“Di, Liêm Nho! Cậu sao lại đi loạn trên đường lớn vậy hả?” Một cô gái giọng nũng nịu tựa hồ có chút tức giận đi đến trước mặt Liêm Nho “Sẽ không là….” Cô gái đột nhiên thần bí nghiêng đầu “Bị Trương tổng mắng?”
“A? Lệ Lệ.” Liêm Nho kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt “Cô là thư kí mà giờ này cũng ở đây, còn chưa đi làm? Chẳng lẽ… cô bị Trương tổng mắng?”
“Là tôi mắng Trương tổng!” Lệ Lê đắc ý chu môi “Đi, đi uống với ta một ly.” Ko nói nhiều, thư kí Lệ Lệ kéo Liêm Nho vào quán cà phê bên cạnh.
“Tôi sắp kết hôn!” Lệ Lệ đắc ý giương ngón áp út của tay trái lên.
“A, thì ra là thế.” Lại sẽ có người kết hôn với cái loại nữ nhân này sao! Liêm Nho ko dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể âm thầm trong bụng nói.
“Cậu thì sao? Còn chưa tính cậu một mình ko đi làm lại lăn lộn trên đường thế này?” Lệ Lê kêu một ly cà phê.
“Ân… đi công tác.” Hắn cũng coi như là nói ko sai chứ. Đích thật là quản lí kêu hắn đi “Đi công tác”.
“Không giống nha.” Lệ Lê khoa trương đem Liêm Nho xem xét kĩ một phen “Sao vậy? Thất tình? ủ rũ như mới bị người ta đá vậy?”.
“A? Không có a!” Liêm Nho xấu hổ cười cười. Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy? Không tự giác nghĩ đến Đan Mạt mà rung mình, nếu như cái loại tan rã ko vui của hai người thì đúng là vậy đi?
“Nhất định là có liên quan đến chuyện quan hệ tình cảm.” Giácc quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn xác!
“Ân, cứ xem là vậy đi.” Liêm Nho gật gật đầu.
“A? Rốt cuộc làm sao vậy?” cái này có thể khơi lên cái tính quan tâm của phụ nữ đi? “Cùng em nào hôn môi rồi?”
Hôn môi? Liêm Nho ngây người. Hắn và Đan Mạt cùng một chỗ chưa bao giờ hôn môi qua, coi như khoảng thời gian đó, bọn họ ngay cả môi chạm môi đều không có. Cái này…
“Hôn môi chính là đại biểu của “Yêu” a!”
“Yêu?” Bọn họ không có hôn môi, … loại này tính làm sao? “Nếu chưa từng hôn qua, lại…”
“A? Liêm Nho, cậu lại là loại giả nai đi ăn thịt cọp nha. Ha ha ha” Lệ Lê đột nhiên phá lên cười ha hả “Bình thường một bộ dạng thành thành thật thật, đến thời khắc mấu chốt liền trược tiếp xông thẳng luôn, lợi hại nha.”
“Không phải như thế.” Liêm Nho nhanh chóng đỏ mặt “Là người kia … ai~” Rõ rang là Đan Mạt chủ động, hắn mới là “người bị hại” (*tát 2 phát* này thì người bị hại =..= pó tay!!)
“A? Đối phương chủ động?” Lệ Lê cũng rõ rang lắp bắp kinh hãi “… Cậu sẽ không chạy thoát chứ?”
“Chạy?” Hắn như thế có tính là chạy?
“Đả thương tâm của người ta nha.” Lệ Lệ thở dài “Cậu đem người ta như vậy, liền một phút đồng hồ yêu thương cũng cũng không bỏ ra liền chạy đi… Tôi thực sự thay nữ sinh kia đau lòng nha!!!”
Là.. như vậy sao? Đan Mạt bị tổn thương? Liêm Nho đột nhiên nhớ tới Đan Mạt cô đơn một mình ngồi trên ghế salon hút thuốc. Hắn khi đó có phải là đang … thương tâm?
“Cậu nha, ít nhất cũng phải tỏ ra một chút thái độ. Cùng với người ta một chỗ, thích hay không thích cũng phải nói rõ ràng. Cậu muốn người ta làm sao?” Lệ Lệ nói một hơi như cây sung liên thanh.
“Đem hắn làm sao?” Tại sao Lệ Lệ lại nói giống với Đan Mạt thế? Xem Đan Mạt là gì? Nếu chỉ là quan hệ hợp tác thì rất đúng… Nhưng tại sao lại phát sinh ra mối quan hệ như thế này?? Tại sao lại không giống như hắn suy đoán? Chứng kiến y một mình hút thuốc, lại có cảm giác buồn bực không nói nên lời? Hắn… rốt cuộc xem y như là gì?
“A, không nói nữa. Chồng tôi còn đang ở bãi giữ xe chờ tôi.” Lệ Lệ đột nhiên đứng lên “Cậu đây có thể hộ tống tôi đến bãi đỗ xe không?”
“A” Liêm Nho không có tâm tư theo Lệ Lệ đến bãi đỗ xe.
Không biết là ông trời cố ý đùa giỡn hắn, hay là vận khí của Liêm Nho thật sự quá tốt, vừa mới vào bãi đỗ xe, lại chứng kiến chiếc xe hơi quen thuộc. Buổi sang, hắn còn ngồi trên chiếc xe kia, chỉ là hiện tại vị trí người ngồi đã thay đổi. Mà mấu chốt chính là…
Đan Mạt đang cùng người kia hôn nhau! Là hôn môi! “yêu tượng trưng”! Đan Mạt – hắn, yêu người kia?
Không biết tại sao, Liêm Nho đột nhiên rất muốn cười. Nguyên lai chính mình lại suy nghĩ chuyện đó nhiều thế, từ đầu tới đuôi đều chỉ là một hồi ảo ảnh. Người kia cô độc làm sao, người đó bị thương tổn làm sao, thậm chí hắn xem người kia – như người yêu mà nghĩ, những điều này là giả! Người yêu? Cho dù là cùng nhau trên giường thì thành người yêu sao? Ngay cả “Yêu” còn không có đừng nói đến “luyến” a!
“Liêm Nho, sao sắc mặt khó coi vậy?” Lệ Lệ phất phất tay.
“A, không có gì!” Chân Liêm Nho đột nhiên mềm đi, được Lệ Lệ kịp thời đỡ lấy. Nhưng đúng lúc này, Đan Mạt ở trong xe lại chứng kiến Liêm Nho đem một cô gái trang điểm xinh đẹp ôm vào ***g ngực.
Cửa xe đột nhiên mở ra.
“Di, Liêm Nho! Cậu sao lại đi loạn trên đường lớn vậy hả?” Một cô gái giọng nũng nịu tựa hồ có chút tức giận đi đến trước mặt Liêm Nho “Sẽ không là….” Cô gái đột nhiên thần bí nghiêng đầu “Bị Trương tổng mắng?”
“A? Lệ Lệ.” Liêm Nho kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt “Cô là thư kí mà giờ này cũng ở đây, còn chưa đi làm? Chẳng lẽ… cô bị Trương tổng mắng?”
“Là tôi mắng Trương tổng!” Lệ Lê đắc ý chu môi “Đi, đi uống với ta một ly.” Ko nói nhiều, thư kí Lệ Lệ kéo Liêm Nho vào quán cà phê bên cạnh.
“Tôi sắp kết hôn!” Lệ Lệ đắc ý giương ngón áp út của tay trái lên.
“A, thì ra là thế.” Lại sẽ có người kết hôn với cái loại nữ nhân này sao! Liêm Nho ko dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể âm thầm trong bụng nói.
“Cậu thì sao? Còn chưa tính cậu một mình ko đi làm lại lăn lộn trên đường thế này?” Lệ Lê kêu một ly cà phê.
“Ân… đi công tác.” Hắn cũng coi như là nói ko sai chứ. Đích thật là quản lí kêu hắn đi “Đi công tác”.
“Không giống nha.” Lệ Lê khoa trương đem Liêm Nho xem xét kĩ một phen “Sao vậy? Thất tình? ủ rũ như mới bị người ta đá vậy?”.
“A? Không có a!” Liêm Nho xấu hổ cười cười. Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy? Không tự giác nghĩ đến Đan Mạt mà rung mình, nếu như cái loại tan rã ko vui của hai người thì đúng là vậy đi?
“Nhất định là có liên quan đến chuyện quan hệ tình cảm.” Giácc quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn xác!
“Ân, cứ xem là vậy đi.” Liêm Nho gật gật đầu.
“A? Rốt cuộc làm sao vậy?” cái này có thể khơi lên cái tính quan tâm của phụ nữ đi? “Cùng em nào hôn môi rồi?”
Hôn môi? Liêm Nho ngây người. Hắn và Đan Mạt cùng một chỗ chưa bao giờ hôn môi qua, coi như khoảng thời gian đó, bọn họ ngay cả môi chạm môi đều không có. Cái này…
“Hôn môi chính là đại biểu của “Yêu” a!”
“Yêu?” Bọn họ không có hôn môi, … loại này tính làm sao? “Nếu chưa từng hôn qua, lại…”
“A? Liêm Nho, cậu lại là loại giả nai đi ăn thịt cọp nha. Ha ha ha” Lệ Lê đột nhiên phá lên cười ha hả “Bình thường một bộ dạng thành thành thật thật, đến thời khắc mấu chốt liền trược tiếp xông thẳng luôn, lợi hại nha.”
“Không phải như thế.” Liêm Nho nhanh chóng đỏ mặt “Là người kia … ai~” Rõ rang là Đan Mạt chủ động, hắn mới là “người bị hại” (tát phát này thì người bị hại =..= pó tay!!)
“A? Đối phương chủ động?” Lệ Lê cũng rõ rang lắp bắp kinh hãi “… Cậu sẽ không chạy thoát chứ?”
“Chạy?” Hắn như thế có tính là chạy?
“Đả thương tâm của người ta nha.” Lệ Lệ thở dài “Cậu đem người ta như vậy, liền một phút đồng hồ yêu thương cũng cũng không bỏ ra liền chạy đi… Tôi thực sự thay nữ sinh kia đau lòng nha!!!”
Là.. như vậy sao? Đan Mạt bị tổn thương? Liêm Nho đột nhiên nhớ tới Đan Mạt cô đơn một mình ngồi trên ghế salon hút thuốc. Hắn khi đó có phải là đang … thương tâm?
“Cậu nha, ít nhất cũng phải tỏ ra một chút thái độ. Cùng với người ta một chỗ, thích hay không thích cũng phải nói rõ ràng. Cậu muốn người ta làm sao?” Lệ Lệ nói một hơi như cây sung liên thanh.
“Đem hắn làm sao?” Tại sao Lệ Lệ lại nói giống với Đan Mạt thế? Xem Đan Mạt là gì? Nếu chỉ là quan hệ hợp tác thì rất đúng… Nhưng tại sao lại phát sinh ra mối quan hệ như thế này?? Tại sao lại không giống như hắn suy đoán? Chứng kiến y một mình hút thuốc, lại có cảm giác buồn bực không nói nên lời? Hắn… rốt cuộc xem y như là gì?
“A, không nói nữa. Chồng tôi còn đang ở bãi giữ xe chờ tôi.” Lệ Lệ đột nhiên đứng lên “Cậu đây có thể hộ tống tôi đến bãi đỗ xe không?”
“A” Liêm Nho không có tâm tư theo Lệ Lệ đến bãi đỗ xe.
Không biết là ông trời cố ý đùa giỡn hắn, hay là vận khí của Liêm Nho thật sự quá tốt, vừa mới vào bãi đỗ xe, lại chứng kiến chiếc xe hơi quen thuộc. Buổi sang, hắn còn ngồi trên chiếc xe kia, chỉ là hiện tại vị trí người ngồi đã thay đổi. Mà mấu chốt chính là…
Đan Mạt đang cùng người kia hôn nhau! Là hôn môi! “yêu tượng trưng”! Đan Mạt – hắn, yêu người kia?
Không biết tại sao, Liêm Nho đột nhiên rất muốn cười. Nguyên lai chính mình lại suy nghĩ chuyện đó nhiều thế, từ đầu tới đuôi đều chỉ là một hồi ảo ảnh. Người kia cô độc làm sao, người đó bị thương tổn làm sao, thậm chí hắn xem người kia – như người yêu mà nghĩ, những điều này là giả! Người yêu? Cho dù là cùng nhau trên giường thì thành người yêu sao? Ngay cả “Yêu” còn không có đừng nói đến “luyến” a!
“Liêm Nho, sao sắc mặt khó coi vậy?” Lệ Lệ phất phất tay.
“A, không có gì!” Chân Liêm Nho đột nhiên mềm đi, được Lệ Lệ kịp thời đỡ lấy. Nhưng đúng lúc này, Đan Mạt ở trong xe lại chứng kiến Liêm Nho đem một cô gái trang điểm xinh đẹp ôm vào g ngực.
Cửa xe đột nhiên mở ra.