Đối với Tô Mân Ngôn, Diệp Mạnh Giác cũng không còn ý nghĩ giống như trước nữa, không còn muốn bắt Diệp Tư không được nhìn anh ta, mà để tùy cho Diệp Tư tự xử lý. Khi anh nghe được lời nói kia của Diệp Tư, anh đã quyết định, cho dù sau này gặp phải bất cứ chuyện gì anh cũng tin tưởng tình yêu của cô đối với anh trên hết. Còn nếu bé cưng cần sự giúp đỡ của anh, anh sẽ ra tay giúp cô, nếu không cần thì cứ để cho bé cưng tự mình xử lý. Dù sao trên đời này, đàn ông ưu tú đâu phải chỉ mỗi một mình Tô Mân Ngôn, bé cưng càng lớn lên sẽ càng tiếp xúc đến nhiều người đàn ông hơn, đây là một thực tế mà anh và cô phải cùng nhau đối mặt.
Thật đáng buồn và đáng thương cho sinh viên trên toàn Trung Quốc, chẳng phải tất cả các sinh viên đều có cơ may giống bọn Diệp Tư khi có được một giáo sư tốt như vậy. Có người cả đời cũng không gặp được dù chỉ một lần vị giáo sư xuất sắc như Tô Mân Ngôn. Vì thế, đối với Diệp Tư và bạn học của cô mà nói, các tiết học khác cũng có thể không đi dự, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua tiết học của Tô Mân Ngôn, tuy anh cũng không điểm danh hay ra bài kiểm tra bất ngờ.
Cũng đúng như lời Diệp Tư và bạn học của cô nói, sự thu hút của Tô Mân Ngôn không phải chỉ nằm ở chỗ vẻ đẹp trai của anh, mà phần lớn là ở chỗ tri thức uyên bác, khí chất nho nhã, cách nói năng thông minh khôi hài, thái độ phóng khoáng của anh, thậm chí khiến người nghe những bài học được anh truyền thụ liền hoàn toàn bị anh hấp dẫn. Đây là lần đầu tiên Diệp Tư phát hiện được, văn học thật sự là một môn học có sức cuốn hút nhất trong toàn bộ các môn của chương trình học, mặc dù bối cảnh văn hóa bất đồng thì văn học cũng vẫn thu hút như vậy.
Tuy rằng Diệp Tư vẫn làm như không có gì, tiếp tục đến dự các tiết học của Tô Mân Ngôn, nhưng đồng thời, cô lại cẩn thận hơn rất nhiều, cố gắng hết sức để tránh khả năng đứng riêng với Tô Mân Ngôn. Tuy nhiên cô lại rất nhanh phát hiện, Tô Mân Ngôn cũng không có hành động nào để tiến thêm một bước, thậm chí cư xử thật vô cùng bình thường. Đôi khi cô cũng thầm cười nhạo bản thân, rất có khả năng đó là do tự cô suy nghĩ nhiều, tự đề cao bản thân cũng không chừng.
Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa xuất hiện trên tạp chí giải trí. Anh bắt đầu hoài nghi liệu có phải chỉ là một chuyện ngoài ý muốn đơn giản như vậy hay không, hay là sau lưng có người cố ý bày ra chuyện này. Tuy rằng vài năm trước anh cũng thường xuyên xuất hiện trên tạp chí giải trí, nhưng mà các bài đánh bóng này đều được đăng dưới sự đồng ý của anh, nói trắng ra là để đẩy cho Giang Lâm nổi tiếng.
Ông chủ của《Tinh đồ》Trương Tử Nghiêm thì Diệp Mạnh Giác và Tần Vi Khiêm đều quen biết, quan hệ coi như không tệ. Bọn họ ai cũng biết, anh ta giữ vị trí Tổng Tài cũng chỉ là trưng cái danh mà thôi chứ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện công ty, người thật sự nắm quyền là em gái anh ta.
Tuy nhiên, cho dù anh ta không quan tâm, nhưng khi xì căng đan của Diệp Mạnh Giác liên tiếp xuất hiện hai lần thì anh ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Lần trước anh ta không dám nhận điện thoại của Diệp Mạnh Giác, lần này thì đã ngoan ngoãn chủ động gọi tới.
“Ai?” Diệp Mạnh Giác nhận điện thoại, hỏi một từ đơn giản.
“Cũng là phóng viên lần trước.” Không cần nói nhiều, Trương Tử Nghiêm cũng biết Diệp Mạnh Giác hỏi thế là có ý gì, “Tôi đã bắt tay vào điều tra thật cẩn thận. Nếu đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục khiến anh hài lòng.”
“Tốt nhất nên như vậy!” Diệp Mạnh Giác nói, “Trương Tử Nghiêm, tay chân dưới trướng anh hẳn phải cần được gõ đầu một chút.”
“Ha ha ha,” Bản tính cà lơ phất phơ của Trương Tử Nghiêm lúc này lại thể hiện ra, “Anh biết đấy, dưới tay tôi có rất nhiều mỹ nữ, kêu tôi đi gõ đầu người, tôi làm sao bỏ được?”
Diệp Mạnh Giác hừ lạnh một tiếng, cười nhạo anh ta: “Mỹ nữ dưới trướng của anh hình như cũng đâu có nghe lời anh?”
“Người anh em à, anh có cần nói trắng ra như vậy hay không? Có biết là nói vậy sẽ tổn thương trái tim nhỏ bé của tôi hay không hả?…”
“Tít – - tít – -”
“Khỉ họ! Tôi còn chưa nói xong, sao lại cúp máy rồi?”
Trương Tử Nghiêm cầm di động gõ nhịp lung tung trên bàn, đúng vậy, đúng như Diệp Mạnh Giác nói, mỹ nữ dưới tay anh ta quả thật cũng không thật sự nghe lời anh ta lắm. Anh ta tự giễu cười lạnh một tiếng, vừa khéo sẽ mượn cơ hội này để cho bọn họ biết phải nghe lời ai nói mới đúng.
“Quỷ sứ! Bánh bao nhỏ, à, không, Diệp Tư, chú cậu làm trò gì vậy? Mới cách lần trước bị bêu lên báo chỉ vài ngày thôi mà, sao lại dính đúng vào xì căng đan này nữa vậy?” Kiều Hoa Hoa cầm tạp chí trên tay, lòng đầy căm phẫn hỏi oang oang.
Diệp Tư chau mày, nhìn cột chuyện phiếm, lại là ảnh chụp của chú và Giang Lâm. Thấy vậy, cô không khỏi sinh lòng phiền chán, chưa bao giờ cô hỏi về quá khứ của chú cả, bởi cô biết, nếu đã là quá khứ thì dù có truy cứu tới cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng, cái cảm giác khi bị người ta nhắc tới nhắc lui quá khứ của chú bất cứ lúc nào như vậy thật khó chịu vô cùng.
“Lần trước cậu không hỏi sao? Giang Lâm là chuyện gì thế?”
“… Không hỏi, mình cảm thấy những chuyện ấy đều là quá khứ của chú, không nhất thiết phải biết.”
“Nhảm! Giờ cậu nhìn thử xem, đúng ở chỗ nào? Chú cậu có hành động điên cuồng kiểu vậy không.”
Diệp Tư im thin thít liếc nhìn ảnh chụp, mặc dù tấm ảnh kia không chụp thẳng mặt, nhưng cô gái mà Diệp Mạnh Giác đang nâng niu như Công chúa kia đúng là Giang Lâm. Vì phóng viên kia đã cắm điểm tại quán rượu đó suốt một ngày một đêm, mới chụp được hình ảnh này của Giang Lâm vào sáng sớm.
“Bánh… Tiểu Tư, điện thoại kìa.” Kiều Hoa Hoa huých Diệp Tư đang sững sờ một cái.
Điện thoại của chú.
Diệp Tư hơi do dự, không biết mình nhận điện thoại rồi sẽ nói gì.
“Nhận đi, rồi hỏi cho rõ vào.” Kiều Hoa Hoa nhét điện thoại vào trong tay cô.
“Alo, chú hả.”
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mạnh Giác lập tức nghe được giọng cô nhóc đang mất hứng.
“Bé cưng, tan học rồi hả? Chú ở dưới lầu rồi nè. Xuống đây rồi nói, được không?”
“Dạ.”
Diệp Tư cúp điện thoại, dọn dẹp sách vở trên bàn, “Kiều Hoa Hoa, mình xuống trước nhé. Chú mình đang ở dưới lầu rồi.”
“Ừ.” Kiều Hoa Hoa nhìn ra Diệp Tư đang buồn bã, “Ah, bánh… Tiểu Tư à, gặp lại sau nhé, có việc gì cứ gọi điện thoại cho mình nhé.”
Diệp Mạnh Giác đứng bên ngoài xe, lẳng lặng hút thuốc. Bởi vì Diệp Tư rất ghét mùi khói thuốc nên anh rất ít khi hút, chỉ khi nào phiền muộn thì mới ngẫu nhiên hút một điếu.
Nhìn từ xa thấy Diệp Tư đeo túi xách, từ bên trong học đường tối tối đi ra, Diệp Mạnh Giác nhanh tay bóp tắt điếu thuốc, sợ bé cưng không thích mùi khói vương trên người anh, cảnh giác xịt thêm chút mùi chanh cho tươi mát.
“Bé cưng.” Anh tiến tới đón, đưa tay xách túi cho Diệp Tư, “Giờ đi đâu ăn cơm đây?”
“Tùy chú.” Diệp Tư nói bằng giọng ỉu xìu, vừa bĩu môi bất mãn nhìn anh, “Chú, chú lại hút thuốc hả? Đã nói bỏ thuốc rồi mà.”
“Sau này không hút nữa…”
“Nói không giữ lời! Trước chú cũng nói sẽ không còn chuyện xì căng đan nữa.”
“… Bé cưng, chuyện đó không phải là xì căng đan, để sau chú nói rõ ràng cho bé cưng nghe, được không?”
Diệp Tư mím môi không nói lời nào, trong lòng Diệp Mạnh Giác cũng có chút phiền muộn. Anh cũng không muốn tổn thương đến cô nhóc nhà anh, cho dù chỉ một chuyện nhỏ xíu có thể khiến cô không vui anh cũng sẽ không làm. Nhưng mà trong tình huống này, quả thật cũng khó giải quyết.
Lên xe, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, đã lâu rồi không đi Phượng Vũ Lâu, hay tối nay mình đến đó ăn đi?”
Thấy Diệp Tư gật đầu đồng ý, anh mở điện thoại tìm số, gọi đặt chỗ xong mới lái xe đi.
Đến Phượng Vũ Lâu, phục vụ đón ở cửa bãi đậu xe khách sáo nói với Diệp Mạnh Giác: “Diệp tiên sinh, bạn của ngài đã đến rồi, đang ngồi trong Phượng Vũ Viên chờ ngài.”
Diệp Tư kỳ quái hỏi: “Còn người khác nữa à?”
“Gặp rồi bé cưng sẽ biết, đi nào.” Diệp Mạnh Giác vòng qua thân xe, nắm tay Diệp Tư dắt vào nhà hàng. Đi xuyên qua hai cái núi giả đến Phượng Vũ Viên thì thấy một cô gái ngồi xổm trên chiếc cầu nhỏ trước mặt, đang nhàm chán khoát khoát nước hồ, đùa đàn cá nhỏ đang bơi lội trong nước.
Diệp Tư vô tình nhìn sang liền chấn động, “Chú, Giang Lâm đó hả?”
Diệp Mạnh Giác cầm tay cô, cười lắc đầu, “Không phải Giang Lâm, mà là chị của Giang Lâm, Giang Minh Nguyệt.”
Cô gái trên cầu nghe có tiếng người tới liền đứng thẳng lên, cười tủm tỉm nói: “Diệp Mạnh Giác.”
Mặc dù Diệp Tư không phải là fan của Giang Lâm, nhưng hàng ngày đều được Kiều Hoa Hoa dạy dỗ hun đúc, nên một nhân vật như Giang Lâm cô cũng biết được kha khá, nhất là cô ấy đã từng có chút quan hệ với chú. Giờ phút này, Diệp Tư kinh ngạc phát hiện, cô gái trước mặt có hình dáng hết sức tương tự với Giang Lâm.
“Chị em song sinh à?” Diệp Tư nhỏ giọng hỏi, “Sao giống hệt vậy?”
Diệp Mạnh Giác vẫn không trả lời cô. Cô gái đối diện nhìn cô, cảm khái: “Đây là con gái của anh Mạnh Tiêu phải không? Lần trước gặp, cháu mới chỉ chút xíu, mới chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua vậy rồi.”
Diệp Tư khẽ mỉm cười, cô cũng không nhớ mình đã từng thấy cô ấy lần nào chưa, tuy nhiên, nếu cô ấy đã nói như vậy, thì là đúng vậy.
Giang Minh Nguyệt đi tới, tinh tế đánh giá Diệp Tư từ đầu đến chân, trong mắt ẩn chứa nước mắt, “Năm đó lúc tôi đi, anh Mạnh Tiêu và chị Niệm Tư còn đến tiễn tôi. Lúc trước chị Niệm Tư từng khuyên tôi không nên thương tổn anh, nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không nghe theo lời chị ấy. Mà phải nói, chị ấy là người mà tôi kính nể nhất, thoạt nhìn thì nhu nhu nhược nhược đấy, nhưng thật ra trong lòng còn kiên cường hơn bất cứ ai. Mấy năm qua tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, tôi bội phục chị ấy không phải là người tham luyến hư vinh và tiền tài, thế mà bản thân tôi lại không học chị ấy được một điểm nào.”
Diệp Tư nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn phải giữ nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, cẩn thận nghe cô ấy nói.
“Cháu tên Diệp Tư phải không?” Giang Minh Nguyệt duỗi nhẹ cánh tay khẽ vuốt vuốt tóc cô, trong mắt tràn ngập hồi ức, “Tên này đẹp lắm. Tôi nhớ lúc chị Niệm Tư vừa mang thai cháu, anh Mạnh Tiêu nói, nếu là con trai sẽ đặt tên Diệp Niệm, nếu là con gái sẽ gọi là Diệp Tư.”
Diệp Tư nghe cô ấy nhắc lại chuyện cũ, trong lòng cũng hơi có lưu luyến tự nhiên, sắc mặt có chút bi thương.
Diệp Mạnh Giác đứng bên cạnh thấy thế liền cầm tay cô, “Chúng ta vào trong trước được không? Vào rồi nói tiếp.”
Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, theo anh từ trên cầu đi xuống, người phục vụ nãy giờ đứng phía sau nhanh nhảu hỏi: “Diệp tiên sinh muốn vào phòng riêng không?”
Lúc này Diệp Tư mới phát hiện, trong hoa viên này chẳng có một người khách nào.
“Chú sợ lại gây thêm xì căng đan nữa,” Diệp Mạnh Giác giải thích, “Tuy giữa chú với Minh Nguyệt không có gì, nhưng hiện giờ cô ấy cũng đã kết hôn, nếu cứ xuất hiện ở mấy trang giải trí này, chồng cô ấy biết được thì cũng không tốt lắm. Chẳng mấy ai tin tưởng người yêu tuyệt đối như bé cưng tin tưởng chú vậy đâu.”
Diệp Tư hơi đỏ mặt, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh.
Diệp Mạnh Giác cũng quay sang, nhìn cô khẽ cười, “Bé cưng, lần này chú thật sự trong sạch, đúng không?”
Giang Minh Nguyệt đi phía sau bọn họ, nhìn thấy những động tác nhỏ giữa Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư thì khóe miệng hơi hơi cong lên. Chị Niệm Tư à, con gái của chị rồi cũng sẽ giống y như chị, thu hoạch được tình yêu trân quý nhất trên đời này.
Giang Minh Nguyệt là học muội của Diệp Mạnh Giác thời trung học, cũng là mối tình đầu của anh. Người Diệp Mạnh Giác gặp lần trước ở Pháp cũng là cô, tuy nhiên bởi vì cô và Giang Lâm quá mức giống nhau về hình thể, cho nên khi báo giải trí chụp được hình thì cho ngay lên trang bìa.
Gia đình cô cũng không khá lắm, nhà có bốn chị em gái. Mẹ cô lúc sinh Giang Lâm không chú ý đến việc giữ gìn nên mắc bệnh mãn tính, mãi mà vẫn không khá lên được. Cha lúc nào cũng cáu kỉnh bạo lực, lại thường xuyên uống rượu, hễ say thì về nhà quát tháo đánh mắng mấy chị em.
Có một lần cô bị cha say rượu đánh cho mình mẩy đầy thương tích, chạy trốn ra khỏi nhà, vừa khéo gặp được Diệp Mạnh Giác, cha vẫn còn đang la lối đuổi theo đàng sau cô. Mặt cô lúc đó đầy nước mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn anh. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Chuyện sau đó cũng giống như chuyện cổ tích về tình yêu trong sách, công tử nhà giàu cứu cô bé lọ lem từ trong cuộc sống cùng cực ra ngoài.
Nhưng mà, thời điểm đó, Diệp Mạnh Giác chỉ có năng lực cứu một mình Giang Minh Nguyệt ra khỏi căn nhà đó, chị và hai em gái của Giang Minh Nguyệt vẫn phải sống trong cơn ác mộng cuộc đời.
Về sau, Diệp Mạnh Giác ra nước ngoài học. Lúc gần đi, anh gửi Giang Minh Nguyệt đến nhờ Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư chăm sóc. Về sau nữa, nghe nói sau khi lên đại học, Giang Minh Nguyệt được một người giàu có bao dưỡng, rồi cùng xuất ngoại với người đó, hơn mười năm cũng không hề quay về, cũng chẳng liên hệ gì với Diệp Mạnh Giác, mãi cho đến khi Diệp Mạnh Giác gặp cô ở Pháp lần trước.
Lúc đó, cô liếc thấy Diệp Mạnh Giác nên quá mức kích động, lăn ra hôn mê bất tỉnh. Diệp Mạnh Giác vội vàng đỡ lấy cô, ngay lúc đó thì bị phóng viên chụp được hình, thế là trở thành tiêu đề trang bìa trên 《Tinh Đồ 》ngày hôm đó.
Lần này cô về là muốn được nhìn xem Diệp Tư lớn thế nào, muốn đi mặc niệm trước mộ Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư.
Sức khỏe Giang Minh Nguyệt không tốt, cảm xúc lại hay kích động quá mức, nên sau khi ăn tối xong, Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư nhanh chóng đưa cô về lại khách sạn.
Lên xe, Diệp Tư chần chờ nói: “Chú, người ta cảm giác Dì này là người tốt. Làm sao có thể…”
Mới nói được phân nửa thì dừng lại.
Diệp Mạnh Giác xoa xoa tóc của cô, “Thế nào? Cảm thấy chú bị người ta bỏ rơi, nên sợ chú đau lòng hả?”
Diệp Tư cười hắc hắc, “Quả thật người ta cũng không thể ngờ, chú mà cũng bị đá.”
“Đúng vậy, cô ấy quả thật là người tốt, lúc trước làm vậy cũng vì có nguyên nhân bất đắc dĩ. Chú không trách cô ấy, chẳng qua chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng thương. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn, chẳng có một điểm bảo đảm nào trong cuộc đời.”
Diệp Tư giật mình nhìn anh, “Chứ không phải chú vừa mới nói chồng dì ấy…”
“Ừ, là tình nhân, không có đăng ký kết hôn.” Diệp Mạnh Giác nói tới đây, hai tay âm thầm tăng sức mạnh, nắm chặt tay lái.
Diệp Tư tựa lưng vào ghế, không nói gì. Giang Minh Nguyệt là một phụ nữ nhu nhược thiện lương, một phụ nữ như vậy lại lựa chọn làm tình nhân của người ta, có lẽ thật sự như chú đã nói, chắc chắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
Một lát sau, Diệp Tư đột nhiên nghĩ ra, “Chú, lần trước hóa ra là chú gặp Giang Minh Nguyệt ở Pháp, sao lúc về lại không nói với người ta?”
“Khi đó cô ấy cũng không nhắc gì đến chuyện muốn trở về, Giang Lâm hay là Giang Minh Nguyệt thật ra cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Hừm! Sao không khác nhau được? Giang Minh Nguyệt là bạn gái, là mối tình đầu của chú mà, vậy Giang Lâm thì sao?”
“… Là em gái của mối tình đầu?”
“Không phải!”
“… Là bạn gái xì căng đan?”
“Chú hỏi người ta, người ta làm sao mà biết?”
Diệp Mạnh Giác tranh thủ duỗi cánh tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm như trứng của cô, “Bé cưng ngoan, ghen hả? Ha ha ha…”
“Hừ!” Diệp Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hầm hừ nửa ngày, “Chú, tần suất xuất hiện của chú trên báo hơi bị cao đấy.”
“Lo chú bị người khác nhớ thương hả? Không sao đâu, chú vĩnh viễn cũng chỉ là của bé cưng, bé cưng yên tâm.”
Diệp Mạnh Giác cười rất vui vẻ, “Bé cưng, tháng sau là tiệc hàng năm của công ty, bé cưng làm bạn gái chú tới dự được không?”
Diệp Tư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vèo một cái quay phắt lại, “Người ta không làm bạn gái của chú, chẳng lẽ chú còn muốn tìm người khác làm hay sao?”
Diệp Mạnh Giác bị hỏi ngược một câu làm cứng họng, anh vốn dĩ sợ cô nhóc không đồng ý, ai ngờ bị cô nhóc trả đũa bằng một câu như vậy.
“Chẳng là… Ý chú là muốn hỏi xem bé cưng có đồng ý hay không thôi, nếu bé cưng không muốn, vậy chú sẽ dự mà không có bạn gái.”
Quay lại nhìn cô, Diệp Mạnh Giác nhanh miệng trả lời.
Diệp Tư kiêu ngạo ngẩng đầu, “Vậy được, dù sao hôm đó người ta cũng không bận việc gì, miễn cưỡng đi dự cùng chú vậy.”
Diệp Mạnh Giác cười thầm, dáng vẻ cô nhóc khi ngẩng đầu kiểu kia thật sự trông rất kiêu ngạo.
Đường Duyệt đi theo Lý Phong chạy nghiệp vụ một chuyến, lúc về lại văn phòng thì thấy Diệp Tư đang ngồi trên chỗ của anh, cầm di động chơi trò chơi.
“Đi nhầm nhà hả?”
Đường Duyệt trêu ghẹo hỏi.
“Đúng vậy!”
Diệp Tư nói xong đứng lên, dáng vẻ hơi buồn rầu, suy tư một chút mới nói, “Đường Duyệt, thật ra không phải Giang Lâm có quan hệ mập mờ với chú em đâu, mà chú em cũng không phải là đại gia gì đó đứng sau màn đâu.”
Đường Duyệt gật đầu, trong lòng buồn bực, sao lại nói với anh mấy chuyện chẳng ra đầu ra đũa gì thế này?
“Cho nên… Thôi em đi đây.”
Nhìn Diệp Tư ra khỏi văn phòng, Đường Duyệt vẫn không hiểu, Tiểu Tư nói vậy là có ý gì?
Diệp Tư ra khỏi văn phòng của Đường Duyệt, sờ sờ một phong thư nằm trong túi xách. Phong thư này Diệp Tư nhận được sáng nay, người nhận để đích xác tên Diệp Tư, mà người gửi lại ghi tên là Đường Duyệt. Cô còn đâm ra bực bội, từ khi nào mà Đường Tiểu Tam lại văn nghệ văn gừng thế này, còn viết thư gửi cô nữa cơ đấy, bộ tính giả bộ làm người văn vẻ sâu sắc đấy à.
Nhưng không ngờ khi vừa mở thư thì vài tấm hình rớt ra, mỗi tấm đều là ảnh chụp Diệp Mạnh Giác và Giang Lâm, không, phải nói đúng hơn là Diệp Mạnh Giác và Giang Minh Nguyệt.
Diệp Tư nghĩ mãi cho tới trưa, cuối cùng mới nghĩ thông, chắc đại khái là Đường Duyệt cũng quan tâm cô, sợ cô không biết chuyện này.
Nếu Đường Duyệt thật sự xuất phát từ lòng quan tâm, cô vẫn nên nói rõ ràng với anh. Thật ra, trong lòng Diệp Tư vẫn còn bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những lời trước đây Đường Mộng Quân nói với cô, cô sợ trong lòng Đường Duyệt vẫn còn âm thầm thích cô, mà cô lại không thể đền đáp lại tâm ý của anh, nên không muốn nhìn anh cứ tiếp tục đi mãi trên con đường yêu thích vô vọng như vậy.
Cô nghĩ nên nhân cơ hội này mà nói với Đường Duyệt, cô hạnh phúc lắm, cô không còn là cô nhóc béo núc ngồi xổm ven đường khóc nức nở lúc trước nữa, đừng lo lắng cho cô. Đồng thời, cô còn muốn nói cho anh biết, chú cô đối xử với cô tốt lắm, cô thật hạnh phúc, đây là một hạnh phúc mà bất kỳ ai khác cũng không mang lại cho cô được.
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết vô tội của Đường Duyệt, cô đột nhiên không biết nên nói thế nào, có lẽ, không cần cô nói bất cứ cái gì, Đường Duyệt cũng đã tự hiểu, nhất là… sau sự kiện lần trước.
Diệp Tư lặng lẽ đến ngoài cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác, khoát khoát tay với chị trợ lý Lý Mẫn, lặng lẽ mở cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác ra.
“Không có ai đâu!” Trong giọng chị Lý Mẫn mang theo ý cười.
“Đi đâu rồi?” Diệp Tư hỏi, “Chút nữa có về không?”
“Trước bốn giờ chiều sẽ về một chuyến, bốn giờ có một hội nghị.” chị Lý Mẫn lật lịch công tác, “Hay là vào trong chờ đi, cũng sắp ba giờ rồi.”
Trong văn phòng, ghế sofa vừa khéo nằm ngay dưới nắng mặt trời, giờ đã gần cuối thu, ánh mặt trời chiều nhẹ nhàng ấm áp chiếu lên người thật thoải mái. Diệp Tư ngồi một hồi rồi bắt đầu cảm thấy mệt rã rời. Vì thế nhất quyết bước vào phòng nghỉ phía trong, cởi áo khoác nhào lên giường ngủ.
Chung quanh một mảnh tối đen, Diệp Tư chuyển người, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng lại cảm thấy không thích hợp sao đó liền giữ tỉnh táo nghĩ nghĩ một lát, ngồi bật dậy trên giường.
Sờ soạng lôi di động ra, phát hiện có một cuộc điện thoại lỡ, chú gọi tới lúc hơn sáu giờ. Nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi, chẳng trách xung quanh tối đen.
Gian ngoài có người tiến vào, nhất định là chú. Diệp Tư xuống giường, nhón chân rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, nghĩ bụng sẽ lặng lẽ ra ngoài hù anh một cái.
Người bên ngoài ho khan một tiếng, Diệp Tư lập tức dừng bước, người này không phải chú.
Sau đó có một loạt tiếng tít tít teng teng, giống như tiếng bấm phím điện thoại di động.
“Chủ quản Lý à, tôi đã làm theo phân phó của ngài rồi đó, tất cả đều đã ngụy trang kỹ. Đúng vậy, không có vấn đề gì đâu. Camera đã được xử lý tốt, không có ai phát hiện tôi đã vào đây. Đúng, ngài yên tâm đi.”
Tay Diệp Tư đang nắm trên quả đấm cửa chậm rãi buông ra, cô lặng lẽ dời ra sau vài bước, chẳng dám thở mạnh.
Người bên ngoài nhẹ nhàng kéo cửa, đi ra ngoài.
Diệp Tư xụi lơ trên mặt đất, không biết qua bao lâu cô mới lấy điện thoại ra. Vừa nhấn phím tắt xong thì lại vội vàng hủy bỏ. Nếu bây giờ mà gọi điện cho chú, nhất định anh sẽ quay lại đón cô. Như vậy, những người đó rồi sẽ biết cô có mặt bên trong phòng làm việc.
Lật đi lật lại vấn đề một hồi, Diệp Tư cảm thấy chỉ có thể giả bộ như đã ở trong này ngủ một mạch tới sáng là tốt nhất. Cô chuyển di động sang chế độ rung, lại ngồi trên đất một lúc nữa, khi cảm thấy hơi lạnh mới đứng lên leo lên giường. Nằm xuống không được bao lâu, cô lại đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, sờ soạng trong bóng đêm ra phòng ngoài.
Căn cứ theo động tĩnh của người vừa rồi cũng đại khái đoán được, người đó đầu tiên là dựa vào tường bên cạnh họng xả của máy điều hòa, sau đó lại di chuyển tới chỗ bàn công tác.
Diệp Tư đứng trong bóng đêm một lúc, nghĩ mãi mà không nghĩ ra đến tột cùng những người này muốn gian lận cái gì trong văn phòng của chú. Tuy văn phòng trống trải, nhưng có vẻ như đâu đâu cũng có người đang núp rình, bụng Diệp Tư khẽ run rẩy, chạy nhanh về phòng nghỉ, đóng cửa, bò lên giường, trốn vào trong chăn.
Trong bóng đêm, di động phát ra ánh sáng chớp tắt, là điện thoại của chú gọi cho cô.
Đối với Tô Mân Ngôn, Diệp Mạnh Giác cũng không còn ý nghĩ giống như trước nữa, không còn muốn bắt Diệp Tư không được nhìn anh ta, mà để tùy cho Diệp Tư tự xử lý. Khi anh nghe được lời nói kia của Diệp Tư, anh đã quyết định, cho dù sau này gặp phải bất cứ chuyện gì anh cũng tin tưởng tình yêu của cô đối với anh trên hết. Còn nếu bé cưng cần sự giúp đỡ của anh, anh sẽ ra tay giúp cô, nếu không cần thì cứ để cho bé cưng tự mình xử lý. Dù sao trên đời này, đàn ông ưu tú đâu phải chỉ mỗi một mình Tô Mân Ngôn, bé cưng càng lớn lên sẽ càng tiếp xúc đến nhiều người đàn ông hơn, đây là một thực tế mà anh và cô phải cùng nhau đối mặt.
Thật đáng buồn và đáng thương cho sinh viên trên toàn Trung Quốc, chẳng phải tất cả các sinh viên đều có cơ may giống bọn Diệp Tư khi có được một giáo sư tốt như vậy. Có người cả đời cũng không gặp được dù chỉ một lần vị giáo sư xuất sắc như Tô Mân Ngôn. Vì thế, đối với Diệp Tư và bạn học của cô mà nói, các tiết học khác cũng có thể không đi dự, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua tiết học của Tô Mân Ngôn, tuy anh cũng không điểm danh hay ra bài kiểm tra bất ngờ.
Cũng đúng như lời Diệp Tư và bạn học của cô nói, sự thu hút của Tô Mân Ngôn không phải chỉ nằm ở chỗ vẻ đẹp trai của anh, mà phần lớn là ở chỗ tri thức uyên bác, khí chất nho nhã, cách nói năng thông minh khôi hài, thái độ phóng khoáng của anh, thậm chí khiến người nghe những bài học được anh truyền thụ liền hoàn toàn bị anh hấp dẫn. Đây là lần đầu tiên Diệp Tư phát hiện được, văn học thật sự là một môn học có sức cuốn hút nhất trong toàn bộ các môn của chương trình học, mặc dù bối cảnh văn hóa bất đồng thì văn học cũng vẫn thu hút như vậy.
Tuy rằng Diệp Tư vẫn làm như không có gì, tiếp tục đến dự các tiết học của Tô Mân Ngôn, nhưng đồng thời, cô lại cẩn thận hơn rất nhiều, cố gắng hết sức để tránh khả năng đứng riêng với Tô Mân Ngôn. Tuy nhiên cô lại rất nhanh phát hiện, Tô Mân Ngôn cũng không có hành động nào để tiến thêm một bước, thậm chí cư xử thật vô cùng bình thường. Đôi khi cô cũng thầm cười nhạo bản thân, rất có khả năng đó là do tự cô suy nghĩ nhiều, tự đề cao bản thân cũng không chừng.
Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa xuất hiện trên tạp chí giải trí. Anh bắt đầu hoài nghi liệu có phải chỉ là một chuyện ngoài ý muốn đơn giản như vậy hay không, hay là sau lưng có người cố ý bày ra chuyện này. Tuy rằng vài năm trước anh cũng thường xuyên xuất hiện trên tạp chí giải trí, nhưng mà các bài đánh bóng này đều được đăng dưới sự đồng ý của anh, nói trắng ra là để đẩy cho Giang Lâm nổi tiếng.
Ông chủ của《Tinh đồ》Trương Tử Nghiêm thì Diệp Mạnh Giác và Tần Vi Khiêm đều quen biết, quan hệ coi như không tệ. Bọn họ ai cũng biết, anh ta giữ vị trí Tổng Tài cũng chỉ là trưng cái danh mà thôi chứ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện công ty, người thật sự nắm quyền là em gái anh ta.
Tuy nhiên, cho dù anh ta không quan tâm, nhưng khi xì căng đan của Diệp Mạnh Giác liên tiếp xuất hiện hai lần thì anh ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Lần trước anh ta không dám nhận điện thoại của Diệp Mạnh Giác, lần này thì đã ngoan ngoãn chủ động gọi tới.
“Ai?” Diệp Mạnh Giác nhận điện thoại, hỏi một từ đơn giản.
“Cũng là phóng viên lần trước.” Không cần nói nhiều, Trương Tử Nghiêm cũng biết Diệp Mạnh Giác hỏi thế là có ý gì, “Tôi đã bắt tay vào điều tra thật cẩn thận. Nếu đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục khiến anh hài lòng.”
“Tốt nhất nên như vậy!” Diệp Mạnh Giác nói, “Trương Tử Nghiêm, tay chân dưới trướng anh hẳn phải cần được gõ đầu một chút.”
“Ha ha ha,” Bản tính cà lơ phất phơ của Trương Tử Nghiêm lúc này lại thể hiện ra, “Anh biết đấy, dưới tay tôi có rất nhiều mỹ nữ, kêu tôi đi gõ đầu người, tôi làm sao bỏ được?”
Diệp Mạnh Giác hừ lạnh một tiếng, cười nhạo anh ta: “Mỹ nữ dưới trướng của anh hình như cũng đâu có nghe lời anh?”
“Người anh em à, anh có cần nói trắng ra như vậy hay không? Có biết là nói vậy sẽ tổn thương trái tim nhỏ bé của tôi hay không hả?…”
“Tít – - tít – -”
“Khỉ họ! Tôi còn chưa nói xong, sao lại cúp máy rồi?”
Trương Tử Nghiêm cầm di động gõ nhịp lung tung trên bàn, đúng vậy, đúng như Diệp Mạnh Giác nói, mỹ nữ dưới tay anh ta quả thật cũng không thật sự nghe lời anh ta lắm. Anh ta tự giễu cười lạnh một tiếng, vừa khéo sẽ mượn cơ hội này để cho bọn họ biết phải nghe lời ai nói mới đúng.
“Quỷ sứ! Bánh bao nhỏ, à, không, Diệp Tư, chú cậu làm trò gì vậy? Mới cách lần trước bị bêu lên báo chỉ vài ngày thôi mà, sao lại dính đúng vào xì căng đan này nữa vậy?” Kiều Hoa Hoa cầm tạp chí trên tay, lòng đầy căm phẫn hỏi oang oang.
Diệp Tư chau mày, nhìn cột chuyện phiếm, lại là ảnh chụp của chú và Giang Lâm. Thấy vậy, cô không khỏi sinh lòng phiền chán, chưa bao giờ cô hỏi về quá khứ của chú cả, bởi cô biết, nếu đã là quá khứ thì dù có truy cứu tới cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng, cái cảm giác khi bị người ta nhắc tới nhắc lui quá khứ của chú bất cứ lúc nào như vậy thật khó chịu vô cùng.
“Lần trước cậu không hỏi sao? Giang Lâm là chuyện gì thế?”
“… Không hỏi, mình cảm thấy những chuyện ấy đều là quá khứ của chú, không nhất thiết phải biết.”
“Nhảm! Giờ cậu nhìn thử xem, đúng ở chỗ nào? Chú cậu có hành động điên cuồng kiểu vậy không.”
Diệp Tư im thin thít liếc nhìn ảnh chụp, mặc dù tấm ảnh kia không chụp thẳng mặt, nhưng cô gái mà Diệp Mạnh Giác đang nâng niu như Công chúa kia đúng là Giang Lâm. Vì phóng viên kia đã cắm điểm tại quán rượu đó suốt một ngày một đêm, mới chụp được hình ảnh này của Giang Lâm vào sáng sớm.
“Bánh… Tiểu Tư, điện thoại kìa.” Kiều Hoa Hoa huých Diệp Tư đang sững sờ một cái.
Điện thoại của chú.
Diệp Tư hơi do dự, không biết mình nhận điện thoại rồi sẽ nói gì.
“Nhận đi, rồi hỏi cho rõ vào.” Kiều Hoa Hoa nhét điện thoại vào trong tay cô.
“Alo, chú hả.”
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mạnh Giác lập tức nghe được giọng cô nhóc đang mất hứng.
“Bé cưng, tan học rồi hả? Chú ở dưới lầu rồi nè. Xuống đây rồi nói, được không?”
“Dạ.”
Diệp Tư cúp điện thoại, dọn dẹp sách vở trên bàn, “Kiều Hoa Hoa, mình xuống trước nhé. Chú mình đang ở dưới lầu rồi.”
“Ừ.” Kiều Hoa Hoa nhìn ra Diệp Tư đang buồn bã, “Ah, bánh… Tiểu Tư à, gặp lại sau nhé, có việc gì cứ gọi điện thoại cho mình nhé.”
Diệp Mạnh Giác đứng bên ngoài xe, lẳng lặng hút thuốc. Bởi vì Diệp Tư rất ghét mùi khói thuốc nên anh rất ít khi hút, chỉ khi nào phiền muộn thì mới ngẫu nhiên hút một điếu.
Nhìn từ xa thấy Diệp Tư đeo túi xách, từ bên trong học đường tối tối đi ra, Diệp Mạnh Giác nhanh tay bóp tắt điếu thuốc, sợ bé cưng không thích mùi khói vương trên người anh, cảnh giác xịt thêm chút mùi chanh cho tươi mát.
“Bé cưng.” Anh tiến tới đón, đưa tay xách túi cho Diệp Tư, “Giờ đi đâu ăn cơm đây?”
“Tùy chú.” Diệp Tư nói bằng giọng ỉu xìu, vừa bĩu môi bất mãn nhìn anh, “Chú, chú lại hút thuốc hả? Đã nói bỏ thuốc rồi mà.”
“Sau này không hút nữa…”
“Nói không giữ lời! Trước chú cũng nói sẽ không còn chuyện xì căng đan nữa.”
“… Bé cưng, chuyện đó không phải là xì căng đan, để sau chú nói rõ ràng cho bé cưng nghe, được không?”
Diệp Tư mím môi không nói lời nào, trong lòng Diệp Mạnh Giác cũng có chút phiền muộn. Anh cũng không muốn tổn thương đến cô nhóc nhà anh, cho dù chỉ một chuyện nhỏ xíu có thể khiến cô không vui anh cũng sẽ không làm. Nhưng mà trong tình huống này, quả thật cũng khó giải quyết.
Lên xe, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, đã lâu rồi không đi Phượng Vũ Lâu, hay tối nay mình đến đó ăn đi?”
Thấy Diệp Tư gật đầu đồng ý, anh mở điện thoại tìm số, gọi đặt chỗ xong mới lái xe đi.
Đến Phượng Vũ Lâu, phục vụ đón ở cửa bãi đậu xe khách sáo nói với Diệp Mạnh Giác: “Diệp tiên sinh, bạn của ngài đã đến rồi, đang ngồi trong Phượng Vũ Viên chờ ngài.”
Diệp Tư kỳ quái hỏi: “Còn người khác nữa à?”
“Gặp rồi bé cưng sẽ biết, đi nào.” Diệp Mạnh Giác vòng qua thân xe, nắm tay Diệp Tư dắt vào nhà hàng. Đi xuyên qua hai cái núi giả đến Phượng Vũ Viên thì thấy một cô gái ngồi xổm trên chiếc cầu nhỏ trước mặt, đang nhàm chán khoát khoát nước hồ, đùa đàn cá nhỏ đang bơi lội trong nước.
Diệp Tư vô tình nhìn sang liền chấn động, “Chú, Giang Lâm đó hả?”
Diệp Mạnh Giác cầm tay cô, cười lắc đầu, “Không phải Giang Lâm, mà là chị của Giang Lâm, Giang Minh Nguyệt.”
Cô gái trên cầu nghe có tiếng người tới liền đứng thẳng lên, cười tủm tỉm nói: “Diệp Mạnh Giác.”
Mặc dù Diệp Tư không phải là fan của Giang Lâm, nhưng hàng ngày đều được Kiều Hoa Hoa dạy dỗ hun đúc, nên một nhân vật như Giang Lâm cô cũng biết được kha khá, nhất là cô ấy đã từng có chút quan hệ với chú. Giờ phút này, Diệp Tư kinh ngạc phát hiện, cô gái trước mặt có hình dáng hết sức tương tự với Giang Lâm.
“Chị em song sinh à?” Diệp Tư nhỏ giọng hỏi, “Sao giống hệt vậy?”
Diệp Mạnh Giác vẫn không trả lời cô. Cô gái đối diện nhìn cô, cảm khái: “Đây là con gái của anh Mạnh Tiêu phải không? Lần trước gặp, cháu mới chỉ chút xíu, mới chớp mắt thôi mà đã nhiều năm trôi qua vậy rồi.”
Diệp Tư khẽ mỉm cười, cô cũng không nhớ mình đã từng thấy cô ấy lần nào chưa, tuy nhiên, nếu cô ấy đã nói như vậy, thì là đúng vậy.
Giang Minh Nguyệt đi tới, tinh tế đánh giá Diệp Tư từ đầu đến chân, trong mắt ẩn chứa nước mắt, “Năm đó lúc tôi đi, anh Mạnh Tiêu và chị Niệm Tư còn đến tiễn tôi. Lúc trước chị Niệm Tư từng khuyên tôi không nên thương tổn anh, nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không nghe theo lời chị ấy. Mà phải nói, chị ấy là người mà tôi kính nể nhất, thoạt nhìn thì nhu nhu nhược nhược đấy, nhưng thật ra trong lòng còn kiên cường hơn bất cứ ai. Mấy năm qua tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, tôi bội phục chị ấy không phải là người tham luyến hư vinh và tiền tài, thế mà bản thân tôi lại không học chị ấy được một điểm nào.”
Diệp Tư nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn phải giữ nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, cẩn thận nghe cô ấy nói.
“Cháu tên Diệp Tư phải không?” Giang Minh Nguyệt duỗi nhẹ cánh tay khẽ vuốt vuốt tóc cô, trong mắt tràn ngập hồi ức, “Tên này đẹp lắm. Tôi nhớ lúc chị Niệm Tư vừa mang thai cháu, anh Mạnh Tiêu nói, nếu là con trai sẽ đặt tên Diệp Niệm, nếu là con gái sẽ gọi là Diệp Tư.”
Diệp Tư nghe cô ấy nhắc lại chuyện cũ, trong lòng cũng hơi có lưu luyến tự nhiên, sắc mặt có chút bi thương.
Diệp Mạnh Giác đứng bên cạnh thấy thế liền cầm tay cô, “Chúng ta vào trong trước được không? Vào rồi nói tiếp.”
Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, theo anh từ trên cầu đi xuống, người phục vụ nãy giờ đứng phía sau nhanh nhảu hỏi: “Diệp tiên sinh muốn vào phòng riêng không?”
Lúc này Diệp Tư mới phát hiện, trong hoa viên này chẳng có một người khách nào.
“Chú sợ lại gây thêm xì căng đan nữa,” Diệp Mạnh Giác giải thích, “Tuy giữa chú với Minh Nguyệt không có gì, nhưng hiện giờ cô ấy cũng đã kết hôn, nếu cứ xuất hiện ở mấy trang giải trí này, chồng cô ấy biết được thì cũng không tốt lắm. Chẳng mấy ai tin tưởng người yêu tuyệt đối như bé cưng tin tưởng chú vậy đâu.”
Diệp Tư hơi đỏ mặt, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh.
Diệp Mạnh Giác cũng quay sang, nhìn cô khẽ cười, “Bé cưng, lần này chú thật sự trong sạch, đúng không?”
Giang Minh Nguyệt đi phía sau bọn họ, nhìn thấy những động tác nhỏ giữa Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư thì khóe miệng hơi hơi cong lên. Chị Niệm Tư à, con gái của chị rồi cũng sẽ giống y như chị, thu hoạch được tình yêu trân quý nhất trên đời này.
Giang Minh Nguyệt là học muội của Diệp Mạnh Giác thời trung học, cũng là mối tình đầu của anh. Người Diệp Mạnh Giác gặp lần trước ở Pháp cũng là cô, tuy nhiên bởi vì cô và Giang Lâm quá mức giống nhau về hình thể, cho nên khi báo giải trí chụp được hình thì cho ngay lên trang bìa.
Gia đình cô cũng không khá lắm, nhà có bốn chị em gái. Mẹ cô lúc sinh Giang Lâm không chú ý đến việc giữ gìn nên mắc bệnh mãn tính, mãi mà vẫn không khá lên được. Cha lúc nào cũng cáu kỉnh bạo lực, lại thường xuyên uống rượu, hễ say thì về nhà quát tháo đánh mắng mấy chị em.
Có một lần cô bị cha say rượu đánh cho mình mẩy đầy thương tích, chạy trốn ra khỏi nhà, vừa khéo gặp được Diệp Mạnh Giác, cha vẫn còn đang la lối đuổi theo đàng sau cô. Mặt cô lúc đó đầy nước mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn anh. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Chuyện sau đó cũng giống như chuyện cổ tích về tình yêu trong sách, công tử nhà giàu cứu cô bé lọ lem từ trong cuộc sống cùng cực ra ngoài.
Nhưng mà, thời điểm đó, Diệp Mạnh Giác chỉ có năng lực cứu một mình Giang Minh Nguyệt ra khỏi căn nhà đó, chị và hai em gái của Giang Minh Nguyệt vẫn phải sống trong cơn ác mộng cuộc đời.
Về sau, Diệp Mạnh Giác ra nước ngoài học. Lúc gần đi, anh gửi Giang Minh Nguyệt đến nhờ Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư chăm sóc. Về sau nữa, nghe nói sau khi lên đại học, Giang Minh Nguyệt được một người giàu có bao dưỡng, rồi cùng xuất ngoại với người đó, hơn mười năm cũng không hề quay về, cũng chẳng liên hệ gì với Diệp Mạnh Giác, mãi cho đến khi Diệp Mạnh Giác gặp cô ở Pháp lần trước.
Lúc đó, cô liếc thấy Diệp Mạnh Giác nên quá mức kích động, lăn ra hôn mê bất tỉnh. Diệp Mạnh Giác vội vàng đỡ lấy cô, ngay lúc đó thì bị phóng viên chụp được hình, thế là trở thành tiêu đề trang bìa trên 《Tinh Đồ 》ngày hôm đó.
Lần này cô về là muốn được nhìn xem Diệp Tư lớn thế nào, muốn đi mặc niệm trước mộ Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư.
Sức khỏe Giang Minh Nguyệt không tốt, cảm xúc lại hay kích động quá mức, nên sau khi ăn tối xong, Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư nhanh chóng đưa cô về lại khách sạn.
Lên xe, Diệp Tư chần chờ nói: “Chú, người ta cảm giác Dì này là người tốt. Làm sao có thể…”
Mới nói được phân nửa thì dừng lại.
Diệp Mạnh Giác xoa xoa tóc của cô, “Thế nào? Cảm thấy chú bị người ta bỏ rơi, nên sợ chú đau lòng hả?”
Diệp Tư cười hắc hắc, “Quả thật người ta cũng không thể ngờ, chú mà cũng bị đá.”
“Đúng vậy, cô ấy quả thật là người tốt, lúc trước làm vậy cũng vì có nguyên nhân bất đắc dĩ. Chú không trách cô ấy, chẳng qua chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng thương. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn, chẳng có một điểm bảo đảm nào trong cuộc đời.”
Diệp Tư giật mình nhìn anh, “Chứ không phải chú vừa mới nói chồng dì ấy…”
“Ừ, là tình nhân, không có đăng ký kết hôn.” Diệp Mạnh Giác nói tới đây, hai tay âm thầm tăng sức mạnh, nắm chặt tay lái.
Diệp Tư tựa lưng vào ghế, không nói gì. Giang Minh Nguyệt là một phụ nữ nhu nhược thiện lương, một phụ nữ như vậy lại lựa chọn làm tình nhân của người ta, có lẽ thật sự như chú đã nói, chắc chắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
Một lát sau, Diệp Tư đột nhiên nghĩ ra, “Chú, lần trước hóa ra là chú gặp Giang Minh Nguyệt ở Pháp, sao lúc về lại không nói với người ta?”
“Khi đó cô ấy cũng không nhắc gì đến chuyện muốn trở về, Giang Lâm hay là Giang Minh Nguyệt thật ra cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Hừm! Sao không khác nhau được? Giang Minh Nguyệt là bạn gái, là mối tình đầu của chú mà, vậy Giang Lâm thì sao?”
“… Là em gái của mối tình đầu?”
“Không phải!”
“… Là bạn gái xì căng đan?”
“Chú hỏi người ta, người ta làm sao mà biết?”
Diệp Mạnh Giác tranh thủ duỗi cánh tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm như trứng của cô, “Bé cưng ngoan, ghen hả? Ha ha ha…”
“Hừ!” Diệp Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hầm hừ nửa ngày, “Chú, tần suất xuất hiện của chú trên báo hơi bị cao đấy.”
“Lo chú bị người khác nhớ thương hả? Không sao đâu, chú vĩnh viễn cũng chỉ là của bé cưng, bé cưng yên tâm.”
Diệp Mạnh Giác cười rất vui vẻ, “Bé cưng, tháng sau là tiệc hàng năm của công ty, bé cưng làm bạn gái chú tới dự được không?”
Diệp Tư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vèo một cái quay phắt lại, “Người ta không làm bạn gái của chú, chẳng lẽ chú còn muốn tìm người khác làm hay sao?”
Diệp Mạnh Giác bị hỏi ngược một câu làm cứng họng, anh vốn dĩ sợ cô nhóc không đồng ý, ai ngờ bị cô nhóc trả đũa bằng một câu như vậy.
“Chẳng là… Ý chú là muốn hỏi xem bé cưng có đồng ý hay không thôi, nếu bé cưng không muốn, vậy chú sẽ dự mà không có bạn gái.”
Quay lại nhìn cô, Diệp Mạnh Giác nhanh miệng trả lời.
Diệp Tư kiêu ngạo ngẩng đầu, “Vậy được, dù sao hôm đó người ta cũng không bận việc gì, miễn cưỡng đi dự cùng chú vậy.”
Diệp Mạnh Giác cười thầm, dáng vẻ cô nhóc khi ngẩng đầu kiểu kia thật sự trông rất kiêu ngạo.
Đường Duyệt đi theo Lý Phong chạy nghiệp vụ một chuyến, lúc về lại văn phòng thì thấy Diệp Tư đang ngồi trên chỗ của anh, cầm di động chơi trò chơi.
“Đi nhầm nhà hả?”
Đường Duyệt trêu ghẹo hỏi.
“Đúng vậy!”
Diệp Tư nói xong đứng lên, dáng vẻ hơi buồn rầu, suy tư một chút mới nói, “Đường Duyệt, thật ra không phải Giang Lâm có quan hệ mập mờ với chú em đâu, mà chú em cũng không phải là đại gia gì đó đứng sau màn đâu.”
Đường Duyệt gật đầu, trong lòng buồn bực, sao lại nói với anh mấy chuyện chẳng ra đầu ra đũa gì thế này?
“Cho nên… Thôi em đi đây.”
Nhìn Diệp Tư ra khỏi văn phòng, Đường Duyệt vẫn không hiểu, Tiểu Tư nói vậy là có ý gì?
Diệp Tư ra khỏi văn phòng của Đường Duyệt, sờ sờ một phong thư nằm trong túi xách. Phong thư này Diệp Tư nhận được sáng nay, người nhận để đích xác tên Diệp Tư, mà người gửi lại ghi tên là Đường Duyệt. Cô còn đâm ra bực bội, từ khi nào mà Đường Tiểu Tam lại văn nghệ văn gừng thế này, còn viết thư gửi cô nữa cơ đấy, bộ tính giả bộ làm người văn vẻ sâu sắc đấy à.
Nhưng không ngờ khi vừa mở thư thì vài tấm hình rớt ra, mỗi tấm đều là ảnh chụp Diệp Mạnh Giác và Giang Lâm, không, phải nói đúng hơn là Diệp Mạnh Giác và Giang Minh Nguyệt.
Diệp Tư nghĩ mãi cho tới trưa, cuối cùng mới nghĩ thông, chắc đại khái là Đường Duyệt cũng quan tâm cô, sợ cô không biết chuyện này.
Nếu Đường Duyệt thật sự xuất phát từ lòng quan tâm, cô vẫn nên nói rõ ràng với anh. Thật ra, trong lòng Diệp Tư vẫn còn bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những lời trước đây Đường Mộng Quân nói với cô, cô sợ trong lòng Đường Duyệt vẫn còn âm thầm thích cô, mà cô lại không thể đền đáp lại tâm ý của anh, nên không muốn nhìn anh cứ tiếp tục đi mãi trên con đường yêu thích vô vọng như vậy.
Cô nghĩ nên nhân cơ hội này mà nói với Đường Duyệt, cô hạnh phúc lắm, cô không còn là cô nhóc béo núc ngồi xổm ven đường khóc nức nở lúc trước nữa, đừng lo lắng cho cô. Đồng thời, cô còn muốn nói cho anh biết, chú cô đối xử với cô tốt lắm, cô thật hạnh phúc, đây là một hạnh phúc mà bất kỳ ai khác cũng không mang lại cho cô được.
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết vô tội của Đường Duyệt, cô đột nhiên không biết nên nói thế nào, có lẽ, không cần cô nói bất cứ cái gì, Đường Duyệt cũng đã tự hiểu, nhất là… sau sự kiện lần trước.
Diệp Tư lặng lẽ đến ngoài cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác, khoát khoát tay với chị trợ lý Lý Mẫn, lặng lẽ mở cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác ra.
“Không có ai đâu!” Trong giọng chị Lý Mẫn mang theo ý cười.
“Đi đâu rồi?” Diệp Tư hỏi, “Chút nữa có về không?”
“Trước bốn giờ chiều sẽ về một chuyến, bốn giờ có một hội nghị.” chị Lý Mẫn lật lịch công tác, “Hay là vào trong chờ đi, cũng sắp ba giờ rồi.”
Trong văn phòng, ghế sofa vừa khéo nằm ngay dưới nắng mặt trời, giờ đã gần cuối thu, ánh mặt trời chiều nhẹ nhàng ấm áp chiếu lên người thật thoải mái. Diệp Tư ngồi một hồi rồi bắt đầu cảm thấy mệt rã rời. Vì thế nhất quyết bước vào phòng nghỉ phía trong, cởi áo khoác nhào lên giường ngủ.
Chung quanh một mảnh tối đen, Diệp Tư chuyển người, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng lại cảm thấy không thích hợp sao đó liền giữ tỉnh táo nghĩ nghĩ một lát, ngồi bật dậy trên giường.
Sờ soạng lôi di động ra, phát hiện có một cuộc điện thoại lỡ, chú gọi tới lúc hơn sáu giờ. Nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi, chẳng trách xung quanh tối đen.
Gian ngoài có người tiến vào, nhất định là chú. Diệp Tư xuống giường, nhón chân rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, nghĩ bụng sẽ lặng lẽ ra ngoài hù anh một cái.
Người bên ngoài ho khan một tiếng, Diệp Tư lập tức dừng bước, người này không phải chú.
Sau đó có một loạt tiếng tít tít teng teng, giống như tiếng bấm phím điện thoại di động.
“Chủ quản Lý à, tôi đã làm theo phân phó của ngài rồi đó, tất cả đều đã ngụy trang kỹ. Đúng vậy, không có vấn đề gì đâu. Camera đã được xử lý tốt, không có ai phát hiện tôi đã vào đây. Đúng, ngài yên tâm đi.”
Tay Diệp Tư đang nắm trên quả đấm cửa chậm rãi buông ra, cô lặng lẽ dời ra sau vài bước, chẳng dám thở mạnh.
Người bên ngoài nhẹ nhàng kéo cửa, đi ra ngoài.
Diệp Tư xụi lơ trên mặt đất, không biết qua bao lâu cô mới lấy điện thoại ra. Vừa nhấn phím tắt xong thì lại vội vàng hủy bỏ. Nếu bây giờ mà gọi điện cho chú, nhất định anh sẽ quay lại đón cô. Như vậy, những người đó rồi sẽ biết cô có mặt bên trong phòng làm việc.
Lật đi lật lại vấn đề một hồi, Diệp Tư cảm thấy chỉ có thể giả bộ như đã ở trong này ngủ một mạch tới sáng là tốt nhất. Cô chuyển di động sang chế độ rung, lại ngồi trên đất một lúc nữa, khi cảm thấy hơi lạnh mới đứng lên leo lên giường. Nằm xuống không được bao lâu, cô lại đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, sờ soạng trong bóng đêm ra phòng ngoài.
Căn cứ theo động tĩnh của người vừa rồi cũng đại khái đoán được, người đó đầu tiên là dựa vào tường bên cạnh họng xả của máy điều hòa, sau đó lại di chuyển tới chỗ bàn công tác.
Diệp Tư đứng trong bóng đêm một lúc, nghĩ mãi mà không nghĩ ra đến tột cùng những người này muốn gian lận cái gì trong văn phòng của chú. Tuy văn phòng trống trải, nhưng có vẻ như đâu đâu cũng có người đang núp rình, bụng Diệp Tư khẽ run rẩy, chạy nhanh về phòng nghỉ, đóng cửa, bò lên giường, trốn vào trong chăn.
Trong bóng đêm, di động phát ra ánh sáng chớp tắt, là điện thoại của chú gọi cho cô.