Một tháng sau, Liễu Như Mộng rời khỏi, trước khi đi được Âu gia cho số tiền lớn cùng một toà phủ đệ.
Trong một tháng đó, ta vẫn đến Âu phủ, cùng Âu lão gia đấu võ mồm, rồi còn phê bình cách ăn mặc của Âu phu nhân, thật sự muốn đem hai người đó tức điên lên mới cam nguyện. Dạ Thanh hỏi ta, không phải hẳn là phải tạo quan hệ tốt với bọn họ sao? Ta trả lời, đây là cách đặc biệt của ta để bồi dưỡng tình cảm với bọn họ a ~~ đúng hơn mà nói thì, vợ chồng Âu thị vốn chính là trời sanh tính tình ngay thẳng, không bị cái gì gọi thanh quy giáo điều hạn chế, cứ xem cách đối xử của bọn họ với Liễu Như Mộng-một nữ tử xuất thân từ thanh lâu là biết ngay. Trước kia, sở dĩ bọn họ phản đối ta cùng Mắt đào hoa, là bởi vì cho rằng ta vì vinh hoa phú quý mới câu dẫn con trai của họ, hơn nữa lại cảm thấy thực xin lỗi với Liễu Như Mộng. Sau lại ở cùng với ta một thời gian, bọn họ tự nhiên biết được ta là loại người như thế nào. Hiện tại, ngoại trừ sợ bị làm cho tức chết ra, bọn họ đối với ta cũng không còn thành kiến gì cả. Dù sao thì cũng có cháu rồi, nên thằng con qua một bên đứng đi! =___=
Nói đến nhóc đó a ~ ta sao lại không đề cập đến đứa nhỏ đáng yêu đó được chứ. Nó a ~ thật sự rất lấy được lòng ta a ~ Bắt đầu từ lần đầu bị ta bế cho đến nay, ngoại trừ ta ra, ai ôm nó đều khóc cả, hơn nữa tiếng khóc kia thật sự là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía a ~~ thật là thỏa mãn hư vinh tâm của ta. Rơi vào đường cùng, vợ chồng Âu thị nguyên bản không cho ta chạm vào đứa cháu bảo bối của họ cũng đành phải đầu hàng, nhịn đau đem nó tặng cho ta.
Đúng rồi, đã quên nói tên của nó, gọi là– Âu Thiên Ngự. Choáng, ai ~~ ta biết là không thể tin tưởng khả năng đặt tên của người xưa. Vì thế, ta cho nó … một cái nhũ danh chuyên dụng — cục cưng ( đừng đạp Tiểu R nha ~ ta thật sự không nghĩ ra được, dùng đại đi).
Còn có, Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam đều đã giải tán hết đám thê thiếp của bọn họ rồi, ân ~ thật sự rất tốt! Hai cái tên chấn động giang sơn Minh triều về sau cũng chỉ mong mỏi- chờ sủng hạnh của ta thôi!!
Lại nói đến con mèo nhỏ nhà Băng sơn nam đi. Không biết vì cái gì, từ lần ta đem cục cưng vào hoàng cung chơi, không hiểu vì sao nó liền sinh địch ý với cục cưng. Nhìn nó bộ dáng giận dỗi, ta cũng không quản, đến khi đem cục cưng thân ái hôn hít, thì mặt của nó liền đen thui lại. Chậc, này có tính là độc chiếm mẫu thân hay không? Phi phi!! Ta nói cái gì a ~ mẫu thân?? Không phải đâu!!!!!
Sau, Băng sơn nam cũng đến, gặp ta cùng cục cưng bộ dạng thân thiết, ở trên mặt hắn liền xuất hiện thêm mấy tầng băng, bất quá, đây cũng là hiện tượng bình thường thôi. Dường như bắt đầu từ ngày đó trở đi, cha con bọn họ bắt đầu đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại, phản đối sự xâm lấn của nam tử Âu thị!
Ai ~~~~ ngây thơ!
Tóm lại, ta hiện tại a, có hai “bà xã” cùng hai đứa con, ân ~~ tuy rằng mỗi ngày đều cãi nhau, nhưng, ta thật hạnh phúc. Ta nghĩ, cho dù cho ta một cơ hội trở về thế kỷ 21 đi nữa, ta cũng không cần.
Cuối cùng, ta cung cấp cho các ngươi … một chút tư liệu a ~ Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa gần đây luôn tranh cãi với nhau một vấn đề vô cùng quan trọng ~ đó là — đêm đầu của ta.
Ha hả ~~ các ngươi tranh đi, dù sao, ta tuyệt đối không ở phía dưới!!! Nếu ngươi hỏi ta có biện pháp nào đem bọn họ áp đảo, ha hả ~~ sơn nhân tất có diệu kế. Ai đến trước đây? Ta chờ!!
Suỵt —- đừng để cho bọn họ nghe thấy đó.
( hoàn)
Một hồi cung biến liền kết thúc đơn giản như vậy.
Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa lại bắt đầu thường xuyên đến quấy rầy ta.
Sau khi ép hỏi bọn họ, ta mới biết được, thì ra hai tên đó sớm đã quen biết với nhau, ngay cả việc cùng đến Hàng Châu đều là đã an bài trước đó. Băng sơn nam cũng đã sớm phát hiện Lí An bất thường, vì không đả thảo kinh xà, cố ý án binh bất động. Còn nhiệm vụ của Mắt đào hoa chính là âm thầm ở dân gian thu mua sản nghiệp của Chu Nguy Nhiên làm nhiễu loạn bọn chúng....... Tóm lại, tất cả đều được hai tên đó giữ trong bóng tối, mà ta lại chẳng hay biết gì cả! Hừ! Ta thật sự không cam lòng!! Bản thiên tài như thế nào có thể bị đùa giỡn như thế? Tuy rằng ta thích bọn họ, nhưng không thể không trừng phạt được! Nếu không, về sau hai tên đó nhất định sẽ cưỡi trên đầu trên cổ ta!
Vì thế, mặc cho Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam khuyên can thế nào thì ta cũng không thèm để ý. Bọn họ cũng biết tính cách của ta, biết ta đang nổi nóng, cho nên cũng không dám đến tìm. Từ ngày đó, ta rời khỏi Duyệt Lai khách điếm, đến một phủ đệ(biệt thự) ở ngoại ô cách đó không xa, tuy không lớn lắm, nhưng thực thanh nhã, u tĩnh, rất đặc biệt. Sau đó tình cờ khi đang dạo phố, ta mua một thiếu niên chừng tuổi bán mình để mai táng cho cha làm thiếp tư(người hầu), gọi là Vi Dạ Thanh.
Trở về phủ đệ, phát hiện không duyên không cớ có rất nhiều đồ vật này nọ từ đâu chui ra. Ví dụ như trước cửa, xuất hiện một tấm biển khắc hai chữ “Dạ phủ” nạm chữ vàng, rồi thêm một đống thứ linh tinh ~~ mấy tên mang đồ đến còn theo sát ta giới thiệu mấy thứ đó là ai tặng ~ vài thứ kia là ai tặng ~ đến cuối cùng thậm chí ngay cả người hầu cũng đưa đến! Tóm lại, là hai cái tên kia lại bắt đầu nhàm chán mà tỷ thí nữa rồi. Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi lựa chọn mấy người có năng lực giữ lại, còn mấy kẻ dư thừa thì tống đi hết.
Vài ngày sau, lửa giận của ta cũng bớt hơn phân nửa, hai vị kia cũng dám đến thăm.
Bọn họ đầu tiên cười cười, cẩn thận nhìn thấy sắc mặt của ta. Gặp ta không bài xích, Mắt đào hoa trong cái trừng mắt của Băng sơn nam, hứng thú lôi kéo ta đến một nhà nhạc khí, sau đó nói với ta như hiến vật quý: “Thân ái, ta có một món quà thật đặc biệt muốn tặng cho ngươi a~~! Ta cam đoan, ngươi nhất định sẽ rất thích!”
Ta bĩu môi, đối với lời cam đoan của hắn không quá tin tưởng, dù sao đây vẫn là đang ở thời gian lạc hậu, có rất ít thứ có thể làm ta nổi hứng thú.
Hắn thần bí hướng ta nháy mắt mấy cái, sau đó chậm rãi kéo tấm vải phủ trên thứ gì đó ra...............
Đàn dương cầm!!!!!!
Ta hoàn toàn ngây dại. Này không phải là cây đàn cao quý thanh lịch, âm thanh động lòng người, ở bảo tàng mà trước kia ta đã đến tham quan sao –......
“Thân ái ~ thế nào? Thích không? Đây là món quà ta muốn tặng ngươi đó~” Mắt đào hoa đắc ý hỏi ta. Lão bản bên cạnh cũng phụ họa: “Công tử a, thứ này là do thiếu gia vận dụng tất cả thế lực của Âu gia mới tìm được đó, hơn nữa còn không tiếc một số tiền lớn mua từ tay một thương nhân Tây Dương. Cây đàn này tên gọi là......”
“Melody of Heart.” Ta nói.
“A?” Mọi người ở đây dĩ nhiên không thể hiểu.
“Tâm chi âm.”
“Đúng đúng, chính là tên này. Công tử, ngài như thế nào biết vậy?” Lão bản kinh ngạc hỏi.
Ta không trả lời, chính là chậm rãi chạm vào ba chữ tiếng Anh màu bạc–“Melody of Heart”, đáy lòng giống như có một bộ phận yếu ớt nào đó xúc động.
Ta nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấn phím đàn —
Journey
It’s a long long journey
Till i know where i’m supposed to be
It’s a long long journey
And i don’t know if i can believe
When shadows fall and block my eyes
I am lost and know that i must hide
It’s a long long journey
Till i find my way home to you
Many days i’ve spent
Drifting on through empty shores
Wondering what’s my purpose
Wondering how to make me strong
I know i will falter i know i will cry
I know you’ll be standing by my side
It’s a long long journey
And i need to be close to you
Sometimes it feels no one understands
I don’t even know why
I do the things i do
When pride builds me up till i can’t see my soul
Will you break down these walls and pull me through
Cause it’s a long long journey
Till i feel that i am worth the price
You paid for me on calvary
Beneath those stormy skies
When satan mocks and friends turn to foes
It feel like everything is out to make me lose control
Cause it’s a long long journey
Till i find my way home to you. to you
........................
Ta lặng lẽ gạt đi những giọt nước mắt đang rơi.
Hồi lâu, ta rốt cục khôi phục cảm xúc của mình, nhưng trong lòng lại không ngừng xuất hiện cảm giác ‘mừng như điên’ khiến ta nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Mắt đào hoa cho hắn một cái KISS nóng bỏng~ cao hứng kêu lên: “Thích thích!!!!!! Ta thật ~~ thích!!”
Mắt đào hoa còn chưa thoát khỏi rung động từ bài hát, lại còn bị những hàng động liên tiếp của ta làm cho hoảng, ngay cả cái hôn kia đều không có phản ứng.
Thật không dễ dàng, Mắt đào hoa rốt cục khôi phục bình thường, hắn mừng rỡ hưởng thụ những hành động yêu thương của ta, thuận tiện ăn đậu phụ (là sờ mó lung tung ấy), da mặt dày hỏi ~: “Vậy, ngươi có thích ta không??”
Ta lúc này quá vui mừng nên đâu còn biết người ta nói cái gì nữa, vì thế ngây ngốc gật đầu đáp lại: “Thích, thích nhất ~!”
“Thân ái ~ ta cũng yêu ngươi nhất~~!” Bên tai thình lình truyền đến thông báo của Mắt đào hoa khiến ta chợt giật mình, tầm mắt di chuyển, từ gương mặt mừng rỡ như điên của hắn, quẹo trái, Wa! Sắc mặt của Băng sơn nam không phải là loại khó coi như bình thường ~~~ mà là loại khiến người ta có thứ cảm giác sởn tóc gáy.
Nga ~~~! NO~!! Thất sách thất sách! Ta như thế nào lại nói câu kia??!! Đều là bị Mắt đào hoa dụ dỗ ~~! Tiêu rồi! Hắn cư nhiên còn hướng Băng sơn nam thị uy nữa chứ!!
Ta lập tức thoát khỏi ôm ấp của Mắt đào hoa, khiến gương mặt hắn hiện lên thất vọng cùng bất mãn. Ta không thèm để ý đến, làm bộ thanh thanh giọng hát. Băng sơn nam bi thống(bi thương+thống khổ) nhìn ta, giống như là bị bỏ rơi vậy. Aaaaaa~ phiền muốn chết!! Được rồi ~~ thật sự không thể nhìn cái bộ dạng như vậy của hắn được~~ thế nên ta mạnh dạn đi đến trước mặt Băng sơn nam, kéo đầu hắn xuống, cho một cái KISS, rồi nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nói một câu, khiến cho hắn lập tức chuyển từ buồn sang vui, thậm chí lộ ra mỉm cười!!!!!! Trời sắp sập rồi! Đất sắp sụp rồi!! Heo biết leo cây rồi (_ _’’)!! Băng sơn nam cư nhiên nở nụ cười!!!!
Không nên không nên, thật sự là quá đả kích người khác mà.
Ta ổn định cảm xúc, đồng thời trong lòng vì Băng sơn nam mà vui vẻ một chút, thì ra, ba chữ kia của ta có ma lực lớn như vậy a ~! Ha hả ~~
Trái lại, xem bên này đi, quả nhiên, gương mặt tươi cười của Mắt đào hoa lập tức dài ra. Võ công hắn giỏi như vậy, dù nói nhỏ hơn thì hắn cũng có thể nghe được đấy chứ.
“Thân ái ~~~ ngươi như thế nào có thể nói với hắn...... nói ba chữ kia chứ?! Ngươi còn chưa nói với ta mà!! Không được! Thân ái ~ ngươi cũng phải nói với ta!!!” Hắn nói xong rồi phóng đến tóm lấy ta. May mà Băng sơn nam phản ứng nhanh, lập tức ôm ta kéo qua một bên. Mắt đào hoa chưa từ bỏ ý định, lại nhảy đến đến, Băng sơn nam lại kéo, rồi lại nhảy đến, lại kéo............ Rốt cục, Mắt đào hoa nổi giận ~ một chưởng hướng Băng sơn nam đánh đến, Băng sơn nam buông ta ra, dốc lòng cùng Mắt đào hoa đánh nhau. May mắn Mắt đào hoa còn có một tia lý trí, biết không thể ở trong nhà đánh, dù sao những thứ kia đều là vô giá a, vì thế, hắn đem Băng sơn nam dẫn ra đường. Dù sao không phải gia sản của mình, cứ việc phá hư! Trời ~! Thật sự là bản tính của thương nhân mà. (=.=)
Nhìn thấy hai tuyệt thế mỹ nam tử, lại có võ công thuộc hàng cao thủ vì tranh giành tình nhân với nhau mà vung tay vung chân với nhau, ta một bên thưởng thức chiêu thức của bọn họ, một bên ở trong lòng nghĩ: Mắt đào hoa, đừng trách ta không yêu ngươi. Ai kêu trước kia ngươi lăng nhăng như vậy, ha ha đau khổ hẳn là phải nếm một chút chứ.