-Cậu ăn đi
-Tôi không thấy đói
-Ăn một chút đi,tôi cũng thấy mệt rồi,không còn đủ sức năn nỉ ai đâu
-Nếu cậu mệt thì cứ ăn đi,tôi thực sự không muốn ăn.
Con nhỏ vừa nói vừa đẩy đĩa thức ăn sang phía của Diland.Diland thở dài bực bội một tiếng rồi nặng lời với con nhỏ:
-Đủ rồi đấy!Cậu có biết cậu vừa đi ra từ bệnh viện không hả?Cậu không muốn ăn thì cũng làm ơn ăn một chút để thương lấy cái thân tàn tạ ấy đi.
Nghe Diland nói vậy con nhỏ mới cầm dĩa lên nhưng chưa được bao lâu thì buông dĩa xuống.
-Tôi là người xấu xa lắm phải không?
-Lại sao nữa đây
-Tôi hại chết người,hại một gia đình tan nát nhưng tôi lại muốn xóa bỏ,quên đi hết những điều đó,muốn xóa bỏ trách nhiệm của bản thân thì tôi đã trở thành ác quỷ rồi còn gì?
-Cậu khiến tôi bực bội lắm cậu có biết không?Trước khi trở lại Mĩ tôi đã dặn cậu phải mạnh mẽ lên,đừng để ai bắt nạt,cũng phải biết tự lo cho bản thân ,ăn uống có như thế tôi mới yên tâm để cậu lại đây nhưng giờ thì sao?Vừa mới xuống máy bay thì nhận được tin cậu vào viện vì gặp tai nạn,không lo cho bản thân mà cứ nghĩ đến những điều người khác nói .Giờ thì lại không chịu ăn uống
-Tôi không muốn nghĩ tới mấy chuyện đó nên mới bị tai nạn mà
-Thì ra là vì muốn quên đi những thứ đó mà cậu tự đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm sao?Cậu nghĩ cậu ngủ dậy sau một giấc ngủ dài sẽ quên đi tất cả sao?Giờ thì cậu thấy đấy,những lời nói đó cậu có quên được chút nào không?Thật là ngu ngốc mà!
-Tôi…
-Về Mĩ với tôi đi.Ở đó sẽ không ai làm phiền cậu,không ai nhắc với cậu về mấy chuyện đó,rồi cậu cũng sẽ quên đi thôi.Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả
-tôi nói rồi.Tôi sẽ không quay lại Mĩ đâu.
-Lẽ nào cậu muốn ở lại đây để tự hành xác bản thân hay sao?Cậu muốn tôi bỏ mặc cậu ở đây để cho bọn họ dày vò cậu ,khiến cậu đau khổ à?Làm ơn đi với tôi đi.Cậu có ở lại thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi,chẳng thể sửa được nữa đâu,
Con nhỏ đứng phắt dậy,bỏ chiếc khăn lên bàn rồi nói:
-Tôi là 1 kẻ xấu xa nhưng cậu là 1 kẻ ích kỉ.Cậu nghĩ rằng đưa tôi sang đó rồi tôi có thể quên hết mọi thứ ở nơi này hay sao?Không đâu!Tôi có thể trốn chạy mọi thứ nhưng không thể trốn chạy chính mình được!Cậu cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà xem cái cảm giác ấy có dễ chịu hay không?Cậu nói cậu mệt mỏi?Tôi cũng mệt rồi.Vậy từ nay trở đi việc của tôi cậu cũng đừng quan tâm nữa.
Con nhỏ nói rồi quay người bỏ đi khi nơi khóe mắt đang trực trào những giọt lệ.
-Vinh,sáng ngày mai tôi quay trở lại Mĩ
-Cậu cứ đi đi,một người bạn ích kỉ như cậu tôi cũng không cần nữa.
Nghe con nhỏ nói vậy cậu như ngỡ ngàng,bất ngờ hơn khi con nhỏ nói nó không cần cậu nữa,Diland đứng dậy chạy lại kéo tay nó :
-Tôi xin lỗi vì đã nặng lời với cậu,tôi không cố ý như thế đâu.Chỉ là tôi……
-Không cần đâu……..
Nói rồi con nhỏ gạt tay Diland ra rồi đi tiếp,bỏ mặt cậu đứng đó nhìn theo bóng nó đi xa dần.Đây là lần đầu tiên cả 2 nặng lời với nhau đến thế,cũng là lần đầu tiên con nhỏ nói cự tuyệt với cậu.Đối với cả hai đều là sự tổn thương nhưng nhiều hay không chỉ họ mới hiểu.Sau khi trở về nhà con nhỏ cứ nhốt mình trong phòng.Nó ủ rũ,buồn bã suy nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác vì mệt mỏi mà ngủ quên lúc nào chẳng hay.Khi nó tỉnh dậy là lúc có chuông cửa reo.Nó lết cái thân mệt mỏi ra cổng thì có người giao hàng đứng đó
-Chào em!Em có phải là Triệu Tuyết Vinh?
-Vâng!Đúng rồi.
-Phiền em nhận đồ và kí vào phiếu nhận hàng giúp anh
-Là gì vậy ạ
-Là bánh Macaron
Con nhỏ kí xong định mang đồ đi vào thì người giao hàng gọi với lại
-Nè em
-Dạ
-Cái người đặt bánh cho em nhờ anh gửi hộ cho em thứ này.
Anh ta nói rồi đưa cho con nhỏ một cuốn sổ.
-Em cảm ơn
Đó là cuốn sổ mà nó đã viết trong những ngày ở lại Mĩ.Cũng là cuốn sổ Diland cho nó xem lại cái ngày ở bệnh viện.Nó đêm vô trong bàn ngồi xuống rồi từ từ mở ra đọc lại.Ở trong đó toàn là kỉ niệm của nó ở Mĩ.Vui có,buồn có.có những ngày đề ngày tháng nhưng lại không viết gì,thay vào đó là những bức ảnh.Nhưng tất cả đều là những việc nó trải qua cùng Diland..Rồi nó giở ra 1 trang,hình như là được gắn thêm thì phải.
-Tôi sẽ không đề ngày tháng vì tôi không muốn ngày mà tôi và cậu cãi nhau còn lưu lại trong kí ức của cậu.Vinh tôi xin lỗi,thực sự xin lỗi.Cậu rất hiểu tôi đã không biết những gì mình nói ra lại làm tổn thương cậu nhiều đến vậy.Tha lỗi cho tôi nha.Ăn hết hộp bánh tôi gửi thì hãy nguôi giận,cậu ở lại mạnh khỏe,nên lo lắng cho bản thân 1 chút khi tôi không ở đây vì giờ tôi phải ra sân bay,tạm biệt cậu,bạn thân của tôi
Diland
Nó đọc xong bức thư đấy nó mới nhận ra nó cũng là người có lỗi khi đã giận cậu ấy như vậy.Diland cũng chỉ vì lo cho nó nên mới nổi nóng,nó biết mình sai nên vội vàng cầm theo cuốn sổ ra ngoài bắt taxi nhưng lại không có,nó vội vô trong lấy chiếc xa đạp,dùng hết tốc lực đạp xe ra đến vòng quay mặt trời mới bắt được taxi.Nó vất xe tại đó rồi đến thẳng sân bay.