Đối với chuyện lấp đầy hậu cung, đám văn võ bá quan kia vẫn là luôn rất tích cực.
Mặc dù trước đó đã bị Cố Văn Quân mắng một tràng dài, thế nhưng bọn họ vẫn cứ hữu ý vô tình nhắc nhở hắn việc tuyển tú.
Chỉ là lần nào cũng như lần nấy, đều khiến sắc mặt Cố Văn Quân tối sầm, sau đó toàn thể triều thần đều phải căng da đầu lên hứng chịu một màng long nhan thịnh nộ.
...
"Phụ thân, khi nào thì trong cung mới tuyển tú?". Ở Lý phủ lúc này có một tuyệt thế mỹ nhân đang lười biếng chống cằm, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của phụ thân mình liền nhịn không được truy hỏi.
Ai cũng biết Lý đại nhân Lý Phán Hoành có một ái nữ tên là Lý Như Nguyệt.
Là con gái của chính thất, dung mạo xuất chúng, cầm kỳ thi hoạ đều vô cùng tinh thông, hơn nữa đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được.
Có thể nói, Lý Như Nguyệt này chính là ứng cử viên vô cùng sáng giá cho vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Chỉ là không hiểu sao Bệ hạ lại cứ lần lựa mãi không chịu tuyển tú, hậu cung cứ thế bỏ trống. Mà thanh xuân của mỹ nhân không thể cứ thế trôi qua một cách uổng phí như vậy được.
Lý Như Nguyệt từ lâu đã ái mộ Cố Văn Quân, sau khi hắn lên ngôi, nàng ta đã từng thề không phải hắn thì không gả.
Cho nên hiện tại trong cung vẫn im hơi lặng tiếng, Cố Văn Quân càng là không có ý muốn thuận theo triều thần tuyển tú, Lý Như Nguyệt mới không khỏi nóng lòng như vậy.
Nàng ta đã đến tuổi cặp kê, ở độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhân, và cũng đã đến lúc phải định ra hôn phối.
Để tránh đêm dài lắm mộng, việc tuyển tú nhất định phải được diễn ra càng sớm càng tốt. Cố Văn Quân kia, nàng nhất định phải gả cho hắn.
"Mỗi lần nhắc tới chuyện tuyển tú, Bệ hạ đều lấy ra đủ loại lí do để thoái thác.
Hơn nữa còn mượn cớ dân chúng ngoài kia còn chưa an cư lạc nghiệp, thiên tai dịch bệnh còn chưa giải quyết xong mà mắng tất cả triều thần.
Bệ hạ quả thực không nói lí lẽ, cứ mỗi lần như vậy bọn ta đều không ngóc đầu lên nổi, chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phụ thân nghĩ, chuyện tuyển tú còn lâu mới có thể diễn ra".
Lý Phán Hoành một hơi uống cạn chén trà, sau đó thở hắt ra một hơi.
"Phụ thân. Ngài có từng nghĩ, Bệ hạ cương quyết thoái thác như vậy, là có nguyên do khác hay không?". Lý Như Nguyệt nhướn mày, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một kế hay.
"Nguyên do khác?". Lý Phán Hoành nghi hoặc lặp lại câu hỏi của Lý Như Nguyệt.
"Đúng vậy. Tỉ như phương diện kia của Bệ hạ có vấn đề chẳng hạn. Ầy, nhưng mà cái này chắc chắn không có khả năng. Bệ hạ anh minh thần võ như vậy, chính là một nam nhân cường tráng khí lực dương.
Còn một khả năng khác khả quan hơn đó chính là, Bệ hạ đã có người trong lòng rồi!". Lý Như Nguyệt suy diễn một hồi, sau đó chốt lại bằng một câu chắc như đinh đóng cột.
"Đã có người trong lòng rồi thì sao chứ? Không phải lập người đó lên làm Hoàng hậu là xong chuyện rồi sao? Nếu như vậy, vừa lấy được lòng mỹ nhân, vừa có thể dẹp yên triều cục". ngôn tình ngược
Đối với giả thiết này của Lý Như Nguyệt, Lý Phán Hoành không cho là đúng, lập tức nghĩ ra lí do để phản bác lại.
"Phụ thân nghĩ quá đơn giản rồi. Đối với vấn đề này, nữ nhi lại có hai giả thiết.
Thứ nhất, Bệ hạ chưa theo đuổi được người về tay.
Thứ hai, chính là người kia danh không xứng ngôn không thuận, cho dù có lập người nọ làm Hoàng hậu thì triều thần cũng sẽ phản đối mà thôi.
Theo nữ nhi thì có lẽ vế sau sẽ có khả năng hơn. Bởi vì lấy tính cách của Bệ hạ, thích người nào chắc chắn sẽ tóm được về tay nhanh thôi.
Nếu như quả đúng như những gì mà nữ nhi suy đoán, vậy thì phụ thân, ngài hãy sắp xếp cho nữ nhi vào cung gặp Bệ hạ một lần đi. Nữ nhi có cách rồi!".
Lý Như Nguyệt càng nói càng hưng phấn, ánh mắt cơ trí tràn đầy tham vọng.
Lý Phán Hoành cảm thấy nữ nhi nhà mình nói cũng rất có lí, cho nên cũng gật đầu thuận theo.
...
Hai tháng nay Phó Gia Hiên được chăm sóc vô cùng tốt, cho nên bệnh đã khỏi, sức khỏe cũng có chút khởi sắc.
Điều này Thúy Lan và Thúy Liễu ngày ngày thân cận hầu hạ Phó Gia Hiên là người thấy rõ ràng nhất. Sáng nay thay y phục cho y, đai lưng đã phải nới ra thêm một nấc.
Chỉ là bọn họ cũng không hiểu nổi, vì sao tiểu thiếu gia rõ ràng là tròn trịa hơn đôi chút, nhưng dường như tất cả thịt thừa đều chỉ tích vào bụng. Ngoài ra thì chẳng có cái gì thay đổi cả.
Nếu không phải tiểu thiếu gia nhà họ rõ ràng là một nam nhân thì bọn họ có lí do nghi ngờ y đang mang thai!.
Nghĩ tới đây, Thúy Lan và Thúy Liễu động loạt dập tắt cái suy nghĩ hết sức điên rồ này của mình.
Thầm nghĩ dạo này đọc thoại bản quá nhiều rồi, cho nên đầu óc cũng không còn bình thường nữa. Sau này không nên đọc nhiều như vậy nữa, mỗi ngày xem ba quyển là đủ rồi.
Phó Gia Hiên lúc này vừa dùng cơm xong, đang nằm tắm nắng ở sau vườn. Y ngắt một quả nho bỏ vào miệng, tay tùy ý lật xem một quyển thoại bản.
Từ khi biết bản thân là đồng tính luyến ái, Phó Gia Hiên thỉnh thoảng cũng sẽ tìm đọc một ít thoại bản viết về nội dung này.
Thể loại này mặc dù vẫn có, nhưng với tư tưởng cổ hủ của người cổ đại, cho nên số lượng tác phẩm quả thật là ít đến đáng thương. Thậm chí vì sợ bị người đời đàm tiếu, cho nên ngay cả tên tác giả cũng không có.
Hơn nữa tam quan của người viết hình như cũng không được bình thường cho lắm.
Phó Gia Hiên nhìn quyển sách trên tay mình, đọc được một phần ba quyển thì rơi vào trầm tư.
Đoạn mở đầu còn rất bình thường, văn phong tạm ổn, tuyến tình cảm nhân vật cũng khá mượt. Chỉ là sau khi đọc đến đoạn tiểu thụ trong truyện đột nhiên có thai, Phó Gia Hiên liền cảm thấy sai sai.
Sau một lúc trầm tư, Phó Gia Hiên liền giống như bừng tỉnh đại ngộ.
Y biết rồi. Có thể người viết quyển sách này là một tiểu thụ gặp trắc trở trong chuyện tình cảm.
Vì yêu mà moi tim móc phổi cho tiểu công của mình, nhưng sau cùng, chỉ bởi vì y là nam nhân không thể sinh được con nối dõi, cho nên tình yêu tan vỡ.
Tiểu công nghe lời gia đình nên duyên với người con gái khác, bỏ mặc tiểu thụ chỉ biết đứng xa xa nhìn theo.
Tiểu thụ vì chuyện này mà tim gan đứt đoạn, nước mắt lưng tròng viết ra một cái thoại bản, trút hết tâm sự, sau đó vẽ ra điều mà y đang mong muốn nhất lúc này.
Phó Gia Hiên trong đầu tự nhảy ra một cái cốt truyện đầy bi thương. Sau đó chợt nhận ra rằng, hình như hoàn cảnh của tiểu thụ kia có chút giống y.