Cố Tương làm sủng phi đến nghiện, rất là điên cuồng thu lễ, dù sao là phụng chỉ thu, nàng không có gì cố kỵ, dù đưa cho Hình Thượng Thiên không ít vật tốt kỳ thật vẫn còn lưu lại rất nhiều. Cố Tương liệt ra một lần nữa, tính về sau nhi tử lớn lên cho hắn, coi như là cho hắn làm của riêng.
Hôm nay tiệc trăng tròn, thái tử phi đến chủ trì, lần đầu tiên Cố Tương nhìn thấy nàng, dáng người thái tử phi trung đẳng, làn da trắng nõn, thoạt nhìn một bộ rất dịu dàng, làm cho người ta vừa thấy mặt đã nghĩ muốn gần gũi. Bất quá Cố Tương nhớ tới Hình Thượng Thiên đánh giá nàng ấy và Dương lương đệ, nàng liền cảm thấy người không thể nhìn tướng mạo, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.
Bởi vì là gia yến, thỉnh đều là người trong cung, bất quá hoàng hậu nói thân mình không khoẻ không tới, vài phi tử hoàng đế đều là bảo lâm linh tinh còn chưa đủ tư cách lại đây, cho nên chỉ có Cố Tương và đám người thái tử phi, Dương lương đệ. Cố Tương vốn nghĩ sẽ vắng vẻ, kết quả chân chính đến tiệc trăng tròn mới phát hiện, có vài người vốn không có tên trong danh sách, đặc biệt nhà mẹ đẻ thái tử phi. Thái tử phi thấy Cố Tương kinh ngạc liền sâu kín nói, việc vui nên náo nhiệt. Cố Tương có thể nói cái gì, dù sao ở Đông cung thái tử phi mới xem như nữ chủ nhân, -_-||| ( dòng họ không biết nhục )
Yến hội tổ chức trong chính điện Tây Hoa cung, tổng cộng ba bàn, Cố Tương tự nhiên ngồi phía dưới thái tử phi, đối diện là Dương lương đệ, sau đó sắp xếp dựa theo phẩm giai.
Dung mạo Dương lương đệ làm cho Cố Tương rất kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ nàng ấy là nữ nhi võ quan, hẳn là thực hiên ngang anh khí, bằng không ngày đó ở Thiên Hương lâu cũng sẽ không nói chuyện mười phần trung khí như vậy, kết quả hôm nay thấy mặt mới biết được, dung mạo của nàng ấy kỳ thật thuộc loại xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt tròn tròn, môi hồng hồng chúm chím, hai má no đủ.
Cố Tương cảm thán, đám đại thần chọn nữ nhân cho thái tử quả nhiên rất đa dạng, một dịu dàng động lòng người, một xinh đẹp đáng yêu, đều là hàng cực phẩm, nếu làm thái tử không phải Hình Thượng Thiên, hai người này thật đúng có thể được ân sủng hơn người.
Cố Tương vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Dương lương đệ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia rất phức tạp, dựa theo Cố Tương phân tích chính là mang theo kinh diễm, ghen tị, sau đó là khinh thường. Cố Tương không tự giác sờ soạng mặt một phen, nàng đã có kinh nghiệm mang thai, ăn quy luật, cũng không nhiều, lúc sinh chỉ có bụng lớn, địa phương khác không quá béo, cho nên sinh xong rất nhanh rớt mười cân, sau đó ra tháng đã liền khôi phục dáng người trước kia. Nàng tự nhiên hiểu được ý tứ Dương lương đệ, ha ha, nàng khác không có, dung mạo này thật đúng là không có mấy người có thể so sánh, tất nhiên nên nắm bắt ưu thế của mình.
Mở yến hội, Cố Tương liền bế tiểu hoàng tôn lại đây cho mọi người nhìn một cái, nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn ra bộ dáng bé, đã để vú nuôi ôm đi. Nàng cảm thấy, cục cưng mình yếu ớt như vậy, nếu xuất hiện mấy chuyện âm mưu cung đấu, tuy rằng nói nàng tự tin những người này không có lá gan lớn như vậy, nhưng quan hệ tới đứa nhỏ của mình, Cố Tương vẫn là một điểm sai cũng không dám phạm.
Cố Tương hành động quá đõi đường đột, làm cho mọi người cảm thấy có chút ngượng ngùng, không khí lập tức liền trở nên có chút nặng nề, thái tử phi vốn nên đứng ra làm dịu không khí lại cúi đầu xem như không thấy, đúng lúc này, một nữ tử tuổi chừng năm mươi nói, "Tiểu hài tử rất yếu ớt, người nhiều liền dễ khóc, lương đệ nương nương đây là sợ chúng ta bị tiểu hoàng tôn khóc không được hứng thú ăn cơm.”
Lời nói này thành công phá giải tình hình, mọi người liền nở nụ cười, không khí trong phòng lại khôi phục bình thường, thái tử phi liền dịu dàng cười nói, "Còn không phải sao, vẫn là Lý phu nhân hiểu lòng người."
Cố Tương đưa mắt nhìn, mơ hồ nhớ đã từng nghe tới Lý phu nhân nàu, hình như trong danh mục quà tặng có ghi bà ấy tặng một đôi hài đầu hổ và nón đầu hổ, tuy rằng lễ vật rất nhẹ, nhưng vì làm rất tinh xảo nên Cố Tương nhớ rõ. Lúc ấy nàng đã nghĩ, người này nếu không phải người quá thành thật thì chính là kẻ cuồng vọng. Thành thật là bởi vì lễ vật này quả thật là đứa nhỏ có thể sử dụng, thực dụng hơn nhiều so với kim ngân bài trí linh tinh, không phải nghi thức xã giao lấy lòng. Nói cuồng vọng là vì nếu không phải thật tâm thực lòng đưa lễ, thì là cười nhạo Cố Tương là thôn phụ... Nhưng Cố Tương phân tích địa vị mình hiện tại, rất khó có người dám lớn gan như vậy.
Chẳng lẽ là bà ấy?
Tựa hồ phát hiện Cố Tương đang nhìn mình, Lý phu nhân nhìn về phía Cố Tương cười cười, tươi cười kia lộ vẻ quan tâm, trong lòng Cố Tương ấm áp, nhịn không được cũng tươi cười đáp lễ.
Lý phu nhân thấy tựa hồ thật cao hứng, liền tiến lại ngồi bên cạnh Cố Tương, hai người liền tán gẫu.
Lại nói tiếp Lý phu nhân có tổng cộng bảy hài tử, lại không mượn tay người khác mà tự mình nuôi lớn, cho nên rất có kinh nghiệm. Hiện tại Cố Tương cũng có hai đứa nhỏ, hai người tán gẫu rất hợp ý.
Chờ ăn cơm xong, xong thái tử phi liền cho dọn bàn, sau đó tỳ nữ dâng trái cây, hoa quả khô, mứt hoa quả điểm tâm linh tinh, mọi người đều ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Lý phu nhân nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều có thể nói đến điểm trọng tâm, " Tiểu Lục nhà chúng ta vừa mới sinh ra trên mặt lấm tấm vàng, sau hỏi ngự y mới biết là bệnh vàng da, thật ra không cần sốt ruột, chăm sóc kỹ là tốt rồi." Lý phu nhân nói chuyện bình thản, không cao không thấp, thần thái cũng trầm ổn, làm cho người ta nghe sẽ không tự giác an tâm.
Cố Tương rất hợp ý Lý phu nhân, hai người ngươi một câu ta một câu chuyện nữ nhân, mấy kẻ bên cạnh muốn nịnh hót cũng đi theo phụ họa, nhất phái náo nhiệt hòa thuận. Bên kia có mấy người vừa rồi dè dặt, lúc này hơi có chút ngượng ngùng, các nàng vốn tưởng rằng Cố Tương xuất thân thôn cô, nhìn thấy các nàng mệnh phụ phu nhân khẳng định sẽ kinh sợ nịnh hót, kết quả vị Cố lương đệ này còn muốn khí chất cao hoa hơn bọn họ. Trong lòng hối hận muốn chết, lại không thể buông thể diện tới đó nói tốt nịnh hót, cứ như vậy xấu hổ ngồi tại chỗ.
Bữa tiệc này đến buổi chiều mới tan, Cố Tương trở lại Linh Khê cung sau mới cảm thấy cả người nhức mỏi, từ sáng sớm đã phải giữ vững tinh thần, xã giao với mấy vị phu nhân đa tâm kia thật đúng là chuyện thống khổ, vẫn là cuộc sống chỉ ăn uống thoải mái.
Liễu Chi nhìn Cố Tương mỏi mệt, chuẩn bị nước ấm cho nàng, Cố Tương liền thống thống khoái khoái tắm rửa, kết quả không biết có phải rất thoải mái hay không, thế nhưng lập tức ngủ. Đợi lúc tỉnh lại đã nằm ở trên giường, trên người cũng đổi trung y thoải mái. Hình Thượng Thiên nằm bên cạnh nàng đọc sách, thần sắc nhàn nhã. Dưới ngọn đèn, gương mặt Hình Thượng Thiên tuấn tú làm người ta nhìn liền cảm thấy động tâm. Cố Tương vươn cổ chuẩn bị đánh lén một chút, kết quả Hình Thượng Thiên như là dự đoán được, lập tức nghiêng người tránh đi.
Cố Tương, = =
Hình Thượng Thiên buông sách nhìn Cố Tương, trong ánh mắt bao hàm trêu chọc, nói, "Tỉnh?"
Cố Tương gật gật đầu, không cam lòng lại vươn người, lần này ôm được lưng áo Hình Thượng Thiên, sau đó nhanh nhẹn vươn chân ra đè nặng Hình Thượng Thiên. Hai người quấn quýt, Cố Tương nghĩ thầm như vậy sẽ không chạy được đi? Nàng ngẩng đầu đắc ý nhìn Hình Thượng Thiên, nói, "Điện hạ đến đây lúc nào?"
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương chặt chẽ bá chiếm lấy mình, rất có điểm dở khóc dở cười, cười nói, "Vừa tới."
Cố Tương nhìn nhìn sắc trời đã tối, hiển nhiên mình ngủ thật lâu, nhịn không được nói, "Vậy điện hạ dùng bữa tối chưa?"
Hình Thượng Thiên nói, "Ăn nửa bát cháo."
Cố Tương nhớ tới ăn liền cảm thấy đói bụng, bữa trưa ở Tây Hoa cung căn bản là chưa ăn no, lúc này lại qua cơm chiều, tự nhiên là đói lả. Cố kìm nước miếng nói, "Điện hạ chỉ ăn một chén cháo sao được..." Sau đó liền nhìn Hình Thượng Thiên trông mong, "Ta dùng cùng điện hạ đi."
Hình Thượng Thiên nhịn cười gật gật đầu.
Hai người vừa thay quần áo xong, phòng ăn đã đưa đồ ăn tới. Trước lúc Cố Tương sinh đứa nhỏ đã tham ăn con cua, lúc này đã ra tháng tự nhiên liền đại khai sát giới, bảo phòng ăn làm cua chua cay. Mùa này đương nhiên không có cua sông, con cua này là cua biển, là Hình Thượng Thiên cố ý phái người chuyển từ Thông châu về, cơ hồ là ngựa chạy không ngừng vó tám trăm dặm. Cố Tương nghe xong thiếu chút nữa líu lưỡi, cảm thấy mình đã được hưởng đãi ngộ của Dương quý phi ╮(╯▽╰)╭
Cố Tương ăn thực đã nghiền, cua béo ngọt, ăn một ngụm đầy miệng đều là vị chua cay, sau đó nhanh tận lực bồi tiếp ma lạt hương vị, kích thích khoang miệng nàng một trận, nhưng sau kích thích kia lại là sảng khoái nói không nên lời. Nàng vừa gỡ thịt cua cho Hình Thượng Thiên, vừa tự cuốn thịt cua ăn kèm rau dưa cho mình, quả thực vui quên trời đất.
Có Cố Tương làm bạn, Hình Thượng Thiên cũng đại khai khẩu vị, hai người đều ăn không ít. Chờ Liễu Chi dâng nước trà lên, Cố Tương tựa vào trong lòng Hình Thượng Thiên thoải mái thở dài nói, "Điện hạ, hôm nay ta gặp Lý phu nhân, không biết có phải phu nhân vị Từ tướng quân kia hay không." Cố Tương tuyệt không hoài nghi, Hình Thượng Thiên khẳng định đều đã biết chuyện trên yến hội hôm nay, dù sao cũng là địa bàn của hắn, nhất cử nhất động của các nàng đều bị hắn nắm rõ.
Lúc này Hình Thượng Thiên đang nằm nghiêng vuốt đầu Cố Tương, trò chuyện câu được câu không. Kỳ thật hôm nay hắn cũng có chút lo lắng, dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Tương gặp thái tử phi và Dương lương đệ, sợ nàng rụt rè, lại sợ nàng bị ức hiếp..., quả thực chính là đang chăm nữ nhi của mình.
Kết quả nghe báo rằng Cố Tương lấy đứa nhỏ ra cho mọi người xem, nhưng lại nhanh như tia chớp để bà vú ôm đứa nhỏ lui xuống. Lúc ấy hắn mới chân thật cảm nhận thế nào gọi là “ vi mẫu tắc cường “, nữ nhân một khi gặp phải chuyện liên quan đến đứa nhỏ cuả mình tự nhiên liền biến cọp mẹ. Bất quá chuyện này Cố Tương không nghĩ nói hắn cũng sẽ không hỏi đến, chỉ làm như mình không biết, kỳ thật trong lòng hắn cũng là âm thầm tán thành nàng làm vậy, dù sao có vài nữ nhân, trình độ ngu xuẩn quả thực làm người ta giật mình.
Liền tỷ như mấy tháng trước Dương lương đệ và thái tử phi nháo chuyện cười, hiện tại hắn nhớ lại cũng không biết nói như thế nào.
Hôm nay tiệc trăng tròn, thái tử phi đến chủ trì, lần đầu tiên Cố Tương nhìn thấy nàng, dáng người thái tử phi trung đẳng, làn da trắng nõn, thoạt nhìn một bộ rất dịu dàng, làm cho người ta vừa thấy mặt đã nghĩ muốn gần gũi. Bất quá Cố Tương nhớ tới Hình Thượng Thiên đánh giá nàng ấy và Dương lương đệ, nàng liền cảm thấy người không thể nhìn tướng mạo, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.
Bởi vì là gia yến, thỉnh đều là người trong cung, bất quá hoàng hậu nói thân mình không khoẻ không tới, vài phi tử hoàng đế đều là bảo lâm linh tinh còn chưa đủ tư cách lại đây, cho nên chỉ có Cố Tương và đám người thái tử phi, Dương lương đệ. Cố Tương vốn nghĩ sẽ vắng vẻ, kết quả chân chính đến tiệc trăng tròn mới phát hiện, có vài người vốn không có tên trong danh sách, đặc biệt nhà mẹ đẻ thái tử phi. Thái tử phi thấy Cố Tương kinh ngạc liền sâu kín nói, việc vui nên náo nhiệt. Cố Tương có thể nói cái gì, dù sao ở Đông cung thái tử phi mới xem như nữ chủ nhân, -_-||| ( dòng họ không biết nhục )
Yến hội tổ chức trong chính điện Tây Hoa cung, tổng cộng ba bàn, Cố Tương tự nhiên ngồi phía dưới thái tử phi, đối diện là Dương lương đệ, sau đó sắp xếp dựa theo phẩm giai.
Dung mạo Dương lương đệ làm cho Cố Tương rất kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ nàng ấy là nữ nhi võ quan, hẳn là thực hiên ngang anh khí, bằng không ngày đó ở Thiên Hương lâu cũng sẽ không nói chuyện mười phần trung khí như vậy, kết quả hôm nay thấy mặt mới biết được, dung mạo của nàng ấy kỳ thật thuộc loại xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt tròn tròn, môi hồng hồng chúm chím, hai má no đủ.
Cố Tương cảm thán, đám đại thần chọn nữ nhân cho thái tử quả nhiên rất đa dạng, một dịu dàng động lòng người, một xinh đẹp đáng yêu, đều là hàng cực phẩm, nếu làm thái tử không phải Hình Thượng Thiên, hai người này thật đúng có thể được ân sủng hơn người.
Cố Tương vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Dương lương đệ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia rất phức tạp, dựa theo Cố Tương phân tích chính là mang theo kinh diễm, ghen tị, sau đó là khinh thường. Cố Tương không tự giác sờ soạng mặt một phen, nàng đã có kinh nghiệm mang thai, ăn quy luật, cũng không nhiều, lúc sinh chỉ có bụng lớn, địa phương khác không quá béo, cho nên sinh xong rất nhanh rớt mười cân, sau đó ra tháng đã liền khôi phục dáng người trước kia. Nàng tự nhiên hiểu được ý tứ Dương lương đệ, ha ha, nàng khác không có, dung mạo này thật đúng là không có mấy người có thể so sánh, tất nhiên nên nắm bắt ưu thế của mình.
Mở yến hội, Cố Tương liền bế tiểu hoàng tôn lại đây cho mọi người nhìn một cái, nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn ra bộ dáng bé, đã để vú nuôi ôm đi. Nàng cảm thấy, cục cưng mình yếu ớt như vậy, nếu xuất hiện mấy chuyện âm mưu cung đấu, tuy rằng nói nàng tự tin những người này không có lá gan lớn như vậy, nhưng quan hệ tới đứa nhỏ của mình, Cố Tương vẫn là một điểm sai cũng không dám phạm.
Cố Tương hành động quá đõi đường đột, làm cho mọi người cảm thấy có chút ngượng ngùng, không khí lập tức liền trở nên có chút nặng nề, thái tử phi vốn nên đứng ra làm dịu không khí lại cúi đầu xem như không thấy, đúng lúc này, một nữ tử tuổi chừng năm mươi nói, "Tiểu hài tử rất yếu ớt, người nhiều liền dễ khóc, lương đệ nương nương đây là sợ chúng ta bị tiểu hoàng tôn khóc không được hứng thú ăn cơm.”
Lời nói này thành công phá giải tình hình, mọi người liền nở nụ cười, không khí trong phòng lại khôi phục bình thường, thái tử phi liền dịu dàng cười nói, "Còn không phải sao, vẫn là Lý phu nhân hiểu lòng người."
Cố Tương đưa mắt nhìn, mơ hồ nhớ đã từng nghe tới Lý phu nhân nàu, hình như trong danh mục quà tặng có ghi bà ấy tặng một đôi hài đầu hổ và nón đầu hổ, tuy rằng lễ vật rất nhẹ, nhưng vì làm rất tinh xảo nên Cố Tương nhớ rõ. Lúc ấy nàng đã nghĩ, người này nếu không phải người quá thành thật thì chính là kẻ cuồng vọng. Thành thật là bởi vì lễ vật này quả thật là đứa nhỏ có thể sử dụng, thực dụng hơn nhiều so với kim ngân bài trí linh tinh, không phải nghi thức xã giao lấy lòng. Nói cuồng vọng là vì nếu không phải thật tâm thực lòng đưa lễ, thì là cười nhạo Cố Tương là thôn phụ... Nhưng Cố Tương phân tích địa vị mình hiện tại, rất khó có người dám lớn gan như vậy.
Chẳng lẽ là bà ấy?
Tựa hồ phát hiện Cố Tương đang nhìn mình, Lý phu nhân nhìn về phía Cố Tương cười cười, tươi cười kia lộ vẻ quan tâm, trong lòng Cố Tương ấm áp, nhịn không được cũng tươi cười đáp lễ.
Lý phu nhân thấy tựa hồ thật cao hứng, liền tiến lại ngồi bên cạnh Cố Tương, hai người liền tán gẫu.
Lại nói tiếp Lý phu nhân có tổng cộng bảy hài tử, lại không mượn tay người khác mà tự mình nuôi lớn, cho nên rất có kinh nghiệm. Hiện tại Cố Tương cũng có hai đứa nhỏ, hai người tán gẫu rất hợp ý.
Chờ ăn cơm xong, xong thái tử phi liền cho dọn bàn, sau đó tỳ nữ dâng trái cây, hoa quả khô, mứt hoa quả điểm tâm linh tinh, mọi người đều ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Lý phu nhân nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều có thể nói đến điểm trọng tâm, " Tiểu Lục nhà chúng ta vừa mới sinh ra trên mặt lấm tấm vàng, sau hỏi ngự y mới biết là bệnh vàng da, thật ra không cần sốt ruột, chăm sóc kỹ là tốt rồi." Lý phu nhân nói chuyện bình thản, không cao không thấp, thần thái cũng trầm ổn, làm cho người ta nghe sẽ không tự giác an tâm.
Cố Tương rất hợp ý Lý phu nhân, hai người ngươi một câu ta một câu chuyện nữ nhân, mấy kẻ bên cạnh muốn nịnh hót cũng đi theo phụ họa, nhất phái náo nhiệt hòa thuận. Bên kia có mấy người vừa rồi dè dặt, lúc này hơi có chút ngượng ngùng, các nàng vốn tưởng rằng Cố Tương xuất thân thôn cô, nhìn thấy các nàng mệnh phụ phu nhân khẳng định sẽ kinh sợ nịnh hót, kết quả vị Cố lương đệ này còn muốn khí chất cao hoa hơn bọn họ. Trong lòng hối hận muốn chết, lại không thể buông thể diện tới đó nói tốt nịnh hót, cứ như vậy xấu hổ ngồi tại chỗ.
Bữa tiệc này đến buổi chiều mới tan, Cố Tương trở lại Linh Khê cung sau mới cảm thấy cả người nhức mỏi, từ sáng sớm đã phải giữ vững tinh thần, xã giao với mấy vị phu nhân đa tâm kia thật đúng là chuyện thống khổ, vẫn là cuộc sống chỉ ăn uống thoải mái.
Liễu Chi nhìn Cố Tương mỏi mệt, chuẩn bị nước ấm cho nàng, Cố Tương liền thống thống khoái khoái tắm rửa, kết quả không biết có phải rất thoải mái hay không, thế nhưng lập tức ngủ. Đợi lúc tỉnh lại đã nằm ở trên giường, trên người cũng đổi trung y thoải mái. Hình Thượng Thiên nằm bên cạnh nàng đọc sách, thần sắc nhàn nhã. Dưới ngọn đèn, gương mặt Hình Thượng Thiên tuấn tú làm người ta nhìn liền cảm thấy động tâm. Cố Tương vươn cổ chuẩn bị đánh lén một chút, kết quả Hình Thượng Thiên như là dự đoán được, lập tức nghiêng người tránh đi.
Cố Tương, = =
Hình Thượng Thiên buông sách nhìn Cố Tương, trong ánh mắt bao hàm trêu chọc, nói, "Tỉnh?"
Cố Tương gật gật đầu, không cam lòng lại vươn người, lần này ôm được lưng áo Hình Thượng Thiên, sau đó nhanh nhẹn vươn chân ra đè nặng Hình Thượng Thiên. Hai người quấn quýt, Cố Tương nghĩ thầm như vậy sẽ không chạy được đi? Nàng ngẩng đầu đắc ý nhìn Hình Thượng Thiên, nói, "Điện hạ đến đây lúc nào?"
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương chặt chẽ bá chiếm lấy mình, rất có điểm dở khóc dở cười, cười nói, "Vừa tới."
Cố Tương nhìn nhìn sắc trời đã tối, hiển nhiên mình ngủ thật lâu, nhịn không được nói, "Vậy điện hạ dùng bữa tối chưa?"
Hình Thượng Thiên nói, "Ăn nửa bát cháo."
Cố Tương nhớ tới ăn liền cảm thấy đói bụng, bữa trưa ở Tây Hoa cung căn bản là chưa ăn no, lúc này lại qua cơm chiều, tự nhiên là đói lả. Cố kìm nước miếng nói, "Điện hạ chỉ ăn một chén cháo sao được..." Sau đó liền nhìn Hình Thượng Thiên trông mong, "Ta dùng cùng điện hạ đi."
Hình Thượng Thiên nhịn cười gật gật đầu.
Hai người vừa thay quần áo xong, phòng ăn đã đưa đồ ăn tới. Trước lúc Cố Tương sinh đứa nhỏ đã tham ăn con cua, lúc này đã ra tháng tự nhiên liền đại khai sát giới, bảo phòng ăn làm cua chua cay. Mùa này đương nhiên không có cua sông, con cua này là cua biển, là Hình Thượng Thiên cố ý phái người chuyển từ Thông châu về, cơ hồ là ngựa chạy không ngừng vó tám trăm dặm. Cố Tương nghe xong thiếu chút nữa líu lưỡi, cảm thấy mình đã được hưởng đãi ngộ của Dương quý phi ╮(╯▽╰)╭
Cố Tương ăn thực đã nghiền, cua béo ngọt, ăn một ngụm đầy miệng đều là vị chua cay, sau đó nhanh tận lực bồi tiếp ma lạt hương vị, kích thích khoang miệng nàng một trận, nhưng sau kích thích kia lại là sảng khoái nói không nên lời. Nàng vừa gỡ thịt cua cho Hình Thượng Thiên, vừa tự cuốn thịt cua ăn kèm rau dưa cho mình, quả thực vui quên trời đất.
Có Cố Tương làm bạn, Hình Thượng Thiên cũng đại khai khẩu vị, hai người đều ăn không ít. Chờ Liễu Chi dâng nước trà lên, Cố Tương tựa vào trong lòng Hình Thượng Thiên thoải mái thở dài nói, "Điện hạ, hôm nay ta gặp Lý phu nhân, không biết có phải phu nhân vị Từ tướng quân kia hay không." Cố Tương tuyệt không hoài nghi, Hình Thượng Thiên khẳng định đều đã biết chuyện trên yến hội hôm nay, dù sao cũng là địa bàn của hắn, nhất cử nhất động của các nàng đều bị hắn nắm rõ.
Lúc này Hình Thượng Thiên đang nằm nghiêng vuốt đầu Cố Tương, trò chuyện câu được câu không. Kỳ thật hôm nay hắn cũng có chút lo lắng, dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Tương gặp thái tử phi và Dương lương đệ, sợ nàng rụt rè, lại sợ nàng bị ức hiếp..., quả thực chính là đang chăm nữ nhi của mình.
Kết quả nghe báo rằng Cố Tương lấy đứa nhỏ ra cho mọi người xem, nhưng lại nhanh như tia chớp để bà vú ôm đứa nhỏ lui xuống. Lúc ấy hắn mới chân thật cảm nhận thế nào gọi là “ vi mẫu tắc cường “, nữ nhân một khi gặp phải chuyện liên quan đến đứa nhỏ cuả mình tự nhiên liền biến cọp mẹ. Bất quá chuyện này Cố Tương không nghĩ nói hắn cũng sẽ không hỏi đến, chỉ làm như mình không biết, kỳ thật trong lòng hắn cũng là âm thầm tán thành nàng làm vậy, dù sao có vài nữ nhân, trình độ ngu xuẩn quả thực làm người ta giật mình.
Liền tỷ như mấy tháng trước Dương lương đệ và thái tử phi nháo chuyện cười, hiện tại hắn nhớ lại cũng không biết nói như thế nào.