Ngày hôm sau, ta đến hoàng cung. Bất quá lần này cũng không trực tiếp gặp Băng sơn nam, mà bảo tiểu thái giám đưa ta đi Cảnh Dương cung của thái tử.
Vừa đến nơi đó, ta thấy cảnh tượng — con mèo nhỏ cầm thanh kiếm mà đối với nó mà nói thì hơi bị lớn, chém qua chém lại như đang trút giận. Vừa thấy ta đến, không nói hai lời liền một kiếm đâm tới. Ha hả ~ võ lâm cao thủ thì ta thật không đối phó được, nhưng với một thằng nhóc mà ta bó tay không biện pháp mà nói, thì rất là vũ nhục uy danh của thiên tài thế kỷ ta đây. Ta thoải mái tránh thoát đường kiếm, thấy vậy nó không bỏ cuộc, tiếp tục tấn công. Lần này thì mấy tên thái giám bên cạnh chạy đến ôm chặt lấy nó, ôn tồn khuyên can, xem ra bọn họ đều biết quan hệ không bình thường giữa ta và Băng sơn nam.
Ta cười bảo bọn họ lui ra, nói rằng ta cùng thái tử chỉ qua khua tay múa chân, luận bàn võ thuật một chút. Bọn họ thoáng do dự rồi nghe lời mà thối lui. Ta chọn một thanh kiếm, nói với mèo nhỏ: “Nếu chỉ như vậy thì rất nhàm chán. Không bằng chúng ta đánh cược đi??”
“Đánh cược gì?” Con mèo nhỏ khẩu khí không tốt hỏi.
“Người thắng có thể lệnh cho người thua làm một việc, mà người kia nhất định phải làm không điều kiện.”
“Hảo!! Ngươi thua liền lập tức rời kinh thành cho ta! Vĩnh viễn cũng không được gặp lại phụ hoàng!!!!!” Nó lập tức kêu lên.
“Hảo! Một lời đã định!! Ngươi thua cũng không được đổi ý nha!” Ta cười đến sáng lạn.
“Vô nghĩa!!! Ta đường đường là thái tử của Đại Minh, sao lại lật lọng???!! ‘ Đại trượng phu’ (?) một lời nói ra, tứ mã nan truy ’!!” Vì thế, con mèo nhỏ lại tấn công tiếp.
Ta dựa vào kiếm đạo trước kia đã học qua, gặp chiêu sách chiêu. Lúc tỷ thí, không quên cảm thán: quả nhiên “Cha nào con nấy” a ~ tiểu tử này nhỏ như vậy mà võ thuật đã rất khá rồi, trưởng thành thì thế nào đây?! Không được, ta nhất định phải thừa dịp nó còn nhỏ mà khi dễ cho đủ! (O.o)’’
Đánh thật lâu, ta có chút thở không ra hơi. Nhưng con mèo nhỏ cư nhiên một chút mồ hôi cũng không có? Choáng, chẳng lẽ mấy đứa trẻ ở đây đều trưởng thành sớm vậy sao? Bảy tuổi a ~ cái tuổi ăn chơi a ~ cư nhiên cũng chỉ biết luyện võ, thể lực như vầy nhất định là kết quả của việc không ngừng tôi luyện mỗi ngày. Bất quá, ta cũng cảm giác được con mèo nhỏ đối với ta dần dần thay đổi, không phải toàn là chán ghét, còn có một chút...... Một chút cái gì đó, ta cũng không biết, nhưng, tuyệt đối là thứ tốt.
Không được rồi, sắp chịu không nổi! Ta mạnh vung tay, đánh kiếm của nó văng ra xa.
Ta há miệng thở hồng hộc, con mèo nhỏ trừng mắt nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, thật lâu sau, mới không cam lòng nói: “Ta thua.” Tiếp theo, nâng mắt nghi vấn nhìn ta, hỏi: “Kiếm pháp của ngươi là từ môn phái nào vậy? Vì cái gì ta chưa từng gặp qua?” Ha hả, hiện tượng lạ, đây là lần đầu tiên nó dùng khẩu khí tốt như vậy nói chuyện với ta đó.
“Ê! Hồ ly tinh! Mau trả lời bản cung!!”
Rút lại lời nhận xét trên, nó vẫn là chó không sủa được lời hay.
“Hừ!” Ta không để ý tới vấn đề của nó, ném thanh kiếm của mình, đi đến trước mặt con mèo nhỏ, khoanh tay khinh thường hỏi: “Đây là thái độ của ngươi đối với chủ nhân sao?”
“Lớn mật!! Ta đường đường là thái tử! Khi nào thì ngươi trở thành chủ nhân của ta??”
“Ngay tại một khắc(giây) bắt đầu sau khi ngươi thua.” Ta dừng một chút, vui vẻ nhìn mặt mèo nhỏ biến sắc, “Còn nhớ rõ chúng ta đánh cược với nhau không? Ha hả, chuyện ta muốn ngươi làm chính là — ngươi, thái tử điện hạ, từ giờ trở đi chính là người hầu của ta. Ta nghĩ, bằng sự thông minh tài trí của thái tử điện hạ hẳn là không cần ta nói người hầu có nghĩa là gì chứ? Ha hả ~~ nhớ kỹ nha ~‘ đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy ’ nha ~”
Sắc mặt mèo nhỏ sau một hồi xanh rồi lại trắng, rốt cục cũng ngừng lại khi đến màu đỏ, xem ra là nghẹn tức.
Hì hì ~ xem ra sau này sẽ rất thú vị đây ~~
Con mèo nhỏ làm người hầu cho ta cả ngày, từ bưng trà đến nấu nước, toàn bộ đều cho nó xử lý, mà nó cũng chỉ có thể “Ngậm bùi hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời”. Lúc này, ta mới tháo mặt nạ của mình xuống. Như dự đoán, mèo nhỏ liền giật mình, kinh diễm nhìn chằm chằm mặt ta thật lâu.
Ta cười cười, “Thế nào? Xinh đẹp không? Ngàn vạn lần không cần mê mẩn ta nha!”
Nó liền hoàn hồn, hét lên: “Còn,còn lâu!!! Mẫu hậu của ta còn đẹp hơn nhiều!!!! Ta không thèm mê ngươi đâu!!!!!”
“Ngươi đã gặp qua mẫu hậu sao?”
Hắn giật mình, thật lâu không có trả lời. Ta biết chính mình nhất thời lỡ lời, nhưng ta không bao giờ cúi người tạ tội, chỉ có thể im lặng. Thật lâu sau, cảm giác được nó đã phục hồi tinh thần, ta mới ho khan vài tiếng, vờ như không có chuyện gì, tiếp tục công việc chỉ huy.
Buổi chiều, Băng sơn nam đến. Hắn kinh ngạc nhìn mối quan hệ long trời lở đất của chúng ta, tò mò hỏi. Ta chỉ đáp: “Ha hả ~~ Nghiêm Nghị à ~ ngươi hẳn là cảm thấy vui mừng a ~ có một đứa con nghe lời, hiếu thuận lại nhất ngôn cửu đỉnh như vậy ~ nói cho ngươi ~ hắn không còn phản đối chuyện của chúng ta nữa đâu! Có phải hay không? Trữ nhi?”
Con mèo nhỏ miệng khó trả lời, hơn nữa lại bị ánh mắt kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) lại chờ mong của Băng sơn nam, khiến nó chỉ có thể ngây ngốc mà gật đầu.
Thấy thế, Băng sơn nam nở nụ cười.
Kỳ tích lại phát sinh! Gương mặt đó mà lại có thể xuất hiện nụ cười à!! Tiếp theo, Băng sơn nam có chút do dự hướng con mèo nhỏ vươn hai tay, sắc mặt ửng đỏ. Mà mèo nhỏ sau khi hiểu ý thì đỏ mặt đến tận cổ! Nó không được tự nhiên lại khẩn cấp phóng vào cái ôm ấp mở rộng của Băng sơn nam.
Ha hả ~~ nhìn hai cha con đều không được tự nhiên, chắc hẳn đây là lần đầu tiên thân cận, đem cảm xúc chân thật của mình phóng xuất cho đối phương. Với Băng sơn nam mà nói, hắn là người không giỏi biểu hiện tình cảm của mình, cho dù hắn yêu một người như thế nào đi nữa thì chỉ có thể dùng hành động của mình, hi vọng đối phương hiểu ý. Còn con mèo nhỏ từ nhỏ đã mất mẹ, một mình sinh sống trong hoàng cung. Băng sơn nam lại như vậy, nó nhất định cũng thực khát vọng tình yêu của cha, dù sao, nó vẫn là một đứa nhỏ a ~ ở trong quan niệm của trẻ con, chỉ có cha mẹ mới được ở cùng một chỗ. Tuy rằng mẹ của nó đã mất, nhưng, con mèo nhỏ vẫn hi vọng cha chỉ thích một mình mẹ, dĩ nhiên đối với “bên thứ ba” ta đây sẽ xuất hiện tâm lý kháng cự. Tuy rằng ta thật vất vả khiến cho mèo nhỏ nhận ra tình cảm của phụ hoàng nó, nhưng, ai ~~ xem ra hành trình về sau của ta sẽ còn rất dài a ~~
Bất quá, cũng thật cảm động tình cảm gia đình này. Ta từ nhỏ chính là cô nhi, đối cha mẹ không có ấn tượng gì, cho nên vẫn không thể lý giải “Thiên luân chi nhạc”(vui thú vốn phải có) mà người ta nói đến tột cùng là cái gì. Cũng bởi vì không có sự bảo hộ của cha mẹ, cho nên ta mới phải buộc mình học thật nhiều, bởi vì ta biết, thời đại này là cá lớn nuốt cá bé. Còn không có gương mặt xinh đẹp thì cuối cùng chỉ có thể làm một tên tài xế què! Cũng may, ông trời không chỉ cho ta vẻ bề ngoài mà còn khuyến mãi thêm đầu óc của một thiên tài.
Ta thở dài một hơi, đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi tay, ta ngẩng đầu. Băng sơn nam hướng ta vươn tay, chờ mong nhìn ta, mà con mèo nhỏ lại bĩu môi, dựa vào ngực trái của hắn, tuy rằng bộ dạng không tình nguyện, nhưng cũng không có biểu hiện ra một tia kháng cự cùng chán ghét.
Ta cũng cười, như nguyện chui vào trong lòng của Băng sơn nam, dựa vào ngưc phải của hắn, cảm thụ được ấm áp từ cha con bọn họ truyền ra.