Lúc tới nơi Diland không thấy con nhỏ đâu nên nhìn xuống sân vận động phía dưới chân cầu thì mới thấy con nhỏ đang ở dưới đó,ngồi trầm tư suy nghĩ nhìn xuống sông. 2 mắt nó đỏ hoe lên vì mãi suy nghĩ, những giọt nước mắt bị dồn nén lại chẳng được bao lâu thì nó bật tuôn ra khỏi khóe mắt, những giọt nước mắt nóng hôi hổi đang lăn dài trên khuôn mặt nó ướt đẫm 2 gò má nó,nó bây giờ đang khóc khóc cho lỗi lầm của nó khóc vì hối hận cho những chuyện mà nó gây ra.Diland chạy xuống phía đó để tìm nó, cậu đi từ phía sau lên rồi ngồi xuống bên cạnh nó
- hóa ra là cậu ở đây thật tôi đã nghĩ không phải nhưng khi nhìn thấy sân bóng rổ tôi lại có niềm tin rằng cậu đang ở đây
Nghe được giọng nói quen thuộc ấy nó quay sang nhìn Diland
- tôi phải làm gì đây Diland người ta nói tại tôi mà có người phải chết tại tôi nên hạnh phúc của 1 gia đình cũng bị phá nát
Nó nói rồi lại vẫn khóc tiếp Diland quay sang ôm lấy nó
- tôi nghe hết mọi chuyện rồi lỗi không phải do cậu đâu mọi thứ cũng đã là quá khứ rồi bình tĩnh lại đi
- đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn vì cái chứng mất trí nhớ của mình nếu chuyện này có thể quên đi thật thì tốt biết mấy nhưng sao nó cứ ở lại trong đầu tôi thế này như thể có ai đó cố tình nhốt nó vào trong đầu tôi vậy
- thôi cậu nín khóc đi mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi khi thời gian trôi mà thôi
Thấy con nhỏ mãi chẳng nín khóc Diland móc trong túi ra 1 cái móc chìa khóa hình khối rubic đưa ra trước mặt con nhỏ ,nó nhìn 1 hồi rồi dừng khóc
- lạ thật đấy lần nào cũng vậy sao tôi dùng đủ mọi kiểu mà cậu không nín khóc nhưng chỉ cần đưa ra mấy cái khối rubic thế này thì cậu lại nín được nhỉ bộ ở đây có cái gì đặc biệt hay sao
- vì nó giống tôi
- giống ư sao thế được nó chỉ là 1 khối rubic bị đâỏ lộn thôi mà
- vì bị đảo lộn nên mới giống nó giống như sự hỗn loạn trong đầu tôi lúc này
- vậy thì sao nhìn nó lại nín khóc
- có thể là thấy có người giống mình đồng cảm nên đỡ tủi thân hơn
- mặc kệ là giống hay khác gì thì cũng đi thôi tôi đói rồi ngồi trên máy bay 20 mấy tiếng đồng hồ sang đến đây chưa kịp ăn đã đi tìm cậu rồi. Bó vs Diland đứng dậy nhưng nó không thể đi được vì cái chân quá đau ban nãy nó đã cố chơi bóng rổ để giải tỏa mọi thứ ra bên ngoài nhưng mà không được. Diland nhận ra cái chân nó bị đau nên đã cõng nó đưa nó tới bệnh viện kiểm tra sau đó mới trở lại khách sạn
Ở tại bệnh viện sau khi hết giờ học 4 người kia vội vã đến bệnh viện tìm con nhỏ nhưng lại chỉ thấy phòng bệnh trống trơn Lâm vội chạy ra ngoài hỏi y tá
- bệnh nhân phòng 201 đi đâu rồi.
- à cô ấy đã rời khỏi bệnh viện hơn 1 tiếng trước rồi
- ra viện sao mấy người có thể để 1 người như thế tự ý rời viện được
- tôi xin lỗi chúng tôi cũng đã cố ngăn cản nhưng cô ấy 1 mực đòi đi nên chúng tôi cũng không thể dữ lại
- thôi được rồi
Lâm chạy vô trong thông báo
- y tá nói cô ấy rời khỏi bệnh viện rồi
Tuấn lên tiếng
- rời khỏi viện với cái thân tàn tạ ấy thì có thể đi đâu được chứ
Nam nghe vậy liền quát lớn lên với Trung
- tất cả là tại mày hết đấy
- tao ư tao có lỗi à cô ta tự bỏ đi mà
- mày đã giữ được cái bí mật ấy lâu đến thế rồi sao giờ lại nói ra mày nói cô ấy hại chết ông mày hại mẹ mày nằm viện còn mày thì suýt chút nữa là hại chết cô ấy rồi đấy
- đừng trách tao mày thì sao chứ nếu mày không nói ra mày là người trong công viên năm đó thì cô ta cũng đâu nằng nặc đòi đi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi chỉ là tao để cô ta biết trước 1 chút thôi
- mày
2 người sắp nhảy vô đánh nhau luôn rồi nhưng bị Tuấn với Lâm ngăn lại
- 2 cái thằng này chúng mày điên hết cả rồi à vì 1 đứa con gái mà vứt bỏ cả tình bạn bao lâu nay lao vào đánh nhau mà coi được sao
- phải đấy bình tĩnh lại đi điều quan trọng giờ là tìm được cô ta đã
Đúng lúc ấy cô y tá đi vào
- tôi xin lỗi nhưng ban nãy cũng có 1 anh chàng tây đến đây tìm có lẽ giờ anh ta đã tìm thấy cô ấy rồi
- chúng tôi biết rồi cảm ơn cô
Lúc tới nơi Diland không thấy con nhỏ đâu nên nhìn xuống sân vận động phía dưới chân cầu thì mới thấy con nhỏ đang ở dưới đó,ngồi trầm tư suy nghĩ nhìn xuống sông. mắt nó đỏ hoe lên vì mãi suy nghĩ, những giọt nước mắt bị dồn nén lại chẳng được bao lâu thì nó bật tuôn ra khỏi khóe mắt, những giọt nước mắt nóng hôi hổi đang lăn dài trên khuôn mặt nó ướt đẫm gò má nó,nó bây giờ đang khóc khóc cho lỗi lầm của nó khóc vì hối hận cho những chuyện mà nó gây ra.Diland chạy xuống phía đó để tìm nó, cậu đi từ phía sau lên rồi ngồi xuống bên cạnh nó
- hóa ra là cậu ở đây thật tôi đã nghĩ không phải nhưng khi nhìn thấy sân bóng rổ tôi lại có niềm tin rằng cậu đang ở đây
Nghe được giọng nói quen thuộc ấy nó quay sang nhìn Diland
- tôi phải làm gì đây Diland người ta nói tại tôi mà có người phải chết tại tôi nên hạnh phúc của gia đình cũng bị phá nát
Nó nói rồi lại vẫn khóc tiếp Diland quay sang ôm lấy nó
- tôi nghe hết mọi chuyện rồi lỗi không phải do cậu đâu mọi thứ cũng đã là quá khứ rồi bình tĩnh lại đi
- đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn vì cái chứng mất trí nhớ của mình nếu chuyện này có thể quên đi thật thì tốt biết mấy nhưng sao nó cứ ở lại trong đầu tôi thế này như thể có ai đó cố tình nhốt nó vào trong đầu tôi vậy
- thôi cậu nín khóc đi mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi khi thời gian trôi mà thôi
Thấy con nhỏ mãi chẳng nín khóc Diland móc trong túi ra cái móc chìa khóa hình khối rubic đưa ra trước mặt con nhỏ ,nó nhìn hồi rồi dừng khóc
- lạ thật đấy lần nào cũng vậy sao tôi dùng đủ mọi kiểu mà cậu không nín khóc nhưng chỉ cần đưa ra mấy cái khối rubic thế này thì cậu lại nín được nhỉ bộ ở đây có cái gì đặc biệt hay sao
- vì nó giống tôi
- giống ư sao thế được nó chỉ là khối rubic bị đâỏ lộn thôi mà
- vì bị đảo lộn nên mới giống nó giống như sự hỗn loạn trong đầu tôi lúc này
- vậy thì sao nhìn nó lại nín khóc
- có thể là thấy có người giống mình đồng cảm nên đỡ tủi thân hơn
- mặc kệ là giống hay khác gì thì cũng đi thôi tôi đói rồi ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ sang đến đây chưa kịp ăn đã đi tìm cậu rồi. Bó vs Diland đứng dậy nhưng nó không thể đi được vì cái chân quá đau ban nãy nó đã cố chơi bóng rổ để giải tỏa mọi thứ ra bên ngoài nhưng mà không được. Diland nhận ra cái chân nó bị đau nên đã cõng nó đưa nó tới bệnh viện kiểm tra sau đó mới trở lại khách sạn
Ở tại bệnh viện sau khi hết giờ học người kia vội vã đến bệnh viện tìm con nhỏ nhưng lại chỉ thấy phòng bệnh trống trơn Lâm vội chạy ra ngoài hỏi y tá
- bệnh nhân phòng đi đâu rồi.
- à cô ấy đã rời khỏi bệnh viện hơn tiếng trước rồi
- ra viện sao mấy người có thể để người như thế tự ý rời viện được
- tôi xin lỗi chúng tôi cũng đã cố ngăn cản nhưng cô ấy mực đòi đi nên chúng tôi cũng không thể dữ lại
- thôi được rồi
Lâm chạy vô trong thông báo
- y tá nói cô ấy rời khỏi bệnh viện rồi
Tuấn lên tiếng
- rời khỏi viện với cái thân tàn tạ ấy thì có thể đi đâu được chứ
Nam nghe vậy liền quát lớn lên với Trung
- tất cả là tại mày hết đấy
- tao ư tao có lỗi à cô ta tự bỏ đi mà
- mày đã giữ được cái bí mật ấy lâu đến thế rồi sao giờ lại nói ra mày nói cô ấy hại chết ông mày hại mẹ mày nằm viện còn mày thì suýt chút nữa là hại chết cô ấy rồi đấy
- đừng trách tao mày thì sao chứ nếu mày không nói ra mày là người trong công viên năm đó thì cô ta cũng đâu nằng nặc đòi đi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi chỉ là tao để cô ta biết trước chút thôi
- mày
người sắp nhảy vô đánh nhau luôn rồi nhưng bị Tuấn với Lâm ngăn lại
- cái thằng này chúng mày điên hết cả rồi à vì đứa con gái mà vứt bỏ cả tình bạn bao lâu nay lao vào đánh nhau mà coi được sao
- phải đấy bình tĩnh lại đi điều quan trọng giờ là tìm được cô ta đã
Đúng lúc ấy cô y tá đi vào
- tôi xin lỗi nhưng ban nãy cũng có anh chàng tây đến đây tìm có lẽ giờ anh ta đã tìm thấy cô ấy rồi
- chúng tôi biết rồi cảm ơn cô