Đến một phòng ăn dài và sang trọng, Tuyết Cần đưa mắt nhìn chung quanh, ngoài 3 hộ vệ đeo kính đen ở cửa canh giữ ra, thì bên ngoài cổng lớn cũng có hơn 5 gã hộ vệ.
cô ước chừng lượng hộ vệ này có kẽ hở gì không, đáng tiếc ngoại trừ đoạn đường khá xa dễ bị phát hiện ra, còn số lượng hộ vệ ngoài sáng như thế, trong tối chưa chắc là bao nhiêu, nên việc cô chạy trực diện ra đó là không thể nào. cô liếc mắt nhìn ra cửa sổ, hình như chỉ có bức tường phía đông hơi thấp, mà bên đó…. Cùng hơi vắng người, nếu có thể leo qua bức tường đó thật nhanh, chạy vụt vào rừng cây thì độ trốn thoát của cô sẽ tương đối cao.
Nghĩ như thế nhưng tạm thời Tuyết Cần vẫn chưa dám mạo hiểm, chỉ bởi vì cô nhìn thấy được sự do dự trong lòng cô gái kia. cô vẫn còn đang có chút hy vọng cô ấy sẽ sợ danh tiếng của cha và anh trai mình mà buông tha cô.
một bàn đầy ắp thức ăn, lúc này dù đã đói đến mức bụng sôi ùng ục nhưng Tuyết Cần vẫn không dám ăn, bản năng cảnh giác mà anh trai thường dạy cô báo cho cô biết, cô không nên ăn thức ăn của người lạ. Nhưng…. Hu hu, cô đói quá đi.
Dù sao đi chăng nữa, Tuyết Cần vẫn chỉ là cô bé mười lăm tuổi, đang tuổi ăn no chóng lớn, nên đã nhịn đói suốt cả ngày giờ cái bụng đói meo. cônhìn bàn thức ăn nuốt nước miếng một cái.
Lệ Tử nhìn liếc qua, dường như hiểu cô đang nghĩ gì, cô ta cười khẽ:
“Em ăn đi, tôi không dại đến mức giết em ngay khi em vẫn còn là con mồi tôi dùng để câu anh trai em. Nên tôi không làm hại em đâu.”
Nghe như thế, dù biết là mình không nên tin, nhưng cơn đói đã thắng tất cả, cô ngồi xuống ăn ngấu nghiến. Ít ra, ít ra ăn no bụng trước rồi mới có sức chạy, nếu để cái bụng đói và tay chân bủn rủn này thì chuyện chạy thoát sẽ rất khó khăn.
Bàn bên kia, Lệ Tử lẳng lặng ngồi nhìn cô, không nói gì, cô ta nở nụ cười quỷ quyệt, Tuyết Cần đang mãi ăn nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc trộm cô ta và đương nhiên cô cũng thu được nụ cười đó vào mắt, bất chợt cô thấy lạnh cả người.
Nhưng thức ăn cũng đã ăn rồi, giờ có ói ra cũng đã muộn.
cô bất chợt muốn uống thật nhiều nước, nếu có dược hiệu gì trong thức ăn, ít ra uống nhiều nước vào thì dược hiệu sẽ chậm phát tác, trong lòng côthầm kêu không ổn. cô ta chắc chắn sẽ không tha cho cô, chỉ là cô không hiểu cô ta đang có ý định gì, nhưng trước tiên, cô phải nghĩ cách tự cứu mình.
đang ăn, bất chợt Tuyết Cần ôm bụng kêu:
“Chị ơi, hic, em đau bụng quá…”
Lệ Tử đưa mắt nghi ngờ nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái xanh, còn co giật nữa. cô ta hất hàm cho thuộc hạ mang cô vào nhà vệ sinh.
Vọt được vào nhà vệ sinh, cô bắt đầu đưa mắt nhìn chung quanh, gian này thật rộng, có cánh cửa sập, tuy nhỏ nhưng cô có thể chen qua được.
cô gắng gượng chui vào đó, lắc lư từng chút, từng chút.
Úi, mắc kẹt cái mông rồi! Hic, ngày thường ai bảo ăn nhiều quá làm chi, bây giờ….
Cố nhúc nhích, lắc lư, lắc lư, rốt cuộc cũng rơi được ra ngoài.
Cũng may, cửa sập đó không cao lắm, nên khi té xuống cô chỉ hơi ê mông và do tay chỏi xuống đất nên cổ tay hơi ê, nhưng đó không phải là vấn đề, bây giờ chạy thoát quan trọng hơn.
cô chạy thụt mạng vào khu rừng cây, bình thường thì Tuyết Cần rất sợ tối, hay những tùm cây um lùm, vì có 1 lần cô trốn vào một lùm cây để trốn anh hai, cô thishc nhất cảnh anh hai tái xanh cả mặt đi tìm cô, nhưng lầm đó cô bị rắn cắn suýt chết, nếu cô không kêu lên và anh hai ở gần đó kịp thời chạy đến hút nọc rắn ra cho cô giờ đây cô đã chết rồi.
Từ đó về sau cô cực kì sợ những đám cây um tùm.
Nhưng giờ không phải là lúc nên sợ hãi, cô chạy thật nhanh vào đó, sau lưng cô mơ hồ thấy ánh đèn chiếu lấp loáng sau lưng. Dường như họ đã phát hiện ra rồi. cô chạy thật nhanh, thật nhanh.
không khí trong lồng ngực của cô dường như bị rút ra hết. Nhưng cô không dám dừng lại….
Bất chợt, trước mắt cô có ánh sáng lập lòe, cô mừng rỡ biết mình đã ra đến đường cái, khi thấy những chiếc xe dập dìu chạy ngang qua. cô dùng sức vẫy gọi. Đáng tiếc, thân thể bẩn thỉu, đầu tóc rối bù thêm, chiếc váy đồng phục trên người rách bươm, không một ai dám dừng lại chở cô.
Vừa mệt, vừa hoảng sợ, trước mắt Tuyết Cần xoay vòng vòng, thân thể lại cực nóng, cô thấy trời đất như quay cuồng ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc đó, một chiếc Porchers đen tuyền thắng kịt lại trước mặt cô,cô mơ hồ hình như thấy bóng người nam nhân vội vàng lao xuống.
Hình ảnh trước mắt nhập nhòe, nhưng mùi hương nam tính quen thuộc xông tới làm cô nở nụ cười gọi:
“anh hai…”
Sau đó ngất đi.
***********
Nóng, nóng quá, cực nóng, vô cùng nóng….
Lửa ở đâu như muốn thiêu đốt cô, cô bực bội muốn đưa tay xé hết tất cả những vướng bận trên người.
Bất chợt, mùi hương quen thuộc thơm mát của ai đó, và cả cái gì đó mát lạnh, trên thân thể cô.
cô hưởng thụ, mát quá. Nhưng không đủ, cô cần nhiều hơn.
Miệng khô, lưỡi khô nhưng dòng nước ngọt ngào kia không đủ để giải khát, cô quơ tay lung tung tìm tòi.
Khi tay cô dán vào lớp da thịt trần trụi lành lạnh của ai đó, cô chợt cảm thấy thõa mãn.
Đây mới chính là thứ giải khát mà cô cần, cô càng dán sát mặt mình vào nguồn tươi mát có thể giải cơn khát trên người cô, lung tung gặm cắn.
Tiếng ai kia thở dốc, cố đẩy cô ra, nhưng cô chết cũng không buông, liều mạng dùng cả tay và chân bám chặt vào thứ có thể giải nhiệt cho cô. Tay còn sờ mó lung tung.
Viễn Chinh Huân lúc này đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, anh gầm nhẹ, lôi lấy cô bé con đang đốt lửa trên người anh ra.
Tay cô bé sờ vào những nơi nhạy cảm gần như anh không thể kiềm được.
anh hất hàm nhìn anh bạn bác sĩ đang cười hả hê một bên khi nhìn thấy cô em gái mình đang quấy rối tình dục anh trai.
Đó chính là Đưỡng Dĩ Thần, thiên tài trong giới y khoa, nhưng đáng tiếc cá tính anh ta tùy hứng chả thích cứu người, cũng chả thích giết người, anh ta thích nhất là thấy cảnh người sống dở chết dở làm niềm vui thú.
E hèm, dù niềm vui này của anh ta, hơi bệnh hoạn một chút, nhưng đó đã là bản tánh tự nhiên của anh ta, cũng như bản tánh phong lưu trời sinh vậy.
không phải khi không anh ta đột nhiên xuất hiện nơi này, anh ta cũng là một thiếu chủ của tập đoàn dầu mỏ lớn. Nhưng từ nhỏ vốn đam mê thú vui tao nhã kia của mình mà anh ta chỉ vùi đầu vào nghiên cứu y học.
Cha anh ta nợ món nợ ân tình của họ Viễn khá lớn, nên anh ta cũng phải đến đây khi họ cần, dần dần anh ta thấy cá tính Viễn Chinh Huân thú vị, nên anh ta thân thiết tự lúc nào.
Nửa đêm bị anh bạn thân gọi giật dậy khi còn đang say nồng trong vòng tay của hai người đẹp.
Khụ! Bạn thấy không sai, là hai người.
Vâng, anh bạn họ Đường của chúng ta chỉ có hai sở thích đặc biệt đó là phong lưu và hành người nửa sống nửa chết. còn cứu người? Xin lỗi, từ đó không dành cho loại người như anh ta.
Nhưng đây là trường hợp đặc biệt nên dù muốn hay không, anh ta cũng phải đến, dù rất muốn văng tục vì trong giai đoạn hứng khởi nhất mà….
Nên dĩ nhiên, anh ta cũng có thú vui nho nhỏ là nhìn ông anh đạo mạo nghiêm chỉnh kia vật lộn với cô em gái đang trúng xuân dược.
Dưới sự trợn mắt đe dọa của Viễn Chinh Huân, Đường Dĩ Thần tao nhã…. Ngoáy lỗ tay, sau đó thổi phù một cái hỏi:
“không phải cậu yêu con bé chết đi sống lại sao, mồi ngon đó, ăn luôn cho rồi! Ồ, no no, cứ tự nhiên, cứ xem như tôi trong suốt, tôi đang muốn nghiên cứu thêm vài tư thế mới nên cần kinh nghiệm thực tiễn.”
Viễn Chinh Huân nở nụ cười, nhìn vào mà sởn cả tóc gáy:
“Cậu muốn kinh nghiệm thực tiễn hả?”
Với thủ đoạn từ trước đến nay của Viễn Chinh Huân cộng thêm không ít lần bị thua thiệt trước những trò hiểm độc của anh ta, Đường Dĩ Thần lúng túng cười giả lả:
“nói đùa, nói đùa thôi…”
nói xong anh xăn tay áo, bắt tay vào làm việc.
Tuyết Cần tỉnh lại trong cơn đau đầu choáng váng, cô hồi tưởng lại hình như mình đã bị hai người đàn ông kéo lên xe, sau đó cô ngửi được mùi gì đó rồi ngất xỉu.
Lắc lắc đầu cố xua đi cảm giác choáng váng vừa dâng lên, cô định đưa mắt nhìn chung quanh xem nơi đây là đâu.
Bốn phía là bức tường, một gian phòng cũng khá sạch sẽ, chỉ có một cửa sổ duy nhất, nhưng cửa sổ đó được làm bằng những song sắt chắc chắn bảo vệ.
cô thử nhúc nhích người, mới phát hiện trên người mình hoàn toàn không hề bị trói buộc, có lẽ, người bắt cóc cô nghĩ cô là một cô bé gái nhỏ khôngthể làm được gì nên mới để cô tự do thế này chăng, cô cố vượt qua cơn choáng váng lợi hại kia, đưa tay vịn vào vách tường lần dò đi đến cửa sổ, cửa phòng đóng kín, nhưng cô biết chắc chắn bên ngoài có người, chi bằng bắt đầu dò xét từ cửa sổ hay hơn.
Có lẽ mọi người không biết, sinh ra trong một gia đình giàu có, cô từ nhỏ đã được học cách tự bảo vệ bản thân, mỗi lần vào chủ nhật ba sẽ cho người đến dạy cô cách tự vệ, bảo vệ lấy bản thân mình, và nhất là trong những trường hợp này, ba luôn nói: Phải bình tĩnh, dò xét mọi thứ xung quanh mình, xem mình có thể lợi dụng được điểm nào để cứu mạng. trong lúc nguy cấp cái đầu bình tĩnh là luôn cần thiết nhất.
anh trai cô dạo gần đây cũng giảng giải vài tình huống phòng thân cho cô, cô thực thích mỗi lần anh hai làm như thế.
Bởi vì khi ấy, cô được gần gũi anh hơn, được ngửi thấy mùi nước hoa dịu nhẹ từ trên cơ thể của anh lan toả bên mình, được nhìn thấy một mặt ôn nhu khác của anh. Và những lúc đó, anh hai mới không là người cực đoan lãnh khốc như ngày thường.
Phì! Bây giờ không là lúc miên man suy nghĩ mà là lúc nên quan sát kĩ tình hình, anh hai nói gì nhỉ? À, đầu tiên là phương hướng, mình phải xác định mình đang ở đâu, hướng nào, có gần thành thị không, vì đa số nếu gần khu vực đông người sẽ chạy trốn nhanh hơn.
cô đến bên cửa sổ nhìn nhìn, cửa sổ cũng khá lớn, tuy những song sắt đó vô cũng chắc chắn nhưng từ đây cũng có thể quan sát được phong cảnh bên ngoài, có điều cô không dám quá trực diện, vì biết đâu những tên bắt cóc cô còn quanh quẩn đâu đây để chờ đợi cô tỉnh lại thì sao?
Lẳng lặng nghe ngóng chung quanh, yên tĩnh đến lạ thường, hình như có cả tiếng côn trùng rả rich, xa xa có một đám, gì đó đen đen, giống như những bụi cây cao to tất cả những chuyện này cho thấy dường như đây là một khu biệt thự tư nhân, nằm trên một con đường vắng vẻ, ánh dạ quang từ chiếc đồng hồ hắt lên cho thấy bây giờ đã là giờ tối, nhưng lắng tai nghe động tĩnh thì chẳng hề có tiếng còi xe, hay tiếng huyên náo, vậy nơi này nhất định nằm xa khu nội thành.
Nghĩ đến đây, lòng Tuyết Cần hơi nhéo chặt một chút, xa khu thành thị thì không dễ hòa lẫn vào đám người.
Mắt cô lóe lên khi nhìn thấy đằng xa xa kia có bóng đen dầy đặt. giống như một khu rừng rậm, nếu mình có thể thoát khỏi nơi này, mình sẽ chạy vào khu rừng đó, ban đêm thanh vắng, lại có rừng cây um tùm chở che, tin chắc họ sẽ không tìm được mình.
Vấn đề là, không thể phân biệt được phương hương, chẳng lẽ cứ chui thẳng vào rừng hay sao?
đang ngẩn ngơ suy tính chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Tuyết Cần vội vã leo lên giường giả vờ như đang ngủ.
Tiếng cửa mở, tiếng giày cao gót nện lộp cộp trên sàn nhà, một mùi hương thơm mát xộc vào mũi, đã có kinh nghiệm từ lần trước lần này Tuyết Cần nhịn thở, nhưng không được bao lâu cô cũng đành phải len lén hít vào vì thiếu dưỡng khí.
Người đến có lẽ là một phụ nữ, qua mùi hương và cách đi đó, cô có thể đoán ra, con người khi nhắm mắt lại thì thính giác trở nên nhạy bén lạ thường, nhất là trong hoàn cảnh một gian phòng tranh tối tranh sang, chung quanh yên tĩnh như thế này.
Bá!!
Bất chợt căn phòng vụt sáng rỡ lên, Tuyết Cần hơi khó chịu vì ánh sáng quá mức đột ngột nên hơi nheo nheo mắt, cô nghe tiếng người phụ nữ kia cười khẽ, tiếp theo:
“Tỉnh rồi à?”
Biết người đó đã phát giác ra mình cô không thể giả vờ ngủ nữa, chậm rãi mở mắt ra, nhưng cô không lên tiếng, cô đang âm thầm quan sát người phụ nữ này, anh hai đã dạy, trước khi mình biết người đó là ai tuyệt đối không nên mở miệng nói quá nhiều tránh cho lộ sơ hở, phải dùng mắt, dùng tâm quan sát trước.
cô nhận thấy cô gái này khoảng tuổi, dáng vóc cô ta quyến rũ phải nói là một vưu vật trời ban, cô ta đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc thành tiếng:
“Em gái của Viễn Chinh Huân quả nhiên không phải tầm thường mà, hèn chi cậu ta bảo vệ cô như vậy, thật làm cho người ta hoài nghi phải chăng cậu ta có điểm luyến muội tình kết không?”
cô vẫn không lên tiếng, để mặc cho cô gái này thao thao bất tuyệt.
“Cậu ta vốn là một nhân tài trong giới kinh doanh, mới hai mươi hai tuổi đã nắm trong tay cơ nghiệp lớn như thế, một nhà lãnh đạo trẻ tài ba. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
cô ta chậc chậc nhưng lại không lên tiếng nói tiếp, Tuyết Cần dù tò mò nhưng cũng không hề hỏi câu nào, cô nghĩ nếu cô ta muốn nói, thì cũng sẽ tự lên tiếng thôi. Phải bình tĩnh dùng đầu óc quan sát, không thể hỗn loạn vào lúc này, có lẽ cô ta đang chờ cô mắc câu. cô cũng không ngu như vậy đâu. Nghĩ thế cô khẽ bĩu môi
cô gái kia dường như đang biết trong lòng cô đang nghĩ gì, bật cười nói:
“Tôi chỉ muốn xem thử bảo bối mà Viễn Chinh Huân bảo vệ trong lòng bàn tay rốt cuộc là loại người như thế nào, quả thật là một cô bé quật cường không thể khinh thường. Bất quá, em không thấy Chinh Huân vì em mà bỏ đi một số tiền đồ vô lượng trong tương lai.”
Lúc này cô nhịn không được cất tiếng hỏi:
“Bỏ qua cái gì?”
“Tập đoàn của tôi là một tập đoàn nổi tiếng quốc tế, chỉ cần kết hôn với tôi, khỏi nói cổ phiếu của Viễn thị lan xa đến đâu. Mà tương lai của cậu ta thìcàng khỏi bàn tới, nhưng mà…. Cậu ta từ chối tất cả. Nghe nói cô là bảo bối của cậu ta, nên tôi muốn dùng cô để đánh cược thử, xem cậu ta có quan tâm cô đến mức hy sinh mình hay không?”
Nghe qua đến đây, Tuyết Cần đã hiểu vì sao người này muốn bắt cóc cô, ồ, đây là tình huống cẩu huyết thường thấy trên trang web truyện nè, nữ nhân vật vì không được nam nhân vật yêu nên mới phá hủy mấy thứ anh ta quan tâm. Ớ nhưng mà, anh trai đâu phải xem Cần Cần là báu vật đâu, chắc chị này hiểu lầm. Ừm, à hiểu lầm thì hiểu lầm cũng không sao, dù gì Cần Cần cũng rất thích người khác biết là anh hai yêu thương Cần Cần ^^~
Nghĩ thế, cô đưa mắt quan sát cô gái này, ừm, rất đẹp nhưng hình như hơi già so với anh hai nhỉ, hí hí, mình trêu cô ta chút xem sao.
cô mở to đôi mắt ngây thơ, chớp chớp mắt:
“Dì à. Dì định cưới anh hai con cho con dì à, nhưng dì còn trẻ như thế này, vậy con gái của dì con nghĩ chắc còn nhỏ lắm, sao đám cưới được ạ.”
cô nhìn thấy gân xanh bắt đầu phập phồng trên gương mặt xinh như hoa của cô gái nọ, và mặt cô ta lúc này cũng giống như con tắc kè đổi màu, đangtừ màu hồng chuyển sang xanh,c ó đôi chỗ hình như thành màu tím.
cô le lưỡi, hiệu quả thật!
Quả nhiên cô gái đó nghiến rin rít qua kẽ răng:
“Con bé này, sao lại gọi là gì? Chị đây chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi.”
Ừm, Tuyết Cần ngẫm nghĩ, anh hai của Tuyết Cần mới hai mươi hai, chị này hai mươi bốn, nhưng dù sao vẫn lớn tuổi hơn anh hai mà. cô chớp mắt ngây thơ.
“anh trai chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi ạ.”
Ngụ ý, chị già hơn anh trai em….
Thái dương của cô ta bắt đầu co giật không ngừng, cô ta xoay mặt sang hướng khác tự nhắc nhở mình không nên gây cãi với con nhóc này nữa.
Sau đó khi đã lấy lại được bình tĩnh, cô ta cười, nhìn Tuyết Cần nói:
“Bé con, lát anh trai em đến đây, em sẽ thấy một màn kịch vui.”
“Kịch vui gì thế ạ?’
Tuy hỏi thế nhưng trong lòng Tuyết Cần đã âm thầm hừ lạnh, kịch vui à, bà đừng mong nhé, chị đây sẽ trốn trước khi bà bắt tôi làm con tin để uy hiếp anh trai làm theo ý kiến của bà.
Quả nhiên, cô gái kia cười to, “Bé con còn nhỏ nên chắc chưa biết được đâu, nhưng thôi lát em sẽ biết?”
Vừa nói cô ta vừa nhấn nút gọi cho Viễn Chinh Huân.
Đầu dây bên kia lập tức được bắt máy ngay, âm thanh Viễn Chinh Huân lạnh lùng:
“Alo?”
“anh Huân à, em đây, Châu Mỹ Lệ Tử của tập đoàn Thiên An đây, ừm, chẳng có gì, chỉ là hôm nay tự dưng có hứng muốn mời bảo bối anh đến nhà tham quan vậy mà, à em có mấy đứa em trai nó cũng thích làm bạn với bảo bối của anh lắm cơ.”
Bên này điện thoại, Viễn Chinh Huân lạnh cả sống lưng, anh hiểu cô ta nói như thế là có ý gì.
cô ả này, từ những hợp đồng đầu tiên cho đến giờ không ngừng đến làm phiền anh, ban đầu chỉ là vì lịch sự nên miễn cưỡng ăn cơm với cô ta một hai buổi, nhưng dần dần đâm ra chán ghét.
Với anh, phụ nữ là thứ sinh vật phiền phức đáng chán nhất trên thế gian này, trừ mẹ anh ra anh không hề muốn gần gũi tiếp xúc với bất kì một người nào, à, mà còn một người.
Gần đây, tuy anh biết mình có những hành động hơi lạ thường khi đứng gần cô bé con đó, nhưng anh không bao giờ để chuyện đó làm niềm uy hiếp của anh ta, nhất là cách uy hiếp đáng tởm lợm như thế này, anh ta đã thề, nếu anh ta bắt được cô ả trơ tráo đó, anh ta sẽ cho cô ả biết thế nào là sựsống không bằng chết, nhưng đáng nói là, cô bé kia còn nằm trong tay cô ta.
Lòng thì rối, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn bình thản:
“Bảo bối? cô cứ nói đùa, cô thích thì cứ giữ nó lại bao lâu tùy thích, Viễn gia không có nó, chẳng khác nào nhẹ đi một gánh nặng, một phế vật khônghơn không kém.”
Bên này, dường như đoán được câu trả lời của anh, nên cô ta mở loa lớn lên, bên này Tuyết Cần nghe rõ mồn một những lời nói lạnh nhạt của anh, trái tim Tuyết Cần như bị ai đó giày xéo, dù cô biết đây chẳng qua là thủ đoạn để anh ứng phó với bọn bắt cóc, dù cô biết anh chẳng nói thật lòng, anh trai tuy không nói ngọt ngào với cô, nhưng anh trai cực yêu thương cô, từ ánh mắt từ những cử chỉ, nhưng cách anh nói, làm tim Cần Cần đau quá.
Cố đè nén những giọt nước mắt đã tuôn xuống bờ mi, cô cười quật cường ngẩng cao đầu nhìn cô gái kia, định mở loa lớn để chia rẽ cô và anh trai à, đừng mơ nhé!
cô gái kia bật cười vào điện thoại:
“Viễn tổng à Viễn tổng, Lệ Tử tôi đây dù gì cũng ra thương trường bao nhiêu năm, đâu phải là trẻ con mà cậu muốn lừa dối, ai chẳng biết Tuyết Cần là bảo bối cậu hết mực thương yêu chứ?”
Viễn Chinh Huân lạnh lùng nói một câu: “Tùy cô, cô muốn giữ ‘bảo bối’ tôi chơi bao lâu tùy thích, tôi đang bận, không tiếp.”
Lệ Tử chưa kịp nói câu nào đã nghe đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, bất chợt cô ta cảm thấy hoang mang, cô ta đâu phải không từng nghe tin đồn về việc Viễn Chinh Huân là con trai thất lạc của chủ tịch tập đoàn Viễn thị, nhưng tin tức cô ta nhận được thì Viễn Chinh Huân cũng coi cô gái này hơn cả mạng sống của mình, chỉ là, nếu như thạt sự anh ta có dã tâm, và cũng biết đâu anh ta chỉ là con nuôi của chủ tịch Viễn thì anh ta càng mong cho con bé này chết càng sớm càng tốt, như vậy, nếu như mình vì cô bé con này mà đắc tội với anh ta, vậy có đáng không? Biết đâu anh ta lại mượn tay mình giết cô con gái rượu của chủ tịch Viễn, vậy tập đoàn của mình và Viễn thị há chẳng phải trở thành đối thủ một mất một còn sao? Chỉ riêng chủ tịch Viễn con cáo già trong giới bạch đạo đã là miếng mồi khó nuốt, chứ đừng nói chi thiếu chủ của Viễn thị là người nham hiểm xảo quyệt cả hắc bạch lưỡng đạo.
Nghe nói dưới tay anh ta, đàn em trải dài khắp đất nước thậm chí có cả lien hệ với những bang phái lớn ở nước ngoài, điều làm cô ta không hiểu, anhta đến Viễn thị chỉ mới bốn năm thế nhưng tại sao anh ta lại có thế lực hùng hậu đến như vậy?
Nhưng nếu cô ta giết con bé này để làm quà cho anh ta thuận lợi leo lên vị trí người thừa kế độc nhất thì anh ta có cảm kích cô ta không?
cô ta rùng mình một cái, với lí trí và cách làm việc của Viễn Chinh Huân, cô ta chắc chắn anh ta sẽ không cảm kích mà là muốn mượn tay cô ta để giết con bé này.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô ta, cô ta cảm thấy mình đã đi sai một nước cờ.
Vốn dĩ những lần tấn công ngọt ngào, và cả sắc dụ đều bị thất bại cô ta chỉ muốn dùng kế này để dẫn dụ anh ta làm theo ý mình, nhưng không ngờ thái độ anh ta làm cô khó xử không thôi.
Tuyết Cần ở bên cạnh lặng lẽ quan sát thái độ thay đổi đến chóng mặt của cô ta biết cô ta hiện tại đang do dự không thôi. cô cũng lên tiếng mềm mại:
“Chị à, thì ra chị mời em đến tham quan nhà chị ạ? Hay quá, nhưng em đang đói bụng, chị cho em ăn chút gì được không?”
cô đang cho cô ta đường lui, nếu hiện tại cô ta thả cô ra thì coi như mọi chuyện chấm dứt, chỉ là cô ta có biết nắm vững cơ hội này hay không thôi. Đâu ai muốn trở thành cừu địch với tập đoàn Viễn thị chứ, dù không rành lắm, nhưng cô biết anh trai và ba cô rất có tài, ít ra không ai dám làm phât lòng bọn họ.
Làm ơn đồng ý đi, làm ơn nắm cơ hội này đi. cô muốn về nhà!
cô âm thầm cầu nguyện không thôi.
cô gái kia như cũng có điều khó xử, sau đó trầm ngâm một lúc, cô ta mới hất hàm cho Tuyết Cần đi theo sau cô ta.