Bưng khay Tiêu Luân trong lòng nói thầm
【 thực không hiểu, này rau xà lách, hoa quả cùng tương hoa quả trộn vào ăn ngon sao? Như thế nào nuốt nổi? Đồ ăn như vậy ghê tởm •••• còn tự mình cấp nữ nhân kia ăn ••• hừ •••cho ngươi ăn tiêu chảy chết! 】
Khách nhân, món cuối cùng đã đến đây
Một mặt giả cười bưng lên xà lách , một măt âm thầm mắng trong lòng
( ai ••• này Tiêu Luân •• mỗ tác giả sát hãn ••)
Đại sảnh sa hoa, màu đá cẩm thạch phản xạ rực rỡ sáng chói, trong nhà ăn khách sạn, chỉ nghe thấy âm nhạc tao nhã, giọng khách nhân nói chuyện nhẹ nhàng cùng với tiếng cười yếu ớt
Đây là sự yên lặng hài hoà giữa trưa
A ——
Một tiếng hét thảm cắt qua sự tĩnh lặng
Ôi~! Thắt lưng của ta~ Tiêu Luân rên rỉ từ mặt đất đứng lên
Ách. . . cảnh tượng trước mắt, làm hắn bật người đình chỉ rên rỉ.
Nga, thật sự thực thật có lỗi, đây là chúng tôi quản lý không tốt, chúng tôi lập tức đổi cho ngài một chén khác. Quần áo chúng tôi sẽ giặc cho ngài. . .
Trong sảnh truyền đến tiếng ông chủ khom lưng giải thích
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía này không chớp mắt, Mật Ny An luôn ngọt ngào cười, cuối cùng nhịn không được, một bát xà lách toàn bộ đều đổ lên thân thể nàng
Oh! My god! Chật vật đích đứng lên, màu sắc rực rỡ của rau dưa, hoa quả đều theo chiếc váy nguyên bản màu trắng noãn của cô ấy rơi xuống
【 di! ••• như vậy ghê tởm •••】đứng một bên nhịn không được Tiêu Luân bật cười (Tiểu Luân không đc như thế nha=.=ll ha ha ha =)))))
Ngươi cư nhiên còn cười được!
Tiêu Luân cười khiến ông chủ một trận căm tức
A ••• ân •• thật sự thực thật có lỗi, Tiêu Luân cuống quít che miệng lại che miệng lại (=)))))))))))))))
Tôi vừa rồi cũng là bị trượt chân, tôi thật không phải cố ý!
Tiêu Luân, vội không ngừng biện giải.
Đủ rồi, Tiêu tiên sinh. Ta thực hối hận ta lúc trước không nên tin tưởng một người không có kinh nghiệm làm việc , nhìn qua thập phần được hơn người, so với làm phục vụ ngài vẫn thích hợp hơn là nên làm khách hàng thôi, hy vọng từ ngày mai ngài vẫn như trước hưởng thụ từ ngày mai ngài nghỉ làm, cám ơn
Mặt ông chủ tức giận thoáng chốc trở nên xanh mét. Tức giận trừng Tiêu Luân một cái, mắt nâu thoạt nhìn doạ người
Ta •••
Nhìn theo bóng dáng ông chủ rời đi, Tiêu Luân cảm thấy được chính mình thật uỷ khuất
Được rồi được rồi, Tiêu Quý Phong vỗ vỗ lưng Tiêu Luân, toàn bộ cũng không thể trách con, hảo hảo trở lại phòng nghỉ ngơi đi
nhưng mà. . .
Tiêu Luân quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Mật Ny An, cô gái này đã chạy đến toilet xử lý quần áo của mình
Không có việc gì đâu, Mật Ny An sẽ không trách con, nhớ rõ buổi tối phải đến phòng cô bé xin lỗi. Oliva hoà ái cười
Nga ••• Tiêu Luân có vẻ tiêu sái ra đại sảnh, chầm chập lên lầu
Thật không biết Tiêu Luân nghĩ thế nào, người bình thường bị đuổi việc sẽ rất buồn rầu, chỉ có hắn, còn quan tâm đến phản ứng của người khác
【 đáng giận! Sự tình tất cả đều thất bại! Thấy ta vậy, Lý Âu cũng không giúp ta, đều là do cái đồ ăn quỷ quái đó, hại ta bị ngã còn không nói, còn hại ta bị đưổi việc ••••】
【 Lý Âu! Ngươi nhớ kỹ cho ta! ! 】