Sau một khoản thời gian tự hại não mình trên bàn ăn . Ngạn Vi cũng chả thèm quan tâm , tiếp tục ăn .
“Vi tỷ , tỷ có thể cùng em đi vào nhà vệ sinh không .”
Lạc Chung Nhi lên tiếng hỏi , đâu đó trong mắt nàng ta thoáng qua tia đê tiện .
Ngạn Vi đang ăn nhìn lên vô tình thấy qua ánh mắt đó khẽ rùng mình , nói thật từ nãy giờ cô nhịn nếu không phải cái ánh mắt chết tiệt của tên Bạch Thiên Minh kia cô đã đem Chung Nhi ra chửi cho hả dạ .
Con mẹ nó , tôi muốn sống các người cũng không cho sao !
“Xin lỗi , tỷ không đi được không .”
Ngạn Vi nhịn , nhẹ nhàng từ chối .
“Xin tỷ đó , đi với em đi .”
“Tỷ , không đi .”
Ngạn Vi lại một lần nữa đem chữ nhịn lên đầu , cô khó khăn mới đem ra một nụ cười trước cái gương mặt hắc ám của ai kia .
“Vậy , không ép tỷ nữa .”
Lạc Chung Nhi xoay người bỏ đi , cũng chẳng biết là vô tình hay sơ ý lại làm rơi ly nước cam vào người cô .
Thế nên hiện tại cô mới ở trong nhà vệ sinh với một cái màn diễn xuất sắc này .
“Thiên Minh , em ....”
Chung Nhi gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn gương mặt đầy hàn khí của Thiên Minh . Trong khi cánh tay vẫn bị hắn ta nắm giữ .
“ Chung Nhi , tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy .”
Bạch Thiên Minh sau khi nghe tiếng hét liền tức tốc chạy vào nhà vệ sinh , ngờ đâu lại thấy cảnh tượng khiến hắn không thể tin .
Hắn vội thả tay Chung Nhi ra , để mặc cô ta khóc lóc lạnh nhạt bước ra ngoài .
Mười phút trước ...
Cô cùng Chung Nhi bước vào nhà vệ sinh , lúc đầu thì hai người vẫn trò chuyện vui vẻ ngờ đâu sau đó Chung Nhi lại đẩy cô khiến đầu vô tình đập vào tường rõ đâu nên mới hét lên một tiếng .
“Ngạn Vi , cô đừng tưởng tôi không biết cô đang bày kế dụ dỗ Phong và Minh , nhưng đừng hòng vì các anh ấy là của tôi .”
Lạc Chung Nhi nói xong liền cười lớn .
“Mẹ nó , mắt nào cô thấy tôi cướp họ , nếu nói tôi tránh còn đúng chứ nói tôi cướp họ , thật nực cười.”
Ngạn Vi tuy hơi mơ hồ nhưng vẫn hiểu hết nhưng lời Chung Nhi nói , liền không chiệu nhục mà chửi lại , mà cũng chẳng biết như thế nào liền thấy anh trai cùng tên Thiên Minh ở phía cửa .
“Cô còn dám nói “
Chung Nhi vừa dơ lên định dáng xuống mặt cô một bạt tai nhưng lại bị cánh tai rắng chắc khác giữ lại .
...
Thế nên mọi chuyện mới như thế này .
“Bảo Bối , em ổn chứ cô ta có làm gì em không .”
Lăng Kỳ đi vào cũng thấy cảnh tượng đó liền tức giận muốn đem ả ta giết chết , nhưng vì cô nên anh mới kiềm xuống .
“Em ổn.”
Lúc này , anh đã đưa cô ra khỏi nhà vệ sinh nhưng lúc đi dường như cô thấy Chung Nhi cười , còn cười rất tươi khiến cô nghĩ mình ảo tưởng .
Sau khi thanh toán tiền ăn , cô cùng anh đi đến bệnh viện mặc dù cô nói không sao nhưng anh vẫn cương quyết nên cô đành bó tay .
“Bác sĩ , em tôi ổn chứ .”
Lăng Kỳ thực sự lo lắng , hắn lúc nãy đã cho người điều tra danh tính của cô gái kia , chỉ cần cô ta cả gan đụng chạm tới em gái hắn một lần nữa thì , hắn giết .
“Chỉ là gia đập nhẹ , không có tổn hại , nghỉ ngơi một chút liền ổn .”
“Tôi biết rồi.”
Hắn nói xong đi vào phòng bệnh , nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô liền mềm lòng .
“Bảo bối , sao rồi còn mệt không .”
“Anh hai , em đã nói em ổn sao anh cứ lặp đi lặp lại câu này cả chục lần thế .”
Ngạn Vi ở bên trong phòng bệnh mới được yên tĩnh khỏi cái miệng của anh mình được vài phúc , liền nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai .
“Anh đây là quan tâm em , em còn nói .”
“Anh hai à , nhưng anh cứ liên tục hỏi một câu như vậy em sẽ từ ổn trở thành không ổn a .”
“...”
Rồi , Lăng Kỳ thua .
“Thôi , chúng ta về nhà .”
Ngạn Vi từ trên giường phóng xuống kéo tay anh đi ,lúc nãy do anh lo cô không lái được nên xe của cô đã được tài xế đem về nhà nên , lần này anh chở cô về .
...
“Anh , cho em xin số của tên hổn đảng được không .”
Ngạn Vi ở trên xe suy nghĩ hồi lâu , sau đó lên tiếng hỏi số của Ám Phong .
“Hổn đảng , là ...”
Lăng Kỳ lái xe , nghe cô nhắc tới tên hổn đảng nhưng anh không nhớ anh có quen .
“Là cái tên Ám Phong ấy .”
“Anh nhớ rồi , nhưng em xin số hắn ta làm gì .”
“Em có chút chuyện cần nhờ hắn .”
“Di động của anh , em tự tra đi , anh lưu là 'My dog'.”
Ngạn Vi tiếp nhận di động từ tay anh , vừa nghe anh nói không khỏi bật cười . Nếu để tên Ám Phong biết được chăc sẽ rất vui nga .
...
Ám Phong sau kho họp xong thì di động hiện lên một dãy số lạ , cũng chẳng biết ái nên cứ bắt đại .
“Alo”
“Chào hổn đảng , anh giúp tôi một chuyện được không .”
“Là cô , khi không gọi nhờ tôi giúp còn gọi tôi là hổn đảng .”
Ám Phong kinh ngạc sau khi nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia , điều hắn hỏi là ai cho cô biết số hắn .
“Anh khỏi ở đó đoán , anh tôi cho đấy . Mà anh có giúp không .”
“Cô cần gì .”
“Anh cho tôi số của Chung Nhi được không .”
“Cô cần số em ấy làm gì .”
Ám phong trong lòng hoài nghi , cô gái này tại sao lại biết tên bảo bối còn cần số điện thoại .
“Tôi không nói được , mà có nói anh chắc chắng không tin . Để sau này tự anh hiểu .”
“Tôi có việc , số của em ấy là 0965XXXXXXXX .”
Nói xong hắn liền cúp máy , không phải là có chuyện bận mà là hắn không muốn nói chuyện quá lâu với cô , cả hắn cũng chẳng biết tại sao mình làm vậy .
...
Ngạn Vi phía bên này không ngừng chửi rủa tên hổn đảng chết tiệt kia , cái gì như không muốn nói chuyện vậy , nếu không vì sự việc lúc nãy thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn .
Vừa lúc đó thì cũng về đến nhà , cô bước xuống xe đi vào trước còn anh có công việc nên lái xe đi , mẹ cô thì sáng nay đã về nhà ngoại nên bây giờ trong nhà chỉ còn mình cô và dì Châu , các người giúp việc thì đã về nhà .
Ở trên phòng , cô vừa mới tắm xong trên người chỉ mặc một chiếc đầm ngủ trắng , mái tóc dài nay bết lại , từng giọt nước chảy dài theo lưng rồi biến mất trong chiếc áo chỉ tạo lại một mảng ươn ướt rất mê người .
Ngạn Vi bước tới gần chiếc giường , cầm lấy máy sấy hong khô tóc , động tác nhẹ nhàng thành thục . Vừa hong khô tóc cô liền nhớ ra có việc cần làm liền nhất điện thoại lên bấm nhanh một dãy số .
“Alo”
Gọi được vài phút thì đầu dây bên kia liền bắt máy .
“Cô là Chung Nhi ..”
Ngạn Vi hoài nghi , vừa nãy cô ta không phải khóc lóc thảm thiết lắm sao , bây giờ giọng nói có thể vui vẻ như vậy .
“Đúng , tôi là Chung Nhi , xin hỏi cô là ai ?”
“Tôi nói ra , cô không gắt máy được không .”
“Cô cứ nói .”
“Tôi là Ngạn Vi đây , liêu bây giờ cô có rảnh không
“Ngạn Vi , cô còn gọi cho tôi cô hại tôi mất Minh còn chưa đủ sao .”
“Tôi không hại cô , là cô tự chuốt lấy . Trả lời câu hỏi của tôi .”
“Tôi rảnh .”
“Đến nhà tôi , tôi sẽ gửi địa chỉ có chút chuyện tôi cần hỏi cô .”
“Được .”
Nói xong liền cúp máy , các người tưởng hay ho lắm sao cái này gọi là bất lịch sự nga !
Ngạn Vi bỏ chiếc điện thoại trên tay xuống , nhìn vào màn hình máy tính vừa mở lên , nhìn vào mục mail thì thấy tin nhắn của Ella liền mở lên xem .
Ella: Trưởng phòng , lịch họp tôi đã sắp sếp xong . Ngày mai vào lúc 9h . Còn đây là lịch trình cho ngày mai ...
Ngạn Vi: Tôi biết rồi .
Ngạn Vi nhắn lại , sau đó tắt mail mở lên phần mềm trương trình thiết kế , hoàn thành mẫu thiết kế .
“Cốc...cốc...cốc”
“Ngạn Vi , có người tìm cháu .”
Ngồi mải mê với mẫu thiết kế một lúc dau bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa rồi giọng nói của dì Châu vang lên .
“Dì cho người đó lên phòng cháu .”
Bên trong , Ngạn Vi sau khi nói xong không nghe tiếng đáp lại chỉ thoáng nghe thấy tiếng bước chân rời đi .
“Cốc...cốc”
“Vào đi.”
Ngạn Vi đóng máy tính đang làm dang dở lại , hướng bên ngoài cửa nhìn ,'Cạch' một tiếng lại thấy bóng dáng quen thuộc bước vào .
“Cô gọi tôi có chuyện gì .”
Chung Nhi gương mặt đầy khó hiểu , cô ta thật không hiểu vì sao Ngạn Vi lại muốn gặp riêng cô ta . Không lẽ cô ta biết điều đó ...
“Không cần vội , dù gì tôi cũng không hại cô . Và cô cũng sẽ không hại tôi .”
Ngạn Vi bình thản đáp lại , tuy nói bằng lời nhưng là lời của trực giác , cô tin .
“Tôi không hại cô , sau những việc kia không lẽ tôi không hại cô .”
“Bởi vì cô không phải là Lạc Chung Nhi .”
Ngạn Vi thản nhiên đáp trả , qua lần ở quán ăn cô mới chắc chắng như vậy .
“Cô đừng ở đó xàm ngôn , tôi không là tôi thì tôi là ai .”
Chung Nhi toát mồ hôi ra sức cãi lại nhưng nhìn vẻ bình thản của cô lại càng thêm sợ hãi .
“Tôi nói gì cô đều hiểu , ngoài ra tôi cũng giống cô .”
“Không lẽ cô cũng xuyên .”
Chung Nhi nói xong liền mới biết mình bị hố liền lấy tay bịt miệng lại nhưng từng lời từng chữ đều bị cô nghe thấy .
“Đúng vậy .”
Ngạn Vi nở nụ cười nửa miệng , nhàn nhạ đáp lại . Suy đoán của cô không sai , cô gái này cũng xuyên .
Thật là cẩu huyết a !
“Nếu cô nói vậy tôi cũng không giấu dì ...”
Chung Nhi kể toàn bộ sự tình cho cô nghe , Chung Nhi thực sự tên Mẫn Nhi , cô nàng là một nhân viên văn phòng mê ngôn tình , trong lúc đang mải mê với câu chuyện niệm tình thì lại té cầu thang thành ra tỉnh dậy thì thấy mình xuyên không , khoảng thời gian nàng ta xuyên cách cô một tuần .
Ngạn Vi đứng suy ngẫm một hồi liền không có điều không hiểu , lý do gì cô gái này lại đem cô là mục tiêu chuyển người .
“Tại sao , cô lại đem các nam chủ đưa qua cho tôi mà không phải là nữ phụ .”
“Cô gái à , cô không đọc truyện sao , thời gian này thì nữ phụ đã bị các nam chủ 'sủng' tới tận trời rồi . Tôi chuyển bằng cách nào a .”
“Tôi thật sự chỉ đọc văn án .”
Ngạn Vi thành thật nói ra , chỉ thấy nét mặt Chung Nhi đen xuống .
“Tại sao lại là tôi .”
“Lần trước tại bữa tiệc , lúc đó tôi chỉ hơi ngà ngà say nên mới hiểu đôi chút , dự định là ngay lúc đó trưng ra cái bộ mặt kia , ngờ đâu lại bị tên Lãnh Hàn đem đi .”
Chung Nhi bức súc nói ra , nàng ta có thời cơ tốt như vậy mà bị cướp mất , hỏi xem có tức hay không .
“Cô có muốn hợp tác không .”
Ngạn Vi nhìn Chung Nhi tỏ vẻ chờ đợi sau đó chỉ thấy vẻ mặt vui sướng rồi gật đầu như giã tỏi của cô nàng .
“Cô có kế hoạch gì chưa .”
“Đơn giản , tôi làm kẻ xấu cô cứ đem các nam nhân về hậu cung của mình .”
Chung Nhi nói , đồng thời đi đến chiếc giường trước mắt ngồi xuống . Nhìn gương mặt co giật của cô thản nhiên như không có .
Ngạn Vi thì không khỏi thầm chửi , cô đây cũng chỉ vì tránh nam chủ vậy mà cô gái trước mắt lại nói đem các nam nhân đó quăng cho cô .
“Tôi không làm , Chung Nhi cô nên nhớ là tôi cũng tránh bọn người kia a .”
“Cũng đúng.”
“Tôi không nói với cô hiện tại , tôi còn có việc nếu muốn về thì nhờ dì Châu mở cửa .”
Ngạn Vi nhanh chóng mở máy tính lên tiếp tục suy nghĩ . Nhưng vẫn là con số không a .
“Cô làm ngành thiết kế à có cần tôi giúp không .”
Trong không gian vang lên giọng nói nhỏ nhẹ . Ngạn Vi ngẩn đầu lên nhìn gương mặt tự tin của Chung Nhi .
“Cô biết sao .”
“Tất nhiên , tôi làm ngành này a . Mà cô cứ gọi tôi là em đi , dù gì tôi bây giờ nhỏ tuổi hơn cô .”
“Tuỳ .”
“Nhưng chị muốn thiết kế vì điều gì ?”
“Lần này , vào ngày giáng sinh công ty sẽ ra mắt mẩu thiết kế dành riêng ...”
“Cũng rất tốt , ngọc chị lựa chon rất phù hợp . Nhưng chị là đang khó điều gì .”
“Về nhẫn , chị không biết nên thiết kế sao cho phù hợp .”
“Tại sao chị không thử vẽ các bông tuyết xếp lên nhau tạo thành một bông hoa , chũng sẽ rất đẹp .”
“Cũng có thể , em hãy thử làm xem .”
Ngạn Vi rời khỏi máy để lại vị trí cho Chung Nhi , sau đó đi đến thư phòng đem một cái máy khác về làm các trang sức còn lại .
...
Mới đó mà bọn họ lại ngồi hơn hai tiếng nhưng bù lại các mẫu đã gần hoàn chỉnh , nhìn lại có chút vừa ý .
“Lần này cảm ơn em , tối rồi em ở lại ăn cơm , nếu muốn có thể ngủ lại , không cần khách sáo .”
“Được a , làm nãy giờ có chút đói .”
“Ta đi xuống ăn thôi .”
Cô và Chung Nhi bước xuống nhà hai người vừa đi vừa trò truyện vui vẻ , đa phần là về công việc nhưng bên ngoài lại có bóng dáng quen thuộc bước vào .
“Sao cô ta lại ở đây .”
Sau một khoản thời gian tự hại não mình trên bàn ăn . Ngạn Vi cũng chả thèm quan tâm , tiếp tục ăn .
“Vi tỷ , tỷ có thể cùng em đi vào nhà vệ sinh không .”
Lạc Chung Nhi lên tiếng hỏi , đâu đó trong mắt nàng ta thoáng qua tia đê tiện .
Ngạn Vi đang ăn nhìn lên vô tình thấy qua ánh mắt đó khẽ rùng mình , nói thật từ nãy giờ cô nhịn nếu không phải cái ánh mắt chết tiệt của tên Bạch Thiên Minh kia cô đã đem Chung Nhi ra chửi cho hả dạ .
Con mẹ nó , tôi muốn sống các người cũng không cho sao !
“Xin lỗi , tỷ không đi được không .”
Ngạn Vi nhịn , nhẹ nhàng từ chối .
“Xin tỷ đó , đi với em đi .”
“Tỷ , không đi .”
Ngạn Vi lại một lần nữa đem chữ nhịn lên đầu , cô khó khăn mới đem ra một nụ cười trước cái gương mặt hắc ám của ai kia .
“Vậy , không ép tỷ nữa .”
Lạc Chung Nhi xoay người bỏ đi , cũng chẳng biết là vô tình hay sơ ý lại làm rơi ly nước cam vào người cô .
Thế nên hiện tại cô mới ở trong nhà vệ sinh với một cái màn diễn xuất sắc này .
“Thiên Minh , em ....”
Chung Nhi gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn gương mặt đầy hàn khí của Thiên Minh . Trong khi cánh tay vẫn bị hắn ta nắm giữ .
“ Chung Nhi , tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy .”
Bạch Thiên Minh sau khi nghe tiếng hét liền tức tốc chạy vào nhà vệ sinh , ngờ đâu lại thấy cảnh tượng khiến hắn không thể tin .
Hắn vội thả tay Chung Nhi ra , để mặc cô ta khóc lóc lạnh nhạt bước ra ngoài .
Mười phút trước ...
Cô cùng Chung Nhi bước vào nhà vệ sinh , lúc đầu thì hai người vẫn trò chuyện vui vẻ ngờ đâu sau đó Chung Nhi lại đẩy cô khiến đầu vô tình đập vào tường rõ đâu nên mới hét lên một tiếng .
“Ngạn Vi , cô đừng tưởng tôi không biết cô đang bày kế dụ dỗ Phong và Minh , nhưng đừng hòng vì các anh ấy là của tôi .”
Lạc Chung Nhi nói xong liền cười lớn .
“Mẹ nó , mắt nào cô thấy tôi cướp họ , nếu nói tôi tránh còn đúng chứ nói tôi cướp họ , thật nực cười.”
Ngạn Vi tuy hơi mơ hồ nhưng vẫn hiểu hết nhưng lời Chung Nhi nói , liền không chiệu nhục mà chửi lại , mà cũng chẳng biết như thế nào liền thấy anh trai cùng tên Thiên Minh ở phía cửa .
“Cô còn dám nói “
Chung Nhi vừa dơ lên định dáng xuống mặt cô một bạt tai nhưng lại bị cánh tai rắng chắc khác giữ lại .
...
Thế nên mọi chuyện mới như thế này .
“Bảo Bối , em ổn chứ cô ta có làm gì em không .”
Lăng Kỳ đi vào cũng thấy cảnh tượng đó liền tức giận muốn đem ả ta giết chết , nhưng vì cô nên anh mới kiềm xuống .
“Em ổn.”
Lúc này , anh đã đưa cô ra khỏi nhà vệ sinh nhưng lúc đi dường như cô thấy Chung Nhi cười , còn cười rất tươi khiến cô nghĩ mình ảo tưởng .
Sau khi thanh toán tiền ăn , cô cùng anh đi đến bệnh viện mặc dù cô nói không sao nhưng anh vẫn cương quyết nên cô đành bó tay .
“Bác sĩ , em tôi ổn chứ .”
Lăng Kỳ thực sự lo lắng , hắn lúc nãy đã cho người điều tra danh tính của cô gái kia , chỉ cần cô ta cả gan đụng chạm tới em gái hắn một lần nữa thì , hắn giết .
“Chỉ là gia đập nhẹ , không có tổn hại , nghỉ ngơi một chút liền ổn .”
“Tôi biết rồi.”
Hắn nói xong đi vào phòng bệnh , nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô liền mềm lòng .
“Bảo bối , sao rồi còn mệt không .”
“Anh hai , em đã nói em ổn sao anh cứ lặp đi lặp lại câu này cả chục lần thế .”
Ngạn Vi ở bên trong phòng bệnh mới được yên tĩnh khỏi cái miệng của anh mình được vài phúc , liền nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai .
“Anh đây là quan tâm em , em còn nói .”
“Anh hai à , nhưng anh cứ liên tục hỏi một câu như vậy em sẽ từ ổn trở thành không ổn a .”
“...”
Rồi , Lăng Kỳ thua .
“Thôi , chúng ta về nhà .”
Ngạn Vi từ trên giường phóng xuống kéo tay anh đi ,lúc nãy do anh lo cô không lái được nên xe của cô đã được tài xế đem về nhà nên , lần này anh chở cô về .
...
“Anh , cho em xin số của tên hổn đảng được không .”
Ngạn Vi ở trên xe suy nghĩ hồi lâu , sau đó lên tiếng hỏi số của Ám Phong .
“Hổn đảng , là ...”
Lăng Kỳ lái xe , nghe cô nhắc tới tên hổn đảng nhưng anh không nhớ anh có quen .
“Là cái tên Ám Phong ấy .”
“Anh nhớ rồi , nhưng em xin số hắn ta làm gì .”
“Em có chút chuyện cần nhờ hắn .”
“Di động của anh , em tự tra đi , anh lưu là 'My dog'.”
Ngạn Vi tiếp nhận di động từ tay anh , vừa nghe anh nói không khỏi bật cười . Nếu để tên Ám Phong biết được chăc sẽ rất vui nga .
...
Ám Phong sau kho họp xong thì di động hiện lên một dãy số lạ , cũng chẳng biết ái nên cứ bắt đại .
“Alo”
“Chào hổn đảng , anh giúp tôi một chuyện được không .”
“Là cô , khi không gọi nhờ tôi giúp còn gọi tôi là hổn đảng .”
Ám Phong kinh ngạc sau khi nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia , điều hắn hỏi là ai cho cô biết số hắn .
“Anh khỏi ở đó đoán , anh tôi cho đấy . Mà anh có giúp không .”
“Cô cần gì .”
“Anh cho tôi số của Chung Nhi được không .”
“Cô cần số em ấy làm gì .”
Ám phong trong lòng hoài nghi , cô gái này tại sao lại biết tên bảo bối còn cần số điện thoại .
“Tôi không nói được , mà có nói anh chắc chắng không tin . Để sau này tự anh hiểu .”
“Tôi có việc , số của em ấy là XXXXXXXX .”
Nói xong hắn liền cúp máy , không phải là có chuyện bận mà là hắn không muốn nói chuyện quá lâu với cô , cả hắn cũng chẳng biết tại sao mình làm vậy .
...
Ngạn Vi phía bên này không ngừng chửi rủa tên hổn đảng chết tiệt kia , cái gì như không muốn nói chuyện vậy , nếu không vì sự việc lúc nãy thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn .
Vừa lúc đó thì cũng về đến nhà , cô bước xuống xe đi vào trước còn anh có công việc nên lái xe đi , mẹ cô thì sáng nay đã về nhà ngoại nên bây giờ trong nhà chỉ còn mình cô và dì Châu , các người giúp việc thì đã về nhà .
Ở trên phòng , cô vừa mới tắm xong trên người chỉ mặc một chiếc đầm ngủ trắng , mái tóc dài nay bết lại , từng giọt nước chảy dài theo lưng rồi biến mất trong chiếc áo chỉ tạo lại một mảng ươn ướt rất mê người .
Ngạn Vi bước tới gần chiếc giường , cầm lấy máy sấy hong khô tóc , động tác nhẹ nhàng thành thục . Vừa hong khô tóc cô liền nhớ ra có việc cần làm liền nhất điện thoại lên bấm nhanh một dãy số .
“Alo”
Gọi được vài phút thì đầu dây bên kia liền bắt máy .
“Cô là Chung Nhi ..”
Ngạn Vi hoài nghi , vừa nãy cô ta không phải khóc lóc thảm thiết lắm sao , bây giờ giọng nói có thể vui vẻ như vậy .
“Đúng , tôi là Chung Nhi , xin hỏi cô là ai ?”
“Tôi nói ra , cô không gắt máy được không .”
“Cô cứ nói .”
“Tôi là Ngạn Vi đây , liêu bây giờ cô có rảnh không
“Ngạn Vi , cô còn gọi cho tôi cô hại tôi mất Minh còn chưa đủ sao .”
“Tôi không hại cô , là cô tự chuốt lấy . Trả lời câu hỏi của tôi .”
“Tôi rảnh .”
“Đến nhà tôi , tôi sẽ gửi địa chỉ có chút chuyện tôi cần hỏi cô .”
“Được .”
Nói xong liền cúp máy , các người tưởng hay ho lắm sao cái này gọi là bất lịch sự nga !
Ngạn Vi bỏ chiếc điện thoại trên tay xuống , nhìn vào màn hình máy tính vừa mở lên , nhìn vào mục mail thì thấy tin nhắn của Ella liền mở lên xem .
Ella: Trưởng phòng , lịch họp tôi đã sắp sếp xong . Ngày mai vào lúc h . Còn đây là lịch trình cho ngày mai ...
Ngạn Vi: Tôi biết rồi .
Ngạn Vi nhắn lại , sau đó tắt mail mở lên phần mềm trương trình thiết kế , hoàn thành mẫu thiết kế .
“Cốc...cốc...cốc”
“Ngạn Vi , có người tìm cháu .”
Ngồi mải mê với mẫu thiết kế một lúc dau bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa rồi giọng nói của dì Châu vang lên .
“Dì cho người đó lên phòng cháu .”
Bên trong , Ngạn Vi sau khi nói xong không nghe tiếng đáp lại chỉ thoáng nghe thấy tiếng bước chân rời đi .
“Cốc...cốc”
“Vào đi.”
Ngạn Vi đóng máy tính đang làm dang dở lại , hướng bên ngoài cửa nhìn ,'Cạch' một tiếng lại thấy bóng dáng quen thuộc bước vào .
“Cô gọi tôi có chuyện gì .”
Chung Nhi gương mặt đầy khó hiểu , cô ta thật không hiểu vì sao Ngạn Vi lại muốn gặp riêng cô ta . Không lẽ cô ta biết điều đó ...
“Không cần vội , dù gì tôi cũng không hại cô . Và cô cũng sẽ không hại tôi .”
Ngạn Vi bình thản đáp lại , tuy nói bằng lời nhưng là lời của trực giác , cô tin .
“Tôi không hại cô , sau những việc kia không lẽ tôi không hại cô .”
“Bởi vì cô không phải là Lạc Chung Nhi .”
Ngạn Vi thản nhiên đáp trả , qua lần ở quán ăn cô mới chắc chắng như vậy .
“Cô đừng ở đó xàm ngôn , tôi không là tôi thì tôi là ai .”
Chung Nhi toát mồ hôi ra sức cãi lại nhưng nhìn vẻ bình thản của cô lại càng thêm sợ hãi .
“Tôi nói gì cô đều hiểu , ngoài ra tôi cũng giống cô .”
“Không lẽ cô cũng xuyên .”
Chung Nhi nói xong liền mới biết mình bị hố liền lấy tay bịt miệng lại nhưng từng lời từng chữ đều bị cô nghe thấy .
“Đúng vậy .”
Ngạn Vi nở nụ cười nửa miệng , nhàn nhạ đáp lại . Suy đoán của cô không sai , cô gái này cũng xuyên .
Thật là cẩu huyết a !
“Nếu cô nói vậy tôi cũng không giấu dì ...”
Chung Nhi kể toàn bộ sự tình cho cô nghe , Chung Nhi thực sự tên Mẫn Nhi , cô nàng là một nhân viên văn phòng mê ngôn tình , trong lúc đang mải mê với câu chuyện niệm tình thì lại té cầu thang thành ra tỉnh dậy thì thấy mình xuyên không , khoảng thời gian nàng ta xuyên cách cô một tuần .
Ngạn Vi đứng suy ngẫm một hồi liền không có điều không hiểu , lý do gì cô gái này lại đem cô là mục tiêu chuyển người .
“Tại sao , cô lại đem các nam chủ đưa qua cho tôi mà không phải là nữ phụ .”
“Cô gái à , cô không đọc truyện sao , thời gian này thì nữ phụ đã bị các nam chủ 'sủng' tới tận trời rồi . Tôi chuyển bằng cách nào a .”
“Tôi thật sự chỉ đọc văn án .”
Ngạn Vi thành thật nói ra , chỉ thấy nét mặt Chung Nhi đen xuống .
“Tại sao lại là tôi .”
“Lần trước tại bữa tiệc , lúc đó tôi chỉ hơi ngà ngà say nên mới hiểu đôi chút , dự định là ngay lúc đó trưng ra cái bộ mặt kia , ngờ đâu lại bị tên Lãnh Hàn đem đi .”
Chung Nhi bức súc nói ra , nàng ta có thời cơ tốt như vậy mà bị cướp mất , hỏi xem có tức hay không .
“Cô có muốn hợp tác không .”
Ngạn Vi nhìn Chung Nhi tỏ vẻ chờ đợi sau đó chỉ thấy vẻ mặt vui sướng rồi gật đầu như giã tỏi của cô nàng .
“Cô có kế hoạch gì chưa .”
“Đơn giản , tôi làm kẻ xấu cô cứ đem các nam nhân về hậu cung của mình .”
Chung Nhi nói , đồng thời đi đến chiếc giường trước mắt ngồi xuống . Nhìn gương mặt co giật của cô thản nhiên như không có .
Ngạn Vi thì không khỏi thầm chửi , cô đây cũng chỉ vì tránh nam chủ vậy mà cô gái trước mắt lại nói đem các nam nhân đó quăng cho cô .
“Tôi không làm , Chung Nhi cô nên nhớ là tôi cũng tránh bọn người kia a .”
“Cũng đúng.”
“Tôi không nói với cô hiện tại , tôi còn có việc nếu muốn về thì nhờ dì Châu mở cửa .”
Ngạn Vi nhanh chóng mở máy tính lên tiếp tục suy nghĩ . Nhưng vẫn là con số không a .
“Cô làm ngành thiết kế à có cần tôi giúp không .”
Trong không gian vang lên giọng nói nhỏ nhẹ . Ngạn Vi ngẩn đầu lên nhìn gương mặt tự tin của Chung Nhi .
“Cô biết sao .”
“Tất nhiên , tôi làm ngành này a . Mà cô cứ gọi tôi là em đi , dù gì tôi bây giờ nhỏ tuổi hơn cô .”
“Tuỳ .”
“Nhưng chị muốn thiết kế vì điều gì ?”
“Lần này , vào ngày giáng sinh công ty sẽ ra mắt mẩu thiết kế dành riêng ...”
“Cũng rất tốt , ngọc chị lựa chon rất phù hợp . Nhưng chị là đang khó điều gì .”
“Về nhẫn , chị không biết nên thiết kế sao cho phù hợp .”
“Tại sao chị không thử vẽ các bông tuyết xếp lên nhau tạo thành một bông hoa , chũng sẽ rất đẹp .”
“Cũng có thể , em hãy thử làm xem .”
Ngạn Vi rời khỏi máy để lại vị trí cho Chung Nhi , sau đó đi đến thư phòng đem một cái máy khác về làm các trang sức còn lại .
...
Mới đó mà bọn họ lại ngồi hơn hai tiếng nhưng bù lại các mẫu đã gần hoàn chỉnh , nhìn lại có chút vừa ý .
“Lần này cảm ơn em , tối rồi em ở lại ăn cơm , nếu muốn có thể ngủ lại , không cần khách sáo .”
“Được a , làm nãy giờ có chút đói .”
“Ta đi xuống ăn thôi .”
Cô và Chung Nhi bước xuống nhà hai người vừa đi vừa trò truyện vui vẻ , đa phần là về công việc nhưng bên ngoài lại có bóng dáng quen thuộc bước vào .
“Sao cô ta lại ở đây .”