“Sao Đường Duyệt đến đây?” Diệp Mạnh Giác vừa thay giày vào nhà vừa hỏi.
Diệp Tư lập tức đu lấy cánh tay anh, “Chú ơi, Đường Duyệt là Tiểu Thạch Đầu đấy! Chú có nhớ ‘Tiểu Thạch Đầu’ người ta hay nhắc đó không?”
Diệp Mạnh Giác nhíu mày. Anh biết chuyện Đường Duyệt sinh ra không được bao lâu thì mẹ cậu ấy qua đời, những người thân thích của cậu ta đều là những kẻ có trái tim lạnh lẽo bạc tình, sau khi mẹ cậu qua đời không bao lâu thì đã quăng bỏ cậu ấy. Bẵng đi một thời gian, lúc biết Đường Duyệt thật sự là con riêng của Đường Bĩnh Thăng thì mới đi tìm cậu ta, mang cậu ta trả lại Đường gia rồi tiện đó đòi hỏi phúc lợi một thể.
“Cậu chính là ‘Tiểu Thạch Đầu’ hồi nhỏ luôn chăm sóc Tiểu Tư đấy à?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Sao trùng hợp vậy? Biết từ lúc nào?”
Đường Duyệt ngượng ngùng cười cười, “Diệp đại ca đừng nhắc nữa, Tiểu Tư đã tìm em tính sổ nãy giờ rồi.”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy búng búng cái trán Diệp Tư, “Bé con mà đã biết tính sổ rồi à.”
Diệp Tư vô cùng cao hứng, nhất quyết bắt Đường Duyệt phải ở lại ăn cơm mới được về, cũng luôn miệng cam đoan là cô sẽ đích thân vào bếp. Diệp Mạnh Giác đứng bên cũng cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang, gật đầu nói với Đường Duyệt, “Nếm thử đi, tay nghề bé con khá lắm.”
Xem tình hình này thì nhất định tay nghề của Diệp Tư ‘rất cao’ đây, nhưng không đành lòng làm mất thể diện của cô nên Đường Duyệt gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Tư hớn hở chạy vào trong bếp giúp Dì Thái làm cơm chiều, Diệp Mạnh Giác đặt nắm tay lên miệng ho một tiếng, “Này, lát nữa nếu ăn cái gì không như ý thì đừng có la lên đấy nhé.”
Đường Duyệt nhịn không được lén cười ra tiếng, quả nhiên đúng như anh đoán.
Thừa dịp không có Diệp Tư ở đây, Diệp Mạnh Giác hàn huyên cùng Đường Duyệt, “Thật không ngờ cậu chính là Tiểu Thạch Đầu”, thế sao không nhận quen biết với Tiểu Tư sớm một chút? Anh biết cô ấy luôn thắc thỏm lo cho cậu.”
Đường Duyệt ngượng ngùng nói: “Mới đầu em cũng không biết Tiểu Tư chính là Tiểu Tư ngày xưa, về sau khi hỏi thăm rõ ràng được rồi thì tình huống trong nhà lại không cho phép em công khai như vậy. Thật ra, lúc nhỏ em đã từng hứa với Tiểu Tư là sẽ quay về đón cô ấy, nhưng rồi vì tình trạng của chính bản thân em so ra còn kém hơn so với cô ấy nhiều nên không dám mở miệng.”
“May mắn là anh tìm được Tiểu Tư trước.” Diệp Mạnh Giác đùa, “Chứ không thì không biết bây giờ Tiểu Tư sẽ là tiểu công chúa nhà ai đây.”
“May mắn anh tìm được cô ấy.” Đường Duyệt nhìn bóng dáng Diệp Tư đang lủi tới lủi lui trong phòng bếp, nói, “Chứ không thì không biết cô ấy còn phải chịu tội bao nhiêu năm nữa.”
Ánh mắt Diệp Mạnh Giác chìm xuống, Diệp Tư phải ba chìm bảy nổi lưu lạc nơi cô nhi viện, mặc dù không phải do anh làm, nhưng nguyên nhân phía sau lại chính là anh, “Tại anh bất tài.”
“Diệp đại ca, thật ra anh có nghĩ tới bây giờ trong lòng Tiểu Tư đang suy nghĩ thế nào không?” Đường Duyệt đột nhiên hỏi, “Xảy ra nhiều việc như vậy, anh cảm thấy Tiểu Tư có thể tiếp nhận được không?”
Diệp Mạnh Giác đăm chiêu nhìn Đường Duyệt, “Thật ra, sự bình tĩnh của cô ấy lại làm anh hoảng hốt.”
Đối với Diệp Tư mà nói, Lý Hoa Quyên vẫn là một người bà hiền từ đôn hậu, trừ Diệp Mạnh Giác ra thì bà là người thân nhất của cô. Diệp Mạnh Giác cũng không ngờ bé con khi đối mặt với một tình huống oái oăm như vậy lại có phản ứng bình thản đến thế.
Nghĩ một lát, Diệp Mạnh Giác nói tiếp: “Hôm qua cô ấy từ trong trại giam ra đã không khóc, cũng không hề ầm ĩ gì hết, mà lại thật bình tĩnh. Anh cũng không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Còn anh ấy hả, sau khi anh biết mẹ anh làm ra những chuyện này, anh vô cùng hoảng sợ và giận dữ. Thế nên, cô ấy so ra còn trấn tĩnh hơn anh.”
Đường Duyệt suy tư một lúc, “Có lẽ vì cô ấy đã có nghi ngờ từ trước rồi chăng. Em nhớ trước đây ít lâu, cô ấy từng nhờ em điều tra quan hệ giữa công ty và Giám đốc... Lý, rất có khả năng là khi đó cô ấy đã nghĩ Giám đốc Lý đang lén lút làm chuyện bất lợi cho hai người.”
Diệp Mạnh Giác lắc đầu, “Không, dù sao cô ấy không biết là năm xưa mẹ anh đã làm mấy chuyện này, bây giờ cô ấy có lẽ là đang lo lắng cho anh.”
Hai người đều trở nên trầm mặc. Trong phòng bếp, Diệp Tư lên tiếng hô to gọi nhỏ, hai người đang im lặng suy nghĩ cũng không hẹn mà cùng bật cười không thành tiếng.
“Không biết hôm nay cô ấy muốn chiêu đãi cậu món gì đây.” Diệp Mạnh Giác có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp họa, “Tuy nhiên, bất kể là cái gì, cũng không cho nhổ ra đâu đấy, phải làm bộ như ăn thật ngon mà nuốt vào bằng hết, không được chừa miếng nào, cũng không cho cô ấy ăn một miếng nào.”
Nói xong còn bồi thêm một câu, “Lần nào anh cũng làm vậy.”
Diệp Mạnh Giác nói xong câu này, khóe miệng nhếch lên thật cao, trong giọng nói không dấu được vẻ hạnh phúc. Đường Duyệt thấy thế thì trong lòng cảm khái, nếu… nếu anh có thể đến sớm một bước, có phải bây giờ người đang toát ra vẻ mặt hạnh phúc sẽ là anh hay không?
Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, anh chỉ đành cười cười mà tự giễu, cho là anh có thể mang Tiểu Tư về thì sao chứ? Chẳng lẽ không phải cũng sẽ nhận hết mọi tra tấn giống anh hay sao? Thật may làm sao chính Diệp Mạnh Giác là người đưa cô về, yêu thương trân trọng nâng niu cô như một cô công chúa nhỏ sâu trong tim anh ấy nhiều năm như vậy.
Bữa tối do Diệp Tư làm không có bất ngờ gì xảy ra, đến khi thấy Đường Duyệt và Diệp Mạnh Giác ăn xong hết rồi, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tư vì hưng phấn mà trở nên hồng hào, “Ăn rất ngon phải không? Sao các anh không cho em ăn miếng nào hết vậy.”
Bây giờ thì Đường Duyệt rốt cuộc đã biết vì sao Diệp Mạnh Giác không muốn cho cô ăn, một miếng cũng không, chứ không thì sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với tính tích cực của cô cho mà xem.
Trước khi về, Đường Duyệt hít sâu, nghiêm túc nói với Diệp Mạnh Giác: “Diệp đại ca, vất vả cho anh vài chục năm về sau rồi.”
Diệp Mạnh Giác ra vẻ bất cần đời, “Không sao, chỉ vài chục năm thôi mà!”
Lúc nửa đêm, Diệp Mạnh Giác mơ mơ màng màng lật người, theo thói quen quờ tay kéo người nằm cạnh, đầu óc mông lung mơ hồ bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Bé cưng.”
Đưa tay sờ sờ nhưng không đụng đến thân thể nho nhỏ mềm mại của bé con, Diệp Mạnh Giác liền lập tức tỉnh táo, “ Bé cưng?” Lần này lên giọng.
Thấy toilet lộ ra một tia sáng lờ mờ, lúc này Diệp Mạnh Giác mới yên lòng lại, có lẽ buổi tối uống nước nhiều nên đi tiểu đêm đấy mà.
Đợi một hồi vẫn không thấy cô quay lại, “Bé cưng?” Diệp Mạnh Giác kêu to lên.
Anh vén chăn, đi đến cửa toilet nhẹ gõ, “Bé cưng, chú vào nhé.”
“Đừng!” Diệp Tư kêu lên, “Chú, người ta tiêu chảy, hôi lắm, chú không nên vào.”
Diệp Mạnh Giác cong cong khóe miệng, “Không hề gì, lúc nhỏ bé cưng cũng hôi như vậy mà chú có ghét bỏ đâu.”
Nhớ tới chuyện cười của Diệp Tư lúc nhỏ, Diệp Mạnh Giác càng cảm thấy buồn cười, mặc kệ Diệp Tư to tiếng kháng nghị vẫn trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bé con thấy anh vào liền quay phắt mặt đi, “Đáng ghét! Chú đáng ghét nhất!”
“Sao tự nhiên tiêu chảy vậy? Hôm nay lúc chú không có ở nhà, bé cưng ăn cái gì?” Diệp Mạnh Giác làm như hoàn toàn không thấy kháng nghị của cô.
“Không biết.” Diệp Tư xoắn hai tay nhỏ vào nhau, cúi đầu, “Chú đi ra ngoài đi! Nhanh đi!”
Không chống cự nổi năn nỉ của cô, Diệp Mạnh Giác đành đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Hay là do cảm lạnh? Không thấy hôi, chắc là bị cảm lạnh đó, chú rót ly nước ấm nhé.”
“Dạ!” Diệp Tư ở bên trong cao giọng trả lời anh.
Nghe tiếng mở cửa bước ra ngoài của Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư mới thở phào một hơi, cấp tốc đem vật đang cầm trong tay giấu kỹ vào một góc.
“Sao Đường Duyệt đến đây?” Diệp Mạnh Giác vừa thay giày vào nhà vừa hỏi.
Diệp Tư lập tức đu lấy cánh tay anh, “Chú ơi, Đường Duyệt là Tiểu Thạch Đầu đấy! Chú có nhớ ‘Tiểu Thạch Đầu’ người ta hay nhắc đó không?”
Diệp Mạnh Giác nhíu mày. Anh biết chuyện Đường Duyệt sinh ra không được bao lâu thì mẹ cậu ấy qua đời, những người thân thích của cậu ta đều là những kẻ có trái tim lạnh lẽo bạc tình, sau khi mẹ cậu qua đời không bao lâu thì đã quăng bỏ cậu ấy. Bẵng đi một thời gian, lúc biết Đường Duyệt thật sự là con riêng của Đường Bĩnh Thăng thì mới đi tìm cậu ta, mang cậu ta trả lại Đường gia rồi tiện đó đòi hỏi phúc lợi một thể.
“Cậu chính là ‘Tiểu Thạch Đầu’ hồi nhỏ luôn chăm sóc Tiểu Tư đấy à?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Sao trùng hợp vậy? Biết từ lúc nào?”
Đường Duyệt ngượng ngùng cười cười, “Diệp đại ca đừng nhắc nữa, Tiểu Tư đã tìm em tính sổ nãy giờ rồi.”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy búng búng cái trán Diệp Tư, “Bé con mà đã biết tính sổ rồi à.”
Diệp Tư vô cùng cao hứng, nhất quyết bắt Đường Duyệt phải ở lại ăn cơm mới được về, cũng luôn miệng cam đoan là cô sẽ đích thân vào bếp. Diệp Mạnh Giác đứng bên cũng cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang, gật đầu nói với Đường Duyệt, “Nếm thử đi, tay nghề bé con khá lắm.”
Xem tình hình này thì nhất định tay nghề của Diệp Tư ‘rất cao’ đây, nhưng không đành lòng làm mất thể diện của cô nên Đường Duyệt gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Tư hớn hở chạy vào trong bếp giúp Dì Thái làm cơm chiều, Diệp Mạnh Giác đặt nắm tay lên miệng ho một tiếng, “Này, lát nữa nếu ăn cái gì không như ý thì đừng có la lên đấy nhé.”
Đường Duyệt nhịn không được lén cười ra tiếng, quả nhiên đúng như anh đoán.
Thừa dịp không có Diệp Tư ở đây, Diệp Mạnh Giác hàn huyên cùng Đường Duyệt, “Thật không ngờ cậu chính là Tiểu Thạch Đầu”, thế sao không nhận quen biết với Tiểu Tư sớm một chút? Anh biết cô ấy luôn thắc thỏm lo cho cậu.”
Đường Duyệt ngượng ngùng nói: “Mới đầu em cũng không biết Tiểu Tư chính là Tiểu Tư ngày xưa, về sau khi hỏi thăm rõ ràng được rồi thì tình huống trong nhà lại không cho phép em công khai như vậy. Thật ra, lúc nhỏ em đã từng hứa với Tiểu Tư là sẽ quay về đón cô ấy, nhưng rồi vì tình trạng của chính bản thân em so ra còn kém hơn so với cô ấy nhiều nên không dám mở miệng.”
“May mắn là anh tìm được Tiểu Tư trước.” Diệp Mạnh Giác đùa, “Chứ không thì không biết bây giờ Tiểu Tư sẽ là tiểu công chúa nhà ai đây.”
“May mắn anh tìm được cô ấy.” Đường Duyệt nhìn bóng dáng Diệp Tư đang lủi tới lủi lui trong phòng bếp, nói, “Chứ không thì không biết cô ấy còn phải chịu tội bao nhiêu năm nữa.”
Ánh mắt Diệp Mạnh Giác chìm xuống, Diệp Tư phải ba chìm bảy nổi lưu lạc nơi cô nhi viện, mặc dù không phải do anh làm, nhưng nguyên nhân phía sau lại chính là anh, “Tại anh bất tài.”
“Diệp đại ca, thật ra anh có nghĩ tới bây giờ trong lòng Tiểu Tư đang suy nghĩ thế nào không?” Đường Duyệt đột nhiên hỏi, “Xảy ra nhiều việc như vậy, anh cảm thấy Tiểu Tư có thể tiếp nhận được không?”
Diệp Mạnh Giác đăm chiêu nhìn Đường Duyệt, “Thật ra, sự bình tĩnh của cô ấy lại làm anh hoảng hốt.”
Đối với Diệp Tư mà nói, Lý Hoa Quyên vẫn là một người bà hiền từ đôn hậu, trừ Diệp Mạnh Giác ra thì bà là người thân nhất của cô. Diệp Mạnh Giác cũng không ngờ bé con khi đối mặt với một tình huống oái oăm như vậy lại có phản ứng bình thản đến thế.
Nghĩ một lát, Diệp Mạnh Giác nói tiếp: “Hôm qua cô ấy từ trong trại giam ra đã không khóc, cũng không hề ầm ĩ gì hết, mà lại thật bình tĩnh. Anh cũng không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Còn anh ấy hả, sau khi anh biết mẹ anh làm ra những chuyện này, anh vô cùng hoảng sợ và giận dữ. Thế nên, cô ấy so ra còn trấn tĩnh hơn anh.”
Đường Duyệt suy tư một lúc, “Có lẽ vì cô ấy đã có nghi ngờ từ trước rồi chăng. Em nhớ trước đây ít lâu, cô ấy từng nhờ em điều tra quan hệ giữa công ty và Giám đốc... Lý, rất có khả năng là khi đó cô ấy đã nghĩ Giám đốc Lý đang lén lút làm chuyện bất lợi cho hai người.”
Diệp Mạnh Giác lắc đầu, “Không, dù sao cô ấy không biết là năm xưa mẹ anh đã làm mấy chuyện này, bây giờ cô ấy có lẽ là đang lo lắng cho anh.”
Hai người đều trở nên trầm mặc. Trong phòng bếp, Diệp Tư lên tiếng hô to gọi nhỏ, hai người đang im lặng suy nghĩ cũng không hẹn mà cùng bật cười không thành tiếng.
“Không biết hôm nay cô ấy muốn chiêu đãi cậu món gì đây.” Diệp Mạnh Giác có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp họa, “Tuy nhiên, bất kể là cái gì, cũng không cho nhổ ra đâu đấy, phải làm bộ như ăn thật ngon mà nuốt vào bằng hết, không được chừa miếng nào, cũng không cho cô ấy ăn một miếng nào.”
Nói xong còn bồi thêm một câu, “Lần nào anh cũng làm vậy.”
Diệp Mạnh Giác nói xong câu này, khóe miệng nhếch lên thật cao, trong giọng nói không dấu được vẻ hạnh phúc. Đường Duyệt thấy thế thì trong lòng cảm khái, nếu… nếu anh có thể đến sớm một bước, có phải bây giờ người đang toát ra vẻ mặt hạnh phúc sẽ là anh hay không?
Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, anh chỉ đành cười cười mà tự giễu, cho là anh có thể mang Tiểu Tư về thì sao chứ? Chẳng lẽ không phải cũng sẽ nhận hết mọi tra tấn giống anh hay sao? Thật may làm sao chính Diệp Mạnh Giác là người đưa cô về, yêu thương trân trọng nâng niu cô như một cô công chúa nhỏ sâu trong tim anh ấy nhiều năm như vậy.
Bữa tối do Diệp Tư làm không có bất ngờ gì xảy ra, đến khi thấy Đường Duyệt và Diệp Mạnh Giác ăn xong hết rồi, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tư vì hưng phấn mà trở nên hồng hào, “Ăn rất ngon phải không? Sao các anh không cho em ăn miếng nào hết vậy.”
Bây giờ thì Đường Duyệt rốt cuộc đã biết vì sao Diệp Mạnh Giác không muốn cho cô ăn, một miếng cũng không, chứ không thì sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với tính tích cực của cô cho mà xem.
Trước khi về, Đường Duyệt hít sâu, nghiêm túc nói với Diệp Mạnh Giác: “Diệp đại ca, vất vả cho anh vài chục năm về sau rồi.”
Diệp Mạnh Giác ra vẻ bất cần đời, “Không sao, chỉ vài chục năm thôi mà!”
Lúc nửa đêm, Diệp Mạnh Giác mơ mơ màng màng lật người, theo thói quen quờ tay kéo người nằm cạnh, đầu óc mông lung mơ hồ bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Bé cưng.”
Đưa tay sờ sờ nhưng không đụng đến thân thể nho nhỏ mềm mại của bé con, Diệp Mạnh Giác liền lập tức tỉnh táo, “ Bé cưng?” Lần này lên giọng.
Thấy toilet lộ ra một tia sáng lờ mờ, lúc này Diệp Mạnh Giác mới yên lòng lại, có lẽ buổi tối uống nước nhiều nên đi tiểu đêm đấy mà.
Đợi một hồi vẫn không thấy cô quay lại, “Bé cưng?” Diệp Mạnh Giác kêu to lên.
Anh vén chăn, đi đến cửa toilet nhẹ gõ, “Bé cưng, chú vào nhé.”
“Đừng!” Diệp Tư kêu lên, “Chú, người ta tiêu chảy, hôi lắm, chú không nên vào.”
Diệp Mạnh Giác cong cong khóe miệng, “Không hề gì, lúc nhỏ bé cưng cũng hôi như vậy mà chú có ghét bỏ đâu.”
Nhớ tới chuyện cười của Diệp Tư lúc nhỏ, Diệp Mạnh Giác càng cảm thấy buồn cười, mặc kệ Diệp Tư to tiếng kháng nghị vẫn trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bé con thấy anh vào liền quay phắt mặt đi, “Đáng ghét! Chú đáng ghét nhất!”
“Sao tự nhiên tiêu chảy vậy? Hôm nay lúc chú không có ở nhà, bé cưng ăn cái gì?” Diệp Mạnh Giác làm như hoàn toàn không thấy kháng nghị của cô.
“Không biết.” Diệp Tư xoắn hai tay nhỏ vào nhau, cúi đầu, “Chú đi ra ngoài đi! Nhanh đi!”
Không chống cự nổi năn nỉ của cô, Diệp Mạnh Giác đành đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Hay là do cảm lạnh? Không thấy hôi, chắc là bị cảm lạnh đó, chú rót ly nước ấm nhé.”
“Dạ!” Diệp Tư ở bên trong cao giọng trả lời anh.
Nghe tiếng mở cửa bước ra ngoài của Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư mới thở phào một hơi, cấp tốc đem vật đang cầm trong tay giấu kỹ vào một góc.