- cậu thấy sao rồi
- tôi không sao nữa rồi
- vậy thì tốt tôi về phòng đây đến bữa tôi mang cơm lên cho
- cảm ơn
Diland định rời đi nhưng con nhỏ lại nói tiếp
- cậu biết người gây ra mấy chuyện này từ khi nào
- lúc ngăn đám phóng viên đăng bài
-cậu đã có đáp án vậy sao hồi sáng nay cậu lại 1 mực nói rằng là do Trung đã làm
- vì tôi muốn cậu rời khỏi đây tôi muốn cậu quay lại Mĩ cùng tôi
- Diland từ khi nào mà cậu lại trở nên ích kỷ đến vậy cậu mặc kệ đúng sai thế nào cũng nhất quyết muốn tôi đi tới Mỹ
- tôi cũng không biết nữa có lẽ vì tôi sợ cậu sẽ quên đi lời hứa với tôi
- lời hứa?
- hình như nỗi sợ hãi của tôi xảy ra rồi cậu từng hứa với tôi rằng nếu như trái tim cậu có thể yêu thương lại lần nữa người đầu tiên cậu cho cơ hội chính là tôi nhưng giờ thì cậu đã quên mất điều đó
-cho dù đã quên nhưng tôi chưa hề thất hứa với cậu
- nhưng khi cậu không ở bên cạnh tôi thì cơ hội đó chắc cũng không còn
- nhưng bây giờ cậu đã ở đây rồi lời hứa khi đó tôi chắc chắn sẽ thực hiện
- cậu dám hứa lại lần nữa không
Con nhỏ nghe vậy thì ngập ngừng nhưng rồi cũng nói
- tôi hứa
Sau thời gian học tập ở nơi đây kì thi đầu tiên cũng đến. Đêm qua nó thức tới muộn để ôn bài nên hôm sau ngủ quên cho tới khi Diland đến gọi nó cuống cuồng vơ vội cái balo trên bàn rồi đi luôn. Đến khi đứng trước phòng thi để kiểm tra đồ thì không thấy thẻ học sinh đâu cả
- sao thế cậu mất thứ gì à
- thẻ học sinh không có nó sao tôi vào thi được đây
-cậu tìm kĩ lại coi
Nó đang tìm thì chợt nhớ ra cái thẻ tối qua nó lấy ra từ balo rồi để quên ở bàn
- phải rồi ở trên bàn
- cậu đợi ở đây tôi về lấy cho
- thôi không sao cậu cứ vô trước đi tôi đi lấy rồi quay lại ngay
- được không
- được mà
Nó chạy đến chân cầu thang nhìn qua cái sơ đồ thì thấy có 1 lối tắt bắt ngang qua 2 tòa nhà nên quyết định đi lối đó cho nhanh, nhưng không may nó không nhìn hết lời chú thích ở phía cuối “ cảnh báo nguy hiểm phần cầu bị nứt có thể bị sụt “
Đến giờ thi rồi mà chưa thấy con nhỏ đâu Trung quay ra hỏi Diland
- Vinh đâu rồi cô ta định bỏ thi à
- cô ấy để quên thẻ học sinh nên quay lại lấy rồi nhưng sao giờ này vẫn chưa quay lại
một người ngồi phía sau nói vọng lên
- ban nãy tôi thấy cô ấy chạy về phía cuối hành lang thì phải
Trung như biết trước tình hình vội vàng chạy đi,Diland mờ tịt chẳng hiểu chuyện gì nên quay ra hỏi
- cậu ta bị sao vậy
- đi tìm Vinh có lẽ giờ cô ấy đang bị kẹt ở đó rồi lối đó nguy hiểm vậy mà cô ấy cũng dám đi liều thật
Nghe thấy 2 từ nguy hiểm Diland cũng vất bút rồi chạy đi. Khi Trung đến gần thì nghe thấy có tiếng người gọi kêu cứu
- có ai ở đó không giúp tôi với
Cậu chạy lại thì thấy con nhỏ đang bị treo lơ lửng giữa tầng không tay cố bám víu vào chiếc balo đang mắc kẹt vào lan can. Nó thì đang trong cái tình trạng hoảng loạn sợ hãi khi cái chết đã tới gần kề. Cái balo ấy sắp không chịu nổi sức nặng của nó nữa rồi Trung thấy vậy vội vàng lao tới nắm chặt lấy 1 tay của con nhỏ tay kia bám chặt vào lan can
- cô không sao đấy chứ
Cái chết chỉ cách nó có 1s thì lại có người kéo nó trở về nó vui mừng biết bao nhiêu
- làm ơn kéo tôi lên với tôi sắp không chịu nổi nữa rồi
Biết là thế nhưng chỉ 1 cánh tay ấy đâu thể kéo nổi nó lên còn nếu cậu dùng cả 2 tay để kéo nó thì cả 2 sẽ cùng rơi xuống đúng lúc ấy Diland cũng chạy tới đưa tay kéo lấy con nhỏ sau 1 hồi vật lộn giữa tầng không cuối cùng cũng đưa được con nhỏ lên
Diland thì vội vàng hỏi nó
- cậu không sao đấy chứ có bị thương ở đâu không
Thì lập tức con nhỏ bị quăng ngay 1 câu quát vào mặt
- cô bị điên hả sao dám đi cái lối này cơ chứ ai chỉ cho cô hả
- tôi thấy ở bản đồ có mà
- vậy là mắt cô bị mù hả không nhìn thấy cái chữ cảnh báo nguy hiểm hay sao
- tôi
- tôi cái gì chứ bộ cô đi thêm vài bước chân nữa thì mệt lắm à
- tại tôi sợ muộn giờ
Nói đến đây nó chợt nhớ rồi nhìn vội vào đồng hồ
- thôi rồi muộn giờ thi rồi
Diland cũng quay ra mắng nó
- cậu bị khùng hả cậu vừa mới từ cõi chết trở về mà còn nghĩ tới thi cử được à
- tại tôi mà hai cậu bị muộn thi rồi
- muộn thì thi lại có chết ai đâu cái học bạ chỉ đen thêm 1 chấm thôi mà cái tính cầu toàn đó cô định hại bao nhiêu người nữa đây hả
Nói rồi Trung bỏ đi với 2 cánh tay gần như chẳng còn chút sức lực thậm chí chẳng thèm nghe nó nói lời cảm ơn