-Theo nguồn tin mới nhận được từ phía sân bay quốc tế Đà Nẵng ,chuyến bay đường dài từ Đà Nẵng đến Newyork vừa gặp sự cố kĩ thuật về động cơ ở độ cao hơn 10000m đang cố gắng tìm cách để hạ cánh xuống sân bay gần nhất.
Nó nghe được tin đó như cả bầu trời đổ sụp xuống.Chân nó hoảng loạn,chẳng biết nói câu gì,chỉ biết thúc giục bác tài xế đi nhanh hơn.Đến nơi nó vừa xuống xe chân bước loạng choạng vô tới quầy lễ tân.
-Chị ơi,cho em hỏi chuyến bay đường dài tới Newyork tình hình sao rồi ạ?
-Vẫn chưa có tin tức gì từ phía máy bay nhưng theo thông tin trước đó thì máy bay vẫn chưa thể hạ cánh.
Nó nghe vậy càng bất an hơn nhưng nó cố trấn an bản thân rằng
-Không phải đâu,chắc cậu ấy bay chuyến khác thôi
Nghe con nhỏ nói vậy,người nhân viên trả lời rằng:
-Xin lỗi nhưng đó là chuyến bay tới Newyork duy nhất vào sáng nay
-Dạ….
Con nhỏ rơi vào tình trạng khủng hoảng vô cùng.Giờ đây nó đang rất hối hận,hối hận vì không thể chào tạm biệt cậu ấy lần cuối,hối hận vì đã cãi nhau với cậu khi đó,hối hận hơn nữa là nó nói không cần cậu.Nó còn sợ hơn nữa vì có thể nó mãi mãi sẽ không gặp lại cậu nữa,sợ rằng nếu chuyện không may xảy ra sẽ có một người nữa lại vì nó mà ra đi.Nó ngồi xuống tự trách bản thân
-Là tại tôi,tại tôi nên cậu mới về đây,nếu không phải vì tôi cãi nhau với cậu thì cậu cũng đã không đi sớm như vậy,tất cả là tại tôi
Nó đang gục mặt xuống mà khóc thì trong làn nước mắt nhòe mờ nó nhìn thấy đôi chân một người bước đến trước mặt nó
-Vinh cậu ở đây làm gì vậy?
Nghe được giọng nói quen thuộc nó mới ngửng mặt lên mà nhìn.Khi nhìn thấy người trước mặt là Diland thì nó mừng rỡ cả được ăn bánh táo nướng.Nó đứng phắt dậy lao tới ôm chầm lấy cậu ấy,làm cho Diland chới với suýt thì ngã
-Kìa Vinh,sao thế,có chuyện gì à ?
-Tôi…Tôi tưởng sẽ không thể gặp lại cậu nữa chứ,tôi đã sợ lắm đấy có biết không hả!!
Nó cứ ôm ghì lấy cậu mà không chịu buông ra
-Diland tôi xin lỗi,tôi biết là tôi sai rồi,sau này nhất định tôi sẽ không nói mấy lời như thế nữa.Tôi hứa đấy
-Thôi được rồi.Mọi chuyện bỏ qua hết đi.Giờ cậu cần người bạn này chứ?
Diland đẩy nhẹ nó ra mà hỏi.Nó cũng khẽ húych cậu một cái
-Dĩ nhiên là tôi cũng chỉ có 1 mình cậu là bạn thôi mà
-À mà sao ban nãy cậu lại khóc vậy?Lại còn nói cái gì mà sẽ không còn được gặp tôi nữa là sao?
-Tại tôi cứ nghĩ là cậu lên chuyến bay tới Newyork mà đang gặp sự cố đó.À mà phải rồi,sao cậu lại ở đây?Không phải đã lên máy bay rồi sao?
-Tôi lên rồi nhưng lại xuống vì không nỡ để cậu lại 1 mình ở đây,tôi mà đi trong lúc này thì cậu phải làm sao chứ
-Nếu như cậu muốn đi mà không muốn để lại tôi kí ức về sự cãi vã của ngày hôm qua thì ít ra cậu cũng phải đợi tôi làm 1 việc đã chứ
-Việc gì?
Con nhỏ cầm cuốn sổ lên,xé ra trang giấy mà Diland đã viết rồi xé vụn trang giấy ra thành những mảnh nhỏ,đem bỏ vào sọt rác
-Rồi!Kể từ này tôi sẽ quên đi hết những gì cậu đã viết.
Diland chỉ đứng đó nhìn nó hành động mà khẽ cười.Nó cũng nhìn cậu mà đáp lại bằng 1 nụ cười
-Cảm ơn cậu vì đã ở lại.Tôi nói thật đấy.
-Thôi đừng hết nói xin lỗi rồi lại cảm ơn thế nữa đi.Về thôi! Bánh tôi gửi chắc cậu chưa ăn có phải không…
Trong những ngày u tối thế này mà có cậu ở bên nó thì đã là một niềm an ủi rất lớn với nó rồi
Tối đó cả 2 đứa ăn tối tại khách sạn nhà Diland.Như thường lệ con nhỏ chẳng chịu ăn gì ngoài mấy chiếc bánh ngọt.Đang ăn thì nó nhớ ra 1 chuyện rồi hỏi cậu
-Mà phải rồi ,cậu ở đây thì việc học bên kia phải làm sao?
-Tôi sẽ học ở đây
Nó nghe vậy thì thấy bất ngờ,cái bánh trên tay cũng rơi xuống
-Hả?Cậu nói gì?Sao có thể như thế được?
-Sao lại không chứ!Cậu cũng từng qua Mĩ du học thì tôi cũng có thể sang Việt Nam du học
-Nhưng còn ba mẹ cậu?
-Họ sẽ hiểu thôi!Còn cậu sẽ quyết định ra sao trong chuyện sắp tới đây
-Tôi sẽ đi học lại.Tôi sẽ cố gắng để có thể đối diện với sự thật này,tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những gì tôi đã gây ra
Sau ngày hôm đó,con nhỏ ở nhà cho đến hết tuần,sốc lại tinh thần để tuần sau quay lại trường học.Trong 1 tuần này giữa nó và mấy người kia chẳng có chút động tĩnh nào.Có vẻ như họ cũng biết cần phải cho nó thời gian .Thứ 2 tuần kế tiếp nó đi học trở lại.Mọi thứ chẳng có gì thay đổi trừ cái việc chỗ của nó đã bỏ trống gần 3 tuần nay mà chẳng có chút bụi nào.Nó mới đi học mà đã nghỉ tiết đầu tiên vì thầy chủ nhiệm thông báo có bạn học mới.Cõ lẽ vì thầy báo quá muộn hoặc chẳng ai có chút hứng thú trêu người nên cũng chẳng có màn chào hỏi nào cả
-Hôm nay lớp ta có học sinh mới đến từ trường Peristy
-Trường Peristy sao?Bạn cũ à
Con nhỏ bất ngờ mà thốt lên.Nó còn bất ngờ hơn nữa khi người bước vào sau cánh cửa là Diland.Trung cười nhếch mép rồi nói nhỏ vào tai nó
-Cô hay thật đấy!Về chịu trận mà còn kéo theo cả đồng minh tới nữa