Diệp Tư ngủ thẳng tới chiều hôm sau, lúc tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đau nhức đến không động đậy được. Cô cẩn thận nhớ lại sự việc tối qua, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ mơ hồ nhớ được cô đã nếm trải một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, và có vẻ như chú còn buộc cô làm một việc gì đó nữa.
Suy nghĩ một lúc nhưng càng nghĩ càng rối rắm, Diệp Tư miễn cưỡng đứng dậy đi đến toilet. Lúc xả nước rửa tay, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trên thân thể cô toàn những vết xanh tím, dấu vết hoan ái hôm kia còn chưa biến mất mà hôm qua lại chất chồng thêm rất nhiều, thấy vậy, mặt cô từ từ nhuộm một rặng mây đỏ. Cô trợn mắt, đưa tay vịn tường, di chuyển trở về giường.
Cảm giác như say, toàn thân như không còn chút khí lực nào, ý thức cũng thật sự hỗn độn.
Tóm lại, cảm giác vô cùng kỳ lạ, sáng sớm hôm qua cũng giống y như thế, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy không đúng một chỗ nào đó nhưng lại không cắt nghĩa được, nghĩ mãi vẫn không thông. Hay có lẽ là do cô dạo này suy nghĩ quá nhiều chuyện chăng.
Di động đặt đầu giường vang lên dồn dập. Cô cầm lên nghe, Kiều Hoa Hoa lớn tiếng hét toáng lên trong điện thoại: “Diệp Tư! Cậu làm gì thế? Gọi cả sáng chẳng thèm trả lời.”
Diệp Tư ấp úng ứng đối vài câu, chứ ai lại nói toẹt ra cho cô ấy biết rằng vì bản thân cô tối hôm qua bị ép buộc một trận quá lợi hại nên thể lực cạn kiệt không dậy nổi được.
Sau khi bị Kiều Hoa Hoa la hét đến tỉnh táo hồn, Diệp Tư mới sực nhớ tuần sau là gần tới kỳ thi rồi, cô lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cũng may Kiều Hoa Hoa lại an ủi cô, nói là gửi mail cho cô vài bài ôn tổng quát rồi, bảo cô nhanh nhanh tải xuống mà xem rồi ôn đi.
Chỉ có trong thư phòng Diệp Mạnh Giác mới có máy tính kết nối với máy in, cô lại nằm một lát rồi mới rời giường đi tải và in tư liệu.
Mật mã dùng cho email của Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác đều giống nhau, cô mở trang web của email ra, cũng không để ý địa chỉ email đang có sẵn là gì mà trực tiếp nhập mật mã vào, sau khi đăng nhập vào email mới đột nhiên phát giác hóa ra đây là email của Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư bấm nút thoát, nhưng lúc vừa định đánh lại địa chỉ email của mình thì lại ngừng sững lại. Cô nhập lại mật mã một lần nữa, đăng nhập vào email của Diệp Mạnh Giác. Trong email, rõ ràng có một tệp tin được đặt tên ‘Chứng cứ phạm tội của Lý Hoa Quyên’.
Đầu óc Diệp Tư nhất thời trở nên bối rối, cô nhìn đồng hồ, tin này đã được gửi tới hai ngày trước. Ngón tay cô trên con chuột rê tới rê lui, cuối cùng cắn răng ấn nút mở tin ra.
Trong tin chỉ viết một hàng chữ, ‘Ngày kia ba giờ chiều, quán cà phê góc đường Cửu Hào, gặp mặt giao vật chứng’.
Người gửi là Dương Anh.
Như vậy, họ đã gặp mặt hôm qua rồi. Diệp Tư cẩn thận hồi tưởng tình hình ngày hôm qua sau khi Diệp Mạnh Giác trở về, cũng không thấy có gì không thích hợp, nếu như nói không thích hợp thì hẳn phải là chính bản thân cô. Đúng, chính cô!
Diệp Tư đột nhiên rùng mình một cái. Ngày hôm qua, phản ứng của cô quả thật không được đúng lắm, lúc nãy cô vẫn còn chưa hiểu rõ không đúng ở chỗ nào, nhưng lúc này lập tức mọi việc đều đã rõ ràng. Cô cứng người ngồi trước máy tính, trong một khoảng thời gian ngắn cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải. Chẳng trách dạo gần đây sao cô lại ngủ sâu như vậy, chẳng trách tối hôm qua phản ứng của cô không thích hợp như vậy… Tất cả những điều này hẳn đều có nguyên nhân của nó. Ly sữa! Mỗi đêm trước khi ngủ Diệp Mạnh Giác đều cho cô uống một ly sữa.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng Diệp Mạnh Giác sẽ giở thủ đoạn trên thân thể cô, cũng chưa bao giờ từng hoài nghi anh một chút xíu nào, bây giờ đột nhiên lại phát hiện ra như vậy nên lập tức có hơi phủ nhận. Đó chẳng phải ai khác mà là chú của cô, làm sao có thể như vậy được?
Nghĩ đến đây, cô bấm nút thoát gần như ngay lập tức, tắt máy tính, chạy ào ra khỏi thư phòng, quên luôn không còn một mảnh chuyện mình muốn tải và in tư liệu. Cô vội vàng trốn tránh, cứ như nếu rời càng xa nơi này thì cái ý niệm mơ hồ trong lòng kia sẽ càng hoang đường buồn cười.
Theo bản năng, cô quay lại phòng ngủ của riêng cô, đóng cửa lại, vừa cắn ngón tay vừa bất an đi tới đi lui hơn nửa tiếng đồng hồ trong phòng mới rốt cuộc ngừng phắt lại như đột nhiên nhớ ra cái gì, lấy điện thoại, bấm số gọi cho Tô Mân Ngôn.
Diệp Mạnh Giác quả thật đã đến gặp Dương Anh. Tuy nhiên, Dương Anh còn đồng thời hẹn với một người nữa, Lý Hoa Quyên. Ngoại trừ Dương Anh mang vẻ mặt đầy đắc ý mà nhìn Lý Hoa Quyên, hai người còn lại đều có sắc mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm. Cuối cùng, Diệp Mạnh Giác cũng không cầm được chứng cớ, tuy nhiên, anh vốn dĩ cũng không tin Dương Anh sẽ có chứng cớ gì, chẳng qua là muốn đến xem xem tóm lại bà ta còn có ngón trò gì nữa trong túi mà thôi. Bây giờ xem ra, tâm nguyện lớn nhất của bà ta chỉ là được tận mắt chứng kiến vẻ khó khăn chật vật của Lý Hoa Quyên. Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa tin rằng Dương Anh thật sự bị mất cân bằng đầu óc.
Tuy nhiên, cái làm anh bất ngờ chính là, Lý Hoa Quyên lúc này đã không còn vẻ suy sút và mờ mịt như ngày hôm qua, cũng không tỏ vẻ thất kinh như Dương Anh tưởng tượng sẽ được nhìn thấy.
Sau khi Dương Anh thất vọng rời khỏi đó, ngược lại chính Lý Hoa Quyên lại là người ra điều kiện với Diệp Mạnh Giác.
Nếu như nói hôm qua Diệp Mạnh Giác thấy dáng vẻ thất thần của bà thì còn có một chút cảm giác khổ sở dùm bà, nhưng đến giờ phút này Lý Hoa Quyên đã hoàn toàn xé toang một chút khổ sở kia.
Lúc gần đi, Diệp Mạnh Giác hỏi Lý Hoa Quyên, “Nguyên nhân! Nguyên nhân để nhất định phải ngọc đá đều tan là cái gì?”
Lý Hoa Quyên không trả lời, hôm nay bà đi đến một bước này thì chỉ còn cách thành công có một bước mà thôi, nếu lúc này buông tay, vậy kết quả cho việc bà tính toán ba mươi mấy năm qua là vì cái gì đây? Ba mươi mấy năm tâm huyết của bà chẳng lẽ cứ như vậy mà chết yểu?
Hơn nữa, theo bà biết, sự tồn tại của bà sẽ luôn như một cái gai giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác, chúng nó chẳng thể nào quay về như cũ được. Cho nên, bà nhất định không thể buông tay được, nếu bà buông tay vào lúc này, Diệp gia sẽ hoàn toàn là của Diệp Tư, tất cả mọi thứ của Diệp Quân cuối cùng vẫn quay về tay của người Diệp Gia, cho đến chết bà cũng nuốt không trôi nỗi tức giận này.
Diệp Mạnh Giác mang vẻ mặt âm trầm rời khỏi quán cà phê. Yêu cầu Lý Hoa Quyên đưa ra khiến anh vô cùng giận dữ, bà ta thế mà lại dám dùng tiền đồ của công ty và một ít nhược điểm của Diệp Quân để bắt bí anh.
Nếu công ty là của anh, anh sẽ cự tuyệt không một chút do dự. Nhưng mà, hiện tại toàn bộ những thứ này đều không phải của anh nữa, mà là của Diệp Tư, anh không thể tự mình làm chủ được.
Hơn nữa, anh cũng biết, bí mật trong tay Lý Hoa Quyên nhất định đủ để cho Diệp Quân bị còng tay tống vào tù, mà sợ là ngay cả anh cũng khó tránh khỏi. Thời buổi này, một công ty muốn làm ăn lớn như vậy khó tránh khỏi việc tiếp xúc với rất nhiều quan chức, cũng khó tránh khỏi việc đưa tặng cho họ một ít lợi ích nào đó, những việc này ai cũng biết rõ trong lòng. Nhưng ở phương diện này, Diệp thị luôn luôn xử lý vô cùng sạch sẽ, nếu không phải là người giữ chức cao trong nội bộ thì rất khó để lấy được những nhược điểm này.
Xem ra anh phải gia tăng tốc độ, nhất định phải trước khi bà ta còn chưa phát giác ra thì đã dịch chuyển xong tất cả mọi thứ. Đến lúc đó, cho dù anh có xảy ra chuyện, Diệp Tư cũng sẽ không bị bất kỳ liên lụy hay tổn thất gì.
Diệp Tư cầm theo bản tạp chí tìm thấy trong thư phòng của Diệp Mạnh Giác kia đi đến văn phòng của Tô Mân Ngôn, không nói một lời mà lấy nó ra đặt trên bàn làm việc của Tô Mân Ngôn.
Bản tạp chí kia là do Kiều Hoa Hoa cho cô lúc trước, trên trang bìa là ảnh Diệp Mạnh Giác khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp như mực tĩnh lặng nhìn về phía trước, đôi môi nhếch… toàn thân phát ra khí chất không giận mà tự uy.
Tô Mân Ngôn nhìn bản tạp chí đó, khóe miệng mang theo vẻ kinh ngạc vui mừng mà ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Tư cũng nhận ra rằng anh hoàn toàn không có một chút giật mình nào đối với phát hiện của cô, mà ngược lại có chút chờ mong cùng vui sướng.
“Thầy đã biết từ lâu?” Diệp Tư giật mình hỏi, nghĩ lại cũng đúng, anh đã từng gặp qua chú rồi, có nảy sinh nỗi hoài nghi về phương diện này cũng chẳng có gì lạ.
“Không phải biết, mà là hoài nghi.” Tô Mân Ngôn nói, “Đây cũng là nguyên nhân khiến thầy tới nơi này”.
Diệp Tư ngủ thẳng tới chiều hôm sau, lúc tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đau nhức đến không động đậy được. Cô cẩn thận nhớ lại sự việc tối qua, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ mơ hồ nhớ được cô đã nếm trải một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, và có vẻ như chú còn buộc cô làm một việc gì đó nữa.
Suy nghĩ một lúc nhưng càng nghĩ càng rối rắm, Diệp Tư miễn cưỡng đứng dậy đi đến toilet. Lúc xả nước rửa tay, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trên thân thể cô toàn những vết xanh tím, dấu vết hoan ái hôm kia còn chưa biến mất mà hôm qua lại chất chồng thêm rất nhiều, thấy vậy, mặt cô từ từ nhuộm một rặng mây đỏ. Cô trợn mắt, đưa tay vịn tường, di chuyển trở về giường.
Cảm giác như say, toàn thân như không còn chút khí lực nào, ý thức cũng thật sự hỗn độn.
Tóm lại, cảm giác vô cùng kỳ lạ, sáng sớm hôm qua cũng giống y như thế, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy không đúng một chỗ nào đó nhưng lại không cắt nghĩa được, nghĩ mãi vẫn không thông. Hay có lẽ là do cô dạo này suy nghĩ quá nhiều chuyện chăng.
Di động đặt đầu giường vang lên dồn dập. Cô cầm lên nghe, Kiều Hoa Hoa lớn tiếng hét toáng lên trong điện thoại: “Diệp Tư! Cậu làm gì thế? Gọi cả sáng chẳng thèm trả lời.”
Diệp Tư ấp úng ứng đối vài câu, chứ ai lại nói toẹt ra cho cô ấy biết rằng vì bản thân cô tối hôm qua bị ép buộc một trận quá lợi hại nên thể lực cạn kiệt không dậy nổi được.
Sau khi bị Kiều Hoa Hoa la hét đến tỉnh táo hồn, Diệp Tư mới sực nhớ tuần sau là gần tới kỳ thi rồi, cô lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cũng may Kiều Hoa Hoa lại an ủi cô, nói là gửi mail cho cô vài bài ôn tổng quát rồi, bảo cô nhanh nhanh tải xuống mà xem rồi ôn đi.
Chỉ có trong thư phòng Diệp Mạnh Giác mới có máy tính kết nối với máy in, cô lại nằm một lát rồi mới rời giường đi tải và in tư liệu.
Mật mã dùng cho email của Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác đều giống nhau, cô mở trang web của email ra, cũng không để ý địa chỉ email đang có sẵn là gì mà trực tiếp nhập mật mã vào, sau khi đăng nhập vào email mới đột nhiên phát giác hóa ra đây là email của Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư bấm nút thoát, nhưng lúc vừa định đánh lại địa chỉ email của mình thì lại ngừng sững lại. Cô nhập lại mật mã một lần nữa, đăng nhập vào email của Diệp Mạnh Giác. Trong email, rõ ràng có một tệp tin được đặt tên ‘Chứng cứ phạm tội của Lý Hoa Quyên’.
Đầu óc Diệp Tư nhất thời trở nên bối rối, cô nhìn đồng hồ, tin này đã được gửi tới hai ngày trước. Ngón tay cô trên con chuột rê tới rê lui, cuối cùng cắn răng ấn nút mở tin ra.
Trong tin chỉ viết một hàng chữ, ‘Ngày kia ba giờ chiều, quán cà phê góc đường Cửu Hào, gặp mặt giao vật chứng’.
Người gửi là Dương Anh.
Như vậy, họ đã gặp mặt hôm qua rồi. Diệp Tư cẩn thận hồi tưởng tình hình ngày hôm qua sau khi Diệp Mạnh Giác trở về, cũng không thấy có gì không thích hợp, nếu như nói không thích hợp thì hẳn phải là chính bản thân cô. Đúng, chính cô!
Diệp Tư đột nhiên rùng mình một cái. Ngày hôm qua, phản ứng của cô quả thật không được đúng lắm, lúc nãy cô vẫn còn chưa hiểu rõ không đúng ở chỗ nào, nhưng lúc này lập tức mọi việc đều đã rõ ràng. Cô cứng người ngồi trước máy tính, trong một khoảng thời gian ngắn cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải. Chẳng trách dạo gần đây sao cô lại ngủ sâu như vậy, chẳng trách tối hôm qua phản ứng của cô không thích hợp như vậy… Tất cả những điều này hẳn đều có nguyên nhân của nó. Ly sữa! Mỗi đêm trước khi ngủ Diệp Mạnh Giác đều cho cô uống một ly sữa.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng Diệp Mạnh Giác sẽ giở thủ đoạn trên thân thể cô, cũng chưa bao giờ từng hoài nghi anh một chút xíu nào, bây giờ đột nhiên lại phát hiện ra như vậy nên lập tức có hơi phủ nhận. Đó chẳng phải ai khác mà là chú của cô, làm sao có thể như vậy được?
Nghĩ đến đây, cô bấm nút thoát gần như ngay lập tức, tắt máy tính, chạy ào ra khỏi thư phòng, quên luôn không còn một mảnh chuyện mình muốn tải và in tư liệu. Cô vội vàng trốn tránh, cứ như nếu rời càng xa nơi này thì cái ý niệm mơ hồ trong lòng kia sẽ càng hoang đường buồn cười.
Theo bản năng, cô quay lại phòng ngủ của riêng cô, đóng cửa lại, vừa cắn ngón tay vừa bất an đi tới đi lui hơn nửa tiếng đồng hồ trong phòng mới rốt cuộc ngừng phắt lại như đột nhiên nhớ ra cái gì, lấy điện thoại, bấm số gọi cho Tô Mân Ngôn.
Diệp Mạnh Giác quả thật đã đến gặp Dương Anh. Tuy nhiên, Dương Anh còn đồng thời hẹn với một người nữa, Lý Hoa Quyên. Ngoại trừ Dương Anh mang vẻ mặt đầy đắc ý mà nhìn Lý Hoa Quyên, hai người còn lại đều có sắc mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm. Cuối cùng, Diệp Mạnh Giác cũng không cầm được chứng cớ, tuy nhiên, anh vốn dĩ cũng không tin Dương Anh sẽ có chứng cớ gì, chẳng qua là muốn đến xem xem tóm lại bà ta còn có ngón trò gì nữa trong túi mà thôi. Bây giờ xem ra, tâm nguyện lớn nhất của bà ta chỉ là được tận mắt chứng kiến vẻ khó khăn chật vật của Lý Hoa Quyên. Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa tin rằng Dương Anh thật sự bị mất cân bằng đầu óc.
Tuy nhiên, cái làm anh bất ngờ chính là, Lý Hoa Quyên lúc này đã không còn vẻ suy sút và mờ mịt như ngày hôm qua, cũng không tỏ vẻ thất kinh như Dương Anh tưởng tượng sẽ được nhìn thấy.
Sau khi Dương Anh thất vọng rời khỏi đó, ngược lại chính Lý Hoa Quyên lại là người ra điều kiện với Diệp Mạnh Giác.
Nếu như nói hôm qua Diệp Mạnh Giác thấy dáng vẻ thất thần của bà thì còn có một chút cảm giác khổ sở dùm bà, nhưng đến giờ phút này Lý Hoa Quyên đã hoàn toàn xé toang một chút khổ sở kia.
Lúc gần đi, Diệp Mạnh Giác hỏi Lý Hoa Quyên, “Nguyên nhân! Nguyên nhân để nhất định phải ngọc đá đều tan là cái gì?”
Lý Hoa Quyên không trả lời, hôm nay bà đi đến một bước này thì chỉ còn cách thành công có một bước mà thôi, nếu lúc này buông tay, vậy kết quả cho việc bà tính toán ba mươi mấy năm qua là vì cái gì đây? Ba mươi mấy năm tâm huyết của bà chẳng lẽ cứ như vậy mà chết yểu?
Hơn nữa, theo bà biết, sự tồn tại của bà sẽ luôn như một cái gai giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác, chúng nó chẳng thể nào quay về như cũ được. Cho nên, bà nhất định không thể buông tay được, nếu bà buông tay vào lúc này, Diệp gia sẽ hoàn toàn là của Diệp Tư, tất cả mọi thứ của Diệp Quân cuối cùng vẫn quay về tay của người Diệp Gia, cho đến chết bà cũng nuốt không trôi nỗi tức giận này.
Diệp Mạnh Giác mang vẻ mặt âm trầm rời khỏi quán cà phê. Yêu cầu Lý Hoa Quyên đưa ra khiến anh vô cùng giận dữ, bà ta thế mà lại dám dùng tiền đồ của công ty và một ít nhược điểm của Diệp Quân để bắt bí anh.
Nếu công ty là của anh, anh sẽ cự tuyệt không một chút do dự. Nhưng mà, hiện tại toàn bộ những thứ này đều không phải của anh nữa, mà là của Diệp Tư, anh không thể tự mình làm chủ được.
Hơn nữa, anh cũng biết, bí mật trong tay Lý Hoa Quyên nhất định đủ để cho Diệp Quân bị còng tay tống vào tù, mà sợ là ngay cả anh cũng khó tránh khỏi. Thời buổi này, một công ty muốn làm ăn lớn như vậy khó tránh khỏi việc tiếp xúc với rất nhiều quan chức, cũng khó tránh khỏi việc đưa tặng cho họ một ít lợi ích nào đó, những việc này ai cũng biết rõ trong lòng. Nhưng ở phương diện này, Diệp thị luôn luôn xử lý vô cùng sạch sẽ, nếu không phải là người giữ chức cao trong nội bộ thì rất khó để lấy được những nhược điểm này.
Xem ra anh phải gia tăng tốc độ, nhất định phải trước khi bà ta còn chưa phát giác ra thì đã dịch chuyển xong tất cả mọi thứ. Đến lúc đó, cho dù anh có xảy ra chuyện, Diệp Tư cũng sẽ không bị bất kỳ liên lụy hay tổn thất gì.
Diệp Tư cầm theo bản tạp chí tìm thấy trong thư phòng của Diệp Mạnh Giác kia đi đến văn phòng của Tô Mân Ngôn, không nói một lời mà lấy nó ra đặt trên bàn làm việc của Tô Mân Ngôn.
Bản tạp chí kia là do Kiều Hoa Hoa cho cô lúc trước, trên trang bìa là ảnh Diệp Mạnh Giác khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp như mực tĩnh lặng nhìn về phía trước, đôi môi nhếch… toàn thân phát ra khí chất không giận mà tự uy.
Tô Mân Ngôn nhìn bản tạp chí đó, khóe miệng mang theo vẻ kinh ngạc vui mừng mà ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Tư cũng nhận ra rằng anh hoàn toàn không có một chút giật mình nào đối với phát hiện của cô, mà ngược lại có chút chờ mong cùng vui sướng.
“Thầy đã biết từ lâu?” Diệp Tư giật mình hỏi, nghĩ lại cũng đúng, anh đã từng gặp qua chú rồi, có nảy sinh nỗi hoài nghi về phương diện này cũng chẳng có gì lạ.
“Không phải biết, mà là hoài nghi.” Tô Mân Ngôn nói, “Đây cũng là nguyên nhân khiến thầy tới nơi này”.