Editor: Tiểu Ốc
Sau khi Lại Bái Khiết ngồi vào chỗ của mình, thì mới phát hiện ra chân của cô không với tới chân ga cùng với chân phanh."Cái ghế này điều chỉnh thế nào?"
"Ở bên cạnh cửa sổ, bảng điều khiển điện tử." Anh đã thoải mái ngồi ở vị trí ghế lái phụ, chuẩn bị làm cái chức hành khách.
Cạnh cửa sổ có một đống nút bấm, cô nhấn một cái nút trông giống như là nút điều chỉnh độ cao trong đó, không ngờ chiếc ghế đột nhiên gập về phía trước, gấp đến độ cô oa oa kêu to."Ngừng, ngừng, ngừng."
"Sao vậy?" Anh không thấy vừa nãy cô ấn nút nào.
"Cái ghế vừa mới gập về phía trước, thật là kinh khủng!" Sắc mặt cô trắng bệch, mới vừa rồi cô còn cho rằng mình sẽ bị kẹp bẹp dí giữa ghế ngồi và vô lăng.
"Anh phải nói rõ ràng với em mới đúng, ghế ngồi có tới tận 18 nút điều chỉnh, các nút bấm lại chút phức tạp, thôi để anh giúp em!" Sau đó rướn ngang người ra định điều chỉnh giúp cô.
Anh thề, là anh thật sự không có nghĩ nhiều. Lại Bái Khiết cứng ngắc ngồi ở trên ghế không dám động đậy, đôi tay cũng khẽ giơ lên cao, tuyệt đối không thể hạ xuống, nếu không sẽ giống như đang "vuốt ve" lưng anh.
"Phải điều chính như thế nào?" Anh ngẩng đầu hỏi cô.
Lại Bái Khiết thật ra đã mất đi năng lực để nói chuyện, chỉ biết rằng anh gần như đang nằm ở trên chân cô, sau đó xoang mũi truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực nói chuyện của cô.
"Nhanh lên một chút! thắt lưng của anh sắp đứt ra rồi." Không có nghĩ nhiều như vậy giống như cô, anh chỉ đang khổ sở nhe răng trợn mắt.
Sớm biết như thế này thì anh sẽ không mua xe nhập khẩu lớn như vậy, làm cho anh phải dùng sức thì mới có thể vươn tới những cái nút.
Cô hồi hồn."À, cao hơn một chút, tiến về phía trước một chút."
Anh ấn mấy cái nút."Như vậy đã được chưa?" die nda nleeq uy do n
Cô cầm thử vô lăng một chút."Được rồi."
Úc Trí Thăng ngồi trở lại vị trí, đỡ cái thắt lưng khẽ thở gấp."Quá lâu rồi không vận động, chỉ là điều chỉnh chỗ ngồi thôi, mà cái thắt lưng cũng rất đau."
"Không phải là chấn thương thắt lưng đấy chứ?" Cô rất hồi hộp, anh vừa mới làm tư thế như vậy thì quả thật sẽ rất dễ dàng dẫn tới đau thắt lưng.
"Chắc là không đâu, có thể chỉ là hơi hơi đau mà thôi." Thật ra thì anh đau đến nỗi sắp không nói ra lời rồi.
"Tôi xem một chút." Cô vội vàng kéo áo sơ mi của anh lên để giúp anh kiểm tra, quên luôn cả nam nữ khác biệt.
Mặc dù thắt lưng đau, nhưng anh cũng không đau đến váng đầu."Này cô gái, cái này cũng không phải là ngoại thương, em có chắc là vén áo sơ mi của anh lên thì có thể thấy được nguyên do không?"
Mặt Lại Bái Khiết vốn trắng nõn bây giờ lại hiện lên mấy rặng mây đỏ, vội vàng dừng tay lại."Bây giờ anh cảm thấy như thế nào?"
"Tàm tạm, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Anh từ từ nằm xuống dựa lưng vào ghế.
"Vậy thì tôi sẽ lái chậm, nếu như mà vẫn rất đau thì nhất định phải nói cho tôi biết, phải đi gặp bác sĩ mới được, thường nghe người ta nói thắt lưng của một người đàn ông là rất quan trọng." Cái miệng nhỏ nhắn cằn nhằn nói liên miên, còn cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra đắp lên người anh, giống như đang chăm sóc bệnh nhân vậy.
Úc Trí Thăng nằm ở trên ghế mặc cô định đoạt, hai mắt trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Anh quả nhiên không có nhìn lầm, bỏ đi thân phận bảo an, cá nhân cô thật sự rất đáng yêu.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Lại Bái Khiết bị anh nhìn chăm chú cảm thấy rất không tự nhiên.
"Đáng yêu a!" Trực giác của anh phản ứng.
"Già như vậy rồi mà còn bị nói là đáng yêu, quá ghê tởm." Giúp anh đắp kín quần áo rồi trở lại vị trí ngồi của mình."Được rồi, tôi lái xe đây."
"Ừ." Úc Trí Thăng mềm nhũn đáp lại.
Lại Bái Khiết lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi nhanh như rùa đưa anh đến khách sạn, dù sao hôm nay anh cũng không thể về Đài bắc.
Sau khi Check-in xong, dìu anh trở về phòng, để anh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.
Nhưng mà chỉ với khoảng cách từ trên xe đi đến phòng thôi, cũng đủ để làm cho cô đổ một tầng mồ hôi, và thở hồng hộc, bữa ăn muộn vừa rồi coi như trả lại cho anh.
"Có muốn uống nước không?" Nhưng thật ra thì chính cô cũng muốn uống nước.
"Không ~~ muốn." Gương mặt Úc Trí Thăng vặn vẹo, thoạt nhìn rất không thoải mái.
Nhìn anh khổ sở như vậy, cô cũng khó chịu theo."Rất đau phải không? Hay là đi gặp bác sĩ để kiểm tra một chút."
"Cứ ngủ trước một giấc đã, rồi ngày mai sẽ xem lại một chút." Rõ ràng còn trẻ, mà liền dễ dàng đau thắt lưng như vậy?!
"Chắc chắn không cần đi bác sĩ sao?"
"Ừ." Anh gật đầu một cái."Anh muốn nằm xuống, có thể giúp anh một chút được không?"
Mặc dù không dễ dàng gì mới có thể hẹn cô ra ngoài, lại còn có cơ hội đơn độc ở chung với nhau, hơn nữa lại ở hoàn cảnh tốt, bỏ qua cơ hội tốt lớn như vậy thì thật sự rất đáng tiếc, nhưng mà anh biết nếu như không nằm xuống nghỉ ngơi, thì rất có thể anh sẽ thật sự phải vào nằm bệnh viện mất.
Sau khi Lại Bái Khiết giúp đỡ anh nằm xuống, thì mở miệng nói với anh: "Tôi đi về trước đây, tốt nhất là anh nên nghỉ ngơi đi!"
Thuận tay giúp anh đắp chăn.
"Đúng rồi, chìa khóa xe của anh để ở trên bàn trang điểm, nếu như còn cảm thấy không thoải mái, thì nhất định phải gọi điện thoại đến quầy tiếp tân để bảo phục vụ giúp một tay."
"Ưmh." Lần này miễn cưỡng nâng lên một nụ cười.
Lại Bái Khiết đi tới trước cửa, vẫn cảm thấy không yên lòng, nên lại đi vào trong, từ bên cạnh chiếc TV lấy ra một tờ giấy của khách sạn để chuẩn bị ghi chép, nhanh chóng viết xuống một dãy số điện thoại.
Đặt tờ giấy ở trên tủ đầu giường mà anh có thể với tới, dùng điện thoại bàn đè lên."Đây là số điện thoại của tôi, nếu như cảm thấy nửa đêm bất tiện không muốn nhờ khách sạn giúp một tay, thì gọi cho tôi, chỗ của tôi ở cách nơi này không xa, có thể chạy tới đây rất nhanh."
"Được." Nếu như không phải là vì thắt lưng đau, thì anh đã sớm nhảy dựng lên cười như điên.
Anh phải tốn biết bao nhiêu là tâm tư thì mới lấy được số điện thoại “tư nhân” đó! Thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, chỉ là thắt lưng suýt chút nữa thì bị đứt mà thôi.
"Vậy tôi đi về trước, có thể giữ lại một ngọn đèn nhỏ cho anh không?"
"Có thể." Anh thỏa mãn đến nỗi muốn điên cuồng cười to một tiếng.
Lại Bái Khiết chỉ giữ lại một ngọn đèn nhỏ trước cửa.
"Bái Khiết." Người ngã bệnh là lớn nhất, nếu không thì gọi cô như vậy nhất định sẽ bị K.
Lại Bái Khiết cũng không chú ý tới việc anh đã thay đổi cách gọi."Hả?"
"Lái xe của anh trở về đi, như vậy thì nếu như mà anh cần em giúp một tay thì em mới có thể lập tức chạy tới."
"Cái xe kia của anh quá cao cấp rồi, nếu lái trở về rồi để ở bên ngoài, thì tôi sẽ không ngủ được, để ở tầng hầm gửi xe có khách sạn hỗ trợ trông nom vẫn tốt hơn." Cũng rất ít người muốn để xe nhập khẩu cao cấp ở ven đường để thỏa mãn niềm mơ ước của bọn ăn trộm đi?
"Anh như bây giờ cũng không thể nào lái xe, ngộ nhỡ khách sạn muốn anh chuyển xe sang chỗ khác thì phải làm sao? Hơn nữa đã trễ như thế này rồi, em lái xe trở về thì anh mới tương đối yên tâm, nếu không thì anh cũng sẽ không ngủ được."
"Được rồi, ngày mai tôi lại tới đây, anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi!" Cho nên không kiên trì nữa, chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng nghỉ ngơi.
"Ừ, cám ơn."
"Không cần khách khí."
Sau khi cô rời đi, anh hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong tối nay, cảm thấy vô cùng vui mừng đối với sự tiến triển nhanh chóng này, chỉ là đột nhiên bị đau thắt lưng thì có chút mất hứng thôi.
Nhưng mà, nếu như không có việc đau thắt lưng ngoài ý muốn kia, thì làm sao mà có thể có tiến triển thần tốc như vậy chứ?
Mệt nhọc nhắm hai mắt lại, anh thật sự có chút mệt mỏi.
"Nhiệm vụ ngắn hạn" của thắt lưng đã hoàn thành, có thể thành công lui thân, hi vọng ngày mai sau khi rời giường anh có thể trở lại trạng thái sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng hổ).
Mới sáng sớm Lại Bái Khiết đã đến đại sảnh khách sạn, nói một cách thẳng thẳn ra, thì cô vẫn không yên lòng đối với tình trạng của Úc Trí Thăng, cho nên tối hôm qua luôn trong trạng thái ngủ không sâu.
Cả đêm cũng không nhận được điện thoại cầu cứu của anh, lại sợ gọi điện thoại đến phòng thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là vào lúc trời vừa sáng liền trực tiếp đến khách sạn.
Sau khi hỏi quầy tiếp tân rõ ràng biết rằng anh không có gọi nhân viên phục vụ, thì cô thoáng thở phào nhẹ nhõm. Điều này cho thấy Úc Trí Thăng ngủ cả đêm, có thể nằm thì chứng tỏ thắt lưng cũng không có gì đáng ngại. d"đ"l"q"đ
Cô ngồi ở trên ghế sofa trong một góc của đại sảnh, đang do dự có nên trực tiếp đi lên tìm Úc Trí Thăng hay không thì lại thấy anh đi ra từ thang máy, nhưng mà anh không nhìn thấy cô, mà trực tiếp đi tới quầy tiếp tân.
Nhìn thấy anh đã khôi phục lại bình thường, cô không tự chủ được mà cười, một nụ cười thật lòng từ tận đáy lòng.
Cô đứng dậy đi tới phía sau lưng anh."Chào buổi sáng."
Úc Trí Thăng quay đầu lại, thấy là cô, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ."Là em?! Chào buổi sáng, thật may là em đã đến, anh còn đang suy nghĩ xem có nên da mặt dày gọi điện thoại làm phiền em sớm như vậy hay không."
Lại Bái Khiết nâng khóe miệng mỉm cười, đương nhiên cũng không thể nói cho anh biết cô cũng đang khốn nhiễu giống như anh, cho nên mới xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy.
"Xem ra thắt lưng của anh đã tốt hơn rồi." Nhìn phần thắt lưng của anh.
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua cám ơn em." Thật ra thì thắt lưng vẫn còn nhoi nhói đau, nhưng mà không có đau đến tận xương giống như tối hôm qua.
"Đừng nói như vậy, tôi căn bản không có giúp được gì. Đây là chìa khóa xe của anh, vẫn đỗ ở vị trí tối hôm qua."
Úc Trí Thăng nhận lấy chiếc chìa khóa."Cám ơn, có muốn ăn chung bữa sáng không?"
"Uhm......" Cô nghiêm túc suy nghĩ.
Vì anh, cô đã phá hỏng không ít nguyên tắc tự mình đề ra, hơn nữa gần như là đều tập trung vào buổi tối hôm qua.
"Có thể không?" Giọng nói của anh rất nhẹ, bởi vì sợ cô sẽ từ chối.
Nhìn bộ dáng đáng thương của anh, lại còn "vừa mới khỏi bệnh", thôi thì phá lệ một lần đi!
"Nhưng mà tôi vừa ăn rồi, hiện tại không thể ăn bất kỳ thứ gì nữa." Cho nên cô chỉ có thể đi cùng anh, nhìn anh ăn.
Anh giơ tay gãi ót."Vậy......" Thật ra thì anh cũng rất ít khi ăn điểm tâm sớm như vậy, bình thường đều là giải quyết cùng bữa trưa."Nếu không thì cứ như vậy đi!" Anh nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi. diennd@nleequuyddon
Lại Bái Khiết nhìn anh, chờ anh tiếp tục mở miệng.
"Anh trả phòng trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau về Đài Bắc, bữa ăn sáng của anh cũng giải quyết ở trên đường luôn." Anh tự nhận thấy đây là một lời đề nghị hoàn hảo.
"Đài Bắc?!" Cô không định sẽ trở về vào tuần lễ này.
"Ừ, không phải là em cũng ở Đài Bắc sao? Đúng lúc có thể về thăm nhà một chút."
Anh đã biết về sau phải hẹn cô như thế nào —— mỗi cuối tuần sẽ cùng cô về Đài Bắc!
"Nhưng mà tôi không có ý định trở về vào cuối tuần này." Trước đó cũng không thông báo cho cha mẹ là cô sẽ về, ngộ nhỡ lúc đi về thì bọn họ không có ở trong nhà thì chẳng phải toi sao?!
Bởi vì sau khi cha nghỉ hưu ở trường học, thì liền thường xuyên mang theo mẹ tham gia các loại hoạt động, cái gì mà hội cây xanh, hội người già, hội phục vụ cộng đồng, hội hành hương...... Chỉ cần có hoạt động, thì mặc kệ là một ngày hay nhiều ngày, bọn họ nhất định sẽ tham gia, trừ phi gọi điện thoại hẹn trước để giữ chân bọn họ lại, nếu không thì mỗi lần về nhà sẽ không thấy bọn họ.
"Thật ra thì...... thắt lưng của anh vẫn còn hơi hơi đau, muốn về Đài Bắc để gặp bác sĩ, hi vọng có người có thể đi theo anh, để ngộ nhỡ nếu như trên đường có xảy ra chuyện gì thì có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đường đường là Nhị công tử của nhà họ Úc mà lại lưu lạc tới mức phải dùng cái loại chiêu trò bỉ ổi này?!
"Thắt lưng còn đau sao?" Vừa rồi cô còn cảm thấy kỳ quái, làm sao vừa ngủ một giấc mà thắt lưng đã không đau nữa, nhưng lại không tiện để hỏi.
"Ừ, mặc dù không đau giống như ngày hôm qua, nhưng mà vẫn còn nhoi nhói đau." Giọng nói không hề có một chút đáng thương nào.
"Nhất định là do lúc bình thường anh dùng thắt lưng quá độ, cho nên mới nghiêm trọng như vậy." Sau sự kiện giấy phạt, Phương Oánh Tú lúc rãnh rỗi sẽ báo báo với cô về lịch sử phong lưu của Úc Trí Thăng, cho nên cô mới có thể nói là anh dùng thắt lưng quá độ.
"Lúc bình thường tôi rất ít khi làm việc nặng, mà số lần vận động cũng không đủ để dẫn tới tình trạng này." Không phải là anh cố ý giả bộ nghe không hiểu, mà là anh không thể ngờ được cô sẽ nói một câu hai nghĩa, hơn nữa đối tượng còn là anh.
Nghĩ rằng anh cố tình giả vờ nghe không hiểu, cho nên cô cũng không giải thích nhiều, để tránh bị dán cái nhãn nói năng tùy tiện.
"Không phải là muốn trở về Đài Bắc sao? Nếu như xuất phát quá muộn, thì vào lúc đến đó bệnh viện sẽ đóng cửa mất." Ý tứ chính là cô tình nguyện trở về cùng anh sao!
Nếu đã lấy được sự đồng ý của cô, thì phải nhanh chóng lên đường thôi, tránh cho việc người đẹp đổi ý."Được, chờ anh một chút, lập tức đi ngay." Lúc đi tới trước cửa thang máy thì quay đầu lại hỏi cô."Có muốn đi cùng không?"
"Không, tôi chờ ở đây là được rồi."
Tối hôm qua là do bất đắc dĩ cho nên mới vào phòng của anh, mà bây giờ thì chẳng có lý do đặc biệt gì để cô vào đó cả?
"Được rồi, chờ anh thu xếp một chút rồi sẽ lập tức đi ngay." Thật may là lúc này cửa thang máy được mở ra, nếu không thì anh nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà leo lên tầng mười bằng cầu thang để trở về phòng.
Úc Trí Thăng dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp cùng với trả phòng.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã trên đường trở về Đài Bắc......
Sau khi Lại Bái Khiết ngồi vào chỗ của mình, thì mới phát hiện ra chân của cô không với tới chân ga cùng với chân phanh."Cái ghế này điều chỉnh thế nào?"
"Ở bên cạnh cửa sổ, bảng điều khiển điện tử." Anh đã thoải mái ngồi ở vị trí ghế lái phụ, chuẩn bị làm cái chức hành khách.
Cạnh cửa sổ có một đống nút bấm, cô nhấn một cái nút trông giống như là nút điều chỉnh độ cao trong đó, không ngờ chiếc ghế đột nhiên gập về phía trước, gấp đến độ cô oa oa kêu to."Ngừng, ngừng, ngừng."
"Sao vậy?" Anh không thấy vừa nãy cô ấn nút nào.
"Cái ghế vừa mới gập về phía trước, thật là kinh khủng!" Sắc mặt cô trắng bệch, mới vừa rồi cô còn cho rằng mình sẽ bị kẹp bẹp dí giữa ghế ngồi và vô lăng.
"Anh phải nói rõ ràng với em mới đúng, ghế ngồi có tới tận 18 nút điều chỉnh, các nút bấm lại chút phức tạp, thôi để anh giúp em!" Sau đó rướn ngang người ra định điều chỉnh giúp cô.
Anh thề, là anh thật sự không có nghĩ nhiều. Lại Bái Khiết cứng ngắc ngồi ở trên ghế không dám động đậy, đôi tay cũng khẽ giơ lên cao, tuyệt đối không thể hạ xuống, nếu không sẽ giống như đang "vuốt ve" lưng anh.
"Phải điều chính như thế nào?" Anh ngẩng đầu hỏi cô.
Lại Bái Khiết thật ra đã mất đi năng lực để nói chuyện, chỉ biết rằng anh gần như đang nằm ở trên chân cô, sau đó xoang mũi truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực nói chuyện của cô.
"Nhanh lên một chút! thắt lưng của anh sắp đứt ra rồi." Không có nghĩ nhiều như vậy giống như cô, anh chỉ đang khổ sở nhe răng trợn mắt.
Sớm biết như thế này thì anh sẽ không mua xe nhập khẩu lớn như vậy, làm cho anh phải dùng sức thì mới có thể vươn tới những cái nút.
Cô hồi hồn."À, cao hơn một chút, tiến về phía trước một chút."
Anh ấn mấy cái nút."Như vậy đã được chưa?" die nda nleeq uy do n
Cô cầm thử vô lăng một chút."Được rồi."
Úc Trí Thăng ngồi trở lại vị trí, đỡ cái thắt lưng khẽ thở gấp."Quá lâu rồi không vận động, chỉ là điều chỉnh chỗ ngồi thôi, mà cái thắt lưng cũng rất đau."
"Không phải là chấn thương thắt lưng đấy chứ?" Cô rất hồi hộp, anh vừa mới làm tư thế như vậy thì quả thật sẽ rất dễ dàng dẫn tới đau thắt lưng.
"Chắc là không đâu, có thể chỉ là hơi hơi đau mà thôi." Thật ra thì anh đau đến nỗi sắp không nói ra lời rồi.
"Tôi xem một chút." Cô vội vàng kéo áo sơ mi của anh lên để giúp anh kiểm tra, quên luôn cả nam nữ khác biệt.
Mặc dù thắt lưng đau, nhưng anh cũng không đau đến váng đầu."Này cô gái, cái này cũng không phải là ngoại thương, em có chắc là vén áo sơ mi của anh lên thì có thể thấy được nguyên do không?"
Mặt Lại Bái Khiết vốn trắng nõn bây giờ lại hiện lên mấy rặng mây đỏ, vội vàng dừng tay lại."Bây giờ anh cảm thấy như thế nào?"
"Tàm tạm, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Anh từ từ nằm xuống dựa lưng vào ghế.
"Vậy thì tôi sẽ lái chậm, nếu như mà vẫn rất đau thì nhất định phải nói cho tôi biết, phải đi gặp bác sĩ mới được, thường nghe người ta nói thắt lưng của một người đàn ông là rất quan trọng." Cái miệng nhỏ nhắn cằn nhằn nói liên miên, còn cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra đắp lên người anh, giống như đang chăm sóc bệnh nhân vậy.
Úc Trí Thăng nằm ở trên ghế mặc cô định đoạt, hai mắt trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Anh quả nhiên không có nhìn lầm, bỏ đi thân phận bảo an, cá nhân cô thật sự rất đáng yêu.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Lại Bái Khiết bị anh nhìn chăm chú cảm thấy rất không tự nhiên.
"Đáng yêu a!" Trực giác của anh phản ứng.
"Già như vậy rồi mà còn bị nói là đáng yêu, quá ghê tởm." Giúp anh đắp kín quần áo rồi trở lại vị trí ngồi của mình."Được rồi, tôi lái xe đây."
"Ừ." Úc Trí Thăng mềm nhũn đáp lại.
Lại Bái Khiết lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi nhanh như rùa đưa anh đến khách sạn, dù sao hôm nay anh cũng không thể về Đài bắc.
Sau khi Check-in xong, dìu anh trở về phòng, để anh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.
Nhưng mà chỉ với khoảng cách từ trên xe đi đến phòng thôi, cũng đủ để làm cho cô đổ một tầng mồ hôi, và thở hồng hộc, bữa ăn muộn vừa rồi coi như trả lại cho anh.
"Có muốn uống nước không?" Nhưng thật ra thì chính cô cũng muốn uống nước.
"Không ~~ muốn." Gương mặt Úc Trí Thăng vặn vẹo, thoạt nhìn rất không thoải mái.
Nhìn anh khổ sở như vậy, cô cũng khó chịu theo."Rất đau phải không? Hay là đi gặp bác sĩ để kiểm tra một chút."
"Cứ ngủ trước một giấc đã, rồi ngày mai sẽ xem lại một chút." Rõ ràng còn trẻ, mà liền dễ dàng đau thắt lưng như vậy?!
"Chắc chắn không cần đi bác sĩ sao?"
"Ừ." Anh gật đầu một cái."Anh muốn nằm xuống, có thể giúp anh một chút được không?"
Mặc dù không dễ dàng gì mới có thể hẹn cô ra ngoài, lại còn có cơ hội đơn độc ở chung với nhau, hơn nữa lại ở hoàn cảnh tốt, bỏ qua cơ hội tốt lớn như vậy thì thật sự rất đáng tiếc, nhưng mà anh biết nếu như không nằm xuống nghỉ ngơi, thì rất có thể anh sẽ thật sự phải vào nằm bệnh viện mất.
Sau khi Lại Bái Khiết giúp đỡ anh nằm xuống, thì mở miệng nói với anh: "Tôi đi về trước đây, tốt nhất là anh nên nghỉ ngơi đi!"
Thuận tay giúp anh đắp chăn.
"Đúng rồi, chìa khóa xe của anh để ở trên bàn trang điểm, nếu như còn cảm thấy không thoải mái, thì nhất định phải gọi điện thoại đến quầy tiếp tân để bảo phục vụ giúp một tay."
"Ưmh." Lần này miễn cưỡng nâng lên một nụ cười.
Lại Bái Khiết đi tới trước cửa, vẫn cảm thấy không yên lòng, nên lại đi vào trong, từ bên cạnh chiếc TV lấy ra một tờ giấy của khách sạn để chuẩn bị ghi chép, nhanh chóng viết xuống một dãy số điện thoại.
Đặt tờ giấy ở trên tủ đầu giường mà anh có thể với tới, dùng điện thoại bàn đè lên."Đây là số điện thoại của tôi, nếu như cảm thấy nửa đêm bất tiện không muốn nhờ khách sạn giúp một tay, thì gọi cho tôi, chỗ của tôi ở cách nơi này không xa, có thể chạy tới đây rất nhanh."
"Được." Nếu như không phải là vì thắt lưng đau, thì anh đã sớm nhảy dựng lên cười như điên.
Anh phải tốn biết bao nhiêu là tâm tư thì mới lấy được số điện thoại “tư nhân” đó! Thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, chỉ là thắt lưng suýt chút nữa thì bị đứt mà thôi.
"Vậy tôi đi về trước, có thể giữ lại một ngọn đèn nhỏ cho anh không?"
"Có thể." Anh thỏa mãn đến nỗi muốn điên cuồng cười to một tiếng.
Lại Bái Khiết chỉ giữ lại một ngọn đèn nhỏ trước cửa.
"Bái Khiết." Người ngã bệnh là lớn nhất, nếu không thì gọi cô như vậy nhất định sẽ bị K.
Lại Bái Khiết cũng không chú ý tới việc anh đã thay đổi cách gọi."Hả?"
"Lái xe của anh trở về đi, như vậy thì nếu như mà anh cần em giúp một tay thì em mới có thể lập tức chạy tới."
"Cái xe kia của anh quá cao cấp rồi, nếu lái trở về rồi để ở bên ngoài, thì tôi sẽ không ngủ được, để ở tầng hầm gửi xe có khách sạn hỗ trợ trông nom vẫn tốt hơn." Cũng rất ít người muốn để xe nhập khẩu cao cấp ở ven đường để thỏa mãn niềm mơ ước của bọn ăn trộm đi?
"Anh như bây giờ cũng không thể nào lái xe, ngộ nhỡ khách sạn muốn anh chuyển xe sang chỗ khác thì phải làm sao? Hơn nữa đã trễ như thế này rồi, em lái xe trở về thì anh mới tương đối yên tâm, nếu không thì anh cũng sẽ không ngủ được."
"Được rồi, ngày mai tôi lại tới đây, anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi!" Cho nên không kiên trì nữa, chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng nghỉ ngơi.
"Ừ, cám ơn."
"Không cần khách khí."
Sau khi cô rời đi, anh hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong tối nay, cảm thấy vô cùng vui mừng đối với sự tiến triển nhanh chóng này, chỉ là đột nhiên bị đau thắt lưng thì có chút mất hứng thôi.
Nhưng mà, nếu như không có việc đau thắt lưng ngoài ý muốn kia, thì làm sao mà có thể có tiến triển thần tốc như vậy chứ?
Mệt nhọc nhắm hai mắt lại, anh thật sự có chút mệt mỏi.
"Nhiệm vụ ngắn hạn" của thắt lưng đã hoàn thành, có thể thành công lui thân, hi vọng ngày mai sau khi rời giường anh có thể trở lại trạng thái sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng hổ).
Mới sáng sớm Lại Bái Khiết đã đến đại sảnh khách sạn, nói một cách thẳng thẳn ra, thì cô vẫn không yên lòng đối với tình trạng của Úc Trí Thăng, cho nên tối hôm qua luôn trong trạng thái ngủ không sâu.
Cả đêm cũng không nhận được điện thoại cầu cứu của anh, lại sợ gọi điện thoại đến phòng thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là vào lúc trời vừa sáng liền trực tiếp đến khách sạn.
Sau khi hỏi quầy tiếp tân rõ ràng biết rằng anh không có gọi nhân viên phục vụ, thì cô thoáng thở phào nhẹ nhõm. Điều này cho thấy Úc Trí Thăng ngủ cả đêm, có thể nằm thì chứng tỏ thắt lưng cũng không có gì đáng ngại. d"đ"l"q"đ
Cô ngồi ở trên ghế sofa trong một góc của đại sảnh, đang do dự có nên trực tiếp đi lên tìm Úc Trí Thăng hay không thì lại thấy anh đi ra từ thang máy, nhưng mà anh không nhìn thấy cô, mà trực tiếp đi tới quầy tiếp tân.
Nhìn thấy anh đã khôi phục lại bình thường, cô không tự chủ được mà cười, một nụ cười thật lòng từ tận đáy lòng.
Cô đứng dậy đi tới phía sau lưng anh."Chào buổi sáng."
Úc Trí Thăng quay đầu lại, thấy là cô, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ."Là em?! Chào buổi sáng, thật may là em đã đến, anh còn đang suy nghĩ xem có nên da mặt dày gọi điện thoại làm phiền em sớm như vậy hay không."
Lại Bái Khiết nâng khóe miệng mỉm cười, đương nhiên cũng không thể nói cho anh biết cô cũng đang khốn nhiễu giống như anh, cho nên mới xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy.
"Xem ra thắt lưng của anh đã tốt hơn rồi." Nhìn phần thắt lưng của anh.
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua cám ơn em." Thật ra thì thắt lưng vẫn còn nhoi nhói đau, nhưng mà không có đau đến tận xương giống như tối hôm qua.
"Đừng nói như vậy, tôi căn bản không có giúp được gì. Đây là chìa khóa xe của anh, vẫn đỗ ở vị trí tối hôm qua."
Úc Trí Thăng nhận lấy chiếc chìa khóa."Cám ơn, có muốn ăn chung bữa sáng không?"
"Uhm......" Cô nghiêm túc suy nghĩ.
Vì anh, cô đã phá hỏng không ít nguyên tắc tự mình đề ra, hơn nữa gần như là đều tập trung vào buổi tối hôm qua.
"Có thể không?" Giọng nói của anh rất nhẹ, bởi vì sợ cô sẽ từ chối.
Nhìn bộ dáng đáng thương của anh, lại còn "vừa mới khỏi bệnh", thôi thì phá lệ một lần đi!
"Nhưng mà tôi vừa ăn rồi, hiện tại không thể ăn bất kỳ thứ gì nữa." Cho nên cô chỉ có thể đi cùng anh, nhìn anh ăn.
Anh giơ tay gãi ót."Vậy......" Thật ra thì anh cũng rất ít khi ăn điểm tâm sớm như vậy, bình thường đều là giải quyết cùng bữa trưa."Nếu không thì cứ như vậy đi!" Anh nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi. diennd@nleequuyddon
Lại Bái Khiết nhìn anh, chờ anh tiếp tục mở miệng.
"Anh trả phòng trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau về Đài Bắc, bữa ăn sáng của anh cũng giải quyết ở trên đường luôn." Anh tự nhận thấy đây là một lời đề nghị hoàn hảo.
"Đài Bắc?!" Cô không định sẽ trở về vào tuần lễ này.
"Ừ, không phải là em cũng ở Đài Bắc sao? Đúng lúc có thể về thăm nhà một chút."
Anh đã biết về sau phải hẹn cô như thế nào —— mỗi cuối tuần sẽ cùng cô về Đài Bắc!
"Nhưng mà tôi không có ý định trở về vào cuối tuần này." Trước đó cũng không thông báo cho cha mẹ là cô sẽ về, ngộ nhỡ lúc đi về thì bọn họ không có ở trong nhà thì chẳng phải toi sao?!
Bởi vì sau khi cha nghỉ hưu ở trường học, thì liền thường xuyên mang theo mẹ tham gia các loại hoạt động, cái gì mà hội cây xanh, hội người già, hội phục vụ cộng đồng, hội hành hương...... Chỉ cần có hoạt động, thì mặc kệ là một ngày hay nhiều ngày, bọn họ nhất định sẽ tham gia, trừ phi gọi điện thoại hẹn trước để giữ chân bọn họ lại, nếu không thì mỗi lần về nhà sẽ không thấy bọn họ.
"Thật ra thì...... thắt lưng của anh vẫn còn hơi hơi đau, muốn về Đài Bắc để gặp bác sĩ, hi vọng có người có thể đi theo anh, để ngộ nhỡ nếu như trên đường có xảy ra chuyện gì thì có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đường đường là Nhị công tử của nhà họ Úc mà lại lưu lạc tới mức phải dùng cái loại chiêu trò bỉ ổi này?!
"Thắt lưng còn đau sao?" Vừa rồi cô còn cảm thấy kỳ quái, làm sao vừa ngủ một giấc mà thắt lưng đã không đau nữa, nhưng lại không tiện để hỏi.
"Ừ, mặc dù không đau giống như ngày hôm qua, nhưng mà vẫn còn nhoi nhói đau." Giọng nói không hề có một chút đáng thương nào.
"Nhất định là do lúc bình thường anh dùng thắt lưng quá độ, cho nên mới nghiêm trọng như vậy." Sau sự kiện giấy phạt, Phương Oánh Tú lúc rãnh rỗi sẽ báo báo với cô về lịch sử phong lưu của Úc Trí Thăng, cho nên cô mới có thể nói là anh dùng thắt lưng quá độ.
"Lúc bình thường tôi rất ít khi làm việc nặng, mà số lần vận động cũng không đủ để dẫn tới tình trạng này." Không phải là anh cố ý giả bộ nghe không hiểu, mà là anh không thể ngờ được cô sẽ nói một câu hai nghĩa, hơn nữa đối tượng còn là anh.
Nghĩ rằng anh cố tình giả vờ nghe không hiểu, cho nên cô cũng không giải thích nhiều, để tránh bị dán cái nhãn nói năng tùy tiện.
"Không phải là muốn trở về Đài Bắc sao? Nếu như xuất phát quá muộn, thì vào lúc đến đó bệnh viện sẽ đóng cửa mất." Ý tứ chính là cô tình nguyện trở về cùng anh sao!
Nếu đã lấy được sự đồng ý của cô, thì phải nhanh chóng lên đường thôi, tránh cho việc người đẹp đổi ý."Được, chờ anh một chút, lập tức đi ngay." Lúc đi tới trước cửa thang máy thì quay đầu lại hỏi cô."Có muốn đi cùng không?"
"Không, tôi chờ ở đây là được rồi."
Tối hôm qua là do bất đắc dĩ cho nên mới vào phòng của anh, mà bây giờ thì chẳng có lý do đặc biệt gì để cô vào đó cả?
"Được rồi, chờ anh thu xếp một chút rồi sẽ lập tức đi ngay." Thật may là lúc này cửa thang máy được mở ra, nếu không thì anh nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà leo lên tầng mười bằng cầu thang để trở về phòng.
Úc Trí Thăng dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp cùng với trả phòng.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã trên đường trở về Đài Bắc......