Trong phòng khách của ngôi biệt thự cổ kính, một cậu bé ngồi chiễm chệ ở ghế chủ vị, nhìn qua chỉ mới 15-16 tuổi nhưng quanh thân tản ra khí chất của cường giả lầm người khác không thể coi thường.
Yue đứng đối diện với anh trai cúi đầu thật thấp, gắt gao ôm con búp bê vẫn gói trong mảnh vải rách nát.
“Nếu em muốn ra ngoài, chúng ta có thể trao đổi. Có rất nhiều thứ để em chọn, vì sao em không làm vậy mà có thể ngang nhiên trốn đi?”
Ngồi trên sô pha Louis nghiêm nghị nhìn em gái của mình, từng chữ phát ra chầm chậm.
“Ca ca, anh có khi nào nghiêm túc trao đổi với em đâu.”
Đồ chủ nghĩa tư bản, chỉ biết chèn ép, bóc lột, ngay cả em gái cũng muốn thu lợi ích. Giọng Yue non nớt đầy tủi thân, thanh âm lí nhí nhỏ dần như muỗi kêu.
Thông thả mỉm cười, Louis dường như chẳng để ý gì tới dáng vẻ của em gái, cũng trực tiếp bỏ qua câu truy vấn của mình trước đó mà đưa ra phán xét.
“Yue à, bây giờ anh đang cần máu của em gái yêu để thí nghiệm. Vốn dĩ ca ca định để một tháng sau nhưng mà thấy em hôm nay sung sức thế này chắc không cần đâu. Chúng ta trực tiếp lấy máu bây giờ đi.”
Nghe vậy, cô cực kì hoảng hốt. Louis là một con quái vật. Anh ấy vẫn luôn thích các thí nghiệm trên vật sống, đặc biệt là con người. Cách một khoảng thời gian bất kì, Louis sẽ lấy máu cô để thí nghiệm.
Thật may, anh ấy chỉ lấy máu nhưng chưa đến mức muốn lấy cô ra làm vật thí nghiệm cho những dự án điên cuồng của mình.
Ngay lập tức, Yue đưa vật đang cầm trên tay về phía anh, giọng nói hoảng hốt đầy gấp gáp, sợ hãi người trước mặt không chịu lắng nghe mình.
“Ca ca, em tìm được vật khế ước rồi, vậy nên tuyệt đối không thể lấy máu lúc này được.”
Đầu mày Louis khẽ nhíu lại, lúc này anh mới để ý vật thể bẩn thỉu vẫn luôn được con bé cầm trên tay. Bởi vì động tác của con bé mà mảnh vải trượt xuống, lộ ra vật được bao bọc bên trong. Một con búp bê mặc kimono xinh đẹp, tinh xảo, được chế tác tỉ mỉ, nhìn qua cũng có thể thấy được nó có linh khí... à không ma khí. Nhưng nó không phải là vấn đề mà vấn đề là: nó là NAM, là giống ĐỰC!!
Yue tự nhiên thấy không khí đáng sợ quá. Sao vừa có mùi sái khí vừa ớn lạnh thế này? (moon: --!)
Rùng mình một cái, cô đưa mắt nhìn ca ca vẫn điềm tĩnh cảm giác thật khó hiểu. Chẳng lẽ là ảo giác?
Chậm rãi đứng dậy, Loius nhìn thoáng quá con búp bê lần cuối rồi nói:
“Vậy được, em cho người liên lạc với mọi người đi, ngày mai chúng ta tuyên bố với gia tộc.”
Đi được vài bước, Louis đột nhiên quay lại vẻ mặt ghét bỏ:“ Đi tắm đi tiện thể làm sạch nó một chút. Bẩn quá!”
“Vâng. Ca ca ngủ ngon!”
Trong biệt thự âm u, vang lên những âm thanh văng vẳng, đều đều cho đến khi bước chân Louis khuất hẳn sau hành lang dài hẹp.
Phù~~!
Thở nhẹ ra một hơi, Yue cũng nhanh chóng li khai phòng khách, trở về phòng của mình.
Yue đứng đối diện với anh trai cúi đầu thật thấp, gắt gao ôm con búp bê vẫn gói trong mảnh vải rách nát.
“Nếu em muốn ra ngoài, chúng ta có thể trao đổi. Có rất nhiều thứ để em chọn, vì sao em không làm vậy mà có thể ngang nhiên trốn đi?”
Ngồi trên sô pha Louis nghiêm nghị nhìn em gái của mình, từng chữ phát ra chầm chậm.
“Ca ca, anh có khi nào nghiêm túc trao đổi với em đâu.”
Đồ chủ nghĩa tư bản, chỉ biết chèn ép, bóc lột, ngay cả em gái cũng muốn thu lợi ích. Giọng Yue non nớt đầy tủi thân, thanh âm lí nhí nhỏ dần như muỗi kêu.
Thông thả mỉm cười, Louis dường như chẳng để ý gì tới dáng vẻ của em gái, cũng trực tiếp bỏ qua câu truy vấn của mình trước đó mà đưa ra phán xét.
“Yue à, bây giờ anh đang cần máu của em gái yêu để thí nghiệm. Vốn dĩ ca ca định để một tháng sau nhưng mà thấy em hôm nay sung sức thế này chắc không cần đâu. Chúng ta trực tiếp lấy máu bây giờ đi.”
Nghe vậy, cô cực kì hoảng hốt. Louis là một con quái vật. Anh ấy vẫn luôn thích các thí nghiệm trên vật sống, đặc biệt là con người. Cách một khoảng thời gian bất kì, Louis sẽ lấy máu cô để thí nghiệm.
Thật may, anh ấy chỉ lấy máu nhưng chưa đến mức muốn lấy cô ra làm vật thí nghiệm cho những dự án điên cuồng của mình.
Ngay lập tức, Yue đưa vật đang cầm trên tay về phía anh, giọng nói hoảng hốt đầy gấp gáp, sợ hãi người trước mặt không chịu lắng nghe mình.
“Ca ca, em tìm được vật khế ước rồi, vậy nên tuyệt đối không thể lấy máu lúc này được.”
Đầu mày Louis khẽ nhíu lại, lúc này anh mới để ý vật thể bẩn thỉu vẫn luôn được con bé cầm trên tay. Bởi vì động tác của con bé mà mảnh vải trượt xuống, lộ ra vật được bao bọc bên trong. Một con búp bê mặc kimono xinh đẹp, tinh xảo, được chế tác tỉ mỉ, nhìn qua cũng có thể thấy được nó có linh khí... à không ma khí. Nhưng nó không phải là vấn đề mà vấn đề là: nó là NAM, là giống ĐỰC!!
Yue tự nhiên thấy không khí đáng sợ quá. Sao vừa có mùi sái khí vừa ớn lạnh thế này? (moon: --!)
Rùng mình một cái, cô đưa mắt nhìn ca ca vẫn điềm tĩnh cảm giác thật khó hiểu. Chẳng lẽ là ảo giác?
Chậm rãi đứng dậy, Loius nhìn thoáng quá con búp bê lần cuối rồi nói:
“Vậy được, em cho người liên lạc với mọi người đi, ngày mai chúng ta tuyên bố với gia tộc.”
Đi được vài bước, Louis đột nhiên quay lại vẻ mặt ghét bỏ:“ Đi tắm đi tiện thể làm sạch nó một chút. Bẩn quá!”
“Vâng. Ca ca ngủ ngon!”
Trong biệt thự âm u, vang lên những âm thanh văng vẳng, đều đều cho đến khi bước chân Louis khuất hẳn sau hành lang dài hẹp.
Phù~~!
Thở nhẹ ra một hơi, Yue cũng nhanh chóng li khai phòng khách, trở về phòng của mình.