Editor: Tư Di
Lại đến lúc luyện công buổi tối.
Đoan Tĩnh cởi sạch đồ rồi nằm trên giường, chẳng nháy mắt lấy một cái, chờ Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng đè lên người nàng, dịu dàng hôn một cái lên gương mặt của nàng: "Nàng hết tẩu hỏa nhập ma chưa? Còn cần tiếp tục chữa trị không?"
Đoan Tĩnh nói: "Đã khỏi từ lâu rồi. Chỉ có điều bộ tâm pháp này có bệnh chữa bệnh, không có bệnh phòng thân, cứ coi như không bị tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể tiếp tục luyện."
Trong nháy mắt, ánh mắt Tuyên Ngưng sáng như ngôi sao mai.
Hắn cúi đầu, dùng miệng cọ xát nàng, giọng khàn khàn hỏi: "Ta dạy cho nàng một bộ công pháp khác được không?"
Đoan Tĩnh cảm thấy rất hứng thú: "Công pháp gì?"
"Cũng không khác biệt lắm, chỉ là, có thú vị hơn chút." Hắn hàm hàm hồ hồ nói xong, ngón tay dọc theo cánh tay của nàng từ từ trượt xuống, dừng ở chỗ cổ tay, mười ngón tay quấn quýt, lại tìm được con đường nhỏ quen thuộc, bắt đầu một cuộc hành trình hài hòa chân chính.
Kể từ đó đã đạt được cuộc sống hài hòa chân chính sau này, Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng chuyển từ trạng thái tương kính như tân sang giai đoạn như keo như sơn. Dù là không nói lời nào, tình cờ ngoái đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào mắt nhau, người khác cũng có thể cảm thấy buồn nôn vì ngọt.
Tuyên Xung nghĩ mãi không ra, hỏi Tuyên Tịnh: "Nhị tẩu và nhị ca thành thân lâu như vậy rồi, tại sao gần đây lại cực kỳ khác lạ?"
Tuyên Tịnh cười nói: "Chờ ngươi thành thân sẽ biết."
Tuyên Xung nói: "Đệ còn chán, nghe nói gần đây mẫu thân đang muốn giúp huynh xem mắt. Nói thật, đại ca, rốt cuộc ca nhìn trúng một người tẩu tẩu như thế nào?"
Tuyên Tịnh ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tuyên Xung tò mò vươn đầu qua.
Tuyên Tịnh gõ một cái lên đầu của hắn: "Không om sòm giống như ngươi."
Hôn sự của hai huynh đệ Tuyên gia đưa tới sự chú ý của cả kinh thành. Ai cũng muốn biết gia tộc có ân với đương triều rốt cuộc sẽ chọn nhi tức như thế nào. Mặc dù đã có Đoan Tĩnh làm ví dụ, nhưng mà, nhìn quan hệ không để ý lẫn nhau của Tuyên gia và Lễ bộ thị lang thì hoàn toàn không có tính tham khảo.
Không chỉ khiến người dân chú ý, quan cao chú ý, đến cả Hoàng đế cũng rất chú ý.
Một ngày nọ, Hoàng đế nhìn nhìn Tuyên Tú trang điểm trong gương, mê muội nói: "Gương mặt hai người cháu của nàng cũng giống nàng."
Tuyên Tú: "......................" Không tính Tuyên Xung thừa kế dáng vẻ của Tuyên Thống thì quả thật giống nhau đến mất phần, nhưng rõ ràng Tuyên Tịnh giống tẩu tẩu mất sớm của nàng. Xem ra đầu óc của Hoàng đế không khá lên là bao, đến mắt nhìn cũng sai.
"Nàng xem hai cháu ngoại của Trẫm thế nào?"
"............. Ai cơ?" Ngàn vạn lần không phải hai nữ nhi của Công chúa Vân Chiếu, ngàn vạn lần không phải hai nữ nhi của Công chúa Vân Chiếu....................
"Chính là Vân Chiếu..................."
"Hoàng thượng, có chuyện vui quên chưa nói với người." Tuyên Tú cười híp mắt cắt đứt lời của hắn: "Hai chất nhi này của ta đã có ý trung nhân, chỉ là chưa hạ sính lễ mà thôi, khó mà phá được." Trước mắt nàng thấy, người duy nhất có đầu óc bình thường có huyết mạch hoàng gia chính là Diên vương gia, còn lại chẳng khác gì Hoàng thượng và Thao Vương.
Hoàng đế nhướng mày: "Nhanh như vậy sao?"
Tuyên Tú mỉm cười nói: "Nhóm người đến cửa cầu thân chất nhi còn dài hơn tuyển nô tì chứ sao."
Hoáng đế cẩn thận ngắm thêm vài lần: "Thật ra thì không quá giống."
Tuyên Tú: "......"
"Tuyên Tú của Trẫm là người đẹp nhất thiên hạ, không người nào có thể so sánh được." Hoàng đế hả hê ôm nàng.
Tuyên Tú cười khàn một tiếng.
Vì vậy, không bao lâu sau, hai huynh đệ Tuyên gia đã đột ngột đính hôn.
Rốt cuộc cái vấn đề mọi người vẫn tò mò bấy lâu nay là Tuyên Tịnh có còn khả năng sinh con không cũng được giải đáp —— ngự y nói rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tin huynh đệ đính hôn là tin tức tốt, nhưng cùng lúc đó lại truyền ra một tin tức xấu —— Đối với Tuyên Ngưng hiện tại mà nói, qua mấy năm nữa là hắn phải trở về Bắc Cương rồi. Tuyên Thống đã có tuổi, mấy năm nay ở bên Uyển thị thì ít mà xa cách thì nhiều, làm đàn bà, tất nhiên hi vọng bọn họ có thể đoàn tụ, Tuyên Lạc được thăng lên làm Đô chi huy sứ, Hoáng đế bị tạo phản nên sợ, không thế tách ra khỏi hắn, Tuyên Tịnh, Tuyên Xung chờ sau khi kết hôn mới có thể rời đi, tính đi tính lại, Tuyên Ngưng là người thích hợp nhất.
Uyển thị là người từng trải, hiểu nhất chính cảm giác buồn khổ của phu thê mới kết hôn phải chia lìa, thương lượng với Tuyên Thống, để ông đến Bắc Cương trước, chờ Đoan Tĩnh sinh con, cuộc sống có nơi gửi gắm, mới để Tuyên Ngưng đi d.dlqddi. Mặc dù Tuyên Thống không thể bỏ kiều thê, nhưng cũng không thể để đứa con yêu quý và thê tử chịu khổ, gật đầu đồng ý.
Sau khi Đoan Tĩnh biết chuyện, khó hiểu hỏi: "Ở Bắc Cương không thể sinh con sao?"
Uyển thị ngẩn người ra, nói: "Con muốn đi Bắc Cương sao?"
Đoan Tĩnh nói: "Lúc Tuyên Ngưng không đánh lại được, con có thể đi đánh lén trại địch, giết chết chủ soái."
......
Suýt nữa quên mất mình có một tức nhi hung tàn.
Uyển thị không đi Bắc Cương được là bởi vì hàng năm nơi đó xảy ra chiến tranh, không có cách nào bảo đảm an toàn được, còn với Đoan Tĩnh....... Người không cách nào đảm bảo được an toàn phải là đối phương. Tưởng tượng như vậy, thật giống như trăm lợi mà không có hại.
Khi Tuyên Ngưng về lại nghe tới quyết định của nương tử, không nói gì cả, chỉ ôm người đang trong sân đứng giữa trời.
Hoàng đế phát hiện gần đây tâm tình Tuyên Ngưng không tệ, hai ngày trước vẻ mặt còn buồn bực không vui, hai ngày sau đã ý xuân phơi phới, sau khi tan triều, đặc biệt giữ người ở lại, hỏi han hắn xem có chuyện vui gì không?
Tuyên Ngưng không muốn nói chuyện với Hoàng đế, nói qua loa có lệ: "Sắp đến tết rồi nên vui."
Hoàng đế hiện ra linh quang: "Hay là các ngươi vào cung mừng năm mới đi, không phải cung yến chiêu đãi quần thần mà chính là gia yến bình thường. Các ngươi đều là người nhà của A Tú chứ sao."
Sau đó bị Ngự sử phun nước bọt dìm chết sao? Tuyên gia đang muốn nắm quyền thần, nhưng trong ngày thường làm việc vẫn rất tuân thủ theo quy củ đạo lý.
Tuyên Ngưng cũng không cãi cọ với hắn, về nhà là nói cho lão thái thái. Sau đó, ngày hôm sau Uyển thị vào cung một chuyến.
Rồi sau đó, cũng chẳng có sau đó.
Chỉ có điều trong cung truyền ra tin đồn: Đế Hậu cãi nhau, Hoàng đế phải đứng trước cửa tẩm cung nửa canh giờ mới được vào.
......
Sau khi chúng thần biết chuyện, giữ kín như bưng, không hẹn mà cùng an ủi mình: Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, dĩ nhiên không thể nào bị phạt đứng, hơn phần nửa là ở ngoài cửa suy nghĩ nhân sinh thôi. Ừ, chính là như vậy.
Nhờ Hoàng hậu ra tay mới có thể có được một bữa cơm tất niên bình yên nhưng cuối cùng cũng không được yên bình.
Vương Tướng Trăm Đạm dẫn Lợi Đa Binh tới cửa ước chiến.
Giao thừa tới cửa đánh nhau, quả thực là mất mặt. Uyển thị giận đến phát run: "Đêm giao thừa toàn gia đoàn tụ lại tìm tới cửa là quy củ của Thương Lan sao?"
Vương Tướng Trăm Dặm cũng rất lúng túng, đẩy đồ đệ một cái.
Vẻ mặt Lợi Đa Binh như đưa đám nói: "Vốn chúng ta định qua năm mới mới quay lại, nhưng mà lúc ta đi vệ sinh làm rớt túi tiền xuống hố.............. Các ngươi là người quen duy nhất của chúng ta ở kinh thành."
......bg-ssp-{height:px}
Giao thừa, đừng nói là có chuyện xui xẻo như vậy chứ!
Mặc kệ như thế nào, dù sao ban đầu Vương Tướng Trăm Dặm cũng cứu bọn họ, Tuyên gia có tức thì tức cũng xem họ là khách mà khách khí mời vào, cùng nhau ăn cơm.
Ăn cơm được một nửa lại có người đến cửa.
Chỉ khác là, lần trước thì kinh sợ còn lần này là vui mừng.
Hành Sơn đạo nhân tới.
Đạo nhân vừa vào cửa là chắp tay gọi thân gia, thái độ thân thiết, dĩ nhiên Tuyên gia nhiệt tình đón. Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, lâu ngày mới biết lòng người, trong suy nghĩ của bọn họ, Hành Sơn đạo nhân mới thực sự là thân gia.
Giọng cười giọng nói.
Đến ngày thứ hai, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh ôm nhau ngủ nướng, đạo nhân đột nhiên xông vào hô cứu mạng.
Tuyên Ngưng ngăn Đoan Tĩnh ở bên trong, trong lòng khó chịu, lại hỏi tình hình xem có chuyện gì.
Đạo nhân nói: "Vương Tướng Trăm Dặm tìm ta tỷ võ."
Tuyên Ngưng nghĩ nghĩ nói: "Sư công cố lên."
Đạo nhân suýt nữa tức phát khóc.
Mặc dù hắn là sư công của Đoan Tĩnh, nhưng muốn đánh bại cao thủ đứng thứ tư thiên hạ thì đừng nghĩ đến.
Đạo nhân nương nhờ trong phòng không chịu ra, Vương Tướng Trăm Dặm ngăn ở bên ngoài không chịu đi, cuối cùng vẫn là Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng ra tay di.. Đoan Tĩnh bị Vương Tướng Trăm dặm dây dưa, nói nhất định phải được Tuyên Ngưng đồng ý mới ra tay. Tuyên Ngưng chỉ trả lời có một chữ: "Không."
Vì vậy, Vương Tướng Trăm Dặm liền quấn Tuyên Ngưng, sáng sớm đã bị dây dưa............ Sau đó thành Tuyên Ngưng bái sư phụ.
Sư phụ mới nhậm chức lộ ra nụ cười vừa ý, "ra lệnh" đồ đệ và thê tử lập tức tỷ võ với mình.
Đồ đệ mới nhậm chức lộ ra nụ cười vừa ý, "nhã nhặn từ chối": "Xin lỗi, bối phận không hợp, không thể vô lễ."
Sư phụ mới nhậm chức: "????"
Hắn lại đi tìm Hành Sơn đạo nhân.
Hành Sơn đạo nhân từ chối nhã nhặn: "Xin lỗi, bối phận không hợp, không thể lấy lớn hiếp nhỏ."
Sư phụ mới nhậm chức: "????"
Vương Tướng Trăm Dặm bị xoay như chong chóng, sờ cằm suy nghĩ: "Giữa sư công và đồ tôn có quan hệ gì?" Ít đi một cấp bậc.
Trải qua nhiều mặt thăm hỏi, cuối cùng hắn biết đến sự tồn tại của phụ thân cặn bã. Vì vậy, vào một đêm gió lớn...................
Phụ thân cặn bã bị đánh đến mức không ai nhận ra, treo số tiền thưởng lớn để bắt ác đồ.
Để duy trì sự hài hòa, an toàn, Tuyên Ngưng tiết lộ một ít thông tin. Lại theo ân cứu mạng dùng sông lớn để trả, cũng không thể để sư phụ trên danh nghĩa quá mất mặt, hắn nhắc nhở Vương Tướng Trăm Dặm, cũng tặng cho chút phiền toán phong phú.
Ngày đó, Vương Tướng Trăm Dặm mang theo Lợi Đa Binh bỏ trốn mất dạng.
Giải quyết chuyện một cách viên mãn, cuối cùng thì Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh cũng có thể yên tâm đi Bắc Cương.
Sau khi đạo nhân biết bọn họ đi Bắc Cương, đòi nhất định phải đi theo xem phong cảnh một chút. Trước khi đi, Tuyên Ngưng dẫn theo Đoan Tĩnh vào hoàng cung gặp Hoàng đế. Hoàng đế đột nhiên khóc lên: "Sau khi hai vị ái khanh đi, Trẫm như mất đi phụ tá đắc lực."
......
Bọn họ muốn làm người, không hề muốn là tay.
Hoàng đế khóc một lát, còn nói: "Nếu như lại có người tạo phản, kính xin hai vị nhanh chóng chạy về hộ giá."
"Thần tuân chi." Tuyên Ngưng nói rất to, làm dời sự chú ít của Hoàng thượng trên người thê tử mình.
Hoàng đế thở dài: "Thật ra thì, Đoan Tĩnh có thể ở lại." Suy nghĩ một chút, cảm giác hết sức có thể. Hắn đã từng thấy bản lĩnh của Đoan Tĩnh, cảm thấy có thể tin tưởng vào, nếu ở lại, mình có thể yên tâm không ít.
Đoan Tĩnh nói: "Không được, chúng ta muốn sinh con."
Hoàng đế lập tức bị thuyết phục: "Sinh con quan trọng hơn. Ta và Hoàng hậu hàng đêm..................."
Hai người bắt đầu thảo luận vấn đề sinh con, rất có xu hướng chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, bị Tuyên Ngưng nhắc nhở nhiều lần về vấn đề thời gian, mới lưu luyến tách ra.
Đi ra cửa cung, lúc hai người ở riêng, Đoan Tĩnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta không nên sinh con cùng lúc với Hoàng đế." Suy nghĩ một chút: "Nhất định phải sinh con nhưng phải sinh con giống nhau. Bọn họ sinh con trai, chúng ta sinh con trai." Ngàn vạn lần không thể sinh con gái làm con dâu hoàng gia.
Tuyên Ngưng cười nói: "Cái này không thể nói trước được."
Đoan Tĩnh nói: "Nhưng mà có thể làm."
"Làm kiểu gì?"
"Không làm."
"Không làm là thế nào?"
Đoan Tĩnh nói: "Chính là không làm gì cả. Vậy thì sẽ không sinh con."
Tuyên Ngưng im lặng một lúc lâu nói: "Sinh tiểu Thái tử phi có gì không tốt?"
"Hoàng đế quá ngu."
"......"
"Nhưng mà có cô cô dạy bảo."
"Nhưng cô cô rất khổ. Tốt nhất nữ nhi của ta nên giống ta."
"..............." Cũng trở thành cao thủ thiên hạ hiếm có sao? Nghĩ đến về sau có thể đến ngay cả nữ nhi của mình cũng không đánh lại được, Tuyên Ngưng cả thấy mình không ổn chút nào.
Đoan Tĩnh nói: "Có khả năng khiến tướng công luôn luôn thương yêu nó."
Tuyên Ngưng ý vị sâu xa nhướng mày nói: "Khả năng gì?"
Đoan Tĩnh nháy mắt mấy cái: "Chỗ nào cũng có thế làm!"
Hai người yên lặng một lát, nhìn nhau cười một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, 《 Cá nhỏ ăn lươn lớn》 chính thức kết thúc.
Hoàn.