Cô bật dậy, nhào lên ôm cổ anh, chu môi nức nở: “Chú là hũ dấm, đại ngốc, làm người ta sợ muốn chết.”
“Bé cưng?”
Diệp Mạnh Giác ôm thân hình nhỏ bé vừa bổ nhào qua của Diệp Tư, thử hỏi: “Bé cưng, bé…”
Không đợi anh nói xong, Diệp Tư đã nổi giận đùng đùng cắn vào bờ môi của anh. Cái hũ dấm này, tên đại ngốc này, làm cô hoảng hồn nãy giờ, thấy anh nghiêm túc như vậy còn tưởng anh không cần cô nữa chứ.
Tuy rằng Diệp Tư nhào tới hung hăng như vậy, nhưng lực cắn xuống không hề dùng sức mà chỉ nhấm một chút rồi buông ra ngay, nhẹ nhàng tình ý, cô không hề muốn làm anh đau.
Cô dán sát lại như thế, trong tim Diệp Mạnh Giác lúc này tất cả chỉ có cô, chẳng còn thấy gì xung quanh, đôi tay lập tức nhốt chặt cô lại, gấp gáp hôn sâu thật sâu.
Bé con trong lòng lại cố tình không an phận, cứ cọ tới cọ lui, kích thích ngọn lửa bùng phát trên cơ thể anh. Anh nhịn không được, vỗ nhẹ một cái lên cái mông nhỏ của cô, khàn khàn nói: “Đừng lộn xộn.”
Diệp Tư ló đầu từ trong ngực anh ra, há miệng thở phì phò, đôi môi xinh đẹp giờ đã sưng đỏ oán than: “Người ta sắp nghẹt thở chết rồi nè.”
Diệp Mạnh Giác lúc này mới biết hóa ra mình vừa dùng sức rất mạnh mà hôn cô, làm bé con không thở được.
Anh nhìn bộ mặt uất ức của bé con, cái miệng nhỏ chu chu làm nũng, nhịn không được lại tiếp tục hôn xuống. Lần này tuy rằng không làm cô nghẹt thở, nhưng lại đồng thời đốt lên ngọn lửa trong bé con. Cô rên rỉ cọ cọ lên người anh như một chú mèo nhỏ.
“Bé cưng, đừng cọ nữa, chú không nhịn được.” Anh tách ra một khoảng cách nhỏ thì thầm trên môi cô.
Mắt Diệp Tư vẫn nhắm, không biết có phải là không nghe được lời nói của anh hay không mà vẫn tiếp tục cọ xát lên người anh.
Diệp Mạnh Giác âm thầm rên rỉ, liếc mắt nhìn thật nhanh tình hình bên ngoài. Con đường này vốn thông sang một khu biệt thự, thường rất ít người qua lại, bởi trước đó anh do dự không biết làm thế nào để mở miệng hỏi bé cưng vấn đề khó khăn kia nên đã chọn một chỗ tương đối hẻo lánh an tĩnh. Ai mà ngờ lúc này lại mang đến thuận tiện cho anh.
“Bé cưng.” Anh rên lên, bàn tay to duỗi vào lục lọi trong quần áo của cô.
“Ừm ~” Diệp Tư phát ra một giọng mũi nho nhỏ, xoay người muốn tách khỏi tay anh.
“Ngoan.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, ngón tay linh hoạt tìm được nội y đang ngăn cản, nhanh chóng cởi bỏ.
Hai hôm nay ngực Diệp Tư lúc nào cũng hơi căng đau, bộ ngực mềm mại trắng nõn căng chật cả nội y, giờ đột nhiên mất đi trói buộc nên hai khuôn ngực trắng nõn nhanh chóng bật ra như chú thỏ nhỏ bị động mà phóng nhảy. Diệp Tư nhắm mắt hưởng thụ rên một tiếng, tính nhẩm thì hai hôm nay cũng sắp đến ngày ‘Bà dì’ghé thăm, thân thể mẫn cảm hơn so với bình thường một ít.
Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác bắt được một con thỏ xoa nhẹ vài cái, đột nhiên khóe miệng nhếch lên lười nhác, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Lớn rồi.”
Diệp Tư được anh xoa vuốt đến vô cùng thoải mái, mơ mơ màng màng hỏi: “Cái gì?”
“Bánh bao nhỏ thành bánh bao trắng lớn rồi.” Anh cười xấu xa, “Lần sau Kiều Hoa Hoa sẽ không dám giễu cợt bé cưng nữa đâu.”
Diệp Tư rên rỉ hai tiếng, đầu óc mông lung nhưng vẫn nhớ mang máng hình như Kiều Hoa Hoa kêu ‘Bánh bao nhỏ’ không phải với ý này.
Diệp Mạnh Giác ấn một cái nút để ghế ngả ngang ra hết mức, đặt Diệp Tư nằm trên ghế, dán cả thân thể anh lên trên. Diệp Tư giật mình, mở to đôi mắt mê muội hỏi: “Chú, ở trong này à? Về nhà đi.”
Diệp Mạnh Giác nhịn đến mồ hôi rịn đầy trán, “Nơi này không có ai đâu, ngoan, chú…” chú bị bé cưng trêu chọc, không kịp đợi nữa rồi.
Diệp Tư lại mạnh mẽ lắc đầu, nắm tay trắng xinh chống trước ngực anh, “Về nhà đi, người ta không thích ở bên ngoài! Về nhà!”
Diệp Mạnh Giác chịu thua ngồi lại ghế lái, cúi đầu nhìn nhìn mãnh thú đang bừng bừng phấn chấn của mình, bất đắc dĩ nói: “Bé cưng, bé cưng làm vậy chú sẽ bị nghẹn đến hư mất đó.”
“Ai kêu chú chẳng phân biệt được tình huống.” Diệp Tư lại hơi lo lắng, nhỏ giọng nói với anh, “Người ta… lúc nãy… không phải cố ý… Chú hôn người ta thoải mái lắm…”
“Ừ…” Diệp Mạnh Giác cố nén nhịn, gân xanh ẩn hiện nổi đầy trên trán. Nhóc con mà còn nói thêm nữa, đoán chắc anh sẽ dùng sức mạnh.
Nhóc con rụt rè sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nếu không, nếu không, hay là chú tự…”
Nghe nhóc con nói lời này, Diệp Mạnh Giác bật cười không ra tiếng. Kêu anh tự giải quyết ngay trước mặt bé cưng, anh thật không muốn tí nào.
“Hay là, bé cưng giúp chú đi?” Anh cười xấu xa hỏi.
Cô nhóc đỏ mặt, nuốt nước bọt, chầm chậm sán gần lại, một bàn tay nhỏ bé mềm mại tinh tế nắm mãnh thú của anh, tuột lên xuống vài cái, chu miệng nũng nịu nói: “Người ta không biết.”
Diệp Mạnh Giác đang đắm chìm trong khoái cảm mà các ngón tay ngây ngô của cô mang đến, thấy cô chu môi ra vẻ ấm ức, đành phải dụ dỗ: “Bé ngoan, bé cưng làm vậy tốt lắm, cứ như vậy, chú thật thích lắm, bé cưng…”
Bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm như không xương của cô, đẩy cao hạ thấp, “Cứ như vậy, cứ như vậy là được.”
Diệp Tư nghe được cố gắng nén nhịn trong giọng anh, trong lòng mềm hẳn xuống, bàn tay nhỏ bé nắm mãnh long cương tím của anh, ra sức đem đến niềm vui cho anh.
Lần này đổi lại đến phiên Diệp Mạnh Giác nhắm chặt hai mắt, thân thể căng thẳng, hùa theo từng động tác lên xuống nhanh chóng của các ngón tay Diệp Tư, thân trên từ từ cong lên rời khỏi lưng ghế dựa, hai tay nắm chặt thành đấm đặt bên cạnh sườn, mày cau chặt, mũi phát ra từng tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
“Bé cưng! Bé cưng! Bé cưng!”
Lúc anh ào ạt phun trào cũng là lúc anh cuồng loạn kêu bé cưng, thân trên nghiêng mạnh tới trước, hai chân thẳng căng, một cánh tay đột nhiên vươn đến kéo Diệp Tư qua đặt vào trong lòng ôm chặt, tiếng hô cái này chồng lên cái kia, “Bé cưng! Bé cưng! Bé cưng!”
Anh hô gấp gáp, sức mạnh cánh tay vô cùng lớn như muốn bóp nát cô. Cô tuy đau nhưng trong lòng lại sảng khoái vô cùng, nhìn anh trên tay cô phun ra từng luồng trắng đục, nhìn vẻ mặt anh đạt tới vẻ đẹp động lòng người, trong lòng cô tự nhiên cũng thấy tốt đẹp sung sướng cùng anh.
Phun xong từng luồng nóng rực, Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, chậm rãi thả lỏng nhiệt tình thể hiện trên cánh tay đang ôm Diệp Tư, yêu thương hôn trên trán nhỏ của cô, khích lệ: “Bé cưng ngoan lắm, bé cưng thật là lợi hại, bé cưng làm cho chú thật thích.”
Diệp Tư núp trong lòng anh, ngây ngốc cười không ngừng. Đây là lần đầu tiên Diệp Mạnh Giác chỉ dựa vào bàn tay của cô, thế mà lại vô cùng nhuần nhuyễn. Cảm giác này thật tốt, chả trách mỗi lần anh đều thích đưa cô lên đỉnh trước như vậy, thì ra, nhìn người mình thương đạt tới điểm cực lạc, trong lòng mình đúng là cũng sảng khoái nhẹ nhàng, cũng vui vẻ sung sướng.
Diệp Mạnh Giác cầm khăn giấy ướt cẩn thận lau tay Diệp Tư, rồi cũng lau cho tiểu thú của mình sạch sẽ.
Diệp Tư nhìn tay mình, cao hứng toét miệng cười.
Diệp Mạnh Giác nhéo mũi nhỏ của cô một cái, “Bé cưng ngốc, cười ngốc gì vậy?”
“Ha ha ha,” Đôi mắt to của Diệp Tư lúc này càng thêm lung linh đầy sắc màu, như sóng nước mênh mộng giao động, “Chú, chú, chú thoải mái rồi phải không? Người ta làm rất tốt phải không?”
Diệp Mạnh Giác cười ôm lấy cô, không nói tiếng nào mà hôn mạnh một hồi, miệng lúng búng: “Bé cưng… Bé cưng lợi hại nhất… Chú yêu bé cưng chết mất…” anh thật sự yêu cô ghê gớm, hận không thể ăn sạch cô vào bụng.
Hôn xong, Diệp Mạnh Giác buông Diệp Tư ra, cô vẫn tiếp tục nhếch miệng ngây ngô cười.
Diệp Mạnh Giác nhịn không được ôm chặt lấy cô, tựa lưng vào ghế bình ổn hơi thở. Khi cảm giác đầu ngón tay nho nhỏ của cô nhóc lại bắt đầu vẽ vòng vòng trước ngực anh, anh đành bất đắc dĩ bắt lấy chúng, “Bé cưng còn muốn chú thêm một lần nữa sao?”
Diệp Tư nghe vậy bướng bĩnh thè lưỡi, vội vàng giấu tay sau lưng, miệng lẩm bẩm: “Chú, sao chú dễ có phản ứng vậy?”
Diệp Mạnh Giác nghe cô hỏi vậy, nhìn cô một cách yêu mị, “Đều là công của bé cưng. Chú từng nói rồi thôi, nó chỉ phản ứng với mỗi mình bé cưng. Nếu mà ngay cả bé cưng cũng không thể khiến nó có phản ứng, vậy chú nguy rồi. Hơn nữa, nó thèm muốn bé cưng đã rất nhiều năm rồi mà.”
“Vậy… trước kia chú chưa từng… sao? A! Người ta nhớ chú đã từng nói, trước kia chú có bạn gái cơ mà.” Diệp Tư uốn mình trong lòng anh, thẩm vấn tới tấp.
“Không có. Bé cưng là người đầu tiên!” Diệp Mạnh Giác cúi đầu, trên miệng cô hôn một cái thật sâu, “Cũng là người duy nhất.”
Anh lại kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực trái, “Nơi này cũng chỉ của bé cưng, duy nhất.”
Anh cụng trán vào trán cô, tay vẫn đặt trước ngực, nói nho nhỏ: “Mặc dù bé cưng không phải mối tình đầu của chú, nhưng là người cuối cùng của chú. Nơi này vĩnh viễn sẽ không có người nào có thể so được với bé cưng. Bất kỳ kẻ nào cũng kém hơn. Nơi này, chỉ dành riêng cho một mình bé cưng.”
Diệp Tư chậm rãi cầm ngược lại tay Diệp Mạnh Giác, kéo đến trước ngực cô, “Chú, người ta cũng vậy. Nơi này chỉ có chú, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, cho nên chú không cần lo lắng, vĩnh viễn cũng đừng lo lắng. Thật đó”.
“Chú cũng không cần ghen, người ta là bé cưng của chú, lúc nào cũng sẽ cần chú, chú cũng không thể không cần bé cưng. Chú có biết, vừa rồi người ta lo lắng sợ hãi biết bao nhiêu không? Sao chú nghiêm túc như vậy, từ khi nào lại nghiêm túc kinh hồn như vậy?”
Cô ngừng một chút, “Chú, người ta biết, chú lo người ta sẽ thích Giáo sư Tô. Nói thật, quả thật người ta cũng cảm thấy thầy ấy rất có sức quyến rũ. Nhưng thầy ấy hấp dẫn người ta không phải vì cái đó, mà chính là ánh mắt của thầy, nó đặc biệt giống chú. Cứ mỗi lần người ta nhìn đến thầy thì lại thấy thân thiết như nhìn thấy chú vậy. Tuy nhiên, hôm nay… hôm nay người ta biết, Giáo sư Tô… có lẽ đối với người ta… đối với người ta…” cô do dự một chút lại nói tiếp, “… có lẽ thích đấy.”
Nói xong, cô ngượng ngùng đỏ mặt vội vàng bổ sung: “Người ta đoán vậy thôi, Giáo sư Tô cũng không nói với người ta lời nào giống vậy. Tự người ta đoán mò. Ánh mắt thầy nhìn người ta… giống như là ánh mắt chú nhìn người ta.”
Cô ngước mặt lên, đáng thương nhìn anh, “Cho nên… cho nên… người ta phát hoảng. Chú, thầy ấy đối với người ta rất tốt. Người ta cũng kính nể thầy, thích thầy, nhưng mà giống như thích Đường Duyệt hoặc chú Tiểu Tần hoặc anh Trần vậy đó, không phải giống thích chú đâu.”
Cô lại nhíu cánh mũi, buồn rầu lẩm bẩm: “Thật sự, mỗi lần người ta nhìn thấy ánh mắt thầy ấy lại cảm thấy giống như chú đang nhìn người ta vậy. Nói tóm lại, người ta chung quy cảm thấy thầy ấy rất giống chú.”
Cô hướng ánh mắt vô cùng bất lực nhìn anh, “Chú, làm sao bây giờ? Cảm giác này kỳ quái lắm, người ta không biết làm thế nào để đối mặt với Giáo sư Tô.”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác âm thầm nhẹ thở ra, cũng không muốn làm khó cô nên chỉ hôn lên cái mũi nhỏ của cô một chút, nói: “Làm sao là làm sao? Có người nhớ thương bảo bối của chú, chú có nên giấu bé cưng đi đâu không?”
Diệp Tư vốn còn đang lo lắng nhìn anh, không ngờ anh đột nhiên lại nói như vậy, nên cô liền nằm trong lòng anh cười khanh khách, giả bộ vẻ nghiêm trang: “Chú muốn đem bé cưng giấu nơi nào?”
“Vậy giấu bé cưng chỗ này đi.” Diệp Mạnh Giác chỉ vào bên ngực trái của mình, “Có được không? Biến bé cưng thành bé hạt tiêu cất vào đó, được không?”
“Được.” Diệp Tư ra sức làm nũng dụi dụi vào chỗ ngực đó của anh, “Tự người ta chui vào rất hay nha.”
Hai người cười đùa một lúc, đột nhiên, bụng Diệp Tư ọc ọc kêu hai tiếng, cô lập tức ôm bụng ấm ức: “Chú! Bé cưng đói!”
“Ủa, hôm nay chú chưa đút no bé cưng à?” Diệp Mạnh Giác kinh ngạc.
“Chú này!” Diệp Tư bĩu môi kêu lên, “Người ta nói thật mà, chú nghĩ đi đâu vậy? Đồ sói háo sắc.”
“Chú cũng nói thật mà, sói con háo sắc nhà ta nghĩ đến ai vậy?” Diệp Mạnh Giác cười xấu xa, “Hửm? Lúc nãy ở nhà hàng, không phải chú đã gắp rất nhiều thức ăn cho bé cưng rồi đó sao?”
“Không biết đâu, haiz ~” Diệp Tư buồn rầu vọc đuôi tóc trong tay, “Chú, dạo này người ta hay đói lả lắm.”
“Đói quá, chú à. Bé cưng đói quá.” Diệp Tư bắt lấy cánh tay Diệp Mạnh Giác lắc lắc qua lại.
“Ngoan, chú chở bé cưng đi ăn cơm.”
Đói lả? Diệp Mạnh Giác chau mày lại, hỏi: “Hay là đến bệnh viện khám chút đi. Chú tự nhiên sực nhớ người mang thai rất dễ đói.”
“Hả? Aaaa ~” Diệp Tư hoảng sợ kêu lên, “Đừng thật vậy chứ, chú?”
“Đừng lo, chú chỉ nhớ mang máng thế thôi. Ngày mai chúng ta đi kiểm tra chút nhé, bé ngoan. Chú luôn luôn làm tốt công tác phòng vệ mà.” Diệp Mạnh Giác vội vàng an ủi cô.
Làm tốt phòng vệ mới là lạ á! Diệp Tư trợn trắng mắt, như hôm nay đó, cũng có đâu!
“Chú tính toán tốt lắm mà, hôm nay là thời kỳ an toàn của bé cưng, ngoan nào!” Diệp Mạnh Giác vỗ vỗ mái đầu nho nhỏ của cô, “Tuy nhiên, cũng không nhất định là bảo vệ được, hay là cứ đi khám xem để an tâm. Ngoan đi, không sợ, có chú ở đây mà.”
Đưa Diệp Tư đi ăn xong, lúc về ngang qua hiệu thuốc, Diệp Tư kéo nhẹ áo Diệp Mạnh Giác, “Chú, hay là, mua cái que thử thai gì đó về là được rồi.”
Cô thấy Diệp Mạnh Giác do dự nên lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, hai ngày nay, ngực người ta thật sự căng trướng, giống như ‘Bà dì’ muốn tới vậy. Cứ mua que thử thai là được mà, không phải đi bệnh viện.”
Diệp Mạnh Giác thế mới nói: “Được rồi, bé cưng ngồi trong xe chờ chú đi.”
Mua xong thứ này, sau khi về đến nhà, Diệp Tư lấy que thử thai ra, vội vàng tiến vào toilet.
“Xong chưa?” Diệp Mạnh Giác ngoài cửa thúc giục hết lần này đến lần khác.
“Chú, chú đi xa xa đi, người ta… hồi hộp, ra không được.” Giọng nói nho nhỏ vọng ra từ phòng vệ sinh.
Diệp Mạnh Giác vẫn đứng ngoài cửa không đi, chần chờ hỏi: “Bé cưng, giờ cũng chưa tới lúc ‘Bà dì’ đến mà, đúng không?”
Diệp Tư nghĩ nghĩ, “Hai ngày nữa mới đến.”
“Vậy… Thời điểm này dùng cái này có tác dụng không?”
“… Không biết.”
“Bé cưng không đọc hướng dẫn sao?”
“… Mặc kệ, dù sao cũng mua rồi, người ta cứ dùng thử cái đã!”
Da mặt mỏng. Diệp Mạnh Giác đứng ngoài cửa, lén nhếch khóe miệng.
Phải một lúc sau, Diệp Tư mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy chú đang ngồi trên ghế sofa cười tủm tỉm nhìn cô thì mặt đỏ lên, cố ý hung dữ lắp bắp nói: “Cũng tại chú, sao không nói sớm? Giờ mà dùng cái này hoàn toàn là vô dụng.”
Diệp Mạnh Giác cười hề hề nói: “Chú cũng có biết đâu, lúc nãy quá lo lắng nên giờ mới nghĩ tới. Bé cưng, chú cũng là lần đầu tiên mà, đúng không? Dù sao sau này lại có kinh nghiệm rồi. Về sau, chú chịu trách nhiệm làm bài tập này, bé cưng không cần quan tâm nữa, có được không?”
Cô bật dậy, nhào lên ôm cổ anh, chu môi nức nở: “Chú là hũ dấm, đại ngốc, làm người ta sợ muốn chết.”
“Bé cưng?”
Diệp Mạnh Giác ôm thân hình nhỏ bé vừa bổ nhào qua của Diệp Tư, thử hỏi: “Bé cưng, bé…”
Không đợi anh nói xong, Diệp Tư đã nổi giận đùng đùng cắn vào bờ môi của anh. Cái hũ dấm này, tên đại ngốc này, làm cô hoảng hồn nãy giờ, thấy anh nghiêm túc như vậy còn tưởng anh không cần cô nữa chứ.
Tuy rằng Diệp Tư nhào tới hung hăng như vậy, nhưng lực cắn xuống không hề dùng sức mà chỉ nhấm một chút rồi buông ra ngay, nhẹ nhàng tình ý, cô không hề muốn làm anh đau.
Cô dán sát lại như thế, trong tim Diệp Mạnh Giác lúc này tất cả chỉ có cô, chẳng còn thấy gì xung quanh, đôi tay lập tức nhốt chặt cô lại, gấp gáp hôn sâu thật sâu.
Bé con trong lòng lại cố tình không an phận, cứ cọ tới cọ lui, kích thích ngọn lửa bùng phát trên cơ thể anh. Anh nhịn không được, vỗ nhẹ một cái lên cái mông nhỏ của cô, khàn khàn nói: “Đừng lộn xộn.”
Diệp Tư ló đầu từ trong ngực anh ra, há miệng thở phì phò, đôi môi xinh đẹp giờ đã sưng đỏ oán than: “Người ta sắp nghẹt thở chết rồi nè.”
Diệp Mạnh Giác lúc này mới biết hóa ra mình vừa dùng sức rất mạnh mà hôn cô, làm bé con không thở được.
Anh nhìn bộ mặt uất ức của bé con, cái miệng nhỏ chu chu làm nũng, nhịn không được lại tiếp tục hôn xuống. Lần này tuy rằng không làm cô nghẹt thở, nhưng lại đồng thời đốt lên ngọn lửa trong bé con. Cô rên rỉ cọ cọ lên người anh như một chú mèo nhỏ.
“Bé cưng, đừng cọ nữa, chú không nhịn được.” Anh tách ra một khoảng cách nhỏ thì thầm trên môi cô.
Mắt Diệp Tư vẫn nhắm, không biết có phải là không nghe được lời nói của anh hay không mà vẫn tiếp tục cọ xát lên người anh.
Diệp Mạnh Giác âm thầm rên rỉ, liếc mắt nhìn thật nhanh tình hình bên ngoài. Con đường này vốn thông sang một khu biệt thự, thường rất ít người qua lại, bởi trước đó anh do dự không biết làm thế nào để mở miệng hỏi bé cưng vấn đề khó khăn kia nên đã chọn một chỗ tương đối hẻo lánh an tĩnh. Ai mà ngờ lúc này lại mang đến thuận tiện cho anh.
“Bé cưng.” Anh rên lên, bàn tay to duỗi vào lục lọi trong quần áo của cô.
“Ừm ~” Diệp Tư phát ra một giọng mũi nho nhỏ, xoay người muốn tách khỏi tay anh.
“Ngoan.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, ngón tay linh hoạt tìm được nội y đang ngăn cản, nhanh chóng cởi bỏ.
Hai hôm nay ngực Diệp Tư lúc nào cũng hơi căng đau, bộ ngực mềm mại trắng nõn căng chật cả nội y, giờ đột nhiên mất đi trói buộc nên hai khuôn ngực trắng nõn nhanh chóng bật ra như chú thỏ nhỏ bị động mà phóng nhảy. Diệp Tư nhắm mắt hưởng thụ rên một tiếng, tính nhẩm thì hai hôm nay cũng sắp đến ngày ‘Bà dì’ghé thăm, thân thể mẫn cảm hơn so với bình thường một ít.
Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác bắt được một con thỏ xoa nhẹ vài cái, đột nhiên khóe miệng nhếch lên lười nhác, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Lớn rồi.”
Diệp Tư được anh xoa vuốt đến vô cùng thoải mái, mơ mơ màng màng hỏi: “Cái gì?”
“Bánh bao nhỏ thành bánh bao trắng lớn rồi.” Anh cười xấu xa, “Lần sau Kiều Hoa Hoa sẽ không dám giễu cợt bé cưng nữa đâu.”
Diệp Tư rên rỉ hai tiếng, đầu óc mông lung nhưng vẫn nhớ mang máng hình như Kiều Hoa Hoa kêu ‘Bánh bao nhỏ’ không phải với ý này.
Diệp Mạnh Giác ấn một cái nút để ghế ngả ngang ra hết mức, đặt Diệp Tư nằm trên ghế, dán cả thân thể anh lên trên. Diệp Tư giật mình, mở to đôi mắt mê muội hỏi: “Chú, ở trong này à? Về nhà đi.”
Diệp Mạnh Giác nhịn đến mồ hôi rịn đầy trán, “Nơi này không có ai đâu, ngoan, chú…” chú bị bé cưng trêu chọc, không kịp đợi nữa rồi.
Diệp Tư lại mạnh mẽ lắc đầu, nắm tay trắng xinh chống trước ngực anh, “Về nhà đi, người ta không thích ở bên ngoài! Về nhà!”
Diệp Mạnh Giác chịu thua ngồi lại ghế lái, cúi đầu nhìn nhìn mãnh thú đang bừng bừng phấn chấn của mình, bất đắc dĩ nói: “Bé cưng, bé cưng làm vậy chú sẽ bị nghẹn đến hư mất đó.”
“Ai kêu chú chẳng phân biệt được tình huống.” Diệp Tư lại hơi lo lắng, nhỏ giọng nói với anh, “Người ta… lúc nãy… không phải cố ý… Chú hôn người ta thoải mái lắm…”
“Ừ…” Diệp Mạnh Giác cố nén nhịn, gân xanh ẩn hiện nổi đầy trên trán. Nhóc con mà còn nói thêm nữa, đoán chắc anh sẽ dùng sức mạnh.
Nhóc con rụt rè sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nếu không, nếu không, hay là chú tự…”
Nghe nhóc con nói lời này, Diệp Mạnh Giác bật cười không ra tiếng. Kêu anh tự giải quyết ngay trước mặt bé cưng, anh thật không muốn tí nào.
“Hay là, bé cưng giúp chú đi?” Anh cười xấu xa hỏi.
Cô nhóc đỏ mặt, nuốt nước bọt, chầm chậm sán gần lại, một bàn tay nhỏ bé mềm mại tinh tế nắm mãnh thú của anh, tuột lên xuống vài cái, chu miệng nũng nịu nói: “Người ta không biết.”
Diệp Mạnh Giác đang đắm chìm trong khoái cảm mà các ngón tay ngây ngô của cô mang đến, thấy cô chu môi ra vẻ ấm ức, đành phải dụ dỗ: “Bé ngoan, bé cưng làm vậy tốt lắm, cứ như vậy, chú thật thích lắm, bé cưng…”
Bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm như không xương của cô, đẩy cao hạ thấp, “Cứ như vậy, cứ như vậy là được.”
Diệp Tư nghe được cố gắng nén nhịn trong giọng anh, trong lòng mềm hẳn xuống, bàn tay nhỏ bé nắm mãnh long cương tím của anh, ra sức đem đến niềm vui cho anh.
Lần này đổi lại đến phiên Diệp Mạnh Giác nhắm chặt hai mắt, thân thể căng thẳng, hùa theo từng động tác lên xuống nhanh chóng của các ngón tay Diệp Tư, thân trên từ từ cong lên rời khỏi lưng ghế dựa, hai tay nắm chặt thành đấm đặt bên cạnh sườn, mày cau chặt, mũi phát ra từng tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
“Bé cưng! Bé cưng! Bé cưng!”
Lúc anh ào ạt phun trào cũng là lúc anh cuồng loạn kêu bé cưng, thân trên nghiêng mạnh tới trước, hai chân thẳng căng, một cánh tay đột nhiên vươn đến kéo Diệp Tư qua đặt vào trong lòng ôm chặt, tiếng hô cái này chồng lên cái kia, “Bé cưng! Bé cưng! Bé cưng!”
Anh hô gấp gáp, sức mạnh cánh tay vô cùng lớn như muốn bóp nát cô. Cô tuy đau nhưng trong lòng lại sảng khoái vô cùng, nhìn anh trên tay cô phun ra từng luồng trắng đục, nhìn vẻ mặt anh đạt tới vẻ đẹp động lòng người, trong lòng cô tự nhiên cũng thấy tốt đẹp sung sướng cùng anh.
Phun xong từng luồng nóng rực, Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, chậm rãi thả lỏng nhiệt tình thể hiện trên cánh tay đang ôm Diệp Tư, yêu thương hôn trên trán nhỏ của cô, khích lệ: “Bé cưng ngoan lắm, bé cưng thật là lợi hại, bé cưng làm cho chú thật thích.”
Diệp Tư núp trong lòng anh, ngây ngốc cười không ngừng. Đây là lần đầu tiên Diệp Mạnh Giác chỉ dựa vào bàn tay của cô, thế mà lại vô cùng nhuần nhuyễn. Cảm giác này thật tốt, chả trách mỗi lần anh đều thích đưa cô lên đỉnh trước như vậy, thì ra, nhìn người mình thương đạt tới điểm cực lạc, trong lòng mình đúng là cũng sảng khoái nhẹ nhàng, cũng vui vẻ sung sướng.
Diệp Mạnh Giác cầm khăn giấy ướt cẩn thận lau tay Diệp Tư, rồi cũng lau cho tiểu thú của mình sạch sẽ.
Diệp Tư nhìn tay mình, cao hứng toét miệng cười.
Diệp Mạnh Giác nhéo mũi nhỏ của cô một cái, “Bé cưng ngốc, cười ngốc gì vậy?”
“Ha ha ha,” Đôi mắt to của Diệp Tư lúc này càng thêm lung linh đầy sắc màu, như sóng nước mênh mộng giao động, “Chú, chú, chú thoải mái rồi phải không? Người ta làm rất tốt phải không?”
Diệp Mạnh Giác cười ôm lấy cô, không nói tiếng nào mà hôn mạnh một hồi, miệng lúng búng: “Bé cưng… Bé cưng lợi hại nhất… Chú yêu bé cưng chết mất…” anh thật sự yêu cô ghê gớm, hận không thể ăn sạch cô vào bụng.
Hôn xong, Diệp Mạnh Giác buông Diệp Tư ra, cô vẫn tiếp tục nhếch miệng ngây ngô cười.
Diệp Mạnh Giác nhịn không được ôm chặt lấy cô, tựa lưng vào ghế bình ổn hơi thở. Khi cảm giác đầu ngón tay nho nhỏ của cô nhóc lại bắt đầu vẽ vòng vòng trước ngực anh, anh đành bất đắc dĩ bắt lấy chúng, “Bé cưng còn muốn chú thêm một lần nữa sao?”
Diệp Tư nghe vậy bướng bĩnh thè lưỡi, vội vàng giấu tay sau lưng, miệng lẩm bẩm: “Chú, sao chú dễ có phản ứng vậy?”
Diệp Mạnh Giác nghe cô hỏi vậy, nhìn cô một cách yêu mị, “Đều là công của bé cưng. Chú từng nói rồi thôi, nó chỉ phản ứng với mỗi mình bé cưng. Nếu mà ngay cả bé cưng cũng không thể khiến nó có phản ứng, vậy chú nguy rồi. Hơn nữa, nó thèm muốn bé cưng đã rất nhiều năm rồi mà.”
“Vậy… trước kia chú chưa từng… sao? A! Người ta nhớ chú đã từng nói, trước kia chú có bạn gái cơ mà.” Diệp Tư uốn mình trong lòng anh, thẩm vấn tới tấp.
“Không có. Bé cưng là người đầu tiên!” Diệp Mạnh Giác cúi đầu, trên miệng cô hôn một cái thật sâu, “Cũng là người duy nhất.”
Anh lại kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực trái, “Nơi này cũng chỉ của bé cưng, duy nhất.”
Anh cụng trán vào trán cô, tay vẫn đặt trước ngực, nói nho nhỏ: “Mặc dù bé cưng không phải mối tình đầu của chú, nhưng là người cuối cùng của chú. Nơi này vĩnh viễn sẽ không có người nào có thể so được với bé cưng. Bất kỳ kẻ nào cũng kém hơn. Nơi này, chỉ dành riêng cho một mình bé cưng.”
Diệp Tư chậm rãi cầm ngược lại tay Diệp Mạnh Giác, kéo đến trước ngực cô, “Chú, người ta cũng vậy. Nơi này chỉ có chú, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, cho nên chú không cần lo lắng, vĩnh viễn cũng đừng lo lắng. Thật đó”.
“Chú cũng không cần ghen, người ta là bé cưng của chú, lúc nào cũng sẽ cần chú, chú cũng không thể không cần bé cưng. Chú có biết, vừa rồi người ta lo lắng sợ hãi biết bao nhiêu không? Sao chú nghiêm túc như vậy, từ khi nào lại nghiêm túc kinh hồn như vậy?”
Cô ngừng một chút, “Chú, người ta biết, chú lo người ta sẽ thích Giáo sư Tô. Nói thật, quả thật người ta cũng cảm thấy thầy ấy rất có sức quyến rũ. Nhưng thầy ấy hấp dẫn người ta không phải vì cái đó, mà chính là ánh mắt của thầy, nó đặc biệt giống chú. Cứ mỗi lần người ta nhìn đến thầy thì lại thấy thân thiết như nhìn thấy chú vậy. Tuy nhiên, hôm nay… hôm nay người ta biết, Giáo sư Tô… có lẽ đối với người ta… đối với người ta…” cô do dự một chút lại nói tiếp, “… có lẽ thích đấy.”
Nói xong, cô ngượng ngùng đỏ mặt vội vàng bổ sung: “Người ta đoán vậy thôi, Giáo sư Tô cũng không nói với người ta lời nào giống vậy. Tự người ta đoán mò. Ánh mắt thầy nhìn người ta… giống như là ánh mắt chú nhìn người ta.”
Cô ngước mặt lên, đáng thương nhìn anh, “Cho nên… cho nên… người ta phát hoảng. Chú, thầy ấy đối với người ta rất tốt. Người ta cũng kính nể thầy, thích thầy, nhưng mà giống như thích Đường Duyệt hoặc chú Tiểu Tần hoặc anh Trần vậy đó, không phải giống thích chú đâu.”
Cô lại nhíu cánh mũi, buồn rầu lẩm bẩm: “Thật sự, mỗi lần người ta nhìn thấy ánh mắt thầy ấy lại cảm thấy giống như chú đang nhìn người ta vậy. Nói tóm lại, người ta chung quy cảm thấy thầy ấy rất giống chú.”
Cô hướng ánh mắt vô cùng bất lực nhìn anh, “Chú, làm sao bây giờ? Cảm giác này kỳ quái lắm, người ta không biết làm thế nào để đối mặt với Giáo sư Tô.”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác âm thầm nhẹ thở ra, cũng không muốn làm khó cô nên chỉ hôn lên cái mũi nhỏ của cô một chút, nói: “Làm sao là làm sao? Có người nhớ thương bảo bối của chú, chú có nên giấu bé cưng đi đâu không?”
Diệp Tư vốn còn đang lo lắng nhìn anh, không ngờ anh đột nhiên lại nói như vậy, nên cô liền nằm trong lòng anh cười khanh khách, giả bộ vẻ nghiêm trang: “Chú muốn đem bé cưng giấu nơi nào?”
“Vậy giấu bé cưng chỗ này đi.” Diệp Mạnh Giác chỉ vào bên ngực trái của mình, “Có được không? Biến bé cưng thành bé hạt tiêu cất vào đó, được không?”
“Được.” Diệp Tư ra sức làm nũng dụi dụi vào chỗ ngực đó của anh, “Tự người ta chui vào rất hay nha.”
Hai người cười đùa một lúc, đột nhiên, bụng Diệp Tư ọc ọc kêu hai tiếng, cô lập tức ôm bụng ấm ức: “Chú! Bé cưng đói!”
“Ủa, hôm nay chú chưa đút no bé cưng à?” Diệp Mạnh Giác kinh ngạc.
“Chú này!” Diệp Tư bĩu môi kêu lên, “Người ta nói thật mà, chú nghĩ đi đâu vậy? Đồ sói háo sắc.”
“Chú cũng nói thật mà, sói con háo sắc nhà ta nghĩ đến ai vậy?” Diệp Mạnh Giác cười xấu xa, “Hửm? Lúc nãy ở nhà hàng, không phải chú đã gắp rất nhiều thức ăn cho bé cưng rồi đó sao?”
“Không biết đâu, haiz ~” Diệp Tư buồn rầu vọc đuôi tóc trong tay, “Chú, dạo này người ta hay đói lả lắm.”
“Đói quá, chú à. Bé cưng đói quá.” Diệp Tư bắt lấy cánh tay Diệp Mạnh Giác lắc lắc qua lại.
“Ngoan, chú chở bé cưng đi ăn cơm.”
Đói lả? Diệp Mạnh Giác chau mày lại, hỏi: “Hay là đến bệnh viện khám chút đi. Chú tự nhiên sực nhớ người mang thai rất dễ đói.”
“Hả? Aaaa ~” Diệp Tư hoảng sợ kêu lên, “Đừng thật vậy chứ, chú?”
“Đừng lo, chú chỉ nhớ mang máng thế thôi. Ngày mai chúng ta đi kiểm tra chút nhé, bé ngoan. Chú luôn luôn làm tốt công tác phòng vệ mà.” Diệp Mạnh Giác vội vàng an ủi cô.
Làm tốt phòng vệ mới là lạ á! Diệp Tư trợn trắng mắt, như hôm nay đó, cũng có đâu!
“Chú tính toán tốt lắm mà, hôm nay là thời kỳ an toàn của bé cưng, ngoan nào!” Diệp Mạnh Giác vỗ vỗ mái đầu nho nhỏ của cô, “Tuy nhiên, cũng không nhất định là bảo vệ được, hay là cứ đi khám xem để an tâm. Ngoan đi, không sợ, có chú ở đây mà.”
Đưa Diệp Tư đi ăn xong, lúc về ngang qua hiệu thuốc, Diệp Tư kéo nhẹ áo Diệp Mạnh Giác, “Chú, hay là, mua cái que thử thai gì đó về là được rồi.”
Cô thấy Diệp Mạnh Giác do dự nên lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, hai ngày nay, ngực người ta thật sự căng trướng, giống như ‘Bà dì’ muốn tới vậy. Cứ mua que thử thai là được mà, không phải đi bệnh viện.”
Diệp Mạnh Giác thế mới nói: “Được rồi, bé cưng ngồi trong xe chờ chú đi.”
Mua xong thứ này, sau khi về đến nhà, Diệp Tư lấy que thử thai ra, vội vàng tiến vào toilet.
“Xong chưa?” Diệp Mạnh Giác ngoài cửa thúc giục hết lần này đến lần khác.
“Chú, chú đi xa xa đi, người ta… hồi hộp, ra không được.” Giọng nói nho nhỏ vọng ra từ phòng vệ sinh.
Diệp Mạnh Giác vẫn đứng ngoài cửa không đi, chần chờ hỏi: “Bé cưng, giờ cũng chưa tới lúc ‘Bà dì’ đến mà, đúng không?”
Diệp Tư nghĩ nghĩ, “Hai ngày nữa mới đến.”
“Vậy… Thời điểm này dùng cái này có tác dụng không?”
“… Không biết.”
“Bé cưng không đọc hướng dẫn sao?”
“… Mặc kệ, dù sao cũng mua rồi, người ta cứ dùng thử cái đã!”
Da mặt mỏng. Diệp Mạnh Giác đứng ngoài cửa, lén nhếch khóe miệng.
Phải một lúc sau, Diệp Tư mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy chú đang ngồi trên ghế sofa cười tủm tỉm nhìn cô thì mặt đỏ lên, cố ý hung dữ lắp bắp nói: “Cũng tại chú, sao không nói sớm? Giờ mà dùng cái này hoàn toàn là vô dụng.”
Diệp Mạnh Giác cười hề hề nói: “Chú cũng có biết đâu, lúc nãy quá lo lắng nên giờ mới nghĩ tới. Bé cưng, chú cũng là lần đầu tiên mà, đúng không? Dù sao sau này lại có kinh nghiệm rồi. Về sau, chú chịu trách nhiệm làm bài tập này, bé cưng không cần quan tâm nữa, có được không?”