên thấy lòng mình man mác bồn chồn.
Làm mẹ ư? Đó là một trong những ước mơ thầm kín của cô.
Cô mong được sinh ra đứa nhỏ kháu khỉnh, ôm ấp nó, yêu thương nó như cách ngày nhỏ cô đã luôn thèm khát.
Nhưng từ trước tới nay, mỗi khi quan hệ Đế Thiết Thành đều sử dụng biện pháp an toàn, làm cô cũng quên mất chuyện mình đã trở thành vợ anh, hoàn toàn có thể sinh con cho anh.
Tối đó, Cát Diệp căn giờ, khoanh tay đứng chờ anh ngay trước cửa nhà.
Anh trở về đã thấy vợ nghiêm nghị như vậy, dù không làm gì sai cũng bất giác lo sợ.
"S...sao vậy vợ yêu?"
"Em muốn có con." Cát Diệp thằng thừng nói.
Đế Thiết Thành đơ người vì khó hiểu.
Một tối vừa tới nhà đã bị vợ chặn cửa, chẳng những vậy còn yêu cầu sinh con.
Tất nhiên không một thằng đàn ông nào là kịp định hình sự việc.
"Thành, em muốn có con với anh." cô nhắc lại một lần nữa cho anh hiểu.
"Em chắc chứ?"
"Chắc.
Chẳng phải vợ chồng sau khi kết hôn đều phải sinh con hay sao?"
Anh thở dài, cúi xuống vuốt ve gương mặt nhỏ của cô:
"Em không cần phải để những định kiến đó hối thúc.
Chuyện này đều do em tự quyết định, nếu em chưa sẵn sàng thì vài chục năm nữa tính sau cũng chưa muộn mà."
Cát Diệp bướng bỉnh lắc đầu, cô áp sát người vào tấm thân rộng của anh, chủ động luồn tay xuống cởi thắt lưng để mò mẫn tìm cây côn tht phía trong.
"Nhưng thật sự em luôn mong được sinh cho anh một đứa nhỏ.
Gia đình ta đủ đầy như thế, nhất định sẽ rất ấm áp."
Nhẹ nhàng chạm tay lên con quái vật nam tính đó, cô ngước mắt cầu xin:
"Có được không chồng yêu?"
Đế Thiết Thành không nói không rằng, bất ngờ bế cô chạy thẳng vào phòng ngủ.
Sự mơn trớn gợi tình và ánh nhìn đáng yêu hết mức đó đã đẩy khả năng kiềm chế của anh tới giới hạn.
Anh không phụ kì vọng của Cát Diệp, quần quật suốt đêm với năng suất gấp rưỡi mọi khi để đưa vào trong cô nhiều dịch trắng nhất có thể.
Thậm chí có bao nhiêu giọt rỉ ra ngoài, anh lập tức dùng tay nhét lại bấy nhiêu vào trong.
Chẳng rõ để cho chắc ăn hay đang lợi dụng cơ hội được vứt xó thứ bao cao su vướng víu, những ngày sau đó Đế Thiết Thành tiếp tục hăng hái hành sự như vậy.
Triền miên cho tới tuần thứ ba kể từ hôm ấy, Cát Diêp bắt đầu có những thay đổi lạ.
Cô thèm ăn chua hơn, luôn buồn nôn mỗi lần ngửi mùi hải sản, lại thường xuyên nhức mỏi khắp người.
Que thử thai điểm tròn hai vạch, Đế Thiết Thành và Cát Diệp vui mừng ôm chầm lấy nhau.
Anh bắt đầu đặt cô búp bê vào tủ kính, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chăm sóc cẩn thận đến từng sợi tóc để không đi vào vết xe đổ khi xưa một lần nào nữa.
Chuyện anh từng vô dụng không thể bảo vệ Cát Diệp khỏi Trần Khánh nên khiến cô sảy thai, cho tới giờ vẫn chỉ mình anh biết.
Vậy nên ngày đi siêu âm, khoảnh khắc hay tin vợ đang mang trong bụng tới tận hai nhóc tì, Đế Thiết Thành đã hạnh phúc đến suýt thì rơi nước mắt.
Thì ra cuộc đời luôn công bằng, lấy đi của anh đứa con đầu lòng nhưng cũng đền lại cho anh một song thai khỏe mạnh.
Thật quá tốt rồi.
Ốm nghén bầu bì tròn tháng ngày, Cát Diệp hạ sinh hai tiểu thiếu gia đáng yêu vào cuối mùa hạ rực rỡ.
Kể từ đó, đến cái rìa còn không thèm chứa chấp Đế Thiết Thành.
Anh chính thức thất sủng toàn tập.
Một khắc được hôn vợ cũng đáng giá nghìn vàng.
Nhiều lúc nép ngoài cửa nhìn hai đứa nhóc được rúc mặt vào bầu sữa nóng của mẹ, người đàn ông tội nghiệp ấy thiết nghĩ câu đầu tiên chúng biết nói sẽ là:
"Thèm thuồng hả ông già? Chấp nhận đi, căn bản là ông không đủ trình để tranh sủng với bọn tôi đâu."
...- HOÀN -...