Có một ngày nhàn Tần Hiên cùng mấy vị hộ pháp Hồ Ly nói chuyện phiếm, loanh quanh một hồi lại xoay về chuyện trẻ con. Hải Vị thở dài nói xem ra đời này Tần Hiên Dật chẳng có được hạnh phúc ôm con rồi, Tần Hiên Dật vẻ mặt bình thản nhưng có phần khó nói thành lời.
Doanh Tụ đột nhiên nói: “Nếu có một loại dược có thể khiến nam nhân sinh hài tử nhưng lại khiến người ta phải trả giá một nửa tuổi thọ, các ngươi nói Tiểu Bạch có đồng ý hay không?”
Đào Tư nhanh miệng đáp: “Khẳng định chắc chắn là có, dù sao sinh hài tử nối dõi chính là thủ đoạn giữ chồng của mấy bà vợ mà”
Hải Vị trầm tư, nói: “Cũng phải, lấy tướng mạo Tô Bạch mà xét thì cũng khó tránh khỏi việc y lo lắng bị giáo chủ bỏ rơi, có hài tử dù sao cũng đảm bảo một chút vị thế đây.”
Nguyệt Huy cũng cho rằng y sẽ đồng ý, chẳng qua lý do hắn nghĩ ra có vẻ hợp lý hơn, phù hợp với tính cách đơn giản và hình tượng ngu ngốc của Tô Bạch: y thích trẻ con.
Tần Hiên Dật nghe xong cười cười bảo: “Ta cho rằng A Bạch sẽ không, tuyệt đối sẽ không làm vậy.”
Mọi người giương tròn đôi mắt nhìn hắn, rõ ràng là không thèm tin tưởng.
Doanh Tụ thuyết: “Chi bằng chúng ta đặt cược?”
Tần Hiên Dật lập tức thoải mái đồng ý: “Được, đánh cược gì?”
“Một tháng xử lý Giáo vụ.”
“Đồng ý.”
———————————
Doanh Tụ cười tủm tỉm nhìn Tô Bạch đang « duyên dáng » ăn bánh ngọt, nhìn thấy y suýt nghẹn liền ân cần săn sóc mà rót một chén trà. Tô Bạch một hơi uống hết – nguyên lai lời hứa « đánh chết cũng không ăn bất kỳ món gì Doanh Tụ đưa tới » đã sớm bị y vứt ra … khỏi đầu.
Doanh Tụ thấy có thể dụ được người mới từ từ nói: “Tiểu Bạch a, ta hỏi ngươi việc này nha.”
Tô Bạch nuốt nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Ngươi cứ hỏi.”
Doanh Tụ vấn: “Ngươi có thích tiểu hài tử không?”
“Thích, nho nhỏ, xinh xắn rất đáng yêu nha!”
“Này, nếu như ngươi có thể sinh tiểu hài tử ngươi có cùng giáo chủ sinh một đứa không?”
Tô Bạch mở to hai mắt nhìn: “Ta là nam nhân chân chính a, làm sao sinh tiểu hài tử được đây? Doanh Tụ mới có khả năng mới đúng ni.”
Doanh Tụ kiên nhẫn hết mức mới kìm được một chưởng đánh thẳng vào mặt y, trong lòng không ngừng thăm hỏi tổ tông tám đời của mấy tên vô liêm sỉ dám buộc nàng đi hỏi cái chuyện… tế nhị này.
Cố gắng nặn ra nụ cười nhăn nhó, nói: “Nếu như nói có một loại dược có thể khiến cho ngươi sinh được tiểu hài tử, ngươi nguyện ý chăng?”
Tô Bạch chớp chớp mắt, hỏ: “Vì sao không phải Tần Hiên?”
Doanh Tụ âm thầm mắng « Đồ ngu ngốc! Tần Hiên Dật sinh hả? Ai Thượng ai Hạ chẳng phải đã rõ, chẳng phải người nào, vật nào nhiệm vụ nấy sao?» Nhưng nàng vẫn chứng tỏ định lực thần kì của bản thân, duy trì vẻ mặt tươi cười nói: “Ta là nói chỉ có thể ngươi dùng thôi?”
Tô Bạch hỏi lại: “Thực sự là có thể sao?”
Doanh Tụ đáp: “Có thể, nhưng ngươi phải trả giá bằng một nửa tuổi thọ.”
Tô Bạch « Ờ! » một tiếng, suy nghĩ một hồi mới nhìn Doanh Tụ cười bảo: “Ta nghĩ ta sẽ không.”
Doanh Tụ thiếu chút nữa đập mặt xuống bàn, cố gắng vớt vát: “Ngươi nghĩ kĩ đi!”
Tô Bạch cắt ngang nàng: “Không cần nghĩ nữa, ta sẽ không đâu.”
“Vì sao?” Doanh Tụ thều thào hỏi.
Tô Bạch trầm ngâm nói: “Kỳ thực thế này, ta đến đây là do Tần Hiên cưỡng ép, khi đó mặc dù ta cũng là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Ta cũng thật cảm động khi có người nguyện ý yêu thương ta nhưng không có nghĩa ta thích cách ép buộc của đối phương như vậy.”
“Nhưng trong khoảng thời gian từ đó đến nay Tần Hiên lấy tâm thành ý thật đối đãi ta, tình cảm sâu nặng vô cùng. Trời chuyển lạnh hắn khoác thêm áo choàng, trời nóng liền tìm kiếm hàn ngọc bày quanh cho ta trốn nhiệt, biết ta thích ăn món gì liền phân phó đầu bếp làm thật nhiều đưa ta, biết ta không thích một mình cô quạnh nên mặc dù bận bịu giáo vụ cũng đều cố gắng thu xếp thời gian bên ta cùng nhau chuyện phiếm”
“Lần ta bị bắt cóc, khi hắn tìm đến nơi cả người đã gầy rộc, về sau ta hỏi qua đầu bếp mới biết những ngày đó hắn không hề ăn một thứ gì, hắn là lo lắng cho ta đến nỗi không thể ăn uống thức gì, chẳng lẽ ta lại vô tâm tới nỗi không nhận ra tấm lòng người khác sao?”
“Ta biết đối với Tần Hiên, đối với Thịnh Y giáo mà nói đều sẽ cần một hài tử kế thừa. Nhưng khi hắn quyết định chung sống với ta tất nhiên đã nghĩ tới chúng ta căn bản không có khả năng sinh hài tử. Nếu như ta vì sinh tiểu hài tử mà tổn hại phân nửa thọ mệnh, ta buộc phải xin lỗi hắn…”
“Ta nghĩ trên đời này chuyện đau đớn thống khổ nhất là người mình yêu thương nhắm mắt trước, để lại trên cõi đời này chỉ một bóng một hình, ta sẽ không để hắn phải chịu nỗi đau này. Ta sẽ không bao giờ!”
Doanh Tụ đột nhiên không thốt nên lời, nàng bị bất ngờ, nàng không thể tin Tô Bạch thường ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn lại có thể nói những lời này.
Ngoài cửa sổ mấy tên đang thập thò nghe trộm cũng ngây ngẩn người, đều tròn xoe mắt nhìn nhau, gãi gãi sống mũi cười trừ. Mấy người ấy không biết rằng phía sau họ Tần Hiên Dật mỉm cười mà đôi mắt tuôn xuống hai hàng lệ.
Có một ngày nhàn Tần Hiên cùng mấy vị hộ pháp Hồ Ly nói chuyện phiếm, loanh quanh một hồi lại xoay về chuyện trẻ con. Hải Vị thở dài nói xem ra đời này Tần Hiên Dật chẳng có được hạnh phúc ôm con rồi, Tần Hiên Dật vẻ mặt bình thản nhưng có phần khó nói thành lời.
Doanh Tụ đột nhiên nói: “Nếu có một loại dược có thể khiến nam nhân sinh hài tử nhưng lại khiến người ta phải trả giá một nửa tuổi thọ, các ngươi nói Tiểu Bạch có đồng ý hay không?”
Đào Tư nhanh miệng đáp: “Khẳng định chắc chắn là có, dù sao sinh hài tử nối dõi chính là thủ đoạn giữ chồng của mấy bà vợ mà”
Hải Vị trầm tư, nói: “Cũng phải, lấy tướng mạo Tô Bạch mà xét thì cũng khó tránh khỏi việc y lo lắng bị giáo chủ bỏ rơi, có hài tử dù sao cũng đảm bảo một chút vị thế đây.”
Nguyệt Huy cũng cho rằng y sẽ đồng ý, chẳng qua lý do hắn nghĩ ra có vẻ hợp lý hơn, phù hợp với tính cách đơn giản và hình tượng ngu ngốc của Tô Bạch: y thích trẻ con.
Tần Hiên Dật nghe xong cười cười bảo: “Ta cho rằng A Bạch sẽ không, tuyệt đối sẽ không làm vậy.”
Mọi người giương tròn đôi mắt nhìn hắn, rõ ràng là không thèm tin tưởng.
Doanh Tụ thuyết: “Chi bằng chúng ta đặt cược?”
Tần Hiên Dật lập tức thoải mái đồng ý: “Được, đánh cược gì?”
“Một tháng xử lý Giáo vụ.”
“Đồng ý.”
———————————
Doanh Tụ cười tủm tỉm nhìn Tô Bạch đang « duyên dáng » ăn bánh ngọt, nhìn thấy y suýt nghẹn liền ân cần săn sóc mà rót một chén trà. Tô Bạch một hơi uống hết – nguyên lai lời hứa « đánh chết cũng không ăn bất kỳ món gì Doanh Tụ đưa tới » đã sớm bị y vứt ra … khỏi đầu.
Doanh Tụ thấy có thể dụ được người mới từ từ nói: “Tiểu Bạch a, ta hỏi ngươi việc này nha.”
Tô Bạch nuốt nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Ngươi cứ hỏi.”
Doanh Tụ vấn: “Ngươi có thích tiểu hài tử không?”
“Thích, nho nhỏ, xinh xắn rất đáng yêu nha!”
“Này, nếu như ngươi có thể sinh tiểu hài tử ngươi có cùng giáo chủ sinh một đứa không?”
Tô Bạch mở to hai mắt nhìn: “Ta là nam nhân chân chính a, làm sao sinh tiểu hài tử được đây? Doanh Tụ mới có khả năng mới đúng ni.”bg-ssp-{height:px}
Doanh Tụ kiên nhẫn hết mức mới kìm được một chưởng đánh thẳng vào mặt y, trong lòng không ngừng thăm hỏi tổ tông tám đời của mấy tên vô liêm sỉ dám buộc nàng đi hỏi cái chuyện… tế nhị này.
Cố gắng nặn ra nụ cười nhăn nhó, nói: “Nếu như nói có một loại dược có thể khiến cho ngươi sinh được tiểu hài tử, ngươi nguyện ý chăng?”
Tô Bạch chớp chớp mắt, hỏ: “Vì sao không phải Tần Hiên?”
Doanh Tụ âm thầm mắng « Đồ ngu ngốc! Tần Hiên Dật sinh hả? Ai Thượng ai Hạ chẳng phải đã rõ, chẳng phải người nào, vật nào nhiệm vụ nấy sao?» Nhưng nàng vẫn chứng tỏ định lực thần kì của bản thân, duy trì vẻ mặt tươi cười nói: “Ta là nói chỉ có thể ngươi dùng thôi?”
Tô Bạch hỏi lại: “Thực sự là có thể sao?”
Doanh Tụ đáp: “Có thể, nhưng ngươi phải trả giá bằng một nửa tuổi thọ.”
Tô Bạch « Ờ! » một tiếng, suy nghĩ một hồi mới nhìn Doanh Tụ cười bảo: “Ta nghĩ ta sẽ không.”
Doanh Tụ thiếu chút nữa đập mặt xuống bàn, cố gắng vớt vát: “Ngươi nghĩ kĩ đi!”
Tô Bạch cắt ngang nàng: “Không cần nghĩ nữa, ta sẽ không đâu.”
“Vì sao?” Doanh Tụ thều thào hỏi.
Tô Bạch trầm ngâm nói: “Kỳ thực thế này, ta đến đây là do Tần Hiên cưỡng ép, khi đó mặc dù ta cũng là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Ta cũng thật cảm động khi có người nguyện ý yêu thương ta nhưng không có nghĩa ta thích cách ép buộc của đối phương như vậy.”
“Nhưng trong khoảng thời gian từ đó đến nay Tần Hiên lấy tâm thành ý thật đối đãi ta, tình cảm sâu nặng vô cùng. Trời chuyển lạnh hắn khoác thêm áo choàng, trời nóng liền tìm kiếm hàn ngọc bày quanh cho ta trốn nhiệt, biết ta thích ăn món gì liền phân phó đầu bếp làm thật nhiều đưa ta, biết ta không thích một mình cô quạnh nên mặc dù bận bịu giáo vụ cũng đều cố gắng thu xếp thời gian bên ta cùng nhau chuyện phiếm”
“Lần ta bị bắt cóc, khi hắn tìm đến nơi cả người đã gầy rộc, về sau ta hỏi qua đầu bếp mới biết những ngày đó hắn không hề ăn một thứ gì, hắn là lo lắng cho ta đến nỗi không thể ăn uống thức gì, chẳng lẽ ta lại vô tâm tới nỗi không nhận ra tấm lòng người khác sao?”
“Ta biết đối với Tần Hiên, đối với Thịnh Y giáo mà nói đều sẽ cần một hài tử kế thừa. Nhưng khi hắn quyết định chung sống với ta tất nhiên đã nghĩ tới chúng ta căn bản không có khả năng sinh hài tử. Nếu như ta vì sinh tiểu hài tử mà tổn hại phân nửa thọ mệnh, ta buộc phải xin lỗi hắn…”
“Ta nghĩ trên đời này chuyện đau đớn thống khổ nhất là người mình yêu thương nhắm mắt trước, để lại trên cõi đời này chỉ một bóng một hình, ta sẽ không để hắn phải chịu nỗi đau này. Ta sẽ không bao giờ!”
Doanh Tụ đột nhiên không thốt nên lời, nàng bị bất ngờ, nàng không thể tin Tô Bạch thường ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn lại có thể nói những lời này.
Ngoài cửa sổ mấy tên đang thập thò nghe trộm cũng ngây ngẩn người, đều tròn xoe mắt nhìn nhau, gãi gãi sống mũi cười trừ. Mấy người ấy không biết rằng phía sau họ Tần Hiên Dật mỉm cười mà đôi mắt tuôn xuống hai hàng lệ.