“Đan…Đan tổng.” Liêm Nho bị xách đi trong nháy mắt, hắn dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, bị đưa vào phòng ngủ khách sạn ở tầng 20, không khí lãnh lẽo bên trong tràn đến khiến hắn hiểu được chính mình sẽ sớm gặp tai họa, giả bộ tạo nên bộ dạng đáng thương cùng nơm nớp lo lắng, sợ hãi kêu lên một tiếng Đan Mạt.
“Đem quần áo cởi ra.” Đan Mạt vừa lạnh nhạt mở miệng nói vừa cởi quần áo ra.
“A?” Liêm Nho há to miệng. Y nói cái... cái gì? Cởi quần áo?
“Quên mất là cậu đã uống rượu say.” Đam Mạt lầm bầm nói, bên cạnh đó tay cũng cởi áo sơ mi của mình ra.
Này...Cái kia... Đôi môi Liêm Nho vừa định khép lại lúc này đây lại bị mở ra càng to. Y...Y... Y thế nhưng lại có — đầu nhũ xinh đẹp đến vậy! Liêm Nho từ chỗ mình đang ngồi nhảy dựng lên, dùng một bước liền đi đến hơn 2 mét, mà đối với hắn là khoảng cách ấy ngay lúc này thật không đáng kể, Liêm Nho nhào tới ôm lấy phần eo trần trụi của Đan Mạt!
“Thật đẹp nha.” Không thể ngờ được là đầu nhũ của y thoáng nổi lên phía trước đang mang theo mùi rượu thơm mát lại chính là màu hồng phấn tiên diễm (thơm mát??!?chẳng phải đã bị ói lên sao??!?), ở dưới ngọn đèn lại càng thêm vẻ sáng bóng đầy gợi dục, hắn hảo muốn tới sờ sờ, để xem đây có phải là sự thật không....
“Uy, cậu say đến vậy! Quả nhiên là ngay cả đứng cũng không vững.” Đan Mạt nhíu mày, vòng tay qua hông Liêm Nho. “Đi tắm rửa cho tỉnh rượu nào!” Thuận tay đẩy Liêm Nho vào phòng tắm, bản thân y cũng theo vào.
“A...Ai nha.” Liêm Nho tuy rằng đã tỉnh rượu, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong đầu, thân thể vẫn không chịu nghe theo sự khống chế của đại não, lảo đảo nghiêng ngả, nếu không có Đan Mạt đỡ thì thiếu chút nữa khuôn mặt hắn đã nhào vào bồn cầu.
“Say đến vậy!” Đan Mạt nâng Liêm Nho dậy, thay hắn cởi áo sơ mi ra, đang chuẩn bị lột đến quần dài thì đột nhiên phát hiện có gì đó ấm ấm đang khẽ đè vào — đầu nhũ của mình!
“Là thật a.” Liêm Nho không che giấu được sự hưng phấn, vui sướng trên khuôn mặt. Hắn vậy mà... vậy mà có thể đụng được tới đầu nhũ hoàn mỹ mà mình luôn tha thiết ước mơ nha! Không phải là đang nằm mơ chứ? Liêm Nho xoay tay lại hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào má phải. “Đau quá!” Hô to một tiếng, rồi lại phá lên cười.”Ha ha, không phải là mơ, mình không nằm mơ a!” Lập tức ôm lấy thắt lưng Đan Mạt, khóc òa lên. ( thằng này tếu =]])
Đan Mạt vì một loạt các hành động kỳ lạ không thể giải thích này của Liêm Nho làm cho sợ đến ngây người. Không lẽ người trong lòng ngực y, sau khi bị say rượu sẽ — đùa điên sao? Đan Mạt buông tay đang giữ người kia ra, Liêm Nho rầm một cái té ngã trên mặt đất.
“Ai u, đau quá.” Liêm Nho chà chà mông của mình, ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt khó tin của Đan Mạt, lúc này hắn mới sực nhớ đến — hắn vừa rồi thế nhưng... Sờ soạng—tiểu meo meo của khách hàng lớn công ty mình! Hắn... sở thích mà hắn luôn giấu diếm, như thế này... như thế này....chắc y có lẽ sẽ không biết mình có... Có cái loại sở thích ấy đâu nhỉ?
“Đã uống không được còn kính rượu mời tôi!” Đan Mạt dường như không phát hiện những biến hóa phong phú đa dạng được biểu hiện trên mặt Liêm Nho, cởi quần dài của hắn ra rồi đẩy hắn vào bồn tắm.
Bùm một tiếng. Liêm Nho hoàn toàn không có chút phản ứng trực tiếp ngã ngửa đâm nhào vào cái bồn tắm to như một cái hồ bơi cỡ nhỏ. Ục ục ục ục, miệng nuốt hai ngụm nước ấm vào miệng, còn không quên thổi lên hai cái bong bóng trên mặt nước.
“Xem ra là phải cùng nhau tắm thôi.” Đan Mạt bất đắc dĩ thở dài, cởi quần áo của mình ra, cũng nhảy vào bể.
END BỐN
Chương này ngắn nhỉ =)))))~
“Đan…Đan tổng.” Liêm Nho bị xách đi trong nháy mắt, hắn dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, bị đưa vào phòng ngủ khách sạn ở tầng , không khí lãnh lẽo bên trong tràn đến khiến hắn hiểu được chính mình sẽ sớm gặp tai họa, giả bộ tạo nên bộ dạng đáng thương cùng nơm nớp lo lắng, sợ hãi kêu lên một tiếng Đan Mạt.
“Đem quần áo cởi ra.” Đan Mạt vừa lạnh nhạt mở miệng nói vừa cởi quần áo ra.
“A?” Liêm Nho há to miệng. Y nói cái... cái gì? Cởi quần áo?
“Quên mất là cậu đã uống rượu say.” Đam Mạt lầm bầm nói, bên cạnh đó tay cũng cởi áo sơ mi của mình ra.
Này...Cái kia... Đôi môi Liêm Nho vừa định khép lại lúc này đây lại bị mở ra càng to. Y...Y... Y thế nhưng lại có — đầu nhũ xinh đẹp đến vậy! Liêm Nho từ chỗ mình đang ngồi nhảy dựng lên, dùng một bước liền đi đến hơn mét, mà đối với hắn là khoảng cách ấy ngay lúc này thật không đáng kể, Liêm Nho nhào tới ôm lấy phần eo trần trụi của Đan Mạt!
“Thật đẹp nha.” Không thể ngờ được là đầu nhũ của y thoáng nổi lên phía trước đang mang theo mùi rượu thơm mát lại chính là màu hồng phấn tiên diễm (thơm mát??!?chẳng phải đã bị ói lên sao??!?), ở dưới ngọn đèn lại càng thêm vẻ sáng bóng đầy gợi dục, hắn hảo muốn tới sờ sờ, để xem đây có phải là sự thật không....
“Uy, cậu say đến vậy! Quả nhiên là ngay cả đứng cũng không vững.” Đan Mạt nhíu mày, vòng tay qua hông Liêm Nho. “Đi tắm rửa cho tỉnh rượu nào!” Thuận tay đẩy Liêm Nho vào phòng tắm, bản thân y cũng theo vào.
“A...Ai nha.” Liêm Nho tuy rằng đã tỉnh rượu, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong đầu, thân thể vẫn không chịu nghe theo sự khống chế của đại não, lảo đảo nghiêng ngả, nếu không có Đan Mạt đỡ thì thiếu chút nữa khuôn mặt hắn đã nhào vào bồn cầu.
“Say đến vậy!” Đan Mạt nâng Liêm Nho dậy, thay hắn cởi áo sơ mi ra, đang chuẩn bị lột đến quần dài thì đột nhiên phát hiện có gì đó ấm ấm đang khẽ đè vào — đầu nhũ của mình!
“Là thật a.” Liêm Nho không che giấu được sự hưng phấn, vui sướng trên khuôn mặt. Hắn vậy mà... vậy mà có thể đụng được tới đầu nhũ hoàn mỹ mà mình luôn tha thiết ước mơ nha! Không phải là đang nằm mơ chứ? Liêm Nho xoay tay lại hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào má phải. “Đau quá!” Hô to một tiếng, rồi lại phá lên cười.”Ha ha, không phải là mơ, mình không nằm mơ a!” Lập tức ôm lấy thắt lưng Đan Mạt, khóc òa lên. ( thằng này tếu =]])
Đan Mạt vì một loạt các hành động kỳ lạ không thể giải thích này của Liêm Nho làm cho sợ đến ngây người. Không lẽ người trong lòng ngực y, sau khi bị say rượu sẽ — đùa điên sao? Đan Mạt buông tay đang giữ người kia ra, Liêm Nho rầm một cái té ngã trên mặt đất.
“Ai u, đau quá.” Liêm Nho chà chà mông của mình, ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt khó tin của Đan Mạt, lúc này hắn mới sực nhớ đến — hắn vừa rồi thế nhưng... Sờ soạng—tiểu meo meo của khách hàng lớn công ty mình! Hắn... sở thích mà hắn luôn giấu diếm, như thế này... như thế này....chắc y có lẽ sẽ không biết mình có... Có cái loại sở thích ấy đâu nhỉ?
“Đã uống không được còn kính rượu mời tôi!” Đan Mạt dường như không phát hiện những biến hóa phong phú đa dạng được biểu hiện trên mặt Liêm Nho, cởi quần dài của hắn ra rồi đẩy hắn vào bồn tắm.
Bùm một tiếng. Liêm Nho hoàn toàn không có chút phản ứng trực tiếp ngã ngửa đâm nhào vào cái bồn tắm to như một cái hồ bơi cỡ nhỏ. Ục ục ục ục, miệng nuốt hai ngụm nước ấm vào miệng, còn không quên thổi lên hai cái bong bóng trên mặt nước.
“Xem ra là phải cùng nhau tắm thôi.” Đan Mạt bất đắc dĩ thở dài, cởi quần áo của mình ra, cũng nhảy vào bể.
END BỐN
Chương này ngắn nhỉ =)))))~