Buổi chiều ngày thứ hai, Tần Hiên Dật mang theo Tô Bạch xuất phát quay trở về tổng đàn “Thịnh Y Giáo”. Mặc dù dọc đường đi người nào đó cứ vô vị giãy dụa vùng vằng mãi, nhưng thôi, việc đó chúng ta không tốn thời gian để ý làm gì.
Giáo chủ hồi tổng đàn là đại sự, bởi vậy các giáo chúng cùng các vị giáo chức cao cấp đều phải sắp hàng nghênh đón.
Tô Bạch vừa nhìn vài người dẫn đầu hàng đã biết mấy người này chạy ra đây cũng chỉ với mục đích soi mói – Mà trên mặt bọn họ đều có vẻ tươi cười tựa hồ ly, giống Tần Hiên Dật như đúc.
Nơi đây đích thị một ổ Hồ Ly a…
Thình lình nghe một tiếng cười giòn giã:
“Phải chăng vị này chính là Tô công tử nổi danh? Thực sự khả ái nha”.
Tô Bạch theo tiếng nhìn tới, người vừa nói chính là một cô gái, tuổi ước chừng chỉ mười tám mười chín, một thân hồng y bọc lấy thân hình lả lướt. Lúc này nàng đang mỉm cười nhìn Tô Bạch, ánh mắt lưu chuyển, mị ý tự sinh, phong tình vạn chủng.
Ba chữ lập tức nhảy vào não bộ Tô Bạch: “Hồ Ly Tinh!” Và rất không may mắn … nó thoát luôn ra miệng.
Nụ cười trên mặt nàng nhất thời cứng ngắc, toàn bộ chung quanh đều rơi vào trạng thái muốn cười mà không dám. Chỉ có Tần Hiên Dật bật cười thật to, hắn hỏi:
“Làm sao ngươi lại mắng người ta vậy?”
Tô Bạch cũng cảm thấy mình vô ý, nói rằng:
“Khi còn bé, nhũ mẫu từng nói với ta, nữ nhân nào vừa thấy mặt đã câu hồn đoạt phách người khác đều do hồ ly tinh biến thành. Vừa rồi hồn phách ta tựu…”
Cô gái lập tức vừa cười vừa hỏi: “Tựu làm sao?”
Tần Hiên Dật mặt nhất thời hắc tuyến giăng ngang, hỏi: “Tựu làm sao?”
Những người khác cũng mở to hai mắt, dùng nhãn thần vấn khổ chủ: “Tựu làm sao, làm sao…?”
Cũng may Tô Bạch thông minh bất thình lình lóe sáng, biết rằng tính mệnh trọng yếu hơn hết thảy mới liền nuốt nuốt nước miếng, đáp: “Sẽ không bị nàng câu mất!”
Sắc mặt Tần Hiên Dật thoáng khôi phục hòa hoãn còn mọi người đều cụp mắt thất vọng: màn kịch hay chưa kéo đã buông rèm a.
Tân Hiên Dật lại chỉ vào mấy người đứng đầu, giảng:
“Mấy người này đều đồng môn của ta, cái kẻ có đôi mắt đào hoa kia gọi Đào Tư, cái người tươi cười âm hiểm này chính là Nguyệt Huy, mà cái vị thoạt nhìn mềm mại yếu ớt kỳ thực giết người không chớp mắt này là Hải Vị, còn người mà ngươi vừa gọi Hồ Ly Tinh tên Doanh Tụ.”
Tô Bạch gật đầu: “Ta đã nhớ kỹ. Quả đào, ước Hội, Hải Quy, Hồ Ly… à, không, không phải, Doanh Tụ, xin chào mọi người.”
Trên đời này có lẽ không ai bì được với Tô Bạch về tốc độ lẫn chất lượng gây thù hằn – Mấy người đó trên giang hồ chỉ tùy tiện nhắc tới bất kỳ ai cũng có thể khiến cho người nghe toát một tầng hồ môi lạnh mà hiện tại y lại khiến cho người nào người nấy sắc mặc đều đen xì xì, một vùng u ám lạnh lẽo. Tần Hiên Dật thực tình rất hài lòng, thậm chí còn cười tới nở hoa, hắn thầm nghĩ nhặt được Tô Bạch quả nhiên là có báu vật hiếm có trên đời.
Tô Bạch lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, y chỉ cảm thấy bầu không khí có hơi quỷ dị. Người như y, quả nhiên ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Tần Hiên Dật vừa mới đem Tô Bạch nhét vào trong phòng đã bị đoàn hồ ly nọ lôi đi nơi khác giải quyết giáo vụ. Lưu lại Tô Bạch ngơ ngác ngồi trên giường, lơ mơ suy tưởng: Mình đây là ‘về nhà chồng’ rồi ư?
Ánh mắt y quét chuyển một vòng, âm thầm đánh giá bài trí trong phòng. Chỉ thấy một án thư, một giá sách cùng vài món gia cụ mang hơi hướng phong cách cổ xưa, cũ kỹ. Toàn bộ đều đơn giản nhưng không thiếu phong cách riêng. Quả nhiên phù hợp với tính cách của chủ nhân.
“Aiiii…” Tô Bạch thở dài, ngã dài vào giường, y thật sự mệt mỏi. Ngủ đã, mọi việc để mai tính.
* Đào Tư – 陶 陶 [Táo zī] phát âm gần giống 桃子 [táo·zi] – Quả đào.
Nguyệt Huy – 月辉 [Yuè huī] ánh trăng sáng – phát âm giống 约会 [yuēhuì] – ước hội (cuộc hẹn, hẹn hò).
Hải Vị – 海未 [Hǎi wèi] phát âm giống 海龟 [Hǎiguī] – Hải quy nghĩa là con rùa biển =)) mà ở TQ, rùa đại diện cho cái gì thì các bạn biết rồi đấy….
Buổi chiều ngày thứ hai, Tần Hiên Dật mang theo Tô Bạch xuất phát quay trở về tổng đàn “Thịnh Y Giáo”. Mặc dù dọc đường đi người nào đó cứ vô vị giãy dụa vùng vằng mãi, nhưng thôi, việc đó chúng ta không tốn thời gian để ý làm gì.
Giáo chủ hồi tổng đàn là đại sự, bởi vậy các giáo chúng cùng các vị giáo chức cao cấp đều phải sắp hàng nghênh đón.
Tô Bạch vừa nhìn vài người dẫn đầu hàng đã biết mấy người này chạy ra đây cũng chỉ với mục đích soi mói – Mà trên mặt bọn họ đều có vẻ tươi cười tựa hồ ly, giống Tần Hiên Dật như đúc.
Nơi đây đích thị một ổ Hồ Ly a…
Thình lình nghe một tiếng cười giòn giã:
“Phải chăng vị này chính là Tô công tử nổi danh? Thực sự khả ái nha”.
Tô Bạch theo tiếng nhìn tới, người vừa nói chính là một cô gái, tuổi ước chừng chỉ mười tám mười chín, một thân hồng y bọc lấy thân hình lả lướt. Lúc này nàng đang mỉm cười nhìn Tô Bạch, ánh mắt lưu chuyển, mị ý tự sinh, phong tình vạn chủng.
Ba chữ lập tức nhảy vào não bộ Tô Bạch: “Hồ Ly Tinh!” Và rất không may mắn … nó thoát luôn ra miệng.
Nụ cười trên mặt nàng nhất thời cứng ngắc, toàn bộ chung quanh đều rơi vào trạng thái muốn cười mà không dám. Chỉ có Tần Hiên Dật bật cười thật to, hắn hỏi:
“Làm sao ngươi lại mắng người ta vậy?”
Tô Bạch cũng cảm thấy mình vô ý, nói rằng:
“Khi còn bé, nhũ mẫu từng nói với ta, nữ nhân nào vừa thấy mặt đã câu hồn đoạt phách người khác đều do hồ ly tinh biến thành. Vừa rồi hồn phách ta tựu…”
Cô gái lập tức vừa cười vừa hỏi: “Tựu làm sao?”
Tần Hiên Dật mặt nhất thời hắc tuyến giăng ngang, hỏi: “Tựu làm sao?”
Những người khác cũng mở to hai mắt, dùng nhãn thần vấn khổ chủ: “Tựu làm sao, làm sao…?”bg-ssp-{height:px}
Cũng may Tô Bạch thông minh bất thình lình lóe sáng, biết rằng tính mệnh trọng yếu hơn hết thảy mới liền nuốt nuốt nước miếng, đáp: “Sẽ không bị nàng câu mất!”
Sắc mặt Tần Hiên Dật thoáng khôi phục hòa hoãn còn mọi người đều cụp mắt thất vọng: màn kịch hay chưa kéo đã buông rèm a.
Tân Hiên Dật lại chỉ vào mấy người đứng đầu, giảng:
“Mấy người này đều đồng môn của ta, cái kẻ có đôi mắt đào hoa kia gọi Đào Tư, cái người tươi cười âm hiểm này chính là Nguyệt Huy, mà cái vị thoạt nhìn mềm mại yếu ớt kỳ thực giết người không chớp mắt này là Hải Vị, còn người mà ngươi vừa gọi Hồ Ly Tinh tên Doanh Tụ.”
Tô Bạch gật đầu: “Ta đã nhớ kỹ. Quả đào, ước Hội, Hải Quy, Hồ Ly… à, không, không phải, Doanh Tụ, xin chào mọi người.”
Trên đời này có lẽ không ai bì được với Tô Bạch về tốc độ lẫn chất lượng gây thù hằn – Mấy người đó trên giang hồ chỉ tùy tiện nhắc tới bất kỳ ai cũng có thể khiến cho người nghe toát một tầng hồ môi lạnh mà hiện tại y lại khiến cho người nào người nấy sắc mặc đều đen xì xì, một vùng u ám lạnh lẽo. Tần Hiên Dật thực tình rất hài lòng, thậm chí còn cười tới nở hoa, hắn thầm nghĩ nhặt được Tô Bạch quả nhiên là có báu vật hiếm có trên đời.
Tô Bạch lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, y chỉ cảm thấy bầu không khí có hơi quỷ dị. Người như y, quả nhiên ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Tần Hiên Dật vừa mới đem Tô Bạch nhét vào trong phòng đã bị đoàn hồ ly nọ lôi đi nơi khác giải quyết giáo vụ. Lưu lại Tô Bạch ngơ ngác ngồi trên giường, lơ mơ suy tưởng: Mình đây là ‘về nhà chồng’ rồi ư?
Ánh mắt y quét chuyển một vòng, âm thầm đánh giá bài trí trong phòng. Chỉ thấy một án thư, một giá sách cùng vài món gia cụ mang hơi hướng phong cách cổ xưa, cũ kỹ. Toàn bộ đều đơn giản nhưng không thiếu phong cách riêng. Quả nhiên phù hợp với tính cách của chủ nhân.
“Aiiii…” Tô Bạch thở dài, ngã dài vào giường, y thật sự mệt mỏi. Ngủ đã, mọi việc để mai tính.
Đào Tư – 陶 陶 [Táo zī] phát âm gần giống 桃子 [táo·zi] – Quả đào.
Nguyệt Huy – 月辉 [Yuè huī] ánh trăng sáng – phát âm giống 约会 [yuēhuì] – ước hội (cuộc hẹn, hẹn hò).
Hải Vị – 海未 [Hǎi wèi] phát âm giống 海龟 [Hǎiguī] – Hải quy nghĩa là con rùa biển =)) mà ở TQ, rùa đại diện cho cái gì thì các bạn biết rồi đấy….