Editor: Dứa
Cơn mưa rào mùa hè tới nhanh và đi cũng nhanh, sau khi gió ngừng mưa tạnh, bầu trời trở nên sáng sủa hơn, Mãn Mãn mặc quần áo mới chạy ra khỏi phòng, lại bị Liễu Uyên đang sải bước đi tới nhấc lên ôm vào lòng. Mãn Mãn ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Phụ hoàng!”
Khương Anh đứng trước cửa, thấy Liễu Uyên đã tự chỉnh trang xong, không còn vẻ nhếch nhác khi dính mưa. Hắn mặc bộ quần áo mới nàng làm, không phải những hoa văn lộng lẫy phức tạp trong cung, mà thanh nhã tựa như gió mát trăng thanh, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, bên tai truyền đến tiếng cười của Bạch Phù: “Vậy là bộ quần áo đó vẫn được mặc trên người Bệ hạ!”
Khương Anh thu hồi tầm mắt, mỉm cười, lần đầu tiên không phản bác lại. Bạch Phù ngạc nhiên hiểu ra suy nghĩ của nàng, bật lên tiếng thét chói tai: “Cầu xin ngài mau chóng hồi cung được không? Ta muốn làm đại quản sự trong cung của ngài!”
Khương Anh coi như không nghe thấy: “Thái hậu nương nương đâu?”
“Bệ hạ tới, Thái hậu nương nương đang trốn trong phòng.”
Bạch Phù dẫn Khương Anh đến phòng Thái hậu, quả đúng là Thái hậu phải chịu nỗi ấm ức to lớn, vừa nhìn thấy Khương Anh liền thở dài. Da đầu Khương Anh tê dại: “Thái hậu, chúng ta ra ngoài đi, Bệ hạ sẽ không tức giận đâu.”
Thái hậu lại thở dài: “Bên trong hành cung, Thái thượng hoàng bị nhốt cả ngày, sức khoẻ ông ấy không được tốt. A Anh…” Do dự muốn nói lại thôi, tất nhiên Khương Anh hiểu rõ: “Con sẽ nói với Bệ hạ, chỉ cần Thái thượng hoàng và Thái hậu không lấy Mãn Mãn ra uy hiếp con là được.”
“Tuyệt đối không, A Anh hãy tin tưởng ai gia.”
Thái hậu vui vẻ bước ra ngoài, cho đến khi gặp mặt Liễu Uyên, Liễu Uyên không hề bất ngờ, giao Mãn Mãn cho Thái hậu bế. Thái hậu cười nói: “Thời gian này ai gia đã suy nghĩ rồi, con không muốn lập hậu thì không cần lập, phụ hoàng con cũng có ý như vậy, đừng vì chuyện này mà giận phụ hoàng con.”
Khương Anh cũng nói với Liễu Uyên: “Nếu không đề cập tới chuyện lập hậu, cũng không nên bao vây hành cung nữa, đúng không? Bệ hạ?”
Liễu Uyên lên tiếng: “A Anh nói đúng.”
Một ngày sau, Khương Anh được nếm thử mùi vị tự bê đá đập chân mình. Lúc chập tối, nàng từ quán rượu trở về, vừa bước vào sân đã nhìn thấy Thái thượng hoàng và Thái hậu đang chơi đùa cùng Mãn Mãn, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nàng xoay người, lại trở về quán rượu.
Quán rượu đông đúc náo nhiệt, phu thê Tần phu nhân và Tần Thượng thư vẫn đang uống rượu nhấm nháp, thấy nàng đi rồi còn quay lại, kinh ngạc nói: “Sao lại quay về rồi?”
Khương Anh hơi do dự: “Muội có thể hỏi tỷ tỷ, tỷ phu một vấn đề không?”
“Muội cứ việc hỏi.”
Khương Anh nói: “Giả sử, lưu ý, đây là giả sử, trong nhà tỷ tỷ có hai vị trưởng bối nhiều năm không gặp tới thăm, tỷ tỷ sẽ làm gì?”
Tần phu nhân nói: “Kiểu trưởng bối nào?”Khương Anh nhìn thoáng qua Tần Thượng thư, Tần Thượng thư vô cùng nhiệt tình, cố gắng giúp đỡ nàng: “Không sao, muội muội cứ mạnh dạn nói đi.”
Khương Anh chần chừ: “Phụ mẫu của tỷ?”
Cả người Tần phu nhân hưng phấn, Tần Thượng thư là người thành thật, không thích quanh co lòng vòng: “Ồ, thì ra là Thái thượng hoàng và Thái hậu đến Khương phủ.”
Khương Anh: “… Đã nói là giả sử!”
“Đúng rồi, giả sử Thái thượng hoàng và Thái hậu nương nương tới Khương phủ, muội muội đang lo lắng điều gì thế?” Tần Thượng thư dẫn dắt từng bước.
Khương Anh đối diện với hai ánh mắt thân thiết, trong lòng ấm áp, không giấu giếm nữa: “Hai vị trưởng bối quan tâm Mãn Mãn, muốn ở lại Khương phủ, muội… Không muốn trở về.”
Tần phu nhân băn khoăn: “Đây không phải là tính cách của muội muội. Muội muội luôn dám đương đầu với khó khăn, hiện giờ lại chùn bước, chắc hẳn phải có nguyên nhân khác nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Anh phiền não gật đầu, nhưng lại không mở miệng được, Tần phu nhân cười nói: “Ta tin muội muội sẽ giải quyết được, đúng rồi, muội muội đến Tần phủ ăn tối đi.”
“Muội muội còn chưa đến Tần phủ ăn cơm bao giờ đâu, đi thôi!”
Tần phu nhân nắm tay áo Khương Anh dẫn nàng ra khỏi quán rượu. Tần Thượng thư vui mừng nói: “Muội muội thích ăn món gì, để ta sai người về phủ thu xếp trước.”
Khương Anh cười rộ lên: “Món gì cũng được.”
“Đến nhà ta ăn cơm, muội muội vui vẻ vậy sao?” Tần phu nhân cười nói.
Khương Anh đột nhiên gật đầu, ngoại trừ Khương phủ, nàng còn có rất nhiều nơi để ăn cơm, nàng cần gì phải lo lắng nữa?
Sắc trời đã tối, tại bàn ăn trong Khương phủ, Mãn Mãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái hậu, Thái thượng hoàng hạ khóe miệng xuống, lạnh lùng ngồi đó. Sắc mặt Liễu Uyên nhàn nhạt, đầu ngón tay chạm vào mặt chén, nghe tùy tùng bẩm báo: “Khương cô nương từ nhà trở lại quán rượu, ngồi với Tần đại nhân và Tần phu nhân một lát, sau đó theo Tần đại nhân và Tần phu nhân về Tần phủ.”
“Lui xuống đi.” Liễu Uyên phất tay cho tùy tùng lui xuống.
Thái Hậu cười nói: “A Anh đã có nơi ăn cơm, chúng ta không cần đợi nữa, ăn cơm trước đi. Mãn Mãn muốn ăn món gì?”
Mãn Mãn không lên tiếng, chỉ thu mình trong vòng tay Thái hậu, bởi vì sắc mặt hai người còn lại không tốt lắm, hắn có chút sợ hãi. Thái hậu thấy vậy dứt khoát bế Mãn Mãn rời đi.
Thái thượng hoàng cười lạnh: “Hiện giờ Khương Anh có nhiều người thân như vậy, không biết ngươi có thể xếp thứ mấy? Ngày nào mới đến lượt ngươi ăn cơm với nàng?”
Những lời này thật sự có thể chọc thủng tim phổi của Liễu Uyên, sắc mặt Liễu Uyên lạnh băng: “Nếu phụ hoàng tới đây để cãi vã, tốt nhất nên trở về hành cung đi.”
“Ngươi cho rằng nàng không trở về là bởi vì ta tới đây sao?” - Thái thượng hoàng dùng hai ngón tay kẹp đôi đũa ném qua - “Còn không phải bởi vì ngươi!”
“Đúng vậy, đều bởi vì trẫm, đều là lỗi của trẫm!” - Liễu Uyên bạnh má nổi đầy gân xanh, vung tay áo hất chén trà trên bàn xuống đất. Tiếng vỡ vụn khiến sắc mặt Thái thượng hoàng cứng đờ, Thái thượng hoàng ngượng ngùng sờ mũi, sau đó cũng rời đi.
Thái thượng hoàng tìm được Thái hậu, vẻ mặt dịu dàng sờ đầu Mãn Mãn. Thái Hậu nói: “Hay là chúng ta trở về hành cung đi, ai gia thấy A Anh không trở về cũng là vì chúng ta. A Anh không về, trong lòng Uyên Nhi cũng không dễ chịu.”
Thái thượng hoàng trầm tư: “Bởi vì chúng ta sao?”
“Sắc mặt ngài thật khó coi, nói chuyện thì khó nghe, tính tình lại khó chịu.” Còn nữa, nhưng Thái hậu nghĩ đến việc Mãn Mãn đang ở đây nên không tiện nhắc tới, không ngờ Mãn Mãn chỉ nghe thấy mấy từ này đã gật đầu: “Thật khó coi, thật khó nghe, thật khó chịu.”
Thái thượng hoàng trợn trừng mắt: “…”
Liễu Uyên ngồi cạnh bàn ăn hồi lâu, một bàn đầy đồ ăn không có ai động đũa. Hắn xác định Khương Anh sẽ không trở về ăn cơm, đứng dậy rời khỏi phủ, cưỡi ngựa tới Tần phủ trong bóng tối.
Tần Thượng thư nhận được tin, vội vàng chạy ra hành lễ. Liễu Uyên nói: “Khương cô nương đã ăn cơm xong chưa?”
“Bẩm Bệ hạ, chưa ạ.”
Liễu Uyên nói: “Trẫm vào trong đợi nàng, đừng nói cho nàng biết trẫm đang ở đây, khi nào nàng tận hứng hãy nhắc tới.”
Tần Thượng thư đồng ý, mời hắn vào phủ: “Bệ hạ đã ăn cơm chưa?” Liễu Uyên không nói gì, chỉ sải bước đi: “Trẫm có thể chờ trong phòng khách, Tần khanh đi ăn cơm đi, khuyên Khương cô nương uống ít rượu thôi.”
Cung kính đưa Liễu Uyên vào phòng khách, Tần Thượng thư bị Liễu Uyên đuổi về bàn cơm. Hắn nhìn đôi mắt sáng ngời vì mới uống vài chén rượu của Khương Anh, trong lòng có chút hụt hẫng: “Muội muội uống ít thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Anh gật đầu, Tần phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, hai người ăn uống vui vẻ. Tần Thượng thư ngồi bất động, nhìn mặt mày cong cong của Khương Anh, trong lòng vô cùng rối rắm: “Muội muội có vui vẻ không?”
“Tất nhiên là vui vẻ.” Khương Anh cười nói với Tần phu nhân: “Tỷ tỷ uống rượu rất giỏi.” Tần phu nhân tự hào thừa nhận, hai người ăn cơm xong, lại nâng chén cụng ly dưới ánh trăng. Tần Thượng thư bất an nhìn Khương Anh chằm chằm: “Muội muội uống ít chút đi.” Hắn trừng mắt liếc Tần phu nhân, nháy mắt ra hiệu cho nàng ấy: “Nàng cũng vậy!”
Tần phu nhân nhận ra hắn có việc nên không uống nữa, sau đó Khương Anh cũng ngừng uống, trò chuyện với Tần phu nhân hồi lâu. Thấy thời gian đã muộn, Khương Anh đứng dậy cười nói: “Muội nên về nhà rồi.”
Tần phu nhân vội la lên: “Đêm đã khuya, hay là…”
Tần Thượng thư chặn lời nàng ấy, cuối cùng cũng có thể nói ra: “Muội muội không biết, Bệ hạ đã đến Tần phủ đợi muội muội từ lâu, hiện tại đang ngồi trong phòng khách, chờ muội muội về nhà.”
Khương Anh sững sờ: “Bệ hạ?”
“Đúng vậy, Bệ hạ… Có lẽ bản thân Bệ hạ còn chưa ăn cơm, đặc biệt tới Tần phủ tìm muội muội, hay là muội muội tới phòng khách gặp Bệ hạ đi.”
Khương Anh theo Tần Thượng thư và Tần phu nhân tới phòng khách, chỉ thấy Liễu Uyên ngồi trên ghế, lẳng lặng cụp mắt, không nói một lời, cũng không biết mệt. Không rõ hắn đang thẫn thờ suy nghĩ chuyện gì. Chóp mũi nàng bỗng nhiên đau xót, vì sao Liễu Uyên luôn thích bảo vệ nàng như vậy?
Tần phu nhân tinh ý kéo Tần Thượng thư rời đi. Khương Anh chậm rãi đến gần Liễu Uyên. Cuối cùng Liễu Uyên cũng phát hiện ra, ngước mắt lên thấy là nàng, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng: “A Anh, nàng ăn cơm xong rồi sao?”
Khương Anh gật đầu, vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng nghẹn ngào, không nói nên lời. Liễu Uyên không nhận ra, đứng dậy kéo tay áo nàng rời đi, lại phát hiện nàng không nhúc nhích, thấy nàng chỉ nhìn mình, hắn có chút bối rối: “A Anh, nàng uống say rồi?”
Khương Anh nghĩ thầm, nàng có thể uống say mà.
Vì thế, nàng ra vẻ mờ mịt chớp chớp mắt. Liễu Uyên mím môi: “Say thật sao?”
Nàng ừ một tiếng trong cổ họng. Liễu Uyên bất mãn: “Trẫm đã căn dặn Tần khanh bảo nàng uống ít thôi!” Nàng hiểu rồi, khó trách Tần Thượng thư luôn khuyên nàng đừng uống nhiều.
Liễu Uyên do dự một chút, sau đó mở miệng dò hỏi: “A Anh say rồi, có muốn trẫm bế nàng về không?”
Khương Anh ồ một tiếng trong lòng, cũng không phải không thể, nhưng hiện tại đang ở trong nhà người khác. Hai người ôm nhau, dù sao cũng không tốt lắm, nàng đang định lắc đầu, chợt nghe Liễu Uyên cười nói: “A Anh say rồi, ngày mai sẽ không nhớ gì cả, trẫm muốn bế A Anh.”
Ngay sau đó, hai tay Liễu Uyên vòng qua người Khương Anh, ôm nàng vào trong ngực, thoải mái sải bước ra khỏi phòng khách. Khương Anh cũng không từ chối, vùi đầu trước ngực hắn, chỉ cảm thấy sức lực Liễu Uyên thật lớn, bế mình mà vẫn có thể bước đi như gió.
Khương Anh nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi thấy mùi hương thanh nhã, khi ra khỏi cổng Tần phủ nàng nghe thấy tiếng cung tiễn Liễu Uyên của Tần Thượng thư và Tần phu nhân. Có chút kinh ngạc, nàng đã quên mất bọn họ, chỉ mong bọn họ không lan truyền tin tức Liễu Uyên bế nàng ra ngoài!
Khương Anh không kịp hối hận, sau khi được Liễu Uyên bế lên lưng ngựa, gương mặt áp vào lồng ngực hắn, nghe Liễu Uyên nói: “A Anh ôm chặt trẫm.” Nàng vươn tay ôm chặt Liễu Uyên, Liễu Uyên giữ gáy nàng, cho ngựa chậm rãi đi dạo.