Người kia dùng toàn bộ khí lực còn lại mang Tô Bạch chạy tới một bờ sông. Khi xoay người hắn ta thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn mình lộ ra vài phần sợ hãi, liền uy hiếp quát:
“Ngươi biết điều ngoan ngoãn một chút, bằng không lão tử một chưởng giết ngươi, nghe chưa..” Chữ cuối cùng chưa nói ra hắn đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch chớp chớp mắt mấy lần, hiện tại đây là tình huống gì? Nhìn nhìn người đang hôn mê nọ, do dự nửa ngày y mới từ từ ngồi xuống xem xét thương thế.
Vai và ngực người này đều trúng chưởng, xem qua cũng có vẻ thực nghiêm trọng. Tô Bạch tiếp tục nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng móc trong túi ra một bình ngọc, đổ ra vài viên dược hoàn cho hắn nuốt. Vỗ vỗ tay, Tô Bạch cười nói:
“Coi như ngươi vận khí không tồi, đây là dược mới hôm nay ta lấy từ dược phòng về, dược này chưa từng cấp cho người ngoài dùng đâu”
Lại ngồi trông chừng khoảng nửa khắc vẫn không thấy người kia tỉnh lại, Tô Bạch đành lôi điểm tâm ra ăn tạm.
Qua nửa canh giờ, rốt cục người nọ mở mắt – chỉ có điều dáng vẻ hắn ta tựa hồ có phần không bình thường, hai mắt mênh mang, sắc mặt đỏ bừng còn hô hấp dồn dập…
Tô Bạch thấy người kia đã tỉnh lại, hỏi: “Ngươi hiện tại thấy thế nào? Có đỡ hay không?”
Người nọ nhìn y, vươn tay phảng phất như muốn kéo y lại gần, lẩm bẩm nói: “Nóng quá… Nóng…”
Tô Bạch hỏi: “Ngươi nóng? Rất nóng sao?”
Người kia không biết có nghe hiểu hay không, nhưng cũng gật gù đầu. Tô Bạch suy nghĩ một lát, đến gần, hai tay kéo hắn… kéo xềnh xệch và nhúng cả người hắn ta xuống sông.
Người nọ bị nước lạnh kích thích, thần chí nhanh chóng hồi tỉnh, quát: “Ngươi dám đem ta vứt xuống nước là sao?”
Tô Bạch đáp: “Là ngươi nói nóng á, nước trong sông mùa này vừa lúc thật lạnh, dễ dàng hạ nhiệt cho ngươi mà”
Người nọ thực hận không thể một chưởng giết chết y. Nhưng hiện tại ngay cả giơ tay hắn cũng là cả một sự cố gắng vô vọng, khí lực giết người là không có khả năng.
Tạm thời không nhắc đến Tô Bạch bên này, phía Đào Tư bên kia hiện tại đầu đã muốn sưng to gấp đôi. Từ khi Tần Hiên Dật trở về phát hiện Tô Bạch mất tích liền không cho Đào Tư một phút yên ổn, Nguyệt Huy cùng vài người xung quanh cũng vạ lây, hàng ngày giơ mình chứng kiến bộ mặt còn hơn hàn băng Nam Cực của giáo chủ.
Đào Tư nhìn gương mặt lạnh lẽo nghiêm trọng của Tần Hiên Dật, cẩn thận nói rằng:
“Ta đã tra xét được thân phận kẻ đột nhập nọ”
Tần Hiên Dật liếc mắt: “Nói”
Đào Tư khẽ khàng: “Tên đó là đại đệ tử của Ngọc Kiếm Môn, gọi Trần Phóng. Vì bị sư muội cự tuyệt nên chạy tới bản giáo ta giở trò…”
Tần Hiên Dật cắt ngang, hỏi: “Vì sao sau khi bị cự tuyệt lại chạy tới bản giáo?”
Đào Tư lau lau mồ hôi cười gượng: “Nghe nói bởi vì người mà sư muội hắn ta ái mộ có liên quan tới Thịnh Y Giáo chúng ta…”
Tần Hiên Dật đem ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhìn: “Là có liên quan hay chính là người trong giáo?”
Đào Tư nhìn chằm chằm sàn nhà nói: “Hình như là người thuộc giáo ta”
Trong mắt Tần Hiên Dật bắt đầu ngưng tụ sát khí: “Đó là kẻ nào?”
Đào Tư một bộ dạng cảm tử liều chết, chính khí lẫm lẫm đáp lời: “Là ta, Đào Tư”
Tần Hiên Dật cười nhạt hai tiếng: “Ngươi được, gây chuyện nháo loạn phiền phức rồi khiến người khác chịu khổ. Ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Nói rồi mạnh mẽ vươn tay muốn một chưởng đánh tới thỏa hận thì đào tư đã nhanh nhẹn lẻn tới phía sau Nguyệt Huy. Lúc này Nguyệt Huy vội vã tính bước tránh ra bên ngoài nhưng Đào Tư kiên quyết chết cũng không buông tay áo hắn ta.
Nguyệt Huy đành cười khổ nói: “Giáo Chủ, có thể chờ một lúc hãy đánh được không? Ta chưa tính chuyện ra mắt Diêm Vương”
Tần Hiên Dật hừ một tiếng, buông tay.
Đào Tư lộ ra nửa cái đầu, trình bày: “Giáo chủ, ta căn bản còn không biết mặt vị sư muội kia thì làm sao gây được tội? Hơn nữa mười ngày trước ta cùng Tiểu Bạch chơi cờ nào có bản lĩnh phân thân đi Ngọc Kiếm Môn? Ta là oan, là oan a”
Tần Hiên Dật nhìn hắn không nói một lời.
Đào Tư đem mắt cầu cứu hướng sang Doanh Tụ. Doanh Tụ nhìn nóc nhà, làm bộ đang nghiên cứu kiến trúc, coi như không thấy.
Tất cả đang chìm trong băng giá, Hải Vị trở về.
Tần Hiên Dật vội hỏi: “Có tin tức gì không?” Song quyền nắm chặt, rất căng thẳng.
Hải Vị đáp: “Có, ta đã tra được tung tích hai người, hiện tại có thể đi cứu người.”
Tần Hiên Dật lập tức đứng lên, quát: “Sao còn đứng ỳ ra đây? Đi!”
Cứ lấy logic thông thường suy luận một chút, thông thường giữa kẻ cướp và con tin thì ai là người nhìn thấy toán giải cứu sẽ vui mừng? Ai có tư duy bình thường cũng sẽ nói rằng chắc chắc con tin nhìn thấy cứu tinh sẽ mừng tới lệ nóng doanh tròng. Nhưng sự tình nào cũng không có ngoại lệ, không có chân lý nào tuyệt đối đúng đắn, nói rằng lý luận thông thường là vậy tất cũng phải tính đến trường hợp bất thường, phi tự nhiên.
Trần Phóng – hay chính thị kẻ cướp khi nhìn thấy nhóm người Tần Hiên Dật chạy tới thì vui mừng tới nỗi suýt bật khóc, phảng phất giống như trẻ lạc nhìn thấy mẹ ruột.
“Các ngươi… rốt cục đã tới… cầu các ngươi nhanh dẫn hắn đi giùm ta… nhanh đi thôi”
Nhóm Tần Hiên đều sững sờ, ngân ngẩn tại hiện trường: Đây là cái quỷ gì thế?
Đương nhiên là do họ không biết trong hai ngày này Tô Bạch mỗi ngày đều đôi ba lần cho người nọ uống thuốc rồi đem nhúng hắn ta xuống nước sông lạnh băng. Nguyên do Tô Bạch chỉ biết mấy viên dược hoàn này đương nhiên là bổ dược, cần cho người mang thương thế dùng nhưng thỉnh quý độc giả đừng quên dược này do ai phối phương… chính là Hải Vị a… dược lý này… có thành phần xuân dược không ít. Thật thương cảm cho Trần Phóng bị thương nặng tới mất hết khí lực, trói gà không chặt nên căn bản không thể phản kháng.
Tô Bạch thấy tập đoàn hồ ly tới, vội vàng chào: “Các ngươi tới a, ta đói đói a.”
Tần Hiên Dật ôm cổ ý, tha thiết nói: “Chúng ta trở về nhà, ta kêu đầu bếp làm thật nhiều điểm tâm ngươi thích, ngươi ăn no a.”
Tô Bạch nở nụ cười: “Được”.
Về sau sự tình cuối cùng cũng điều tra rõ.
Nguyên lai ngày đó đào tư thắng Tô Bạch bèn dẫn y đi xuống làng ăn bánh nướng ven đường mới bị vị cô nương kia trông thấy, nhất kiến chung tình. Mà cô nàng về sau hỏi thăm khắp nơi lại biết hắn vốn là một trong tứ đại hộ pháp của Thịnh Y Giáo, võ công chẳng những cao cường mà uy danh vang dội giang hồ trong lòng càng ái mộ khôn nguôi. Không may sao đại sư huynh của nàng lại chọn đúng lúc này để bày tỏ tình cảm, đương nhiên bị từ chối thẳng thừng.
Vì thế mới gây nên chuyện tình, hại Đào Tư thiếu chút nữa vong mạng. Bất quá tử tội có thể miễn nhưng phạt vạ không thể bỏ. Tần Hiên Dật tính ra cũng có phần thông cảm với hắn ta, lại biết có đánh cũng căn bản không có tác dụng khắc sâu ghi nhớ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp.
Phạt tiền. Buộc hắn trả lại hết những tài sản hắn dụ lừa Tô Bạch, tất cả đều phải đem trả.
Vắt cổ chày ra nước lần này mới đúng là bị lột một tầng da.
Từ đó về sau Đào Tư tựu hận thù sâu sắc Ngọc Kiếm Môn. Hễ nhìn thấy người thuộc Ngọc Kiếm Môn hắn liền tìm cách sinh sự sau đó mượn cớ tẩn cho đối phương một trận nhớ đời. Chỉ có như vậy nỗi đau trong lòng hắn mới có thể được an ủi chút ít.
.
Người kia dùng toàn bộ khí lực còn lại mang Tô Bạch chạy tới một bờ sông. Khi xoay người hắn ta thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn mình lộ ra vài phần sợ hãi, liền uy hiếp quát:
“Ngươi biết điều ngoan ngoãn một chút, bằng không lão tử một chưởng giết ngươi, nghe chưa..” Chữ cuối cùng chưa nói ra hắn đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch chớp chớp mắt mấy lần, hiện tại đây là tình huống gì? Nhìn nhìn người đang hôn mê nọ, do dự nửa ngày y mới từ từ ngồi xuống xem xét thương thế.
Vai và ngực người này đều trúng chưởng, xem qua cũng có vẻ thực nghiêm trọng. Tô Bạch tiếp tục nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng móc trong túi ra một bình ngọc, đổ ra vài viên dược hoàn cho hắn nuốt. Vỗ vỗ tay, Tô Bạch cười nói:
“Coi như ngươi vận khí không tồi, đây là dược mới hôm nay ta lấy từ dược phòng về, dược này chưa từng cấp cho người ngoài dùng đâu”
Lại ngồi trông chừng khoảng nửa khắc vẫn không thấy người kia tỉnh lại, Tô Bạch đành lôi điểm tâm ra ăn tạm.
Qua nửa canh giờ, rốt cục người nọ mở mắt – chỉ có điều dáng vẻ hắn ta tựa hồ có phần không bình thường, hai mắt mênh mang, sắc mặt đỏ bừng còn hô hấp dồn dập…
Tô Bạch thấy người kia đã tỉnh lại, hỏi: “Ngươi hiện tại thấy thế nào? Có đỡ hay không?”
Người nọ nhìn y, vươn tay phảng phất như muốn kéo y lại gần, lẩm bẩm nói: “Nóng quá… Nóng…”
Tô Bạch hỏi: “Ngươi nóng? Rất nóng sao?”
Người kia không biết có nghe hiểu hay không, nhưng cũng gật gù đầu. Tô Bạch suy nghĩ một lát, đến gần, hai tay kéo hắn… kéo xềnh xệch và nhúng cả người hắn ta xuống sông.
Người nọ bị nước lạnh kích thích, thần chí nhanh chóng hồi tỉnh, quát: “Ngươi dám đem ta vứt xuống nước là sao?”
Tô Bạch đáp: “Là ngươi nói nóng á, nước trong sông mùa này vừa lúc thật lạnh, dễ dàng hạ nhiệt cho ngươi mà”
Người nọ thực hận không thể một chưởng giết chết y. Nhưng hiện tại ngay cả giơ tay hắn cũng là cả một sự cố gắng vô vọng, khí lực giết người là không có khả năng.
Tạm thời không nhắc đến Tô Bạch bên này, phía Đào Tư bên kia hiện tại đầu đã muốn sưng to gấp đôi. Từ khi Tần Hiên Dật trở về phát hiện Tô Bạch mất tích liền không cho Đào Tư một phút yên ổn, Nguyệt Huy cùng vài người xung quanh cũng vạ lây, hàng ngày giơ mình chứng kiến bộ mặt còn hơn hàn băng Nam Cực của giáo chủ.
Đào Tư nhìn gương mặt lạnh lẽo nghiêm trọng của Tần Hiên Dật, cẩn thận nói rằng:
“Ta đã tra xét được thân phận kẻ đột nhập nọ”
Tần Hiên Dật liếc mắt: “Nói”
Đào Tư khẽ khàng: “Tên đó là đại đệ tử của Ngọc Kiếm Môn, gọi Trần Phóng. Vì bị sư muội cự tuyệt nên chạy tới bản giáo ta giở trò…”
Tần Hiên Dật cắt ngang, hỏi: “Vì sao sau khi bị cự tuyệt lại chạy tới bản giáo?”
Đào Tư lau lau mồ hôi cười gượng: “Nghe nói bởi vì người mà sư muội hắn ta ái mộ có liên quan tới Thịnh Y Giáo chúng ta…”
Tần Hiên Dật đem ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhìn: “Là có liên quan hay chính là người trong giáo?”
Đào Tư nhìn chằm chằm sàn nhà nói: “Hình như là người thuộc giáo ta”
Trong mắt Tần Hiên Dật bắt đầu ngưng tụ sát khí: “Đó là kẻ nào?”
Đào Tư một bộ dạng cảm tử liều chết, chính khí lẫm lẫm đáp lời: “Là ta, Đào Tư”
Tần Hiên Dật cười nhạt hai tiếng: “Ngươi được, gây chuyện nháo loạn phiền phức rồi khiến người khác chịu khổ. Ngươi có biết xấu hổ hay không?”bg-ssp-{height:px}
Nói rồi mạnh mẽ vươn tay muốn một chưởng đánh tới thỏa hận thì đào tư đã nhanh nhẹn lẻn tới phía sau Nguyệt Huy. Lúc này Nguyệt Huy vội vã tính bước tránh ra bên ngoài nhưng Đào Tư kiên quyết chết cũng không buông tay áo hắn ta.
Nguyệt Huy đành cười khổ nói: “Giáo Chủ, có thể chờ một lúc hãy đánh được không? Ta chưa tính chuyện ra mắt Diêm Vương”
Tần Hiên Dật hừ một tiếng, buông tay.
Đào Tư lộ ra nửa cái đầu, trình bày: “Giáo chủ, ta căn bản còn không biết mặt vị sư muội kia thì làm sao gây được tội? Hơn nữa mười ngày trước ta cùng Tiểu Bạch chơi cờ nào có bản lĩnh phân thân đi Ngọc Kiếm Môn? Ta là oan, là oan a”
Tần Hiên Dật nhìn hắn không nói một lời.
Đào Tư đem mắt cầu cứu hướng sang Doanh Tụ. Doanh Tụ nhìn nóc nhà, làm bộ đang nghiên cứu kiến trúc, coi như không thấy.
Tất cả đang chìm trong băng giá, Hải Vị trở về.
Tần Hiên Dật vội hỏi: “Có tin tức gì không?” Song quyền nắm chặt, rất căng thẳng.
Hải Vị đáp: “Có, ta đã tra được tung tích hai người, hiện tại có thể đi cứu người.”
Tần Hiên Dật lập tức đứng lên, quát: “Sao còn đứng ỳ ra đây? Đi!”
Cứ lấy logic thông thường suy luận một chút, thông thường giữa kẻ cướp và con tin thì ai là người nhìn thấy toán giải cứu sẽ vui mừng? Ai có tư duy bình thường cũng sẽ nói rằng chắc chắc con tin nhìn thấy cứu tinh sẽ mừng tới lệ nóng doanh tròng. Nhưng sự tình nào cũng không có ngoại lệ, không có chân lý nào tuyệt đối đúng đắn, nói rằng lý luận thông thường là vậy tất cũng phải tính đến trường hợp bất thường, phi tự nhiên.
Trần Phóng – hay chính thị kẻ cướp khi nhìn thấy nhóm người Tần Hiên Dật chạy tới thì vui mừng tới nỗi suýt bật khóc, phảng phất giống như trẻ lạc nhìn thấy mẹ ruột.
“Các ngươi… rốt cục đã tới… cầu các ngươi nhanh dẫn hắn đi giùm ta… nhanh đi thôi”
Nhóm Tần Hiên đều sững sờ, ngân ngẩn tại hiện trường: Đây là cái quỷ gì thế?
Đương nhiên là do họ không biết trong hai ngày này Tô Bạch mỗi ngày đều đôi ba lần cho người nọ uống thuốc rồi đem nhúng hắn ta xuống nước sông lạnh băng. Nguyên do Tô Bạch chỉ biết mấy viên dược hoàn này đương nhiên là bổ dược, cần cho người mang thương thế dùng nhưng thỉnh quý độc giả đừng quên dược này do ai phối phương… chính là Hải Vị a… dược lý này… có thành phần xuân dược không ít. Thật thương cảm cho Trần Phóng bị thương nặng tới mất hết khí lực, trói gà không chặt nên căn bản không thể phản kháng.
Tô Bạch thấy tập đoàn hồ ly tới, vội vàng chào: “Các ngươi tới a, ta đói đói a.”
Tần Hiên Dật ôm cổ ý, tha thiết nói: “Chúng ta trở về nhà, ta kêu đầu bếp làm thật nhiều điểm tâm ngươi thích, ngươi ăn no a.”
Tô Bạch nở nụ cười: “Được”.
Về sau sự tình cuối cùng cũng điều tra rõ.
Nguyên lai ngày đó đào tư thắng Tô Bạch bèn dẫn y đi xuống làng ăn bánh nướng ven đường mới bị vị cô nương kia trông thấy, nhất kiến chung tình. Mà cô nàng về sau hỏi thăm khắp nơi lại biết hắn vốn là một trong tứ đại hộ pháp của Thịnh Y Giáo, võ công chẳng những cao cường mà uy danh vang dội giang hồ trong lòng càng ái mộ khôn nguôi. Không may sao đại sư huynh của nàng lại chọn đúng lúc này để bày tỏ tình cảm, đương nhiên bị từ chối thẳng thừng.
Vì thế mới gây nên chuyện tình, hại Đào Tư thiếu chút nữa vong mạng. Bất quá tử tội có thể miễn nhưng phạt vạ không thể bỏ. Tần Hiên Dật tính ra cũng có phần thông cảm với hắn ta, lại biết có đánh cũng căn bản không có tác dụng khắc sâu ghi nhớ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp.
Phạt tiền. Buộc hắn trả lại hết những tài sản hắn dụ lừa Tô Bạch, tất cả đều phải đem trả.
Vắt cổ chày ra nước lần này mới đúng là bị lột một tầng da.
Từ đó về sau Đào Tư tựu hận thù sâu sắc Ngọc Kiếm Môn. Hễ nhìn thấy người thuộc Ngọc Kiếm Môn hắn liền tìm cách sinh sự sau đó mượn cớ tẩn cho đối phương một trận nhớ đời. Chỉ có như vậy nỗi đau trong lòng hắn mới có thể được an ủi chút ít.
.