Ngọc Băng thở dài,sau đó lấy dụng cụ dọn dẹp,tiến về phía phòng của Bảo Hoàng.Cô ngó trước ngó sau,rồi đôi tay run run để lên chốt cửa,khẽ vặn,trái tim đập cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực.*Cạch*_cánh cửa mở ra,may quá,hắn ta không khóa cửa.Cô khẽ ho nhẹ rồi cầm cây lau nhà tiến vào trong.
Bên trong căn phòng rất rộng rãi,mọi thứ vô cùng ngăn nắp,cô khẽ đưa tay đóng cửa lại,bấm chốt cửa.Sau đó,cô thở hắt ra rồi bắt đầu tìm kiếm...
Dưới gối,trong các ngăn tủ,gầm giường,sofa...chết tiệt,không có phong ấn,hắn ta để ở đâu chứ.Cô nhìn đồng hồ,đã 30 phút trôi qua,mồ hôi khẽ chảy trên trán cô,lỡ...lỡ hắn về thì sao đây...
Suy nghĩ này làm cho cô thấy rất hoang mang,càng ra sức tìm kiếm khắp nơi...không có kết quả.Cô đành ngồi xuống ghế sofa,thở dài,khuôn mặt vô cùng ảm đạm.Bỗng,dưới cái gối cô ngồi có vật gì đó cộm cộm,cô vội cởi vỏ gối ra.Bên trong lớp bông gòn quả thật có một chiếc hộp gỗ nhưng bị khóa lại bằng khóa.Chắc chắn tên Bảo Hoàng cầm chìa khóa đó...
Đúng lúc này,cầu thang vang lên tiếng bước chân,Ngọc Băng giật nảy mình,kiểu này hắn ta về rồi,phải làm sao đây? Cô nhanh chóng mở khóa,cầm cây lau lên và lau qua lại.Như đã đoán,bảo Hoàng bước lên,nhìn thấy cô từ phòng hắn bước ra thì có hơi sững người.
"Chào...chào ông chủ ạ"_cô cúi đầu,nói
"Cô vào phòng tôi làm gì?"_Hắn nghi hoặc hỏi
"Dạ...tôi lau nhà ạ"_cô nói,cố ý đưa cây lau trước mặt hắn.
Mi tâm của hắn ta nhíu lại,sau đó gật đầu,nói:"ừ,thôi cô xuống đi".
Cô vừa rời đi,hắn ta liền vào trong phòng,tìm kiếm chiếc hộp.Vẫn còn,chẳng lẽ vừa rồi mình quá đa nghi đi,hắn tự hỏi bản thân,sau đó đứng dậy,vào phòng bên cạnh.
"Rinna,em đang làm gì thế?"_hắn nói,giọng dịu dàng
"Ừ,anh mới về à"_Nó ngước lên nhìn hắn,khuôn mặt vô hồn khẽ nói
"Anh mới về,thật sự anh không có tâm trí làm việc nên về sớm với em"_Bảo Hoàng cười:"Em ăn trái cây không?"
Nó không nói gì,chỉ khẽ gật đầu.Hắn liền gọi người đến.Cửa phòng mở ra,Ngọc Băng bước vào,cung kính nói:"Ông chủ có gì sai bảo ạ?"
"Vợ tôi cô ấy muốn ăn trái cây,cô chuẩn bị đi"
"dạ..."_cô nói,ra khỏi phòng,tay siết thành quả đấm.
Gì chứ?Vợ sao? Thật là kinh thiên động địa mà.Hắn nghĩ hắn là ai chứ,dám gọi chị cô là vợ sao? Tên khốn,cướp người rồi còn dương dương tự đắc,coi mình là vô tội.Chắc chắn sẽ gặp quả báo.
15 phút sau,đĩa hoa quả được bê lên,cô đưa đến trước mặt họ,bỗng phát hiện ra trong túi áo của hắn có một chùm chìa khóa...liệu có phải trong số đó có chìa khóa mở chiếc hộp kia không?
Bằng mọi giá cô phải lấy được nó.Trước mắt nên dục hoãn cầu mưu (kéo dài thời gian để tìm cách) trước,sau đó sẽ tìm người trợ giúp.Ánh mắt cô vẫn hướng về Minh Minh đang ngồi trên giường,trái tim như có kim đâm,vô cùng đau đớn...
"a,cô có thể lui"_Bảo Hoàng thấy thế,lên tiếng
Cô nhanh chóng định hình,cúi đầu rồi ra ngoài.
------------------------------------Tại biệt thự của Long ca------------------------------
Anh đang ngồi trên giường,đôi tay lướt trên bàn phím laptop tìm kiếm thông tin.Bỗng trong đầu nghĩ đến Ngọc Băng.Không biết cô ấy bây giờ ra sao.Quả là một cô gái liều lĩnh,vì cứu chị mà dám làm nội gián.Không hiểu sao cô ta nhìn quen quen...còn nữa,đêm nào anh cũng mơ thấy hai đứa trẻ,một đứa là người trong điện thoại của cô,bé gái là Tiểu Băng.Chúng là ai chứ? Tại sao anh lại có cảm giác thân thuộc đến như vậy,nhất là những giấc mơ đó,nó chân thực như chính anh trải qua vậy? Nhưng sao anh lại không nhớ cơ chứ?
phòng bên cạnh,trong căn phòng rộng lớn có vô số chai rượu lăn lóc trên sàn nhà,Hàn Du ngồi đó,hắn đấm mạnh vào tường,giọng đau đớn:"Chết tiệt,tại anh,tại anh không bảo vệ được cho em.Minh Minh,em nhất định phải đợi anh,anh sẽ tìm cách cứu em".....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
p/s:Sorry mọi người vì mấy ngày qua lịch đăng truyện có hơi thưa và ít nên để các bạn phải đợi lâu rồi,thật xin lỗi a~.
Một phần cũng vì máy tính của mình dạo này có vấn đề,cứ viết được nửa nó lại sập màn hình nên riết rồi nản luôn ^^
Bây giờ mình sẽ cố định lịch đăng nhé:Cách 1 ngày sẽ đăng 1 chap nha.
Mong các bạn theo dõi và ủng hộ.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
"A"_Cô cầm lấy điện thoại,sau đó cất vào túi xách,ngồi lên giường:"Thời gian tới...có thể cho em ở đây không?"
Hai người kia ngẩng mặt,Hàn Du khẽ nhíu mày:"Em ở đây?"
Cô khẽ gật đầu,nói:"Em muốn cùng hai người tìm kiếm chị Minh Minh,em không phải là người thiên phương bách kế,nhưng giúp được em sẽ giúp đến cùng"....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ngày trôi qua~~~~~~~~~~~~~~
Không khí ngày càng nặng nề,Hàn Du cả ngày không nói một lời,hàng đêm lại nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng hắn.Ngọc Băng chỉ biết im lặng nhìn,không khỏi thở dài.Long Ca thì nhốt mình trong phòng tìm kiếm thông tin.Chẳng ai nói với ai một lời.Bỗng:
Reengreeng_chuông điện thoại anh vang lên,Long Ca vội bắt máy:
"Khắc Hiên,sao rồi?"
"A,Long Ca,tôi có một tin tốt và một tin xấu đây,anh muốn nghe tin nào?"_Anh ta nhàn nhạt nói,bộ dạng và lời nói không một chút khẩn trương nào
"Nói nhanh đi,đừng dài dòng"_Long Ca mi tâm nhíu chặt,anh nói
"Dục tốc bất đạt,từ đã nào"_Khắc Hiên cười,sau đó giọng nói đột nhiên nghiêm túc:
"Anh biết người được gọi là Pháp Sư ECA không?"
"Ông ta? cái lão già điên đó tôi không để trong đầu,chẳng phải ngày trước hắn bị tổ chức Knight tống cổ đi sao?"_Anh nói
"A,giờ ông ta rất hay qua lại với Bảo Hoàng,anh nghĩ sao?"
"Hắn có quan hệ với ông ta?"_Anh nghi hoặc hỏi:"Không lẽ Minh Minh...?"
"Chính là như vậy,tin tốt là tôi đã điều tra ra ông ta và thứ làm cho Lý tiểu thư bị mất trí,nhưng tin xấu...cái vật đó chính là một dạng phong ấn"
"Phong ấn?"_Long Ca khẽ thốt lên,thật không ngờ Bảo Hoàng hắn lại có thể thâm sau như vậy
"Đúng,cái đó hiện trong tay của Bảo Hoàng,nếu có được vật đó đồng nghĩa với việc cứu được Lý Tiểu Thư"
"Được rồi,tiếp tục theo dõi hắn ta,tôi sẽ cho người tiếp cận,bằng mọi giá phải cứu được Minh Minh.
Anh cúp điện thoại,sau đó đem chuyện nói với Ngọc băng và Hàn Du.Bọn họ bộ dạng vô cùng khẩn trương muốn lập tức đi cứu người nhưng Long ca ngăn lại:
"Bảo Hoàng hắn vẫn cầm phong ấn,hai người có muốn cướp người cũng vô ích,Minh Minh sẽ không nhớ lại được đâu"
"Tên Khốn"_Hàn Du gầm nhẹ,bàn tay cầm ly rượu dùng sức,bóp vỡ thành trăm mảnh
"Để em,em sẽ tiếp cận hắn"_Ngọc Băng ngập ngừng lên tiếng:"Hắn chưa biết mặt em,em sẽ vào đó"
"Bằng cách nào?"_hai người kia đồng thanh,cô khẽ nói nhỏ:
"Thế này....."
~~~~~~~~~~~~~~~~ sáng hôm sau~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại biệt thự Đệ Gia,Bảo Hoàng đang ăn sáng cùng Minh Minh:
"Rinna,ăn nhiều một chút"_Anh gắp thức ăn vào chén nó
"ừ"_nó khẽ nói,đôi mắt vô hồn,ăn từng chút một
Bảo Hoàng cũng nhanh chóng ăn sáng xong,sau đó vừa vặn nghe thấy tiếng chuông cửa:
"Xin chào"_Tiếng nói trong trẻo vang lên
"Cô là ai?"_Bảo Hoàng lên tiếng hỏi người con gái trước mặt
"A,lần trước tôi thấy ở đây đang cần tuyển người làm,nên đến đây xin việc a~"_Cô gái tươi cười
"Có sao?"_Anh ta nhíu mày hỏi,không lẽ quản gia tuyển người làm? Mà đúng lúc hôm nay quản gia nơi này xin nghỉ phép nên anh ta cũng chưa có hỏi qua được.
"Có ạ"_Cô cười,mà đây không ai khác chính là Ngọc băng
"Ừ,vậy cô vào đi"_Anh không nghi ngờ để cô bước vào.
Ngọc Băng vừa vào đã thấy Minh Minh đang ăn sáng,tâm tư của cô bắt đầu gợn lên,nhưng nhanh chóng kìm nén sự kích động của bản thân,lên tiếng:
"Chào ông chủ,tôi tên là Ngọc Lam,xin người phân việc"_Cô cúi đầu chào
"Vậy thì cô cứ hỏi người ở đây,bọn họ sẽ phân việc cho"_Bảo Hoàng nói,anh cũng chẳng để ý mấy việc lặt vặt này,không phải chỉ là người làm thôi sao.
Ngọc Băng rời đi,đôi mắt vẫn nhìn Minh Minh,đau xót...
"Rinna,hôm nay anh có việc bận rồi,em ở nhà nhé,chỉ một lúc anh sẽ về ngay"_Bảo Hoàng nhẹ nhàng xoa đầu nó,sau đó thay quần áo ra khỏi nhà.
Anh vừa đi,Ngọc Băng lập tức đến gần Minh Minh,khẩn trương:"Chị Minh Minh,chị Minh Minh"
"Cô là ai?"_Nó hỏi,giọng nói không chút cảm xúc
"Chị không nhận ra em sao?Ngọc Băng đây mà"_Cô nói,đôi tay lay vai của nó
"Tôi không biết gì hết"_Nó nói,sau đó đứng dậy lên phòng
Ngọc Băng đứng đó,ánh mắt đau xót:"Em nhất định phải cứu chị,bằng mọi giá cũng phải cứu chị."