Lúc Diệp Mạnh Giác từ thành phố A gấp rút trở về, Diệp Tư vừa mới chấm dứt đợt giảm béo thứ nhất của cô, cô vốn đã lén lấy tiền mừng tuổi ra, chuẩn bị đi đến câu lạc bộ giảm béo, tuy nhiên phát hiện chỗ kia chỉ là một câu lạc bộ tập huấn giảm béo, cô cũng đành bỏ qua. Điều này làm cho cô như đưa đám mấy ngày, cho đến khi Kiều Hoa Hoa tìm được cho cô một cuốn sách giảm béo.
Diệp Tư áp dụng phương pháp đầu tiên trong truyền thuyết là ba quả táo một ngày. Cô biết nếu có Diệp Mạnh Giác ở nhà chắc chắn sẽ không cho phép, bây giờ chưa phải là thời gian thích hợp, đúng lúc Diệp Mạnh Giác có một hạng mục xây dựng đô thị cần anh tới công trường theo dõi, Diệp Tư tràn ngập phấn khởi tiễn anh ra cửa.
Diệp Tư thề đời này sẽ không ăn táo nữa, tuyệt đối không. Cô dành thời gian ba ngày, ngoài trừ uống nước ở ngoài, ăn 27 quả táo các giống, ăn xong rồi uống nước, uống nước rồi lại ăn. Ngày thứ ba, cô nhìn thấy quả táo miệng đều phải phun nước chua. Buổi trưa, cô đói đến mức hoảng loạn, dì Thái nấu cháo trắng đến, cô ngửi mùi, thèm ăn đến nước mắt sắp tuôn rơi luôn rồi.
Diệp Tư vẫn còn chịu đựng được chút ít, cuối cùng cô không ăn cháo mà dì Thái bưng tới, lặng lẽ sờ soạng hai quả táo cắn xuống.
Ngày thứ tư, Diệp Tư đói nằm lỳ ở trên giường không còn chút sức lực.
Diệp Mạnh Giác sớm canh rõ thời điểm mà gọi điện thoại về nhà, rõ ràng nhận thấy Diệp Tư không thích hợp. Anh không trực tiếp hỏi Diệp Tư mà lại gọi điện thoại cho dì Thái, thế mới biết tin Diệp Tư đang cấp tốc giảm béo, đã nhịn đói ba ngày rồi, kế tiếp, còn nói muốn tiến hành đợt thứ hai. Diệp Mạnh Giác nghe được Diệp Tư đói đến mức không bò dậy nổi, trong lòng sợ tới mức run lên một cái, lúc này phân phó ngăn Diệp Tư lại chờ anh trở về rồi tính tiếp.
Diệp Tư ở trên giường uống một chút cháo trắng, khôi phục lại ít khí lực, run rẩy bò lên cân điện tử, thời gian ba ngày so với 2 tuần trước kia gầy đi rất nhiều. Điều đó càng thêm khuyến khích Diệp Tư tiếp tục phấn đấu. Kiều Hoa Hoa nói không sai, quả nhiên phải có biện pháp ngoan độc mới nhanh có kết quả.
Diệp Tư chuẩn bị điều dưỡng hai ngày, hai ngày tiếp theo đều ăn cháo trắng, sau đó chuyển qua bước tiếp theo là chuẩn bị ăn dưa chuột với trứng gà.
Kiều Hoa Hoa mắt thấy Diệp Tư buồn bã ỉu xìu đi vào phòng học.
“Bánh bao nhỏ, cậu làm sao vậy? Sao mới một tuần không gặp liền biến thành như vậy?” Kiều Hoa Hoa hỏi.
Diệp Tư không để ý đến cô ta, nằm úp sấp trên bàn, cô không còn khí lực để ý tới người kia nữa.
“Cậu sẽ không thật sự đi luyện phương pháp giảm béo kia chứ???”
“Ừ...”
“Trời! Bánh bao nhỏ, cậu bây giờ không có người trong lòng, gấp gáp như vậy làm chi? Từ từ sẽ ốm lại thôi mà.” Kiều Hoa Hoa hét lên.
Giống như vừa phát hiện một châu lục mới, Kiều Hoa Hoa hưng phấn mà châu đầu đến, “Chẳng lẽ cậu thật sự có người trong lòng? Là ai? Hả? Hả?”
“...”.
Diệp Tư xoay mắt qua một bên, là ai nhỉ? Người trong lòng của mình sao? Trong đầu hiện ra nụ cười ấm áp của Diệp Mạnh Giác, ngoài chú, dường như cô chưa từng để ý đến người khác.
Cô nhớ tới 2 tuần trước Kiều Hoa Hoa đã nói, “Bánh bao nhỏ, cậu nói chú của cậu thích mẫu phụ nữ như thế nào hả?”
“Không biết.”
“Ừ... Theo mình tổng hợp lại trên tạp chí mà nói, thứ nhất, chú cậu hẳn là thích phụ nữ cười rộ lên thật chói mắt, thật ấm áp. Thứ hai, chú cậu hẳn là thích phụ nữ có đường cong S line nha, giống như chị Giang Lâm vậy, cậu xem, trước sau lồi lõm, eo thon nhỏ, đàn ông không phải đều thích sao?”
“Mới không phải” Diệp Tư nhỏ giọng phản bác, “Chú mình thích mẫu phụ nữ đầy đặn một chút.”
Hình như… Không phản ứng, chẳng lẽ chiêu này mất linh? Vậy đổi chiêu khác?
“Bánh bao nhỏ, mình nói cho cậu biết nhé, kỳ thực nam sinh thật sự không thích nữ sinh mập đâu. Đương nhiên, mình không phải nói cậu béo, tuy nhiên, nam sinh trong trường hình như nghĩ cậu béo thật…”
Xong rồi xong rồi, lộn xộn cái gì, bánh bao nhỏ khẳng định sẽ càng không để ý đến mình.
Kiều Hoa Hoa đâm đầu vào tập muốn tự sát, nghe thấy Diệp Tư nhỏ giọng hỏi: “Thật sự?”
“Thật sự, thật sự, Kiều Hoa Hoa mình tuyệt đối sẽ không lừa cậu, nam sinh không thích, nữ sinh cũng không thích, á… Đương nhiên, mình tương đối ngoại lệ, mình nói đại khái là công chúng, đều như vậy.” Kiều Hoa Hoa gật đầu.
Cô nhìn thấy bạn bánh bao của mình rất có hứng thú với chủ đề này nên liền bắt đầu khoe khoang, đem mọi chuyện mà cô biết có liên quan đến giảm béo nói hết ra.
Cô không biết, chính những lời này, đã khiến cho bánh bao nhỏ đi lên con đường giảm béo đau đớn.
Kiều Hoa Hoa quấn quít lấy Diệp Tư cho tới trưa, cũng không hỏi ra được nam sinh mà cô thích. Giữa trưa sau khi xong tiết, cô ta đi theo phía sau Diệp Tư, còn chưa hết hy vọng, ong ong hỏi không ngừng, lại phát hiện thấy bánh bao nhỏ bước đi chao đảo, sau đó ngã lăn trên mặt đất.
Buổi sáng Diệp Mạnh Giác phát hiện Diệp Tư không thích hợp, liền từ thành phố A chạy trở về, vừa xuống máy bay, mở di động ra, sau đó điện thoại liền tới tấp gọi đến, trong lòng anh cả kinh, mơ hồ cảm thấy Diệp Tư đúng là đã xảy ra chuyện, sau khi nhận được tin tức, quả nhiên, là giáo viên chủ nhiệm của Diệp Tư, nói với anh Diệp Tư té xỉu ở trường học, hiện tại đang ở bệnh viện.
Trong nháy mắt đó, Diệp Mạnh Giác cảm nhận được nỗi sợ hãi thật lớn, anh không biết Diệp Tư có lén uống thuốc giảm cân linh tinh gì hay không, anh nhớ tới ngày đó cô len lén giấu đi gì đó, trong lòng dâng lên tự trách mãnh liệt, là anh quá vô tâm, là anh sơ sẩy. Bé cưng nhà anh không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Cô là niềm tin để anh dựa vào mà sống tiếp đến hôm nay, cô tuyệt đối không thể gặp chuyện không may.
Lúc Diệp Tư tỉnh lại, Diệp Mạnh Giác tựa vào đầu giường của cô, cảm giác được cô nhúc nhích, vội vàng ngẩng đầu, anh hiển nhiên không có nghỉ ngơi tốt, cằm đã lúng phún mọc râu. Sắc mặt của Diệp Tư trải qua nghỉ ngơi cùng với tác dụng của dung dịch dinh dưỡng, đã có chút khởi sắc.
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư tỉnh lại, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo sợ hãi, anh nói: “Bé cưng, bé cưng, chúng ta đừng giảm béo nữa có được không? Bé cưng sắp hù chết chú rồi, bé cưng, thiếu chút nữa chú đã bị hù chết.”
Từ chiều hôm qua đến bây giờ đã qua mười mấy tiếng, Diệp Tư lúc này mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian mười mấy giờ, trái tim của Diệp Mạnh Giác giống như bị người ta cứa, đau đớn muốn chết. Anh sợ bé cưng của anh gặp chuyện không may, tuy rằng kết quả kiểm tra đo lường không có vấn đề, chỉ đơn giản là đói đến choáng váng, đường máu quá thấp, cùng với tim hơi đập nhanh chút, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy Diệp Tư nằm như vậy trên giường bệnh, lòng anh đều luôn treo trên cao, không bỏ xuống được.
Tiểu nha đầu luôn luôn khỏe mạnh cường tráng, lại không có bất kỳ biểu hiện gì nằm trên giường lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Diệp Mạnh Giác khắc sâu ý thức được, rằng anh không thể không có Diệp Tư, không thể để cho Diệp Tư xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh nghe Kiều Hoa Hoa nói, bảo bối nhà mình có khả năng đang ngầm yêu thích nam sinh nào đó, sợ người ta ghét bỏ cô béo, cho nên mới cấp tốc giảm béo như thế.
Anh nhìn Diệp Tư nằm trên giường bệnh, trong lòng có một ý nghĩ không nói ra được, bé cưng, mặc kệ bé cưng có ra sao, béo cũng tốt, xấu cũng được, chú đều sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, chú vẫn sẽ một mực, vẫn một mực đứng ở bên cạnh bé cưng. Bé cưng, nếu không có nam sinh nào bên ngoài yêu thích bé cưng, để cho chú thích bé cưng thì được rồi, chỉ cần bé cưng khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ tự tại, cái gì khác cũng không cần nữa.
Diệp Tư bị ôm trong lòng chú, cô cảm thụ được thân mình chú run run, chú đang sợ, sợ cô xảy ra chuyện. Diệp Tư không dám không đáp ứng, trên thực tế, chính cô cũng có chút nghĩ mà sợ.
Cứ như vậy, Diệp Tư oanh oanh liệt liệt giảm béo đã xong. Từ lúc cô bắt đầu quyết định giảm béo đến bây giờ đi qua hai tuần lễ, cô gầy bảy cân.
Lúc Diệp Mạnh Giác từ thành phố A gấp rút trở về, Diệp Tư vừa mới chấm dứt đợt giảm béo thứ nhất của cô, cô vốn đã lén lấy tiền mừng tuổi ra, chuẩn bị đi đến câu lạc bộ giảm béo, tuy nhiên phát hiện chỗ kia chỉ là một câu lạc bộ tập huấn giảm béo, cô cũng đành bỏ qua. Điều này làm cho cô như đưa đám mấy ngày, cho đến khi Kiều Hoa Hoa tìm được cho cô một cuốn sách giảm béo.
Diệp Tư áp dụng phương pháp đầu tiên trong truyền thuyết là ba quả táo một ngày. Cô biết nếu có Diệp Mạnh Giác ở nhà chắc chắn sẽ không cho phép, bây giờ chưa phải là thời gian thích hợp, đúng lúc Diệp Mạnh Giác có một hạng mục xây dựng đô thị cần anh tới công trường theo dõi, Diệp Tư tràn ngập phấn khởi tiễn anh ra cửa.
Diệp Tư thề đời này sẽ không ăn táo nữa, tuyệt đối không. Cô dành thời gian ba ngày, ngoài trừ uống nước ở ngoài, ăn quả táo các giống, ăn xong rồi uống nước, uống nước rồi lại ăn. Ngày thứ ba, cô nhìn thấy quả táo miệng đều phải phun nước chua. Buổi trưa, cô đói đến mức hoảng loạn, dì Thái nấu cháo trắng đến, cô ngửi mùi, thèm ăn đến nước mắt sắp tuôn rơi luôn rồi.
Diệp Tư vẫn còn chịu đựng được chút ít, cuối cùng cô không ăn cháo mà dì Thái bưng tới, lặng lẽ sờ soạng hai quả táo cắn xuống.
Ngày thứ tư, Diệp Tư đói nằm lỳ ở trên giường không còn chút sức lực.
Diệp Mạnh Giác sớm canh rõ thời điểm mà gọi điện thoại về nhà, rõ ràng nhận thấy Diệp Tư không thích hợp. Anh không trực tiếp hỏi Diệp Tư mà lại gọi điện thoại cho dì Thái, thế mới biết tin Diệp Tư đang cấp tốc giảm béo, đã nhịn đói ba ngày rồi, kế tiếp, còn nói muốn tiến hành đợt thứ hai. Diệp Mạnh Giác nghe được Diệp Tư đói đến mức không bò dậy nổi, trong lòng sợ tới mức run lên một cái, lúc này phân phó ngăn Diệp Tư lại chờ anh trở về rồi tính tiếp.
Diệp Tư ở trên giường uống một chút cháo trắng, khôi phục lại ít khí lực, run rẩy bò lên cân điện tử, thời gian ba ngày so với tuần trước kia gầy đi rất nhiều. Điều đó càng thêm khuyến khích Diệp Tư tiếp tục phấn đấu. Kiều Hoa Hoa nói không sai, quả nhiên phải có biện pháp ngoan độc mới nhanh có kết quả.
Diệp Tư chuẩn bị điều dưỡng hai ngày, hai ngày tiếp theo đều ăn cháo trắng, sau đó chuyển qua bước tiếp theo là chuẩn bị ăn dưa chuột với trứng gà.
Kiều Hoa Hoa mắt thấy Diệp Tư buồn bã ỉu xìu đi vào phòng học.
“Bánh bao nhỏ, cậu làm sao vậy? Sao mới một tuần không gặp liền biến thành như vậy?” Kiều Hoa Hoa hỏi.
Diệp Tư không để ý đến cô ta, nằm úp sấp trên bàn, cô không còn khí lực để ý tới người kia nữa.
“Cậu sẽ không thật sự đi luyện phương pháp giảm béo kia chứ???”
“Ừ...”
“Trời! Bánh bao nhỏ, cậu bây giờ không có người trong lòng, gấp gáp như vậy làm chi? Từ từ sẽ ốm lại thôi mà.” Kiều Hoa Hoa hét lên.
Giống như vừa phát hiện một châu lục mới, Kiều Hoa Hoa hưng phấn mà châu đầu đến, “Chẳng lẽ cậu thật sự có người trong lòng? Là ai? Hả? Hả?”
“...”.
Diệp Tư xoay mắt qua một bên, là ai nhỉ? Người trong lòng của mình sao? Trong đầu hiện ra nụ cười ấm áp của Diệp Mạnh Giác, ngoài chú, dường như cô chưa từng để ý đến người khác.
Cô nhớ tới tuần trước Kiều Hoa Hoa đã nói, “Bánh bao nhỏ, cậu nói chú của cậu thích mẫu phụ nữ như thế nào hả?”
“Không biết.”
“Ừ... Theo mình tổng hợp lại trên tạp chí mà nói, thứ nhất, chú cậu hẳn là thích phụ nữ cười rộ lên thật chói mắt, thật ấm áp. Thứ hai, chú cậu hẳn là thích phụ nữ có đường cong S line nha, giống như chị Giang Lâm vậy, cậu xem, trước sau lồi lõm, eo thon nhỏ, đàn ông không phải đều thích sao?”
“Mới không phải” Diệp Tư nhỏ giọng phản bác, “Chú mình thích mẫu phụ nữ đầy đặn một chút.”
Hình như… Không phản ứng, chẳng lẽ chiêu này mất linh? Vậy đổi chiêu khác?
“Bánh bao nhỏ, mình nói cho cậu biết nhé, kỳ thực nam sinh thật sự không thích nữ sinh mập đâu. Đương nhiên, mình không phải nói cậu béo, tuy nhiên, nam sinh trong trường hình như nghĩ cậu béo thật…”
Xong rồi xong rồi, lộn xộn cái gì, bánh bao nhỏ khẳng định sẽ càng không để ý đến mình.
Kiều Hoa Hoa đâm đầu vào tập muốn tự sát, nghe thấy Diệp Tư nhỏ giọng hỏi: “Thật sự?”
“Thật sự, thật sự, Kiều Hoa Hoa mình tuyệt đối sẽ không lừa cậu, nam sinh không thích, nữ sinh cũng không thích, á… Đương nhiên, mình tương đối ngoại lệ, mình nói đại khái là công chúng, đều như vậy.” Kiều Hoa Hoa gật đầu.
Cô nhìn thấy bạn bánh bao của mình rất có hứng thú với chủ đề này nên liền bắt đầu khoe khoang, đem mọi chuyện mà cô biết có liên quan đến giảm béo nói hết ra.
Cô không biết, chính những lời này, đã khiến cho bánh bao nhỏ đi lên con đường giảm béo đau đớn.
Kiều Hoa Hoa quấn quít lấy Diệp Tư cho tới trưa, cũng không hỏi ra được nam sinh mà cô thích. Giữa trưa sau khi xong tiết, cô ta đi theo phía sau Diệp Tư, còn chưa hết hy vọng, ong ong hỏi không ngừng, lại phát hiện thấy bánh bao nhỏ bước đi chao đảo, sau đó ngã lăn trên mặt đất.
Buổi sáng Diệp Mạnh Giác phát hiện Diệp Tư không thích hợp, liền từ thành phố A chạy trở về, vừa xuống máy bay, mở di động ra, sau đó điện thoại liền tới tấp gọi đến, trong lòng anh cả kinh, mơ hồ cảm thấy Diệp Tư đúng là đã xảy ra chuyện, sau khi nhận được tin tức, quả nhiên, là giáo viên chủ nhiệm của Diệp Tư, nói với anh Diệp Tư té xỉu ở trường học, hiện tại đang ở bệnh viện.
Trong nháy mắt đó, Diệp Mạnh Giác cảm nhận được nỗi sợ hãi thật lớn, anh không biết Diệp Tư có lén uống thuốc giảm cân linh tinh gì hay không, anh nhớ tới ngày đó cô len lén giấu đi gì đó, trong lòng dâng lên tự trách mãnh liệt, là anh quá vô tâm, là anh sơ sẩy. Bé cưng nhà anh không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Cô là niềm tin để anh dựa vào mà sống tiếp đến hôm nay, cô tuyệt đối không thể gặp chuyện không may.
Lúc Diệp Tư tỉnh lại, Diệp Mạnh Giác tựa vào đầu giường của cô, cảm giác được cô nhúc nhích, vội vàng ngẩng đầu, anh hiển nhiên không có nghỉ ngơi tốt, cằm đã lúng phún mọc râu. Sắc mặt của Diệp Tư trải qua nghỉ ngơi cùng với tác dụng của dung dịch dinh dưỡng, đã có chút khởi sắc.
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư tỉnh lại, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo sợ hãi, anh nói: “Bé cưng, bé cưng, chúng ta đừng giảm béo nữa có được không? Bé cưng sắp hù chết chú rồi, bé cưng, thiếu chút nữa chú đã bị hù chết.”
Từ chiều hôm qua đến bây giờ đã qua mười mấy tiếng, Diệp Tư lúc này mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian mười mấy giờ, trái tim của Diệp Mạnh Giác giống như bị người ta cứa, đau đớn muốn chết. Anh sợ bé cưng của anh gặp chuyện không may, tuy rằng kết quả kiểm tra đo lường không có vấn đề, chỉ đơn giản là đói đến choáng váng, đường máu quá thấp, cùng với tim hơi đập nhanh chút, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy Diệp Tư nằm như vậy trên giường bệnh, lòng anh đều luôn treo trên cao, không bỏ xuống được.
Tiểu nha đầu luôn luôn khỏe mạnh cường tráng, lại không có bất kỳ biểu hiện gì nằm trên giường lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Diệp Mạnh Giác khắc sâu ý thức được, rằng anh không thể không có Diệp Tư, không thể để cho Diệp Tư xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh nghe Kiều Hoa Hoa nói, bảo bối nhà mình có khả năng đang ngầm yêu thích nam sinh nào đó, sợ người ta ghét bỏ cô béo, cho nên mới cấp tốc giảm béo như thế.
Anh nhìn Diệp Tư nằm trên giường bệnh, trong lòng có một ý nghĩ không nói ra được, bé cưng, mặc kệ bé cưng có ra sao, béo cũng tốt, xấu cũng được, chú đều sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, chú vẫn sẽ một mực, vẫn một mực đứng ở bên cạnh bé cưng. Bé cưng, nếu không có nam sinh nào bên ngoài yêu thích bé cưng, để cho chú thích bé cưng thì được rồi, chỉ cần bé cưng khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ tự tại, cái gì khác cũng không cần nữa.
Diệp Tư bị ôm trong lòng chú, cô cảm thụ được thân mình chú run run, chú đang sợ, sợ cô xảy ra chuyện. Diệp Tư không dám không đáp ứng, trên thực tế, chính cô cũng có chút nghĩ mà sợ.
Cứ như vậy, Diệp Tư oanh oanh liệt liệt giảm béo đã xong. Từ lúc cô bắt đầu quyết định giảm béo đến bây giờ đi qua hai tuần lễ, cô gầy bảy cân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Diệp Mạnh Giác từ thành phố A gấp rút trở về, Diệp Tư vừa mới chấm dứt đợt giảm béo thứ nhất của cô, cô vốn đã lén lấy tiền mừng tuổi ra, chuẩn bị đi đến câu lạc bộ giảm béo, tuy nhiên phát hiện chỗ kia chỉ là một câu lạc bộ tập huấn giảm béo, cô cũng đành bỏ qua. Điều này làm cho cô như đưa đám mấy ngày, cho đến khi Kiều Hoa Hoa tìm được cho cô một cuốn sách giảm béo.
Diệp Tư áp dụng phương pháp đầu tiên trong truyền thuyết là ba quả táo một ngày. Cô biết nếu có Diệp Mạnh Giác ở nhà chắc chắn sẽ không cho phép, bây giờ chưa phải là thời gian thích hợp, đúng lúc Diệp Mạnh Giác có một hạng mục xây dựng đô thị cần anh tới công trường theo dõi, Diệp Tư tràn ngập phấn khởi tiễn anh ra cửa.
Diệp Tư thề đời này sẽ không ăn táo nữa, tuyệt đối không. Cô dành thời gian ba ngày, ngoài trừ uống nước ở ngoài, ăn 27 quả táo các giống, ăn xong rồi uống nước, uống nước rồi lại ăn. Ngày thứ ba, cô nhìn thấy quả táo miệng đều phải phun nước chua. Buổi trưa, cô đói đến mức hoảng loạn, dì Thái nấu cháo trắng đến, cô ngửi mùi, thèm ăn đến nước mắt sắp tuôn rơi luôn rồi.
Diệp Tư vẫn còn chịu đựng được chút ít, cuối cùng cô không ăn cháo mà dì Thái bưng tới, lặng lẽ sờ soạng hai quả táo cắn xuống.
Ngày thứ tư, Diệp Tư đói nằm lỳ ở trên giường không còn chút sức lực.
Diệp Mạnh Giác sớm canh rõ thời điểm mà gọi điện thoại về nhà, rõ ràng nhận thấy Diệp Tư không thích hợp. Anh không trực tiếp hỏi Diệp Tư mà lại gọi điện thoại cho dì Thái, thế mới biết tin Diệp Tư đang cấp tốc giảm béo, đã nhịn đói ba ngày rồi, kế tiếp, còn nói muốn tiến hành đợt thứ hai. Diệp Mạnh Giác nghe được Diệp Tư đói đến mức không bò dậy nổi, trong lòng sợ tới mức run lên một cái, lúc này phân phó ngăn Diệp Tư lại chờ anh trở về rồi tính tiếp.
Diệp Tư ở trên giường uống một chút cháo trắng, khôi phục lại ít khí lực, run rẩy bò lên cân điện tử, thời gian ba ngày so với 2 tuần trước kia gầy đi rất nhiều. Điều đó càng thêm khuyến khích Diệp Tư tiếp tục phấn đấu. Kiều Hoa Hoa nói không sai, quả nhiên phải có biện pháp ngoan độc mới nhanh có kết quả.
Diệp Tư chuẩn bị điều dưỡng hai ngày, hai ngày tiếp theo đều ăn cháo trắng, sau đó chuyển qua bước tiếp theo là chuẩn bị ăn dưa chuột với trứng gà.
Kiều Hoa Hoa mắt thấy Diệp Tư buồn bã ỉu xìu đi vào phòng học.
“Bánh bao nhỏ, cậu làm sao vậy? Sao mới một tuần không gặp liền biến thành như vậy?” Kiều Hoa Hoa hỏi.
Diệp Tư không để ý đến cô ta, nằm úp sấp trên bàn, cô không còn khí lực để ý tới người kia nữa.
“Cậu sẽ không thật sự đi luyện phương pháp giảm béo kia chứ???”
“Ừ...”
“Trời! Bánh bao nhỏ, cậu bây giờ không có người trong lòng, gấp gáp như vậy làm chi? Từ từ sẽ ốm lại thôi mà.” Kiều Hoa Hoa hét lên.
Giống như vừa phát hiện một châu lục mới, Kiều Hoa Hoa hưng phấn mà châu đầu đến, “Chẳng lẽ cậu thật sự có người trong lòng? Là ai? Hả? Hả?”
“...”.
Diệp Tư xoay mắt qua một bên, là ai nhỉ? Người trong lòng của mình sao? Trong đầu hiện ra nụ cười ấm áp của Diệp Mạnh Giác, ngoài chú, dường như cô chưa từng để ý đến người khác.
Cô nhớ tới 2 tuần trước Kiều Hoa Hoa đã nói, “Bánh bao nhỏ, cậu nói chú của cậu thích mẫu phụ nữ như thế nào hả?”
“Không biết.”
“Ừ... Theo mình tổng hợp lại trên tạp chí mà nói, thứ nhất, chú cậu hẳn là thích phụ nữ cười rộ lên thật chói mắt, thật ấm áp. Thứ hai, chú cậu hẳn là thích phụ nữ có đường cong S line nha, giống như chị Giang Lâm vậy, cậu xem, trước sau lồi lõm, eo thon nhỏ, đàn ông không phải đều thích sao?”
“Mới không phải” Diệp Tư nhỏ giọng phản bác, “Chú mình thích mẫu phụ nữ đầy đặn một chút.”
Hình như… Không phản ứng, chẳng lẽ chiêu này mất linh? Vậy đổi chiêu khác?
“Bánh bao nhỏ, mình nói cho cậu biết nhé, kỳ thực nam sinh thật sự không thích nữ sinh mập đâu. Đương nhiên, mình không phải nói cậu béo, tuy nhiên, nam sinh trong trường hình như nghĩ cậu béo thật…”
Xong rồi xong rồi, lộn xộn cái gì, bánh bao nhỏ khẳng định sẽ càng không để ý đến mình.
Kiều Hoa Hoa đâm đầu vào tập muốn tự sát, nghe thấy Diệp Tư nhỏ giọng hỏi: “Thật sự?”
“Thật sự, thật sự, Kiều Hoa Hoa mình tuyệt đối sẽ không lừa cậu, nam sinh không thích, nữ sinh cũng không thích, á… Đương nhiên, mình tương đối ngoại lệ, mình nói đại khái là công chúng, đều như vậy.” Kiều Hoa Hoa gật đầu.
Cô nhìn thấy bạn bánh bao của mình rất có hứng thú với chủ đề này nên liền bắt đầu khoe khoang, đem mọi chuyện mà cô biết có liên quan đến giảm béo nói hết ra.
Cô không biết, chính những lời này, đã khiến cho bánh bao nhỏ đi lên con đường giảm béo đau đớn.
Kiều Hoa Hoa quấn quít lấy Diệp Tư cho tới trưa, cũng không hỏi ra được nam sinh mà cô thích. Giữa trưa sau khi xong tiết, cô ta đi theo phía sau Diệp Tư, còn chưa hết hy vọng, ong ong hỏi không ngừng, lại phát hiện thấy bánh bao nhỏ bước đi chao đảo, sau đó ngã lăn trên mặt đất.
Buổi sáng Diệp Mạnh Giác phát hiện Diệp Tư không thích hợp, liền từ thành phố A chạy trở về, vừa xuống máy bay, mở di động ra, sau đó điện thoại liền tới tấp gọi đến, trong lòng anh cả kinh, mơ hồ cảm thấy Diệp Tư đúng là đã xảy ra chuyện, sau khi nhận được tin tức, quả nhiên, là giáo viên chủ nhiệm của Diệp Tư, nói với anh Diệp Tư té xỉu ở trường học, hiện tại đang ở bệnh viện.
Trong nháy mắt đó, Diệp Mạnh Giác cảm nhận được nỗi sợ hãi thật lớn, anh không biết Diệp Tư có lén uống thuốc giảm cân linh tinh gì hay không, anh nhớ tới ngày đó cô len lén giấu đi gì đó, trong lòng dâng lên tự trách mãnh liệt, là anh quá vô tâm, là anh sơ sẩy. Bé cưng nhà anh không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Cô là niềm tin để anh dựa vào mà sống tiếp đến hôm nay, cô tuyệt đối không thể gặp chuyện không may.
Lúc Diệp Tư tỉnh lại, Diệp Mạnh Giác tựa vào đầu giường của cô, cảm giác được cô nhúc nhích, vội vàng ngẩng đầu, anh hiển nhiên không có nghỉ ngơi tốt, cằm đã lúng phún mọc râu. Sắc mặt của Diệp Tư trải qua nghỉ ngơi cùng với tác dụng của dung dịch dinh dưỡng, đã có chút khởi sắc.
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư tỉnh lại, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo sợ hãi, anh nói: “Bé cưng, bé cưng, chúng ta đừng giảm béo nữa có được không? Bé cưng sắp hù chết chú rồi, bé cưng, thiếu chút nữa chú đã bị hù chết.”
Từ chiều hôm qua đến bây giờ đã qua mười mấy tiếng, Diệp Tư lúc này mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian mười mấy giờ, trái tim của Diệp Mạnh Giác giống như bị người ta cứa, đau đớn muốn chết. Anh sợ bé cưng của anh gặp chuyện không may, tuy rằng kết quả kiểm tra đo lường không có vấn đề, chỉ đơn giản là đói đến choáng váng, đường máu quá thấp, cùng với tim hơi đập nhanh chút, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy Diệp Tư nằm như vậy trên giường bệnh, lòng anh đều luôn treo trên cao, không bỏ xuống được.
Tiểu nha đầu luôn luôn khỏe mạnh cường tráng, lại không có bất kỳ biểu hiện gì nằm trên giường lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Diệp Mạnh Giác khắc sâu ý thức được, rằng anh không thể không có Diệp Tư, không thể để cho Diệp Tư xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh nghe Kiều Hoa Hoa nói, bảo bối nhà mình có khả năng đang ngầm yêu thích nam sinh nào đó, sợ người ta ghét bỏ cô béo, cho nên mới cấp tốc giảm béo như thế.
Anh nhìn Diệp Tư nằm trên giường bệnh, trong lòng có một ý nghĩ không nói ra được, bé cưng, mặc kệ bé cưng có ra sao, béo cũng tốt, xấu cũng được, chú đều sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, chú vẫn sẽ một mực, vẫn một mực đứng ở bên cạnh bé cưng. Bé cưng, nếu không có nam sinh nào bên ngoài yêu thích bé cưng, để cho chú thích bé cưng thì được rồi, chỉ cần bé cưng khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ tự tại, cái gì khác cũng không cần nữa.
Diệp Tư bị ôm trong lòng chú, cô cảm thụ được thân mình chú run run, chú đang sợ, sợ cô xảy ra chuyện. Diệp Tư không dám không đáp ứng, trên thực tế, chính cô cũng có chút nghĩ mà sợ.
Cứ như vậy, Diệp Tư oanh oanh liệt liệt giảm béo đã xong. Từ lúc cô bắt đầu quyết định giảm béo đến bây giờ đi qua hai tuần lễ, cô gầy bảy cân.