Trên ghế sofa tại một nơi khác,Long Ca cùng Hàn Du đang ngồi.Hắn gục mặt xuống,chìm trong khói thuốc bạc.Hắn trước giờ rất hạn chế hút thuốc,chỉ những khi đau khổ tột cùng hay tình huống rối ren hắn mới tự hành hạ mình.Long Ca cũng ngồi nhâm nhi ly Chivas,sau đó đứng dậy,bước đến bên Hàn Du.Anh khẽ đặt tay lên vai hắn,nói:"Thôi,đừng rối,anh sẽ tìm cách đưa Minh Minh về cho chú...Anh không tin tên Bảo Hoàng không có sơ hở"_Sau đó anh rút điện thoại gọi cho thuộc hạ:
"Khắc Hiên,anh có chuyện muốn nhờ chú,ừ..."
15 phút sau,tại cửa xuất hiện một thân hình cao lớn,người đàn ông bước vào,dáng vẻ ma mị,bình thản khẽ cất lời:
"Long Ca,anh gọi tôi?"
"Khắc Hiên, chú là thuộc hạ mà anh tín nhiệm,cũng là người nhiều mưu lược nhất trong Knight.Thứ nhất,chú hãy bám theo,để ý tên Bảo Hoàng 24/24h xem hắn ta đã giở trò quái quỷ gì.Thứ hai,nếu có sơ hở,hãy tìm cách khống chế hắn và báo cho anh,ok?"_Long Ca nói,khuôn mặt nghiêm túc
"Tuân lệnh đại ca"_Khắc Hiên cười,sau đó lên tủ rượu,rót cho mình ly Gin rồi từ từ uống cạn:"Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu"
Sau đó anh ta đi ra ngoài,khuất dạng.Còn Long Ca và Hàn Du lại chìm trong sự ảm đạm.Tâm trạng của Hàn Du hắn rất tệ,không có nó bên cạnh,hắn không thể an tâm được,từng giờ từng phút ruột gan như lửa đốt.Hắn chỉ cần tưởng tượng tên Bảo Hoàng đang ôm nó,đang chiếm hữu nó là hắn lại tức điên lên,đôi tay cầm điếu thuốc lập tức bóp chặt,vo viên lại rồi ném xuống đất:
"Chết tiệt! Thằng khốn"
Long Ca thấy vậy cũng im lặng,giờ phút này anh không biết làm gì để người anh em của mình bình tâm trở lại.Đúng lúc này ngoài cửa vang lên mấy hồi chuông,Long ca đứng lên mở cửa.Bên ngoài trời bắt đầu có mưa,ngoài cửa có bóng hình nhỏ bé đang cụp chiếc ô lại,ngước mặt lên nhìn anh.Long ca hơi sững người khi đối mặt với đôi mắt trong veo kia,nhưng chỉ một lúc sau,anh định hình lại rồi mời cô vào.Ngọc băng mỉm cười,cúi đầu chào và đi vào,cô cất đồ rồi cất tiếng hỏi:
"Mọi người...tung tích của chị Minh Minh sao rồi?"
"Cô ấy,hiện đang nằm trong tay người khác"_Long ca nói,vì anh biết nếu anh không nói thì Hàn Du cũng chẳng trả lời cô
Ngọc băng cúi đầu im lặng,sau đó quay qua nhìn Hàn Du với vẻ đau lòng.Cô biết Hàn Du rất lo cho Minh Minh.Bản thân cô chỉ là em họ nhưng đã loạn tâm loạn trí,huống gì là chồng sắp cưới của chị ấy...
"Em ướt hết rồi,có thể cho em mượn nhà tắm không?"_Cô nhìn quần áo rồi hỏi
"Cứ tự nhiên"_Long Ca chỉ về phía nhà tắm:"Ở kia kìa"
Cô để điện thoại với túi xách trên bàn,cầm bộ quần áo khô mang theo vào nhà tắm.Bầu không khí lại trở về ảm đạm như cũ.Bỗng có tiếng chuông điện thoại kêu-là của Ngọc Băng.Nhưng cô đang tắm nên không nghe máy được.Bất quá Long ca cầm lên,mở khóa và nghe máy,nói chuyện mấy câu với bố mẹ Minh Minh-họ gọi điện hỏi thăm tình hình nó.Sau khi tắt máy,Long Ca mới để ý đến hình nền điện thoại của cô,là một cậu bé...
Sao cậu bé này anh lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Nhưng anh không tài nào nhớ nổi đây là ai,nhìn có vẻ cậu bé chỉ 6,7 tuổi thôi,có gì đó gợn lại trong đầu anh...
"Dưới gốc cây anh đào,anh sẽ hát cho em nghe mỗi ngày,được không cô bé?"_Cậu bé có khuôn mặt tuấn tú nói với cô bé ngồi cạnh
"hihi,anh hứa nhé,mỗi ngày anh phải hát em nghe,mua kẹo cho em,được không?"_bé gái dễ thương cười nhõng nhẽo
"Thế thì em phải làm vợ anh,được không Tiểu Băng?"_cậu bé cười tinh ranh,lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng đẹp
"Được được,mà sao anh lại không cho em biết tên anh?"_cô bé hỏi
"cái này....vì lý do riêng em à,nhưng không sao,mai mốt em sẽ biết mà"_cậu bé quàng tay qua vai cô,vô cùng thân thiết...
Bỗng đoạn đối thoại xuất hiện trong suy nghĩ của anh,chính anh cũng thấy kì quái,sao mình lại nghĩ đến mấy câu nói này chứ? Rốt cuộc là sao? Tiểu Băng...chắc là tên của Ngọc Băng rồi,còn người kia là ai? Anh còn đang cố nhớ lại,chắc chắn anh biết cậu bé này.
"A,điện thoại em"_Ngọc băng tắm xong bước ra,nhìn thấy anh đang cầm điện thoại của cô
"Ừ,bố mẹ Minh Minh vừa gọi"_Anh đưa lại điện thoại cho cô
~~~~~~~~~~~ Hết chương~~~~~~~~~~~
P/s:Đôi lời của tác giả:
-Hi,Hình như truyện sắp đến hồi kết rồi,dự tính thì khoảng 4,5 chương nữa là end rồi...
Lịch đăng truyện bây giờ là cứ cách một ngày lại đăng một chương nha,các ngày còn lại tác giả sẽ đăng hai truyện:
-Đợi Chờ...Không là tất cả
&
-Lấy Lại Những Gì Đã Mất
Các bạn đọc và ủng hộ nhé,cám ơn các bạn nhiều nhiều <3 <3
Nó trầm mặc sau đó quay người đi vào trong,cả hội trường nhốn nháo rồi im bặt,hồi hộp nhìn Hàn Du.Hắn vẫn đứng đó,khuôn mặt bi thương đau đớn hiện hữu,hắn bước ra cửa,sau đó quay đầu,chậm rãi nói:"Đệ Bảo Hoàng,tao thề sẽ cho mày phải trả giá" Cánh cửa hội trường bị đóng mạnh đến nỗi phát ra tiếng Rầm khiến mọi người giật nảy mình hoảng hốt.Bảo Hoàng thì nhếch môi,anh nghĩ thầm:
"Người phải trả giá là mày đó,hahaha"
~~~~~~~~~ h đêm tại biệt thự của Bảo Hoàng~~~~~~~~~
Anh ngồi im nhìn Minh Minh nằm trên giường,nó chỉ có giá trị ban ngày,còn ban đêm do tác dụng phụ của độc dược nên chìm vào giấc ngủ.Có thể nói loại độc dược này là loại mới chế tạo,nó không phải là loại thuốc,cũng không hẳn là bùa chú,nó là sự kết hợp giữa hai thứ đó.Không ai biết rằng Đệ Bảo Hoàng đường đường chính chính làm trong bạch đạo nhưng lại có một số quan hệ với pháp sư.Vị pháp sư này cũng kiêm cả dược sư,ông ta chế tạo các loại độc dược mà chỉ ông ta mới có thuốc giải.Sau đó bán đi với giá trên trời,thường đối tượng là các thương nhân trong việc làm ăn hay có âm mưu đoạt vị...Mà cái giá này,đối với Bảo Hoàng cũng chỉ là một con số nhỏ trong gia tài mà bố anh ta-Đệ Tỉu tham mưu được.Loại độc dược mà anh ta tiêm vào người Minh Minh là loại độc dược số ,đây là loại khiến người uống (bị tiêm) bị mất đi trí nhớ,ý thức,chỉ nhất nhất nghe lời điều khiển của chủ nhân (người mà nạn nhân nhìn thấy đầu tiên).Chủ nhân chỉ cần cầm phong ấn,sau đó nói mệnh lệnh vào đó thì lập tức nạn nhân phải làm theo.Muốn cứu nạn nhân,chỉ có cách duy nhất là đập tan phong ấn,trong đó có một bịch thuốc nhỏ dạng bột,hòa vào nước uống sẽ khôi phục lại ý thức và trí nhớ.
Đệ Bảo Hoàng thực chất không độc ác,anh ta chẳng qua vì quá coi trọng cha mình.Mẹ anh mất sớm,chỉ có Đệ Tỉu nuôi anh lớn lên.Tuy ông ta làm ăn không chân chính nhưng dù gì cũng bên cạnh anh bao nhiêu năm,chỉ dạy cho anh cách làm ăn buôn bán,gầy dựng sự nghiệp để anh không phải chịu khổ...Thử hỏi có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất người thân duy nhất? Sau khi điều tra,anh mới biết được người tên Trịnh Hàn Du đã sát hại cha mình.Anh biết cha mình đã sai nhưng có đến mức bị giết không? Phải trả thù,đúng,anh phải trả thù cho cha mình,phải lên kế hoạch tìm điểm yếu của hắn.Có lẽ ông trời đã giúp anh,cho anh tình cờ gặp được hàn Du trên đường,rồi nghe thấy hắn ta cầu hôn một cô gái,lúc đó anh đã biết được mình phải làm gì...
"Rinna,à không,Ngọc Minh,sao bỗng nhiên tôi lại có ý nghĩ kì lạ này chứ,tôi muốn em làm vợ tôi,mãi mãi ở bên tôi...liệu có quá xa vời không? Tôi nhận ra rằng dù chỉ mới gặp em,làm em mất đi ý thức,sai khiến em,nhưng trong thâm tâm tôi thực sự muốn em là của tôi,chứ không phải trả thù nữa.Cha tôi đã chết,tôi không còn người thân nào cả,nếu lần này...Hàn Du hắn thật sự chết đi thì tốt quá,tôi sẽ vứt cái phong ấn này đi,mãi mãi cũng không ai lấy lại được,cùng em bắt đầu cuộc sống mới,được chứ?"_Đệ Bảo Hoàng nói chuyện một mình,có lẽ sự cô đơn mà anh trải qua bao nhiêu năm nay vì gặp cô gái này đã tan biến.Cảm giác ấm áp khi có bóng dáng một cô gái trong nhà quả thật là lần đầu tiên anh cảm thấy được.Hơn một tuần bên cạnh Minh Minh,nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nó,bộ dạng nó bênh vực anh (dù chỉ là điều khiển) dường như đã trở thành thói quen,dần đi vào tim anh.Nếu một ngày anh không được thấy nữa,tưởng tượng cảnh nó về bên hàn Du,cảm giác bức bối lại nhen nhóm lên khiến anh khó chịu vô cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên ghế sofa tại một nơi khác,Long Ca cùng Hàn Du đang ngồi.Hắn gục mặt xuống,chìm trong khói thuốc bạc.Hắn trước giờ rất hạn chế hút thuốc,chỉ những khi đau khổ tột cùng hay tình huống rối ren hắn mới tự hành hạ mình.Long Ca cũng ngồi nhâm nhi ly Chivas,sau đó đứng dậy,bước đến bên Hàn Du.Anh khẽ đặt tay lên vai hắn,nói:"Thôi,đừng rối,anh sẽ tìm cách đưa Minh Minh về cho chú...Anh không tin tên Bảo Hoàng không có sơ hở"_Sau đó anh rút điện thoại gọi cho thuộc hạ:
"Khắc Hiên,anh có chuyện muốn nhờ chú,ừ..."
15 phút sau,tại cửa xuất hiện một thân hình cao lớn,người đàn ông bước vào,dáng vẻ ma mị,bình thản khẽ cất lời:
"Long Ca,anh gọi tôi?"
"Khắc Hiên, chú là thuộc hạ mà anh tín nhiệm,cũng là người nhiều mưu lược nhất trong Knight.Thứ nhất,chú hãy bám theo,để ý tên Bảo Hoàng 24/24h xem hắn ta đã giở trò quái quỷ gì.Thứ hai,nếu có sơ hở,hãy tìm cách khống chế hắn và báo cho anh,ok?"_Long Ca nói,khuôn mặt nghiêm túc
"Tuân lệnh đại ca"_Khắc Hiên cười,sau đó lên tủ rượu,rót cho mình ly Gin rồi từ từ uống cạn:"Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu"
Sau đó anh ta đi ra ngoài,khuất dạng.Còn Long Ca và Hàn Du lại chìm trong sự ảm đạm.Tâm trạng của Hàn Du hắn rất tệ,không có nó bên cạnh,hắn không thể an tâm được,từng giờ từng phút ruột gan như lửa đốt.Hắn chỉ cần tưởng tượng tên Bảo Hoàng đang ôm nó,đang chiếm hữu nó là hắn lại tức điên lên,đôi tay cầm điếu thuốc lập tức bóp chặt,vo viên lại rồi ném xuống đất:
"Chết tiệt! Thằng khốn"
Long Ca thấy vậy cũng im lặng,giờ phút này anh không biết làm gì để người anh em của mình bình tâm trở lại.Đúng lúc này ngoài cửa vang lên mấy hồi chuông,Long ca đứng lên mở cửa.Bên ngoài trời bắt đầu có mưa,ngoài cửa có bóng hình nhỏ bé đang cụp chiếc ô lại,ngước mặt lên nhìn anh.Long ca hơi sững người khi đối mặt với đôi mắt trong veo kia,nhưng chỉ một lúc sau,anh định hình lại rồi mời cô vào.Ngọc băng mỉm cười,cúi đầu chào và đi vào,cô cất đồ rồi cất tiếng hỏi:
"Mọi người...tung tích của chị Minh Minh sao rồi?"
"Cô ấy,hiện đang nằm trong tay người khác"_Long ca nói,vì anh biết nếu anh không nói thì Hàn Du cũng chẳng trả lời cô
Ngọc băng cúi đầu im lặng,sau đó quay qua nhìn Hàn Du với vẻ đau lòng.Cô biết Hàn Du rất lo cho Minh Minh.Bản thân cô chỉ là em họ nhưng đã loạn tâm loạn trí,huống gì là chồng sắp cưới của chị ấy...
"Em ướt hết rồi,có thể cho em mượn nhà tắm không?"_Cô nhìn quần áo rồi hỏi
"Cứ tự nhiên"_Long Ca chỉ về phía nhà tắm:"Ở kia kìa"
Cô để điện thoại với túi xách trên bàn,cầm bộ quần áo khô mang theo vào nhà tắm.Bầu không khí lại trở về ảm đạm như cũ.Bỗng có tiếng chuông điện thoại kêu-là của Ngọc Băng.Nhưng cô đang tắm nên không nghe máy được.Bất quá Long ca cầm lên,mở khóa và nghe máy,nói chuyện mấy câu với bố mẹ Minh Minh-họ gọi điện hỏi thăm tình hình nó.Sau khi tắt máy,Long Ca mới để ý đến hình nền điện thoại của cô,là một cậu bé...
Sao cậu bé này anh lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Nhưng anh không tài nào nhớ nổi đây là ai,nhìn có vẻ cậu bé chỉ 6,7 tuổi thôi,có gì đó gợn lại trong đầu anh...
"Dưới gốc cây anh đào,anh sẽ hát cho em nghe mỗi ngày,được không cô bé?"_Cậu bé có khuôn mặt tuấn tú nói với cô bé ngồi cạnh
"hihi,anh hứa nhé,mỗi ngày anh phải hát em nghe,mua kẹo cho em,được không?"_bé gái dễ thương cười nhõng nhẽo
"Thế thì em phải làm vợ anh,được không Tiểu Băng?"_cậu bé cười tinh ranh,lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng đẹp
"Được được,mà sao anh lại không cho em biết tên anh?"_cô bé hỏi
"cái này....vì lý do riêng em à,nhưng không sao,mai mốt em sẽ biết mà"_cậu bé quàng tay qua vai cô,vô cùng thân thiết...
Bỗng đoạn đối thoại xuất hiện trong suy nghĩ của anh,chính anh cũng thấy kì quái,sao mình lại nghĩ đến mấy câu nói này chứ? Rốt cuộc là sao? Tiểu Băng...chắc là tên của Ngọc Băng rồi,còn người kia là ai? Anh còn đang cố nhớ lại,chắc chắn anh biết cậu bé này.
"A,điện thoại em"_Ngọc băng tắm xong bước ra,nhìn thấy anh đang cầm điện thoại của cô
"Ừ,bố mẹ Minh Minh vừa gọi"_Anh đưa lại điện thoại cho cô
~~~~~~~~~~~ Hết chương~~~~~~~~~~~
P/s:Đôi lời của tác giả:
-Hi,Hình như truyện sắp đến hồi kết rồi,dự tính thì khoảng 4,5 chương nữa là end rồi...
Lịch đăng truyện bây giờ là cứ cách một ngày lại đăng một chương nha,các ngày còn lại tác giả sẽ đăng hai truyện:
-Đợi Chờ...Không là tất cả
&
-Lấy Lại Những Gì Đã Mất
Các bạn đọc và ủng hộ nhé,cám ơn các bạn nhiều nhiều <3 <3