Sáng sớm ngày tiếp theo, dưới sự thúc giục của cha Mật Ny An, cô ta cuối cùng cũng “lưu luyến không rời” mà rời đi. Đương nhiên, “lưu luyến không rời” này cũng chỉ là một mình cô ta đơn phương nghĩ vậy , Lý Âu và Tiêu Luân thì hoàn toàn không để ý, nhất là Tiêu Luân chỉ ước cô ta đi sớm hơn một chút.
Tiễn Mật Ny An, hắn và ca cùng nhau đi dọc bờ biển trở về.
Lý Âu, Tiêu Luân huých cánh tay y nói, ngày hôm qua anh nói muốn đưa tôi một lễ vật đặc biệt, hẳn là không chỉ có mình chuyện ba mẹ đến thôi phải không?
Lý Âu khiêu mi, cười cười, không nghĩ tới em còn nhớ rõ. Sao bây giờ lại trở nên thông minh vậy?
Tôi cho tới bây giờ vẫn rất thông minh! Tiêu Luân đắc ý nói
Phải không? Vậy em có biết tại sao mình bị ngã không?
••••
Tiêu Luân không thể tin quay đầu lại nhìn Lý Âu,
Chẳng lẽ là •••anh?
Đúng vậy, anh đem mỡ bò rơi trên mặt đất. Sau đó em liền ngã xuống. Lý Âu cười cười ra vẻ thắng lợi
Vì cái gì?! Tiêu Luân tức giận nói
Em không thích nữ nhân kia chẳng lẽ anh lại thích?
Nói như vậy, ngay từ đầu anh đã muốn lợi dụng tôi để đuổi cô ta đi? Tiêu Luân đề cao âm điệu
Chính xác mà nói, hẳn là đúng vậy, nhưng nếu không đuổi cô ta đi thì ngày nghỉ của chúng ta chỉ có thể là mơ thôi.
Lý Âu! thật quá phận a! Cũng không nói trước cho tôi biết, chúng ta còn có thể cũng nhau liên kết diễn trò mà.
Diễn trò? Lý Âu xoay đầu. . . . nhìn về phía hắn, đột nhiên thần bí tiến đến bên tai Tiêu Luân nói,
Sau đó lại nói dối là lúc tối lại nói mặt trời thật to !
Tiêu Luân cứng ngắc quay đầu, hoàn toàn hết chỗ nói rồi
Bị Lý Âu lôi kéo, Tiêu Luân cùng Lý Âu đi vào một tiểu cảng
Bích hải lam thiên*, mây trắng lượn lờ trôi, loại thời tiết khiến lòng người vui sướng này tối thích hợp để đi ca nô (*bích hải lam thiên= biển xanh trời xanh)
Lúc này, chiếc ca nô nhỏ dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng chói mắt, tinh tế kích thích thị giác của Tiêu Luân
Lý Âu! anh đây là. . .Tiêu Luân vẻ mặt vui vẻ lại kích động
Là ta thuê. Đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ sợ người nào đó không muốn
Tôi nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý! Tiêu Luân so với Lý Âu còn tích cực hơn chạy nhanh về phía ca nô
Từ từ
Lý Âu ném lại một chiếc áo cứu sinh, ngồi như vậy, không sợ mình bị rơi xuống nước sao?
Ha hả •• cám ơn. Chính là tôi rơi xuống nước thì không phải đã có anh sao? Tiêu Luân một bên mặt áo cứu sinh một bên cười đùa nói.
Ai. . . em nha! Lý Âu dùng sức nhéo một cái vào mũi Tiêu Luân
Lên ca nô, Tiêu Luân lúc này mới ý thức được ca nô không có người lái
Uy, tôi nói này Lý Âu, này. . .không có người lái a! Chẳng lẽ còn chưa đến sao? Anh nhanh gọi điện thúc giục đi!
Tới rồi a.
Đâu?
Ngay tại đây a~
A?! Tiêu Luân không thể tin nhìn Lý Âu ngồi trên vị trí lái viên
Anh có lầm không a! Anh sẽ là người lai? Tiêu Luân nhìn chằm chằm Lý Âu hỏi
Đúng vậy, em không biết sao?
Anh khi nào nói cho tôi biết?
Kia hiện tại biết cũng vậy đi! Em không tin anh sao?
Ách. . . Tiêu Luân nhìn nước biển xanh thẳm nuốt một ngụm nước bọt
Đi thôi, mau ngồi vào bên cạnh anh. Anh đã chờ đến nửa ngày rồi đấy.
Lý Âu một tay túm lấy Tiêu Luân đến chỗ ngồi bên cạnh mình. Bật người khởi động động cơ xuất phát.
A________ vừa mới ngồi xuống, ca nô tựa như ngựa hoang thoát cương phóng nhanh về phía trước, Tiêu Luân sợ tới mức tái mặt
Lý Âu! chậm một chút a~!
Ca nô đương nhiên là phải chạy thật nhanh mới tuyệt, có cảm thấy được gió thổi vào thực thoải mái không a?
Lý Âu thoải mái cười
Ta. . .
Khi thích ứng với loại tốc độ này Tiêu Luân dần dần bình ổn lại, gió mạnh, thực sự thổi vào thật thoải mái. . . cái loại khoái cảm này thực không có ngôn ngữ nào có thể diển tả nổi.
Lý Âu, cám ơn anh đã vì tôi, vì tôi. . . lo lắng như vậy. Tiêu Luân khẽ nói
A? Anh không có nghe rõ ràng, gió mạnh quá, em lặp lại lần nữa. Lý Âu nghiêng đầu đáp.
Anh. . .
Thành tâm thành ý cảm tạ cuối cùng lại đổi lấy một cái nghe không được, Tiêu Luân nháy mắt trong lòng kêu lên khó chịu
【 hảo, ta quyết định ! 】
Tiêu Luân vươn đến bên tai Lý Âu, có vẻ thực nhu tình nói
Lý Âu, thật tốt nga, chuẩn bị cho tôi lễ vật phấn khích như vậy, cho nên, tôi chuẩn bị tặng cho anh một cái hôn.
Tiếp theo, Tiêu Luân xoay mặt Lý Âu lại, hung hăng hôn xuống, ý loạn tình mê, gắn bó dây dưa, đôi mắt mờ ảo dừng ở hình ảnh đệp mắt này.
Lý Âu thuận tay tắt động cơ ca nô, hai tay ôm lấy Tiêu Luân đưa hắn ngồi lên người mình
Ân ••• từ từ, kia có thể nào anh muốn ở nơi đây? Tiêu Luân kinh ngạc hô
Ai chính là kẻ ở nơi này lại câu dẫn anh? Lý Âu xấu xa nói
Nhưng mà tôi. . .
Đôi môi đã bị Lý Âu ngăn lại, Tiêu Luân thừa hối hận vì cái hôn kia của mình, nguyên bản chỉ là muốn chọc Lý Âu một chút thôi, kết quả lại đem chính mình cấp cho y,ai. . .
A ••• không cần •• điểm nhẹ! A •• ân ân ••
Ca nô nương theo quán tính chậm rãi trượt về phía trước, xa xa trên chiếc ca nô nhỏ truyền đến tiếng rên rỉ đứt quảng. .
Hai người trở về khách sạn ăn cơm chiều, đã là sau hoàng hôn
Đứng trên ban công rộng lớn, mặt hướng về biển rộng, Tiêu Luân lười biếng ngã người nằm trên ghế
Trời chiều đỏ rực đem mặt biển nhuộm thành một mảnh thiển tử giáng hồng (ân ko hỉu cho lắm: thiển tử = tím nhạt , giáng hồng= đỏ sậm (?)), sóng gợn cuộn trào hiện ra nhiều điểm dư quang, theo biển rộng cuộn sóng cùng nhau ập vào. Khiến tâm tình cũng trở nên bình lặng (ta ghét mấy cái tả cảnh ko biết làm sao cho hay cả T,T)
Đêm, ở bên cạnh biển, gió nhẹ thổi tóc bay, ôn nhu mang theo mùi nước biển phả vào mặt người, dập tắt đi cái nóng bức của ban ngày
Thùng thùng
Nhìn lại, Oliva đã đứng bên cửa,
Có thể tiến vào không?
Nga, mẹ, mời vào.
Tiểu Luân, cảm thấy mấy ngày nghỉ này thế nào? Oliva bưng một cốc nước hương táo, chầm chậm đi đến
Tốt lắm a, Tiêu Luân cười cười nói, Lý Âu. . . anh ấy đối với con tốt lắm, chuyện gì cũng chiếu cố con. La Luoxie thật là một nơi tuyệt vời
Thật không? Mẹ thật cao hứng khi con có những ngày ngỉ thật sảng khoái.
Oliva ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
Mẹ, Lý Âu đâu? Tiêu Luân cảm thấy có chút kì quái, từ sau khi về khách sạn, Lý Âu đã không thấy tăm hơi.
Nó bồi Quý Phong chơi bowling
Nga?Như vậy a. . . Tiêu Luân một bên gật đầu, một bên cảm thấy Lý Âu thực lợi hại
Lý Âu thật là lợi hại a. . . . . .cái gì cũng làm tốt, lướt sóng, bơi lội, lái ca nô, chơi bowling. . . . .ta kém xa hắn. . . . . .
Trong lúc lơ đãng, Tiêu Luân đã đem ý nghĩ trong đầu mình nói ra.
Nga? Phải không? Tiêu Luân, con không nên nghĩ như vậy nga.
Oliva đưa cho Tiêu Luân một cốc nước.
Cám ơn.!
Tiêu Luân a, cũng có rất nhiều ưu điểm a. . . .
Con không có mà. . . . Trừ bỏ bóng rổ, Tiêu Luân thật sự không phát hiện ra mình giỏi cái gì nữa
Tiêu Luân, chính là chính mình không phát hiện ra thôi.
Oliva nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tiêu Luân nói, Tiêu Luân thực ngoan, biết làm gia vụ, nấu ăn cũng rất ngon. Hơn nữa nghe nói thành tích của con ở Trung Quốc cũng tốt lắm. Đối với mẹ lại thực quan tâm, không phải sao?
Ách . . . . . con. . . . . .
Được Oliva khen nên Tiêu Luân có chút ngượng ngùng không biết nói gì cho phải.
Cùng Lý Âu ở chung rất tốt phải không ? Oliva đột nhiên hỏi, khiến Tiêu Luân sửng sốt,
Ân. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Tốt lắm.
Oliva đứng dậy đi đến bên người Tiêu Luân nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói tiếp
Hôm nay. . . ta cùng Quý Phong thấy hai con nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển
Bả vai bị nắm, rõ ràng cứng đờ
. . . . . .
Hai con đều là con ngoan của ta cùng Quý Phong, có thể thấy hai con ở cùng nhau thực vui vẻ, nhưng mà, ta nghĩ làm đệ đệ, luôn kề cận ca ca cũng không phải tốt lắm đâu phải không?
Tiêu Luân sắc mặt có chút tái nhợt, ân, con biết, con. . . .về sau sẽ tận lực ít quấn quýt lấy Lý Âu
Khẽ nhắm lại đôi mắt (chém =.=ll)
Tiểu Luân ngoan nhất! Oliva khom lưng, ở trên trán Tiêu Luân lưu lại một nụ hôn
Chơi một ngày, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi! Nói xong liền đi ra cửa phòng
Chân trời, những ngôi sao thưa thớt hiện lên, thỉnh thoảng lại nháy một cái. có chút cô đơn
Một đêm này, Tiêu Luân mất ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, dưới sự thúc giục của cha Mật Ny An, cô ta cuối cùng cũng “lưu luyến không rời” mà rời đi. Đương nhiên, “lưu luyến không rời” này cũng chỉ là một mình cô ta đơn phương nghĩ vậy , Lý Âu và Tiêu Luân thì hoàn toàn không để ý, nhất là Tiêu Luân chỉ ước cô ta đi sớm hơn một chút.
Tiễn Mật Ny An, hắn và ca cùng nhau đi dọc bờ biển trở về.
Lý Âu, Tiêu Luân huých cánh tay y nói, ngày hôm qua anh nói muốn đưa tôi một lễ vật đặc biệt, hẳn là không chỉ có mình chuyện ba mẹ đến thôi phải không?
Lý Âu khiêu mi, cười cười, không nghĩ tới em còn nhớ rõ. Sao bây giờ lại trở nên thông minh vậy?
Tôi cho tới bây giờ vẫn rất thông minh! Tiêu Luân đắc ý nói
Phải không? Vậy em có biết tại sao mình bị ngã không?
••••
Tiêu Luân không thể tin quay đầu lại nhìn Lý Âu,
Chẳng lẽ là •••anh?
Đúng vậy, anh đem mỡ bò rơi trên mặt đất. Sau đó em liền ngã xuống. Lý Âu cười cười ra vẻ thắng lợi
Vì cái gì?! Tiêu Luân tức giận nói
Em không thích nữ nhân kia chẳng lẽ anh lại thích?
Nói như vậy, ngay từ đầu anh đã muốn lợi dụng tôi để đuổi cô ta đi? Tiêu Luân đề cao âm điệu
Chính xác mà nói, hẳn là đúng vậy, nhưng nếu không đuổi cô ta đi thì ngày nghỉ của chúng ta chỉ có thể là mơ thôi.
Lý Âu! thật quá phận a! Cũng không nói trước cho tôi biết, chúng ta còn có thể cũng nhau liên kết diễn trò mà.
Diễn trò? Lý Âu xoay đầu. . . . nhìn về phía hắn, đột nhiên thần bí tiến đến bên tai Tiêu Luân nói,
Sau đó lại nói dối là lúc tối lại nói mặt trời thật to !
Tiêu Luân cứng ngắc quay đầu, hoàn toàn hết chỗ nói rồi
Bị Lý Âu lôi kéo, Tiêu Luân cùng Lý Âu đi vào một tiểu cảng
Bích hải lam thiên, mây trắng lượn lờ trôi, loại thời tiết khiến lòng người vui sướng này tối thích hợp để đi ca nô (bích hải lam thiên= biển xanh trời xanh)
Lúc này, chiếc ca nô nhỏ dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng chói mắt, tinh tế kích thích thị giác của Tiêu Luân
Lý Âu! anh đây là. . .Tiêu Luân vẻ mặt vui vẻ lại kích động
Là ta thuê. Đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ sợ người nào đó không muốn
Tôi nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý! Tiêu Luân so với Lý Âu còn tích cực hơn chạy nhanh về phía ca nô
Từ từ
Lý Âu ném lại một chiếc áo cứu sinh, ngồi như vậy, không sợ mình bị rơi xuống nước sao?
Ha hả •• cám ơn. Chính là tôi rơi xuống nước thì không phải đã có anh sao? Tiêu Luân một bên mặt áo cứu sinh một bên cười đùa nói.
Ai. . . em nha! Lý Âu dùng sức nhéo một cái vào mũi Tiêu Luân
Lên ca nô, Tiêu Luân lúc này mới ý thức được ca nô không có người lái
Uy, tôi nói này Lý Âu, này. . .không có người lái a! Chẳng lẽ còn chưa đến sao? Anh nhanh gọi điện thúc giục đi!
Tới rồi a.
Đâu?
Ngay tại đây a~
A?! Tiêu Luân không thể tin nhìn Lý Âu ngồi trên vị trí lái viên
Anh có lầm không a! Anh sẽ là người lai? Tiêu Luân nhìn chằm chằm Lý Âu hỏi
Đúng vậy, em không biết sao?
Anh khi nào nói cho tôi biết?
Kia hiện tại biết cũng vậy đi! Em không tin anh sao?
Ách. . . Tiêu Luân nhìn nước biển xanh thẳm nuốt một ngụm nước bọt
Đi thôi, mau ngồi vào bên cạnh anh. Anh đã chờ đến nửa ngày rồi đấy.
Lý Âu một tay túm lấy Tiêu Luân đến chỗ ngồi bên cạnh mình. Bật người khởi động động cơ xuất phát.
A________ vừa mới ngồi xuống, ca nô tựa như ngựa hoang thoát cương phóng nhanh về phía trước, Tiêu Luân sợ tới mức tái mặt
Lý Âu! chậm một chút a~!
Ca nô đương nhiên là phải chạy thật nhanh mới tuyệt, có cảm thấy được gió thổi vào thực thoải mái không a?
Lý Âu thoải mái cười
Ta. . .
Khi thích ứng với loại tốc độ này Tiêu Luân dần dần bình ổn lại, gió mạnh, thực sự thổi vào thật thoải mái. . . cái loại khoái cảm này thực không có ngôn ngữ nào có thể diển tả nổi.
Lý Âu, cám ơn anh đã vì tôi, vì tôi. . . lo lắng như vậy. Tiêu Luân khẽ nói
A? Anh không có nghe rõ ràng, gió mạnh quá, em lặp lại lần nữa. Lý Âu nghiêng đầu đáp.
Anh. . .
Thành tâm thành ý cảm tạ cuối cùng lại đổi lấy một cái nghe không được, Tiêu Luân nháy mắt trong lòng kêu lên khó chịu
【 hảo, ta quyết định ! 】
Tiêu Luân vươn đến bên tai Lý Âu, có vẻ thực nhu tình nói
Lý Âu, thật tốt nga, chuẩn bị cho tôi lễ vật phấn khích như vậy, cho nên, tôi chuẩn bị tặng cho anh một cái hôn.
Tiếp theo, Tiêu Luân xoay mặt Lý Âu lại, hung hăng hôn xuống, ý loạn tình mê, gắn bó dây dưa, đôi mắt mờ ảo dừng ở hình ảnh đệp mắt này.
Lý Âu thuận tay tắt động cơ ca nô, hai tay ôm lấy Tiêu Luân đưa hắn ngồi lên người mình
Ân ••• từ từ, kia có thể nào anh muốn ở nơi đây? Tiêu Luân kinh ngạc hô
Ai chính là kẻ ở nơi này lại câu dẫn anh? Lý Âu xấu xa nói
Nhưng mà tôi. . .
Đôi môi đã bị Lý Âu ngăn lại, Tiêu Luân thừa hối hận vì cái hôn kia của mình, nguyên bản chỉ là muốn chọc Lý Âu một chút thôi, kết quả lại đem chính mình cấp cho y,ai. . .
A ••• không cần •• điểm nhẹ! A •• ân ân ••
Ca nô nương theo quán tính chậm rãi trượt về phía trước, xa xa trên chiếc ca nô nhỏ truyền đến tiếng rên rỉ đứt quảng. .
Hai người trở về khách sạn ăn cơm chiều, đã là sau hoàng hôn
Đứng trên ban công rộng lớn, mặt hướng về biển rộng, Tiêu Luân lười biếng ngã người nằm trên ghế
Trời chiều đỏ rực đem mặt biển nhuộm thành một mảnh thiển tử giáng hồng (ân ko hỉu cho lắm: thiển tử = tím nhạt , giáng hồng= đỏ sậm (?)), sóng gợn cuộn trào hiện ra nhiều điểm dư quang, theo biển rộng cuộn sóng cùng nhau ập vào. Khiến tâm tình cũng trở nên bình lặng (ta ghét mấy cái tả cảnh ko biết làm sao cho hay cả T,T)
Đêm, ở bên cạnh biển, gió nhẹ thổi tóc bay, ôn nhu mang theo mùi nước biển phả vào mặt người, dập tắt đi cái nóng bức của ban ngày
Thùng thùng
Nhìn lại, Oliva đã đứng bên cửa,
Có thể tiến vào không?
Nga, mẹ, mời vào.
Tiểu Luân, cảm thấy mấy ngày nghỉ này thế nào? Oliva bưng một cốc nước hương táo, chầm chậm đi đến
Tốt lắm a, Tiêu Luân cười cười nói, Lý Âu. . . anh ấy đối với con tốt lắm, chuyện gì cũng chiếu cố con. La Luoxie thật là một nơi tuyệt vời
Thật không? Mẹ thật cao hứng khi con có những ngày ngỉ thật sảng khoái.
Oliva ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
Mẹ, Lý Âu đâu? Tiêu Luân cảm thấy có chút kì quái, từ sau khi về khách sạn, Lý Âu đã không thấy tăm hơi.
Nó bồi Quý Phong chơi bowling
Nga?Như vậy a. . . Tiêu Luân một bên gật đầu, một bên cảm thấy Lý Âu thực lợi hại
Lý Âu thật là lợi hại a. . . . . .cái gì cũng làm tốt, lướt sóng, bơi lội, lái ca nô, chơi bowling. . . . .ta kém xa hắn. . . . . .
Trong lúc lơ đãng, Tiêu Luân đã đem ý nghĩ trong đầu mình nói ra.
Nga? Phải không? Tiêu Luân, con không nên nghĩ như vậy nga.
Oliva đưa cho Tiêu Luân một cốc nước.
Cám ơn.!
Tiêu Luân a, cũng có rất nhiều ưu điểm a. . . .
Con không có mà. . . . Trừ bỏ bóng rổ, Tiêu Luân thật sự không phát hiện ra mình giỏi cái gì nữa
Tiêu Luân, chính là chính mình không phát hiện ra thôi.
Oliva nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tiêu Luân nói, Tiêu Luân thực ngoan, biết làm gia vụ, nấu ăn cũng rất ngon. Hơn nữa nghe nói thành tích của con ở Trung Quốc cũng tốt lắm. Đối với mẹ lại thực quan tâm, không phải sao?
Ách . . . . . con. . . . . .
Được Oliva khen nên Tiêu Luân có chút ngượng ngùng không biết nói gì cho phải.
Cùng Lý Âu ở chung rất tốt phải không ? Oliva đột nhiên hỏi, khiến Tiêu Luân sửng sốt,
Ân. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Tốt lắm.
Oliva đứng dậy đi đến bên người Tiêu Luân nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói tiếp
Hôm nay. . . ta cùng Quý Phong thấy hai con nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển
Bả vai bị nắm, rõ ràng cứng đờ
. . . . . .
Hai con đều là con ngoan của ta cùng Quý Phong, có thể thấy hai con ở cùng nhau thực vui vẻ, nhưng mà, ta nghĩ làm đệ đệ, luôn kề cận ca ca cũng không phải tốt lắm đâu phải không?
Tiêu Luân sắc mặt có chút tái nhợt, ân, con biết, con. . . .về sau sẽ tận lực ít quấn quýt lấy Lý Âu
Khẽ nhắm lại đôi mắt (chém =.=ll)
Tiểu Luân ngoan nhất! Oliva khom lưng, ở trên trán Tiêu Luân lưu lại một nụ hôn
Chơi một ngày, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi! Nói xong liền đi ra cửa phòng
Chân trời, những ngôi sao thưa thớt hiện lên, thỉnh thoảng lại nháy một cái. có chút cô đơn
Một đêm này, Tiêu Luân mất ngủ.