Editor: Dứa
Liễu Uyên quả thực trời sinh anh tuấn bất phàm, dáng người khoẻ khoắn, ngang tàng lẫm liệt, vóc dáng cao lớn chống đỡ bộ trang phục rộng rãi lộng lẫy, đường nét gương mặt vẫn đẹp đẽ hào hoa như mấy năm trước, hắn đứng dưới ánh sáng mờ ảo, thần sắc trên mặt giảm đi vẻ bất ngờ, tăng thêm vẻ hứng thú dạt dào.
Hắn không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vậy Khương cô nương nói xem, trẫm oai phong chỗ nào?”
Nếu Khương Anh đã quyết chí tấn công thì sẽ không dừng lại, nghĩ thầm ta từng nằm chung một ổ chăn với ngài, chẳng lẽ còn không biết ngài oai phong chỗ nào?
Khương Anh mỉm cười, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, không chút sợ hãi tiến lên vài bước thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ánh mắt dán chặt vào gương mặt quá mức tuấn tú của Liễu Uyên: “Bệ hạ oai phong chỗ nào, có nhất thiết phải nói ra không?”
Nếu giờ phút này có người đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ phát hiện, trước đó mọi người không thắng nổi Khương Anh là chuyện bình thường, Khương Anh thực sự sẵn sàng mạo hiểm, lúc này nếu không phải Khương Anh quá mức thản nhiên, ánh mắt không chứa đựng chút mê đắm nào, thì chắc chắn mọi người đều cảm thấy nàng có tình cảm sâu đậm với Liễu Uyên.
Liễu Uyên cũng nhìn ra được, dù sao hai người đã từng làm phu thê, nếu Khương Anh có thể lại gần hắn một bước, hắn cũng có thể tới gần Khương Anh hai bước, cho đến khi hai người gần sát, hơi thở hòa quyện vào nhau, tựa như không thể tách rời.
Giờ phút này, ai rút lui sẽ là người nhận thua.
Nhiều năm trôi qua, khi nghe lại hơi thở của người này, Khương Anh đã có thể tâm lặng như nước, bình tĩnh chờ động thái tiếp theo của Liễu Uyên.
Liễu Uyên cũng không nhúc nhích, hỏi lại: “Năng lực ba hoa chích choè của Khương cô nương tăng lên nhiều, không biết cô nương đã từng nói lời này với người khác chưa?”
Thần kinh của Khương Anh thả lỏng.
Nhưng trên thực tế, trong đầu Khương Anh đang thiếu dây thần kinh gọi là cảm xúc. Có chút khuyết điểm là chuyện bình thường, thật đáng buồn là khuyết điểm này chỉ khi gặp phải Liễu Uyên mới bộc phát, khuếch trương vô hạn.
Vậy nên, nàng cho rằng Liễu Uyên đang châm chọc mình, khó nén được kích động, hàm súc mỉa mai ngược lại: “Dân nữ luôn hào phóng, không bao giờ bủn xỉn khen ngợi người khác.”
Chúc mừng Khương Anh!
Nàng thành công đẩy lùi Liễu Uyên, sau vài năm, nàng lại được chứng kiến kỹ năng thay đổi sắc mặt của Liễu Uyên.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Uyên đã lùi lại vài bước, sắc mặt tối sầm, đôi môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt đen lộ rõ vẻ tức giận.
Khương Anh giật mình trong lòng, biết Liễu Uyên đang tức giận, thật ra nàng rất không thích Liễu Uyên như vậy, luôn tức giận vô cớ, điều đó có nghĩa nàng phải hao hết tâm tư đi tìm hiểu nguyên nhân.
Lúc này đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng nhớ ra một mẩu chuyện nhỏ trong ký ức, lập tức sửa lại cách xưng hô: “Nếu Bệ hạ đồng ý, dân nữ vẫn sẽ xưng ta trước mặt Bệ hạ như trước kia.” Quả nhiên sắc mặt Liễu Uyên dịu lại, khôi phục vài phần thong dong: “Khương cô nương còn nhớ là tốt rồi.”
Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, muốn chủ động nắm chắc quyền tấn công, bởi vì để Liễu Uyên tấn công thật sự rất khó đối phó, không nghĩ tới Liễu Uyên lại hỏi tiếp: “Mấy năm nay Khương cô nương từng khen ai rồi?”
Khương Anh cảm thấy buồn cười: “Bệ hạ, ta thật sự không bủn xỉn khen ngợi người khác, vừa rồi ta còn khen huynh trưởng thật anh hùng!”
Còn chưa dứt lời, lại thấy sắc mặt Liễu Uyên thay đổi: “Khương gia chỉ còn duy nhất một mình nàng, huynh trưởng này từ đâu ra?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Anh không chịu nổi hắn, trong lòng giận dữ, mấy năm qua đi, kỹ năng thay đổi sắc mặt của Liễu Uyên ngày càng thành thạo, nàng nghiêng người chỉ tay vào trong quán rượu: “Ngay vừa rồi, ta mới có huynh trưởng!”
Liễu Uyên không nói hai lời, lướt qua Khương Anh, sải bước vào quán rượu, nhìn đâu cũng thấy mọi thứ bừa bộn, rơi rớt tan tác, vô cùng bê bối, các đại thần thường ngày luôn đoan chính cẩn thận trước mặt hắn hiện tại cũng đang nằm bò khắp nơi, thật sự mất dáng vẻ, ngoại trừ Tần phu nhân không biết đã rời đi từ khi nào.
Đôi mắt sắc bén của Liễu Uyên đảo qua mấy cận thần trẻ tuổi, Khương Anh đứng bên cạnh, không biết hắn muốn làm gì, chợt nghe hắn chua ngoa nói: “Mấy người Tiết Trọng Hà không có sở trường gì, quá mức bình thường, nhận bọn họ làm huynh trưởng cũng chẳng có ích lợi gì.”
Khương Anh có chút tán thành: “Chuyện khác ta không biết, về mặt uống rượu quả thực không được.”
Sắc mặt Liễu Uyên khá hơn rất nhiều, lại nhìn thoáng qua các đại thần say rượu bét nhè một lần nữa, cung nhân đứng trước cửa lập tức dẫn đám tùy tùng tới, lệnh cho bọn họ mau chóng đưa các đại thần ra ngoài.
Không ngờ trạng thái say rượu của các đại thần lại liên tục xuất hiện, bị đám tùy tùng chạm vào, tinh thần hưng phấn trở lại, nhảy nhót không ngừng, Tiết Trọng Hà nhảy tới trước mặt Liễu Uyên, ngạc nhiên ồ một tiếng: “Người này rất giống Bệ hạ!”
Hắn đúng là nhân tài, lúc này vẫn biết chia sẻ, hưng phấn xoay người kêu gọi đồng liêu: “Mau đến xem, rất giống Bệ hạ!”
Mười mấy đồng liêu loạng choạng bước tới, như thể phát hiện ra thứ bảo bối siêu phàm nào đó, thấy bọn họ chuẩn bị lao lên người Liễu Uyên, Liễu Uyên bình tĩnh.
Khương Anh nâng chân đá vào giữa bắp chân Tiết Trọng Hà, Tiết Trọng Hà đau đớn gào khóc, các đồng liêu cũng không dám lao về phía trước nữa.
Đám tùy tùng nhìn thấy vậy, nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài, Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Liễu Uyên, nàng không khỏi kinh hãi: “Bệ hạ, ta không còn cách nào khác mới đánh mệnh quan triều đình!”
Liễu Uyên thu hồi tầm mắt: “Khương cô nương đã thấy bọn họ vô dụng thế nào, vậy nên không cần nhận người huynh trưởng này.”
“Nhưng ta đã nhận rồi.” Khương Anh ra hiệu cho Liễu Uyên nhìn phía sau cánh cửa, sau cửa là Tiết Thủ phụ đang ngủ ngon lành, nếu nàng không chỉ thì đám tùy tùng cũng không phát hiện ra.
Liễu Uyên tội nghiệp còn chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng, chỉ lệnh cho tùy tùng đưa Tiết Thủ phụ ra ngoài, sau đó cực kỳ nghiêm túc tìm kiếm trong cửa hàng, đôi mày kiếm anh tuấn nhíu chặt: “Người nàng nhận làm huynh trưởng kia, rốt cuộc đang ở đâu?”
Khương Anh nghi hoặc chỉ ra cửa: “Mới bị đưa đi rồi.”
Liễu Uyên: “…”
Lần thứ ba Liễu Uyên thay đổi sắc mặt mà không hề báo trước, trong lòng Khương Anh lo sợ, vô cùng bất an: “Tiết Thủ phụ có vấn đề gì sao? Ông ấy không thể làm huynh trưởng của ta à?”
“Tiết khanh thừa sức làm cha nàng!”
Khương Anh kêu lên: “Làm cha không thích hợp lắm đâu nhỉ?”
Liễu Uyên không nhẫn nại được nữa ngửa mặt lên, hầu kết lăn lộn lên xuống, khép đôi mắt đen lại: “Tiết khanh không thích hợp làm huynh trưởng nàng.”
Khương Anh không phục: “Sao lại không thích hợp? Bệ hạ kỳ thị người già ư?”
Liễu Uyên từng bước tới gần, ghé sát người nàng thấp giọng nói: “Mấy năm không gặp, Khương cô nương gọi Bệ hạ thật trơn tru, có vẻ nàng thích ứng rất tốt với thân phận hiện tại của trẫm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lần này Khương Anh lùi trước vài bước, cái khó ló cái khôn: “Là ta sơ sót, còn chưa chúc mừng Bệ hạ đăng cơ, chúc mừng Bệ hạ.”
“Khương cô nương đã chúc mừng, vậy trẫm cũng nói một tiếng, cùng vui.”
“Ta và Bệ hạ không còn quan hệ gì nữa, sao cùng vui được?”
Da đầu Khương Anh tê dại, chỉ cảm thấy dưới ngôn từ của Liễu Uyên, bản thân mình có xu thế bại trận, lại đụng phải một đòn trí mạng của Liễu Uyên: “Không còn quan hệ? Con đã năm tuổi rồi, vẫn còn nói lời này?”
Khương Anh nhất thời sửng sốt, nàng không ngờ Liễu Uyên lại thẳng thắn nhắc tới chuyện con cái, dường như còn rất để ý, nếu nói đứa nhỏ không phải con của Liễu Uyên, thì dáng dấp của Khương Mãn căn bản không thể lừa gạt được, chỉ có thể thừa nhận.
Khi nàng quyết định trở lại kinh thành, nàng đã dự đoán được, chỉ cần Khương Mãn xuất hiện, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn trên triều đình và hậu cung, dù vậy, nàng vẫn trở lại, bởi vì nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khương Anh chưa bao giờ muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Liễu Uyên, nàng hạ quyết tâm, đang định dồn sức phản công, vừa ngước mắt lên lại phát hiện sắc mặt kẻ chiến thắng Liễu Uyên vô cùng khó coi, trong lòng kinh hãi, chợt cảm thấy mình đã giác ngộ được chân tướng, bình tĩnh phán đoán: “Bệ hạ chớ hiểu lầm, ta về kinh không phải vì muốn Bệ hạ chịu trách nhiệm với đứa nhỏ.”
Lời này vừa nói ra, quanh người yên lặng hồi lâu, Liễu Uyên vẫn đứng bất động, một âm thanh phát ra từ trong cổ họng: “Tạm thời không nhắc đến chuyện đứa nhỏ, vì sao Khương cô nương lại về kinh?”
Khương Anh thở ra chậm rãi: “Trở về nhìn xem.”
“Xem bao lâu?”
Khương Anh lại ngẩn ra, không phải hắn định đuổi ta đi chứ? Mặc dù nàng rời đi một thời gian cũng không sao, nhưng lần này trở về, nàng định không đi nữa.
Khương Anh cúi đầu, cân nhắc xem nên trả lời thế nào, nếu không cẩn thận trả lời sai, sau này thay đổi, chính là tội khi quân.
“Khương cô nương im lặng như vậy, có lẽ còn chưa nghĩ tới, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ đi.”
Khương Anh vui vẻ, biết vẫn còn đường cứu vãn, nàng ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng dáng Liễu Uyên, nàng không khỏi nói thầm, đi thật nhanh.
Màn đêm bao trùm, đã tới thời gian nghỉ ngơi, nàng cất bước ra ngoài, đang định đóng cửa quán, thì một bóng người vội vàng chạy ra, Tần phu nhân hô to: “Muội muội, ta còn ở đây!”
Hai mắt Khương Anh trừng lớn, kinh ngạc tới mức không nói nên lời, ngón tay chỉ vào Tần phu nhân, Tần phu nhân mạo hiểm tính mạng xem một vở kịch lớn, nửa tuyệt vọng nửa hưng phấn: “Là ta.”
Khương Anh lại chỉ vào bản thân mình.
Tần phu nhân gật đầu: “Phải, ta nhìn thấy muội muội.”
Khương Anh chỉ ra ngoài cửa, cả người Tần phu nhân run lên, chỉ cảm thấy toàn bộ Tần phủ nguy to rồi, có lẽ còn kéo theo cả Tiết phủ: “Phải, ta nhìn thấy muội muội và Bệ hạ.”
Khương Anh thầm nghĩ: Nếu như ta thật sự bị câm thì tốt rồi!
Tuy nhiên…
Khương Anh bướng bỉnh sẽ không bao giờ nhận thua, nàng hít một hơi thật dài, nở nụ cười xinh đẹp: “Tỷ tỷ lớn tuổi hơn muội, có lẽ cũng hiểu, ừm, phu thê ly hôn rồi, gặp lại nhau có chút xấu hổ, đúng không?”
Ngoài mặt Tần phu nhân dùng sức gật đầu, nội tâm lại điên cuồng lắc đầu, thầm nghĩ, nhưng phu thê ly hôn rồi còn dính tới dính lui như các người, ta chưa thấy bao giờ!