Theo Tô Mân Ngôn nói, cha mẹ anh trước khi sinh anh đã từng có một đứa bé, chẳng qua là đã chết non ở bệnh viện khi mới vừa sinh ra không bao lâu. Chuyện này lúc ấy đã làm cho đôi vợ chồng trẻ đau khổ khôn nguôi trong lòng, lúc nào cũng buồn bực không vui, nên rất nhiều năm sau mới mang thai Tô Mân Ngôn.
Năm Tô Mân Ngôn lên lớp bảy, cha anh được điều động công tác nên cả nhà rời khỏi nơi này. Cha mẹ anh vốn cũng không phải là người địa phương nên việc dọn đi cũng gọn gàng sạch sẽ, và hơn mười năm qua chưa từng quay lại nơi đây. Tuy nhiên, Tô Mân Ngôn vẫn luôn giữ liên lạc với cậu bạn học cùng mẫu giáo và tiểu học là Trương Côn, về sau thậm chí còn thi vào cùng một trường đại học, quan hệ càng thêm thân thiết. Sau khi Trương Côn đi học nghiên cứu sinh ở Hà Lan về, lúc đến Diệp thị phỏng vấn gặp Diệp Mạnh Giác thì rất chấn động. Trong ấn tượng của anh ta từ những lần tới chơi nhà Tô Mân Ngôn hồi còn nhỏ, cha của anh ấy cũng giống y như vậy, nghiêm túc, không giận mà uy, thậm chí còn tạo cho người ta một loại cảm giác cao quý xa vời. Mà điểm mấu chốt nhất chính là, diện mạo hai người quá mức tương tự.
Phỏng vấn xong, Trương Côn lập tức khẩn cấp nói ra sự việc này với Tô Mân Ngôn, lại không ngờ bị Tô Mân Ngôn cười nhạo. Yếu điểm gây cười của Trương Côn chính là anh ta đặc biệt sợ thầy giáo, bởi thế dắt dây theo việc anh ta cũng đặc biệt sợ cha của Tô Mân Ngôn, mặc dù lúc đó ông là giáo sư đại học. Đây vẫn là nhược điểm mà Tô Mân Ngôn dùng để cười nhạo anh ta cả đời. Trong cơn tức giận, Trương Côn đem tất cả những ảnh chụp trên tạp chí và giới thiệu vắn tắt cá nhân của Diệp Mạnh Giác gửi cho Tô Mân Ngôn, có thế mới làm cho Tô Mân Ngôn tin vào lời anh ta nói và quan tâm đến chuyện này. Tô Mân Ngôn đến trường này dạy học, rồi mang Diệp Tư đến chơi nhà anh, lại còn cố ý lấy ra ảnh chụp hồi còn nhỏ nữa, cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của Diệp Tư.
Diệp Tư nghe anh nói xong những việc này, giật mình hỏi: “Giáo sư Tô, vậy sao thầy không nói sớm?”
“Thầy cũng chỉ hoài nghi mà thôi, thấy nhà em vui vẻ hòa thuận như vậy, sao thầy có thể nỡ đến hỏi thẳng các người chuyện này được? Ngộ nhỡ không phải thì làm sao?” Tô Mân Ngôn nói, “Vả lại, về sau nghe nói hai người đính hôn, thầy còn tưởng rằng các người đã biết thừa chuyện này rồi chứ, chú của em cũng không nói gì thêm thì chắc có lẽ không muốn nhận ruột rà máu mủ. Cho nên cũng không tiện nhắc lại.”
Lúc này Diệp Tư mới chợt hiểu ra, chẳng trách ngày đó cô mời anh ăn bánh kẹo cưới thì biểu hiện của anh kỳ quái đến thế.
“Vậy, làm sao bây giờ? Nói thẳng cho chú nghe? Không được đâu, nhỡ đâu thật sự nhầm lẫn thì sao?” Diệp tư lẩm bẩm, “Hay là đi kiểm tra DNA gì đó được không?”
Tô Mân Ngôn gật đầu, “Thầy cũng nghĩ đầu tiên nên kiểm tra DNA cái đã, phòng ngừa bé cái lầm.”
Sau khi quyết định, Diệp Tư khẩn cấp chạy ra khỏi văn phòng của Tô Mân Ngôn, cô phải trở về tìm vài cọng tóc của chú để giao cho Tô Mân Ngôn. Lúc xuống lầu, không biết là do chạy quá nhanh hay còn nguyên nhân gì khác mà Diệp Tư cảm thấy trái tim đập dồn dập, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng vừa về đến cửa nhà, cô ngẩn cả người, bởi trong sân có một chiếc xe. Tâm trạng vốn đang kích động hồi hộp của cô liền lập tức bình tĩnh lại, chậm rãi đi vào nhà. Sau khi vào cửa, dì Thái mang vẻ mặt cổ quái hạ giọng nói với cô: “Mẹ… mẹ… mẹ của Diệp tiên sinh tới.”
Từ khi Diệp Tư vào sân nhìn thấy chiếc xe kia là đã biết rồi, nên lúc này gật đầu với dì Thái, ý bảo dì không cần lo lắng.
Lý Hoa Quyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, quý phái nhàn tản thưởng thức trà.
“Có chuyện gi?” Diệp Tư lạnh lùng hỏi.
Lý Hoa Quyên nhìn thấy cô, vẫn giữ thái độ thân thiết như bà cháu y hệt trước đây: “Tiểu Tư, đã về rồi à? Đến bà xem nào.”
Diệp Tư cười lạnh một tiếng, “Bà là bà của ai? Nói cho rõ ràng! Tôi không phải là cháu ngoại cháu nội gì của bà cả.”
Lý Hoa Quyên cũng không tỏ vẻ tức giận, ngẫm nghĩ một lúc rồi cười tủm tỉm nói: “Vậy, hay gọi là mẹ nhé?”
Diệp Tư chỉ cảm thấy một cái gì đó ngai ngái xông lên khoang miệng, cô nỗ lực nén nó xuống rồi mới ra tiếng: “Mẹ? Bà ấy hả? Hừ! Đừng làm bẩn chữ này.”
Lý Hoa Quyên vẫn tiếp tục cười rạng rỡ hỏi: “Sao thế? Không đồng ý à? Liên hệ máu mủ giữa ta và Mạnh Giác dù các người có không đồng ý thế nào cũng không thay thế được đâu.”
Diệp Tư xiết chặt tay cầm túi, khi cảm thấy móng tay dài nhọn đâm thật sâu vào lòng bàn tay mới mở miệng: “Tôi không có ý định thay đổi cái gì, cũng không định gọi bà là mẹ đâu. Tuy nhiên, hiện giờ nơi này là nhà tôi, tôi không chào đón hung thủ sát hại cha mẹ tôi. Bà bước khỏi đây ngay. Ngay lập tức!”
Lý Hoa Quyên chậc chậc lắc đầu, “Nếu con và Mạnh Giác kết hôn, tất nhiên phải gọi ta là mẹ rồi. Hơn nữa mẹ mặc kệ các con ở chỗ nào, ta đây lấy quyền làm mẹ tới lui thăm nom các người là đúng lẽ thường mà. Con đuổi ta đi là không đúng đâu. Trừ phi con trai ta không ở chung với con.”
Diệp Tư sầm mặt nhìn Lý Hoa Quyên, bà ta lại nói tiếp: “Còn nữa, sau này ta già đi, mà ta chỉ có một đứa con trai là Mạnh Giác, con lại là vợ nó, nhất định hai người các con phải chăm sóc phụng dưỡng ta rồi. Nói vậy, hay là giờ ta chuyển đến ở cùng các con luôn đi, về sau đỡ phải xích mích cùng các con nữa.”
“À mà đúng rồi, tiểu Tư à, con có biết chú con dạo này đang bận bịu chuyện gì không? Để ta nói cho con biết nhé, nó đang nghe theo lời ta, vội vàng dời đi toàn bộ tài sản của công ty. Tại sao vậy? Ta nói cho con nghe, dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn là mẹ của nó, nó sẽ không nhẫn tâm làm mạnh tay với ta đâu. Đây chính là nguyên nhân!”
Lý Hoa Quyên nói xong, ngửa đầu kiêu ngạo nhìn Diệp Tư. Mặc dù bà ta đang ngồi, nhưng khí thế so với Diệp Tư đang đứng có vẻ mạnh hơn.
Trốn vào phòng bếp lén gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác xong, dì Thái vừa ra tới phòng khách đã nhìn thấy Diệp Tư nắm chặt nắm tay, ngực phập phồng lên xuống mạnh mẽ, hô hấp dồn dập, có vẻ như sắp sửa phải há miệng thở dốc vì đã quá giận.
Dì thầm nghĩ thôi hỏng bét rồi, cách đây không lâu, tiên sinh còn đặc biệt dặn dì phải cẩn thận xem chừng sức khỏe của tiểu Tư.
Trên mặt Lý Hoa Quyên tươi cười vẻ thích thú, khiêu khích nhìn Diệp Tư. Dì Thái lập tức từ phòng bếp chạy tới, hạ lệnh đuổi khách đối với Lý Hoa Quyên.
Lý Hoa Quyên thấy mục đích đã đạt được nên cũng không thèm đôi co với dì Thái, cầm túi xách ưu nhã bỏ đi.
Bà ta vừa mới bước ra khỏi cửa, Diệp Tư “ọe” một tiếng, cái ngai ngái nãy giờ bị đè nén hồi lâu trong ngực liền phun ra ngoài, xong xỉu xuống bất tỉnh.
Lúc Diệp Tư ở trong một khoảng không trung mờ mịt, đột nhiên thấy mình như đang bị vây quanh bởi sương mù dày đặc không nhìn thấy gì xung quanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Lý Hoa Quyên vang vọng lặp đi lặp lại: ‘Gọi ta là mẹ, gọi ta là mẹ’.
Cô muốn trốn thoát khỏi nơi đó, muốn chạy ra khỏi đám sương mù dày đặc kia, muốn thoát khỏi âm thanh ma quái của Lý Hoa Quyên, nhưng lại có người nắm chặt lấy tay cô khiến cô không thể động đậy được. Cô cố gắng liều mạng giãy giụa để thoát ra khỏi sự kiềm chế đó, nhưng vòng tay càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi cô cảm thấy như xương cốt mình đều bị bóp nát, cuối cùng mới chậm rãi tỉnh lại.
“Bé cưng? Bé cưng?” Đúng là giọng của Diệp Mạnh Giác
Diệp Tư lại nhắm hai mắt lại, cảm giác được Diệp Mạnh Giác đang cầm tay cô không ngừng hôn lên đó, cảm giác được tay của Diệp Mạnh Giác không thể khống chế run run, cảm giác được có một chất lỏng ấm áp nhỏ xuống trên tay cô. Trong lòng cô nhói đau từng đợt từng đợt, lại từ từ chậm rãi mở to mắt ra nhìn.
“Chú.” Giọng cô khàn khàn khô ráp.
“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác thấy cô tỉnh lại, vội vàng hoảng hốt đứng bật bậy, động tác ngây ngốc này làm cho chiếc ghế bị ngã ngang xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn. Anh không quan tâm đến nó, vội vàng cúi người nằm sấp trên giường, ôm cô vào lòng, đầu anh chôn ở cổ cô, anh lẩm bẩm lộn xộn chỉ gọi hai chữ “Bé cưng, bé cưng” chồng lên nhau.
Từ từ, có một dòng chất lỏng làm ướt sợi tóc đang tán loạn trên cổ Diệp Tư. Cô hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn nhẹ lên gò má của anh, nói giọng khàn khàn: “Chú, đừng khổ sở.”
Diệp Mạnh Giác cứng người lại, xưa nay luôn là anh chăm sóc cô, dỗ ngọt cô, lúc này, lại đổi ngược thành ra cô nằm trên giường bệnh dỗ anh.
“Chú.” Diệp Tư lại nhẹ nhàng nhu hòa kêu một tiếng.
Diệp Mạnh Giác nghe vậy mới thốt ra một câu nghẹn ngào, “Hử?”
“Chú nới tay một chút đi, người ta sắp bị chú ôm cứng nghỉ thở luôn rồi.” Diệp Tư cố ý nói bằng giọng điệu thoải mái.
Diệp Mạnh Giác buông tay ra, nhưng vẫn giữ y tư thế cũ chứ không đứng dậy.
“Người ta muốn nhìn chú một chút.” Diệp Tư dịu dàng nói, giọng khàn khàn mang theo vẻ gợi cảm khó thấy.
Diệp Mạnh Giác nghe lời nhấc đầu ngước lên, mà cũng chỉ là nhấc đầu ngước lên nhìn thôi, chứ toàn thân vẫn ghé vào trên người Diệp Tư, lấy một tư thế cực kỳ kỳ quái có độ khó cao để ngẩng đầu nhìn Diệp Tư.
Diệp Tư nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn trọng lại có hơi hướm sợ hãi của anh, trong lòng vừa thương vừa mềm nhũn, giọng nói lại càng dịu dàng, “Chú ngồi kiểu đó không khó chịu à? Ngồi lên đi, ngồi lên để người ta nhìn cho rõ. Với lại, người ta bị chú ôm kiểu này khó chịu lắm.”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy liền nhíu mày, rồi nhìn thấy Diệp Tư đúng là có vẻ như không được thoải mái lắm nên đứng lên khỏi người cô, hai tay chống hai bên hông Diệp Tư, khom người nhìn cô.
Trong ánh mắt anh có một vẻ bướng bĩnh cứng đầu, nhìn Diệp Tư mà không mở miệng nói câu nào, miệng chu chu y như trẻ con.
Diệp Tư nằm trên giường nhìn anh, cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Diệp tư đột nhiên nhớ tới hồi học lớp 7 cô học đòi giảm béo đến kiệt sức té xỉu, khi đó toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô đều xoay quanh Diệp Mạnh Giác. Khi đó, anh vẫn là chú của cô, cô vẫn nghĩ anh là chú ruột có liên hệ máu mủ của mình, anh chính là mặt trời của cô, cô chẳng còn quan tâm yêu thích đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng mà, vì sao bây giờ lại biến thành thế này?
Diệp Tư nghĩ đến đây, trong lòng càng cảm thấy bi thương, nước mắt khổ sở sắp không thể khống chế được trào ra. Cô lập tức vội vươn tay ra, xoa khuôn mặt thanh tú của anh. Người đàn ông này chỉ khi có cô ở đó mới có thể tươi cười đầy mặt, dịu dàng quyến luyến, những lúc khác, trên gương mặt này đều mang vẻ lạnh như băng.
“Chú dạo này gầy quá.” cô nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Diệp Mạnh Giác trẻ con ừ một tiếng, lại lẩm bẩm, “Bé cưng cũng gầy.”
Diệp Tư đưa tay xoa vuốt vầng trán rộng của anh, có vài sợi tóc bất trị cứ rơi trên trán anh không chịu lật sang bên, trong đầu chợt lóe, ngón tay liền trượt vào trong mái tóc dày của anh, dùng lòng bàn tay xoa bóp da đầu anh.
Da đầu đang căng lại được ngón tay dịu dàng của Diệp Tư vuốt ve làm cho thoải mái, anh không nén được phát ra một tiếng gừ mũi nho nhỏ.
“Thoải mái chứ?” Diệp Tư nhu hòa hỏi.
“Ừ.”
“Chú ngồi xuống có được không? Người ta xoa ấn đầu chú trong chốc lát cho.”
Diệp Mạnh Giác nghe lời ngồi xuống, đầu tựa vào trước ngực Diệp Tư.
Không biết xoa bóp bao lâu, Diệp Tư nghe được Diệp Mạnh Giác truyền đến tiếng ngáy thật nhỏ. Biết là anh đang ngủ, cô liền chậm lại, cuối cùng chỉ vuốt ve tóc anh chứ không mát xa nữa.
Diệp Mạnh Giác chỉ ngủ chừng mười lăm phút đồng hồ thì tỉnh. Anh cảm thấy tay Diệp Tư vẫn đang khe khẽ nhẹ vuốt trên tóc anh, liền nằm cứng một chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc tốt đẹp này.
Một lát sau, Diệp Mạnh Giác nghe thấy bụng Diệp Tư truyền ra tiếng kêu ọt ọt liền biết ngay cô đói bụng, bèn quay đầu hướng vẻ mặt vừa tỉnh lại còn mê man nhìn cô, “Bé cưng?”
“Ôi, tỉnh rồi hả?” Diệp tư nói, “Chú à, người ta đói bụng.”
Diệp Mạnh Giác đứng dậy khỏi người cô, gọi dì Thái, một lúc sau đồ ăn được đưa đến đây. Ngay lúc đang ăn cơm, điện thoại của Diệp tư vang lên.
Tô Mân Ngôn gọi.
Diệp Tư kể lại đơn giản tình huống của mình. Không bao lâu sau, Tô Mân Ngôn đã chạy tới thăm. Diệp Mạnh Giác hàn huyên cùng anh ta đôi câu rồi lấy cớ phải nghe điện thoại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Tư nhân cơ hội này đem vài cọng tóc giấu dưới gối trao cho Tô Mân Ngôn.
Tô Mân Ngôn nhận tóc, cẩn thận cất vào trong bóp da, hỏi: “Thật sự không có gì chứ? Sao đột nhiên lại vào bệnh viện? Có nặng lắm không?”
Diệp Tư lắc đầu, dặn anh: “Đừng kiểm tra DNA ở ngay tại bệnh viện này nhé.”
Tô Mân Ngôn nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, “Liên quan đến mẹ anh ấy à?”
“Thầy đừng quan tâm. Cứ cẩn thận một chút, đừng cho bất kỳ ai biết.” Diệp Tư vừa cẩn thận dặn dò xong đã nghe thấy tiếng chân của Diệp Mạnh Giác vang lên ngoài cửa, hai người chấm dứt đề tài này.
Theo Tô Mân Ngôn nói, cha mẹ anh trước khi sinh anh đã từng có một đứa bé, chẳng qua là đã chết non ở bệnh viện khi mới vừa sinh ra không bao lâu. Chuyện này lúc ấy đã làm cho đôi vợ chồng trẻ đau khổ khôn nguôi trong lòng, lúc nào cũng buồn bực không vui, nên rất nhiều năm sau mới mang thai Tô Mân Ngôn.
Năm Tô Mân Ngôn lên lớp bảy, cha anh được điều động công tác nên cả nhà rời khỏi nơi này. Cha mẹ anh vốn cũng không phải là người địa phương nên việc dọn đi cũng gọn gàng sạch sẽ, và hơn mười năm qua chưa từng quay lại nơi đây. Tuy nhiên, Tô Mân Ngôn vẫn luôn giữ liên lạc với cậu bạn học cùng mẫu giáo và tiểu học là Trương Côn, về sau thậm chí còn thi vào cùng một trường đại học, quan hệ càng thêm thân thiết. Sau khi Trương Côn đi học nghiên cứu sinh ở Hà Lan về, lúc đến Diệp thị phỏng vấn gặp Diệp Mạnh Giác thì rất chấn động. Trong ấn tượng của anh ta từ những lần tới chơi nhà Tô Mân Ngôn hồi còn nhỏ, cha của anh ấy cũng giống y như vậy, nghiêm túc, không giận mà uy, thậm chí còn tạo cho người ta một loại cảm giác cao quý xa vời. Mà điểm mấu chốt nhất chính là, diện mạo hai người quá mức tương tự.
Phỏng vấn xong, Trương Côn lập tức khẩn cấp nói ra sự việc này với Tô Mân Ngôn, lại không ngờ bị Tô Mân Ngôn cười nhạo. Yếu điểm gây cười của Trương Côn chính là anh ta đặc biệt sợ thầy giáo, bởi thế dắt dây theo việc anh ta cũng đặc biệt sợ cha của Tô Mân Ngôn, mặc dù lúc đó ông là giáo sư đại học. Đây vẫn là nhược điểm mà Tô Mân Ngôn dùng để cười nhạo anh ta cả đời. Trong cơn tức giận, Trương Côn đem tất cả những ảnh chụp trên tạp chí và giới thiệu vắn tắt cá nhân của Diệp Mạnh Giác gửi cho Tô Mân Ngôn, có thế mới làm cho Tô Mân Ngôn tin vào lời anh ta nói và quan tâm đến chuyện này. Tô Mân Ngôn đến trường này dạy học, rồi mang Diệp Tư đến chơi nhà anh, lại còn cố ý lấy ra ảnh chụp hồi còn nhỏ nữa, cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của Diệp Tư.
Diệp Tư nghe anh nói xong những việc này, giật mình hỏi: “Giáo sư Tô, vậy sao thầy không nói sớm?”
“Thầy cũng chỉ hoài nghi mà thôi, thấy nhà em vui vẻ hòa thuận như vậy, sao thầy có thể nỡ đến hỏi thẳng các người chuyện này được? Ngộ nhỡ không phải thì làm sao?” Tô Mân Ngôn nói, “Vả lại, về sau nghe nói hai người đính hôn, thầy còn tưởng rằng các người đã biết thừa chuyện này rồi chứ, chú của em cũng không nói gì thêm thì chắc có lẽ không muốn nhận ruột rà máu mủ. Cho nên cũng không tiện nhắc lại.”
Lúc này Diệp Tư mới chợt hiểu ra, chẳng trách ngày đó cô mời anh ăn bánh kẹo cưới thì biểu hiện của anh kỳ quái đến thế.
“Vậy, làm sao bây giờ? Nói thẳng cho chú nghe? Không được đâu, nhỡ đâu thật sự nhầm lẫn thì sao?” Diệp tư lẩm bẩm, “Hay là đi kiểm tra DNA gì đó được không?”
Tô Mân Ngôn gật đầu, “Thầy cũng nghĩ đầu tiên nên kiểm tra DNA cái đã, phòng ngừa bé cái lầm.”
Sau khi quyết định, Diệp Tư khẩn cấp chạy ra khỏi văn phòng của Tô Mân Ngôn, cô phải trở về tìm vài cọng tóc của chú để giao cho Tô Mân Ngôn. Lúc xuống lầu, không biết là do chạy quá nhanh hay còn nguyên nhân gì khác mà Diệp Tư cảm thấy trái tim đập dồn dập, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng vừa về đến cửa nhà, cô ngẩn cả người, bởi trong sân có một chiếc xe. Tâm trạng vốn đang kích động hồi hộp của cô liền lập tức bình tĩnh lại, chậm rãi đi vào nhà. Sau khi vào cửa, dì Thái mang vẻ mặt cổ quái hạ giọng nói với cô: “Mẹ… mẹ… mẹ của Diệp tiên sinh tới.”
Từ khi Diệp Tư vào sân nhìn thấy chiếc xe kia là đã biết rồi, nên lúc này gật đầu với dì Thái, ý bảo dì không cần lo lắng.
Lý Hoa Quyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, quý phái nhàn tản thưởng thức trà.
“Có chuyện gi?” Diệp Tư lạnh lùng hỏi.
Lý Hoa Quyên nhìn thấy cô, vẫn giữ thái độ thân thiết như bà cháu y hệt trước đây: “Tiểu Tư, đã về rồi à? Đến bà xem nào.”
Diệp Tư cười lạnh một tiếng, “Bà là bà của ai? Nói cho rõ ràng! Tôi không phải là cháu ngoại cháu nội gì của bà cả.”
Lý Hoa Quyên cũng không tỏ vẻ tức giận, ngẫm nghĩ một lúc rồi cười tủm tỉm nói: “Vậy, hay gọi là mẹ nhé?”
Diệp Tư chỉ cảm thấy một cái gì đó ngai ngái xông lên khoang miệng, cô nỗ lực nén nó xuống rồi mới ra tiếng: “Mẹ? Bà ấy hả? Hừ! Đừng làm bẩn chữ này.”
Lý Hoa Quyên vẫn tiếp tục cười rạng rỡ hỏi: “Sao thế? Không đồng ý à? Liên hệ máu mủ giữa ta và Mạnh Giác dù các người có không đồng ý thế nào cũng không thay thế được đâu.”
Diệp Tư xiết chặt tay cầm túi, khi cảm thấy móng tay dài nhọn đâm thật sâu vào lòng bàn tay mới mở miệng: “Tôi không có ý định thay đổi cái gì, cũng không định gọi bà là mẹ đâu. Tuy nhiên, hiện giờ nơi này là nhà tôi, tôi không chào đón hung thủ sát hại cha mẹ tôi. Bà bước khỏi đây ngay. Ngay lập tức!”
Lý Hoa Quyên chậc chậc lắc đầu, “Nếu con và Mạnh Giác kết hôn, tất nhiên phải gọi ta là mẹ rồi. Hơn nữa mẹ mặc kệ các con ở chỗ nào, ta đây lấy quyền làm mẹ tới lui thăm nom các người là đúng lẽ thường mà. Con đuổi ta đi là không đúng đâu. Trừ phi con trai ta không ở chung với con.”
Diệp Tư sầm mặt nhìn Lý Hoa Quyên, bà ta lại nói tiếp: “Còn nữa, sau này ta già đi, mà ta chỉ có một đứa con trai là Mạnh Giác, con lại là vợ nó, nhất định hai người các con phải chăm sóc phụng dưỡng ta rồi. Nói vậy, hay là giờ ta chuyển đến ở cùng các con luôn đi, về sau đỡ phải xích mích cùng các con nữa.”
“À mà đúng rồi, tiểu Tư à, con có biết chú con dạo này đang bận bịu chuyện gì không? Để ta nói cho con biết nhé, nó đang nghe theo lời ta, vội vàng dời đi toàn bộ tài sản của công ty. Tại sao vậy? Ta nói cho con nghe, dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn là mẹ của nó, nó sẽ không nhẫn tâm làm mạnh tay với ta đâu. Đây chính là nguyên nhân!”
Lý Hoa Quyên nói xong, ngửa đầu kiêu ngạo nhìn Diệp Tư. Mặc dù bà ta đang ngồi, nhưng khí thế so với Diệp Tư đang đứng có vẻ mạnh hơn.
Trốn vào phòng bếp lén gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác xong, dì Thái vừa ra tới phòng khách đã nhìn thấy Diệp Tư nắm chặt nắm tay, ngực phập phồng lên xuống mạnh mẽ, hô hấp dồn dập, có vẻ như sắp sửa phải há miệng thở dốc vì đã quá giận.
Dì thầm nghĩ thôi hỏng bét rồi, cách đây không lâu, tiên sinh còn đặc biệt dặn dì phải cẩn thận xem chừng sức khỏe của tiểu Tư.
Trên mặt Lý Hoa Quyên tươi cười vẻ thích thú, khiêu khích nhìn Diệp Tư. Dì Thái lập tức từ phòng bếp chạy tới, hạ lệnh đuổi khách đối với Lý Hoa Quyên.
Lý Hoa Quyên thấy mục đích đã đạt được nên cũng không thèm đôi co với dì Thái, cầm túi xách ưu nhã bỏ đi.
Bà ta vừa mới bước ra khỏi cửa, Diệp Tư “ọe” một tiếng, cái ngai ngái nãy giờ bị đè nén hồi lâu trong ngực liền phun ra ngoài, xong xỉu xuống bất tỉnh.
Lúc Diệp Tư ở trong một khoảng không trung mờ mịt, đột nhiên thấy mình như đang bị vây quanh bởi sương mù dày đặc không nhìn thấy gì xung quanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Lý Hoa Quyên vang vọng lặp đi lặp lại: ‘Gọi ta là mẹ, gọi ta là mẹ’.
Cô muốn trốn thoát khỏi nơi đó, muốn chạy ra khỏi đám sương mù dày đặc kia, muốn thoát khỏi âm thanh ma quái của Lý Hoa Quyên, nhưng lại có người nắm chặt lấy tay cô khiến cô không thể động đậy được. Cô cố gắng liều mạng giãy giụa để thoát ra khỏi sự kiềm chế đó, nhưng vòng tay càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi cô cảm thấy như xương cốt mình đều bị bóp nát, cuối cùng mới chậm rãi tỉnh lại.
“Bé cưng? Bé cưng?” Đúng là giọng của Diệp Mạnh Giác
Diệp Tư lại nhắm hai mắt lại, cảm giác được Diệp Mạnh Giác đang cầm tay cô không ngừng hôn lên đó, cảm giác được tay của Diệp Mạnh Giác không thể khống chế run run, cảm giác được có một chất lỏng ấm áp nhỏ xuống trên tay cô. Trong lòng cô nhói đau từng đợt từng đợt, lại từ từ chậm rãi mở to mắt ra nhìn.
“Chú.” Giọng cô khàn khàn khô ráp.
“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác thấy cô tỉnh lại, vội vàng hoảng hốt đứng bật bậy, động tác ngây ngốc này làm cho chiếc ghế bị ngã ngang xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn. Anh không quan tâm đến nó, vội vàng cúi người nằm sấp trên giường, ôm cô vào lòng, đầu anh chôn ở cổ cô, anh lẩm bẩm lộn xộn chỉ gọi hai chữ “Bé cưng, bé cưng” chồng lên nhau.
Từ từ, có một dòng chất lỏng làm ướt sợi tóc đang tán loạn trên cổ Diệp Tư. Cô hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn nhẹ lên gò má của anh, nói giọng khàn khàn: “Chú, đừng khổ sở.”
Diệp Mạnh Giác cứng người lại, xưa nay luôn là anh chăm sóc cô, dỗ ngọt cô, lúc này, lại đổi ngược thành ra cô nằm trên giường bệnh dỗ anh.
“Chú.” Diệp Tư lại nhẹ nhàng nhu hòa kêu một tiếng.
Diệp Mạnh Giác nghe vậy mới thốt ra một câu nghẹn ngào, “Hử?”
“Chú nới tay một chút đi, người ta sắp bị chú ôm cứng nghỉ thở luôn rồi.” Diệp Tư cố ý nói bằng giọng điệu thoải mái.
Diệp Mạnh Giác buông tay ra, nhưng vẫn giữ y tư thế cũ chứ không đứng dậy.
“Người ta muốn nhìn chú một chút.” Diệp Tư dịu dàng nói, giọng khàn khàn mang theo vẻ gợi cảm khó thấy.
Diệp Mạnh Giác nghe lời nhấc đầu ngước lên, mà cũng chỉ là nhấc đầu ngước lên nhìn thôi, chứ toàn thân vẫn ghé vào trên người Diệp Tư, lấy một tư thế cực kỳ kỳ quái có độ khó cao để ngẩng đầu nhìn Diệp Tư.
Diệp Tư nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn trọng lại có hơi hướm sợ hãi của anh, trong lòng vừa thương vừa mềm nhũn, giọng nói lại càng dịu dàng, “Chú ngồi kiểu đó không khó chịu à? Ngồi lên đi, ngồi lên để người ta nhìn cho rõ. Với lại, người ta bị chú ôm kiểu này khó chịu lắm.”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy liền nhíu mày, rồi nhìn thấy Diệp Tư đúng là có vẻ như không được thoải mái lắm nên đứng lên khỏi người cô, hai tay chống hai bên hông Diệp Tư, khom người nhìn cô.
Trong ánh mắt anh có một vẻ bướng bĩnh cứng đầu, nhìn Diệp Tư mà không mở miệng nói câu nào, miệng chu chu y như trẻ con.
Diệp Tư nằm trên giường nhìn anh, cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Diệp tư đột nhiên nhớ tới hồi học lớp cô học đòi giảm béo đến kiệt sức té xỉu, khi đó toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô đều xoay quanh Diệp Mạnh Giác. Khi đó, anh vẫn là chú của cô, cô vẫn nghĩ anh là chú ruột có liên hệ máu mủ của mình, anh chính là mặt trời của cô, cô chẳng còn quan tâm yêu thích đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng mà, vì sao bây giờ lại biến thành thế này?
Diệp Tư nghĩ đến đây, trong lòng càng cảm thấy bi thương, nước mắt khổ sở sắp không thể khống chế được trào ra. Cô lập tức vội vươn tay ra, xoa khuôn mặt thanh tú của anh. Người đàn ông này chỉ khi có cô ở đó mới có thể tươi cười đầy mặt, dịu dàng quyến luyến, những lúc khác, trên gương mặt này đều mang vẻ lạnh như băng.
“Chú dạo này gầy quá.” cô nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Diệp Mạnh Giác trẻ con ừ một tiếng, lại lẩm bẩm, “Bé cưng cũng gầy.”
Diệp Tư đưa tay xoa vuốt vầng trán rộng của anh, có vài sợi tóc bất trị cứ rơi trên trán anh không chịu lật sang bên, trong đầu chợt lóe, ngón tay liền trượt vào trong mái tóc dày của anh, dùng lòng bàn tay xoa bóp da đầu anh.
Da đầu đang căng lại được ngón tay dịu dàng của Diệp Tư vuốt ve làm cho thoải mái, anh không nén được phát ra một tiếng gừ mũi nho nhỏ.
“Thoải mái chứ?” Diệp Tư nhu hòa hỏi.
“Ừ.”
“Chú ngồi xuống có được không? Người ta xoa ấn đầu chú trong chốc lát cho.”
Diệp Mạnh Giác nghe lời ngồi xuống, đầu tựa vào trước ngực Diệp Tư.
Không biết xoa bóp bao lâu, Diệp Tư nghe được Diệp Mạnh Giác truyền đến tiếng ngáy thật nhỏ. Biết là anh đang ngủ, cô liền chậm lại, cuối cùng chỉ vuốt ve tóc anh chứ không mát xa nữa.
Diệp Mạnh Giác chỉ ngủ chừng mười lăm phút đồng hồ thì tỉnh. Anh cảm thấy tay Diệp Tư vẫn đang khe khẽ nhẹ vuốt trên tóc anh, liền nằm cứng một chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc tốt đẹp này.
Một lát sau, Diệp Mạnh Giác nghe thấy bụng Diệp Tư truyền ra tiếng kêu ọt ọt liền biết ngay cô đói bụng, bèn quay đầu hướng vẻ mặt vừa tỉnh lại còn mê man nhìn cô, “Bé cưng?”
“Ôi, tỉnh rồi hả?” Diệp tư nói, “Chú à, người ta đói bụng.”
Diệp Mạnh Giác đứng dậy khỏi người cô, gọi dì Thái, một lúc sau đồ ăn được đưa đến đây. Ngay lúc đang ăn cơm, điện thoại của Diệp tư vang lên.
Tô Mân Ngôn gọi.
Diệp Tư kể lại đơn giản tình huống của mình. Không bao lâu sau, Tô Mân Ngôn đã chạy tới thăm. Diệp Mạnh Giác hàn huyên cùng anh ta đôi câu rồi lấy cớ phải nghe điện thoại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Tư nhân cơ hội này đem vài cọng tóc giấu dưới gối trao cho Tô Mân Ngôn.
Tô Mân Ngôn nhận tóc, cẩn thận cất vào trong bóp da, hỏi: “Thật sự không có gì chứ? Sao đột nhiên lại vào bệnh viện? Có nặng lắm không?”
Diệp Tư lắc đầu, dặn anh: “Đừng kiểm tra DNA ở ngay tại bệnh viện này nhé.”
Tô Mân Ngôn nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, “Liên quan đến mẹ anh ấy à?”
“Thầy đừng quan tâm. Cứ cẩn thận một chút, đừng cho bất kỳ ai biết.” Diệp Tư vừa cẩn thận dặn dò xong đã nghe thấy tiếng chân của Diệp Mạnh Giác vang lên ngoài cửa, hai người chấm dứt đề tài này.