Lão Hoài An vương là một nam tử cao tám thước thân thể cường tráng, tuy rằng qua năm mươi nhưng là tuyệt không hiển già, đi đường khí thế hiên ngang, nói chuyện vang dội chấn động, nói một câu có thể chấn trụ màng tai của ngươi. Lúc này hắn đang nhịn không được phát tính tình, "Con mẹ nó, Chiêu Hòa vương ngươi giỏi!"
Bên cạnh Hoài An vương là một nữ tử cằm nhọn, khuôn mặt sắc sảo, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra đã có chút tuổi, nàng chính là Hoài An Vương phi, lúc này bị lão Hoài An vương dọa, lập tức liền run, nhịn không được nói, "Vương gia, sao ngài lại phát tính tình nữa rồi."
"Lão tử có thể không phát giận sao, ngươi nhìn một cái lão thất phu kia nói cái gì? Muốn hòa ly? Phi, bỏ con ta lại biệt viện, khuê nữ hắn trở lại sống an nhàn? Nhưng thật ra biết hưởng phúc, con ta làm sao bây giờ!" Lão Hoài An vương càng nghĩ càng tức giận, đứng lên hung hăng đá ghế, ghế kia lập tức bay ra thật xa, đánh vào trên vách tường tan nát, "Vốn tưởng danh môn khuê tú, kết quả chính là một gà mái không biết đẻ, ba năm, đến cái rắm cũng không thả được."
Hoài An Vương phi khinh cau mày, bà gả cho Hoài An vương mấy chục năm, không hài lòng nhất về hắn, chính là rất thô bạo. Bà thật không rõ, rõ ràng là nhà danh môn, tính tình sao cứ như vậy...
"Người tới, đi chuẩn bị xe cho ta!" Hoài An vương bước nhanh ra ngoài, "Ta phải đi tìm lão thất phu kia tính đủ sổ vài năm này. Ba năm trước tộc Tatar loạn, ta đã nói là cơ hội tốt tiêu diệt, dâng sổ con lên Hoàng Thượng muốn xuất binh, hắn giỏi rồi, nói là tộc Tatar mấy năm nay vẫn đều chung sống hòa thuận Đại Tấn ta, làm gì muốn xuất binh. Lão tử biết khẳng định là tiểu thiếp tộc Tatar của hắn thổi gió gối đầu, những năm gần đây phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ta, không đếm hết được!"
Hoài An vương vừa mắng vừa đi, nha hoàn bà tử, thái giám dọc theo đường đi cũng không dám tiến lên, sớm liền né ra. Một thái giám đầu thấp bé trong đó nhìn Hoài An vương rời đi, bí mật về phòng, tìm ra giấy mực, tỉ mỉ viết tin, cuối cùng cuộn giấy để vào một quyển sách, lập tức đi ra, đưa cho một gã sai vặt giữ cửa.
Hoài An vương lên xe ngựa, thu lại thần sắc nổi giận vẻ mặt ác liệt, nam tử trung niên đã sớm ngồi ở bên trong chờ bẩm báo, "Vương gia, cá đã mắc câu."
"Ừhm." Hoài An vương gật gật đầu, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, miệng nói, "Vất vả Tử Kỳ."
Trương Kiên Kình là quân sư Hoài An vương, đã theo hắn không dưới hai mươi năm, quen thuộc tính nết của hắn nhất, nghe xong lời này cười nói, "Bất quá việc nhỏ, chính là Lục gia bên kia muốn..., thật sự đồng ý hòa ly?"
" Đứa nhỏ kia, ngay cả nàng dâu cũng không quản được!" Lại nói tiếp đề tài này Hoài An vương lại là một bụng khí, "Lúc tranh luận với ta như là muốn ăn lão tử luôn, đến trước mặt nữ nhân liền nhuyễn?"
Trương Kiên Kình xấu hổ cúi đầu, yên lặng nghe Hoài An vương phát tiết.
Một hồi lâu, Hoài An vương mới nguôi lửa giận, nói, "Ngươi cho là con hổ Chiêu Hòa vương kia thật dám để khuê nữ hắn thương hòa ly con ta? Bất quá là nhìn gần đây Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ta, đã mấy lần ra vẻ mặt, hừ..., bất quá chính là muốn diễn cho Hoàng Thượng xem, nếu hắn muốn diễn, vậy bổn vương liền phối hợp, dù sao thanh danh thối không phải khuê nữ của ta mà là của hắn."
Trương Kiên Kình nghe xong, lộ ra vài phần khâm phục tươi cười, "Vẫn là Vương gia cao minh." Nói xong thấy thần sắc Hoài An vương hòa hoãn, tiếp tục nói, "Bất quá thật sự là nhờ phúc Chiêu Hòa vương, lần này giúp đại ân."
Hoài An vương nghe xong nhịn không được lộ ra thần sắc đắc ý, " Lão hồ ly kia, còn cho ta thật sự là ngốc tử, lại không biết nháo như vậy, nhưng thật ra đánh bậy đánh bạ giúp ta."
Không đến mấy ngày Thiên Kinh liền nháo một tin đồn, nói là đích thứ nữ Chiêu Hòa vương phủ về nhà, ồn ào muốn hòa ly tiểu nhi tử Hoài An vương. Có người nói Uông thị Chiêu Hòa vương phủ khuyết thiếu phụ đức, lại có người nói là tiểu nhi tử Hoài An vương là tiểu nhân gian tà, khó có thể ở chung. Tóm lại, các loại tin đồn đầy trời, nhưng cuối cùng vẫn là chỉ trích Uông thị chiếm đa số, nói nàng không tuân nữ tắc, có phu quân còn lẳng lơ nhung nhớ tình lang, bị bắt quả tang nên nháo hòa ly, lời phố phường quả thực khó coi. ( Hoài An vương, ngài giỏi!!! )
Uông thị trở về liền bị Chiêu Hòa vương nhốt trong phòng không cho ra ngoài, Vinh cô cô trực tiếp bị bán đi, Thanh Trúc và Thanh Hoa vẫn được giữ lại hầu hạ. Dù sao bọn họ không tham gia cái gì, Chiêu Hòa vương phi nghĩ tóm lại muốn lưu một hai người quen thuộc, cho nên không bán đi, nhưng không thiếu được trúng hai mươi bản tử, Thanh Sơ nhưng giống Vinh cô cô, trực tiếp phát mại.
Lúc đầu Uông thị còn muốn biện bạch cùng phụ mẫu, bày tỏ mình quyết tâm, để bọn họ biết lúc này nàng sẽ không lại dựa theo phụ mẫu làm việc. Kết quả từ ngày đầu tiên Chiêu Hòa vương phi lại thất vọng lại khổ sở nhìn nàng một cái sau liền không gặp nàng.
Như vậy chính là suốt ba tháng, mùa đông rét lạnh chậm rãi đi qua, nghênh đón mùa xuân ấm áp, Uông thị từ bắt đầu tin tưởng mười phần đến sau không yên bất an, sao phản ứng mẫu phi không giống nàng dự đoán? ( bả nghĩ, bà nói bả muốn bỏ chồng đi kiếm trai mẹ bả sẽ cho bả tiền đi liền )
Rốt cục một ngày này, cành liễu đã xanh tươi, Uông thị bị tỳ nữ đưa tới chính ốc, Chiêu Hòa vương phi là một phụ nhân mỹ mạo, tóc bới cao cao, trên mặt trang dung tinh xảo.
"Mẫu phi..." Uông thị nhìn thấy Chiêu Hòa vương phi, chưa nói trước rơi lệ. Uông thị vốn tưởng rằng Chiêu Hòa vương phi sẽ giống như trước đây, thương tiếc ôm nàng vào lòng an ủi. Kết quả lúc này bà thờ ơ, như là đối đãi thân thích ngày thường bà phiền chán nhất, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng Uông thị càng hoảng lên, đang định nói chuyện, đã thấy một ma ma sắc mặt nghiêm khắc bên cạnh Chiêu Hòa vương phi hô, "Uông Oánh Nguyệt, ngươi còn không quỳ xuống!"
Uông thị hoảng sợ, lập tức liền quỳ xuống, ngẩn người nhìn Chiêu Hòa vương phi.
"Uông Oánh Nguyệt ngươi một bất hiếu, chống đối phụ mẫu, hai lại không hiền, không tuân thủ phụ đức." Ma ma kia nói nơi này tạm dừng, nhìn sắc mặt Uông thị đã trắng bệch, liếc nhìn Chiêu Hòa vương phi, thấy bà như một pho tượng vững vàng đương đương không lên tiếng, lấy dũng khí nói tiếp, "Từ hôm nay trở đi ngươi bị trục xuất khỏi gia môn! Vĩnh viễn không thể bước vào Chiêu Hòa vương phủ nửa bước."
Này tựa hồ chính là kết quả Uông thị đoán được, nhưng là nhìn Chiêu Hòa vương phi vẻ mặt tê liệt, lòng của nàng bỗng nhiên liền kịch liệt đau đớn, thật giống như quăng nàng xuống giữa nước sông lạnh như băng, bị đè nén tột đỉnh.
Uông Oánh Nguyệt cơ hồ là lập tức liền khóc lên, nàng run run hành đại lễ Chiêu Hòa vương phi nói, "Nữ nhi bất hiếu."
Chiêu Hòa vương phi tựa hồ có chút không đành lòng, đứng lên, nói với nha hoàn, "Đuổi nàng đi, về sau không được tới gần phủ đệ chúng ta nửa bước." Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.
Quần áo Uông Oánh Nguyệt bị lột xuống, một tiểu nha hoàn khinh bỉ nhìn nàng nói, "Ngươi còn cho rằng mình là đại tiểu thư Vương phủ? Đã sớm không phải, đi bên ngoài hỏi thăm xem thanh danh của ngươi thối bao nhiêu." Nói xong liền đẩy Uông Oánh Nguyệt đi ra ngoài, nói, " Quần áo bên kia xem như ta cho ngươi, đừng ghét bỏ, mới mặc hơn mười ngày không giặt mà thôi, quần áo vẫn là tốt, không có bị rách."
"Này, ngươi thế nhưng cho ta mặc loại quần áo này?" Uông Oánh Nguyệt nhìn váy trên tay bẩn nhìn không ra màu sắc ban đầu, nhịn không được mắng.
"Ngươi thanh tỉnh đi, Vương phi đã đuổi ngươi ra khỏi gia môn." Tiểu nha hoàn lãnh khốc nói xong liền mắt lạnh nhìn nàng, "Nhanh chút, nếu không liền trực tiếp như vậy đuổi ngươi đi."
Uông Ánh Nguyệt vừa vội vừa tức, lại không thể nề hà mặc bộ quần áo bẩn, lập tức bị quần áo kia tanh tưởi thiếu chút nữa làm hôn mê bất tỉnh. Tiểu nha hoàn cũng mặc kệ nàng, thấy nàng mặc xong, liền đẩy ra cửa, "Về sau ngươi liền tự giải quyết cho tốt."
Trên ngã tư đường trống trải người đến người đi, Uông Oánh Nguyệt lại bỗng nhiên có điểm sợ hãi, về sau nàng muốn làm sao bây giờ?
Qua ba tháng gian nan nhất, Cố Tương dần dần khá hơn. Chờ bụng ổn định, mỗi lần Hình Thượng Thiên nhìn thấy Cố Tương đỡ thắt lưng đi đường còn có điểm run sợ trong lòng, nhưng Cố Tương trái lại an ủi hắn nói, "Không có việc gì, đi nhiều một chút về sau dễ sinh đứa nhỏ." Nàng hiện đang rầu rỉ là chuyện mình sinh đứa nhỏ, tuy rằng nhìn Vương thị nương mình giống như là không có chuyện gì, sinh một cái tiếp một cái, nhưng là đến phiên mình liền sợ hãi, đây chính là cổ đại không có sinh mổ đấy!!!
Bất quá rất nhanh Cố Tương không tâm tư nghĩ cái khác, bởi vì qua năm, chờ Xuân Hoa nở rộ, Uông thị thế nhưng trở lại.
Không phải Uông thị muốn hòa ly? Lúc đi nhưng là thực hùng hổ, sao chưa tới mấy tháng đã trở lại? Lúc Cố Tương đi thỉnh an Uông thị, đợi không đến một khắc đã bị thỉnh đi vào, Uông thị thoạt nhìn thực tiều tụy, mặt vốn no đủ đều gầy yếu, quần áo vừa người nay mặc ở trên người có điểm quá mức rộng thùng thình.
Uông thị hiển nhiên cũng thực ngoài ý muốn Cố Tương có bầu, nàng nhìn chằm chằm Cố Tương, sai Thanh Trúc lấy ghế cho Cố Tương. ( người ta được chồng yêu có bầu có gì lạ mà bà này ngạc nhiên nhỉ )
Uông thị có vẻ thực mỏi mệt khách sáo cùng Cố Tương vài câu, liền để nàng trở về. Chờ nàng trở lại Tử Trúc Viện của mình, lại phái người cầm một bao thuốc bổ lại đây, nói là cho nàng tẩm bổ.
Cố Tương vốn rất vui vẻ, ngày vui vui vẻ vẻ, nàng cơ hồ đã quên Hình Thượng Thiên còn có một đại lão bà như vậy. Kết quả nàng ta lại về, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy bắt đầu khẩn trương bất an.
Bất quá hiển nhiên Uông thị trở về cũng không có mang đến cho Hình Thượng Thiên ảnh hưởng gì. Lúc đầu nghe được người trở lại, liếc mắt một cái xem như đã biết, khác cũng không nói. Cố Tương cảm thấy, vấn đề giữa hai người này càng lúc càng lớn, trước kia còn có thể nói vài câu, hiện tại một câu cũng lười.
Qua vài ngày sau, Hình Thượng Thiên lại đột nhiên nói với Cố Tương muốn chuyển đến thôn trang ở. Cố Tương cảm thấy không rõ, Hình Thượng Thiên dừng một chút, bên tai ửng đỏ, phá lệ giải thích nói, "Mấy ngày nay nàng luôn ngủ không tốt."
Bên cạnh Hoài An vương là một nữ tử cằm nhọn, khuôn mặt sắc sảo, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra đã có chút tuổi, nàng chính là Hoài An Vương phi, lúc này bị lão Hoài An vương dọa, lập tức liền run, nhịn không được nói, "Vương gia, sao ngài lại phát tính tình nữa rồi."
"Lão tử có thể không phát giận sao, ngươi nhìn một cái lão thất phu kia nói cái gì? Muốn hòa ly? Phi, bỏ con ta lại biệt viện, khuê nữ hắn trở lại sống an nhàn? Nhưng thật ra biết hưởng phúc, con ta làm sao bây giờ!" Lão Hoài An vương càng nghĩ càng tức giận, đứng lên hung hăng đá ghế, ghế kia lập tức bay ra thật xa, đánh vào trên vách tường tan nát, "Vốn tưởng danh môn khuê tú, kết quả chính là một gà mái không biết đẻ, ba năm, đến cái rắm cũng không thả được."
Hoài An Vương phi khinh cau mày, bà gả cho Hoài An vương mấy chục năm, không hài lòng nhất về hắn, chính là rất thô bạo. Bà thật không rõ, rõ ràng là nhà danh môn, tính tình sao cứ như vậy...
"Người tới, đi chuẩn bị xe cho ta!" Hoài An vương bước nhanh ra ngoài, "Ta phải đi tìm lão thất phu kia tính đủ sổ vài năm này. Ba năm trước tộc Tatar loạn, ta đã nói là cơ hội tốt tiêu diệt, dâng sổ con lên Hoàng Thượng muốn xuất binh, hắn giỏi rồi, nói là tộc Tatar mấy năm nay vẫn đều chung sống hòa thuận Đại Tấn ta, làm gì muốn xuất binh. Lão tử biết khẳng định là tiểu thiếp tộc Tatar của hắn thổi gió gối đầu, những năm gần đây phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ta, không đếm hết được!"
Hoài An vương vừa mắng vừa đi, nha hoàn bà tử, thái giám dọc theo đường đi cũng không dám tiến lên, sớm liền né ra. Một thái giám đầu thấp bé trong đó nhìn Hoài An vương rời đi, bí mật về phòng, tìm ra giấy mực, tỉ mỉ viết tin, cuối cùng cuộn giấy để vào một quyển sách, lập tức đi ra, đưa cho một gã sai vặt giữ cửa.
Hoài An vương lên xe ngựa, thu lại thần sắc nổi giận vẻ mặt ác liệt, nam tử trung niên đã sớm ngồi ở bên trong chờ bẩm báo, "Vương gia, cá đã mắc câu."
"Ừhm." Hoài An vương gật gật đầu, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, miệng nói, "Vất vả Tử Kỳ."
Trương Kiên Kình là quân sư Hoài An vương, đã theo hắn không dưới hai mươi năm, quen thuộc tính nết của hắn nhất, nghe xong lời này cười nói, "Bất quá việc nhỏ, chính là Lục gia bên kia muốn..., thật sự đồng ý hòa ly?"
" Đứa nhỏ kia, ngay cả nàng dâu cũng không quản được!" Lại nói tiếp đề tài này Hoài An vương lại là một bụng khí, "Lúc tranh luận với ta như là muốn ăn lão tử luôn, đến trước mặt nữ nhân liền nhuyễn?"
Trương Kiên Kình xấu hổ cúi đầu, yên lặng nghe Hoài An vương phát tiết.
Một hồi lâu, Hoài An vương mới nguôi lửa giận, nói, "Ngươi cho là con hổ Chiêu Hòa vương kia thật dám để khuê nữ hắn thương hòa ly con ta? Bất quá là nhìn gần đây Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ta, đã mấy lần ra vẻ mặt, hừ..., bất quá chính là muốn diễn cho Hoàng Thượng xem, nếu hắn muốn diễn, vậy bổn vương liền phối hợp, dù sao thanh danh thối không phải khuê nữ của ta mà là của hắn."
Trương Kiên Kình nghe xong, lộ ra vài phần khâm phục tươi cười, "Vẫn là Vương gia cao minh." Nói xong thấy thần sắc Hoài An vương hòa hoãn, tiếp tục nói, "Bất quá thật sự là nhờ phúc Chiêu Hòa vương, lần này giúp đại ân."
Hoài An vương nghe xong nhịn không được lộ ra thần sắc đắc ý, " Lão hồ ly kia, còn cho ta thật sự là ngốc tử, lại không biết nháo như vậy, nhưng thật ra đánh bậy đánh bạ giúp ta."
Không đến mấy ngày Thiên Kinh liền nháo một tin đồn, nói là đích thứ nữ Chiêu Hòa vương phủ về nhà, ồn ào muốn hòa ly tiểu nhi tử Hoài An vương. Có người nói Uông thị Chiêu Hòa vương phủ khuyết thiếu phụ đức, lại có người nói là tiểu nhi tử Hoài An vương là tiểu nhân gian tà, khó có thể ở chung. Tóm lại, các loại tin đồn đầy trời, nhưng cuối cùng vẫn là chỉ trích Uông thị chiếm đa số, nói nàng không tuân nữ tắc, có phu quân còn lẳng lơ nhung nhớ tình lang, bị bắt quả tang nên nháo hòa ly, lời phố phường quả thực khó coi. ( Hoài An vương, ngài giỏi!!! )
Uông thị trở về liền bị Chiêu Hòa vương nhốt trong phòng không cho ra ngoài, Vinh cô cô trực tiếp bị bán đi, Thanh Trúc và Thanh Hoa vẫn được giữ lại hầu hạ. Dù sao bọn họ không tham gia cái gì, Chiêu Hòa vương phi nghĩ tóm lại muốn lưu một hai người quen thuộc, cho nên không bán đi, nhưng không thiếu được trúng hai mươi bản tử, Thanh Sơ nhưng giống Vinh cô cô, trực tiếp phát mại.
Lúc đầu Uông thị còn muốn biện bạch cùng phụ mẫu, bày tỏ mình quyết tâm, để bọn họ biết lúc này nàng sẽ không lại dựa theo phụ mẫu làm việc. Kết quả từ ngày đầu tiên Chiêu Hòa vương phi lại thất vọng lại khổ sở nhìn nàng một cái sau liền không gặp nàng.
Như vậy chính là suốt ba tháng, mùa đông rét lạnh chậm rãi đi qua, nghênh đón mùa xuân ấm áp, Uông thị từ bắt đầu tin tưởng mười phần đến sau không yên bất an, sao phản ứng mẫu phi không giống nàng dự đoán? ( bả nghĩ, bà nói bả muốn bỏ chồng đi kiếm trai mẹ bả sẽ cho bả tiền đi liền )
Rốt cục một ngày này, cành liễu đã xanh tươi, Uông thị bị tỳ nữ đưa tới chính ốc, Chiêu Hòa vương phi là một phụ nhân mỹ mạo, tóc bới cao cao, trên mặt trang dung tinh xảo.
"Mẫu phi..." Uông thị nhìn thấy Chiêu Hòa vương phi, chưa nói trước rơi lệ. Uông thị vốn tưởng rằng Chiêu Hòa vương phi sẽ giống như trước đây, thương tiếc ôm nàng vào lòng an ủi. Kết quả lúc này bà thờ ơ, như là đối đãi thân thích ngày thường bà phiền chán nhất, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng Uông thị càng hoảng lên, đang định nói chuyện, đã thấy một ma ma sắc mặt nghiêm khắc bên cạnh Chiêu Hòa vương phi hô, "Uông Oánh Nguyệt, ngươi còn không quỳ xuống!"
Uông thị hoảng sợ, lập tức liền quỳ xuống, ngẩn người nhìn Chiêu Hòa vương phi.
"Uông Oánh Nguyệt ngươi một bất hiếu, chống đối phụ mẫu, hai lại không hiền, không tuân thủ phụ đức." Ma ma kia nói nơi này tạm dừng, nhìn sắc mặt Uông thị đã trắng bệch, liếc nhìn Chiêu Hòa vương phi, thấy bà như một pho tượng vững vàng đương đương không lên tiếng, lấy dũng khí nói tiếp, "Từ hôm nay trở đi ngươi bị trục xuất khỏi gia môn! Vĩnh viễn không thể bước vào Chiêu Hòa vương phủ nửa bước."
Này tựa hồ chính là kết quả Uông thị đoán được, nhưng là nhìn Chiêu Hòa vương phi vẻ mặt tê liệt, lòng của nàng bỗng nhiên liền kịch liệt đau đớn, thật giống như quăng nàng xuống giữa nước sông lạnh như băng, bị đè nén tột đỉnh.
Uông Oánh Nguyệt cơ hồ là lập tức liền khóc lên, nàng run run hành đại lễ Chiêu Hòa vương phi nói, "Nữ nhi bất hiếu."
Chiêu Hòa vương phi tựa hồ có chút không đành lòng, đứng lên, nói với nha hoàn, "Đuổi nàng đi, về sau không được tới gần phủ đệ chúng ta nửa bước." Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.
Quần áo Uông Oánh Nguyệt bị lột xuống, một tiểu nha hoàn khinh bỉ nhìn nàng nói, "Ngươi còn cho rằng mình là đại tiểu thư Vương phủ? Đã sớm không phải, đi bên ngoài hỏi thăm xem thanh danh của ngươi thối bao nhiêu." Nói xong liền đẩy Uông Oánh Nguyệt đi ra ngoài, nói, " Quần áo bên kia xem như ta cho ngươi, đừng ghét bỏ, mới mặc hơn mười ngày không giặt mà thôi, quần áo vẫn là tốt, không có bị rách."
"Này, ngươi thế nhưng cho ta mặc loại quần áo này?" Uông Oánh Nguyệt nhìn váy trên tay bẩn nhìn không ra màu sắc ban đầu, nhịn không được mắng.
"Ngươi thanh tỉnh đi, Vương phi đã đuổi ngươi ra khỏi gia môn." Tiểu nha hoàn lãnh khốc nói xong liền mắt lạnh nhìn nàng, "Nhanh chút, nếu không liền trực tiếp như vậy đuổi ngươi đi."
Uông Ánh Nguyệt vừa vội vừa tức, lại không thể nề hà mặc bộ quần áo bẩn, lập tức bị quần áo kia tanh tưởi thiếu chút nữa làm hôn mê bất tỉnh. Tiểu nha hoàn cũng mặc kệ nàng, thấy nàng mặc xong, liền đẩy ra cửa, "Về sau ngươi liền tự giải quyết cho tốt."
Trên ngã tư đường trống trải người đến người đi, Uông Oánh Nguyệt lại bỗng nhiên có điểm sợ hãi, về sau nàng muốn làm sao bây giờ?
Qua ba tháng gian nan nhất, Cố Tương dần dần khá hơn. Chờ bụng ổn định, mỗi lần Hình Thượng Thiên nhìn thấy Cố Tương đỡ thắt lưng đi đường còn có điểm run sợ trong lòng, nhưng Cố Tương trái lại an ủi hắn nói, "Không có việc gì, đi nhiều một chút về sau dễ sinh đứa nhỏ." Nàng hiện đang rầu rỉ là chuyện mình sinh đứa nhỏ, tuy rằng nhìn Vương thị nương mình giống như là không có chuyện gì, sinh một cái tiếp một cái, nhưng là đến phiên mình liền sợ hãi, đây chính là cổ đại không có sinh mổ đấy!!!
Bất quá rất nhanh Cố Tương không tâm tư nghĩ cái khác, bởi vì qua năm, chờ Xuân Hoa nở rộ, Uông thị thế nhưng trở lại.
Không phải Uông thị muốn hòa ly? Lúc đi nhưng là thực hùng hổ, sao chưa tới mấy tháng đã trở lại? Lúc Cố Tương đi thỉnh an Uông thị, đợi không đến một khắc đã bị thỉnh đi vào, Uông thị thoạt nhìn thực tiều tụy, mặt vốn no đủ đều gầy yếu, quần áo vừa người nay mặc ở trên người có điểm quá mức rộng thùng thình.
Uông thị hiển nhiên cũng thực ngoài ý muốn Cố Tương có bầu, nàng nhìn chằm chằm Cố Tương, sai Thanh Trúc lấy ghế cho Cố Tương. ( người ta được chồng yêu có bầu có gì lạ mà bà này ngạc nhiên nhỉ )
Uông thị có vẻ thực mỏi mệt khách sáo cùng Cố Tương vài câu, liền để nàng trở về. Chờ nàng trở lại Tử Trúc Viện của mình, lại phái người cầm một bao thuốc bổ lại đây, nói là cho nàng tẩm bổ.
Cố Tương vốn rất vui vẻ, ngày vui vui vẻ vẻ, nàng cơ hồ đã quên Hình Thượng Thiên còn có một đại lão bà như vậy. Kết quả nàng ta lại về, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy bắt đầu khẩn trương bất an.
Bất quá hiển nhiên Uông thị trở về cũng không có mang đến cho Hình Thượng Thiên ảnh hưởng gì. Lúc đầu nghe được người trở lại, liếc mắt một cái xem như đã biết, khác cũng không nói. Cố Tương cảm thấy, vấn đề giữa hai người này càng lúc càng lớn, trước kia còn có thể nói vài câu, hiện tại một câu cũng lười.
Qua vài ngày sau, Hình Thượng Thiên lại đột nhiên nói với Cố Tương muốn chuyển đến thôn trang ở. Cố Tương cảm thấy không rõ, Hình Thượng Thiên dừng một chút, bên tai ửng đỏ, phá lệ giải thích nói, "Mấy ngày nay nàng luôn ngủ không tốt."