Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên ta ngửi được một mùi hương lạ, tuy rằng ta đây phản ứng nhanh bịt mũi lại, nhưng kết quả vẫn không kịp, ta liền nhanh chóng bị hôn mê. Mơ mơ màng màng, ta nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt, sau đó, hoàn toàn mất đi ý thức......
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn, Chu Nguy Nhiên ngồi bên cạnh, mê muội nhìn chằm chằm, cái tay hạ lưu của hắn còn sờ sờ mặt ta nữa!! (>’’’<)
Ta bật dậy, giãy thoát khỏi tay hắn, lắc lắc đầu, muốn đem những cảm giác không thoải mái quăng đi, sau hơn nửa ngày mới trào phú nói với hắn: “Hình như ta đã quá tin tưởng ngươi? Chu huynh. Ta nghĩ, ngươi mất công bắt ta đến đây không phải đơn giản là muốn cướp sắc. Vậy nên xin vui lòng nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt. Nói đơn giản chính là một cái sự kiện tranh thủ tình cảm bình thường ở hậu cung. Chu Nguy Nhiên, là đại ca của đương kim hoàng đế, mẫu thân của hắn, nguyên bản là hoàng hậu, mà hắn vừa sinh ra đã được sắc phong làm thái tử. Chính là, bởi vì tiên hoàng sau lại lại sủng ái Dung phi, cũng chính là mẫu thân của Băng sơn nam, hơn nữa Dung phi lại mang thai, hoàng hậu cho rằng lấy mức độ tiên hoàng sủng ái Dung phi, có khả năng uy hiếp đến địa vị của mình và hoàng nhi. Hoàng hậu ghen ghét, mới sinh kế độc hại Dung phi, đổ tội cho kẻ khác. Tuy rằng được cứu vừa lúc, nhưng vẫn làm cho Dung phi sinh non, khiến cho sau khi thành công sinh hạ Băng sơn nam, nàng lại mất máu quá nhiều, cuối cùng hương tàn ngọc nát.
Tiên hoàng giận dữ, sau khi điều tra rõ sự tình liền lập tức đem hoàng hậu cùng thân tín của nàng toàn bộ xử tử hết, khiến cho cả nước năm đó chấn động. Chu Nguy Nhiên lúc ấy chỉ có năm tuổi, tuy rằng thoát khỏi kiếp nạn, nhưng bị tiên hoàng hạ lệnh: hắn vĩnh viễn mất quyền kế thừa, nói cách khác, mặc kệ hắn sau này có tài giỏi đến mức nào, đều không có tư cách cùng các hoàng tử khác tranh ngôi vị.
Từ đó về sau, đại hoàng tử Chu Nguy Nhiên tuột dốc không phanh, vừa không được phụ hoàng sủng ái, lại không có người nhà mẹ mình giúp đỡ, ngôi vị hoàng đế lại vĩnh viễn không tới được tay hắn, những người khác tự nhiên sẽ xem thường một vị hoàng tử thất sủng, cuộc sống sau này của hắn tự nhiên cũng có thể đoán được. Cũng may, sau lại có một người võ công cao cường trộm đem hắn ra ngoài rồi thu làm đồ đệ, dạy hắn võ công cùng đọc sách, nên mới có Chu Nguy Nhiên ngày hôm nay. Chuyện buồn cười là, có lẽ hắn đúng là kẻ không quan trọng, một cái hoàng tử liền như vậy biến mất ở trong cung, cư nhiên cũng không khiến cho xôn xao gì lớn cả.
Mười năm trước, cũng chính lúc Chu Nguy Nhiên mười tám tuổi, ngôi vị thái tử bị Ngũ hoàng tử — Chu Lẫm Nhiên đoạt được, hắn cùng sư phụ bắt đầu bắt tay vào lập kế hoạch cướp ngôi vị hoàng đế, bọn họ đầu tiên là ở dân gian khai triển(mở ra+phát triển) rất nhiều sản nghiệp, chậm rãi tích lũy tài phú(tiền tài+phú quý) làm kinh phí cho việc mưu phản trong tương lai. Sau đó, tiên hoàng qua đời, Chu Lẫm Nhiên thế chỗ. Bọn họ nhân cơ hội đó, xếp thế lực của mình vào trong triều, một ít đại thần nhịn không được sự cám dỗ của tiền tài mà đứng về phía bọn họ. Cuối cùng, lợi dụng cơ hội lần này Băng sơn nam cải trang vi hành ở hạ lưu sông Trường Giang, nắm chặt thời gian an bài việc mưu phản, còn ở bên người Băng sơn nam xếp cho Lí An vào làm gian tế, bọn họ chỉ chờ đến lúc hắn hồi kinh thành sẽ ra tay............
“Ngươi nói a ~~!!! Ta lúc đó chỉ có năm tuổi!!! Ta rốt cuộc là làm sai cái gì!???!! Khiến cho bị đối xử không công bằng như vậy!!!! Ngươi có thể tưởng tượng được cái cảm giác từ nơi cao nhất ngã xuống ra sao không!? Có thể thể cảm nhận được hàng vạn lần bị người khác chà đạp tự tôn không?! Ngay cả một tên thái giám cùng cung nữ thấp hèn đều có thể tùy tiện đối với ta hô to gọi nhỏ, vung tay múa chân!!!...... Từ đó về sau ta liền thề!! Một ngày nào đó, sẽ đem cướp lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về ta!!!!!!!!”
Chu Nguy Nhiên rốt cục ngừng lại, cả phòng tràn ngập tiếng hít thở trầm trọng của hắn. Hắn không nói nữa, chỉ là im lặng nhìn ta.
“Nguy nhi, ngươi nói với hắn nhiều như vậy làm gì. Hắn bất quá cũng chỉ là quân cờ của chúng ta thôi.” Một nam nhân trung niên đi vào phòng, tuy rằng tóc đã hoa râm, âm thanh cũng có chút già nua, nhưng trên gương mặt lại nhìn không ra dấu vết của năm tháng, một chút cũng không làm tổn hại vẻ anh tuấn vốn có.
“Xem ra, ngươi chính là sư phụ của hắn.” Ta xem xét, nhàm chán đoán.
“Hừ, đúng vậy.” Hắn khinh miệt cười cười.
“Như vậy, ngươi có liên can gì đến chuyện năm đó đâu? Ta nghĩ, hẳn là không có người nào nguyện ý trợ giúp một kẻ không quen không biết cả.”
“Hừ! Ngươi nói đúng. Năm đó ta cùng mẫu thân của Nguy nhi là một đôi thanh mai trúc mã, chúng ta sớm đã dự định thành thân, chỉ chờ sau khi bái sư học nghệ, sẽ trở lại cưới nàng làm vợ. Nào biết, cái tên Chu Ngọc Văn kia cư nhiên bắt nàng ấy về làm thái tử phi!! Ta thấy Yên nhi hạnh phúc liền thôi, dù sao gả cho thái tử thì cuộc sống vinh hoa phú quý cũng còn hơn là cùng ta sống khổ cực ở nơi sơn dã, vì thế, lòng đã nguội lạnh dần, cuối cùng ta đi đến Đại Mạc. Ai ngờ, vài năm sau trở về Trung Nguyên, lại nghe tin Yên nhi mất!! Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu đau lòng không???!! Tên Chu Ngọc Văn kia nếu đã lấy nàng thì phải hảo hảo thương nàng!! Còn có trách nhiệm làm cho nàng ấy hạnh phúc!!!! Mà hắn lại cư nhiên yêu thương nữ nhân khác!! Làm cho Yên nhi không thể không đi đến đường cùng!!! Ả tiện nhân Dung phi đáng chết!! Chu Ngọc Văn cũng đáng chết!!!! Còn cái tạp chủng Chu Lẫm Nhiên kia đã đoạt đi hết thảy của Nguy nhi, hắn càng đáng chết hơn!!!!!!!!”
Ta trầm mặc, dù sao loại chuyện này người khác cũng không thể tùy tiện đưa ra bình luận được.
“Như vậy, các ngươi bắt ta có mục đích gì?”
“Hừ, Tiểu Phong, ta nghĩ, bằng sự thông minh tài trí của ngươi nhất định sẽ không thể không đoán ra chứ. Theo quan sát của chúng ta, Chu Lẫm Nhiên kia chính là rất yêu ngươi a ~ có ngươi ở trong tay chúng ta thì chúng ta càng nắm được phần thắng nhiều hơn.” Chu Nguy Nhiên khôi phục lại ngữ điệu thường nói ta. “Hừ!! Chu Lẫm Nhiên nghĩ phái đại nội thị vệ bảo hộ ngươi là được rồi sao? Hừ! Quá coi thường chúng ta. Buổi tối hôm nay, kế hoạch của ta sẽ thành công! Ta rốt cục có thể giết Chu Lẫm Nhiên, đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ta!”
Ta nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.
“Như thế nào? Ngươi luyến tiếc hắn sao?”
Ta tiếp tục không để ý tới hắn.
“Ngươi đã không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn đổ nát, ta đây sẽ cho ngươi ngủ thật ngon, cam đoan khi tỉnh dậy, ngươi sẽ thấy được giang sơn của Chu Nguy Nhiên.”
Tiếp theo, ta cảm giác được có thứ gì đó chạm vào người, rồi cái gì cũng không biết nữa.
Ta nâng cằm nói: “Mười ngày!!”
..................
“Ách...... Lão đây già rồi nên cái lổ tai cũng không tốt, xin hỏi công tử ngài vừa rồi nói, chính là mười năm?”
“Không! Chính là mười ngày! Với ta mà nói, mười ngày là đủ rồi!”
..................
“Hắc hắc ~~ phải không?” Bà ta thần tình hắc tuyến nhìn ta.
Lúc này, ta mẫn cảm phát hiện: trong phòng trừ bỏ Băng sơn nam ra thì những người khác thân mình đều run run, như là...... Nhịn cười?!!
Đáng giận!! Ta đây nhất định phải chứng minh cho bọn họ xem đây không phải chuyện nực cười!
Ta tức giận hỏi tú bà, “Hồ l...... Xuân Hương gảy tỳ bà rất khá sao?”
Tú bà khả kiêu ngạo nói: “Kia không cần phải nói. Xuân Hương chúng ta a ~ chính là tài mạo song toàn a ~ tỳ bà cùng ca nghệ của nàng thật sự là làm cho người ta “Ba tháng không biết vị thịt”, phần lớn khách nhân đều là vì vậy mới đến đó!!”
Ta bĩu môi, nhìn phía Mắt đào hoa, dùng ánh mắt hỏi: Phải không?
Mắt đào hoa đầu tiên là không chút do dự gật đầu, rồi lại đột nhiên nghĩ đến cái đó liền mạnh lắc đầu, đến lúc gặp ánh mắt giết người của ta mới chậm rãi gật gật đầu. Ta tức chết mà.
“Nguyên lai là như vậy a ~ ta đây cũng muốn hảo hảo thưởng thức một chút.” Nói xong, ta liền đứng dậy đi ra ngoài, những người khác cũng đi theo, chúng ta toàn bộ đứng ở trên hành lang, nhìn cái sân khấu trong đại sảnh.
Vừa lúc, hồ ly tinh sau một hồi khách sáo, liền bắt đầu biểu diễn.
Ta nhắm mắt lại.
........................
Một khúc kết thúc.
Ta mở mắt, chống lại ánh mắt thị uy của hồ ly tinh. Nữ nhân này...... Ta nheo mắt lại.
Lầu trên lầu dưới âm thanh trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai. Tú bà đặc biệt tự hào hỏi ta: “Công tử, ngài cảm thấy như thế nào?”
“Chỉ có một chữ.”
“Nga ~ kia ~ là chữ nào a?” Trên mặt bà ta giống như viết: không cần phải nói, nhất định là: hảo!
“Tệ.” Ta khinh miệt nói.
“A ~~?” Lúc này tú bà hoàn toàn tiếp thu không được, ngây ngẩn cả người. Ta nghĩ, ta là người thứ nhất nói như vậy.
Hừ!
“Ai ~~~~~ không nghĩ tới kỹ nữ nổi tiếng số một Hàng Châu bất quá chỉ có vậy mà thôi.” Ta cố ý lớn tiếng nói.
Quả nhiên, khiến dân chúng tràn đầy phẫn nộ.
“Ai!!! Tên Xú tiểu tử nào đó!! Cố ý kiếm chuyện! A ~~? Xuân Hương của chúng ta làm sao không tốt??!!”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa à??! Cư nhiên dám nói Xuân Hương chúng ta như vậy??! Cút cho ta!! Nếu không đại gia ta liền đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất!!”
........................
Ta đi ra, tiếng chửi bậy nhất thời biến thành tiếng hít không khí. Ta đi đến trước mặt hồ ly tinh. Nàng ta đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm ta.
Ta một phen đoạt cây tỳ bà trong tay Hồ ly, bắt đầu đàn – khúc nhạc vừa rồi.
Một khúc đã kết thúc rất lâu, người, còn chưa có hoàn hồn.
“Không!!! Không có khả năng!!!!” Tiếng hét chói tai tràn ngập cả đại sảnh. Hồ ly tinh phát cuồng chỉ vào ta: “Bản nhạc này là ta mới mua của người phổ nhạc mấy ngày hôm trước, ngươi...... Ngươi không có khả năng biết được!!!!!”
“Nếu nói, là ta nhớ kỹ lúc ngươi đang đàn thì sao?” Ta thoải mái cởi bỏ khúc mắc của nàng ta.
............”Không!!! Không có khả năng!! Điều đó không có khả năng!!!” Hồ ly tinh vẫn là một mực lắc lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng sự thật này.
Ta đem tỳ bà buông, đối nàng nói một câu cuối cùng: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, tóm lại, đây là sự thật. Xin khuyên một câu: ‘ núi cao còn có núi cao hơn ’, đừng quá tự phụ.” Nói xong, ta không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.Một mình đi trên đường, trong đầu vẫn là rầu rĩ, ta không hiểu, hôm nay rốt cuộc bị sao vậy, sao lại làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng mà...... Nhưng mà bởi vì khó chịu, khó chịu khi biết Mắt đào hoa cùng nữ nhân kia từng có quan hệ với nhau. Này...... Này cũng quá khoa trương đi!!! Ta cùng Mắt đào hoa biết nhau còn không đến một ngày a ~~!!
Không! Nhất định là ta nghĩ sai rồi!!
“Thân ái ~~ ngươi đang làm cái gì vậy? Lắc đầu hoài coi chừng rớt luôn nha!!” Nghe âm thanh quen thuộc, ta lập tức ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt như cười mà không cười, trong nháy mắt, ta lại nghe được một tiếng “Binh”, lại là cái âm thanh gì đó phát ra.
“Chúng ta trở về đi.” Băng sơn nam không biết từ khi nào đến bên cạnh, đối với ta nói như vậy.
Ta xem xem cái này, nhìn nhìn cái kia, nhìn xem, xem nhìn...... Đột nhiên bước nhanh chạy về phía trước!!
“Thân ái ~!”
“Phong ~!”
Ta bịt kín cái lổ tai, cự tuyệt nghe, chính là chạy biến.
Ta một hơi hướng về khách điếm, nghe tiếng tiểu nhị “Khách quan, sớm như vậy …” còn không có nói xong thì ta đã vào đến phòng, cần thận khoá cửa lại.
Thật vất vả bình phục nhịp tim hỗn loạn, rồi mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề trọng yếu: ta làm cái gì mà lại chạy a?
.................. Trả lời là —- ta cũng không biết.
Quên đi, vẫn là bảo trì tác phong trước sau như một của ta: không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên ta ngửi được một mùi hương lạ, tuy rằng ta đây phản ứng nhanh bịt mũi lại, nhưng kết quả vẫn không kịp, ta liền nhanh chóng bị hôn mê. Mơ mơ màng màng, ta nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt, sau đó, hoàn toàn mất đi ý thức......
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn, Chu Nguy Nhiên ngồi bên cạnh, mê muội nhìn chằm chằm, cái tay hạ lưu của hắn còn sờ sờ mặt ta nữa!! (>’’’<)
Ta bật dậy, giãy thoát khỏi tay hắn, lắc lắc đầu, muốn đem những cảm giác không thoải mái quăng đi, sau hơn nửa ngày mới trào phú nói với hắn: “Hình như ta đã quá tin tưởng ngươi? Chu huynh. Ta nghĩ, ngươi mất công bắt ta đến đây không phải đơn giản là muốn cướp sắc. Vậy nên xin vui lòng nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt. Nói đơn giản chính là một cái sự kiện tranh thủ tình cảm bình thường ở hậu cung. Chu Nguy Nhiên, là đại ca của đương kim hoàng đế, mẫu thân của hắn, nguyên bản là hoàng hậu, mà hắn vừa sinh ra đã được sắc phong làm thái tử. Chính là, bởi vì tiên hoàng sau lại lại sủng ái Dung phi, cũng chính là mẫu thân của Băng sơn nam, hơn nữa Dung phi lại mang thai, hoàng hậu cho rằng lấy mức độ tiên hoàng sủng ái Dung phi, có khả năng uy hiếp đến địa vị của mình và hoàng nhi. Hoàng hậu ghen ghét, mới sinh kế độc hại Dung phi, đổ tội cho kẻ khác. Tuy rằng được cứu vừa lúc, nhưng vẫn làm cho Dung phi sinh non, khiến cho sau khi thành công sinh hạ Băng sơn nam, nàng lại mất máu quá nhiều, cuối cùng hương tàn ngọc nát.
Tiên hoàng giận dữ, sau khi điều tra rõ sự tình liền lập tức đem hoàng hậu cùng thân tín của nàng toàn bộ xử tử hết, khiến cho cả nước năm đó chấn động. Chu Nguy Nhiên lúc ấy chỉ có năm tuổi, tuy rằng thoát khỏi kiếp nạn, nhưng bị tiên hoàng hạ lệnh: hắn vĩnh viễn mất quyền kế thừa, nói cách khác, mặc kệ hắn sau này có tài giỏi đến mức nào, đều không có tư cách cùng các hoàng tử khác tranh ngôi vị.
Từ đó về sau, đại hoàng tử Chu Nguy Nhiên tuột dốc không phanh, vừa không được phụ hoàng sủng ái, lại không có người nhà mẹ mình giúp đỡ, ngôi vị hoàng đế lại vĩnh viễn không tới được tay hắn, những người khác tự nhiên sẽ xem thường một vị hoàng tử thất sủng, cuộc sống sau này của hắn tự nhiên cũng có thể đoán được. Cũng may, sau lại có một người võ công cao cường trộm đem hắn ra ngoài rồi thu làm đồ đệ, dạy hắn võ công cùng đọc sách, nên mới có Chu Nguy Nhiên ngày hôm nay. Chuyện buồn cười là, có lẽ hắn đúng là kẻ không quan trọng, một cái hoàng tử liền như vậy biến mất ở trong cung, cư nhiên cũng không khiến cho xôn xao gì lớn cả.
Mười năm trước, cũng chính lúc Chu Nguy Nhiên mười tám tuổi, ngôi vị thái tử bị Ngũ hoàng tử — Chu Lẫm Nhiên đoạt được, hắn cùng sư phụ bắt đầu bắt tay vào lập kế hoạch cướp ngôi vị hoàng đế, bọn họ đầu tiên là ở dân gian khai triển(mở ra+phát triển) rất nhiều sản nghiệp, chậm rãi tích lũy tài phú(tiền tài+phú quý) làm kinh phí cho việc mưu phản trong tương lai. Sau đó, tiên hoàng qua đời, Chu Lẫm Nhiên thế chỗ. Bọn họ nhân cơ hội đó, xếp thế lực của mình vào trong triều, một ít đại thần nhịn không được sự cám dỗ của tiền tài mà đứng về phía bọn họ. Cuối cùng, lợi dụng cơ hội lần này Băng sơn nam cải trang vi hành ở hạ lưu sông Trường Giang, nắm chặt thời gian an bài việc mưu phản, còn ở bên người Băng sơn nam xếp cho Lí An vào làm gian tế, bọn họ chỉ chờ đến lúc hắn hồi kinh thành sẽ ra tay............
“Ngươi nói a ~~!!! Ta lúc đó chỉ có năm tuổi!!! Ta rốt cuộc là làm sai cái gì!???!! Khiến cho bị đối xử không công bằng như vậy!!!! Ngươi có thể tưởng tượng được cái cảm giác từ nơi cao nhất ngã xuống ra sao không!? Có thể thể cảm nhận được hàng vạn lần bị người khác chà đạp tự tôn không?! Ngay cả một tên thái giám cùng cung nữ thấp hèn đều có thể tùy tiện đối với ta hô to gọi nhỏ, vung tay múa chân!!!...... Từ đó về sau ta liền thề!! Một ngày nào đó, sẽ đem cướp lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về ta!!!!!!!!”
Chu Nguy Nhiên rốt cục ngừng lại, cả phòng tràn ngập tiếng hít thở trầm trọng của hắn. Hắn không nói nữa, chỉ là im lặng nhìn ta.
“Nguy nhi, ngươi nói với hắn nhiều như vậy làm gì. Hắn bất quá cũng chỉ là quân cờ của chúng ta thôi.” Một nam nhân trung niên đi vào phòng, tuy rằng tóc đã hoa râm, âm thanh cũng có chút già nua, nhưng trên gương mặt lại nhìn không ra dấu vết của năm tháng, một chút cũng không làm tổn hại vẻ anh tuấn vốn có.
“Xem ra, ngươi chính là sư phụ của hắn.” Ta xem xét, nhàm chán đoán.
“Hừ, đúng vậy.” Hắn khinh miệt cười cười.
“Như vậy, ngươi có liên can gì đến chuyện năm đó đâu? Ta nghĩ, hẳn là không có người nào nguyện ý trợ giúp một kẻ không quen không biết cả.”
“Hừ! Ngươi nói đúng. Năm đó ta cùng mẫu thân của Nguy nhi là một đôi thanh mai trúc mã, chúng ta sớm đã dự định thành thân, chỉ chờ sau khi bái sư học nghệ, sẽ trở lại cưới nàng làm vợ. Nào biết, cái tên Chu Ngọc Văn kia cư nhiên bắt nàng ấy về làm thái tử phi!! Ta thấy Yên nhi hạnh phúc liền thôi, dù sao gả cho thái tử thì cuộc sống vinh hoa phú quý cũng còn hơn là cùng ta sống khổ cực ở nơi sơn dã, vì thế, lòng đã nguội lạnh dần, cuối cùng ta đi đến Đại Mạc. Ai ngờ, vài năm sau trở về Trung Nguyên, lại nghe tin Yên nhi mất!! Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu đau lòng không???!! Tên Chu Ngọc Văn kia nếu đã lấy nàng thì phải hảo hảo thương nàng!! Còn có trách nhiệm làm cho nàng ấy hạnh phúc!!!! Mà hắn lại cư nhiên yêu thương nữ nhân khác!! Làm cho Yên nhi không thể không đi đến đường cùng!!! Ả tiện nhân Dung phi đáng chết!! Chu Ngọc Văn cũng đáng chết!!!! Còn cái tạp chủng Chu Lẫm Nhiên kia đã đoạt đi hết thảy của Nguy nhi, hắn càng đáng chết hơn!!!!!!!!”
Ta trầm mặc, dù sao loại chuyện này người khác cũng không thể tùy tiện đưa ra bình luận được.
“Như vậy, các ngươi bắt ta có mục đích gì?”
“Hừ, Tiểu Phong, ta nghĩ, bằng sự thông minh tài trí của ngươi nhất định sẽ không thể không đoán ra chứ. Theo quan sát của chúng ta, Chu Lẫm Nhiên kia chính là rất yêu ngươi a ~ có ngươi ở trong tay chúng ta thì chúng ta càng nắm được phần thắng nhiều hơn.” Chu Nguy Nhiên khôi phục lại ngữ điệu thường nói ta. “Hừ!! Chu Lẫm Nhiên nghĩ phái đại nội thị vệ bảo hộ ngươi là được rồi sao? Hừ! Quá coi thường chúng ta. Buổi tối hôm nay, kế hoạch của ta sẽ thành công! Ta rốt cục có thể giết Chu Lẫm Nhiên, đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ta!”
Ta nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.
“Như thế nào? Ngươi luyến tiếc hắn sao?”
Ta tiếp tục không để ý tới hắn.
“Ngươi đã không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn đổ nát, ta đây sẽ cho ngươi ngủ thật ngon, cam đoan khi tỉnh dậy, ngươi sẽ thấy được giang sơn của Chu Nguy Nhiên.”
Tiếp theo, ta cảm giác được có thứ gì đó chạm vào người, rồi cái gì cũng không biết nữa.