Tới Âu phủ, người hầu dẫn ta đến phòng Liễu Như Mộng. Ta đứng trước một cái cửa sổ nửa mở, có thể rõ ràng thấy được tình cảnh bên trong phòng.
“Tướng công, ta yêu ngươi.” Liễu Như Mộng nhẹ nhàng gọi một cách động lòng người, sau đó hướng Mắt đào hoa đang ngồi bên cạnh giường, dâng đôi môi đỏ mọng của nàng, mà, Mắt đào hoa cũng không cự tuyệt. Hai người cứ như vậy mà hôn.
Tức chết ta!!!!!!! Ta mạnh đẩy cửa ra, đằng đằng sát khí đi vào.
“Thân ái!! Ngươi, ngươi nghe ta giải thích a ~ sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu! ~ thân ái ~ ta bị nàng tính kế! Ngươi phải tin tưởng ta ~~” Mắt đào hoa vừa thấy ta đến ~ lập tức kinh hãi mà đẩy Liễu Như Mộng ra, không chút để ý người nọ vừa mới sinh, hoàn toàn suy yếu.
Ta hung tợn trừng mắt nhìn Mắt đào hoa, làm hắn sợ tới mức lập tức im miệng. Ta đảo mắt, căm tức nhìn nữ nhân kia, hồi lâu sau, mới chất vấn: “Ngươi cho rằng cố ý làm như vậy là lừa được ta sao? Ngươi cho rằng như vậy có thể ly gián tình cảm của chúng ta sao? Ngươi có phải hay không đã quá coi thường ta?”
Liễu Như Mộng lập tức giật mình, nàng không tin, hét lên: “Ngươi không tin?! Hắn vừa rồi hôn ta a!! Hắn đã không còn thương ngươi nữa rồi!!!!”
Mắt đào hoa vừa muốn nói, thấy ta liếc mắt nhìn làm hắn sợ tới mức không dám nhúc nhích.”Đúng là hắn hôn ngươi. Nhưng đều là ngươi đã tính toán trước, không phải sao? Ngươi cố ý gọi người đem ta đến, chính là muốn cho ta xem vở kịch này, khiến ta hiểu lầm, sau đó đau lòng mà rời khỏi hắn, có phải hay không?”
Nàng rõ ràng là bị dọa, run rẩy hỏi ta: “Ngươi vì cái gì không tin? Hắn rất đào hoa a ~~ mỗi lần, ta đều là một mình trong, còn hắn lại ở bên ngoài cùng nữ nhân khác hẹn hò, ngươi vì cái gì tin tưởng hắn!???!!!! Không ~ sẽ không, ngươi vừa rồi tức giận như vậy, ngươi nhất định là ghen tị!!!!!”
“Hừ.” Ta cười nói.”Ta tức giận, là bởi vì hắn cư nhiên bị trúng kế, càng bởi vì hắn cư nhiên hôn ngươi!!” Còn hôn lâu như vậy! Ta trừng mắt nhìn Mắt đào hoa, “Nhưng, ta vẫn tin tưởng hắn. Bởi vì ta biết, hắn yêu ta, hơn nữa, ta cũng thương hắn. Cho nên, ta tin tưởng hắn sẽ không phụ ta. Tình yêu thật sự chính là phải tin tưởng lẫn nhau.”
Nàng không nói nữa, phức tạp nhìn ta, đột nhiên — “Ha ~ ha ha ha ~~~~~~~~~ đúng vậy ~ hắn không yêu ta, cho nên, hắn không đáng để ta tin, cũng không thể khiến cho ta tin! ~ ha ha ha ~~~~~ không nghĩ tới Liễu Như Mộng ta ngu ngốc như vậy, nghĩ rằng có thể bằng sắc đẹp cùng tài tình(tài năng+tình cảm) của mình để lấy lòng của nam nhân trong thiên hạ, cuối cùng, cư nhiên ngay cả trượng phu(chồng) của mình, chính mình là vợ đây còn không thể giữ được lòng hắn?!! Ha ha ha ~~............” Nàng cười thảm thật lâu, lại bắt đầu khóc ~ cũng không phải như trong tưởng tượng đến kinh thiên động địa, chính là nước mắt chỉ lặng yên mà chảy......
*************************************
“Như Mộng! Ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn đi?! Vậy đứa nhỏ làm sao bây giờ?! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại nó à?”
“Đúng vậy, Âu phu nhân, ta đã quyết định. Nếu lòng của trượng phu không có ta, thì Liễu Như Mộng ta cũng không níu kéo nữa. Như vậy, căn bản không phải vô ích, ta có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Về phần đứa nhỏ, xin phu nhân cùng lão gia chăm sóc, ta nghĩ, nó ở với hai người nhất định sẽ tốt thôi.”
Lúc Âu phu nhân cùng Âu lão gia tiến vào, nhìn thấy tình cảnh liền lập tức khuyên nhủ, nhưng Liễu Như Mộng ý đã quyết, khiến họ càng khẳng định là ta giựt giây Mắt đào hoa đuổi nàng đi. Vì thế, bọn họ cực lực khuyên bảo nàng ta ở lại, còn đối với ta thì thần sắc nghiêm nghị. Bất quá ta lại được Mắt đào hoa bảo hộ, cho nên cũng không thấy khó chịu.
Đột nhiên, Liễu Như Mộng không hề để ý đến khuyên bảo Âu thị vợ chồng, mà quay qua nói với ta: “Ta còn có một cái yêu cầu cuối cùng.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta muốn thấy khuôn mặt của ngươi. Ta không cần ngay cả chính mình rốt cuộc bại bởi người nào cũng không biết.”
Ta đáp ứng, gở mặt nạ xuống.
Hoàng...... Hoàng Thượng, xin hỏi tên phản tặc này phải xử lí như thế nào?”
“...... Trước đem hắn tống vào thiên lao.”
“Tuân lệnh!”
“Hắc hắc...... Ha ha ha ha ~~~~!!!” Tiếng cười của Chu Nguy Nhiên âm trầm vang lên. “Không cần phiền toái như vậy. Từ xưa, được làm vua, thua làm giặc, kẻ bại nhất định phải biến mất. Cùng lắm thì chết trên tay các ngươi, không bằng ta tự kết thúc!!!” Nói xong, hắn nhanh chóng ăn vào một viên thuốc độc, sau đó ngã xuống.
“Không!!!!!!!!!!! Nguy nhi!!!!! Không cần!!!!!!!!” Chỉ thấy sư phụ của hắn người đầy máu từ đâu xuất hiện, một chưởng đánh bay những thị vệ đang ở bên cạnh Chu Nguy Nhiên, gắt gao ôm lấy thân thể hắn.”Nguy nhi — không!!! Ta sẽ không cho ngươi chết ~~ nhất định không!!!!!!!”
“Không...... Sư phụ,...... Vô dụng thôi, ‘ đoạn trường ’ là của ngươi bào chế, không phải sao? Ngươi...... Ngươi hẳn là phải rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào...... công dụng của nó. Đúng...... đúng không?”
“Không!!!!! Xin ngươi! Sư phụ xin ngươi!! Vì sư phụ!! Ngươi nhất định phải cố lên a ~~~ Nguy nhi ~~!!!!!”
“Sư...... Sư phụ, đồ nhi thật có lỗi...... Về sau không thể báo đáp ngươi...... ân tình nuôi dưỡng...... Phong –”
Ta nhìn hắn, không để ý Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam ngăn trở, đi lên trước, ý bảo hắn tiếp tục. Hắn cười cười, suy yếu nói: “Ở một chỗ cùng ngươi......là những ngày trong đời ta,...... vui vẻ nhất...... Tuy rằng...... Ta lợi dụng ngươi...... Nhưng, ngươi có thể hay không làm giúp ta...... việc...... cuối cùng.”
Không biết bất đầu từ lúc nào, hốc mắt của ta đỏ lên, trong đầu hiện lên những lúc hắn bên ta, tuy rằng luôn vướng bận ta, nhưng, không thể phủ nhận, hắn, đích thật là một bằng hữu tốt.
Ta gật đầu.
Hắn cười nói: “Ta...... biết mà, ngươi nhất định sẽ...... đáp ứng.” Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ngươi..... có thể...... thổi một khúc nhạc...... Chính là...... khúc………ngày đó trong chòi nghỉ mát............ Chỉ vì...... Ta, một mình ta.”
...... Ta lấy sáo ngọc ra, bắt đầu thổi bản –《my heart will go on》.
Cùng với âm thanh ngân nga sâu lăng, Chu Nguy Nhiên lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Không — không – Nguy nhi! Ngươi mở mắt a ~~ ngươi nhìn ta a ~~~~~~~! Không!!!!!!!! Vì cái gì! Vì cái gì!!! Vì cái gì các ngươi đều phải nhẫn tâm rời khỏi ta??!! Yên nhi, Nguy nhi, các ngươi đều trở về a ~~~~~~~ Yên nhi, Nguy nhi!!!!!” Nam tử không khống chế được, nước mắt rốt cuộc cũng rơi. Tiếp theo, hắn nhẹ hôn lên môi của Chu Nguy Nhiên. “Yên tâm ngủ đi, Nguy nhi. Ta, nhất định sẽ thay ngươi báo thù.”
Đột nhiên! Hắn bay người lên, kiếm hướng ta đâm tới. Hoàn hảo Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa sớm có phòng bị, hợp lực kéo ta ra, sau đó ứng chiến.
Âm thanh kịch liệt của những thanh kiếm ma sát với nhau không ngừng vang lên. Người bên ngoài căn bản không có cơ hội nhúng tay vào, vì đây là thật sự là cuộc chiến giữa các cao thủ với nhau. Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa cùng liên thủ, miễn cưỡng đánh ngang tay với sư phụ của Chu Nguy Nhiên.
Phút chốc, Mắt đào hoa ngã xuống đất, mắt thấy kiếm của trung niên nam tử kia hướng ngực của mình đâm đến. Ngay lúc đó, Băng sơn nam lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đẩy thanh kiếm đó ra, rồi tiếp tục chiến đấu. Trong lúc đánh nhau, Băng sơn nam đối Mắt đào hoa nói: “Ta trả lại nguyên vẹn cái câu mà ngươi đã nói với ta đó!! Đứng lên!! Không muốn chết thì mau đứng lên!!”
Câu kia? Phút chốc hiểu ý. Mắt đào hoa nở nụ cười, lập tức đứng dậy gia nhập cuộc chiến.
..................
Đột nhiên! Trung niên nam nhân buông kiếm mình ra, vì thế, kiếm của Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam không bị cản trở mà đâm xuyên qua ngực hắn.
Mọi người ở đây đều giật mình.
Trung niên nam nhân dùng nội lực của mình đẩy kiếm trong ngực ra, sau đó miệng phun máu tươi, một chân quỳ tại mặt đất.
“Vì cái gì?” Mắt đào hoa hỏi.
Trung niên nam nhân một bên khó khăn đi đến chỗ Chu Nguy Nhiên, một bên cười trả lời: “Nguy nhi đã chết...... Ta, một người còn sống cũng...... Không có ý nghĩa gì. Nhưng, ta không cam lòng...... Không cam lòng mình kết thúc như vậy...... Chết ở trong tay địch nhân...... Ta còn thoải mái một chút.” (tư tưởng khác đồ đệ _ _)
Rốt cục cũng đến chỗ Nguy Nhiên, nam nhân thương tiếc đem thi thể của hắn ôm vào lòng ngực. “Đáp ứng mong muốn cuối cùng của ta...... Đem ta, cùng Nguy nhi mai táng...... cùng một chỗ.” Hắn đối với Băng sơn nam nói.
Băng sơn nam gật gật đầu.
Nam nhân nở nụ cười, hắn càng thêm ôm chặt Chu Nguy Nhiên, không ngừng thì thầm: “Nguy nhi...... Nguy nhi...... chờ một chút. Sư phụ lập tức sẽ xuống đó cùng ngươi...... Chúng ta lần này, nhất định phải vĩnh viễn cùng một chỗ. Lập tức...... Lập tức............”
............
Đúng vậy ~ “Lập tức” thật sự rất nhanh, giờ đã hoàn toàn biến thành sự thật.
Nguy Nhiên, ta nghĩ mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn sẽ mà vì ngươi cảm thấy tiếc hận. Nguyên bản ngươi cũng có đủ tư cách sống trong vinh quang, nhưng thực tế, hơn phân nửa cuộc đời của ngươi không lúc nào không có thù hận. Bi kịch của ngươi, mẫu thân ngươi, sư phụ ngươi đến tột cùng là do ai tạo ra? Là tiên hoàng? Hay là — chính các ngươi? Được rồi, tuy rằng ta là một kẻ không tin thần thánh, nhưng, giờ phút này, ta lại tình nguyện tin tưởng, hiện tại ngươi nhất định phải suy nghĩ sống như thế nào ở thế giới kia đó. Như một người bằng hữu, ta, chúc phúc ngươi.
Một hồi cung biến liền kết thúc đơn giản như vậy.