Nhân một ngày rảnh rang ngồi nhàn thoại, Tô Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện, y hỏi Tần Hiên: “Bên cạnh ngươi có bốn vị hộ pháp lợi hại như vậy vì sao khi phản lão hoàn đồng ngươi lại đi ra ngoài?”
Khi ấy Tần Hiên Dật đang thảo chữ nghe hỏi liền bóp nát bút, Tô Bạch hoảng sợ.
Y nhìn gương mặt hắn âm trầm, rụt rè hỏi: “Hình như ngươi rất tức giận…”
Tần Hiên Dật nghiến răng nói: “Ta có thể không tức giận sao?”
Tô Bạch cẩn thận: “Vì sao thế?”
Tần Hiên bảo: “Vì sao? Ngươi biết ta phản lão hoàn đồng thì những kẻ vui mừng nhất là ai không?” lại thấy Tô Bạch lắc lắc đầu, đành nói tiếp: “Chính là mấy tên lang tâm cẩu phế đó! Hàng năm mỗi khi phản lão hoàn đồng ta đều phải tìm một nơi kín đáo ẩn dật, chứ để bọn kia tìm được khẳng định ta sẽ bị trêu đùa đến chết! Bình thường bọn chúng không đánh lại nên chỉ có khi ta mất hết công lực thì tranh thủ thực hiện ý đồ khi dễ ngay… ”
Liếc mắt thấy Tô Bạch vẫn còn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ đâu đâu, Tần Hiên Dật nhất thời chán nản: “Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói hay không? Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”
Tô Bạch lúc này mới nhìn hắn, hỏi tiếp: “Ngươi vừa nói hàng năm đều sẽ phản lão hoàn đồng một lần sao?”
Tần Hiên Dật ngẩn người một lúc mới nhận ra vừa rồi mình đã lỡ miệng, thực hận bản thân tự mình đào hố chôn mình.
Tô Bạch lại hỏi: “Có đúng hàng năm người đều phải phản lão hoàn đồng một lần không?”
Tần Hiên Dật nhìn nhìn y, con mắt quanh quanh co co đáp lời:“Cũng không hẳn… chỉ là… có lúc sẽ … thôi”
Tô Bạch lúc này thông minh, sáng suốt nhắc nhở: “Ngươi mới rồi nói là hàng năm mà, ta nghe rõ ràng.”
Tần Hiên Dật bị y dồn đến chân tường hết đường chối cãi nên không có cách nào hơn là nói thật: “Ừ, đúng là mỗi năm ta sẽ phản lão hoàn đồng một lần.” – nói xong thấy Tô Bạch mắt sáng rực, hắn nghiêm giọng – “Bất quá chỉ trước 30 tuổi, sau đó sẽ không như vậy nữa”
Đôi mắt Tô Bạch vẫn lấp lánh, hí ha hí hửng vì cái gì đó không rõ nhưng Tần Hiên Dật lập tức nhìn thấu suy nghĩ của y, cảnh cáo:
“Ngươi đừng mơ khi ta nhỏ đi thì giở trò, đừng quên một năm ta nhỏ lại chỉ có 1 tháng, nếu ngươi dám manh động thì ta sẽ dùng 11 tháng còn lại dành để nghiêm phạt ngươi! Hơn nữa điều này chỉ xảy ra trước khi ta ba mươi tuổi, sau này dù chỉ một phút ngươi cũng không có cơ hội đâu!
Đôi mắt Tô Bạch lúc này tối sầm u uất, Tần Hiên Dật âm thầm thở hắt ra, sau đó tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:“A Bạch, kỳ thực mỗi lần ta nhỏ lại đều rất cô đơn. Không chỉ là đề phòng ngoại nhân mà còn phải lo ẩn núp đám hồ ly hỗn đản kia, mỗi lần đều phải tìm một nơi vắng vẻ không người lẩn trốn một tháng. Thời gian đó ngay cả một người để trò chuyện cũng không có, mà chỉ có thể ngày ngày buồn bã nhìn bức tường phòng.” (=)) anh Tần Hiên bị tự kỷ a)
“Vì thế, A Bạch, về sau ngươi đi cùng ta có được không? Ngươi theo ta cùng nhau ẩn dật tránh xa mấy người đó có được hay không?”
Tô Bạch là người rất dễ mềm lòng, mà đó cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cho y bị Tần Hiên Dật ăn sạch sẽ. Hồ ly Tần Hiên dĩ nhiên sẽ rất rành chuyện lợi dụng tâm lý người khác, hắn biết rõ với nước mắt ngân ngấn đi chung với ánh mắt khẩn cầu thì chẳng có ai kháng cự được, Tô Bạch thì lại càng không đỡ được chiêu này.
Thực ra, Tô Bạch không biết nước mắt của mình cũng có lực sát thương rất lớn, chỉ có điều quan trọng: Thời gian và địa điểm y rơi lệ đều không đúng lúc. Tại một thời gian ai – cũng – biết – là – lúc – nào và tại một nơi không – cần – nói – ai – cũng – hiểu – ở – đâu thì nước mắt của y lại thành phản thương, ấy chính là giọt lệ đó lại rất dễ kích phát thú tính người nào đó.
Tô Bạch không hiểu cho nên làm sao biết lợi dụng, vì thế y đành chấp nhận ngậm ngùi thua trước nhãn thần khẩn cầu của Tần Hiên. Vì thế y chỉ có thể hàng năm tận lực chăm sóc hắn trốn đông trốn tây suốt một tháng trời, đương nhiên là chỉ trước khi hắn ba mươi tuổi.
Nhân một ngày rảnh rang ngồi nhàn thoại, Tô Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện, y hỏi Tần Hiên: “Bên cạnh ngươi có bốn vị hộ pháp lợi hại như vậy vì sao khi phản lão hoàn đồng ngươi lại đi ra ngoài?”
Khi ấy Tần Hiên Dật đang thảo chữ nghe hỏi liền bóp nát bút, Tô Bạch hoảng sợ.
Y nhìn gương mặt hắn âm trầm, rụt rè hỏi: “Hình như ngươi rất tức giận…”
Tần Hiên Dật nghiến răng nói: “Ta có thể không tức giận sao?”
Tô Bạch cẩn thận: “Vì sao thế?”
Tần Hiên bảo: “Vì sao? Ngươi biết ta phản lão hoàn đồng thì những kẻ vui mừng nhất là ai không?” lại thấy Tô Bạch lắc lắc đầu, đành nói tiếp: “Chính là mấy tên lang tâm cẩu phế đó! Hàng năm mỗi khi phản lão hoàn đồng ta đều phải tìm một nơi kín đáo ẩn dật, chứ để bọn kia tìm được khẳng định ta sẽ bị trêu đùa đến chết! Bình thường bọn chúng không đánh lại nên chỉ có khi ta mất hết công lực thì tranh thủ thực hiện ý đồ khi dễ ngay… ”
Liếc mắt thấy Tô Bạch vẫn còn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ đâu đâu, Tần Hiên Dật nhất thời chán nản: “Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói hay không? Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”
Tô Bạch lúc này mới nhìn hắn, hỏi tiếp: “Ngươi vừa nói hàng năm đều sẽ phản lão hoàn đồng một lần sao?”
Tần Hiên Dật ngẩn người một lúc mới nhận ra vừa rồi mình đã lỡ miệng, thực hận bản thân tự mình đào hố chôn mình.
Tô Bạch lại hỏi: “Có đúng hàng năm người đều phải phản lão hoàn đồng một lần không?”
Tần Hiên Dật nhìn nhìn y, con mắt quanh quanh co co đáp lời:“Cũng không hẳn… chỉ là… có lúc sẽ … thôi”bg-ssp-{height:px}
Tô Bạch lúc này thông minh, sáng suốt nhắc nhở: “Ngươi mới rồi nói là hàng năm mà, ta nghe rõ ràng.”
Tần Hiên Dật bị y dồn đến chân tường hết đường chối cãi nên không có cách nào hơn là nói thật: “Ừ, đúng là mỗi năm ta sẽ phản lão hoàn đồng một lần.” – nói xong thấy Tô Bạch mắt sáng rực, hắn nghiêm giọng – “Bất quá chỉ trước tuổi, sau đó sẽ không như vậy nữa”
Đôi mắt Tô Bạch vẫn lấp lánh, hí ha hí hửng vì cái gì đó không rõ nhưng Tần Hiên Dật lập tức nhìn thấu suy nghĩ của y, cảnh cáo:
“Ngươi đừng mơ khi ta nhỏ đi thì giở trò, đừng quên một năm ta nhỏ lại chỉ có tháng, nếu ngươi dám manh động thì ta sẽ dùng tháng còn lại dành để nghiêm phạt ngươi! Hơn nữa điều này chỉ xảy ra trước khi ta ba mươi tuổi, sau này dù chỉ một phút ngươi cũng không có cơ hội đâu!
Đôi mắt Tô Bạch lúc này tối sầm u uất, Tần Hiên Dật âm thầm thở hắt ra, sau đó tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:“A Bạch, kỳ thực mỗi lần ta nhỏ lại đều rất cô đơn. Không chỉ là đề phòng ngoại nhân mà còn phải lo ẩn núp đám hồ ly hỗn đản kia, mỗi lần đều phải tìm một nơi vắng vẻ không người lẩn trốn một tháng. Thời gian đó ngay cả một người để trò chuyện cũng không có, mà chỉ có thể ngày ngày buồn bã nhìn bức tường phòng.” (=)) anh Tần Hiên bị tự kỷ a)
“Vì thế, A Bạch, về sau ngươi đi cùng ta có được không? Ngươi theo ta cùng nhau ẩn dật tránh xa mấy người đó có được hay không?”
Tô Bạch là người rất dễ mềm lòng, mà đó cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cho y bị Tần Hiên Dật ăn sạch sẽ. Hồ ly Tần Hiên dĩ nhiên sẽ rất rành chuyện lợi dụng tâm lý người khác, hắn biết rõ với nước mắt ngân ngấn đi chung với ánh mắt khẩn cầu thì chẳng có ai kháng cự được, Tô Bạch thì lại càng không đỡ được chiêu này.
Thực ra, Tô Bạch không biết nước mắt của mình cũng có lực sát thương rất lớn, chỉ có điều quan trọng: Thời gian và địa điểm y rơi lệ đều không đúng lúc. Tại một thời gian ai – cũng – biết – là – lúc – nào và tại một nơi không – cần – nói – ai – cũng – hiểu – ở – đâu thì nước mắt của y lại thành phản thương, ấy chính là giọt lệ đó lại rất dễ kích phát thú tính người nào đó.
Tô Bạch không hiểu cho nên làm sao biết lợi dụng, vì thế y đành chấp nhận ngậm ngùi thua trước nhãn thần khẩn cầu của Tần Hiên. Vì thế y chỉ có thể hàng năm tận lực chăm sóc hắn trốn đông trốn tây suốt một tháng trời, đương nhiên là chỉ trước khi hắn ba mươi tuổi.