Editor: Dứa
Liễu Uyên miễn cưỡng đưa Khương Anh trở về Khương phủ, dùng cơm trưa tại Khương phủ, sau đó vội vàng hồi cung xử lý chính sự. Khương Anh nhìn hắn rời đi, trong đầu hiện lên hình ảnh sợi dây cầu phúc sắp bay lên trời…
Bạch Phù nhìn nàng: “Mặt ngài hơi đỏ lên vì nóng, Bệ hạ đã sai người chuẩn bị băng và đưa tới, hiện tại sẽ chuyển đến phòng ngài, mùa hè nóng bức đến rồi.”
Khương Anh: “… Ngươi thật đáng ghét.”
“…”
Bạch Phù sợ ngây người, chỉ đặt một khối băng cũng đáng ghét? Vậy Bệ hạ còn đưa băng tới đây, không phải sẽ bị ngài ghét đến chết sao!
Khương Anh không muốn nhiều lời, xoay người rời đi. Ban đêm lúc nghỉ ngơi nàng đã có một giấc mơ khó tin. Trong mơ Thái hậu đuổi theo nàng đòi Mãn Mãn, cứ thế đuổi theo nàng suốt đêm. Ngày hôm sau nàng mệt mỏi mở mắt, khóc không ra nước mắt, suy nghĩ việc nhắc lại chuyện đó với Liễu Uyên.
May mắn thay, nàng không thiếu cơ hội gặp mặt Liễu Uyên, vì mỗi ngày Liễu Uyên đều tới, thiếu một ngày cũng không được. Mùa hè nóng bức ập đến, mặt đất bốc hơi dưới cái nắng thiêu đốt, khắp nơi nóng bức ngột ngạt, Liễu Uyên vẫn không thay đổi, có khi một ngày đến hai lần.
Khương Anh đang ngồi bên cửa sổ, tùy ý phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay, xuyên qua cửa sổ đang mở, nhìn thấy Liễu Uyên cất bước tới. Bộ quần áo lộng lẫy phô trương phóng túng, đôi mắt tràn đầy năng lượng, nàng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Liễu Uyên. Khi đó Liễu Uyên vẫn là một thiếu niên, thậm chí còn sặc sỡ loá mắt hơn cả hiện tại, lúc ấy nàng đã nghĩ, không biết hào quang như vậy sẽ rơi vào ai tay.
Một bóng người đi đến đứng bên cạnh: “Sao A Anh lại tự mình quạt?”
Liễu Uyên dùng hai ngón tay rút cây quạt nhỏ ra cầm trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, gió mát chậm rãi phất qua đáy lòng Khương Anh. Khương Anh nói: “Trời nóng, Bệ hạ có thời gian thì nghỉ ngơi chút đi, cần gì phải tới đây?”
Liễu Uyên cười nói: “Trẫm muốn gặp A Anh.”
“Nhất định phải gặp mỗi ngày sao?”
“Đó là điều đương nhiên, hôm nay không gặp thì ngày mai phải gặp.”
Còn có bao nhiêu ngày mai đâu, Liễu Uyên đã biết quý trọng cuộc sống. Không phải hắn chưa từng thấy các đại thần trong triều sống chung với phu nhân và bọn trẻ, hắn cũng muốn trải qua cuộc sống như vậy với Khương Anh và Mãn Mãn. Huống chi hai người đã đánh mất sáu năm rồi, hắn không muốn bỏ lỡ một ngày nào nữa.
Khương Anh không ngăn được, nên cũng không ngăn cản nữa, dứt khoát nói thẳng chuyện của Thái hậu: “Bệ hạ, lúc trước ta đã đề cập tới việc Thái hậu muốn gặp Mãn Mãn, Bệ hạ không cho phép Thái hậu gặp Mãn Mãn, nhưng Mãn Mãn là hoàng tôn của Thái hậu. Mỗi ngày Thái hậu đều nhớ mong, không bằng để Thái hậu tới Khương phủ thăm Mãn Mãn đi.”
Điều Khương Anh muốn là xoa dịu mối quan hệ giữa hai bên, nhưng điều mà Liễu Uyên muốn lại là: “Nghe lời A Anh, A Anh muốn làm thế nào thì cứ làm như thế.”
“Bệ hạ sẽ không tức giận chứ?”
“Tại sao trẫm phải tức giận, chỉ cần A Anh không tức giận là được.”
“Bệ hạ tin tưởng ta thật.” Khương Anh thấy hắn vẫn quạt cho mình, nàng vươn tay giật lấy, ném sang một bên: “Cũng không nóng lắm.”Liễu Uyên liếc nhìn khối băng giải nhiệt cách đó không xa, không ép buộc nữa, thấy nửa chiếc khăn lộ ra từ trong tay áo Khương Anh, hắn dùng tay rút ra, một chiếc khăn thêu hoa hải đường. Hắn cau mày, đặt bừa sang một bên: “Ôn Thư Thanh tặng sao?”
Khương Anh gật đầu, Liễu Uyên cười nói: “Trẫm cũng có một chiếc.” Hắn lấy từ trong tay áo rộng ra một chiếc khăn, cũng thêu hải đường, trông có vẻ hơi cũ: “A Anh có biết chiếc khăn này của ai không?”
Năm xưa Khương Anh còn tưởng nó là của Ôn Thư Thanh, bởi vì nàng từng nhìn thấy chiếc khăn này xuất hiện trên tay Liễu Uyên khi ở thao trường, tự cho rằng Liễu Uyên có tình cảm sâu đậm với Ôn Thư Thanh, nhưng hiện tại nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy: “Ta từng nghe Thư Thanh nói, nàng bị mất khăn, thân vệ của Bệ hạ nhặt được, Bệ hạ đã trả lại cho nàng, đây nhất định không phải của Thư Thanh.”
Khương Anh chần chừ: “Chẳng lẽ là của Trưởng Công chúa?”
“Trẫm giữ đồ của hoàng muội làm gì?” - Giọng điệu Liễu Uyên buồn bã.
Khương Anh sửng sốt, chuyện này không đúng, không phải của Ôn Thư Thanh, cũng không phải của Trưởng Công chúa, vậy chẳng lẽ là của nàng?
Đầu óc của Khương Anh biến thành bột nhão, chỉ cảm thấy chuyện năm đó trộn lẫn vào nhau, sắp xếp thế nào cũng không hiểu. Liễu Uyên nói: “A Anh thật hồ đồ, chiếc khăn này tất nhiên là của A Anh, về phần Ôn Thư Thanh, nàng ta không chỉ giấu nàng một chuyện.”
Năm đó, Khương Anh cùng Trưởng Công chúa đi dự yến tiệc trong cung, giữa chừng có theo Trưởng Công chúa ra khỏi điện đi tìm Liễu Uyên. Hai người tiến vào thiên điện, tình cờ nhìn thấy bộ quần áo ướt Triệu Lang trung vừa thay, quả thực Khương Anh đã không cẩn thận làm rơi khăn dưới đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sau đó, nàng và Trưởng Công chúa ra khỏi điện, gặp Liễu Uyên. Hai người vội vã chạm mặt, nàng rời đi cùng Trưởng Công chúa, lại không biết sau khi nàng rời đi, Liễu Uyên đã đến thiên điện nhặt chiếc khăn của nàng và giấu đi.
Liễu Uyên ra khỏi điện, bàn tay lớn nắm chặt chiếc khăn tay của nàng trong tay áo, khi tới ngã rẽ quay đầu nhìn lại, hắn thấy Ôn Thư Thanh tiến vào điện, hắn vẫn luôn không thèm để ý đến Ôn Thư Thanh, nên cũng mặc kệ nàng.
“Thân vệ của trẫm nhặt được khăn tay của nàng ta, trẫm cũng trả lại cho nàng ta rồi, sau đó nàng ta tiến vào thiên điện, ném khăn lên quần áo của Triệu Tuyên.” Liễu Uyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Khương Anh: “Nàng đang thắc mắc tại sao Ôn Thư Thanh lại tiến vào thiên điện đúng không?”
Khương Anh nói theo bản năng: “Vì An Vương điện hạ?”
Liễu Uyên gật đầu, đêm đó hắn lệnh cho Triệu Lang trung đi thay quần áo, mặc dù hắn và Triệu Lang trung cùng rời khỏi yến tiệc, nhưng ra khỏi cửa điện, hắn liền đi hóng gió một mình, ngược lại An Vương tới góp vui, dẫn Triệu Tuyên đi theo.
“Nếu hiện tại A Anh hỏi Ôn Thư Thanh về chiếc khăn đó, nàng ta sẽ không lấy ra được.”
Lúc này trong lòng Khương Anh tràn ngập cảm xúc lẫn lộn: “Thư Thanh không nhắc tới, bởi vì cảm thấy không có ảnh hưởng gì, nàng cũng không biết mình nhầm thành Triệu Lang trung.”
“Một chiếc khăn không thể có bao nhiêu tác dụng, suy cho cùng chính Triệu Lang trung phải lòng hoàng muội nên mới cầu thân với phụ hoàng, món nợ rối mù giữa hắn, hoàng muội và Dương Văn Châu không thể tính rõ được.”
Khương Anh cướp lấy chiếc khăn trong tay Liễu Uyên nhìn xem: “Những chiếc khăn đó giống nhau như đúc, làm sao Bệ hạ biết chiếc khăn ngài nhặt được là của ta?”
“A Anh coi thường trẫm rồi, trẫm tiếp xúc với hoàng muội và Ôn Thư Thanh, đều từng ngửi thấy mùi huân hương trên người các nàng, nên khăn cũng dính đầy mùi thơm, chỉ có A Anh là không có. Huống chi trẫm từng giao đấu với A Anh nhiều lần trên thao trường, nhớ rõ hơi thở của A Anh, lúc ấy hơi thở trên chiếc khăn này giống hệt hơi thở của A Anh và trường thương.”
Hiện tại chiếc khăn này đã không còn được xem là đồ của Khương Anh. Nhiều năm trôi qua, khắp nơi đều nhuốm hơi thở tao nhã của Liễu Uyên. Hơi thở quanh quẩn trên chóp mũi Khương Anh, cẩn thận kéo đau dây thần kinh của Khương Anh. Nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, cụp mắt khẽ nói: “Hoá ra nó thật sự là khăn của ta.”
Liễu Uyên cúi người nằm sấp trước mặt nàng, mỉm cười, duỗi tay muốn lấy lại chiếc khăn kia: “Nếu không phải A Anh, trẫm sẽ không giữ… A Anh?” Thấy Khương Anh không buông tay, hắn nóng nảy: “A Anh trả lại khăn cho trẫm.”
“Trả? Bệ hạ, đây vốn là đồ của ta, hiện tại vật về nguyên chủ, phải cảm ơn Bệ hạ đã nhặt về và thay ta giữ gìn nhiều năm như vậy.” - Khương Anh nói.
Hai người đều kéo chiếc khăn không buông, Liễu Uyên không dám dùng sức kéo, hắn có chút buồn bực: “A Anh, nàng…”
Khương Anh lặp lại: “Vật về nguyên chủ.”
Liễu Uyên bỗng dưng buông lỏng tay, đứng dậy lưỡng lự vài bước, thấy Khương Anh không nới lỏng chút nào, lần đầu tiên hắn không nói một lời cứ thế xoay người rời đi.
Khương Anh bật cười, không ngờ Liễu Uyên lại tức giận với mình vì một chiếc khăn.
Khương Anh không để ý tới hắn, cất chiếc khăn đi, viết một lá thư cho Thái hậu, tìm người đưa đi. Thái hậu nhận được thư, tốc độ cực nhanh, một lát cũng không chờ được, vội vã chạy tới Khương phủ ngay trong đêm. Bạch Phù kinh ngạc, nghĩ Khương Anh đã ngủ rồi, nên cũng không gọi nàng.
Vậy nên, ngày hôm sau khi nhìn thấy Thái hậu ở trong sân, Khương Anh sợ hết hồn, phải dụi mắt vài lần mới dám tin, đang định hành lễ thì được Thái hậu đỡ dậy. Thái hậu ôm Mãn Mãn một cách mãn nguyện: “A Anh, ai gia quyết định sẽ cư trú dài hạn ở Khương phủ.”
Khương Anh kinh hãi: “Tuyệt đối không thể, Thái thượng hoàng, ông ấy…”
“Không cần để ý tới ông ấy, nếu A Anh sợ Uyên Nhi bất mãn, ai gia sẽ tránh mặt Uyên Nhi. Chỉ cần Uyên Nhi đến, ai gia sẽ trốn đi.” Thái hậu vì Mãn Mãn mà co được dãn được.
“Chuyện đó thì không cần, khoảng thời gian này Bệ hạ sẽ không đến.”
Qua buổi trưa, Khương Anh đang chơi đùa cùng Mãn Mãn ở trong sân, màn trời chói loá đột nhiên tối sầm, mây đen phía chân trời đang cuồn cuộn kéo đến, hình như sắp thay đổi thời tiết.
Khương Anh thầm nói không ổn, vội bế Mãn Mãn lên hành lang. Quả nhiên chỉ trong nháy mắt trời đổ mưa to, nàng đang định bế Mãn Mãn về phòng, ghé mắt chợt thấy Liễu Uyên sắc mặt nặng nề, bước đi vội vàng, từ trong sân đi tới.
Hắn bỏ rơi chiếc ô lớn tùy tùng cầm theo, để mặc vạt áo rộng bị gió cuốn bay. Những hạt mưa lớn lộp bộp trên người hắn, hắn bước nhanh đến hành lang, cúi người vươn tay ôm lấy Khương Anh và Mãn Mãn chạy vào phòng, vài tia chớp gầm thét xé toạc bầu trời phía sau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đến khi vào trong phòng, Liễu Uyên mới buông Khương Anh và Mãn Mãn ra, đóng chặt cửa ra vào cùng cửa sổ. Khương Anh bế Mãn Mãn lên giường, kéo rèm xuống. Bên ngoài sấm chớp rền vang không ngừng, Mãn Mãn sợ tới mức run bần bật: “Mẫu thân…”
Từ lúc sinh ra Mãn Mãn đã sợ giông bão, tiếng sấm chớp giông bão dường như có thể lấy đi hồn phách của hắn. Lúc này hắn chỉ biết cuộn tròn người trốn trong lòng Khương Anh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch dụi vào vạt áo Khương Anh.
“Mãn Mãn đừng sợ.” - Khương Anh đau lòng ôm chặt lấy hắn.
Liễu Uyên cởi áo ngoài ướt đẫm ném xuống đất, kéo rèm ngồi bên mép giường: “Mãn Mãn, phụ hoàng bế nào.”
“Phụ hoàng!” - Mãn Mãn nhảy lên nhào vào trong ngực Liễu Uyên.
Liễu Uyên dùng cằm cọ cọ lên đầu hắn, hai tay khép lại thành một vòng ôm thật lớn và ấm áp, thay hắn ngăn chặn mọi âm thanh, hắn rúc vào tổ an toàn của mình không còn sợ hãi nữa.
Dưới rèm che, mọi vật tối tăm, không ai nhìn rõ lẫn nhau, tiếng gió, mưa, sấm sét bên ngoài cũng không còn nghe rõ. Không biết qua bao lâu, Mãn Mãn ngủ thiếp đi. Liễu Uyên đặt hắn lên giường, tới gần Khương Anh nói nhỏ: “A Anh yên tâm, trẫm sẽ không bao giờ để Mãn Mãn phải sợ hãi trong giông bão nữa.”
Khương Anh ngơ ngác, hoá ra Liễu Uyên biết chuyện Mãn Mãn sợ giông bão. Hắn vội vàng đến đây cũng vì chuyện này. Khương Anh nói: “Bạch Phù nói cho Bệ hạ?”
Liễu Uyên gật đầu: “Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ Bạch Phù đều báo cáo, nên trẫm mới yên tâm về nàng.”
Tuy nhiên, có đôi khi biết quá nhiều cũng là một loại đau khổ, Khương Anh hiểu rõ đạo lý này. Liễu Uyên biết mọi thứ về Mãn Mãn, nhưng lại không nhìn thấy hay chạm vào được, mặc cho máu mủ đi khắp trời nam biển bắc, đó chẳng phải là sự tra tấn kéo dài suốt sáu năm sao?
“Bệ hạ…”
Cổ họng Khương Anh khô khốc, âm thanh thoát ra khỏi cổ họng: “Nếu ta vĩnh viễn không trở về kinh thành, chẳng phải Bệ hạ và Mãn Mãn sẽ không có ngày nhận nhau sao?”
Quanh người im lặng, không đợi được câu trả lời của Liễu Uyên, Khương Anh tiếp tục nói: “Ta đã khiến Bệ hạ và máu mủ chia cách nhau sáu năm, Bệ hạ thật sự không hận ta một chút nào sao?”
Một lúc lâu sau, tiếng thở dài của Liễu Uyên từ trong rèm truyền ra: “Sao lại khóc? Trẫm biết A Anh có tấm lòng nhân hậu, sẽ không nỡ để trẫm một mình quá lâu, cho nên A Anh mới trở lại, đúng không?”
Những giọt nước mắt trên má Khương Anh lần lượt được lau đi bởi mấy đầu ngón tay. Đầu ngón tay di chuyển xuống, vuốt ve đôi môi nàng, đôi môi bị chà đạp dính đầy nước mắt. Nàng tức giận móc chiếc khăn hải đường từ trong tay áo ra, phủ lên đầu ngón tay Liễu Uyên, đẩy về phía Liễu Uyên: “Trả Bệ hạ!”
Liễu Uyên siết chặt chiếc khăn, cúi đầu hôn trong bóng tối. Khương Anh nhìn không rõ, nên không biết hắn đang làm gì, nàng nói: “Đồ của Bệ hạ, ta đã trả cho Bệ hạ, vậy còn đồ của ta thì sao? Bệ hạ trả lại cho ta!”
Liễu Uyên ngẩn ra, kéo tay nàng xuống giường ra khỏi rèm che, tiếng mưa gió vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai. Hắn kéo rèm cho Mãn Mãn, sau đó xoay người lại, ánh sáng tràn vào mắt, thấy Khương Anh hung dữ nhìn mình chằm chằm, hắn không biết làm thế nào cho phải: “Trẫm không biết mình giữ thứ gì của A Anh.”
Hai mắt Khương Anh sáng rực: “Năm xưa Bệ hạ yêu thích ta?”
“Vì sao A Anh vẫn không tin trẫm? Tất nhiên trẫm si mê A Anh, nếu không việc gì trẫm phải giữ chiếc khăn này bên người nhiều năm như vậy, còn yêu cầu A Anh trả lại cho trẫm.”
Liễu Uyên từng bước tới gần, ép Khương Anh dựa lưng vào bức tường phía sau. Khương Anh cũng không chịu thua ngửa cổ nhìn lại: “Vậy còn tình cảm Bệ hạ dành cho ta thì sao! Năm xưa ta không cảm nhận được chút tình cảm nào, chúng bị Bệ hạ cất ở đâu rồi, chẳng phải những tình cảm đó nên trao cho ta hay sao?”
Liễu Uyên kinh ngạc, những cảm xúc lưu luyến si mê năm đó tất nhiên đều bị hắn kiềm chế chôn sâu dưới đáy lòng. Sau khi biết được tình cảm của Khương Anh hắn mới dám phóng thích một chút, lúc này lại bị Khương Anh hung hăng nói: “Đó đều là đồ của ta, dựa vào đâu mà Bệ hạ cứ giữ khư khư không cho ta? Trả lại cho ta!”
Ánh mắt Khương Anh như ngọn lửa, thiêu đốt khiến toàn thân hắn nóng bừng, khí huyết cuồn cuộn, cả người như muốn run lên, nhưng lại không dám chắc phải hỏi thêm lần nữa: “Là đồ của A Anh, A Anh muốn lấy lại, đúng không?”
Bên ngoài mưa gió tàn phá bừa bãi, Khương Anh không hề nao núng, giống như một vị tướng quân hiếu chiến đang đòi chiến lợi phẩm của mình: “Đúng vậy.”
“Được, trẫm sẽ trả lại tất cả cho A Anh!” Liễu Uyên cúi người xuống, bàn tay lớn nâng gương mặt Khương Anh, dùng đầu ngón tay cẩn thận cọ xát lên làn da mỏng manh, trong ánh mắt có một loại điên cuồng: “Vị trí Hoàng hậu mà trẫm chuẩn bị cho A Anh khi đăng cơ, quả thực là đồ của A Anh, trẫm trả lại cho A Anh, A Anh có muốn hay không?”