~~~~~~~~~~~~~~ 1 tuần sau~~~~~~~~~~~~~~~ Trong thánh đường,tiếng nhạc du dương vang lên,bố nó đưa nó từng bước một đến gần Hàn Du.Minh Minh hôm nay phải gọi là tuyệt mỹ xinh đẹp a~
Mặc trên mình bộ váy cưới trắng tinh,nó hạnh phúc nhìn về phía Hàn Du.Qua bao nhiêu chuyện,cuối cùng điều nó chờ đợi cũng đến rồi.Khi bố nó trao tay nó vào tay Hàn Du,hắn cười thật tươi,sánh vai với nó.
"Trịnh Hàn Du,con có đồng ý lấy Lý Minh Ngọc làm vợ,dù khổ đau,vất vả hay hạnh phúc,cao sang cũng nguyện một lòng bên cạnh cô ấy không?"_Cha sứ hỏi
"Con đồng ý"_Câu nói vừa thốt lên,cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm
"Lý Ngọc Minh,con có đồng ý lấy Trịnh Hàn Du làm chồng,dù khổ đau,vất vả hay hạnh phúc,cao sang cũng nguyện một lòng bên cạnh anh ấy không?"
"Con đồng ý"_Nó trả lời,đôi môi nâng lên nụ cười hạnh phúc.
"Hai con trao nhẫn cho nhau đi"
Sau khi trao nhẫn,cha sứ tuyên bố nó và hắn đã là vợ chồng.Bên dưới hàng ghế,bố mẹ Minh Minh và Hàn Du cũng rất vui vẻ,họ vô cùng an tâm khi giao nó cho Hàn Du.Hội trường vang lên tiếng vỗ tay của rất nhiều người,Thiên Lăng Ni cũng vô số anh em của Long Ca cũng có mặt đầy đủ...chỉ là thiếu Long Ca và Ngọc Băng...
Đến lúc ném hoa,nó giơ tay ra thật cao,hết sức ném ra đằng sau,và rồi....
"Ui da"_Hoa rơi trúng đầu của Ngọc Băng vừa đi đến.Cô khoác tay Long Ca cười cười vui vẻ:"Gì đây,chúng tôi vẫn chưa có ý định"
"Cuối tháng này anh sẽ lấy em"_Long Ca cười,ôm lấy Ngọc Băng
"Gấp quá vậy,anh có bàn trước với em đâu"_Cô làm mặt giận
"Thôi,hai người còn hơn cô dâu chú rể chúng tôi rồi,chừa đất cho người ta ân ái nữa chứ"_Hàn Du cùng MInh Minh đi đến
"Chúng tôi rất lâu rồi không ân ái a~,lạc nhau bao nhiêu năm như vậy"_Ngọc Băng cười
Tất cả tụ lại thành một hàng,chụp bức ảnh kỷ niệm....
~~~~~~~~~~~~~~~~ 1 năm sau~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ngọc Băng,khỏe chứ?"_Nó đặt giỏ xách xuống,hỏi cô
"Chị,bế nó dùm em đi,ây da,mỏi chết rồi"_Cô mỉm cười,đưa đứa con trai mới sinh được 1 tháng cho Minh Minh
"Không trách được,Long Ca quả là quá thâm hậu đi,mới cưới mà đã dính rồi a~"_Nó đùa,tay bế em bé
"Chị thật là...anh ta...."_Mặt cô đỏ rần rần:"Còn chị thì sao? Không có ý định sinh baby chứ?"
"Bọn chị muốn làm vợ chồng son một thời gian,có con rồi sao mà ân ái mặn nồng nữa,hahaha"_Minh Minh cười
Bỗng..."Ọe"_Minh Minh biến sắc chạy vào trong phòng vệ sinh.
Ngọc Băng để con nằm xuống giường,chạy vào hỏi:"Chị làm sao vậy,ngộ độc thực phẩm hay sao?"
"Cái này là có thai rồi"_Thiên Lăng Ni vừa mới đến nói:"Về nói Hàn Du đưa đi khám đi"
Thiên Lăng Ni cũng sắp cưới,nghe nói chồng của cô là một nam nhân rất đẹp,lại tài năng,lập nghiệp từ rất sớm...
"A,không phải chứ"_nó gượng dậy,rút điện thoại ra gọi cho hắn:"Hàn Du...cái đó...hình như...đêm qua"
Sau đó mặt nó tái mét:"Anh...Anh....cái đồ trời đánh này,sao có thể không...không sử dụng chứ....aaaaaa...tức chết em mà"_Nó lắp bắp,nói không nên lời.
Trong căn nhà lúc này tràn ngập tiếng cười.
Bên kia đầu dây,Hàn Du cười ranh mãnh,Long Ca hỏi:"Cái gì mà vui vậy?"
Hàn Du chỉ cười cười:"Năm sau chuẩn bị đón thêm baby rồi"
"Thôi làm tiếp đi,anh về nhà với vợ con đây"_Long Ca đổ hết mớ công việc lên đầu Hàn Du rồi bỏ về khiến người nào đó có chút khóc than trong lòng nhưng cũng không khỏi vui mừng vì sắp tới mình cũng sẽ có con a~
Đúng là như vậy,chỉ là đêm hôm đó có người bị đuổi ra sofa ngủ vì tội dám làm chuyện đó mà không hỏi ý kiến vợ ^^ (Hàn Du:Có con thì đã sao chứ T^T)
-------------Hoàn văn---------
Cám ơn các bạn thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ truyện Cái Đuôi Ngốc,Anh yêu em.Thời gian tới mình sẽ viết Lấy Lại những gì đã mất và ra thêm một truyện nữa,mong các bạn ủng hộ:* <3
Còn nữa:Đợi chờ...không là tất cả rất tiếc là mình sẽ ngừng ra truyện đó vì một số lý do nha ^^
Sáng hôm sau,như hắn đã dặn,trước mặt Bảo Hoàng có một cốc capuchino thơm ngào ngạt,hắn vui vẻ cầm ly lên uống cạn.Sau đó rút điện thoại lên gọi điện:"A,là tôi,Bảo Hoàng.Ừ,về chuyện hôn lễ...được rồi,h chiều mai có thể cử hành ư...vậy thì tốt quá"_Hắn ta cúp máy
Câu nói này khiến mặt Ngọc Băng đông cứng lại.Chiều mai...hắn ta sẽ lấy chị Minh Minh sao? Không thể được,tối nay cô phải hành động.
~~~~~~~ h tối~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bảo Hoàng đã lên giường nằm.Ngọc Băng đang nghĩ hắn ta để chìa khóa ở đâu,bỗng một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật nảy mình,quay đầu lại.Minh Minh vô thức đang bước đi trong nhà,đây là tác dụng phụ của thuốc? Mà thôi kệ đi,để cô ngắm chị ấy một lúc nào.Cô run run đặt tay lên má nó,khóe mắt không kìm được một giọt,lại một giọt,cô khóc rồi.
"Chị...Chị ơi,chị tỉnh lại đi"_Cô nói trong nước mắt
MInh Minh vẫn vô hồn,nhưng tay cứ đặt lên vai Ngọc Băng,không cử động.Một lúc sau vô thức tháo sợi dây chuyền trên cổ đưa cho cô rồi quay đi.Ngọc Băng còn chưa hiểu chuyện gì,nhìn lại trong tay mình.Là một sợi dây chuyền...mặt của nó...là chìa khóa,một chiếc chìa khóa nhỏ.Phải chăng nó là thứ cô cần tìm?
Cô quay bước về phòng Bảo Hoàng,trước đó nhắn tin cho Long Ca đã tìm được chìa khóa,nhanh chóng đưa người đến giúp cô,phòng khi Bảo Hoàng giở trò.Cô vui mừng,khuôn mặt lộ rõ nụ cười,tay mở vỏ gối ra,tìm kiếm.
Cái hộp phong ấn đâu rồi?
Cô ra sức tìm,không có,tại sao lại như vậy chứ? Hắn ta để ở đâu?
Lúc này cửa phòng bật mở,ánh sáng lan tỏa,tiếng vỗ tay vang lên.Ngọc Băng sững người,cô bị gài bẫy rồi?
Bên ngoài cửa,tên Pháp sư hôm trước đang cười,hắn ta nói:"Khá khen cho con bé này,được đấy"
Bảo Hoàng trên giường bỗng ngồi dậy,ánh mắt tức giận nhìn cô:"con khốn,mày là nội gián cho Hàn Du đúng không?"
Cô xỏ tay túi áo,nắm chặt quả bom sáng,mồ hôi trên trán từng giọt vẫn đổ xuống.Pháp sư dẫn Minh Minh đến,nói:"Mày nghĩ con bé ngu ngốc này làm được gì nếu ta không điều khiển nó chứ,haha,đúng là ngu,dụ mày vào bẫy thật quá dễ dàng..."
Lúc sáng nay,Bảo Hoàng ra khỏi nhà,tiện ghé qua nhà của Pháp sư bàn với ông ta về lễ cưới.Sau một hồi trầm ngâm,hắn ta hỏi Bảo Hoàng có ăn uống thức gì không.Sau đó hắn kết luận Bảo HOàng bị hạ dược,cho anh ta uống thuốc rồi dặn anh ta giả vờ ngủ,làm nên cái bẫy này.Khi Bảo Hoàng vừa ngủ,MInh Minh bị phong ấn điều khiển liền hành động vô thức.
Cô nghiến răng:"lũ khốn,thả chị Minh Minh ra"
"A,đây là vợ tao,vĩnh viễn cô ấy sẽ bên cạnh tao"_Bảo Hoàng cười nhếch mép
"Xàm ngôn,mày nghĩ mày cướp người là hay sao,hèn hạ,bẩn thỉu,không đáng làm nam nhân"_Cô mắng
"Đủ rồi,con chuột nhắt,mày phải chết,người đâu"_Sau Bảo Hoàng nói,cả chục tên bước vào phòng vây lấy cô
Cô dùng tay ném quả bom sáng vào chúng rồi bỏ chạy.Ra đến phòng khách,thật sự không thể chạy được nữa,cô bị tên to con túm lại rồi đẩy ngã xuống sàn.
Khi họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào người cô,đúng lúc đó một bóng đen lao vào che chắn.
"Bằng"_viên đạn cắm thẳng vào lưng Long Ca,anh ngất đi.
"Long Ca,Long Ca,tỉnh lại đi"
Ngay sau đó là mấy chục tay chân của Long Ca ập vào,nhanh chóng áp đảo bọn người kia.Bảo Hoàng thấy tình thế không ổn liền định dẫn Minh Minh bỏ chạy,tay hắn còn cầm theo phong ấn của nó....
Chạy đến cửa ra vào,bụng Bảo Hoàng bị đạp mạnh khiến hắn ngã ra đất,phong ấn trong tay hắn văng ra.Người nhặt nó lên là Hàn Du.Hàn Du nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng,đôi chân tiếp tục đạp mạnh lên bụng hắn.Tiếp đó,Minh Minh bị một vòng tay ôm chặt vào lòng:"Minh Minh,anh nhớ em"
Tiếp đó,Hàn Du,Minh Minh,Ngọc Băng đưa Long Ca vào bệnh viện,anh đang trong tình trạng mất máu quá nhiều.Bọn tay chân của Long Ca trước khi đi,làm tòa biệt thự của Bảo Hoàng nổ tung,chôn tên Pháp Sư cùng vô số người của Bảo Hoàng trong đó...
Tại Bệnh Viện lớn,Long Ca đã được phẫu thuật đưa viên đạn ra ngoài,hiện tại anh vẫn còn hôn mê.Trong phòng bệnh,Ngọc Băng ngồi đó,nước mắt tuôn ra,nghẹn ngào:"Tại sao...tại sao lại cứu em chứ? Anh không sao mà,phải không? Tỉnh lại đi"
Bỗng giọt nước mắt trên má cô bị bàn tay lau đi,Long ca yếu ớt nói:"Đừng...khóc,Tiểu Băng"
"Anh mới gọi em là...?"_Cô kích động hỏi
"Tiểu Băng...anh nhớ ra rồi"_Anh mỉm cười
Hồi ấy,đột nhiên anh phải chuyển nhà gấp,bố mẹ anh bị kẻ thù truy đuổi nên buộc phải xóa hết vết tích...sau đó thì LOng Ca bị tai nạn,mất trí nhớ,quên hết tất cả về cô bé ấy...về những thứ anh đã trải qua.
"À...còn chưa nói với em...Anh tên Đinh Long"_Anh sờ má cô
Ngọc Băng khóc,ôm chầm lấy cơ thể anh:"Anh trở về với em là tốt rồi,công sức của em thật không uổng phí"
~~~~~~~~~~~~~~~ Nhà của Minh Minh~~~~~~~~
Nó được uống thuốc giải,vừa trở về,cả nhà mừng rỡ xúm vào hỏi han.Mẹ của nó ôm nó,kích động gào lên:
"Con gái bảo bối,tại sao con lại khổ như vậy cơ chứ.Trời ơi,nó có làm gì đâu mà để bị hại như thế này.Bọn chúng có hành hạ con không?"
"Con không sao mà mẹ,tên Bảo Hoàng không có động vào người con"_Nó cười
Mẹ Hàn Du cũng vui mừng:"Con gái,nghỉ ngơi đi,sắp làm cô dâu rồi.
Nó đỏ mặt,Hàn Du ôm chặt nó vào lòng...
_____________________________________________________________________________________________
P/s:Tối nay mình đăng chap cuối rồi,không biết có ai đọc không nè ^^