- không được cô ấy là bệnh nhân mà
Dù vậy con nhỏ vẫn cố nài ra với lấy cái bánh trên tay của Tuấn
- ừ tôi là bệnh nhân nhưng đau chân chứ có đau bụng đâu mà không ăn được
Khi con nhỏ đang ăn ngon lành chiếc bánh thì Trung bảo
- lần này chắc tôi đuổi việc mấy người quét dọn sân bóng mất để có cả đinh trong sân thì không thể chấp nhận rồi
Đúng lúc đó Tiểu Bạch cũng tới thăm con nhỏ nghe thấy vậy nên cũng bảo
- anh không nghĩ là do lao công đâu có thể là do có người cố ý bỏ đinh vô đó
Vy phản đối luôn
- sao có thể chứ nếu có người cố ý thì đâu thể làm thế vì có nhiều người ở đó lắm đâu chắc được là Vinh nhẫn vào
Nam cũng gật đầu đồng tình. Nhưng Tiểu Bạch lại đưa ra lý do thuyết phục
- có thể đấy nếu người đó biết thói quen tháo dầy khi ra sân của Vinh
Lâm hỏi lại
- vậy thì ai cố tình làm thế chứ
Vy quả quyết
- chắc chắn là đám con gái trong trường rồi từ sau chuyện với Lâm ở trường đứa con gái nào mà trả ghét cậu ấy họ thừa lý do để làm thế mà nhưng mà chắc không tìm được là ai đâu vì ở sân tập đâu có camera
Lâm bực tức nói
- nhưng đâu thể cứ để yên thế này phải tìm ra cho bằng được chứ
Nó thở dài ngao ngán
- thôi đi chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi tìm để làm gì đều tại mấy người nên tôi mới phải nằm đây liệu mà vô chăm tôi
Lâm và Nam đồng thanh nói
- vậy tôi ( anh) vào chăm cậu ( em) nha
- không khiến chỉ cần mang bánh cho tôi là được
- biết rồi
Đúng lúc đó bác sĩ vô kiểm tra cho con nhỏ
- tình trạng của cô ấy sao rồi
- vì vật nhọn ngắn nên đâm không quá sâu vết thương cũng nhỏ tuy nhiên nó chạm trúng 1 số dây thần kinh cảm giác nên thời gian đầu chân tạm thời bị rối loạn cảm giác sau 1 tuần điều trị có lẽ sẽ ổn thôi
- vậy khi nào có thể ra viện
- 1 tuần nữa sau khi kiểm tra kĩ lại là có thể ra rồi
- cảm ơn
Lúc bác sĩ định đi ra thì con nhỏ hỏi với thêm 1 câu
- tôi sẽ đi lại bình thường được chứ
- dĩ nhiên rồi việc đi lại không gặp trở ngại gì
Nghe vậy ai cũng thấy nhẹ nhõm nhưng nụ cười trên môi con nhỏ vụt tắt khi nghe câu thứ 2
- nhưng nếu chơi các môn thể thao liên quan đến chạy thì có lẽ là không ổn đâu
- dạ
Nó vốn năng động nay lại không thể chạy nhảy ai cũng thấy bất ngờ, nó im lặng hồi lâu khi bác sĩ đi khỏi nó bảo
- mấy người cũng về luôn đi tôi muốn ở 1 mình
- nhưng
- đi đi
Nó nằm xuống chùm chăn kín đầu ai cũng hiểu ý nên cũng ra luôn. Trong thời gian nó ở lại viện mấy người họ đều cùng nhau đến thăm nó nên cũng trở nên thân thiết hơn nói chuyện cũng thoải mái hơn tâm trạng nó cũng đỡ phần nào. 1 tuần sau nó được ra viện nó cũng về trường đi học bình thường mấy người họ lại quan tâm đến nó nhiều hơn vì muốn nó được vui quên đi vết thương ở chân. Lâm, Tuấn với Nam chủ động sang phòng đợi nó cùng đi học
- đi thôi cô nương sắp muộn học rồi
- tôi biết rồi ra liền đây mà hôm sau đừng qua gọi nữa nhé tại mấy người mà chẳng ngày nào tôi được dậy muộn
- cái thói ngủ nướng bao giờ mới bỏ được hả
- không biết đi thôi
Đang đi được nửa đường thì Tuấn có tin nhắn đọc xong cậu ta nói rống lên
- chiều nay có lịch tập luyện bóng rổ đấy
Nói xong cậu ta mới nhớ ra rồi nhìn vào sắc mặt con nhỏ rồi vội bịt miệng cả 3 người còn lại xúm lại cốc đầu cậu ta thấy vậy con nhỏ ngăn cản
- thôi thôi cậu ta đâu cố ý tôi cũng không sao mà chiều nay các cậu cho tôi tới đó xem nha
- có chắc là chỉ xem không đấy
- chân tay vầy có muốn chạy xuống cũng đâu có được
- ừ biết rồi chiều cho cô theo giờ lên lớp thôi