Trở về phòng mình, cố gắng đem hình ảnh Mặc Nha đang ở trong lòng Thánh học trưởng xua ra khỏi đầu, nhưng càng muốn quên đi, hình ảnh ấy lại càng hiện rõ. Thật sự chịu không nổi nữa, Sở Phượng đi ra khỏi phòng, vừa lúc chạm mặt Mặc Nha vừa mới đi ra, thấy trên người hắn mặc chiếc áo phông mà y chưa từng nhìn thấy, chắc là của Thánh học trưởng. Nghĩ đến đây, Sở Phượng đầu óc nóng lên, bắt lấy tay Mặc Nha đem hắn kéo vào trong phòng.
“Ca, ca ca?” Mạc danh kỳ diệu bị kéo vào phòng ca ca, Mặc Nha chưa kịp nói gì đã bị Sở Phượng đặt lên giường, muốn ngồi dậy nói, lại bị Sở Phượng đặt dưới thân.
“Ca. . . . . .” Nghi hoặc vẫn chưa kịp nói, lời nói đã bị Sở Phượng nuốt vào trong miệng, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tiến gần, Mặc Nha bị hôn đến loạn trí.
Ca ca vì cái gì muốn hôn hắn? Ca ca không phải chán ghét hắn sao? Không phải phải hắn không thể bước vào phòng ca ca sao? Vậy tại sao lại muốn kéo hắn vào? Vì cái gì lại muốn hôn hắn? Ca ca? !
Gặm cắn môi dưới Mặc Nha, mãi cho đến hắn khẽ nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, y mới theo buông tha đầu lưỡi dính đấy mật ngọt bị y cuốn lấy nãy giờ, xé chiếc áo phông trên người Mặc Nha ném xuống đất, tay vội vàng đưa xuống dưới vuốt ve, chạm được tam giác khố bó sát người, liền cởi nó ra, mãi đến khi thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của Mặc Nha lộ ra trước mặt y.
Mặc Nha là của y, trên người cũng chỉ có thể mặc quần áo của y!
“Ngô. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . .” Nhìn chiếc áo phông bị vứt trên mặt đất, Mặc Nha có chút đau lòng, không biết nên giải thích với học trưởng như thế nào. Bỗng chốc, hắn bị động tác vội vàng của Sở Phượng khiêu khích cứng lên.
“Ca ca, không cần!” Vội giãy dụa suy muốn rời đi, Thánh học trưởng đang ở trong phòng đối diện. Nếu như bị phát hiện sẽ ảnh hưởng không tốt tới ca ca.
“Ngươi nói cái gì, không cần? Ngươi dám nói không cần? Có thể để cho người khác chạm mà lại không để cho ta chạm vào sao!” Bị Mặc Nha cự tuyệt khiến Sở Phượng càng thêm tức giận, một tay túm lấy hai tay trước ngực, tay kia sờ soạng dưới giường… Có rồi!
Đem hai tay Mặc Nha bắt chéo sau lưng, Sở Phượng bằng tốc độ nhanh nhất dùng dây nhảy mới sờ được trói hai tay Mặc Nha ra sau người. Nếu chậm, y không thể trói hắn lại được. Y khí lực không mạnh bằng Mặc Nha.
“Ca, ca ca? Không. . . . . .” Giật giật, Mặc Nha sợ hãi giãy dụa .
“Câm miệng!” Buồn bực nói, Sở Phượng cúi đầu, dùng môi hôn lên từng bộ vị của Mặc Nha, cẩn thận lướt qua khuôn mặt hắn, vươn đầu lưỡi liếm huyệt trên tai mãi cho đến khi hắn bị ngứa ngáy mà co rụt lại. Y trượt theo đầu vai tròn trịa xuống ngực hắn, cố ý phớt lờ nụ hoa cương thẳng, đi xuống phần bụng bằng phẳng rắn chắc, hôn trượt xuống hạ thân, hai tay khai mở hai chân hắn, một tay cầm lấy hoa hành hắn kích thích, tay kia đi vào phía sau, một ngón tay ma xát u huyệt của hắn, cho đến hắn cong người tiếp nhận ngón tay y đang tiến vào, linh khẩu trào ra chất lỏng bôi trơn thuận cho ngón tay tiến vào chiếc miệng nhỏ bị rộng mở, đầu ngón tay y di động.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . A a. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . .” Kiềm chế không được nhiệt triều trong cơ thể, Mặc Nha liều mạng lắc lắc thân mình, ý đồ kẹp chặt hai chân để thỏa mãn chính mình.
Không để Mặc Nha nguyện ý, y kiềm trụ chân hắn, môi trượt vào bên trong đùi hắn bắt đầu khẽ cắn. Theo nhịp hô hấp dồn dập của hắn, đầu lưỡi y đưa huyệt khẩu hắn, ngẫu nhiên khẽ cắn, cho đến hắn đạt tới cao trào, cơ thể run run, trong phút chốc *** từ hoa hành run rẩy trào ra.
“Đương đương” Tiếng gõ cửa cắt ngang tình cảm mãnh liệt của hai người. Nhìn cửa một chút, Sở Phượng cuối cùng quyết định đi mở cửa, trước khi đi, hắn đem hai chuôi nắm của dây nhảy nhét vào trong cơ thể Mặc Nha. Bên trong Mặc Nha chặt vô cùng khiến y hoài nghi Mặc Nha có thật sự phát sinh quan hệ với Thánh học trưởng hay không!
“Ngô. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”
“Trước khi ta trở về không cho phép lên tiếng.” Nói xong, Sở Phượng kéo chăn che đi cơ thể Mặc Nha, bản thân đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, đúng như y đoán, Thánh Vân Tường đang đứng ở ngoài cửa, trên người mặc kiện áo khoác!
“Học trưởng?”
“Mặc Nha ở chỗ ngươi sao?” Cố ý nghiêng người thoáng nhìn vào bên trong, rất nhanh liền bị Sở Phượng lấy cơ thể cản trở. Đáng tiếc! Bất quá, tuy chỉ là liếc mắt một cái, cũng đủ để gã nhìn thấy trên giường Sở Phượng có ai đó, cũng có thể đoán được bên trong là ai!
“Không có!”
“Nga!” Hiểu ý cười, Thánh Vân Tường khom người thấp giọng nói với Sở Phượng: “Đừng thô lỗ với Tiểu Nha, hắn chính là rất yêu ngươi, ngay cả khi ở bên cạnh ta, hắn kêu gọi tên ngươi!”
“Ta. . . . . .” Đối với lời nói của Thánh Vân Tường có chút giật mình? Sở Phượng ý đồ che dấu.
“Không thể lừa chính mình đâu, ” Vỗ vỗ ngực Sở Phượng, “Lòng của ngươi, không phải ngươi là người hiểu rõ nhất sao?”
“Rõ ràng? . . . . . .” Nghĩ đến Mặc Nha, ngực dường như nóng lên, Sở Phượng cúi đầu, để tay lên ngực tự hỏi.
“Thế giới này không có thứ hạnh phúc ngươi có thể đạt được dễ như trở bàn tay đâu. Mọi báu vật đều khó có được, không nên chờ đến khi mất rồi mới quý trọng nó. Thống khổ ấy ngươi không thể tưởng tượng được đâu!” Thống khổ khi người yêu dấu không ở bên cạnh, không ai hiểu rõ hơn gã, Thánh Vân Tường nói.
Nhìn Sở Phượng đang cúi đầu tự vấn, Thánh Vân Tường giống như thấy được Vân Sóc của hai năm trước. Nếu thời điểm ấy Vân Sóc có thể hiểu được lòng gã, có lẽ trong bọn họ không ai phải ra đi. Ai, không biết hắn nơi xa có tốt hay không? !
“Học trưởng. . . . . .” Suy nghĩ thật lâu, dường như đã suy nghĩ cẩn thận , Sở Phượng ngẩng đầu, “Ta đã biết!”
“Vậy là tốt rồi. Hãy nói một tiếng với Tiểu Nha. Ta đi trước!” Đồng thời thấy nằm áo phông đã không thể mặc được nữa bị vứt trên mặt đất, thánh Thánh Vân Tường cười cười vô sở vị, cũng may gã có mặc áo khoác. Đi được vài bước, Thánh Vân Tường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Mặc Nha không dám tự mình quyết định hôn ta đâu. Nụ hôn kia không có ý nghĩa gì cả. Thật tiếc ta cùng hắn lúc đó chỉ có thể đến mức đó, còn để ngươi thấy được, ai!”
Nhìn Thánh Vân Tường vẻ mặt đáng tiếc, Sở Phượng nở nụ cười, trong lòng cảm tạ Thánh Vân Tường đã khuyên bảo.
Chỉ tới mức đó thôi? Như vậy nghĩa là Mặc Nha không phát sinh quan hệ với người khác? Bất quá âm thanh kia vậy là sao?
Trở về phòng mình, cố gắng đem hình ảnh Mặc Nha đang ở trong lòng Thánh học trưởng xua ra khỏi đầu, nhưng càng muốn quên đi, hình ảnh ấy lại càng hiện rõ. Thật sự chịu không nổi nữa, Sở Phượng đi ra khỏi phòng, vừa lúc chạm mặt Mặc Nha vừa mới đi ra, thấy trên người hắn mặc chiếc áo phông mà y chưa từng nhìn thấy, chắc là của Thánh học trưởng. Nghĩ đến đây, Sở Phượng đầu óc nóng lên, bắt lấy tay Mặc Nha đem hắn kéo vào trong phòng.
“Ca, ca ca?” Mạc danh kỳ diệu bị kéo vào phòng ca ca, Mặc Nha chưa kịp nói gì đã bị Sở Phượng đặt lên giường, muốn ngồi dậy nói, lại bị Sở Phượng đặt dưới thân.
“Ca. . . . . .” Nghi hoặc vẫn chưa kịp nói, lời nói đã bị Sở Phượng nuốt vào trong miệng, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tiến gần, Mặc Nha bị hôn đến loạn trí.
Ca ca vì cái gì muốn hôn hắn? Ca ca không phải chán ghét hắn sao? Không phải phải hắn không thể bước vào phòng ca ca sao? Vậy tại sao lại muốn kéo hắn vào? Vì cái gì lại muốn hôn hắn? Ca ca? !
Gặm cắn môi dưới Mặc Nha, mãi cho đến hắn khẽ nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, y mới theo buông tha đầu lưỡi dính đấy mật ngọt bị y cuốn lấy nãy giờ, xé chiếc áo phông trên người Mặc Nha ném xuống đất, tay vội vàng đưa xuống dưới vuốt ve, chạm được tam giác khố bó sát người, liền cởi nó ra, mãi đến khi thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của Mặc Nha lộ ra trước mặt y.
Mặc Nha là của y, trên người cũng chỉ có thể mặc quần áo của y!
“Ngô. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . .” Nhìn chiếc áo phông bị vứt trên mặt đất, Mặc Nha có chút đau lòng, không biết nên giải thích với học trưởng như thế nào. Bỗng chốc, hắn bị động tác vội vàng của Sở Phượng khiêu khích cứng lên.
“Ca ca, không cần!” Vội giãy dụa suy muốn rời đi, Thánh học trưởng đang ở trong phòng đối diện. Nếu như bị phát hiện sẽ ảnh hưởng không tốt tới ca ca.
“Ngươi nói cái gì, không cần? Ngươi dám nói không cần? Có thể để cho người khác chạm mà lại không để cho ta chạm vào sao!” Bị Mặc Nha cự tuyệt khiến Sở Phượng càng thêm tức giận, một tay túm lấy hai tay trước ngực, tay kia sờ soạng dưới giường… Có rồi!
Đem hai tay Mặc Nha bắt chéo sau lưng, Sở Phượng bằng tốc độ nhanh nhất dùng dây nhảy mới sờ được trói hai tay Mặc Nha ra sau người. Nếu chậm, y không thể trói hắn lại được. Y khí lực không mạnh bằng Mặc Nha.
“Ca, ca ca? Không. . . . . .” Giật giật, Mặc Nha sợ hãi giãy dụa .
“Câm miệng!” Buồn bực nói, Sở Phượng cúi đầu, dùng môi hôn lên từng bộ vị của Mặc Nha, cẩn thận lướt qua khuôn mặt hắn, vươn đầu lưỡi liếm huyệt trên tai mãi cho đến khi hắn bị ngứa ngáy mà co rụt lại. Y trượt theo đầu vai tròn trịa xuống ngực hắn, cố ý phớt lờ nụ hoa cương thẳng, đi xuống phần bụng bằng phẳng rắn chắc, hôn trượt xuống hạ thân, hai tay khai mở hai chân hắn, một tay cầm lấy hoa hành hắn kích thích, tay kia đi vào phía sau, một ngón tay ma xát u huyệt của hắn, cho đến hắn cong người tiếp nhận ngón tay y đang tiến vào, linh khẩu trào ra chất lỏng bôi trơn thuận cho ngón tay tiến vào chiếc miệng nhỏ bị rộng mở, đầu ngón tay y di động.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . A a. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . .” Kiềm chế không được nhiệt triều trong cơ thể, Mặc Nha liều mạng lắc lắc thân mình, ý đồ kẹp chặt hai chân để thỏa mãn chính mình.
Không để Mặc Nha nguyện ý, y kiềm trụ chân hắn, môi trượt vào bên trong đùi hắn bắt đầu khẽ cắn. Theo nhịp hô hấp dồn dập của hắn, đầu lưỡi y đưa huyệt khẩu hắn, ngẫu nhiên khẽ cắn, cho đến hắn đạt tới cao trào, cơ thể run run, trong phút chốc từ hoa hành run rẩy trào ra.
“Đương đương” Tiếng gõ cửa cắt ngang tình cảm mãnh liệt của hai người. Nhìn cửa một chút, Sở Phượng cuối cùng quyết định đi mở cửa, trước khi đi, hắn đem hai chuôi nắm của dây nhảy nhét vào trong cơ thể Mặc Nha. Bên trong Mặc Nha chặt vô cùng khiến y hoài nghi Mặc Nha có thật sự phát sinh quan hệ với Thánh học trưởng hay không!
“Ngô. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”
“Trước khi ta trở về không cho phép lên tiếng.” Nói xong, Sở Phượng kéo chăn che đi cơ thể Mặc Nha, bản thân đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, đúng như y đoán, Thánh Vân Tường đang đứng ở ngoài cửa, trên người mặc kiện áo khoác!
“Học trưởng?”
“Mặc Nha ở chỗ ngươi sao?” Cố ý nghiêng người thoáng nhìn vào bên trong, rất nhanh liền bị Sở Phượng lấy cơ thể cản trở. Đáng tiếc! Bất quá, tuy chỉ là liếc mắt một cái, cũng đủ để gã nhìn thấy trên giường Sở Phượng có ai đó, cũng có thể đoán được bên trong là ai!
“Không có!”
“Nga!” Hiểu ý cười, Thánh Vân Tường khom người thấp giọng nói với Sở Phượng: “Đừng thô lỗ với Tiểu Nha, hắn chính là rất yêu ngươi, ngay cả khi ở bên cạnh ta, hắn kêu gọi tên ngươi!”
“Ta. . . . . .” Đối với lời nói của Thánh Vân Tường có chút giật mình? Sở Phượng ý đồ che dấu.
“Không thể lừa chính mình đâu, ” Vỗ vỗ ngực Sở Phượng, “Lòng của ngươi, không phải ngươi là người hiểu rõ nhất sao?”
“Rõ ràng? . . . . . .” Nghĩ đến Mặc Nha, ngực dường như nóng lên, Sở Phượng cúi đầu, để tay lên ngực tự hỏi.
“Thế giới này không có thứ hạnh phúc ngươi có thể đạt được dễ như trở bàn tay đâu. Mọi báu vật đều khó có được, không nên chờ đến khi mất rồi mới quý trọng nó. Thống khổ ấy ngươi không thể tưởng tượng được đâu!” Thống khổ khi người yêu dấu không ở bên cạnh, không ai hiểu rõ hơn gã, Thánh Vân Tường nói.
Nhìn Sở Phượng đang cúi đầu tự vấn, Thánh Vân Tường giống như thấy được Vân Sóc của hai năm trước. Nếu thời điểm ấy Vân Sóc có thể hiểu được lòng gã, có lẽ trong bọn họ không ai phải ra đi. Ai, không biết hắn nơi xa có tốt hay không? !
“Học trưởng. . . . . .” Suy nghĩ thật lâu, dường như đã suy nghĩ cẩn thận , Sở Phượng ngẩng đầu, “Ta đã biết!”
“Vậy là tốt rồi. Hãy nói một tiếng với Tiểu Nha. Ta đi trước!” Đồng thời thấy nằm áo phông đã không thể mặc được nữa bị vứt trên mặt đất, thánh Thánh Vân Tường cười cười vô sở vị, cũng may gã có mặc áo khoác. Đi được vài bước, Thánh Vân Tường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Mặc Nha không dám tự mình quyết định hôn ta đâu. Nụ hôn kia không có ý nghĩa gì cả. Thật tiếc ta cùng hắn lúc đó chỉ có thể đến mức đó, còn để ngươi thấy được, ai!”
Nhìn Thánh Vân Tường vẻ mặt đáng tiếc, Sở Phượng nở nụ cười, trong lòng cảm tạ Thánh Vân Tường đã khuyên bảo.
Chỉ tới mức đó thôi? Như vậy nghĩa là Mặc Nha không phát sinh quan hệ với người khác? Bất quá âm thanh kia vậy là sao?