Không hổ là một trong hai nhà hàng xuất sắc đạt ba sao Michelin trong cả nước. Thức ăn tươi ngon, phục vụ chu đáo, và hơn hết là nó có phong cách kiến trúc tuyệt đẹp.
Phòng VIP vừa to vừa sang trọng, lại hết sức chú trọng sự riêng tư. Nhân viên phục vụ đều mặc kimono truyền thống, trông vừa đẹp đẽ vừa mới lạ. Một gian phòng thế này, bao trọn riêng một vườn Thiền rộng lớn. Dùng cát làm nước, dùng đá làm núi, xung quanh trồng rất nhiều bụi đỗ quyên, bonsai và các loại cây xanh như thông, tùng, phong lá đỏ,… Tất cả tạo nên một bức tranh sơn thủy thanh tĩnh, được lồng vào trong khung cửa trượt shoji tao nhã.
Đỗ Siêu liếc nhìn Lâm Minh Viễn. Cậu ngồi đối diện anh, chống cằm nhìn ra ngoài vườn. Ánh mắt vô định, chẳng rõ là đang nghĩ gì. Có điều, bộ dạng thẫn thờ này khiến người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Mặc dù không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng dường như có gì đó đang cuộn trào mãnh liệt bên trong. Cảm giác giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cậu. Người con trai tuấn tú, vừa đi vừa khóc ở trên đường.
Đỗ Siêu khẽ nhíu mày.
Phải nói sao đây nhỉ, Dịch Nguyên cả đời này sẽ chẳng yêu ai như yêu Hoa Phong Nhã. Tuy nhiên, từ sau khi hắn đem Lâm Minh Viễn về, lại còn đặc biệt giao cậu cho anh trông nom. Theo thời gian, anh dần cảm nhận được có điều gì đó đang thay đổi.
Từ từ chậm rãi, đến nỗi có lẽ ngay cả chính bản thân Dịch Nguyên cũng không phát hiện ra. Rằng, sự quan tâm của hắn đối với cậu nhóc này, đã sớm vượt mức bình thường.
Song, sự quan tâm đặc biệt này là do đâu?
Đỗ Siêu nhìn mặt dây chuyền thỏ trắng treo trên xương quai xanh của Lâm Minh Viễn. Hình thù tròn mập, đáng yêu mà tinh xảo. Đôi mắt khảm kim cương đỏ lấp lánh, tựa như đốm lửa nhỏ đang rực cháy. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt vào, khiến con thỏ trắng tỏa ra một quầng sáng lành lạnh, đối lập với sắc đỏ diễm lệ của viên kim cương kia.
Anh lại chuyển tầm mắt lên, nhìn một bên sườn mặt của Lâm Minh Viễn.
Lẽ nào chỉ vì cậu giống Hoa Phong Nhã ư?
Đỗ Siêu thoáng rơi vào trầm tư.
Nếu Lâm Minh Viễn biết Dịch Nguyên đang sống chung và sắp sửa đính hôn với người khác. Chắc cậu sẽ suy sụp và đau lòng lắm. Anh trộm nhìn cậu hồi lâu, càng nhìn càng thấy tội nghiệp. Tuổi còn trẻ như vậy, sao mà gặp nhiều trắc trở quá.
Đỗ Siêu nhịn không được, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Minh Viễn. Cậu hơi giật mình, quay sang nở nụ cười với anh. Lúm đồng tiền hai bên má lộ ra, đáng yêu mà dịu dàng. Anh bất giác ngẩn người, quên mất mình định nói gì.
Lâm Minh Viễn hỏi: “Sao thế?”
Câu hỏi kia nhanh chóng kéo Đỗ Siêu quay về thực tại. Không hiểu sao anh đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cứ như bị điện giật mà rụt tay về. Hai đầu ngón tay bên dưới gầm bàn vô thức cọ nhẹ vào nhau. Xúc cảm mềm mại như lông mèo của mái tóc đen óng ấy, vẫn còn vương lại trong lòng bàn tay.
Đỗ Siêu gắp một miếng trứng cuộn cho cậu, nhằm che giấu đi sự lúng túng khó hiểu của bản thân, nói: “Ăn thêm đi, không ăn được đồ sống thì ăn mấy món này nè.” Đoạn, anh lại gắp thêm sushi trứng cá hồi và inari sushi cho cậu, nói tiếp, “Mới không gặp có bao lâu mà cậu đã gầy đi hẳn một vòng.”
Trước đó Lâm Minh Viễn đã thử và không ăn được sashimi. Riêng trứng cá và nhím biển thì cậu ăn được. Có điều, cậu ăn ít không phải vì đồ ăn không hợp khẩu vị, mà là vì không có tâm trạng.
Lâm Minh Viễn cười cười: “Tôi thấy mình cũng đâu gầy tới vậy.” Nói xong, cậu nhét trứng cuộn vào miệng nhai vài cái, rồi uống một ngụm súp miso vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
Đỗ Siêu rót đầy bia vào ly cho cậu, nói: “Gầy lắm rồi nhóc. Sắc mặt cũng tệ.”
Nghe Đỗ Siêu nói thế, cậu hơi ngây người, vô thức sờ lên mặt mình: “Sắc mặt tôi tệ lắm à?”
Đỗ Siêu buột miệng nói: “Ừ, như hoa lê héo.”
Lâm Minh Viễn tưởng mình nghe nhầm: “Hoa lê?”
Anh ho khan một tiếng, bảo: “Khụ, ý tôi là cậu muốn ăn tối cùng thiếu gia, tại sao không nói thẳng với thiếu gia? Bây giờ ngồi chịu đựng một mình như vậy, đến cơm cũng ăn không vô.”
Lâm Minh Viễn cảm thấy hơi tội lỗi. Đỗ Siêu bất đắc dĩ bị bắt làm bảo mẫu. Lẽ ra giờ này anh đã được nghỉ ngơi hoặc hẹn hò với bạn gái. Vậy mà phải đi theo trông nom săn sóc cậu, ngồi đây nhàm chán cả buổi.
Cậu bèn nói: “Xin lỗi, anh Siêu. Đợi anh ăn xong rồi thì chúng ta về ngay, không cần ghé Starbucks.”
Đỗ Siêu ngẩn ra: “Hả?”
Cậu cười bảo: “Ngồi không thế này cũng chán. Anh không cần để ý đến tôi đâu, cứ nhắn tin hay gọi điện cho bạn gái đi.”
Nghe tới đây, Đỗ Siêu liền hiểu: “Chán cái gì, hôm nay mà không đi ăn cùng cậu mới chán ấy. Với lại, tôi với cô ấy chia tay rồi.”
Lần này tới phiên Lâm Minh Viễn ngẩn ra: “Chia tay? Đang yên đang lành, tại sao lại chia tay?”
Cậu nhớ tình cảm hai người bọn họ rất tốt. Mỗi lần gặp Đỗ Siêu thì đều thấy anh gọi điện nhắn tin với bạn gái. Đi đâu ăn gì ngon cũng nhớ mua về cho cô ấy. Sao tự dưng lại chia tay chứ?
Đỗ Siêu rót rượu sake, rồi uống một ngụm, không để ý nói: “Gia đình cô ấy không thích tôi.” Đoạn, anh đặt chung rượu xuống, quay đầu nhìn ra vườn Thiền ngoài cửa, nói, “Cậu cũng biết đó, công việc này của tôi… Chẳng cha mẹ nào muốn gả con gái mình cho một người làm nghề bất chính và nguy hiểm như vậy.”
Đỗ Siêu cười cười bảo: “Cô ấy muốn tôi bỏ nghề, nhưng tôi không thể. Kết quả là chúng tôi chia tay.”
Hình như sợ cậu hiểu lầm, anh vội nói: “Chủ tịch rất ủng hộ tôi lập gia đình dù cho tôi có muốn rời băng đảng đi chăng nữa. Nhưng mà tôi không muốn rời băng đảng.”
Lâm Minh Viễn khó hiểu: “Tại sao?”
Đỗ Siêu: “Chắc cậu chưa biết, tôi là cô nhi, từng ở cô nhi viện. Lúc lên sáu tuổi thì được Chủ tịch và phu nhân nhận nuôi.”
Lâm Minh Viễn nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ Đỗ Siêu là cô nhi được gia đình Dịch Nguyên nhận nuôi. Mafia vậy mà cũng nhận nuôi trẻ nhỏ sao?
Có vẻ như Đỗ Siêu biết cậu đang thắc mắc điều gì, anh nói: “Nhiều tổ chức Mafia nhận nuôi cô nhi để làm tâm phúc cho con cái của mình sau này. Và tôi cũng là một trong số đó.”
Thì ra là vậy.
Cô nhi không có gia đình. Không có người thân thì mới không có điểm yếu. Quá khứ sạch sẽ như thế lại càng đáng tin cậy. Thảo nào cậu cứ cảm thấy Dịch Nguyên đối xử với Đỗ Siêu đặc biệt hơn những người khác. Là kiểu tin tưởng, thoải mái và thân thiết như anh em trong nhà. Chứ không giống kiểu cấp trên và cấp dưới.
Đỗ Siêu nói: “Tôi và thiếu gia cùng lớn lên bên nhau, đi học cùng trường, sống chung một nhà…”
Nghe tới đây, Lâm Minh Viễn nhịn không được, buột miệng hỏi: “Có ngủ chung không?”
Việc có một người sớm chiều kề cận bên Dịch Nguyên. Chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của hắn. Nhìn hắn từ một bé Dịch Nguyên đáng yêu, lớn lên thành Tổng giám đốc Dịch Nguyên kiêu ngạo. Ăn chung ở chung, lại còn đi học cùng trường. Trông thấy dáng vẻ mặc đồng phục thuở thiếu niên của hắn. Đúng là khiến cậu vô cùng ngưỡng mộ, cũng thầm ghen tị đôi chút. Cậu không kiềm được mà hỏi, hỏi xong liền hối hận. Bởi vì câu hỏi này càng ngẫm càng cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Đỗ Siêu câm nín chốc lát, rồi khỏ đầu cậu một cái: “Không có!”
Lâm Minh Viễn ôm đầu: “Vậy có…”
Đỗ Siêu trợn mắt ngắt lời: “Không có đi tắm chung!”
Cậu cười cười: “Tôi đâu hỏi cái đó.”
Đỗ Siêu khinh bỉ liếc xéo cậu một cái, cầm đũa chỉ chỉ vào cậu, bảo: “Tôi thừa biết cậu muốn hỏi gì.” Đoạn, anh uống cạn chung rượu, nói tiếp, “Thiếu gia mắt nhìn người cao lắm. Cỡ xoàng xoàng như tôi không lọt nổi vào mắt thiếu gia đâu. Nói thật, bọn tôi lớn lên bên nhau, thiếu gia nhìn tôi chẳng khác gì nhìn một con khỉ. Hơn nữa, tôi vốn dĩ không phải gu của thiếu gia. Với lại tôi thẳng, hiểu chửa!”
Lâm Minh Viễn cười gật đầu: “Hiểu rồi.”
Thông qua khóe mắt, Đỗ Siêu nhìn cậu uống hết ly bia. Sau đó ăn thêm vài miếng sushi rồi nhẹ nhàng buông đũa xuống. Mới chỉ có hai ly bia thôi mà gò má cậu đã ửng hồng. Ánh mắt không còn linh động tỉnh táo. Động tác cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường. Bộ dạng cậu lúc này hơi ngơ ngơ, trông rất đáng yêu.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Đỗ Siêu, Lâm Minh Viễn sờ sờ bên má trái của mình, hỏi: “Sao vậy, trên mặt tôi dính gì à?”Bị đối phương phát hiện mình đang nhìn lén người ta, chẳng hiểu sao Đỗ Siêu hơi lúng túng: “Không, tôi…”
Lâm Minh Viễn chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt trong veo sạch sẽ. Dáng vẻ tập trung lắng nghe anh nói, hệt như mèo con ngoan ngoãn đang đợi chủ cho ăn vậy. Trái tim Đỗ Siêu liền hẫng một nhịp, điều này càng khiến anh lúng túng hơn.
Anh lại rót đầy bia cho cậu, rồi hắng giọng, bảo: “E hèm, cậu vẫn chưa trả lời tôi đó. Vì sao không giữ thiếu gia ở lại? Nếu cậu nói ra rằng cậu muốn thiếu gia đưa đi ăn tối, thì có phải người ngồi cạnh cậu bây giờ là thiếu gia rồi không.”
Lâm Minh Viễn im lặng hồi lâu, mới nói: “Tôi không muốn Dịch Nguyên khó xử.” Đoạn, cậu uống một ngụm bia, nói, “Tôi sợ anh ấy cảm thấy phiền.”
Đỗ Siêu nhíu mày: “Phiền á?”
Lâm Minh Viễn giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cậu rũ mắt nhìn bàn đồ ăn trước mặt, khẽ nói: “Tôi cũng không chắc anh ấy sẽ chọn tôi.”
Thấy cậu như vậy, Đỗ Siêu không đành lòng, bèn an ủi: “Này, có phải cậu nghĩ tiêu cực quá rồi không?”
Lâm Minh Viễn đang uống dở nửa ly bia, nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đỗ Siêu nhíu mày khó hiểu: “Chẳng phải thiếu gia vì cậu mà cắt đứt mối quan hệ mười năm với Trình Khả Duy à? Sao cậu lại chắc chắn rằng thiếu gia sẽ không chọn cậu chứ.”
Dường như Lâm Minh Viễn đã bắt đầu ngà ngà say. Cậu cúi đầu cười, nhưng hàng lông mày lại khẽ nhíu: “Không, Dịch Nguyên không làm vậy vì tôi.”
“…”
Lâm Minh Viễn ngước đôi mắt đỏ hoe lên: “Tôi biết rõ mình là thứ gì.” Cậu nhếch khóe môi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Đỗ Siêu, anh cũng biết mà phải không?”
Đỗ Siêu cứng đờ mặt.
Thì ra cậu đã biết rồi.
Cũng đúng, theo tính cách của Dịch Nguyên, hắn sẽ nói thẳng yêu cầu của mình ngay từ đầu để tránh phát sinh phiền phức sau này. Có một số chuyện, Dịch Nguyên làm rất rạch ròi. Rạch ròi đến mức hợp tình hợp lý. Rạch ròi tới nỗi, đối phương dù thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể oán trách hắn máu lạnh vô tình.
Đỗ Siêu nhất thời chẳng biết nên nói gì. Anh nhìn nước dâng lên trong đôi mắt đỏ hoe của cậu. Trong lòng chợt khó chịu. Đang định an ủi thì cậu chống tay lên bàn, chậm chạp đứng lên, đưa lưng về phía anh. Vừa loạng choạng đi ra phía vườn Thiền ngoài cửa, vừa nói.
“Nóng quá, tôi ra ngoài vườn hóng gió một chút.”
Đỗ Siêu nhìn theo bóng lưng đơn độc của Lâm Minh Viễn. Trông thấy cậu đưa tay lên quệt một cái trên mặt, động tác rất nhanh. Không cần nhìn chính diện cũng biết, cậu đang lau nước mắt.
Anh thầm thở dài một hơi. Lúc này có lẽ nên chừa cho cậu khoảng không gian riêng. Anh không đi theo cậu, mà tiếp tục càn quét bàn đồ ăn trước mặt, tranh thủ lấp đầy cái bụng.
.
“Đây, ăn nhiều một chút. Gần đây trông cậu mệt mỏi quá, cứ ăn uống thất thường như vậy lại đau bao tử cho xem.” Đoạn, Ngôn Diệp Thành gắp thêm thức ăn cho vào chén hắn.
Dịch Nguyên cười cười cầm đôi đũa lên, chưa kịp cho cơm vào miệng thì điện thoại trong túi quần bỗng dưng đổ chuông. Hắn hơi nhíu mày, móc điện thoại ra xem. Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt hắn thoáng thay đổi.
Lâm Minh Viễn?
Bình thường biết hắn đi “công chuyện”, cậu sẽ không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho hắn. Bây giờ đột nhiên gọi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thấy hắn chần chừ không bắt máy ngay, Ngôn Diệp Thành bèn nói: “Hay là tôi ra ngoài nhé?”
Dịch Nguyên giật mình, nói: “Tôi nghe điện thoại chút. Anh ăn trước đi.”
Dứt lời hắn liền buông đũa xuống, rồi đứng dậy vội vàng đi ra ngoài. Ngay cả bước chân cũng quên khống chế. Hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt nghiền ngẫm của Ngôn Diệp Thành ở phía sau.
Bàn tay siết chặt rồi lại thả ra.
Trầm ngâm hồi lâu, Ngôn Diệp Thành buông đũa xuống. Anh ta lấy điện thoại ra, tìm một số rồi nhấn gọi. Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Ngôn Diệp Thành nói: “Tôi muốn anh điều tra một người.”
Bên kia hỏi gì đó, Ngôn Diệp Thành nhìn về phía cửa phòng khách, ánh mắt lạnh đi vài phần, đáp: “Phải, tất cả.”
.
Dịch Nguyên đóng cửa phòng khách, sau đó mới bắt máy: “Tôi nghe đây.”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, hắn hơi sốt ruột hỏi: “Lâm Minh Viễn?”
Đợi một lát, mới nghe thấy cậu nói: “Dịch Nguyên...”
Có thể dễ dàng nghe ra giọng điệu của cậu hơi khác so với ngày thường, hắn lại hỏi: “Ừ, tôi đây. Cậu làm sao vậy, có chuyện gì?”
Lâm Minh Viễn nói: “Đến đón tôi đi.”
Dịch Nguyên nhất thời không phản ứng kịp, hắn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”
Lâm Minh Viễn lặp lại lần nữa: “Đến đón tôi.” Dường như sợ hắn nghe không hiểu, cậu tiếp tục nhấn mạnh, “Dịch Nguyên, anh, đến đón tôi đi.”
Cuối cùng Dịch Nguyên cũng biết vì sao cái giọng này nghe quen quen rồi.
Hắn cúi đầu bóp trán nói: “Cậu uống say rồi à?”
Lâm Minh Viễn im lặng chốc lát, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có say hay không.
Nghĩ xong cậu mới nói: “Tôi say rồi, mau đến đón tôi.”
Bây giờ đáng lẽ hắn nên bực mình mới đúng, thế nhưng lại cảm thấy buồn cười: “Này thỏ lùn, cậu có say hay không mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy à? Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu vậy, não còn dùng được không?”
“Đến đón tôi, ợ...”
Dịch Nguyên thở dài: “Xem ra không dùng được rồi.” Đoạn, hắn nâng tay lên để xem đồng hồ, “Đỗ Siêu có ở gần cậu không? Đưa điện thoại cho anh ta đi, tôi nói chuyện chút.”
Giọng Lâm Minh Viễn vẫn khe khẽ không hề lớn tiếng, nhưng nghe ra hơi cáu: “Đang nói chuyện với tôi mà anh kiếm Đỗ Siêu làm gì!”
“Đệt, tôi bảo Đỗ Siêu đưa cậu về!”
“Không muốn!”
Đối với một con thỏ say xỉn bỗng dưng lì lợm, hắn nhất thời chẳng biết phải xử trí thế nào. Bèn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh: “Rốt cuộc là cậu có muốn về hay không?”
Lâm Minh Viễn chợt nhỏ giọng: “Muốn Dịch Nguyên đón về…” Ngừng chốc lát, cậu thất vọng lí rí nói, “Không được sao…”
Thấy vậy, Dịch Nguyên không đành lòng, vô thức dịu giọng bảo: “Minh Viễn, bây giờ tôi đang bận, không thể đến đón cậu được. Ngoan, để Đỗ Siêu đưa cậu về nhé?”
“Thế thôi…”
Hắn còn chưa kịp thở phào thì lại nghe cậu bảo: “Không về nữa, để tôi ở đây luôn đi.”
Ô hay, hôm nay còn dám ăn vạ hắn cơ đấy.
Dịch Nguyên vừa tức vừa buồn cười: “Ai chứa cậu hả con thỏ bê tha!”
Lâm Minh Viễn không để ý, tiếp tục lè nhè: “Dịch Nguyên, tôi biết là anh sẽ không đến.”
Dịch Nguyên ngẩn ra.
Lại nghe thấy cậu nói: "Đã… hức, biết trước kết quả rồi.”
“…”
“Chỉ là khi anh thật sự không đến, vì sao tôi vẫn cảm thấy đau lòng…”
Dứt lời, Lâm Minh Viễn nhỏ giọng khóc thút thít ở đầu dây bên kia. Mỗi tiếng nấc truyền vào tai Dịch Nguyên, trái tim hắn liền nhói lên một cái. Hắn chợt nhận ra, bình thường lời tán tỉnh trêu chọc đáng xấu hổ nào hắn cũng nói được. Vậy mà khi Lâm Minh Viễn khóc, hắn lại chẳng biết phải nên làm gì.
“Anh nói dối.”
Dịch Nguyên dịu dàng hỏi: “Tôi nói dối cậu gì nào?”
Lâm Minh Viễn: “Anh từng nói, nếu tôi gặp chuyện, chỉ cần gọi tên anh thì sẽ được giải quyết hết.”
Dịch Nguyên nhớ lại một chút. Đúng là hồi mới gặp cậu ở khu ổ chuột, hắn có nói thế thật. Lúc này, chợt nghe cậu gọi.
“Dịch Nguyên.”
Hắn như tỉnh mộng, vội đáp: “Ừ, tôi đây.”
“Dịch Nguyên.”
“Tôi nghe.”
“Dịch Nguyên…”
Tiếng nỉ non kia khiến Dịch Nguyên nhíu chặt hàng lông mày. Trong lòng bỗng khó chịu vô cùng.
Lâm Minh Viễn thì thào: “Tôi gọi anh rồi.” Cậu khóc nức nở, “Vì sao anh không đến?”
“…”
Dịch Nguyên cúi đầu vuốt tóc. Lòng dạ rối như tơ vò. Đầu óc như bị ai nhét một mớ bông, chẳng thể suy nghĩ được gì. Hắn không biết trước khi mình lấy áo khoác rời đi đã nói gì với Ngôn Diệp Thành. Hoặc có nói gì hay không hắn cũng chẳng nhớ rõ. Đợi đến lúc bình tĩnh lại, mới nhận ra mình đang ngồi trên xe đậu trước cổng nhà hàng rồi.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến! Tiểu Lâm say quá rồi, cứ đòi cậu đến đón mới chịu về.”
Dịch Nguyên hơi nhíu mày, vừa đi vừa nói: “Anh cho Lâm Minh Viễn uống rượu làm gì, cậu ấy có biết uống rượu đâu!”
Đỗ Siêu rất oan ức: “Tôi đâu có! Tôi chỉ gọi bia cho cậu ấy thôi.”
Dịch Nguyên khựng lại, hắn dừng bước, hỏi: “Cậu ấy uống bao nhiêu?”
Đỗ Siêu giơ ba ngón tay lên.
Dịch Nguyên nhướng cao một bên lông mày, không nhịn được mà cất cao giọng: “Ba thùng?”
Đỗ Siêu: “Ba ly.”
“…”
Cái tửu lượng này…
Dịch Nguyên đi theo Đỗ Siêu bước vào phòng. Trông thấy Lâm Minh Viễn đang chôn mặt vào giữa hai đầu gối của mình khóc hu hu.
Hắn lại thấy hơi nhức nhức cái đầu rồi.
Đỗ Siêu đứng bên cạnh bảo: “Thằng nhóc khóc khỏe thật. Khóc từ lúc gọi điện với thiếu gia cho tới tận bây giờ.”
Dịch Nguyên rất bất lực. Hắn chống nạnh, nhấc chân đá đá cậu hai phát, nói: “Về thôi.”
Lâm Minh Viễn bị đá ngóc đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe đờ đẫn, phải mất một lúc mới tìm lại được tiêu cự. Bộ dạng rất đáng thương, hệt như động vật nhỏ bị bỏ rơi.
Trái tim Dịch Nguyên chợt mềm nhũn. Hắn ngồi xổm xuống, ngửa lòng bàn tay ra bên cạnh. Ánh mắt vẫn không rời khỏi hai gò má ướt đẫm của Lâm Minh Viễn.
Đỗ Siêu hiểu ý, lấy khăn giấy đặt vào tay hắn, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Dịch Nguyên lau nước mắt cho Lâm Minh Viễn, hơi bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc nữa, hết khăn giấy rồi.”
Lâm Minh Viễn như tỉnh mộng, cậu nắm lấy bàn tay hắn, khẽ nói: “Dịch Nguyên?”
Hắn nhéo nhéo má cậu: “Ừ, tôi đây. Say đến mức không nhận ra người đàn ông của cậu à, hửm?”
Lâm Minh Viễn nhìn hắn hồi lâu, rồi ôm chầm lấy hắn.
Dịch Nguyên bị cậu mạnh bạo ôm chặt. Cằm đập vào xương quai xanh của cậu một phát. Đau tới mức phải hít sâu một hơi. Hai cánh tay siết hắn đến có chút khó thở.
Hắn không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Hắn chỉ biết, hiện tại ngoài Lâm Minh Viễn, hắn chẳng muốn quan tâm đến bất cứ việc gì trên đời này nữa. Kể cả việc phải giải thích thế nào với vị hôn phu tương lai của mình, về hành động bỏ về giữa chừng vừa rồi.
Hắn vòng tay qua, vỗ vỗ lên lưng cậu, khẽ nói: “Về nhà thôi.”
Về nhà thôi.
Khoan đã, về nhà ai?
Nhà hắn, nhà cậu, hay…
Dịch Nguyên thoáng ngẩn người. Chẳng hiểu tại sao bản thân lại buột miệng nói ra câu này. Có lẽ khoảng thời gian ở bên Lâm Minh Viễn, đã vô thức hình thành cho hắn một thói quen. Bây giờ hắn mới giật mình phát hiện. Từ lúc nào bản thân đã xem cậu như một phần trong cuộc sống.
Chưa đến mức “không thể thiếu”. Nhưng chắc chắn đã chạm đến mức “trở thành một phần”.
Có đôi lúc, thói quen thật đáng sợ.
“Dịch Nguyên, chóng mặt quá…”
Giọng nói khe khẽ của Lâm Minh Viễn kéo hắn trở về thực tại. Hắn đỡ cậu đứng dậy, hỏi: “Có muốn nôn không?”
Lâm Minh Viễn nhíu mày lắc đầu.
“Đi, khi nào muốn nôn thì nói. Cậu mà nôn lên người tôi là tới công chuyện.”
Lâm Minh Viễn híp mắt cười hì hì.
Dịch Nguyên liếc nhìn cậu, trông ngốc vãi nồi.
Mà cũng… đáng yêu chết đi được!
Đệt?
Hắn lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Nửa lôi nửa dìu Lâm Minh Viễn ra khỏi nhà hàng. Đến khi tha cậu lên xe, trán hắn đã đổ đầy mồ hôi. Hắn cúi xuống thắt dây an toàn giúp cậu. Vừa cài xong, Lâm Minh Viễn liền thò tay xuống ấn tháo ra.
Hắn không để ý, kéo dây an toàn cài vào. Lâm Minh Viễn lại tháo ra. Hai người lặp đi lặp lại liên tục ba lần như vậy.
Hắn ngừng động tác, nghiêng mặt qua nhìn cậu: “Kiếm chuyện phải không?”
Lâm Minh Viễn nhìn chằm chằm hắn chốc lát, rồi đột ngột hôn một cái “chụt” lên má hắn.
Giống như gà mổ, lại giống như máy hút bụi vậy.
Dịch Nguyên buồn cười, nghiêng đầu hôn thật mạnh lên má cậu một phát, nói: “Cậu là máy hút bụi thành tinh à?” Hắn cài lại dây an toàn lần nữa, rồi vỗ lên đùi cậu cái đét, “Ngồi im! Đừng tưởng tôi không ném người say ra khỏi xe.”
Dường như sợ hắn ném xuống xe thật, Lâm Minh Viễn ngoan ngoãn ngồi yên, không nghịch nữa.
Thắt dây an toàn cho cậu xong, hắn ra hiệu cho Đỗ Siêu về trước. Rồi đi vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Chiếc Maybach Exelero màu đen chầm chậm lăn bánh rời khỏi nhà hàng trước ánh mắt dõi theo của người đi đường. Bây giờ ngồi trong xe yên tĩnh, đầu óc của hắn mới dần thanh tỉnh lại. Tính từ lúc Lâm Minh Viễn gọi điện khóc đòi hắn đến đón, cho tới lúc lên xe. Hắn cứ như bị tẩy não mà không màng hậu quả, chạy thẳng một đường tới đây. Bỏ mặc Ngôn Diệp Thành ở đó, không cho anh ta một lời giải thích nào.
Dịch Nguyên đã sớm qua cái độ tuổi nông nổi hành động thiếu suy nghĩ từ lâu rồi. Trừ khi đụng phải chuyện có liên quan đến Hoa Phong Nhã. Bằng không, hắn sẽ chẳng làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.
Nhưng vấn đề là… đây đâu phải Hoa Phong Nhã?
Dịch Nguyên nhíu mày, siết chặt vô lăng.
Suốt chặng đường, Lâm Minh Viễn nghiêng đầu ngủ ngon lành. Còn hắn thì rối rắm với đủ loại cảm xúc không sao làm rõ được.
Hắn liếc nhìn con người đang ngủ say sưa kia, đột nhiên thấy hơi bực mình. Liền thò tay qua đẩy mạnh vai cậu một cái.
“Dậy! Ai cho cậu ngủ.”
Lâm Minh Viễn hơi nhíu mày, dụi dụi mắt: “Ưm…”
Xe dừng ở trong sân, Dịch Nguyên xuống xe, đi vòng qua mở cửa ghế phó lái. Lâm Minh Viễn vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Hắn chống nạnh nghiêng đầu nhìn cậu: “Đợi tôi thỉnh cậu xuống hay gì?”
Lâm Minh Viễn bây giờ mới chậm chạp phản ứng lại. Cậu chồm người tới, đưa hai tay hướng về phía hắn, làm động tác đòi bế. Nhưng có lẽ vì hơi men trong người còn chưa tan, cậu hơi lảo đảo suýt ngã nhào xuống.
Dịch Nguyên hết hồn, vội đỡ Lâm Minh Viễn: "Đệt, có phải nhà hàng đó bán bia giả hay không!” Hắn thuận tay tháo dây an toàn cho cậu, “Sao mới uống có ba ly mà cậu thành thế này rồi? Não của cậu lên men luôn rồi phải không!”
Lâm Minh Viễn ôm cổ hắn cười hì hì. Cả cơ thể đều treo lên người hắn.
“Cười cớt! Đã từng có ai nói với cậu lúc cậu say rất là phiền chưa?”
Dịch Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ bế ngang Lâm Minh Viễn lên, đóng cửa xe rồi đi vào nhà.
Mấy người giúp việc chạy ra mở cửa, cúi đầu âm thanh to nhỏ không đồng đều mà chào hắn: “Ông chủ đã về ạ.”
Hắn gật đầu một cái với bọn họ. Rồi bế Lâm Minh Viễn đi thẳng lên phòng ngủ. Thả cậu xuống giường, sau đó giúp cậu tháo giày ra.
Lâm Minh Viễn ngồi dậy, tiếp tục câu cổ hắn: “Lần nữa đi…”
Hắn vừa bực vừa buồn cười: “Thích bế công chúa à?”
Lâm Minh Viễn dường như đã say đến không mở nổi mắt. Cậu nhắm mắt cười cười. Lúm đồng tiền hai bên má lộ ra, trông vô cùng đáng yêu. Dịch Nguyên nhịn không được, nắm gáy cậu nhấn xuống, hôn lên môi cậu một cái thật kêu.
“Đệt, toàn mùi bia với đồ ăn.” Hắn vỗ mông cậu, “Dậy, đi súc miệng tắm rửa thay đồ!”
Lâm Minh Viễn gục đầu vào hõm cổ hắn, cả người lắc qua lắc lại: “Ư… Không dậy nổi…”
Hắn cũng bị cậu lắc theo, khóe môi bất giác cong lên: “Làm gì đấy làm gì đấy?”
Lâm Minh Viễn chợt ghé vào tai hắn, khàn khàn nói: “Tiểu Nguyên ca ca, ẳm em đi…”
Đoạn, cậu thổi vào tai hắn một cái.
Không mạnh không nhẹ. Nhưng hơi thở nóng bỏng kia truyền vào tai hắn, vừa đủ để khiến cho nơi nào đó thức tỉnh. Bàn tay đặt trên eo Lâm Minh Viễn của hắn thoáng siết chặt.
Dịch Nguyên cứng đờ người, ngay cả phía dưới cũng cứng.
Hắn khàn khàn nói: “Tôi phát hiện, lúc cậu say cực kỳ lẳng lơ.”
Dứt lời, hắn lật người Lâm Minh Viễn lại, bế ngang cậu, đứng lên đi vào nhà tắm.