How sweet the sound
That saved a wretch like me
I once was lost, but now I'm found
Was blind, but now I see
'Twas grace that taught my heart to fear
And grace my fears relieved
How precious did that grace appear
The hour I first believed
....
Ân điển diệu kỳ
Nghe ngọt ngào biết bao
Đã cứu lấy kẻ đê hèn như con
Con đã đánh mất, nhưng nay lại tìm thấy
Con đã mù, nhưng giờ lại nhìn được
Ân điển đó đã dạy trái tim con biết kính sợ
Và cho nỗi sợ của con nguôi ngoai
Ân điển quý giá biết bao
Trong khoảnh khắc con lần đầu tin tưởng
...
Mở mắt ra, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào đáy mắt. Thập Tam thoáng nhíu mày lại, ngẩn người nhìn trần nhà. Bản thánh ca ngày ấy lại vang lên trong đầu. Khi đó, cô là một đứa trẻ bị vứt bỏ ngồi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời hàng ngày trong một đoàn buôn nô lệ. Nó nằm ở một khu rách nát nhất tại chợ lớn đông đúc, bên cạnhchợ có cánh đồng hoa oải hương rất đẹp. Ở đó có một nhà thờ cổ.
Thập Tam ngủ màn trời chiếu đất, chịu sương đêm lạnh, nhưng thỉnh thoảng, cô lại len lén trốn ra cánh đồng hoa oải hương tím nằm ngủ. Bị phát hiện, lại trở về và bị tra tấn. Cô cũng quen rồi, chỉ ước ao, nếu sau này chết, không có ai bên cạnh, ít ra sẽ được chết ở cánh đồng hoa này một cách im lặng.
Thập Tam trước khi được gọi là Thập Tam, cô cũng chỉ là một mã số trong số những đứa trẻ ở chợ buôn nô lệ.
Cho đến năm Thập Tam 8 tuổi, có hai chàng trai tầm 13-14 tuổi ghé qua khu rách nát đó, còn dẫn theo một vài cận vệ phía sau. Bọn hắn thú vị dừng trước đoàn buôn nô lệ này. Khi ấy là lần đầu tiên Thập Tam gặp Mặc Kỳ Thương và Mặc Kỳ Luân. Một người toàn thân trắng, một người toàn thân đen, dưới ánh nắng hạ, như có vầng sáng tỏa ra xung quanh họ. Mặc Kỳ Thương lạnh lùng trầm tĩnh, Mặc Kỳ Luân cười dịu dàng như thiên sứ. Cô có ngây ngốc, nhưng chỉ là trong thoáng chốc thôi, rồi lại cúi xuống ngay. Bởi cô nhận ra, ánh sáng đó làm cô đau mắt, và cũng nhận ra có thể sẽ khiến cô thiêu thân vào.
Mặc Kỳ Luân nhếch miệng, giọng nói nhẹ nhưng cảm giác xa xăm vọng lại:
“Ai ở đây muốn sống? Hãy bước lên.”
Câu này giống như muốn nói cho mọi người: tôi sẽ cứu các người ra. Lập tức, những ánh mắt của các đứa trẻ xung quanh trở nên nóng bỏng, nhất là những bé gái lại đầy si mê về một bạch mã vương tử cứu rỗi cuộc đời mình.
“Hãy nói cho tôi một nguyện ước muốn tôi dành cho bạn, tôi sẽ cho bạn đi theo chúng tôi, hưởng một cuộc sống khác.”
Đây là một địa đế quốc phân cấp bậc. Hầu hết những trẻ nhỏ bị đưa vào đây ấn dấu nô lệ vào trán đều là những đứa trẻ từ gia đình phạm tội, hoặc tự mình có tội, số ít trong đám biết điều đó, đa số là không biết tại sao mình bị đưa đến đây. Chỉ chờ đủ 10 tuổi là đưa vào làm culi ở những nhà máy công nghiệp nặng rồi chôn xác ở đó, ở đó bị đánh hay cưỡng bức cho đến chết, hoặc lao lực hay nhiều lí do khác mà chết. Thập Tam biết, cũng biết chẳng ai lại cứu nô lệ từ những nhà bị phạm tội ra, điều đó không tốt cho danh tiếng. Trừ những người gia thế quyền quý khiến mọi người đều nể sợ, nhưng những gia tộc tài phệt đó đa số những gia nô của họ không đến lượt nô lệ hạ đẳng nhất như cô được vào.
Thập Tam chỉ im lặng ngồi dựa vòa tường cầm miếng bánh bao hôm qua để dành mà ăn, nó đã khô khốc. Khô khốc y như trò đùa này vậy, đúng rồi, có lẽ họ hứng lên thì đùa thôi.
Nhưng có vẻ như rất nhiều người tin, tất cả các đứa trẻ đều chạy lên quỳ rạp đầu xuống cầu được cứu, cho dù làm trâu làm ngựa.
Nhưng đây đúng chỉ là một trò đùa mà tôi.
Trong lúc đó, có một giọng nói lạnh nhạt không xúc cảm gì vang lên:
“Những ai muốn sống đem chúng đi hành hình cho chết” Đó là Mặc Kỳ Thương. Hắn không thích những ánh mắt tham lam của những đứa trẻ đầy tội lỗi kia.
“Chậc, xem ra có nhiều kẻ không tự biết mình là ai,” Mặc Kỳ Luân cười mỉa mai, nhưng đột ngột, hắn phát hiện vẫn còn một đứa trẻ chỉ im lặng ngồi trong góc tường. Hắn tiến lại gần và từ trên nhìn xuống “Ngẩng mặt lên.”
Thập Tam ngước lên, vọng vào là đôi mắt thâm trầm của Mặc Kỳ Luân. Hắn khẽ nhếch môi, giọng điệu mơ hồ dụ dỗ sa đọa:
“Nếu cho nô lệ như em một quyền con người, em muốn ta cho em quyền gì?”
Thập Tam chỉ ngẩn người, không nói gì cả., tim bỗng chốc lỡ một nhịp. Có những điều, cho dù cô không muốn cũng không thoát được.
“Cứ nói đi, ta sẽ không ban tội chết cho câu nói này.”
“Em…” Thập Tam hơi có chút hồi hộp, bối rối “Nếu hôm nay phải chết, em muốn được tự chọn cách chết cho mình”
Thập Tam không nhận ra, trong khoảnh khắc đó, cả môi của Mặc Kỳ Luân và Mặc Kỳ Thương đều khẽ nhếch lên. Chỉ nghe thấy Mặc Kỳ Thương nói:
“Anh cần một người sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.”
“Hmm, em cũng nghĩ như đại ca. Anh cảm thấy chúng ta có nên cần một cận vệ nữ, thỉnh thoảng còn theo Nhân Nhân ra ngoài.”
“Cũng đúng, mỗi lần Chung Ly Nhân léo nhéo về mấy cận vệ nam làm anh thấy rất phiền.”
“Thống nhất vậy.”
Từ đó, Thập Tam chuyển từ một dãy mã số sang hai con số, cô là người thứ 13 trong đợt đi tìm cận vệ của hai anh em gia tộc Mặc Kỳ. Cô có một căn phòng nhỏ nằm ở khu vườn phía sau biệt viện của hai anh em Mặc Kỳ. Cô ngủ ở đó khoảng 4 tiếng rưỡi mỗi ngày rồi lại đứng trước cửa chờ đợi cánh cửa chính mở ra. Nô lệ như cô không được phép đặt chân vào trong biệt viện. Ngôi nhà đó đối với cô chỉ để ngẩng lên nhìn mà thôi.
Thập Tam dù vậy cũng vẫn toàn tâm toàn ý phục tùng họ, cô đã thề, chỉ cần có thể, cô sẽ hết lòng hi sinh vì họ.
Khi Thập Tam gần như cạn kiệt sức lực trong đợt huấn luyện cận vệ khắc nghiệt, Mặc Kỳ Luân đưa cho cô một chiếc khăn và nói: “Lau mồ hôi đi và đứng dậy, cô xứng đáng trở thành một cận vệ trung thành của gia tộc Mặc Kỳ, hãy cắt mái để che đi vết nhơ này. Giờ cô không còn là nô lệ nữa”
Mặc Kỳ Thương đưa cho cô chiếc huy hiệu và khẳng định ”Tôi coi trọng tín ngưỡng mà cô dành cho gia tộc này trong sự cố gắng của mình. Tôi sẽ cho cô vinh dự trở thành cận vệ của hai người đứng đầu gia tộc là chúng tôi. Vì đó là năng lực của cô.”
Thập Tam biết, họ đối với mỗi cận vệ đều có cách khơi dậy long trung thành. Đối với họ, cô chỉ là cận vệ, không hơn không kém, đó chỉ là một chiêu thức đánh động lòng người thôi. Nhưng cô đã chìm đắm trong ánh sáng rực rỡ đó, đi bên cạnh, cô phát hiện ra những thói quen nhỏ đáng yêu của họ, lại phát hiện ra bộ mặt thâm trầm của họ. Dần dần ánh mắt không thể rời được, nhưng cô chỉ dám giữ điều đó trong lòng.
Thập Tam đứng nghiêm trước cửa lớn khép chặt, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, tay khẽ chạm vào túi nhỏ dắt bên hông. Trong đây đựng 2 con búp bê nhỏ do chính cô tự làm, hình dáng dựa trên Mặc Kỳ Luân và Mặc Kỳ Thương. Điều này không ai biết cả, mình cô biết, thực ra là cũng không ai để ý. Nhưng đó là bùa hộ mệnh quan trọng của Thập Tam.
Hôm nay tiểu thư Chung Ly Nhân sẽ đến đây chơi, có lẽ hôm nay Thập Tam sẽ phải đưa cô ấy ra ngoài. Nói đến người này, ghen tị trong lòng cô lại có chút lên men, nhưng nhiều hơn là ngưỡng mộ. Cô ấy là vị hôn thê lựa chọn trong tương lai của gia tộc Mặc Kỳ, do chính ông nội Mặc Kỳ Vũ Dương của bọn hắn chọn. Tài giỏi, xinh đẹp, mọi thứ đều vượt trội. Cha mẹ cô ấy yêu thương, hai anh em Kỳ Mặc cũng nuông chiều. Từ nhỏ cô ấy đã là bạn thanh mai chúc mã của bọn họ. Đến khi đủ tuổi kết hôn, cô ấy có thể chọn một trong hai anh em để kết hôn.
Từ lần đầu tiên đi theo ba người bọn họ ra ngoài, Thập Tam đã nhận ra sự nuông chiều của bọn hắn dành cho cô gái này. Trong lòng cô chua chát, nhưng vẫn thầm nhủ mình đừng nghĩ quá xa. Kể cả cho dù không có cảm xúc thầm mến mộ và quyến luyến đối với bọn hắn, cô cũng nợ bọn hắn cả ân nghĩa. Nếu không có bọn hắn, có lẽ bây giờ cô đã chết mất xác tủi nhục ở một nhà máy công nghiệp nặng nào đó. Bọn hắn cho cô quyền lựa chọn cái chết, cho cô cơm ăn áo mặc, cho cô được huấn luyện chuyên nghiệp trở thành một cận vệ xứng đáng.
Những thứ bọn hắn thích cô sẽ cố mà thích, những thứ bọn hắn muốn bảo vệ, cô sẽ cố mà bảo vệ.
Tuyệt đối không hối hận. Cho dù một ngày nào đó cô sẽ bị vứt đi như món đồ chơi cũ. Cho dù bọn hắn chưa từng quay lại nhìn cô.