Diệp Tư ôm hộp gỗ, nhìn một chồng giấy ghi chú bên trong mà Diệp Mạnh Giác để lại cho cô, không khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, sau khi cô được chú đón từ cô nhi viện trở về, nhoáng một cái mà đã chín năm trôi qua rồi.
Cô còn nhớ rõ tình cảnh năm đó lúc anh tìm được cô, giống như khắc sâu vào trong trí nhớ của cô, suốt đời khó quên. Cô lui vào trong góc, đang lúc tuyệt vọng nghĩ bản thân mình có thể sẽ vĩnh viễn ở lại cô nhi viện, đột nhiên nghe được có người gọi cô, ‘Bé cưng?’. Tuy rằng giọng không lớn, nhưng cũng tuyệt đối là gọi cô, cô nhớ được giọng nói kia, chính là giọng nói mà cô thích nhất. Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đứng nơi đó quay lưng về hướng ánh sáng, cô nhìn không rõ mặt anh nhưng mà anh lại cao cao lớn lớn đứng nơi đó, như thần tiên giáng xuống, cánh tay dày rộng an toàn tin cậy cứu vớt cô.
Diệp Tư cảm thấy trên mặt có chút ngứa, thì ra nước mắt dàn dụa. Có lẽ, từ lúc anh tìm được cô, trong tiềm thức cô đã bắt đầu có suy nghĩ cô và anh sẽ không bao giờ rời xa, chỉ là không nghĩ tới cho đến ngày nay tâm tư cô cứ như vậy mà đứng bên cạnh anh. Cô dĩ nhiên biết, chú và cô có cùng quan hệ máu mủ, bọn họ sẽ không thể nào. Cho dù cô thương anh, không muốn tặng anh cho người phụ nữ khác, thì cuối cùng, anh cũng vẫn sẽ cưới một người phụ nữ khác chứ không phải cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tư có một loại đau đớn mơ hồ, cô không cần người phụ nữ khác đến đây ở, ai cũng không được. Lúc trước cô luôn luôn sợ hãi chú cưới người phụ nữ khác về sẽ xa lánh cô, sẽ không còn yêu cô như trước kia nữa. Lúc này cô mới biết, thì ra cảm giác khó chịu chẳng phải sợ hãi chú không thương cô, mà là sợ chú sẽ yêu một người phụ nữ khác. Cô vẫn như trước đây một lòng hi vọng trong lòng chú chỉ có một mình cô thôi.
Lúc Diệp Mạnh Giác trở lại, Diệp Tư đang ngồi trên bàn đu dây hoàn toàn không động đậy, Tiểu Suất vây quanh bên chân cô chạy qua chạy lại. Phía sau cô là một bụi hoa lớn, cô gái nhỏ dường như đang phiêu đãng trong một cánh đồng hoa.
Diệp Mạnh Giác nhớ tới đêm qua, anh tắm rửa xong đi ra, thấy bé cưng cả người nghênh ngang ngủ trên giường, lắc đầu đi qua muốn đắp chăn cho cô, nhóc con không biết là nằm mơ thấy ăn cái gì ngon mà cái miệng nhỏ nhắn chép chép vài cái. Diệp Mạnh Giác thấy cô thật đáng yêu, cúi đầu hôn xuống. Anh vốn chỉ là giống như cô hồi còn nhỏ, thấy cô đáng yêu, nhịn không được sẽ hôn một cái. Nhưng không nghĩ tới, sau khi môi anh chạm vào môi cô, cảm giác tê dại xông thẳng lên da đầu, cả người anh run rẩy, liền khó khăn buông ra. Anh ở trên môi cô lưu luyến không muốn rời, khó kìm lòng nổi.
Sau đó, anh đứng trên sân thượng suốt một đêm, muốn để cho gió đêm vắng lặng thổi bay đi ý nghĩ của mình, ý thức dần dần rõ ràng, lý trí cũng chậm chậm trở về. Lúc trời hửng sáng, anh âm thầm hạ quyết tâm, lúc trở xuống, Diệp Tư đang ngủ say. Nhóc con hoàn toàn không biết người chú thân ái nhất của cô đối với cô diễn ra hành vi xấu. Diệp Mạnh Giác hít sâu một hơi, vào phòng tắm tẩy sạch mùi thuốc lá trên người.
Lúc Diệp Mạnh Giác ra cửa, dì Thái cầm theo một cái giỏ đồ ăn vừa khéo tiến vào. Thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, gần đây công ty bề bộn nhiều việc sao?”
Diệp Mạnh Giác gật đầu, hỏi: “Sao vậy?”
Dì Thái do dự một chút, nói: “Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy ngài ở nhà, Tiểu Tư luôn phải đợi ngài trở về ăn cơm, mỗi bữa cơm ăn được có mấy hạt gạo, dì thấy con bé gầy đi một vòng. Tiên sinh có rảnh thì về dùng cơm đi, dù sao để cho một đứa bé ở nhà một mình cũng không tốt.”
Diệp Mạnh Giác cau mày, anh vốn cho là bé cưng đang tận lực giảm béo, xem ra là do anh gần đây xa lánh cô, trong lòng nhóc con khó chịu. Nghĩ như vậy, toàn bộ kế hoạch trong lòng liền rối loạn. Anh nói với dì Thái: “Tôi biết rồi, bé cưng ăn ít hay nhiều còn nhờ dì trông nom, có gì không đúng thì gọi điện thoại cho tôi ngay nhé.”
Anh lại suy nghĩ một chút rồi trở về phòng, ở đầu giường của bé cưng để lại tấm giấy ghi chú.
“Chú!”
Ngồi trên bàn đu dây Diệp Tư quay đầu nhìn thấy xe của Diệp Mạnh Giác, vội vàng từ trên bàn đu dây nhảy xuống chạy tới xe của Diệp Mạnh Giác. Tiểu Suất đi theo phía sau cô cũng nhảy dựng chạy tới.
Diệp Mạnh Giác mở cửa xe, nói với Diệp Tư đang chạy đến: “Chậm một chút.”
Khi nói chuyện, Diệp Tư đã đến trước mặt anh.
“Chú.” cô lóe mắt to hỏi, “Chúng ta đi đâu chơi?”
Diệp Mạnh Giác dựa cửa xe, nhìn Diệp Tư. Nhóc con trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn, xem ra anh thật sự là rất lâu không quan tâm đến cô rồi.
“Bé cưng cứ nói đi? Muốn đi đâu?”
“Ừm …” Diệp Tư nghĩ một chút, nói, “Giờ đã ba giờ, đi khu vui chơi nhất định là trễ, hay là chúng ta đi trượt băng đi.”
“Được.” Diệp Mạnh Giác nói, sau đó mở cửa xe, “Lên xe, chúng ta phải đi ngay.”
Diệp Tư kích động chui vào trong xe.
Diệp Mạnh Giác lên xe, cài dây an toàn sau đó gọi điện thoại.
“Dư Chi, em đang ở đâu?” Diệp Mạnh Giác hỏi.
“Ừ, bây giờ anh và Tiểu Tư chuẩn bị đi trượt băng, là do nhà Lý Phồn mở, được, chúng ta đến đó gặp mặt đi.”
Sau khi Diệp Mạnh Giác để điện thoại xuống, vừa khởi động xe vừa nói: “Dì Dư Chi cũng cùng đi nữa.”
Qua một lúc, Diệp Tư mới ừ một tiếng.
Rất nhanh đã đến sân trượt băng, Dư Chi đã ở đại sảnh chờ bọn họ. Ông chủ của nơi này là Lý Phồn cũng chính là bạn học của Diệp Mạnh Giác, anh ta thích trượt băng, liền làm cái sân trượt băng.
“Đã lâu không tới nhé, Diệp Mạnh Giác.” Lý Phồn chào đón nói, “Hồi nãy Dư Chi nói muốn chờ các cậu lại đây, tôi còn chưa tin đâu, cậu ít nhất cũng có hơn nửa năm không tới rồi.”
“Đúng vậy, gần đây mình bận một đống việc, đâu giống như cậu tiêu diêu tự tại?” Diệp Mạnh Giác cười trêu chọc anh ta.
Lý Phồn cười hề hề nhìn Diệp Tư nói: “Tiểu Tư, ngược lại thật sự là đã trưởng thành rồi, nửa năm không thấy ốm đi nhiều. Càng ngày càng đẹp.”
Diệp Tư cười tiến lên nói: “Chào chú Lý.”
“Đừng gọi chú là chú Lý, chú so với chú cháu trẻ tuổi hơn,” Lý Phồn nói, “Gọi anh đi, chú cũng không ngại làm tiểu bối của chú cháu đâu. Có người chú nào lại vừa trẻ đẹp vừa mê người giống chú sao? Anh! Nhất quyết là Anh nhé!”
Lý Phồn nói một hơi, mọi người đều nở nụ cười.
“Đi.” Lý Phồn nói, “Hôm nay tôi xin chuyên môn hầu hạ tiểu công chúa của chúng ta.”
“Thầy!” Đang nói chuyện thì bên cạnh có tiếng một tiểu nữ sinh giòn giã kêu lên, “Thầy, em vừa đến đây, thầy đã nói hôm nay dạy em trượt băng.”
Diệp Mạnh Giác và Dư Chi đều bật cười. Lý Phồn này thu học sinh nữ cũng không ít.
“Nhanh đi dạy học trò mới của cậu đi.” Diệp Mạnh Giác nói, “Chúng tôi tự đi chơi. Không chậm trễ việc tốt của cậu.”
Dư Chi cũng cười trêu chọc anh: “Lý Phồn, khẩu vị nặng ha, một nữ sinh nhỏ như vậy ….”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Diệp Mạnh Giác theo bản năng nhìn nhìn nữ sinh kia. Thân hình mảnh khảnh, còn trang điểm, dù vậy cũng khó giấu đi hơi thở thanh xuân của cô ta, nhiều lắm cũng mười mấy tuổi.
Quả nhiên, Lý Phồn cười hề hề nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo, tháng trước đã trưởng thành.”
Diệp Tư nhìn nữ sinh kia. Ánh mắt cô ta nhìn Lý Phồn đều là thích, không chút nào che dấu. Diệp Tư đột nhiên vô cùng hâm mộ cô ta, tuy rằng có lẽ cô ta chỉ có thể coi như một người khách qua đường của Lý Phồn, nói không chừng chờ thêm mấy tháng nữa, Lý Phồn thậm chí ngay cả tên cô ta là gì cũng không nhớ. Tuy nhiên lúc này cô ta có thể bình bình thản thản yêu anh ta mà không e dè. Đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Diệp Tư nghĩ, không khỏi len lén nhìn về phía Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác nhìn tiểu nữ sinh kia, trong lòng không khỏi nghĩ đến bé cưng của anh, vừa quay đầu lại, bé cưng cũng đang nhìn anh. Đây là ánh mắt gì? Diệp Mạnh Giác không rõ ràng lắm, nháy mắt tim đập rộn lên, ý nghĩ lờ mờ. Không đợi chính anh thấy rõ ràng, Diệp Tư đã hốt hoảng cúi đầu, chỉ chừa cho anh một cái đầu tóc đen sẫm cùng với cái cổ trắng noãn.
Diệp Mạnh Giác chỉ cảm giác tim đập vô cùng nhanh chóng, bé cưng nhìn vào mắt anh, khiến anh tim đập rộn lên khó hiểu, trong nháy mắt, anh nghĩ tới muốn sờ sờ cô, hôn cô, tựa như, giống như ban đêm hôn cô vậy.
Anh như vậy là không được, Diệp Mạnh Giác quay sang chỗ khác, nỗ lực thở bình thường lại, như vậy là không được. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn có một ngày, anh sẽ hủy bé cưng mất.
Diệp Tư thay giày rồi chầm chậm theo sát Diệp Mạnh Giác và Dư Chi vào sân trượt băng.
Lý Phồn đang ở bên cạnh ra sức dạy nữ sinh kia. Diệp Mạnh Giác và Dư Chi nhìn thấy, lại nhìn nhau cười. Diệp Tư đứng ở phía sau hai người, thấy bọn họ cực kỳ ăn ý tươi cười, lòng của cô chầm chậm co rút lại.
Lý Phồn thấy bọn họ vào, vội vàng lôi kéo tiểu nữ sinh lại đây.
“Diệp Mạnh Giác, cậu và tiểu công chúa làm mẫu cho bọn mình một chút đi, để mọi người mở mang tầm mắt, Diệp tổng lợi hại cũng không phải chỉ ở trên thương trường.” Lý Phồn la hét.
Diệp Mạnh Giác liên tục xua tay, “Không dám không dám, cậu cứ làm việc đứng đắn của mình đi, để chúng tôi tự chơi một hồi là được rồi.”
Lý Phồn cố tình không đồng ý, Dư Chi cũng ồn ào theo, “Trượt một vòng đi, em còn chưa biết kỹ thuật trượt băng của học trưởng đâu…”
Lòng bàn tay Diệp Tư hơi hơi ra mồ hôi, nếu là trước kia, khẳng định cô sẽ là người đầu tiên đồng ý. Nhưng bây giờ, cô khẩn trương đến nỗi hít thở không thông.
Diệp Mạnh Giác lại từ chối, không chịu nổi bọn họ ồn ào, chỉ đành đi hỏi Diệp Tư đang đứng yên lặng phía sau.
“Bé cưng, có muốn cho bọn họ mở mang một chút không?”
Giọng nói của Diệp Mạnh Giác thật dịu dàng như có thể chảy ra nước, giống như một âm thanh dụ hoặc người, Diệp Tư chậm rãi ngẩng mặt, “Được.”
Dường như là gương mặt cô tuyệt nhiên ảnh hưởng đến Diệp Mạnh Giác, anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn không chuyển mắt, hồi lâu sau, anh chậm rãi vươn tay, Diệp Tư đặt tay lên tay anh, cùng anh trượt vào bên trong.
Ở trong sân âm nhạc vang lên, chính là bài hát kinh điển 《A Time For Us》, mượt mà lại ngân nga. Bọn họ cũng đã lâu chưa tới trượt, không có quá nhiều động tác khó, chỉ trượt theo tiếng nhạc, xoay tròn, nhảy nhẹ lên. Diệp Tư nhìn về phía ánh mắt của Diệp Mạnh Giác, tối đen thâm thúy, nơi đó là nơi mà cô đời này vĩnh viễn cũng nhìn không thấu. Cảm giác bi thương trong lòng Diệp Tư tuôn ra mãnh liệt. Một khúc kết thúc, cô tựa vào trong lòng Diệp Mạnh Giác, không có động đậy, chỉ có nước mắt chậm rãi thấm ướt quần áo Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư ôm hộp gỗ, nhìn một chồng giấy ghi chú bên trong mà Diệp Mạnh Giác để lại cho cô, không khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, sau khi cô được chú đón từ cô nhi viện trở về, nhoáng một cái mà đã chín năm trôi qua rồi.
Cô còn nhớ rõ tình cảnh năm đó lúc anh tìm được cô, giống như khắc sâu vào trong trí nhớ của cô, suốt đời khó quên. Cô lui vào trong góc, đang lúc tuyệt vọng nghĩ bản thân mình có thể sẽ vĩnh viễn ở lại cô nhi viện, đột nhiên nghe được có người gọi cô, ‘Bé cưng?’. Tuy rằng giọng không lớn, nhưng cũng tuyệt đối là gọi cô, cô nhớ được giọng nói kia, chính là giọng nói mà cô thích nhất. Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đứng nơi đó quay lưng về hướng ánh sáng, cô nhìn không rõ mặt anh nhưng mà anh lại cao cao lớn lớn đứng nơi đó, như thần tiên giáng xuống, cánh tay dày rộng an toàn tin cậy cứu vớt cô.
Diệp Tư cảm thấy trên mặt có chút ngứa, thì ra nước mắt dàn dụa. Có lẽ, từ lúc anh tìm được cô, trong tiềm thức cô đã bắt đầu có suy nghĩ cô và anh sẽ không bao giờ rời xa, chỉ là không nghĩ tới cho đến ngày nay tâm tư cô cứ như vậy mà đứng bên cạnh anh. Cô dĩ nhiên biết, chú và cô có cùng quan hệ máu mủ, bọn họ sẽ không thể nào. Cho dù cô thương anh, không muốn tặng anh cho người phụ nữ khác, thì cuối cùng, anh cũng vẫn sẽ cưới một người phụ nữ khác chứ không phải cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tư có một loại đau đớn mơ hồ, cô không cần người phụ nữ khác đến đây ở, ai cũng không được. Lúc trước cô luôn luôn sợ hãi chú cưới người phụ nữ khác về sẽ xa lánh cô, sẽ không còn yêu cô như trước kia nữa. Lúc này cô mới biết, thì ra cảm giác khó chịu chẳng phải sợ hãi chú không thương cô, mà là sợ chú sẽ yêu một người phụ nữ khác. Cô vẫn như trước đây một lòng hi vọng trong lòng chú chỉ có một mình cô thôi.
Lúc Diệp Mạnh Giác trở lại, Diệp Tư đang ngồi trên bàn đu dây hoàn toàn không động đậy, Tiểu Suất vây quanh bên chân cô chạy qua chạy lại. Phía sau cô là một bụi hoa lớn, cô gái nhỏ dường như đang phiêu đãng trong một cánh đồng hoa.
Diệp Mạnh Giác nhớ tới đêm qua, anh tắm rửa xong đi ra, thấy bé cưng cả người nghênh ngang ngủ trên giường, lắc đầu đi qua muốn đắp chăn cho cô, nhóc con không biết là nằm mơ thấy ăn cái gì ngon mà cái miệng nhỏ nhắn chép chép vài cái. Diệp Mạnh Giác thấy cô thật đáng yêu, cúi đầu hôn xuống. Anh vốn chỉ là giống như cô hồi còn nhỏ, thấy cô đáng yêu, nhịn không được sẽ hôn một cái. Nhưng không nghĩ tới, sau khi môi anh chạm vào môi cô, cảm giác tê dại xông thẳng lên da đầu, cả người anh run rẩy, liền khó khăn buông ra. Anh ở trên môi cô lưu luyến không muốn rời, khó kìm lòng nổi.
Sau đó, anh đứng trên sân thượng suốt một đêm, muốn để cho gió đêm vắng lặng thổi bay đi ý nghĩ của mình, ý thức dần dần rõ ràng, lý trí cũng chậm chậm trở về. Lúc trời hửng sáng, anh âm thầm hạ quyết tâm, lúc trở xuống, Diệp Tư đang ngủ say. Nhóc con hoàn toàn không biết người chú thân ái nhất của cô đối với cô diễn ra hành vi xấu. Diệp Mạnh Giác hít sâu một hơi, vào phòng tắm tẩy sạch mùi thuốc lá trên người.
Lúc Diệp Mạnh Giác ra cửa, dì Thái cầm theo một cái giỏ đồ ăn vừa khéo tiến vào. Thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, gần đây công ty bề bộn nhiều việc sao?”
Diệp Mạnh Giác gật đầu, hỏi: “Sao vậy?”
Dì Thái do dự một chút, nói: “Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy ngài ở nhà, Tiểu Tư luôn phải đợi ngài trở về ăn cơm, mỗi bữa cơm ăn được có mấy hạt gạo, dì thấy con bé gầy đi một vòng. Tiên sinh có rảnh thì về dùng cơm đi, dù sao để cho một đứa bé ở nhà một mình cũng không tốt.”
Diệp Mạnh Giác cau mày, anh vốn cho là bé cưng đang tận lực giảm béo, xem ra là do anh gần đây xa lánh cô, trong lòng nhóc con khó chịu. Nghĩ như vậy, toàn bộ kế hoạch trong lòng liền rối loạn. Anh nói với dì Thái: “Tôi biết rồi, bé cưng ăn ít hay nhiều còn nhờ dì trông nom, có gì không đúng thì gọi điện thoại cho tôi ngay nhé.”
Anh lại suy nghĩ một chút rồi trở về phòng, ở đầu giường của bé cưng để lại tấm giấy ghi chú.
“Chú!”
Ngồi trên bàn đu dây Diệp Tư quay đầu nhìn thấy xe của Diệp Mạnh Giác, vội vàng từ trên bàn đu dây nhảy xuống chạy tới xe của Diệp Mạnh Giác. Tiểu Suất đi theo phía sau cô cũng nhảy dựng chạy tới.
Diệp Mạnh Giác mở cửa xe, nói với Diệp Tư đang chạy đến: “Chậm một chút.”
Khi nói chuyện, Diệp Tư đã đến trước mặt anh.
“Chú.” cô lóe mắt to hỏi, “Chúng ta đi đâu chơi?”
Diệp Mạnh Giác dựa cửa xe, nhìn Diệp Tư. Nhóc con trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn, xem ra anh thật sự là rất lâu không quan tâm đến cô rồi.
“Bé cưng cứ nói đi? Muốn đi đâu?”
“Ừm …” Diệp Tư nghĩ một chút, nói, “Giờ đã ba giờ, đi khu vui chơi nhất định là trễ, hay là chúng ta đi trượt băng đi.”
“Được.” Diệp Mạnh Giác nói, sau đó mở cửa xe, “Lên xe, chúng ta phải đi ngay.”
Diệp Tư kích động chui vào trong xe.
Diệp Mạnh Giác lên xe, cài dây an toàn sau đó gọi điện thoại.
“Dư Chi, em đang ở đâu?” Diệp Mạnh Giác hỏi.
“Ừ, bây giờ anh và Tiểu Tư chuẩn bị đi trượt băng, là do nhà Lý Phồn mở, được, chúng ta đến đó gặp mặt đi.”
Sau khi Diệp Mạnh Giác để điện thoại xuống, vừa khởi động xe vừa nói: “Dì Dư Chi cũng cùng đi nữa.”
Qua một lúc, Diệp Tư mới ừ một tiếng.
Rất nhanh đã đến sân trượt băng, Dư Chi đã ở đại sảnh chờ bọn họ. Ông chủ của nơi này là Lý Phồn cũng chính là bạn học của Diệp Mạnh Giác, anh ta thích trượt băng, liền làm cái sân trượt băng.
“Đã lâu không tới nhé, Diệp Mạnh Giác.” Lý Phồn chào đón nói, “Hồi nãy Dư Chi nói muốn chờ các cậu lại đây, tôi còn chưa tin đâu, cậu ít nhất cũng có hơn nửa năm không tới rồi.”
“Đúng vậy, gần đây mình bận một đống việc, đâu giống như cậu tiêu diêu tự tại?” Diệp Mạnh Giác cười trêu chọc anh ta.
Lý Phồn cười hề hề nhìn Diệp Tư nói: “Tiểu Tư, ngược lại thật sự là đã trưởng thành rồi, nửa năm không thấy ốm đi nhiều. Càng ngày càng đẹp.”
Diệp Tư cười tiến lên nói: “Chào chú Lý.”
“Đừng gọi chú là chú Lý, chú so với chú cháu trẻ tuổi hơn,” Lý Phồn nói, “Gọi anh đi, chú cũng không ngại làm tiểu bối của chú cháu đâu. Có người chú nào lại vừa trẻ đẹp vừa mê người giống chú sao? Anh! Nhất quyết là Anh nhé!”
Lý Phồn nói một hơi, mọi người đều nở nụ cười.
“Đi.” Lý Phồn nói, “Hôm nay tôi xin chuyên môn hầu hạ tiểu công chúa của chúng ta.”
“Thầy!” Đang nói chuyện thì bên cạnh có tiếng một tiểu nữ sinh giòn giã kêu lên, “Thầy, em vừa đến đây, thầy đã nói hôm nay dạy em trượt băng.”
Diệp Mạnh Giác và Dư Chi đều bật cười. Lý Phồn này thu học sinh nữ cũng không ít.
“Nhanh đi dạy học trò mới của cậu đi.” Diệp Mạnh Giác nói, “Chúng tôi tự đi chơi. Không chậm trễ việc tốt của cậu.”
Dư Chi cũng cười trêu chọc anh: “Lý Phồn, khẩu vị nặng ha, một nữ sinh nhỏ như vậy ….”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Diệp Mạnh Giác theo bản năng nhìn nhìn nữ sinh kia. Thân hình mảnh khảnh, còn trang điểm, dù vậy cũng khó giấu đi hơi thở thanh xuân của cô ta, nhiều lắm cũng mười mấy tuổi.
Quả nhiên, Lý Phồn cười hề hề nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo, tháng trước đã trưởng thành.”
Diệp Tư nhìn nữ sinh kia. Ánh mắt cô ta nhìn Lý Phồn đều là thích, không chút nào che dấu. Diệp Tư đột nhiên vô cùng hâm mộ cô ta, tuy rằng có lẽ cô ta chỉ có thể coi như một người khách qua đường của Lý Phồn, nói không chừng chờ thêm mấy tháng nữa, Lý Phồn thậm chí ngay cả tên cô ta là gì cũng không nhớ. Tuy nhiên lúc này cô ta có thể bình bình thản thản yêu anh ta mà không e dè. Đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Diệp Tư nghĩ, không khỏi len lén nhìn về phía Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác nhìn tiểu nữ sinh kia, trong lòng không khỏi nghĩ đến bé cưng của anh, vừa quay đầu lại, bé cưng cũng đang nhìn anh. Đây là ánh mắt gì? Diệp Mạnh Giác không rõ ràng lắm, nháy mắt tim đập rộn lên, ý nghĩ lờ mờ. Không đợi chính anh thấy rõ ràng, Diệp Tư đã hốt hoảng cúi đầu, chỉ chừa cho anh một cái đầu tóc đen sẫm cùng với cái cổ trắng noãn.
Diệp Mạnh Giác chỉ cảm giác tim đập vô cùng nhanh chóng, bé cưng nhìn vào mắt anh, khiến anh tim đập rộn lên khó hiểu, trong nháy mắt, anh nghĩ tới muốn sờ sờ cô, hôn cô, tựa như, giống như ban đêm hôn cô vậy.
Anh như vậy là không được, Diệp Mạnh Giác quay sang chỗ khác, nỗ lực thở bình thường lại, như vậy là không được. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn có một ngày, anh sẽ hủy bé cưng mất.
Diệp Tư thay giày rồi chầm chậm theo sát Diệp Mạnh Giác và Dư Chi vào sân trượt băng.
Lý Phồn đang ở bên cạnh ra sức dạy nữ sinh kia. Diệp Mạnh Giác và Dư Chi nhìn thấy, lại nhìn nhau cười. Diệp Tư đứng ở phía sau hai người, thấy bọn họ cực kỳ ăn ý tươi cười, lòng của cô chầm chậm co rút lại.
Lý Phồn thấy bọn họ vào, vội vàng lôi kéo tiểu nữ sinh lại đây.
“Diệp Mạnh Giác, cậu và tiểu công chúa làm mẫu cho bọn mình một chút đi, để mọi người mở mang tầm mắt, Diệp tổng lợi hại cũng không phải chỉ ở trên thương trường.” Lý Phồn la hét.
Diệp Mạnh Giác liên tục xua tay, “Không dám không dám, cậu cứ làm việc đứng đắn của mình đi, để chúng tôi tự chơi một hồi là được rồi.”
Lý Phồn cố tình không đồng ý, Dư Chi cũng ồn ào theo, “Trượt một vòng đi, em còn chưa biết kỹ thuật trượt băng của học trưởng đâu…”
Lòng bàn tay Diệp Tư hơi hơi ra mồ hôi, nếu là trước kia, khẳng định cô sẽ là người đầu tiên đồng ý. Nhưng bây giờ, cô khẩn trương đến nỗi hít thở không thông.
Diệp Mạnh Giác lại từ chối, không chịu nổi bọn họ ồn ào, chỉ đành đi hỏi Diệp Tư đang đứng yên lặng phía sau.
“Bé cưng, có muốn cho bọn họ mở mang một chút không?”
Giọng nói của Diệp Mạnh Giác thật dịu dàng như có thể chảy ra nước, giống như một âm thanh dụ hoặc người, Diệp Tư chậm rãi ngẩng mặt, “Được.”
Dường như là gương mặt cô tuyệt nhiên ảnh hưởng đến Diệp Mạnh Giác, anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn không chuyển mắt, hồi lâu sau, anh chậm rãi vươn tay, Diệp Tư đặt tay lên tay anh, cùng anh trượt vào bên trong.
Ở trong sân âm nhạc vang lên, chính là bài hát kinh điển 《A Time For Us》, mượt mà lại ngân nga. Bọn họ cũng đã lâu chưa tới trượt, không có quá nhiều động tác khó, chỉ trượt theo tiếng nhạc, xoay tròn, nhảy nhẹ lên. Diệp Tư nhìn về phía ánh mắt của Diệp Mạnh Giác, tối đen thâm thúy, nơi đó là nơi mà cô đời này vĩnh viễn cũng nhìn không thấu. Cảm giác bi thương trong lòng Diệp Tư tuôn ra mãnh liệt. Một khúc kết thúc, cô tựa vào trong lòng Diệp Mạnh Giác, không có động đậy, chỉ có nước mắt chậm rãi thấm ướt quần áo Diệp Mạnh Giác.