Nó trầm mặc sau đó quay người đi vào trong,cả hội trường nhốn nháo rồi im bặt,hồi hộp nhìn Hàn Du.Hắn vẫn đứng đó,khuôn mặt bi thương đau đớn hiện hữu,hắn bước ra cửa,sau đó quay đầu,chậm rãi nói:"Đệ Bảo Hoàng,tao thề sẽ cho mày phải trả giá" Cánh cửa hội trường bị đóng mạnh đến nỗi phát ra tiếng *Rầm* khiến mọi người giật nảy mình hoảng hốt.Bảo Hoàng thì nhếch môi,anh nghĩ thầm:
"Người phải trả giá là mày đó,hahaha"
~~~~~~~~~ 10h đêm tại biệt thự của Bảo Hoàng~~~~~~~~~
Anh ngồi im nhìn Minh Minh nằm trên giường,nó chỉ có giá trị ban ngày,còn ban đêm do tác dụng phụ của độc dược nên chìm vào giấc ngủ.Có thể nói loại độc dược này là loại mới chế tạo,nó không phải là loại thuốc,cũng không hẳn là bùa chú,nó là sự kết hợp giữa hai thứ đó.Không ai biết rằng Đệ Bảo Hoàng đường đường chính chính làm trong bạch đạo nhưng lại có một số quan hệ với pháp sư.Vị pháp sư này cũng kiêm cả dược sư,ông ta chế tạo các loại độc dược mà chỉ ông ta mới có thuốc giải.Sau đó bán đi với giá trên trời,thường đối tượng là các thương nhân trong việc làm ăn hay có âm mưu đoạt vị...Mà cái giá này,đối với Bảo Hoàng cũng chỉ là một con số nhỏ trong gia tài mà bố anh ta-Đệ Tỉu tham mưu được.Loại độc dược mà anh ta tiêm vào người Minh Minh là loại độc dược số 101,đây là loại khiến người uống (bị tiêm) bị mất đi trí nhớ,ý thức,chỉ nhất nhất nghe lời điều khiển của chủ nhân (người mà nạn nhân nhìn thấy đầu tiên).Chủ nhân chỉ cần cầm phong ấn,sau đó nói mệnh lệnh vào đó thì lập tức nạn nhân phải làm theo.Muốn cứu nạn nhân,chỉ có cách duy nhất là đập tan phong ấn,trong đó có một bịch thuốc nhỏ dạng bột,hòa vào nước uống sẽ khôi phục lại ý thức và trí nhớ.
Đệ Bảo Hoàng thực chất không độc ác,anh ta chẳng qua vì quá coi trọng cha mình.Mẹ anh mất sớm,chỉ có Đệ Tỉu nuôi anh lớn lên.Tuy ông ta làm ăn không chân chính nhưng dù gì cũng bên cạnh anh bao nhiêu năm,chỉ dạy cho anh cách làm ăn buôn bán,gầy dựng sự nghiệp để anh không phải chịu khổ...Thử hỏi có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất người thân duy nhất? Sau khi điều tra,anh mới biết được người tên Trịnh Hàn Du đã sát hại cha mình.Anh biết cha mình đã sai nhưng có đến mức bị giết không? Phải trả thù,đúng,anh phải trả thù cho cha mình,phải lên kế hoạch tìm điểm yếu của hắn.Có lẽ ông trời đã giúp anh,cho anh tình cờ gặp được hàn Du trên đường,rồi nghe thấy hắn ta cầu hôn một cô gái,lúc đó anh đã biết được mình phải làm gì...
"Rinna,à không,Ngọc Minh,sao bỗng nhiên tôi lại có ý nghĩ kì lạ này chứ,tôi muốn em làm vợ tôi,mãi mãi ở bên tôi...liệu có quá xa vời không? Tôi nhận ra rằng dù chỉ mới gặp em,làm em mất đi ý thức,sai khiến em,nhưng trong thâm tâm tôi thực sự muốn em là của tôi,chứ không phải trả thù nữa.Cha tôi đã chết,tôi không còn người thân nào cả,nếu lần này...Hàn Du hắn thật sự chết đi thì tốt quá,tôi sẽ vứt cái phong ấn này đi,mãi mãi cũng không ai lấy lại được,cùng em bắt đầu cuộc sống mới,được chứ?"_Đệ Bảo Hoàng nói chuyện một mình,có lẽ sự cô đơn mà anh trải qua bao nhiêu năm nay vì gặp cô gái này đã tan biến.Cảm giác ấm áp khi có bóng dáng một cô gái trong nhà quả thật là lần đầu tiên anh cảm thấy được.Hơn một tuần bên cạnh Minh Minh,nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nó,bộ dạng nó bênh vực anh (dù chỉ là điều khiển) dường như đã trở thành thói quen,dần đi vào tim anh.Nếu một ngày anh không được thấy nữa,tưởng tượng cảnh nó về bên hàn Du,cảm giác bức bối lại nhen nhóm lên khiến anh khó chịu vô cùng.
Chẳng lẽ anh yêu nó?
Sau khi tắm rửa,nó cảm thấy đỡ hơn một chút về cơn ác mộng kia. Mặc quần Áo bước ra, trời vẫn còn mưa,Bảo Hoàng trầm mặc ngồi trên giường, thấy nó bước ra:"A, Rinna, em xong rồi sao? Thấy ổn hơn không? "
"Tôi ổn rồi, cảm ơn Anh"....nó ngập ngừng"có thể phiền Anh một chút kể về quá khứ bị mất của tôi không? "
"Ừm, một lần anh ở Anh quốc không may đụng trúng người. Sau đó em bị mất trí nhớ. Bất quá, gay nên hoạ thì phải chịu nên anh gọi bác sĩ tư nhân để tiện chữa trị. Một thời gian sau em dần hồi phục nhưng chỉ nhớ được tên mình là Rinna, căn bệnh mất trí nhớ tạm thời này lâu lâu sẽ tái phát... "
Nó khẽ thở dài, thật sự chẳng có chút ấn tượng gì, đầu óc bắt đầu mê man bất tỉnh.
Thấy nó gục xuống giường do tác dụng phụ của mê dược anh tiêm, Bảo Hoàng đặt cô ngay ngắn trên giường,ánh mắt xẹt qua vẻ áy náy tội loo nhưng rất nhanh bị che lấp:
"Đáng tiếc, em chỉ là công cụ giúp tôi trả thù. Nếu thuận lợi, tôi sẽ không ngược đãi em đâu... "
Về phần Hàn Du, hắn không ngừng lùng khắp nơi tìm nó, trong đêm mưa gió, hắn trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng, bỗng thấy trên bàn có thiếp mời, hắn mệt mỏi, cầm lên lướt qua.
Đệ Bảo Hoàng? Chẳng phải con trai của Đệ Tỉu sao? Anh ta mời hắn đến lễ đính hôn? Có mục đích gì chứ?
Rinna? Người mà anh ta đính hôn hắn cũng không quen, vậy việc này tuyệt đối không đơn giản...
~~~~~~~tại lễ đính hôn- nhà hàng Sea Love~~~
Hàn Du cùng Long Ca mặc vest đen bước vào, vẻ mặt họ nhàn nhạt, lạnh lùng mang theo tia cảnh giác.
Bảo Hoàng có ý như vậy,mời cả hắn lẫn Long ca, bọn họ đâu thể phụ ý tốt của anh ta chứ.
Đại sảnh khách khứa đông đúc đều phải nhường đường chi hai người đi qua. Thế lực của họ ai mà không biết, không dám khinh thường.
Buổi lễ bắt đầu, Bảo Hoàng bước lên, vẻ mặt ngạo nghễ như người đã nắm chặt phần thắng, lia mắt nhìn Hàn Du rồi qua Long Ca, khoé môi nhấc lên nụ cười có ý mỉa mai, nói khẽ:
"Hai tên khốn, lần này phần thắng thuộc về Bảo Hoàng tao rồi, ha ha"
Sau đó anh ta phát biểu cảm nghĩ, một lúc lâu sau dõng dạc lớn tiếng:
"Ngay bây giờ, mời mọi người chiêm ngưỡng vợ chưa cưới của tôi:Rinna"
Nó mặc bộ đầm công chúa xinh đẹp bước lên, nhưng ít ai để ý bộ dạng vô hồn của nó. Phải, thứ mê dược nó bị tiêm vào là thứ khiến mình phải hành động theo lời người cho thuốc sai bảo, không thể kháng cự.
Hàn Du lúc này cơ thể cứng ngắc, kích động:"Minh... Minh Minh"
Hắn tức giận leo lên khán đài, cầm tay nó:"MinhMinh, em sao vậy? Có biết anh tìm em lâu lắm không? Chuyện gì xảy ra với em? "
Nó bất giác nghe thấy có tiếng nói bảo mình rút tay ra, nó liền rút mạnh tay ra khỏi Hàn Du, khuôn mặt không cảm xúc hỏi:
"Anh là ai? "
Chết tiệt, không phải nó lại mất trí đấy chứ, Bảo Hoàng, chắc chắn do anh ta gây ra...
"Bảo Hoàng, mày có mưu đồ gì? Mày làm gì cô ấy?"_hắn gầm lên
"Hàn Du à, tôi không hiểu anh nói gì, đây là Rinna, vợ chưa cưới của tôi, câu này tôi phải hỏi anh mới phải"
"Mày, thằng khốn, mày dám cướp người của tao sao? "
"Cướp người? Là anh mới đúng "
Hàn Du đã đạt đỉnh điểm của sự tức giận, hắn kéo tay nó:
"Minh Minh, theo anh về nhà"
Thế nhưng một lần nữa bị nó vùng ra, lạnh lùng:
"Tôi không quen anh, mong anh có chừng mực. Bảo Hoàng,mới là người tôi yêu"_nó nói, nhưng đay hoàn toàn là điều khiển nội tâm.
Câu nói này như một đao chí mạng trực tiếp đâm vào ngực Hàn Du khiến hắn đau nhói...
"Minh Minh, em sao có thể trở thành thế này? "