Hỏi : Cậu là do ba ba mình sinh ra, đúng không?
Đáp : Đúng vậy.
Hỏi : Như vậy hai người có thể chất giống nhau đúng không?
Đáp : Chắc là vậy.
Hỏi : Nói cách khác cậu cũng sinh được em bé đúng không?
Đáp : Hình như là vậy.
Lý Bác Học quay đầu qua phía khác. . . Nhếch miệng ngây ngô cười, mười giây sau mới quay đầu lại, diện vô biểu tình tiếp tục hỏi.
Hỏi : Vậy cậu có tình nguyện sinh em bé không?
Đáp : Nguyện ý a.
Hỏi : Sinh em bé sẽ rất đau, cậu vẫn muốn sinh sao?
Đáp : Vẫn, có điều là. . .
Hỏi : Đồng ý rồi, sau này không được đổi ý, biết không?
Đáp : Ừ.
Lý Bác Học hôn lên khuôn mặt bé, “Ah, thật ngoan quá!”
Qua thật lâu, Lâm Tô lầm bầm : Đổi ý gì chứ? Tớ có đáp ứng cái gì sao? (⊙o⊙)?
. : .
Hai người cứ nằm ôm gắt gao như vậy, trong mắt họ đây là toàn bộ thế giới.
Rõ ràng chỉ mới hơn mười phút, vậy mà thời gian như ngưng đọng lại, tưởng chừng đã qua lâu lắm rồi.
Bỗng nhiên một tiếng ho nhẹ khuấy động hai người, Nghê Cảnh Thần xách theo túi thuốc đứng ở cửa.
“Đợi một lát nữa rồi hẳng mùi mẫn ha, để tôi khám cho Duyệt Minh xem thế nào.”
Lý Tường Vũ cúi đầu hôn lên môi Lâm Duyệt Minh, đứng lên hỏi : “Có cần hỗ trợ gì không?”
Nghê Cảnh Thần mở túi thuốc, đeo bao tay phân phó : “Bưng vào đây thau nước nóng.”
Khi Lý Tường Vũ lần thứ hai bưng thau nước đi vào phòng ngủ thì, Nghê Cảnh Thần đang kiểm tra cho Lâm Duyệt Minh.
Lý Tường Vũ đặt thau nước ở bên giường, im lặng đứng một bên, nhìn hắn khám bệnh.
Nghê Cảnh Thần thấy hắn đứng bất động ở chỗ này, phỏng đoán : “Anh đã biết hết rồi?”
Lý Tường Vũ lơ đãng ừ một tiếng.
“Kinh ngạc sao?”
“Đúng vậy.”
Nghê Cảnh Thần quan sát biểu tình của Lý Tường Vũ một lát, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, cả người thoải mái hơn rất nhiều, ở trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Lâm Duyệt Minh, quay đầu lại tiếp tục khám bệnh.
Kiểm tra xong, Nghê Cảnh Thần thở phào nhẹ nhõm, tháo bao tay giải thích : “Nếu như cái thai trong bụng ở ba tháng đầu, từ trên cao như thế té xuống cục cưng có lẽ đã mất. Hiện tại cục cưng đã gần bốn tháng rồi, cuống rốn đã bám khá chắc, tỷ lệ hư thai cũng giảm bớt, hẳn là không sao, hơn nữa máu cũng đã ngừng chảy rồi. Tôi sẽ kê thuốc an thai cho cậu, nhớ uống đúng liều, qua mấy ngày nữa đến bệnh viện siêu âm, tôi sẽ kiểm tra toàn diện cho cậu một lần nữa, yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp kỹ lưỡng, để không ai biết được.”
Nghe những lời này, Lâm Duyệt Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét tươi cười, “Tốt quá, cảm ơn anh.”
Thấy cậu cười đến hài lòng, Nghê Cảnh Thần nhịn không được phải nói thêm vài câu, “Cậu còn cười được? Mang thai mà không chịu cẩn thận, leo lên bò xuống không xảy ra chuyện mới là lạ! Trong bụng cậu còn có thêm một mầm sống nhỏ, không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên vì nó a!”
“Vâng.”
Nghê Cảnh Thần lại quay về phía Lý Tường Vũ tiếp tục lải nhải, “Anh bây giờ chăm sóc cậu ấy cho tốt, hay nhất là 24 tiếng đều ở bên cạnh cậu ta, phải đọc nhiều sách vở viết về cách bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé trong thời gian mang thai, từng giai đoạn một đều phải biết cặn kẽ, như vậy mới có thể sinh ra một cục cưng khỏe mạnh được.”
“Tôi biết.”
Nói nhiều như vậy, mà hai người chỉ nhàn nhạt đáp ứng, Nghê Cảnh Thần cảm thấy mất mặt, xách túi thuốc đi ra ngoài, “Sao trước mặt hai người, tôi lại giống như bà mẹ già thế này? ! Quên đi, tôi về trước vậy, sắp xếp xong rồi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
“Tôi tiễn anh.” Lý Tường Vũ đi theo ra cửa, mới được vài bước liền lộn trở lại đến trước giường, nhìn Lâm Duyệt Minh mỉm cười, nụ cười vô cùng ôn nhu.
“Tôi tiễn hắn về, thuận tiện mua cho em chút đồ ăn, cháo có được không ?”
Lâm Duyệt Minh gật đầu mỉm cười.
“Em ngủ trước, tôi đi một lát sẽ trở lại.”
Từ phòng ngủ đi ra, Lý Tường Vũ dặn dò Lý Bác Học : “Con giúp Bé Thỏ làm bài tập, ba đi mua đồ ăn, chú Lâm có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
Lý Bác Học lên tiếng, “Yên tâm đi, nhớ mua thêm đùi gà chiên, Bé Thỏ rất thích ăn.”
Lý Tường Vũ cười cười, theo Nghê Cảnh Thần đi ra ngoài.
Thừa lúc hai người ở trong thang máy xuống dưới lầu, thì Nghê Cảnh Thần đột nhiên cười nói : “Con trai anh hình như rất thích Bé Thỏ thì phải?”
Lý Tường Vũ liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
“Duyệt Minh có thể sinh em bé, không chừng Bé Thỏ cũng vậy, nếu đúng thế thì hương khói của Lý gia sẽ không bị đứt đoạn.”
“Anh để tâm nhiều thứ quá đấy.”
Nghê Cảnh Thần cười đến hèn mọn, “Ngày nào đó tôi sẽ kiểm tra toàn diện cho Bé Thỏ.”
Lý Tường Vũ quay đầu nhìn hắn, bộ dạng rất chăm chú nghiêm túc, “Có anh là bác sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ tôi rất biết ơn, thế nhưng. . .” Hắn đột nhiên cười lạnh lùng chuyển đề tài, “Đừng có chủ ý gì với hai cha con, họ không phải là chuột thí nghiệm của anh.”
Người đàn ông này tươi cười nhưng lại khiến Nghê Cảnh Thần cảm thấy sợ, ngoài cười nhưng trong không cười, vừa nhìn là biết một người nham hiểm điển hình.
Tuy rằng trong lòng một trăm lần không tình nguyện, nhưng không dám đối nghịch với hắn, Nghê Cảnh Thần nhỏ giọng thì thầm, “Tôi nói chơi thôi mà!”
“Ừ.” Lý Tường Vũ dùng âm mũi trả lời hắn.
“Được rồi, chuyện của Duyệt Minh trước kia anh có biết không?” Sau khi thô bỉ xong rồi, Nghê Cảnh Thần lại bắt đầu nhiều chuyện.
“Không biết.”
Trong thang máy vang lên một chuỗi tiếng cười khúc khích, “Anh muốn biết không?”
“Nếu như em ấy muốn, đương nhiên sẽ nói cho tôi biết thôi.”
Nghê Cảnh Thần cất cao giọng, gấp đến độ giậm chân giậm cẳng, “Tôi hỏi anh có muốn biết hay không? !”
Lý Tường Vũ vẻ mặt bình thản, “Nếu như anh đã muốn nói, tôi đây sẽ cố chịu đựng mà nghe vậy.”
“Bày đặt làm bộ làm tịch!” Tuy rằng ra vẻ khinh bỉ, nhưng tính cách của Nghê Cảnh Thần rất bà tám cho nên đem tiền căn hậu quả câu chuyện nói hết một lần. Khi kể xong hai người đã đứng trong bãi đỗ xe hết 10 phút.
Cuối cùng, Nghê Cảnh Thần nhẹ giọng thở dài, “Duyệt Minh trước đây chịu khổ rất nhiều, những khổ cực và áp lực mà cậu ấy gặp không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nhưng thấy cậu ấy kiên trì như vậy, tôi chỉ hy vọng sau này anh có thể mang hạnh phúc đến cho cậu ấy, nghìn vạn lần đừng như gã Tô Phóng làm tổn thương cậu ấy.”
Lý Tường Vũ nhàn nhạt nói : “Đừng coi tôi là cùng một loại người với gã kia.”
Nghê Cảnh Thần vui vẻ, “Hắc hắc, nhìn không ra anh lại là người đàn ông tốt nha!”
Lý Tường Vũ đi tới xe của mình, khoát tay, “Đi trước đây, không thôi em ấy chờ lâu lại sốt ruột.”
Nhìn chiếc Land Rover chạy đi, Nghê Cảnh Thần mới ngồi vào xe của mình, nhỏ giọng tự nói : “Thật đúng là người đàn ông tốt, xem ra, mình cũng nên buông tay rồi. . .”
Lý Tường Vũ mua đồ xong chạy về nhà thì Lâm Duyệt Minh đang ngủ, sau khi đánh thức cậu dậy lại đút ăn một chén cháo, thay bóng đèn trong phòng Lâm Tô.
Làm xong mọi chuyện, đi vào phòng ngủ, Lý Tường Vũ nằm bên cạnh cậu, bàn bạc kế hoạch sống chung sao cho hoàn mỹ nhất mà hắn ấp ủ trong lòng.
Lý Tường Vũ mỗi ngày còn phải bận rộn xử lý công việc của nhà hàng, không thể 24 tiếng đều ở bên cạnh Lâm Duyệt Minh, hắn muốn Lâm Duyệt Minh dọn về Lý gia ở, trong nhà có người giúp việc, hơn nữa Lý lão thái mỗi ngày đều ở nhà, có thể ở cùng, trông nom chăm sóc cho cậu.
Lâm Duyệt Minh có hơi lo lắng, cậu không muốn để cho người khác biết chuyện mình mang thai, lại càng không muốn làm phiền người khác.
Lý Tường Vũ cười thoải mái nói, sau này đều là người một nhà, chuyện này cũng không cần phải che giấu, dù sao sau này mọi người cũng sẽ biết thôi, nói trước thì tốt hơn, để họ có thời gian thích ứng.
Lý Tường Vũ kiên định cho rằng mọi người trong nhà sẽ từ từ chấp nhận Lâm Duyệt Minh, cho dù có bất đồng, thì đó cũng chỉ là chuyện tạm thời. Hơn nữa toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ ở Lý gia đều do hắn định đoạt, một khi hắn đã quyết định, cho dù có người phản kháng cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Lâm Duyệt Minh còn muốn lý giải, nhưng Lý Tường Vũ đã đổi hướng trọng tâm câu chuyện, lúc thì hắn bảo đặt tên gì cho đứa bé trong bụng, khi lại nói sinh em bé xong hai người sẽ ra nước ngoài kết hôn, còn nói ngày mai sẽ cho người trang trí lại phòng ngủ, để đón cậu về.
Lý Tường Vũ sắp xếp tương lai nghe thật tốt đẹp, Lâm Duyệt Minh nghe xong, trong lòng tự nhiên dâng lên một niềm mơ ước và chờ mong. “Tương lai”, hai từ này nghe như rất xa xôi, thế nhưng chỉ cần có ngày mai, cho dù đứng ở đâu cũng đều mơ về một tương lai mới. Ngày mai Lý Tường Vũ sẽ ngả bài với gia đình mình, Lâm Duyệt Minh vốn vẫn còn một chút kháng cự, sau khi nghe xong kế hoạch của hắn, nhất thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cho dù Lý Tường Vũ đưa ra yêu cầu gì, cậu đều gật đầu đồng ý, giống như một chú dê non đơn thuần, im lặng nằm trong lòng đối phương, chăm chú nghe, còn rất nhập tâm nữa chứ.
Đêm đã khuya, Lý Tường Vũ một chút cũng không buồn ngủ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, hắn nói tất cả những gì mình nghĩ ra trong đầu cho Lâm Duyệt Minh nghe.
“Tôi muốn sơn màu xanh lá cây nhạt cho tường phòng mới.”
“Được.” Kỳ thực tường sơn màu trắng bạc, trắng, hoặc là màu kem đều được, ba màu này nhìn sạch sẽ sáng sủa, Lâm Duyệt Minh thích tường phòng màu sáng.
“Còn rèm cửa sổ thì sao? Màu vàng nhạt cũng đẹp, bằng vải lanh.”
“Vâng.”
“Còn đồ dùng trên giường, chăn, gối vân vân tôi sẽ đặt người ta làm.”
“Được.”
“Đặt mấy bộ? Năm bộ có đủ không?”
“Đủ rồi.”
“Vải màu gì? Xanh nhạt, tím hoa cà, in hoa cũng được, phải rồi, còn thêm một bộ màu đỏ thẫm nữa, để chúng ta dùng vào đêm tân hôn.”
“Ừ.”
“Còn thiếu một màu nữa, em cũng chọn đi.”
. . .
“Duyệt Minh?”
. . .
“Chúc ngủ ngon, em yêu.”
Ngày hôm sau, Lý Tường Vũ sau khi đưa hai đứa con trai đến trường thì quay lại nhà mình.
Lý lão thái đã rời giường đang luyện thái cực quyền trong hoa viên, Lý Tuyết Linh còn đang ngủ, Lý Tường Duệ ngồi trong phòng khách cầm cái gương nhỏ soi tới soi lui.
Khi Lý Tường Vũ đi ngang qua bên cạnh Lý lão thái nói, “Mẹ, vào phòng khách đi, con có chuyện muốn nói.”
Lý lão thái vừa múa quyền vừa nói : “Để mẹ múa xong bộ quyền đã.”
“Một lát nữa luyện tiếp.” Khẩu khí cương quyết, không cho một chút hi vọng đàm phán.
Lý Tường Vũ đi vào phòng khách ngồi đối diện với Lý Tường Duệ nói : “Chị hai còn đang ngủ hả? Đi kêu nó dậy, anh có việc muốn thông báo cho mọi người.”
“Chuyện gì thế?”
“Đừng dong dài nữa, nhanh kêu chị hai dậy đi.”
Năm phút sau, người một nhà ngồi lại với nhau.
Lý Tuyết Linh cố mở đôi mắt nhập nhèm còn đang buồn ngủ, ngáp dài, “Anh cả, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói nhanh một chút đi, em còn muốn ngủ nữa!”
Lý lão thái đi tới trước bàn ăn, nghiêng người rót nước uống, giọng oán giận, “Chuyện gì nữa? Làm gì mà thần bí thế, làm lỡ mất buổi luyện quyền của mẹ.”
Lý Tường Duệ cũng nhảy vô giúp vui, “Hay quá, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng vậy? Nói mau, nói mau đi!”
Lý Tường Vũ nhìn mọi người, bình tĩnh nói : “Lát nữa con sẽ đưa vợ của mình về đây sống chung, em ấy hiện tại đã mang thai bốn tháng rồi, sau này mọi người phải chăm sóc cho em ấy cẩn thận.”
Vợ? Mang thai bốn tháng?
Ba người cảm thấy ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có riêng một suy nghĩ.
Kinh ngạc qua đi, Lý lão thái vui mừng khôn xiết, bà không nghĩ tới đứa con lớn lại giống như đại đa số những người đồng tính luyến ái khác, cuối cùng cũng lựa chọn kết hôn sống giống như người bình thường, đây chính là kết quả mà bà mong muốn nhất.
Lý Tường Duệ cũng rất hài lòng, cho dù anh cả làm cái gì cậu cũng ủng hộ hết, hơn nữa cậu thích nhất là náo nhiệt, rất chờ mong thành viên mới xuất hiện.
Chỉ có Lý Tuyết Linh cười không nổi, trong lòng tràn ngập nỗi nghi ngờ. Cô rất hiểu tính cách Lý Tường Vũ, một khi thừa nhận ai đó tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tay, trước đây rõ ràng anh ấy còn theo đuổi bác sĩ Lâm, sao đột nhiên lại có một người vợ đang mang thai nhỉ? !
“Anh cả, vợ ở đâu ra thế? Sao chưa từng nghe anh nhắc tới bao giờ?”
Lý Tường Vũ nhếch miệng cười, trả lời câu hỏi của cô, “Vợ của con mọi người cũng đã gặp qua.”
Ba người đồng loạt hỏi : “Là ai vậy?”
“Bác sĩ Lâm.”
. . .
Ba người lập tức lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, Lý lão thái vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, thử thăm dò : “Có phải là nữ bác sĩ Lâm hay không?”
Lý Tường Vũ nói cho mọi người biết, “Đừng đoán mò nữa, là bác sĩ Lâm mà mọi người đều biết, Lâm Duyệt Minh, ba ba của Bé Thỏ đó.”
Ba người tiếp tục trầm mặc. . .
“Được rồi, mọi chuyện của em ấy chờ con trở lại rồi nói tiếp, bây giờ phải đi đón em ấy đã.” Lý Tường Vũ đứng lên, sửa lại áo, hình như nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói với Lý Tường Duệ : “Đúng rồi Tường Duệ, em thu dọn đi, phòng của em thông gió ánh sáng đều tốt, rất thích hợp để làm phòng trẻ con.”
Lý Tường Duệ nghe vậy chấn động, cái gương nhỏ trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, khoa trương kêu to: “Vậy em ngủ ở đâu? !”
Lý Tường Vũ nhìn cậu cười, “Lầu hai không phải vẫn còn một phòng dùng đựng đồ linh tinh sao?”
Lúc này cái gương nhỏ thực sự rơi trên mặt đất, Lý Tường Duệ cả kinh mắt trợn to, há hốc miệng, hồi lâu cũng không khép lại được.
Chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần, Lý Tường Vũ đã ra khỏi nhà.
Đang chuẩn bị phát tiết bất mãn trong lòng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng bùm, làm cậu càng thêm hoảng sợ, nhìn lại, kinh ngạc kêu lên : “Mẹ, mẹ làm gì vậy? ! Bộ không biết đau sao? Cái bàn này làm bằng đá cẩm thạch đó, mẹ đập nó làm gì? !”
Lý lão thái đưa tay giấu ra phía sau lưng ra sức vung vẩy, tuy rằng rất đau, nhưng bà gắng không biểu lộ ra, bĩu môi kêu la : “Tao không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý! !”
Lý Tường Duệ không hiểu, “Mẹ không đồng ý cái gì?”
“Tao tuyệt đối sẽ không để cho họ Lâm kia bước vào cửa Lý gia của chúng ta!”
Lý Tường Duệ gật đầu phụ họa, “Nếu như hắn muốn chiếm dụng căn phòng, con cũng sẽ không đồng ý! Thân thể con mềm mại như thế sao có thể ngủ ở kho củi được chứ? !”
Lý Tuyết Linh ngồi một bên mắt trợn trắng, “Nhà của chúng ta không có kho củi.”
“Anh cả đi rồi, hai người nói những lời này không phải đã quá muộn rồi sao? Có bản lĩnh làm trò sao không rống trước mặt anh ấy đó.” Lời này rõ ràng là nhằm vào Lý lão thái mà nói.
Thấy sắc mặt Lý lão thái càng ngày càng đen, Lý Tuyết Linh nhún vai, vặn vẹo thắt lưng, đi lên lầu, “Con đi ngủ đây, còn tưởng rằng có chuyện gì to tát lắm chứ, không phải là trong nhà thêm bát thêm đũa thôi sao, đây là chuyện tốt mà!”
Lý lão thái nhìn bóng lưng của con gái, hung dữ mắng : “Con nhỏ chết tiệt kia! Tao sớm muộn gì cũng tống mày đi, nhìn mà phát bực à!”