Chẳng lâu sau đại hội thể thao, Tết Nguyên Đán đến.
Lần này, tôi và Diệp Tử Hạo quyết định sẽ nghỉ sớm hơn lịch của trường một ngày để đi mua đồ về biếu Tết cho mọi người, đồng thời cũng mua bánh kẹo giúp cả hai nhà mà mẹ Diệp đã nhờ. Vé tàu là mười giờ sáng cho nên tôi cùng Diệp Tử Hạo đến siêu thị ngay tối hôm qua, không nên chậm trễ thời gian cho ngày mai, hơn thế nữa, khi bọn tôi đi, còn có cái đuôi nhỏ đi theo.
“ Hai người đừng bỏ em lại thế chứ? Anh Mạc Thiên thì có người yêu, tên Hàn Lâm kia cũng chả thấy mặt, chẳng lẽ mọi người định bỏ em một mình ở đây ăn Tết sao? Không được!” Hàn Việt uất ức bám theo, dường như một tấc không rời.
Đại thiếu gia nhà nào đó mặt u ám, tâm trạng không vui cầm bừa mấy gói kẹo trên kệ nhet vào giỏ hàng, kéo tôi đi thật nhanh chóng để về nhà, nhưng nhị thiếu gia họ Hàn không có chịu, bám dai hơn đỉa cho đến tận cửa, “ Ạn Tử Hạo, nếu anh tìm được người cho em lánh nạn qua Tết tốt hơn nhiều, không...không...em liền bắt cóc Tiểu Châu đem về nhà ra mắt cha mẹ đấy! Hai người nói nếu em mà không mang con dâu tương lai về, sẽ không cho em bước chân vào cửa nhà.”
Diệp Tử Hạo trợn mắt, hung hăng nhìn Hàn Việt như muốn nói: Cậu dám?
Thấy vậy, Hàn Việt càng lấn tới, còn nắm tay tôi vỗ vỗ, “ Tiểu Châu, cậu đừng lo. Ba mẹ tôi rất tốt, họ sẽ đối xử với cậu tốt hơn cả người con ruột như tôi đây.”
5 phút sau...
“ Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng gõ cửa nhà vang lên.
Hải Thiên cố gắng bò ra khỏi giường, lết cái thân đi mở cửa, trong miệng còn khôg ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Cửa vừa mở, Diệp Tử Hạo với khuôn mặt nhăn nhó ném Hàn Việt vào nhà, bỏ lại một câu rồi chạy mất hút, “ Anh Hải Thiên, anh chăm sóc tên này hộ em.”
Vợ Hải Thiên là Ny Ny, bị tiếng động làm tỉnh giấc liền đi xem, đúng lúc nhìn thây cậu sinh viên ngồi trên sàn nhà mình, khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào hệt như em bé vậy, còn người chồng của mình thì đứng như trời trồng nhìn cậu sinh viên.
Là ăn trộm sao? Không thể nào, có thằng nào lịch sự đến nỗi đi ăn trộm mà gõ cửa nhà không =.=
“ Anh yêu, đây là ai thế?” Ny Ny ôm cục tò mò đi đến bên cạnh Hải Thiên.
“ Xin chào anh trai, chị gái, em tên là Hàn Việt, bạn của Diệp Tử Hạo nhà trên đó. Do một số lý do bất lợi mà Tết này em không thể về nhà nên mới đến nhà Diệp Tử Hạo chơi, nhưng ngày mai cả hai người kia đều vê thành phố B, mà lại không an tâm cho em ở một mình trong nhà nên mới nhờ anh Hải Thiên, mong hai anh chị chiếu cố cho em ở đây ít ngày.”
Ny Ny là người Úc mới về thành phố A không lâu, cho nên không am hiểu văn hoá tục lễ ở đây lắm, thì đột nhiên xuất hiện một cậu con trai đáng yêu có thể giới thiệu mọi thứ cho mình, có phải quá lời đi chứ! Cô liền kéo Hàn Việt dậy mời cậu ngồi lên ghế sofa, “ Tốt quá, nếu cậu rảnh thì có thể giới thiệu cho tôi một chút về Tết Nguyên Đán ở đây nhé, chúng tôi rất cảm kích. Hình như Hải Thiên vẫn còn thừa phòng ở tầng dưới, nếu cậu không ngại thì có thể chuyển vào đó ở, được chứ?”
Hai mắt Hàn Việt sáng như sao, tươi cười ôm Ny Ny cảm ơn rối rít, “ Được được, ngày mai em sẽ đưa chị đi tìm hiểu, chị gái thật tốt, cảm ơn hai anh chị rất nhiều.”
Hải Thiên từ nãy tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, cứ đứng trơ mắt nhìn vợ mình vui vẻ nói chuyện với Hàn Việt như thể chị em kết nghĩa, tức đến muốn sộc máu.
Căn hộ nào đó...
“ Anh à, nếu cứ vứt Hàn Việt cho anh Hải Thiên thì có hơi quá không? Đằng nào anh ấy với chị Ny Ny mới cưới nhau được một năm, xem vào đời riêng của người ta như vậy không có hay.” Tôi lo lắng nhìn Diệp Tử Hạo, tay xoa đầu Jack đang chơi bóng.
Nhà tư bản phất tay một cái, “ Em đừng có lo, Hàn Việt rất giỏi lấy lòng người khác, cho dù là anh Hải Thiên hay chị Ny Ny, cậu ta đều có thể thuyết phục được.”
“ Tiểu Châu, không nên cần quá quan tâm đến cậu ta, đi ngủ thôi không mai anh lại phải vác em lên tàu mất.”
Tôi tức đến phồng má ôm lấy Jack, “ Lại vác là như thế nào hả? Anh đã bao giờ từng vác em lên tàu đâu!”
Người nào đó lộ vẻ yêu nghiệt cười xấu xa, “ 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia', em không nhớ sao?”
Tôi đỏ mặt lườm anh, vứt một câu “ Lưu manh!” rồi kéo Jack vào phòng ngủ, không thương tiếc đóng sầm cửa, còn đặc biệt khoá trái kĩ càng.
Diệp Tử Hạo đau lòng muốn rơi lệ, tủi thân bê chăn gối ra ngủ trên ghế sofa, tự mình đi 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia' một mình.
...
Sáng hôm sau, nhờ có Jack ngủ bên cạnh mà tôi được báo thức dậy sớm, đứng dậy đánh răng rửa mặt thì Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, nhìn con người to lớn chen chúc trên cái ghế bé tẹo có chút đau lòng, chiếc chăn sớm nào bị quăng xuống dưới, để vị thiếu gia co ro ôm lấy hai tay. Giờ trời mới vào xuân có chút se lạnh, nếu không đắp chăn ấm thì vẫn dễ dàng bị cảm như thường, cho dù nhà tư bản có mình đồng da sắt đến đâu, vẫn không tránh khỏi bị lạnh.
Bây giờ mới 6 giờ, còn lâu mới phải dậy, Hạ Ly Châu bé nhỏ tôi đâu, một thân vác Diệp Tử Hạo đi vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi mới ra ngoài.
Tôi chạy xuống đại sảnh của khu tìm dây buộc vòng cổ cho Jack để dắt cậu đi dạo, thì gặp cảnh tượng hết sức xa hoa, lộng lẫy: Hàn Việt vắt chân lên, cả thân tựa vào tường ngồi trên ghế, tay cầm dũa móng cố gắng mài móng chân. Nói thật thì nhìn cái cảnh này vào buổi sáng, có chút.........
Jack từ đằng sau tôi chạy ra, ve vẩy cái đuôi đến bên Hàn Việt, nhảy lên liếm mặt cậu, còn “Gâu! Gâu!” hai tiếng.
“ Ô Tiểu Châu, cậu dậy sớm thế, dắt chó đi dạo sao?” Hàn Việt dừng động tác, bỏ chân xuống tươi cười nhìn tôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, đi tới lấy dây xích bên kệ buộc vào vòng cổ cho Jack, “ Cậu không ngủ sao?”
“ Đâu có, do chị Ny Ny muốn đi tìm hiểu truyền thống sớm để chiều còn đi sang Úc chúc Tết cho bố mẹ, nhưng hình như lại bị anh Hải Thiên bắt cóc rồi, mươi lăm phút vẫn chưa thấy xuống.” Hàn nhị thiếu gia đứng lên xoa đầu Jack.
“ Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, cậu cứ lên nhà đi, tôi đi mua chút đồ, tiện thể dẫn Jack ra ngoài, lát quay lại sau.”
Mang hộp cháo hạt dẻ nóng hổi về, cộng thêm cục xương cho Jack, tôi dẫn nó về chung cư, lúc này chị Ny Ny đang ngồi ở đại sản kiểm kê sổ sách, trên người vẫn mặc bộ pyjama bông hình con mèo, “ Ủa chị Ny Ny, hôm nay chị không đi với Hàn Việt nữa sao?”
Chị Ny Ny ngẩng mặt lên, nghe tôi hỏi thế hai má có chút ửng đỏ, “ À, anh Hải Thiên bảo hôm nay có công chuyện phải giải quyết mà sổ sách vẫn cần làm nên chị không đi nữa nên chị ở nhà giúp, không có đi nữa, hì hì.”
“ Vậy chị lên nhà em đi, em mua rất nhiều cháo hạt dẻ đó.”
Chị lập tức xua tay, “ Không cần đâu, em cứ ăn đi, anh Hải Thiên đã nấu cho chị ăn rồi.”
Tôi chào chị rồi dắt Jack lên nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi liền được chứng kiến màn rượt đuổi phải nói là rất rất rất gay gấn giữa nhà tư bản và Hàn Việt, còn thêm yếu tố phụ hoạ mấy cái gối cộng vài đôi tất bay tứ tung.
“ Hàn Việt! Chú ra đây cho anh!”, Diệp Tử Hạo gầm gừ, vẻ mặt đen kịt cùng chỏm râu màu đen gắn lệch trên mép.
Hình như quét hơi bị thiếu keo gắn
“ Anh thử đuổi em đi, em kể bí mật của anh cho Tiểu Châu!” Hàn Việt nhanh chân chạy nấp sau lưng tôi.
Người nào đó nhăn nhó hết cỡ, trên trán xuất hiện rõ ba đường hắc tuyến chạy ngang, “ Chú thử hé miệng một lời nào xem, anh sẽ triệt đường sinh sản của chú!”
=.= Sao mà đe doạ kiểu gì vậy?
Hàn Việt chảy vài giọt mồ hôi, nhưng vẫn không hề ló mặt ra, “ Tiểu Châu, cậu xem anh ta đi, ác như mẹ mình vậy, mình mới có gắn chỏm râu lên thôi mà đã muốn mình không có con nối dõi, cậu phải đòi lại công bằng cho mình đi!”
Nhưng người nào đó chưa kịp đợi tôi giành lại công bằng, đã chạy bán sống bán chết ra ngoài.
Nghĩ lại cái khoảng thời gian 'trẻ trâu' ấy, tôi mới thấy mình thật hạnh phúc ra sao, tuy cả tuôi thanh xuân không có cô bạn gái nào chơi cùng, nhưng lại có được toàn những vị soái ca tính cách như trẻ con, lúc nào cũng chỉ muốn tranh giành nhau, khéo có tới hàng trăm người ghen tị muốn là mình ấy chứ.
Kể từ hồi đó, Hàn Việt phải ra nước ngoài du học, Hàn Lâm và Mạc Thiên thì cũng mất nốt tung tích, riêng chỉ có vị nhà tư bản quấn lấy tôi không rời.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt một cái tôi đã tốt nghiệp, kiếm một công việc tại ngân hàng thương mại cùng, làm cũng chỗ với Diệp Tử Hạo. Bất ngờ đến nỗi mà luac đầu khi tôi nộp hồ sơ xin việc, người đứng đầu bộ phận đó lại là Diệp Tử Hạo, thảo nào anh ta bảo tôi đừng có lo trước khi đi xin việc.
Được một thời gian, công việc cũng ổn định, bọn tôi quyết định sống ở thành phố A, vân ở tại chung cư Thiên Hải, mà hiện giờ, anh Hải Thiên cùng chị Ny Ny đã sớm có cậu con trai hai tuổi tên là Hải Nam. Vừa điển trai giống bố lại vừa ngọt ngào giống mẹ, tôi rất quý Hải Nam, cả nhà tư bản cũng vậy, phải nói chỉ cần cậu bé đó đi đâu, trái tim ai cũng phải thổn thức.
Cuối mùa đông, vào đúng dịp Noel, nhà tư bản đưa tôi ra quảng trường dạo phố, tưởng rằng anh chỉ muốn đi chơi, cho tới khi đám đông nào đó tuan tụm lại vừa nhìn chúng tôi, vừa chỉ lên màn hình TV, tôi cũng theo hướng chỉ của họ mà nhìn lên.
Trên chiếc biển quảng cáo TV lớn tướng cao gần 5 mét, xuất hiện đoạn video nho nhỏ, mà nhân vật chính là Diệp Tử Hạo. Anh nói, “ Hạ Ly Châu, bây giờ đã là 24 năm 10 tháng 30 ngày 40 giờ 28 phút 12 giây kể từ khi anh nhìn thấy một con bé vừa xấu vừa lùn, vừa học dốt, đen đủi thay còn là thanh mai trúc mã của anh. Quái lạ thay, kể từ ngày nhìn thấy con lợn quấn chăn màu hồng được mẹ Hạ bế, anh lại thấy thích nó mới lạ. Anh và nó lớn lên cùng nhau, phải nói rằng cái gì của nó anh cũng biết, chỉ tiếc rằng con bé đó không biết gì về anh hết trơn, ngoại trừ cái vẻ ăn hiếp người ra. Bây giờ con lợn đấy lớn rồi, anh lại cành thích nó hơn, thích bắt nạt nó, trêu chọc rồi cuối cùng mỗi tối ôm nó đi ngủ. Cho tới hôm nay, anh quyết định làm video này, lại còn công bố trước mặt mọi người, e hèm, con lợn Hạ Ly Châu kia,....Anh yêu em! My dear pig, my life without you can't be happy, you're the most beautiful and the most wonderful thing I ever have. You're my happy ending, my forever love.”
Rồi đột nhiên màn hình tắt ngúm, hai má tôi đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước quay sang nhìn người bên cạnh, thì lại chả thấy nhà tư bản đâu. Tôi ngó ngang ngó dọc, vẫn là dòng người đi qua đi lại, từng bông tuyến trên trời vẫn rơi, chỉ thiếu mất một người.
“ Ây ây, gì mà kết thúc nhanh thế, còn đoạn sau nữa cơ mà.”, một người đàn ông lạ mặt đo tới vỗ vai tôi rồi cũng sải bước đi.
Đoạn sau?
Tôi vẫn chưa tiêu hoá được lời người đàn ông kia nói, vòng tay ấm áp trở lại, ôm cả người tôi vào lòng, “ Đúng là còn đoạn sau thật, nhưng chỉ có một mình em được xem thôi.”
Tôi quay người, phát hiện ra Diệp Tử Hạo đang mỉm cười, ánh mắt anh dịu hiền, tràn ngập yêu thương, mà tuyến rơi không ngừng, còn đọng lại trên hàng mi dài mỏng, cả trên mái tóc lẫn chiếc áo khoác xanh.
Tôi chợt rơi nước mắt, đây là con người tôi dành cả tuổi thơ ở bên cạnh, là con người mà tôi không thể tài nào dứt ra được, anh lạnh lùng trong mắt người khác, lại như một đứa trẻ nhõng nhẽo trong mắt tôi, tôi mỉm cười lại, kiễng chân rồi đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ, đủ để sưởi ấm mùa đông lạnh ngắt.
“ Hạ Ly Châu, em chủ động như vậy, có phải mời gọi anh không?”, nhà tư bản đắc ý cười, mày còn rướn lên đầu thách thức.
“ Tử Hạo, mỗi ngày anh đều gọi em là Tiểu Châu, giờ lại gọi cả họ cả tên là sao?”, tôi đặt tay lên phủi bông tuyết trên đầu anh.
Người nào đó làm lơ, hai đôi má nóng bừng, “ Ờ thì...người ta bảo mỗi khi cầu hôn phải gọi cả họ cả tên ra, mất chữ nào trong giấy đăng kí kết hôn là tiếc lắm.”
“ Nãy giờ anh có cầu hôn em hả?”
“ Đương nhiên là có rồi, chỉ là đồ vật đang ở nhà.”
Không đợi tôi trả lời, nhà tư bản một mạch kéo tôi về nhà, nhưng trước đó, để đáp lại sự chủ động vừa nãy, con só nào đó được ăn no thoả mãn mới đeo chiếc nhẫn kim cương sáng chói vào ngón áp út của tôi, hôn lên trán tôi đầy yêu thương, “ Có trốn cũng chả kịp đâu vợ yêu.”
Nhưng những lời đó tôi không nghe thấy, cho người nào đó ăn no mệt quá liền lăn ra ngủ, căn bản sáng sớm dậy mới biết mình đã có chồng rồi =.=
*
Sau đám cưới, tôi và Diệp Tử Hạo đi tuần trăng mật về liền đi làm như bình thường, căn bản vì con sói nào đó muốn đi tuần trăng mật trong một tháng, nên giờ đây phải đi làm bù chứ sao.
“ Này Tiểu Châu, em cưới được trưởng phòng Diệp đúng là có phúc, haizz, nhìn chị đây này, thanh mai trúc mã thì không có, bạn trai cũng chả lấy một giống, đau lòng tôi ghê gớm.”, chị gái nào đó tỏ vẻ buồn bực nói chuyện với tôi.
“ Ôi dào ơi, bà ơi là bà, người ta mới cưới chồng, bà đừng có ngồi đấy mà luyên thuyên, đi, đi ăn trưa, nhanh lên.”, một chị gái nữa kéo chị gái kia dậy, để một mình tôi lại trong phòng.
Tôi gập sổ sách lại, tắt máy tính rồi đến phòng làm việc của nhà tư bản cùng anh ăn trưa. Lúc tôi đến, Diệp Tử Hạo vẫn còn đang cặm cụi đánh máy, vừa nhìn thấu vợ một phát, mặt cười tươi như hoa chạy đến ôm vợ, còn hôn chụt một cái, căn bản không để ý rằng cửa phòng làm việc của mình là cửa kính, may mà mọi người đã đi ăn trưa.
Tôi mở cặp lồng cơm đã chuẩn bị sẵn ở nhà, chỉ chờ cho nhà tư bản ăn, “ Vợ, hôm nay anh nghe tổng giám đốc nói, vợ anh ấy vừa mới mang thai, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn cho thai phụ, từ mai anh nấu đồ như thế cho em ăn nhé.”
Tôi đang nhai tự nhiên không muốn nhai nữa.
“ Diệp Tử Hạo, em buồn nôn.”, mẹ Hạ từng kể, thức ăn thai phụ là thứ mẹ ghét nhất trần đời, cứ ngửi mùi là lập tức nôn ngay. Tôi khá hơn mẹ một chút, nghe tên đã thấy buồn nôn. =.=
“ Vợ! Đi bệnh viện kiểm tra! Nhanh lên!”, nhà tư bản nghe tôi buồn nôn, đặt đũa xuống không ăn nữa, lập tức kéo tôi dậy.
“ Nhưng mà không phải...”
“ Suỵt suỵt, em đừng nói nào, mình cùng đi.”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể tránh bị Diệp Tử Hạo kéo tôi đi...
“ Chúc mừng anh chị, em bé đã được một tháng, hiện tại rất khoẻ mạnh.”
Tôi lập tức ngân người, Diệp Tử Hạo, mồm anh có phép sao, nói gì cái đó liền thành thật. Chợt, tôi nhớ ra, hoá ra 'cô bạn gái' kia đã quá lâu tôi không thấy mặt.
Ngược lại, nhà tư bản nghe mình sắp làm bố kích động nhảu cẫng lên, hôn bác sĩ một cái vào mà rồi ôm tôi đi, miệng không ngừng hỏi, “ Trai hay gái nhỉ? Không sao, dù là An Hạ hay Thiên Ân thì đều rất xinh đẹp.”
Tôi ngộ ra, hoá ra cái vị Puppy với Kitty từ chiếc vòng tay mà Diệp Tử Hạo 'ăn trộm' là của hai người Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân ý hả? Hoá ra đã lên lế hoạch từ trước, Diệp Tử Hạo đáng ghét.
Buổi tối về, nhà tư bản gọi điện về nhà thông báo cho hai cặp vợ chồng Hạ và Diệp rằng họ sắp được lên chức ông bà, điều hai mẹ dành cho tôi rằng, “ Mai cô lập tức trở về thành phố B cho bọn tôi, bọn tôi không an tâm để cô ở đấy, còn đứa cháu yêu dấu nữa.”
Tôi lườm Diệp Tử Hạo: Lỗi tại anh đấy!
Diệp thiếu cười xấu xa: Lỗi tại hai chúng ta chứ vợ.
Sau đó, nhà tư bản vui vẻ đi khoe với cậu bé Hải Nam đang tập tô tranh dưới đại sảnh, “ Cháu thua cược rồi, chú đã bảo cô Tiểu Châu sẽ có em bé trước khi cháu lên năm tuổi mà, chuẩn bị bảo ba ba cháu miễn phí cho chú hai tháng tiền nhà đi, há há.”
Hải Nam giương đôi mắt lung linh xanh biếc nhìn tôi, “ Cô Tiểu Châu, cô có em bé sao? Đâu cho cháu nghe thử.”
Cậu bé định chạy đến áp tai vào bụng tôi thì bị mãnh liệt đẩy ra, “ Cháu muốn nghe thì đi mà bảo mama sinh thêm em bé, đây là vợ chú rồi.”
“...”, khụ khụ, mất mặt quá.
Mấy tháng sau, Diệp Tử Hạo đưa tôi đi khám thai, là sinh đôi, hơn nữa còn là thai long phượng.
Trong khi tôi đau khổ nghĩ mình sẽ béo như thế nào, thì Diệp Tử Hạo hết sức vui mình như đào được mỏ vàng, “ Không hổ là con của anh, bây giờ vừ có cả An Hạ lẫn Thiên Ân, vợ, cực khổ cho em rồi.”
Cuối tháng sáu, mùa hè nóng bức, tôi được đẩy vào phòng sinh.
Diệp Tử Hạo bồn chồn lo lắng đến không ngồi yên được, chỉ hận không thể đập cửa xông vào, mẹ Diệp nhìn con trai như vậy mới phì cười, “ Tử Hạo đừng có lo, con bé Tiểu Châu rất khoẻ, mà cả hai đứa bé cũng vậy, đừng có lo lắng quá.”
Ba giờ sau, phòng bệnh viện truyền đến hai tiếng khóc nức nở...đương nhiên còn ai vào đây nữa..
Diệp Tử Hạo ôm hai tay hai đứa bé, vẻ mặt hãnh diện được làm cha đi khoe mọi người trong phòng bệnh, “ Hai cục cưng nhà tôi đó, trông có xinh không?”
Tôi cũng đến chịu...
Nhìn hai đứa bé say ngủ kia, tôi mỉm cười hạnh phúc, dù sao đây cũng là kết thúc có hậu rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Hậu kí..
Không ngờ nó có thể kết thúc nhanh như thế này, đằng nào cũng chỉ là truyện điền văn, không có sóng gió, khó khăn, chỉ là êm đềm, nhẹ nhàng. Mặc dù chỉ mới đi theo nó có ba tháng, dù sao thì cũng là ba tháng học hỏi, ba tháng cố gắng, giờ đây phải chào tạm biệt với đôi bạn trẻ Hạ Ly Châu và Diệp Tử Hạo này. Định viết thêm ngoại truyện nhưng nghĩ lại, dù sao Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân cũng được thừa hưởng tính cách bắt nạt, ăn hiếp từ người cha nào đó, tốt nhất nên để độc giả tự tưởng tượng thì hơn. Bốn con người ấy cho như thế nào đi nữa vẫn sát cánh bên nhau, bởi họ là gia đình, bởi họ đã đánh cược cả đời để yêu.
Thứ 6 ngày 16 tháng 12 năm 2016 tại nơi nào đó
Hoàn chỉnh văn
Mèo Gáy Ham Ăn ( from: Cat & Rooster Farm)
Chẳng lâu sau đại hội thể thao, Tết Nguyên Đán đến.
Lần này, tôi và Diệp Tử Hạo quyết định sẽ nghỉ sớm hơn lịch của trường một ngày để đi mua đồ về biếu Tết cho mọi người, đồng thời cũng mua bánh kẹo giúp cả hai nhà mà mẹ Diệp đã nhờ. Vé tàu là mười giờ sáng cho nên tôi cùng Diệp Tử Hạo đến siêu thị ngay tối hôm qua, không nên chậm trễ thời gian cho ngày mai, hơn thế nữa, khi bọn tôi đi, còn có cái đuôi nhỏ đi theo.
“ Hai người đừng bỏ em lại thế chứ? Anh Mạc Thiên thì có người yêu, tên Hàn Lâm kia cũng chả thấy mặt, chẳng lẽ mọi người định bỏ em một mình ở đây ăn Tết sao? Không được!” Hàn Việt uất ức bám theo, dường như một tấc không rời.
Đại thiếu gia nhà nào đó mặt u ám, tâm trạng không vui cầm bừa mấy gói kẹo trên kệ nhet vào giỏ hàng, kéo tôi đi thật nhanh chóng để về nhà, nhưng nhị thiếu gia họ Hàn không có chịu, bám dai hơn đỉa cho đến tận cửa, “ Ạn Tử Hạo, nếu anh tìm được người cho em lánh nạn qua Tết tốt hơn nhiều, không...không...em liền bắt cóc Tiểu Châu đem về nhà ra mắt cha mẹ đấy! Hai người nói nếu em mà không mang con dâu tương lai về, sẽ không cho em bước chân vào cửa nhà.”
Diệp Tử Hạo trợn mắt, hung hăng nhìn Hàn Việt như muốn nói: Cậu dám?
Thấy vậy, Hàn Việt càng lấn tới, còn nắm tay tôi vỗ vỗ, “ Tiểu Châu, cậu đừng lo. Ba mẹ tôi rất tốt, họ sẽ đối xử với cậu tốt hơn cả người con ruột như tôi đây.”
phút sau...
“ Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng gõ cửa nhà vang lên.
Hải Thiên cố gắng bò ra khỏi giường, lết cái thân đi mở cửa, trong miệng còn khôg ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Cửa vừa mở, Diệp Tử Hạo với khuôn mặt nhăn nhó ném Hàn Việt vào nhà, bỏ lại một câu rồi chạy mất hút, “ Anh Hải Thiên, anh chăm sóc tên này hộ em.”
Vợ Hải Thiên là Ny Ny, bị tiếng động làm tỉnh giấc liền đi xem, đúng lúc nhìn thây cậu sinh viên ngồi trên sàn nhà mình, khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào hệt như em bé vậy, còn người chồng của mình thì đứng như trời trồng nhìn cậu sinh viên.
Là ăn trộm sao? Không thể nào, có thằng nào lịch sự đến nỗi đi ăn trộm mà gõ cửa nhà không =.=
“ Anh yêu, đây là ai thế?” Ny Ny ôm cục tò mò đi đến bên cạnh Hải Thiên.
“ Xin chào anh trai, chị gái, em tên là Hàn Việt, bạn của Diệp Tử Hạo nhà trên đó. Do một số lý do bất lợi mà Tết này em không thể về nhà nên mới đến nhà Diệp Tử Hạo chơi, nhưng ngày mai cả hai người kia đều vê thành phố B, mà lại không an tâm cho em ở một mình trong nhà nên mới nhờ anh Hải Thiên, mong hai anh chị chiếu cố cho em ở đây ít ngày.”
Ny Ny là người Úc mới về thành phố A không lâu, cho nên không am hiểu văn hoá tục lễ ở đây lắm, thì đột nhiên xuất hiện một cậu con trai đáng yêu có thể giới thiệu mọi thứ cho mình, có phải quá lời đi chứ! Cô liền kéo Hàn Việt dậy mời cậu ngồi lên ghế sofa, “ Tốt quá, nếu cậu rảnh thì có thể giới thiệu cho tôi một chút về Tết Nguyên Đán ở đây nhé, chúng tôi rất cảm kích. Hình như Hải Thiên vẫn còn thừa phòng ở tầng dưới, nếu cậu không ngại thì có thể chuyển vào đó ở, được chứ?”
Hai mắt Hàn Việt sáng như sao, tươi cười ôm Ny Ny cảm ơn rối rít, “ Được được, ngày mai em sẽ đưa chị đi tìm hiểu, chị gái thật tốt, cảm ơn hai anh chị rất nhiều.”
Hải Thiên từ nãy tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, cứ đứng trơ mắt nhìn vợ mình vui vẻ nói chuyện với Hàn Việt như thể chị em kết nghĩa, tức đến muốn sộc máu.
Căn hộ nào đó...
“ Anh à, nếu cứ vứt Hàn Việt cho anh Hải Thiên thì có hơi quá không? Đằng nào anh ấy với chị Ny Ny mới cưới nhau được một năm, xem vào đời riêng của người ta như vậy không có hay.” Tôi lo lắng nhìn Diệp Tử Hạo, tay xoa đầu Jack đang chơi bóng.
Nhà tư bản phất tay một cái, “ Em đừng có lo, Hàn Việt rất giỏi lấy lòng người khác, cho dù là anh Hải Thiên hay chị Ny Ny, cậu ta đều có thể thuyết phục được.”
“ Tiểu Châu, không nên cần quá quan tâm đến cậu ta, đi ngủ thôi không mai anh lại phải vác em lên tàu mất.”
Tôi tức đến phồng má ôm lấy Jack, “ Lại vác là như thế nào hả? Anh đã bao giờ từng vác em lên tàu đâu!”
Người nào đó lộ vẻ yêu nghiệt cười xấu xa, “ 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia', em không nhớ sao?”
Tôi đỏ mặt lườm anh, vứt một câu “ Lưu manh!” rồi kéo Jack vào phòng ngủ, không thương tiếc đóng sầm cửa, còn đặc biệt khoá trái kĩ càng.
Diệp Tử Hạo đau lòng muốn rơi lệ, tủi thân bê chăn gối ra ngủ trên ghế sofa, tự mình đi 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia' một mình.
...
Sáng hôm sau, nhờ có Jack ngủ bên cạnh mà tôi được báo thức dậy sớm, đứng dậy đánh răng rửa mặt thì Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, nhìn con người to lớn chen chúc trên cái ghế bé tẹo có chút đau lòng, chiếc chăn sớm nào bị quăng xuống dưới, để vị thiếu gia co ro ôm lấy hai tay. Giờ trời mới vào xuân có chút se lạnh, nếu không đắp chăn ấm thì vẫn dễ dàng bị cảm như thường, cho dù nhà tư bản có mình đồng da sắt đến đâu, vẫn không tránh khỏi bị lạnh.
Bây giờ mới giờ, còn lâu mới phải dậy, Hạ Ly Châu bé nhỏ tôi đâu, một thân vác Diệp Tử Hạo đi vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi mới ra ngoài.
Tôi chạy xuống đại sảnh của khu tìm dây buộc vòng cổ cho Jack để dắt cậu đi dạo, thì gặp cảnh tượng hết sức xa hoa, lộng lẫy: Hàn Việt vắt chân lên, cả thân tựa vào tường ngồi trên ghế, tay cầm dũa móng cố gắng mài móng chân. Nói thật thì nhìn cái cảnh này vào buổi sáng, có chút.........
Jack từ đằng sau tôi chạy ra, ve vẩy cái đuôi đến bên Hàn Việt, nhảy lên liếm mặt cậu, còn “Gâu! Gâu!” hai tiếng.
“ Ô Tiểu Châu, cậu dậy sớm thế, dắt chó đi dạo sao?” Hàn Việt dừng động tác, bỏ chân xuống tươi cười nhìn tôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, đi tới lấy dây xích bên kệ buộc vào vòng cổ cho Jack, “ Cậu không ngủ sao?”
“ Đâu có, do chị Ny Ny muốn đi tìm hiểu truyền thống sớm để chiều còn đi sang Úc chúc Tết cho bố mẹ, nhưng hình như lại bị anh Hải Thiên bắt cóc rồi, mươi lăm phút vẫn chưa thấy xuống.” Hàn nhị thiếu gia đứng lên xoa đầu Jack.
“ Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, cậu cứ lên nhà đi, tôi đi mua chút đồ, tiện thể dẫn Jack ra ngoài, lát quay lại sau.”
Mang hộp cháo hạt dẻ nóng hổi về, cộng thêm cục xương cho Jack, tôi dẫn nó về chung cư, lúc này chị Ny Ny đang ngồi ở đại sản kiểm kê sổ sách, trên người vẫn mặc bộ pyjama bông hình con mèo, “ Ủa chị Ny Ny, hôm nay chị không đi với Hàn Việt nữa sao?”
Chị Ny Ny ngẩng mặt lên, nghe tôi hỏi thế hai má có chút ửng đỏ, “ À, anh Hải Thiên bảo hôm nay có công chuyện phải giải quyết mà sổ sách vẫn cần làm nên chị không đi nữa nên chị ở nhà giúp, không có đi nữa, hì hì.”
“ Vậy chị lên nhà em đi, em mua rất nhiều cháo hạt dẻ đó.”
Chị lập tức xua tay, “ Không cần đâu, em cứ ăn đi, anh Hải Thiên đã nấu cho chị ăn rồi.”
Tôi chào chị rồi dắt Jack lên nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi liền được chứng kiến màn rượt đuổi phải nói là rất rất rất gay gấn giữa nhà tư bản và Hàn Việt, còn thêm yếu tố phụ hoạ mấy cái gối cộng vài đôi tất bay tứ tung.
“ Hàn Việt! Chú ra đây cho anh!”, Diệp Tử Hạo gầm gừ, vẻ mặt đen kịt cùng chỏm râu màu đen gắn lệch trên mép.
Hình như quét hơi bị thiếu keo gắn
“ Anh thử đuổi em đi, em kể bí mật của anh cho Tiểu Châu!” Hàn Việt nhanh chân chạy nấp sau lưng tôi.
Người nào đó nhăn nhó hết cỡ, trên trán xuất hiện rõ ba đường hắc tuyến chạy ngang, “ Chú thử hé miệng một lời nào xem, anh sẽ triệt đường sinh sản của chú!”
=.= Sao mà đe doạ kiểu gì vậy?
Hàn Việt chảy vài giọt mồ hôi, nhưng vẫn không hề ló mặt ra, “ Tiểu Châu, cậu xem anh ta đi, ác như mẹ mình vậy, mình mới có gắn chỏm râu lên thôi mà đã muốn mình không có con nối dõi, cậu phải đòi lại công bằng cho mình đi!”
Nhưng người nào đó chưa kịp đợi tôi giành lại công bằng, đã chạy bán sống bán chết ra ngoài.
Nghĩ lại cái khoảng thời gian 'trẻ trâu' ấy, tôi mới thấy mình thật hạnh phúc ra sao, tuy cả tuôi thanh xuân không có cô bạn gái nào chơi cùng, nhưng lại có được toàn những vị soái ca tính cách như trẻ con, lúc nào cũng chỉ muốn tranh giành nhau, khéo có tới hàng trăm người ghen tị muốn là mình ấy chứ.
Kể từ hồi đó, Hàn Việt phải ra nước ngoài du học, Hàn Lâm và Mạc Thiên thì cũng mất nốt tung tích, riêng chỉ có vị nhà tư bản quấn lấy tôi không rời.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt một cái tôi đã tốt nghiệp, kiếm một công việc tại ngân hàng thương mại cùng, làm cũng chỗ với Diệp Tử Hạo. Bất ngờ đến nỗi mà luac đầu khi tôi nộp hồ sơ xin việc, người đứng đầu bộ phận đó lại là Diệp Tử Hạo, thảo nào anh ta bảo tôi đừng có lo trước khi đi xin việc.
Được một thời gian, công việc cũng ổn định, bọn tôi quyết định sống ở thành phố A, vân ở tại chung cư Thiên Hải, mà hiện giờ, anh Hải Thiên cùng chị Ny Ny đã sớm có cậu con trai hai tuổi tên là Hải Nam. Vừa điển trai giống bố lại vừa ngọt ngào giống mẹ, tôi rất quý Hải Nam, cả nhà tư bản cũng vậy, phải nói chỉ cần cậu bé đó đi đâu, trái tim ai cũng phải thổn thức.
Cuối mùa đông, vào đúng dịp Noel, nhà tư bản đưa tôi ra quảng trường dạo phố, tưởng rằng anh chỉ muốn đi chơi, cho tới khi đám đông nào đó tuan tụm lại vừa nhìn chúng tôi, vừa chỉ lên màn hình TV, tôi cũng theo hướng chỉ của họ mà nhìn lên.
Trên chiếc biển quảng cáo TV lớn tướng cao gần mét, xuất hiện đoạn video nho nhỏ, mà nhân vật chính là Diệp Tử Hạo. Anh nói, “ Hạ Ly Châu, bây giờ đã là năm tháng ngày giờ phút giây kể từ khi anh nhìn thấy một con bé vừa xấu vừa lùn, vừa học dốt, đen đủi thay còn là thanh mai trúc mã của anh. Quái lạ thay, kể từ ngày nhìn thấy con lợn quấn chăn màu hồng được mẹ Hạ bế, anh lại thấy thích nó mới lạ. Anh và nó lớn lên cùng nhau, phải nói rằng cái gì của nó anh cũng biết, chỉ tiếc rằng con bé đó không biết gì về anh hết trơn, ngoại trừ cái vẻ ăn hiếp người ra. Bây giờ con lợn đấy lớn rồi, anh lại cành thích nó hơn, thích bắt nạt nó, trêu chọc rồi cuối cùng mỗi tối ôm nó đi ngủ. Cho tới hôm nay, anh quyết định làm video này, lại còn công bố trước mặt mọi người, e hèm, con lợn Hạ Ly Châu kia,....Anh yêu em! My dear pig, my life without you can't be happy, you're the most beautiful and the most wonderful thing I ever have. You're my happy ending, my forever love.”
Rồi đột nhiên màn hình tắt ngúm, hai má tôi đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước quay sang nhìn người bên cạnh, thì lại chả thấy nhà tư bản đâu. Tôi ngó ngang ngó dọc, vẫn là dòng người đi qua đi lại, từng bông tuyến trên trời vẫn rơi, chỉ thiếu mất một người.
“ Ây ây, gì mà kết thúc nhanh thế, còn đoạn sau nữa cơ mà.”, một người đàn ông lạ mặt đo tới vỗ vai tôi rồi cũng sải bước đi.
Đoạn sau?
Tôi vẫn chưa tiêu hoá được lời người đàn ông kia nói, vòng tay ấm áp trở lại, ôm cả người tôi vào lòng, “ Đúng là còn đoạn sau thật, nhưng chỉ có một mình em được xem thôi.”
Tôi quay người, phát hiện ra Diệp Tử Hạo đang mỉm cười, ánh mắt anh dịu hiền, tràn ngập yêu thương, mà tuyến rơi không ngừng, còn đọng lại trên hàng mi dài mỏng, cả trên mái tóc lẫn chiếc áo khoác xanh.
Tôi chợt rơi nước mắt, đây là con người tôi dành cả tuổi thơ ở bên cạnh, là con người mà tôi không thể tài nào dứt ra được, anh lạnh lùng trong mắt người khác, lại như một đứa trẻ nhõng nhẽo trong mắt tôi, tôi mỉm cười lại, kiễng chân rồi đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ, đủ để sưởi ấm mùa đông lạnh ngắt.
“ Hạ Ly Châu, em chủ động như vậy, có phải mời gọi anh không?”, nhà tư bản đắc ý cười, mày còn rướn lên đầu thách thức.
“ Tử Hạo, mỗi ngày anh đều gọi em là Tiểu Châu, giờ lại gọi cả họ cả tên là sao?”, tôi đặt tay lên phủi bông tuyết trên đầu anh.
Người nào đó làm lơ, hai đôi má nóng bừng, “ Ờ thì...người ta bảo mỗi khi cầu hôn phải gọi cả họ cả tên ra, mất chữ nào trong giấy đăng kí kết hôn là tiếc lắm.”
“ Nãy giờ anh có cầu hôn em hả?”
“ Đương nhiên là có rồi, chỉ là đồ vật đang ở nhà.”
Không đợi tôi trả lời, nhà tư bản một mạch kéo tôi về nhà, nhưng trước đó, để đáp lại sự chủ động vừa nãy, con só nào đó được ăn no thoả mãn mới đeo chiếc nhẫn kim cương sáng chói vào ngón áp út của tôi, hôn lên trán tôi đầy yêu thương, “ Có trốn cũng chả kịp đâu vợ yêu.”
Nhưng những lời đó tôi không nghe thấy, cho người nào đó ăn no mệt quá liền lăn ra ngủ, căn bản sáng sớm dậy mới biết mình đã có chồng rồi =.=
Sau đám cưới, tôi và Diệp Tử Hạo đi tuần trăng mật về liền đi làm như bình thường, căn bản vì con sói nào đó muốn đi tuần trăng mật trong một tháng, nên giờ đây phải đi làm bù chứ sao.
“ Này Tiểu Châu, em cưới được trưởng phòng Diệp đúng là có phúc, haizz, nhìn chị đây này, thanh mai trúc mã thì không có, bạn trai cũng chả lấy một giống, đau lòng tôi ghê gớm.”, chị gái nào đó tỏ vẻ buồn bực nói chuyện với tôi.
“ Ôi dào ơi, bà ơi là bà, người ta mới cưới chồng, bà đừng có ngồi đấy mà luyên thuyên, đi, đi ăn trưa, nhanh lên.”, một chị gái nữa kéo chị gái kia dậy, để một mình tôi lại trong phòng.
Tôi gập sổ sách lại, tắt máy tính rồi đến phòng làm việc của nhà tư bản cùng anh ăn trưa. Lúc tôi đến, Diệp Tử Hạo vẫn còn đang cặm cụi đánh máy, vừa nhìn thấu vợ một phát, mặt cười tươi như hoa chạy đến ôm vợ, còn hôn chụt một cái, căn bản không để ý rằng cửa phòng làm việc của mình là cửa kính, may mà mọi người đã đi ăn trưa.
Tôi mở cặp lồng cơm đã chuẩn bị sẵn ở nhà, chỉ chờ cho nhà tư bản ăn, “ Vợ, hôm nay anh nghe tổng giám đốc nói, vợ anh ấy vừa mới mang thai, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn cho thai phụ, từ mai anh nấu đồ như thế cho em ăn nhé.”
Tôi đang nhai tự nhiên không muốn nhai nữa.
“ Diệp Tử Hạo, em buồn nôn.”, mẹ Hạ từng kể, thức ăn thai phụ là thứ mẹ ghét nhất trần đời, cứ ngửi mùi là lập tức nôn ngay. Tôi khá hơn mẹ một chút, nghe tên đã thấy buồn nôn. =.=
“ Vợ! Đi bệnh viện kiểm tra! Nhanh lên!”, nhà tư bản nghe tôi buồn nôn, đặt đũa xuống không ăn nữa, lập tức kéo tôi dậy.
“ Nhưng mà không phải...”
“ Suỵt suỵt, em đừng nói nào, mình cùng đi.”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể tránh bị Diệp Tử Hạo kéo tôi đi...
“ Chúc mừng anh chị, em bé đã được một tháng, hiện tại rất khoẻ mạnh.”
Tôi lập tức ngân người, Diệp Tử Hạo, mồm anh có phép sao, nói gì cái đó liền thành thật. Chợt, tôi nhớ ra, hoá ra 'cô bạn gái' kia đã quá lâu tôi không thấy mặt.
Ngược lại, nhà tư bản nghe mình sắp làm bố kích động nhảu cẫng lên, hôn bác sĩ một cái vào mà rồi ôm tôi đi, miệng không ngừng hỏi, “ Trai hay gái nhỉ? Không sao, dù là An Hạ hay Thiên Ân thì đều rất xinh đẹp.”
Tôi ngộ ra, hoá ra cái vị Puppy với Kitty từ chiếc vòng tay mà Diệp Tử Hạo 'ăn trộm' là của hai người Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân ý hả? Hoá ra đã lên lế hoạch từ trước, Diệp Tử Hạo đáng ghét.
Buổi tối về, nhà tư bản gọi điện về nhà thông báo cho hai cặp vợ chồng Hạ và Diệp rằng họ sắp được lên chức ông bà, điều hai mẹ dành cho tôi rằng, “ Mai cô lập tức trở về thành phố B cho bọn tôi, bọn tôi không an tâm để cô ở đấy, còn đứa cháu yêu dấu nữa.”
Tôi lườm Diệp Tử Hạo: Lỗi tại anh đấy!
Diệp thiếu cười xấu xa: Lỗi tại hai chúng ta chứ vợ.
Sau đó, nhà tư bản vui vẻ đi khoe với cậu bé Hải Nam đang tập tô tranh dưới đại sảnh, “ Cháu thua cược rồi, chú đã bảo cô Tiểu Châu sẽ có em bé trước khi cháu lên năm tuổi mà, chuẩn bị bảo ba ba cháu miễn phí cho chú hai tháng tiền nhà đi, há há.”
Hải Nam giương đôi mắt lung linh xanh biếc nhìn tôi, “ Cô Tiểu Châu, cô có em bé sao? Đâu cho cháu nghe thử.”
Cậu bé định chạy đến áp tai vào bụng tôi thì bị mãnh liệt đẩy ra, “ Cháu muốn nghe thì đi mà bảo mama sinh thêm em bé, đây là vợ chú rồi.”
“...”, khụ khụ, mất mặt quá.
Mấy tháng sau, Diệp Tử Hạo đưa tôi đi khám thai, là sinh đôi, hơn nữa còn là thai long phượng.
Trong khi tôi đau khổ nghĩ mình sẽ béo như thế nào, thì Diệp Tử Hạo hết sức vui mình như đào được mỏ vàng, “ Không hổ là con của anh, bây giờ vừ có cả An Hạ lẫn Thiên Ân, vợ, cực khổ cho em rồi.”
Cuối tháng sáu, mùa hè nóng bức, tôi được đẩy vào phòng sinh.
Diệp Tử Hạo bồn chồn lo lắng đến không ngồi yên được, chỉ hận không thể đập cửa xông vào, mẹ Diệp nhìn con trai như vậy mới phì cười, “ Tử Hạo đừng có lo, con bé Tiểu Châu rất khoẻ, mà cả hai đứa bé cũng vậy, đừng có lo lắng quá.”
Ba giờ sau, phòng bệnh viện truyền đến hai tiếng khóc nức nở...đương nhiên còn ai vào đây nữa..
Diệp Tử Hạo ôm hai tay hai đứa bé, vẻ mặt hãnh diện được làm cha đi khoe mọi người trong phòng bệnh, “ Hai cục cưng nhà tôi đó, trông có xinh không?”
Tôi cũng đến chịu...
Nhìn hai đứa bé say ngủ kia, tôi mỉm cười hạnh phúc, dù sao đây cũng là kết thúc có hậu rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Hậu kí..
Không ngờ nó có thể kết thúc nhanh như thế này, đằng nào cũng chỉ là truyện điền văn, không có sóng gió, khó khăn, chỉ là êm đềm, nhẹ nhàng. Mặc dù chỉ mới đi theo nó có ba tháng, dù sao thì cũng là ba tháng học hỏi, ba tháng cố gắng, giờ đây phải chào tạm biệt với đôi bạn trẻ Hạ Ly Châu và Diệp Tử Hạo này. Định viết thêm ngoại truyện nhưng nghĩ lại, dù sao Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân cũng được thừa hưởng tính cách bắt nạt, ăn hiếp từ người cha nào đó, tốt nhất nên để độc giả tự tưởng tượng thì hơn. Bốn con người ấy cho như thế nào đi nữa vẫn sát cánh bên nhau, bởi họ là gia đình, bởi họ đã đánh cược cả đời để yêu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chẳng lâu sau đại hội thể thao, Tết Nguyên Đán đến.
Lần này, tôi và Diệp Tử Hạo quyết định sẽ nghỉ sớm hơn lịch của trường một ngày để đi mua đồ về biếu Tết cho mọi người, đồng thời cũng mua bánh kẹo giúp cả hai nhà mà mẹ Diệp đã nhờ. Vé tàu là mười giờ sáng cho nên tôi cùng Diệp Tử Hạo đến siêu thị ngay tối hôm qua, không nên chậm trễ thời gian cho ngày mai, hơn thế nữa, khi bọn tôi đi, còn có cái đuôi nhỏ đi theo.
“ Hai người đừng bỏ em lại thế chứ? Anh Mạc Thiên thì có người yêu, tên Hàn Lâm kia cũng chả thấy mặt, chẳng lẽ mọi người định bỏ em một mình ở đây ăn Tết sao? Không được!” Hàn Việt uất ức bám theo, dường như một tấc không rời.
Đại thiếu gia nhà nào đó mặt u ám, tâm trạng không vui cầm bừa mấy gói kẹo trên kệ nhet vào giỏ hàng, kéo tôi đi thật nhanh chóng để về nhà, nhưng nhị thiếu gia họ Hàn không có chịu, bám dai hơn đỉa cho đến tận cửa, “ Ạn Tử Hạo, nếu anh tìm được người cho em lánh nạn qua Tết tốt hơn nhiều, không...không...em liền bắt cóc Tiểu Châu đem về nhà ra mắt cha mẹ đấy! Hai người nói nếu em mà không mang con dâu tương lai về, sẽ không cho em bước chân vào cửa nhà.”
Diệp Tử Hạo trợn mắt, hung hăng nhìn Hàn Việt như muốn nói: Cậu dám?
Thấy vậy, Hàn Việt càng lấn tới, còn nắm tay tôi vỗ vỗ, “ Tiểu Châu, cậu đừng lo. Ba mẹ tôi rất tốt, họ sẽ đối xử với cậu tốt hơn cả người con ruột như tôi đây.”
5 phút sau...
“ Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng gõ cửa nhà vang lên.
Hải Thiên cố gắng bò ra khỏi giường, lết cái thân đi mở cửa, trong miệng còn khôg ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Cửa vừa mở, Diệp Tử Hạo với khuôn mặt nhăn nhó ném Hàn Việt vào nhà, bỏ lại một câu rồi chạy mất hút, “ Anh Hải Thiên, anh chăm sóc tên này hộ em.”
Vợ Hải Thiên là Ny Ny, bị tiếng động làm tỉnh giấc liền đi xem, đúng lúc nhìn thây cậu sinh viên ngồi trên sàn nhà mình, khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào hệt như em bé vậy, còn người chồng của mình thì đứng như trời trồng nhìn cậu sinh viên.
Là ăn trộm sao? Không thể nào, có thằng nào lịch sự đến nỗi đi ăn trộm mà gõ cửa nhà không =.=
“ Anh yêu, đây là ai thế?” Ny Ny ôm cục tò mò đi đến bên cạnh Hải Thiên.
“ Xin chào anh trai, chị gái, em tên là Hàn Việt, bạn của Diệp Tử Hạo nhà trên đó. Do một số lý do bất lợi mà Tết này em không thể về nhà nên mới đến nhà Diệp Tử Hạo chơi, nhưng ngày mai cả hai người kia đều vê thành phố B, mà lại không an tâm cho em ở một mình trong nhà nên mới nhờ anh Hải Thiên, mong hai anh chị chiếu cố cho em ở đây ít ngày.”
Ny Ny là người Úc mới về thành phố A không lâu, cho nên không am hiểu văn hoá tục lễ ở đây lắm, thì đột nhiên xuất hiện một cậu con trai đáng yêu có thể giới thiệu mọi thứ cho mình, có phải quá lời đi chứ! Cô liền kéo Hàn Việt dậy mời cậu ngồi lên ghế sofa, “ Tốt quá, nếu cậu rảnh thì có thể giới thiệu cho tôi một chút về Tết Nguyên Đán ở đây nhé, chúng tôi rất cảm kích. Hình như Hải Thiên vẫn còn thừa phòng ở tầng dưới, nếu cậu không ngại thì có thể chuyển vào đó ở, được chứ?”
Hai mắt Hàn Việt sáng như sao, tươi cười ôm Ny Ny cảm ơn rối rít, “ Được được, ngày mai em sẽ đưa chị đi tìm hiểu, chị gái thật tốt, cảm ơn hai anh chị rất nhiều.”
Hải Thiên từ nãy tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, cứ đứng trơ mắt nhìn vợ mình vui vẻ nói chuyện với Hàn Việt như thể chị em kết nghĩa, tức đến muốn sộc máu.
Căn hộ nào đó...
“ Anh à, nếu cứ vứt Hàn Việt cho anh Hải Thiên thì có hơi quá không? Đằng nào anh ấy với chị Ny Ny mới cưới nhau được một năm, xem vào đời riêng của người ta như vậy không có hay.” Tôi lo lắng nhìn Diệp Tử Hạo, tay xoa đầu Jack đang chơi bóng.
Nhà tư bản phất tay một cái, “ Em đừng có lo, Hàn Việt rất giỏi lấy lòng người khác, cho dù là anh Hải Thiên hay chị Ny Ny, cậu ta đều có thể thuyết phục được.”
“ Tiểu Châu, không nên cần quá quan tâm đến cậu ta, đi ngủ thôi không mai anh lại phải vác em lên tàu mất.”
Tôi tức đến phồng má ôm lấy Jack, “ Lại vác là như thế nào hả? Anh đã bao giờ từng vác em lên tàu đâu!”
Người nào đó lộ vẻ yêu nghiệt cười xấu xa, “ 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia', em không nhớ sao?”
Tôi đỏ mặt lườm anh, vứt một câu “ Lưu manh!” rồi kéo Jack vào phòng ngủ, không thương tiếc đóng sầm cửa, còn đặc biệt khoá trái kĩ càng.
Diệp Tử Hạo đau lòng muốn rơi lệ, tủi thân bê chăn gối ra ngủ trên ghế sofa, tự mình đi 'Chuyến tàu giấc mơ của Diệp thiếu gia' một mình.
...
Sáng hôm sau, nhờ có Jack ngủ bên cạnh mà tôi được báo thức dậy sớm, đứng dậy đánh răng rửa mặt thì Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, nhìn con người to lớn chen chúc trên cái ghế bé tẹo có chút đau lòng, chiếc chăn sớm nào bị quăng xuống dưới, để vị thiếu gia co ro ôm lấy hai tay. Giờ trời mới vào xuân có chút se lạnh, nếu không đắp chăn ấm thì vẫn dễ dàng bị cảm như thường, cho dù nhà tư bản có mình đồng da sắt đến đâu, vẫn không tránh khỏi bị lạnh.
Bây giờ mới 6 giờ, còn lâu mới phải dậy, Hạ Ly Châu bé nhỏ tôi đâu, một thân vác Diệp Tử Hạo đi vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi mới ra ngoài.
Tôi chạy xuống đại sảnh của khu tìm dây buộc vòng cổ cho Jack để dắt cậu đi dạo, thì gặp cảnh tượng hết sức xa hoa, lộng lẫy: Hàn Việt vắt chân lên, cả thân tựa vào tường ngồi trên ghế, tay cầm dũa móng cố gắng mài móng chân. Nói thật thì nhìn cái cảnh này vào buổi sáng, có chút.........
Jack từ đằng sau tôi chạy ra, ve vẩy cái đuôi đến bên Hàn Việt, nhảy lên liếm mặt cậu, còn “Gâu! Gâu!” hai tiếng.
“ Ô Tiểu Châu, cậu dậy sớm thế, dắt chó đi dạo sao?” Hàn Việt dừng động tác, bỏ chân xuống tươi cười nhìn tôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, đi tới lấy dây xích bên kệ buộc vào vòng cổ cho Jack, “ Cậu không ngủ sao?”
“ Đâu có, do chị Ny Ny muốn đi tìm hiểu truyền thống sớm để chiều còn đi sang Úc chúc Tết cho bố mẹ, nhưng hình như lại bị anh Hải Thiên bắt cóc rồi, mươi lăm phút vẫn chưa thấy xuống.” Hàn nhị thiếu gia đứng lên xoa đầu Jack.
“ Diệp Tử Hạo vẫn chưa dậy, cậu cứ lên nhà đi, tôi đi mua chút đồ, tiện thể dẫn Jack ra ngoài, lát quay lại sau.”
Mang hộp cháo hạt dẻ nóng hổi về, cộng thêm cục xương cho Jack, tôi dẫn nó về chung cư, lúc này chị Ny Ny đang ngồi ở đại sản kiểm kê sổ sách, trên người vẫn mặc bộ pyjama bông hình con mèo, “ Ủa chị Ny Ny, hôm nay chị không đi với Hàn Việt nữa sao?”
Chị Ny Ny ngẩng mặt lên, nghe tôi hỏi thế hai má có chút ửng đỏ, “ À, anh Hải Thiên bảo hôm nay có công chuyện phải giải quyết mà sổ sách vẫn cần làm nên chị không đi nữa nên chị ở nhà giúp, không có đi nữa, hì hì.”
“ Vậy chị lên nhà em đi, em mua rất nhiều cháo hạt dẻ đó.”
Chị lập tức xua tay, “ Không cần đâu, em cứ ăn đi, anh Hải Thiên đã nấu cho chị ăn rồi.”
Tôi chào chị rồi dắt Jack lên nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi liền được chứng kiến màn rượt đuổi phải nói là rất rất rất gay gấn giữa nhà tư bản và Hàn Việt, còn thêm yếu tố phụ hoạ mấy cái gối cộng vài đôi tất bay tứ tung.
“ Hàn Việt! Chú ra đây cho anh!”, Diệp Tử Hạo gầm gừ, vẻ mặt đen kịt cùng chỏm râu màu đen gắn lệch trên mép.
Hình như quét hơi bị thiếu keo gắn
“ Anh thử đuổi em đi, em kể bí mật của anh cho Tiểu Châu!” Hàn Việt nhanh chân chạy nấp sau lưng tôi.
Người nào đó nhăn nhó hết cỡ, trên trán xuất hiện rõ ba đường hắc tuyến chạy ngang, “ Chú thử hé miệng một lời nào xem, anh sẽ triệt đường sinh sản của chú!”
=.= Sao mà đe doạ kiểu gì vậy?
Hàn Việt chảy vài giọt mồ hôi, nhưng vẫn không hề ló mặt ra, “ Tiểu Châu, cậu xem anh ta đi, ác như mẹ mình vậy, mình mới có gắn chỏm râu lên thôi mà đã muốn mình không có con nối dõi, cậu phải đòi lại công bằng cho mình đi!”
Nhưng người nào đó chưa kịp đợi tôi giành lại công bằng, đã chạy bán sống bán chết ra ngoài.
Nghĩ lại cái khoảng thời gian 'trẻ trâu' ấy, tôi mới thấy mình thật hạnh phúc ra sao, tuy cả tuôi thanh xuân không có cô bạn gái nào chơi cùng, nhưng lại có được toàn những vị soái ca tính cách như trẻ con, lúc nào cũng chỉ muốn tranh giành nhau, khéo có tới hàng trăm người ghen tị muốn là mình ấy chứ.
Kể từ hồi đó, Hàn Việt phải ra nước ngoài du học, Hàn Lâm và Mạc Thiên thì cũng mất nốt tung tích, riêng chỉ có vị nhà tư bản quấn lấy tôi không rời.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt một cái tôi đã tốt nghiệp, kiếm một công việc tại ngân hàng thương mại cùng, làm cũng chỗ với Diệp Tử Hạo. Bất ngờ đến nỗi mà luac đầu khi tôi nộp hồ sơ xin việc, người đứng đầu bộ phận đó lại là Diệp Tử Hạo, thảo nào anh ta bảo tôi đừng có lo trước khi đi xin việc.
Được một thời gian, công việc cũng ổn định, bọn tôi quyết định sống ở thành phố A, vân ở tại chung cư Thiên Hải, mà hiện giờ, anh Hải Thiên cùng chị Ny Ny đã sớm có cậu con trai hai tuổi tên là Hải Nam. Vừa điển trai giống bố lại vừa ngọt ngào giống mẹ, tôi rất quý Hải Nam, cả nhà tư bản cũng vậy, phải nói chỉ cần cậu bé đó đi đâu, trái tim ai cũng phải thổn thức.
Cuối mùa đông, vào đúng dịp Noel, nhà tư bản đưa tôi ra quảng trường dạo phố, tưởng rằng anh chỉ muốn đi chơi, cho tới khi đám đông nào đó tuan tụm lại vừa nhìn chúng tôi, vừa chỉ lên màn hình TV, tôi cũng theo hướng chỉ của họ mà nhìn lên.
Trên chiếc biển quảng cáo TV lớn tướng cao gần 5 mét, xuất hiện đoạn video nho nhỏ, mà nhân vật chính là Diệp Tử Hạo. Anh nói, “ Hạ Ly Châu, bây giờ đã là 24 năm 10 tháng 30 ngày 40 giờ 28 phút 12 giây kể từ khi anh nhìn thấy một con bé vừa xấu vừa lùn, vừa học dốt, đen đủi thay còn là thanh mai trúc mã của anh. Quái lạ thay, kể từ ngày nhìn thấy con lợn quấn chăn màu hồng được mẹ Hạ bế, anh lại thấy thích nó mới lạ. Anh và nó lớn lên cùng nhau, phải nói rằng cái gì của nó anh cũng biết, chỉ tiếc rằng con bé đó không biết gì về anh hết trơn, ngoại trừ cái vẻ ăn hiếp người ra. Bây giờ con lợn đấy lớn rồi, anh lại cành thích nó hơn, thích bắt nạt nó, trêu chọc rồi cuối cùng mỗi tối ôm nó đi ngủ. Cho tới hôm nay, anh quyết định làm video này, lại còn công bố trước mặt mọi người, e hèm, con lợn Hạ Ly Châu kia,....Anh yêu em! My dear pig, my life without you can't be happy, you're the most beautiful and the most wonderful thing I ever have. You're my happy ending, my forever love.”
Rồi đột nhiên màn hình tắt ngúm, hai má tôi đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước quay sang nhìn người bên cạnh, thì lại chả thấy nhà tư bản đâu. Tôi ngó ngang ngó dọc, vẫn là dòng người đi qua đi lại, từng bông tuyến trên trời vẫn rơi, chỉ thiếu mất một người.
“ Ây ây, gì mà kết thúc nhanh thế, còn đoạn sau nữa cơ mà.”, một người đàn ông lạ mặt đo tới vỗ vai tôi rồi cũng sải bước đi.
Đoạn sau?
Tôi vẫn chưa tiêu hoá được lời người đàn ông kia nói, vòng tay ấm áp trở lại, ôm cả người tôi vào lòng, “ Đúng là còn đoạn sau thật, nhưng chỉ có một mình em được xem thôi.”
Tôi quay người, phát hiện ra Diệp Tử Hạo đang mỉm cười, ánh mắt anh dịu hiền, tràn ngập yêu thương, mà tuyến rơi không ngừng, còn đọng lại trên hàng mi dài mỏng, cả trên mái tóc lẫn chiếc áo khoác xanh.
Tôi chợt rơi nước mắt, đây là con người tôi dành cả tuổi thơ ở bên cạnh, là con người mà tôi không thể tài nào dứt ra được, anh lạnh lùng trong mắt người khác, lại như một đứa trẻ nhõng nhẽo trong mắt tôi, tôi mỉm cười lại, kiễng chân rồi đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ, đủ để sưởi ấm mùa đông lạnh ngắt.
“ Hạ Ly Châu, em chủ động như vậy, có phải mời gọi anh không?”, nhà tư bản đắc ý cười, mày còn rướn lên đầu thách thức.
“ Tử Hạo, mỗi ngày anh đều gọi em là Tiểu Châu, giờ lại gọi cả họ cả tên là sao?”, tôi đặt tay lên phủi bông tuyết trên đầu anh.
Người nào đó làm lơ, hai đôi má nóng bừng, “ Ờ thì...người ta bảo mỗi khi cầu hôn phải gọi cả họ cả tên ra, mất chữ nào trong giấy đăng kí kết hôn là tiếc lắm.”
“ Nãy giờ anh có cầu hôn em hả?”
“ Đương nhiên là có rồi, chỉ là đồ vật đang ở nhà.”
Không đợi tôi trả lời, nhà tư bản một mạch kéo tôi về nhà, nhưng trước đó, để đáp lại sự chủ động vừa nãy, con só nào đó được ăn no thoả mãn mới đeo chiếc nhẫn kim cương sáng chói vào ngón áp út của tôi, hôn lên trán tôi đầy yêu thương, “ Có trốn cũng chả kịp đâu vợ yêu.”
Nhưng những lời đó tôi không nghe thấy, cho người nào đó ăn no mệt quá liền lăn ra ngủ, căn bản sáng sớm dậy mới biết mình đã có chồng rồi =.=
*
Sau đám cưới, tôi và Diệp Tử Hạo đi tuần trăng mật về liền đi làm như bình thường, căn bản vì con sói nào đó muốn đi tuần trăng mật trong một tháng, nên giờ đây phải đi làm bù chứ sao.
“ Này Tiểu Châu, em cưới được trưởng phòng Diệp đúng là có phúc, haizz, nhìn chị đây này, thanh mai trúc mã thì không có, bạn trai cũng chả lấy một giống, đau lòng tôi ghê gớm.”, chị gái nào đó tỏ vẻ buồn bực nói chuyện với tôi.
“ Ôi dào ơi, bà ơi là bà, người ta mới cưới chồng, bà đừng có ngồi đấy mà luyên thuyên, đi, đi ăn trưa, nhanh lên.”, một chị gái nữa kéo chị gái kia dậy, để một mình tôi lại trong phòng.
Tôi gập sổ sách lại, tắt máy tính rồi đến phòng làm việc của nhà tư bản cùng anh ăn trưa. Lúc tôi đến, Diệp Tử Hạo vẫn còn đang cặm cụi đánh máy, vừa nhìn thấu vợ một phát, mặt cười tươi như hoa chạy đến ôm vợ, còn hôn chụt một cái, căn bản không để ý rằng cửa phòng làm việc của mình là cửa kính, may mà mọi người đã đi ăn trưa.
Tôi mở cặp lồng cơm đã chuẩn bị sẵn ở nhà, chỉ chờ cho nhà tư bản ăn, “ Vợ, hôm nay anh nghe tổng giám đốc nói, vợ anh ấy vừa mới mang thai, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn cho thai phụ, từ mai anh nấu đồ như thế cho em ăn nhé.”
Tôi đang nhai tự nhiên không muốn nhai nữa.
“ Diệp Tử Hạo, em buồn nôn.”, mẹ Hạ từng kể, thức ăn thai phụ là thứ mẹ ghét nhất trần đời, cứ ngửi mùi là lập tức nôn ngay. Tôi khá hơn mẹ một chút, nghe tên đã thấy buồn nôn. =.=
“ Vợ! Đi bệnh viện kiểm tra! Nhanh lên!”, nhà tư bản nghe tôi buồn nôn, đặt đũa xuống không ăn nữa, lập tức kéo tôi dậy.
“ Nhưng mà không phải...”
“ Suỵt suỵt, em đừng nói nào, mình cùng đi.”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể tránh bị Diệp Tử Hạo kéo tôi đi...
“ Chúc mừng anh chị, em bé đã được một tháng, hiện tại rất khoẻ mạnh.”
Tôi lập tức ngân người, Diệp Tử Hạo, mồm anh có phép sao, nói gì cái đó liền thành thật. Chợt, tôi nhớ ra, hoá ra 'cô bạn gái' kia đã quá lâu tôi không thấy mặt.
Ngược lại, nhà tư bản nghe mình sắp làm bố kích động nhảu cẫng lên, hôn bác sĩ một cái vào mà rồi ôm tôi đi, miệng không ngừng hỏi, “ Trai hay gái nhỉ? Không sao, dù là An Hạ hay Thiên Ân thì đều rất xinh đẹp.”
Tôi ngộ ra, hoá ra cái vị Puppy với Kitty từ chiếc vòng tay mà Diệp Tử Hạo 'ăn trộm' là của hai người Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân ý hả? Hoá ra đã lên lế hoạch từ trước, Diệp Tử Hạo đáng ghét.
Buổi tối về, nhà tư bản gọi điện về nhà thông báo cho hai cặp vợ chồng Hạ và Diệp rằng họ sắp được lên chức ông bà, điều hai mẹ dành cho tôi rằng, “ Mai cô lập tức trở về thành phố B cho bọn tôi, bọn tôi không an tâm để cô ở đấy, còn đứa cháu yêu dấu nữa.”
Tôi lườm Diệp Tử Hạo: Lỗi tại anh đấy!
Diệp thiếu cười xấu xa: Lỗi tại hai chúng ta chứ vợ.
Sau đó, nhà tư bản vui vẻ đi khoe với cậu bé Hải Nam đang tập tô tranh dưới đại sảnh, “ Cháu thua cược rồi, chú đã bảo cô Tiểu Châu sẽ có em bé trước khi cháu lên năm tuổi mà, chuẩn bị bảo ba ba cháu miễn phí cho chú hai tháng tiền nhà đi, há há.”
Hải Nam giương đôi mắt lung linh xanh biếc nhìn tôi, “ Cô Tiểu Châu, cô có em bé sao? Đâu cho cháu nghe thử.”
Cậu bé định chạy đến áp tai vào bụng tôi thì bị mãnh liệt đẩy ra, “ Cháu muốn nghe thì đi mà bảo mama sinh thêm em bé, đây là vợ chú rồi.”
“...”, khụ khụ, mất mặt quá.
Mấy tháng sau, Diệp Tử Hạo đưa tôi đi khám thai, là sinh đôi, hơn nữa còn là thai long phượng.
Trong khi tôi đau khổ nghĩ mình sẽ béo như thế nào, thì Diệp Tử Hạo hết sức vui mình như đào được mỏ vàng, “ Không hổ là con của anh, bây giờ vừ có cả An Hạ lẫn Thiên Ân, vợ, cực khổ cho em rồi.”
Cuối tháng sáu, mùa hè nóng bức, tôi được đẩy vào phòng sinh.
Diệp Tử Hạo bồn chồn lo lắng đến không ngồi yên được, chỉ hận không thể đập cửa xông vào, mẹ Diệp nhìn con trai như vậy mới phì cười, “ Tử Hạo đừng có lo, con bé Tiểu Châu rất khoẻ, mà cả hai đứa bé cũng vậy, đừng có lo lắng quá.”
Ba giờ sau, phòng bệnh viện truyền đến hai tiếng khóc nức nở...đương nhiên còn ai vào đây nữa..
Diệp Tử Hạo ôm hai tay hai đứa bé, vẻ mặt hãnh diện được làm cha đi khoe mọi người trong phòng bệnh, “ Hai cục cưng nhà tôi đó, trông có xinh không?”
Tôi cũng đến chịu...
Nhìn hai đứa bé say ngủ kia, tôi mỉm cười hạnh phúc, dù sao đây cũng là kết thúc có hậu rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Hậu kí..
Không ngờ nó có thể kết thúc nhanh như thế này, đằng nào cũng chỉ là truyện điền văn, không có sóng gió, khó khăn, chỉ là êm đềm, nhẹ nhàng. Mặc dù chỉ mới đi theo nó có ba tháng, dù sao thì cũng là ba tháng học hỏi, ba tháng cố gắng, giờ đây phải chào tạm biệt với đôi bạn trẻ Hạ Ly Châu và Diệp Tử Hạo này. Định viết thêm ngoại truyện nhưng nghĩ lại, dù sao Diệp An Hạ và Diệp Thiên Ân cũng được thừa hưởng tính cách bắt nạt, ăn hiếp từ người cha nào đó, tốt nhất nên để độc giả tự tưởng tượng thì hơn. Bốn con người ấy cho như thế nào đi nữa vẫn sát cánh bên nhau, bởi họ là gia đình, bởi họ đã đánh cược cả đời để yêu.