Diệp Tư mông muội nằm trong chăn, chờ di động không rung nữa thì lập tức gọi điện thoại cho Kiều Hoa Hoa. Cô vừa mới nghĩ đến phải thông đồng trơn tru với Kiều Hoa Hoa, nói là hôm nay ra ngoài uống nhiều quá nên ngủ lại nhà Kiều Hoa Hoa.
Chỉ cần qua hết đêm nay là được, sáng mai chú có đang làm việc mà bất chợt phát hiện cô đang ở trong này cũng chả sao, chỉ cần chú không phải lo lắng đến sốt ruột cho cô đêm nay là tốt rồi.
Chỉ còn vài hôm nữa là tới Lễ Mừng Tròn 50 năm ngày thành lập công ty, Diệp Mạnh Giác bận rộn đến tối mày tối mặt, vừa việc của công ty, vừa phải vội vàng chuẩn bị chương trình và liên hệ khắp nơi. Buổi chiều công ty có một cuộc họp, anh cũng không kịp trở về.
Giờ cơm tối, anh ăn cơm với vài vị lãnh đạo ở khách sạn, tranh thủ ra chỗ vắng gọi điện thoại cho bé cưng nhưng không ai nhận. Gọi về nhà, chị Thái nói bé cưng ra ngoài tìm bạn đi chơi, có thể không về ăn cơm.
Diệp Mạnh Giác nghe vậy thì an tâm, cúp điện thoại đi vào tiếp tục tiếp khách.
Mời khách đến hơn mười một giờ đêm mới về đến nhà, nhưng lại không tìm thấy Diệp Tư.
Diệp Mạnh Giác hoảng hốt đến luống cuống tay chân. Anh vội vã gọi điện thoại cho Diệp Tư, không ai nhận, sau hai lần gọi không được, anh mới nhớ chị Thái có nói cô đi chơi với bạn, lại vội vàng gọi cho Kiều Hoa Hoa.
Điện thoại đầu kia đang bận. Anh vừa cúp điện thoại thì đầu kia lại gọi tới.
Giọng Kiều Hoa Hoa hơi khàn khàn, hẳn là vừa tỉnh ngủ, cô vừa điện thoại lại liền mồm năm miệng mười giải thích, nói là Diệp Tư đi cùng cô ra ngoài uống nhiều quá, giờ đã ngủ ở nhà cô.
Diệp Mạnh Giác lúc này mới yên tâm.
Mãi đến sáng hôm sau, Diệp Mạnh Giác mới thông qua Trần Á mà biết được Diệp Tư không có ngủ ở Trần gia.
Diệp Tư nơm nớp lo sợ suốt cả một buổi tối, tay lúc nào cũng nắm chặt chăn, mãi đến trời tờ mờ sáng mới từ từ ngủ mất.
Đang trong giấc mơ màng, có người dịu dàng gọi cô bên tai, sau đó thân thể được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, nhàn nhạt mùi bạc hà, đúng là hương vị của chú rồi. Cô hơi giật giật khóe miệng, rồi dụi vào lòng anh.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng như hạt mưa đậu lại trên mặt cô, hơi ngứa ngứa, cô rốt cục không ngủ tiếp được, cố gắng mở mắt ra.
“Chú.” Giọng khàn khàn mang theo vẻ lười nhác vì chưa tỉnh ngủ.
“Bé cưng, bé con ngốc này, sao ngốc thế hả?” Diệp Mạnh Giác thấy cô đã tỉnh, đau lòng trách cứ cô, “Bé cưng ngốc, dù trễ thế nào chú cũng tới đón bé cưng về nhà được mà.”
“Ha ha.” Diệp Tư ngây ngô cười, “Người ta ngủ ngon lành thoải mái, không nhớ phải về nữa.”
“Bé con ngốc.” Diệp Mạnh Giác nắm tay cô thật chặt, “Sợ không?”
Diệp Tư nhỏ giọng nói: “Không sợ.” không sợ mới là lạ, cả tòa nhà to như vậy, không một bóng người.
Diệp Mạnh Giác ôm cô, bàn tay to vỗ trước ngực cô nhẹ nhàng, dịu dàng như dỗ cô ngủ hồi còn nhỏ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” anh hỏi, “Bé cưng, có chuyện gì mà bé cưng không cho chú đến đón vậy? Nói chú nghe.”
Diệp Tư kề sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Chú à, lúc nửa đêm người ta tỉnh dậy, phát hiện có người vào phòng làm việc của chú.”
Diệp Mạnh Giác sửng sốt, lập tức hoảng sợ ôm chặt cô, “Bé cưng.”
Giọng anh hơi run run, Diệp Tư biết anh lo lắng cho cô, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, hắn không phát hiện ra người ta đâu.”
“Người ta sợ nói cho chú biết thì chú nhất định sẽ tới đón. Như vậy, bọn họ sẽ hoài nghi có phải người ta nghe được gì đó không. Hơn nữa, cho dù lần này không thành công, lần sau bọn họ vẫn muốn làm chuyện gì đó bất lợi cho chú mà chú không biết thì sao. Bởi thế, người ta mới bảo Kiều Hoa Hoa gạt chú.”
Diệp Mạnh Giác ôm cô, hiểu được cô làm vậy là đang suy nghĩ cho anh, trong một tòa nhà to thế này, đã vậy còn tối đen như mực, lại chẳng có một ai, hơn nữa cái khóa cửa này lại không đủ chắc chắn, bé cưng của anh tối qua nhất định là đã cực kỳ sợ hãi.
Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây, cổ họng khàn khàn nói: “Đồng ý với chú đi, bé cưng, lần sau mà có chuyện như vậy, nhất định phải nói cho chú trước tiên nhé. Cho dù người khác làm bất cứ chuyện gì với chú, bé cưng, chú cũng sẽ không cho phép bọn họ làm vậy với bé cưng. Chẳng có gì quan trọng bằng bé cưng cả. Trên đời này, bé cưng chỉ có một, nếu bé cưng có sơ xuất gì, chú phải làm sao đây?”
Nói tới chỗ này, Diệp Mạnh Giác nghĩ lại mà sợ, đêm qua, nếu bé cưng bị phát hiện, vậy giờ này không biết sẽ là tình huống gì nữa.
“Bé cưng.” anh lại kêu một tiếng, ôm cô thật chặt, cứ như chỉ cần hơi buông lỏng tay là sẽ không còn thấy cô nữa vậy.
“Dạ.” Diệp Tư dụi dụi làm nũng trong lòng anh, “Lần sau người ta sẽ không gạt chú.”
“Ngoan, bé cưng rất lợi hại.” Diệp Mạnh Giác vuốt tóc cô, “Tối qua sợ không?”
“Cũng sợ.” Diệp Tư rầu rầu nói trong lòng anh, “Người ta cũng sợ một chút.”
Diệp Mạnh Giác lại dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô.
“Ừ.”
Diệp Tư từ trong lòng anh ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói:
“Chú, người kia chắc hẳn đặt cái gì đó trong họng máy điều hòa phòng làm việc của chú, sau đó cũng đưa gì đó vào bàn công tác bên kia. Còn nữa, nội bộ công ty không phải chỉ một mình hắn làm chuyện này. Chú à, chú phải chú ý một số người thân cận bên chú đó.”
Ánh mắt Diệp Mạnh Giác trở nên thâm thúy, người gắn đồ vào văn phòng anh tóm lại là ai? Muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh cắp bí mật kinh doanh? Hay là có chuyện gì khác?
“Chú, sáng nay chú lại đây, có ai biết người ta đang trong phòng nghỉ này không?” Diệp Tư hỏi.
“Không có. Chú nghe Trần Á nói bé cưng không ngủ ở nhà bọn họ, liền vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Hoa Hoa. Cô ấy nói bé cưng đang ở văn phòng của chú. Chú sực nghĩ bé cưng làm vậy nhất định là có nguyên nhân, cho nên không có nói với bất cứ người nào.”
Diệp Tư cong khóe miệng, rướn người lên hôn dưới cằm anh, “Chú thật thông minh!”
Diệp Mạnh Giác nghe cô khen anh, nhịn không được cười ra tiếng, “Nhóc con à, lúc sáng chú nghe nói bé cưng ở trong văn phòng cả đêm, chú sợ toát mồ hôi.”
“Người ta có sao đâu, chú không thấy người ta ngủ tít thò lò à?” Diệp Tư ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, ánh mắt tròn tròn cười cong lên.
Cũng may là không sao, chứ nếu có thì hậu quả gì Diệp Mạnh Giác nghĩ cũng không dám nghĩ.
Diệp Tư về nhà thay quần áo, chuẩn bị đi học. Dì Thái lại cầm phong thư đưa cho cô, “Tiểu Tư à, thư của cháu nè.”
Dì cười híp mắt nhìn Diệp Tư, “Hay nhỉ, giờ vẫn còn phong trào viết thư tay à? Nếu là của con trai, cháu phải cẩn thận một chút đấy, lỡ Diệp tiên sinh mà biết còn không ghen chết luôn sao?”
Diệp Tư ôm cổ Dì làm nũng nói đùa: “Dì là người thương yêu cháu nhất, tất nhiên cùng phe với cháu, sẽ không nói cho chú đâu đúng không?”
Dì Thái cũng đùa bỡn bĩu môi: “Bộ cháu là người phát lương cho Dì à? Dì đương nhiên là cùng phe với Diệp tiên sinh rồi.”
Diệp Tư nhíu nhíu mũi nhận thư từ tay Dì, nhìn nhìn tên người gửi, không thấy kí tên, tuy nhiên theo nét chữ mà nói, cũng là từ Đường Duyệt.
Lần này không có ảnh chụp nào, mà đúng là một bài thơ ngắn gọn, ý tứ thì Diệp Tư cũng hiểu, đại khái là biểu đạt tâm trạng buồn khổ cùng với ẩn hiện tương tư thương nhớ nhẹ nhàng bên trong. Diệp Tư cười cười, Đường Duyệt này thật sự thành khuôn mẫu của giới văn nghệ sỹ rồi.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Diệp Tư đều nhận được một bức thư giống vậy, liên tục vài bức. Cô bắt đầu nghi ngờ, sau khi nhận được thư, như thường lệ cô đi tìm Đường Duyệt để nói chuyện một chút. Cô cảm thấy cô và Đường Duyệt là bạn tốt, những chuyện như thế nên gặp mặt để nói cho rõ ràng là tốt nhất. Cho dù có từ đó mà phát hiện ra là cô tự mình đa tình đi nữa thì cũng tốt hơn cái hành động kỳ kỳ quái quái này. Nhưng đến khi gặp Đường Duyệt ở công ty của chú, anh ta lại chẳng khác gì bình thường, hoàn toàn không cho cảm giác những lá thư đó là do anh ta gửi.
Chẳng lẽ là anh ta cao tay ấn? Chứ không làm sao có thể làm như không có việc gì như vậy được?
Vì thứ sáu là ngày Kỷ niệm Thành lập Công ty, Diệp Mạnh Giác cố ý đặt từ Paris về cho Diệp Tư một vài bộ lễ phục may theo yêu cầu. Ngày lễ phục được đưa đến, Diệp Tư thử từng bộ một, cảm thấy bộ nào cũng đẹp mắt hết. Nào biết đến khi Diệp Mạnh Giác về nhà, nhìn tới mấy bộ quần áo thì sắc mặt càng lúc càng đen thui.
“Sao vậy? Xấu à?” Diệp Tư bất an hỏi, xấu dữ vậy sao? Đến nỗi mặt chú đen thui như vậy.
“Mấy bộ này đều không được!” Diệp Mạnh Giác quyết đoán nói, “Ngày mai đi xem cái khác!”
Diệp Tư chảy đầy một đầu vạch đen, ngày mai đã là thứ sáu rồi, hơn nữa, mấy bộ này đều làm theo yêu cầu mà còn không được, vậy còn cái gì có thể lọt được vào ánh mắt khắt khe của chú đây?
“Xấu chỗ nào?” Diệp Tư bĩu môi, nhìn phải nhìn trái trước gương, “Sao người ta thấy cái nào cũng rất đẹp mà.”
Cô gái nhỏ trong gương da thịt trắng nõn như tuyết, tóc đen nhẹ nhàng thả bay, toàn thân phía trước được bao bởi bộ lễ phục một màu đồng nhất, nhưng sau lưng lại được phơi bày không một vật chắn, mãi đến trên mông mới khó khăn lắm có một khối vải rộng lùng thùng che khuất, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy tạo thành một độ cong duyên dáng.
Diệp Mạnh Giác nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, thế mà bé con lại còn cố tình xoay trái nhìn phải, uốn éo cái mông đổi tới đổi lui.
Ngọn lửa trong cơ thể Diệp Mạnh Giác vèo một cái bị đốt lên hừng hực.
Anh đứng lên, nghiêng người qua, bàn tay to vuốt ve lưng mềm nhẹ của cô, chiếc cổ dài mảnh mai, phần eo hơi hơi lõm vào, sau đó là cái mông vểnh cao.
“Chú…”
Đôi mắt cô gái trong gương mê muội như tơ, nhẹ giọng kêu anh.
Chẳng rõ từ đâu, nhưng anh đột nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên anh động tâm đối với cô, lần đó cũng là lúc cô đang thử quần áo.
Sức mạnh cánh tay hơi tăng lên, Diệp Mạnh Giác nuốt một ngụm nước bọt, cái kiểu thiết kế chết tiệt này, bé con mà mặc cái này đi dự tiệc thì không biết sẽ có bao nhiêu gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cô rồi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái trong đầu nữa.
Nụ hôn như lửa nóng bỏng rơi vào trên lưng, anh hôn từ cổ dần dần xuống dưới, một mảnh nhỏ lưng cũng không buông tha, chi chít mật ngọt ma mị mang theo dòng điện mềm mại, nối thẳng vào trong thân thể Diệp Tư.
Cảm giác tê dại dâng cao đến óc khiến cả người cô sảng khoái đến nổi cả da gà, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn thấy như thiêu thiếu cái gì đó một chút, tóm lại có cảm giác thiếu thốn, thiếu chỉ một chút thôi.
“Chú…” Diệp Tư khó nhịn run rẩy, muốn rời xa cái cảm giác như thế.
Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác đặt trên eo cô, nắm thật chặt.
Hôn thẳng một đường xuống phía dưới, mãi đến khi bị phiến vải kia ngăn cản đường đi anh mới không thể không cúi người, nhặt tà váy sát đất, kéo lên cao.
“Cởi nhé, bé cưng.”
Anh đứng lên, nói với cô gái trong gương.
Cô bé con ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ anh cởi áo ra, hai khỏa trái cây trước ngực đã ngạo nghễ đứng thẳng.
Diệp Mạnh Giác quên mất vẫn còn đang cầm quần áo trong tay, quấn đến trước mặt cô, đầu tựa vào ngọn núi, cắn một bên hạt.
Diệp Tư bị đau kêu lên một tiếng. Vì để thử mấy bộ quần áo, miếng dán ngực đã bị ném qua một bên từ trước.
Diệp Mạnh Giác cách vải dệt khẽ cắn núm ngực, mũi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, bàn tay to đặt trên mông cô vừa vội vàng vừa thô bạo vuốt ve.
Diệp Tư biết, với mức độ vội vàng như vậy của anh, đại khái là sắp nhịn không được rồi.
Quả nhiên, anh cắn một bên nụ hoa xong liền buông ra, cũng không để ý tới cái bên kia mà cấp tốc nhấc làn váy của cô lên, vội vàng vọt vào từ phía sau.
Cảnh tượng trong gương quá mức gợi tình, Diệp Tư khẽ cắn chiếc môi kiều diễm, đầu nghiêng qua một bên, nhắm chặt hai mắt, nhỏ giọng rên rỉ.
Diệp Mạnh Giác đâm vào vài cái, cánh tay vòng ra trước ngực cô, tay miết lấy cằm cô, xoay mặt cô qua soi gương.
“Bé cưng, nhìn vào gương, nhìn trong gương xem chú yêu bé cưng thế nào, bé cưng.”
Âm giọng tà mị của anh mê hoặc lòng cô, cô nghe lời mở mắt ra.
Trong gương hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, cả hai đều mang theo mồ hôi ẩm ướt, bàn tay to của người đàn ông nắm cằm cô, khiến cho đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô hơi hơi chu lên, trước nụ hoa mềm mại bên ngực phải là một mảng ẩm ướt, càng làm nụ hoa hồng nhạt hiện lên rất rõ ràng.
Diệp Tư thẹn thùng nhắm mắt lại, cảm thấy vật nóng phía dưới dùng sức đâm vào cô hai cái, nhịn không được khuây khỏa rên hừ hừ hai tiếng.
“Bé cưng, nhìn chính mình đi, nhìn bé cưng thật đẹp đi.”
Anh nói nho nhỏ, rồi lại tăng nhanh tốc độ, “Chú cho bé cưng nhìn tới thời điểm đẹp nhất của mình nhé, có được không? Bé cưng?”
Cô cúi đầu, nhìn thấy dấu vết từng sợi nước giọt dài trên chân thì càng thêm xấu hổ đến không chịu nổi.
“Bé cưng thẹn thùng à? Chú đã nói bé cưng thật sự mẫn cảm lâu rồi mà, chỉ cần hôn sau lưng là nước chảy thành sông.”
Khi anh đang nói, Diệp Tư cảm thấy mãnh thú trong cơ thể có vẻ như lại lớn lên thêm một ít thì không khỏi khẽ run rẩy, hoa kính gấp gáp co rút lại một chút.
Diệp Mạnh Giác lập tức hít sâu một hơi, “Bé cưng xấu tính, ngày nào đó chắc chú sẽ chết trên người bé cưng.”
Lần này vì thử áo mà Diệp Tư phải trả giá thật lớn, bị Diệp Mạnh Giác đặt trên gương hăng hái ra ra vào vào suốt một buổi tối.
Diệp Tư mông muội nằm trong chăn, chờ di động không rung nữa thì lập tức gọi điện thoại cho Kiều Hoa Hoa. Cô vừa mới nghĩ đến phải thông đồng trơn tru với Kiều Hoa Hoa, nói là hôm nay ra ngoài uống nhiều quá nên ngủ lại nhà Kiều Hoa Hoa.
Chỉ cần qua hết đêm nay là được, sáng mai chú có đang làm việc mà bất chợt phát hiện cô đang ở trong này cũng chả sao, chỉ cần chú không phải lo lắng đến sốt ruột cho cô đêm nay là tốt rồi.
Chỉ còn vài hôm nữa là tới Lễ Mừng Tròn năm ngày thành lập công ty, Diệp Mạnh Giác bận rộn đến tối mày tối mặt, vừa việc của công ty, vừa phải vội vàng chuẩn bị chương trình và liên hệ khắp nơi. Buổi chiều công ty có một cuộc họp, anh cũng không kịp trở về.
Giờ cơm tối, anh ăn cơm với vài vị lãnh đạo ở khách sạn, tranh thủ ra chỗ vắng gọi điện thoại cho bé cưng nhưng không ai nhận. Gọi về nhà, chị Thái nói bé cưng ra ngoài tìm bạn đi chơi, có thể không về ăn cơm.
Diệp Mạnh Giác nghe vậy thì an tâm, cúp điện thoại đi vào tiếp tục tiếp khách.
Mời khách đến hơn mười một giờ đêm mới về đến nhà, nhưng lại không tìm thấy Diệp Tư.
Diệp Mạnh Giác hoảng hốt đến luống cuống tay chân. Anh vội vã gọi điện thoại cho Diệp Tư, không ai nhận, sau hai lần gọi không được, anh mới nhớ chị Thái có nói cô đi chơi với bạn, lại vội vàng gọi cho Kiều Hoa Hoa.
Điện thoại đầu kia đang bận. Anh vừa cúp điện thoại thì đầu kia lại gọi tới.
Giọng Kiều Hoa Hoa hơi khàn khàn, hẳn là vừa tỉnh ngủ, cô vừa điện thoại lại liền mồm năm miệng mười giải thích, nói là Diệp Tư đi cùng cô ra ngoài uống nhiều quá, giờ đã ngủ ở nhà cô.
Diệp Mạnh Giác lúc này mới yên tâm.
Mãi đến sáng hôm sau, Diệp Mạnh Giác mới thông qua Trần Á mà biết được Diệp Tư không có ngủ ở Trần gia.
Diệp Tư nơm nớp lo sợ suốt cả một buổi tối, tay lúc nào cũng nắm chặt chăn, mãi đến trời tờ mờ sáng mới từ từ ngủ mất.
Đang trong giấc mơ màng, có người dịu dàng gọi cô bên tai, sau đó thân thể được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, nhàn nhạt mùi bạc hà, đúng là hương vị của chú rồi. Cô hơi giật giật khóe miệng, rồi dụi vào lòng anh.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng như hạt mưa đậu lại trên mặt cô, hơi ngứa ngứa, cô rốt cục không ngủ tiếp được, cố gắng mở mắt ra.
“Chú.” Giọng khàn khàn mang theo vẻ lười nhác vì chưa tỉnh ngủ.
“Bé cưng, bé con ngốc này, sao ngốc thế hả?” Diệp Mạnh Giác thấy cô đã tỉnh, đau lòng trách cứ cô, “Bé cưng ngốc, dù trễ thế nào chú cũng tới đón bé cưng về nhà được mà.”
“Ha ha.” Diệp Tư ngây ngô cười, “Người ta ngủ ngon lành thoải mái, không nhớ phải về nữa.”
“Bé con ngốc.” Diệp Mạnh Giác nắm tay cô thật chặt, “Sợ không?”
Diệp Tư nhỏ giọng nói: “Không sợ.” không sợ mới là lạ, cả tòa nhà to như vậy, không một bóng người.
Diệp Mạnh Giác ôm cô, bàn tay to vỗ trước ngực cô nhẹ nhàng, dịu dàng như dỗ cô ngủ hồi còn nhỏ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” anh hỏi, “Bé cưng, có chuyện gì mà bé cưng không cho chú đến đón vậy? Nói chú nghe.”
Diệp Tư kề sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Chú à, lúc nửa đêm người ta tỉnh dậy, phát hiện có người vào phòng làm việc của chú.”
Diệp Mạnh Giác sửng sốt, lập tức hoảng sợ ôm chặt cô, “Bé cưng.”
Giọng anh hơi run run, Diệp Tư biết anh lo lắng cho cô, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, hắn không phát hiện ra người ta đâu.”
“Người ta sợ nói cho chú biết thì chú nhất định sẽ tới đón. Như vậy, bọn họ sẽ hoài nghi có phải người ta nghe được gì đó không. Hơn nữa, cho dù lần này không thành công, lần sau bọn họ vẫn muốn làm chuyện gì đó bất lợi cho chú mà chú không biết thì sao. Bởi thế, người ta mới bảo Kiều Hoa Hoa gạt chú.”
Diệp Mạnh Giác ôm cô, hiểu được cô làm vậy là đang suy nghĩ cho anh, trong một tòa nhà to thế này, đã vậy còn tối đen như mực, lại chẳng có một ai, hơn nữa cái khóa cửa này lại không đủ chắc chắn, bé cưng của anh tối qua nhất định là đã cực kỳ sợ hãi.
Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây, cổ họng khàn khàn nói: “Đồng ý với chú đi, bé cưng, lần sau mà có chuyện như vậy, nhất định phải nói cho chú trước tiên nhé. Cho dù người khác làm bất cứ chuyện gì với chú, bé cưng, chú cũng sẽ không cho phép bọn họ làm vậy với bé cưng. Chẳng có gì quan trọng bằng bé cưng cả. Trên đời này, bé cưng chỉ có một, nếu bé cưng có sơ xuất gì, chú phải làm sao đây?”
Nói tới chỗ này, Diệp Mạnh Giác nghĩ lại mà sợ, đêm qua, nếu bé cưng bị phát hiện, vậy giờ này không biết sẽ là tình huống gì nữa.
“Bé cưng.” anh lại kêu một tiếng, ôm cô thật chặt, cứ như chỉ cần hơi buông lỏng tay là sẽ không còn thấy cô nữa vậy.
“Dạ.” Diệp Tư dụi dụi làm nũng trong lòng anh, “Lần sau người ta sẽ không gạt chú.”
“Ngoan, bé cưng rất lợi hại.” Diệp Mạnh Giác vuốt tóc cô, “Tối qua sợ không?”
“Cũng sợ.” Diệp Tư rầu rầu nói trong lòng anh, “Người ta cũng sợ một chút.”
Diệp Mạnh Giác lại dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô.
“Ừ.”
Diệp Tư từ trong lòng anh ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói:
“Chú, người kia chắc hẳn đặt cái gì đó trong họng máy điều hòa phòng làm việc của chú, sau đó cũng đưa gì đó vào bàn công tác bên kia. Còn nữa, nội bộ công ty không phải chỉ một mình hắn làm chuyện này. Chú à, chú phải chú ý một số người thân cận bên chú đó.”
Ánh mắt Diệp Mạnh Giác trở nên thâm thúy, người gắn đồ vào văn phòng anh tóm lại là ai? Muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh cắp bí mật kinh doanh? Hay là có chuyện gì khác?
“Chú, sáng nay chú lại đây, có ai biết người ta đang trong phòng nghỉ này không?” Diệp Tư hỏi.
“Không có. Chú nghe Trần Á nói bé cưng không ngủ ở nhà bọn họ, liền vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Hoa Hoa. Cô ấy nói bé cưng đang ở văn phòng của chú. Chú sực nghĩ bé cưng làm vậy nhất định là có nguyên nhân, cho nên không có nói với bất cứ người nào.”
Diệp Tư cong khóe miệng, rướn người lên hôn dưới cằm anh, “Chú thật thông minh!”
Diệp Mạnh Giác nghe cô khen anh, nhịn không được cười ra tiếng, “Nhóc con à, lúc sáng chú nghe nói bé cưng ở trong văn phòng cả đêm, chú sợ toát mồ hôi.”
“Người ta có sao đâu, chú không thấy người ta ngủ tít thò lò à?” Diệp Tư ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, ánh mắt tròn tròn cười cong lên.
Cũng may là không sao, chứ nếu có thì hậu quả gì Diệp Mạnh Giác nghĩ cũng không dám nghĩ.
Diệp Tư về nhà thay quần áo, chuẩn bị đi học. Dì Thái lại cầm phong thư đưa cho cô, “Tiểu Tư à, thư của cháu nè.”
Dì cười híp mắt nhìn Diệp Tư, “Hay nhỉ, giờ vẫn còn phong trào viết thư tay à? Nếu là của con trai, cháu phải cẩn thận một chút đấy, lỡ Diệp tiên sinh mà biết còn không ghen chết luôn sao?”
Diệp Tư ôm cổ Dì làm nũng nói đùa: “Dì là người thương yêu cháu nhất, tất nhiên cùng phe với cháu, sẽ không nói cho chú đâu đúng không?”
Dì Thái cũng đùa bỡn bĩu môi: “Bộ cháu là người phát lương cho Dì à? Dì đương nhiên là cùng phe với Diệp tiên sinh rồi.”
Diệp Tư nhíu nhíu mũi nhận thư từ tay Dì, nhìn nhìn tên người gửi, không thấy kí tên, tuy nhiên theo nét chữ mà nói, cũng là từ Đường Duyệt.
Lần này không có ảnh chụp nào, mà đúng là một bài thơ ngắn gọn, ý tứ thì Diệp Tư cũng hiểu, đại khái là biểu đạt tâm trạng buồn khổ cùng với ẩn hiện tương tư thương nhớ nhẹ nhàng bên trong. Diệp Tư cười cười, Đường Duyệt này thật sự thành khuôn mẫu của giới văn nghệ sỹ rồi.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Diệp Tư đều nhận được một bức thư giống vậy, liên tục vài bức. Cô bắt đầu nghi ngờ, sau khi nhận được thư, như thường lệ cô đi tìm Đường Duyệt để nói chuyện một chút. Cô cảm thấy cô và Đường Duyệt là bạn tốt, những chuyện như thế nên gặp mặt để nói cho rõ ràng là tốt nhất. Cho dù có từ đó mà phát hiện ra là cô tự mình đa tình đi nữa thì cũng tốt hơn cái hành động kỳ kỳ quái quái này. Nhưng đến khi gặp Đường Duyệt ở công ty của chú, anh ta lại chẳng khác gì bình thường, hoàn toàn không cho cảm giác những lá thư đó là do anh ta gửi.
Chẳng lẽ là anh ta cao tay ấn? Chứ không làm sao có thể làm như không có việc gì như vậy được?
Vì thứ sáu là ngày Kỷ niệm Thành lập Công ty, Diệp Mạnh Giác cố ý đặt từ Paris về cho Diệp Tư một vài bộ lễ phục may theo yêu cầu. Ngày lễ phục được đưa đến, Diệp Tư thử từng bộ một, cảm thấy bộ nào cũng đẹp mắt hết. Nào biết đến khi Diệp Mạnh Giác về nhà, nhìn tới mấy bộ quần áo thì sắc mặt càng lúc càng đen thui.
“Sao vậy? Xấu à?” Diệp Tư bất an hỏi, xấu dữ vậy sao? Đến nỗi mặt chú đen thui như vậy.
“Mấy bộ này đều không được!” Diệp Mạnh Giác quyết đoán nói, “Ngày mai đi xem cái khác!”
Diệp Tư chảy đầy một đầu vạch đen, ngày mai đã là thứ sáu rồi, hơn nữa, mấy bộ này đều làm theo yêu cầu mà còn không được, vậy còn cái gì có thể lọt được vào ánh mắt khắt khe của chú đây?
“Xấu chỗ nào?” Diệp Tư bĩu môi, nhìn phải nhìn trái trước gương, “Sao người ta thấy cái nào cũng rất đẹp mà.”
Cô gái nhỏ trong gương da thịt trắng nõn như tuyết, tóc đen nhẹ nhàng thả bay, toàn thân phía trước được bao bởi bộ lễ phục một màu đồng nhất, nhưng sau lưng lại được phơi bày không một vật chắn, mãi đến trên mông mới khó khăn lắm có một khối vải rộng lùng thùng che khuất, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy tạo thành một độ cong duyên dáng.
Diệp Mạnh Giác nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, thế mà bé con lại còn cố tình xoay trái nhìn phải, uốn éo cái mông đổi tới đổi lui.
Ngọn lửa trong cơ thể Diệp Mạnh Giác vèo một cái bị đốt lên hừng hực.
Anh đứng lên, nghiêng người qua, bàn tay to vuốt ve lưng mềm nhẹ của cô, chiếc cổ dài mảnh mai, phần eo hơi hơi lõm vào, sau đó là cái mông vểnh cao.
“Chú…”
Đôi mắt cô gái trong gương mê muội như tơ, nhẹ giọng kêu anh.
Chẳng rõ từ đâu, nhưng anh đột nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên anh động tâm đối với cô, lần đó cũng là lúc cô đang thử quần áo.
Sức mạnh cánh tay hơi tăng lên, Diệp Mạnh Giác nuốt một ngụm nước bọt, cái kiểu thiết kế chết tiệt này, bé con mà mặc cái này đi dự tiệc thì không biết sẽ có bao nhiêu gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cô rồi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái trong đầu nữa.
Nụ hôn như lửa nóng bỏng rơi vào trên lưng, anh hôn từ cổ dần dần xuống dưới, một mảnh nhỏ lưng cũng không buông tha, chi chít mật ngọt ma mị mang theo dòng điện mềm mại, nối thẳng vào trong thân thể Diệp Tư.
Cảm giác tê dại dâng cao đến óc khiến cả người cô sảng khoái đến nổi cả da gà, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn thấy như thiêu thiếu cái gì đó một chút, tóm lại có cảm giác thiếu thốn, thiếu chỉ một chút thôi.
“Chú…” Diệp Tư khó nhịn run rẩy, muốn rời xa cái cảm giác như thế.
Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác đặt trên eo cô, nắm thật chặt.
Hôn thẳng một đường xuống phía dưới, mãi đến khi bị phiến vải kia ngăn cản đường đi anh mới không thể không cúi người, nhặt tà váy sát đất, kéo lên cao.
“Cởi nhé, bé cưng.”
Anh đứng lên, nói với cô gái trong gương.
Cô bé con ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ anh cởi áo ra, hai khỏa trái cây trước ngực đã ngạo nghễ đứng thẳng.
Diệp Mạnh Giác quên mất vẫn còn đang cầm quần áo trong tay, quấn đến trước mặt cô, đầu tựa vào ngọn núi, cắn một bên hạt.
Diệp Tư bị đau kêu lên một tiếng. Vì để thử mấy bộ quần áo, miếng dán ngực đã bị ném qua một bên từ trước.
Diệp Mạnh Giác cách vải dệt khẽ cắn núm ngực, mũi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, bàn tay to đặt trên mông cô vừa vội vàng vừa thô bạo vuốt ve.
Diệp Tư biết, với mức độ vội vàng như vậy của anh, đại khái là sắp nhịn không được rồi.
Quả nhiên, anh cắn một bên nụ hoa xong liền buông ra, cũng không để ý tới cái bên kia mà cấp tốc nhấc làn váy của cô lên, vội vàng vọt vào từ phía sau.
Cảnh tượng trong gương quá mức gợi tình, Diệp Tư khẽ cắn chiếc môi kiều diễm, đầu nghiêng qua một bên, nhắm chặt hai mắt, nhỏ giọng rên rỉ.
Diệp Mạnh Giác đâm vào vài cái, cánh tay vòng ra trước ngực cô, tay miết lấy cằm cô, xoay mặt cô qua soi gương.
“Bé cưng, nhìn vào gương, nhìn trong gương xem chú yêu bé cưng thế nào, bé cưng.”
Âm giọng tà mị của anh mê hoặc lòng cô, cô nghe lời mở mắt ra.
Trong gương hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, cả hai đều mang theo mồ hôi ẩm ướt, bàn tay to của người đàn ông nắm cằm cô, khiến cho đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô hơi hơi chu lên, trước nụ hoa mềm mại bên ngực phải là một mảng ẩm ướt, càng làm nụ hoa hồng nhạt hiện lên rất rõ ràng.
Diệp Tư thẹn thùng nhắm mắt lại, cảm thấy vật nóng phía dưới dùng sức đâm vào cô hai cái, nhịn không được khuây khỏa rên hừ hừ hai tiếng.
“Bé cưng, nhìn chính mình đi, nhìn bé cưng thật đẹp đi.”
Anh nói nho nhỏ, rồi lại tăng nhanh tốc độ, “Chú cho bé cưng nhìn tới thời điểm đẹp nhất của mình nhé, có được không? Bé cưng?”
Cô cúi đầu, nhìn thấy dấu vết từng sợi nước giọt dài trên chân thì càng thêm xấu hổ đến không chịu nổi.
“Bé cưng thẹn thùng à? Chú đã nói bé cưng thật sự mẫn cảm lâu rồi mà, chỉ cần hôn sau lưng là nước chảy thành sông.”
Khi anh đang nói, Diệp Tư cảm thấy mãnh thú trong cơ thể có vẻ như lại lớn lên thêm một ít thì không khỏi khẽ run rẩy, hoa kính gấp gáp co rút lại một chút.
Diệp Mạnh Giác lập tức hít sâu một hơi, “Bé cưng xấu tính, ngày nào đó chắc chú sẽ chết trên người bé cưng.”
Lần này vì thử áo mà Diệp Tư phải trả giá thật lớn, bị Diệp Mạnh Giác đặt trên gương hăng hái ra ra vào vào suốt một buổi tối.