- Cậu cần gì ở tôi? – Giọng cảnh sát trưởng Eldon Chesser lè nhè hơi men. Ông ta đang nằm ngửa, hai chân dài lòng thòng gác lên thành ghế tựa bọc nệm hoa hòe, hai tay khoang lại trước ngực trên chiếc áo sơ mi màu đỏ chói, đôi mắt đen sâu thẳm mơ màng nhìn lên trần nhà.
Gant đang đứng giữa phòng nhìn cảnh sát trưởng, nói:
- Đuổi theo chiếc xe đó. Tôi chỉ cần chừng đó thôi.
- Ha! Ha! – Cảnh sát trưởng cười hô hố – Một chiếc xe màu đen. Người bên cạnh nhà chỉ biết chừng ấy. Sau khi nghe súng nổ, ông ta thấy một người đàn ông và một người đàn bà ra khỏi nhà và leo lên một chiếc xe màu đen. Trời, cậu biết có bao nhiêu xe màu đen trong thành phố trên đó có một người đàn ông và một phụ nữ không? Chúng tôi cũng hoàn toàn không biết một nét cụ thể nào về hình dáng của cô gái mãi đến khi cậu đến. Lúc đó thì bọn chúng đã ở tận chân trời góc biển nào rồi. Ngay cả khi chúng đỗ xe ở một gara nào đó cách đây hai dãy nhà cũng không biết được nữa là bây giờ.
Gant đi đi lại lại một cách nóng nảy.
- Thế chúng ta phải làm gì?
- Đợi. Thế thôi. Tớ đã báo cho lính của tớ trên xa lộ biết rồi. Có thể đấy là một băng đêm. Sao cậu không ngồi xuống một chốc?
- Nhất định phải ngồi rồi – Gant xẳng giọng – Nàng có khả năng bị hắn thủ tiêu – Chesser im lặng – Năm ngoái em gái của nàng, giờ đến lượt nàng…
- Đấy, ta lại bàn về vấn đề ấy nữa. Em gái của nàng tự tử! – Ông ta kéo giọng ra – Chính mắt tớ đã thấy bức thư kia. Một chuyên viên về chữ viết… - Gant gây một tiếng động – Ai giết nàng? – Chesser hỏi – Cậu nói Powell có thể là kẻ đó, nhưng giờ thì không phải, bởi ví cô gái đã để lại cho cậu một lời nhắn là Powell đứng đắn và cậu đã tìm thấy tờ giấy của trường đại học New York cho thấy trong mùa xuân vừa qua hắn không có mặt ở Blue River. Như thế người mà chúng ta nghi ngờ đã không thể làm việc ấy, vậy thì ai? Câu trả lời: Không ai cả!
- Ellen nhắn lại là Powell biết rõ tên đó là ai. Tên sát nhân chắc chắn biết là Powell… - Giọng nói của Gant căng thẳng.
- Không có tên giết người nào cả cho đến đêm nay – Chesser nói thẳng thừng – Cô em gái đã tự tử! – Đôi mắt ông ta mở to, nhìn lên trần nhà. Gant trừng trừng nhìn ông ta, rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Lát sau, Chesser nói:
- Thôi được, bây giờ để tớ diễn lại quá trình câu chuyện cho cậu nghe.
- Cậu tưởng tớ nằm thế này là lười phỏng. Phải nằm vắt chân lên cao mới suy nghĩ được, làm thế máu sẽ dồn về óc. Cung cách làm việc của tớ như vậy đấy – Ông ta hắng giọng – Vào khoảng mười giờ kém mười lăm, hắn đã đập cửa để vào nhà. Ông hàng xóm có nghe tiếng gương bể loảng xoảng nhưng không hề nghĩ đến việc ấy. Không có một dấu hiệu nào khác cho thấy các phòng kia bị phá vỡ. Như vậy Powell là người hắn nhắm vào. Vài phút sau Powell và cô gái về. Hắn đã ẩn mình trên lầu. Hắn núp trong tủ áo quần của Powell vì áo quần bị xô dạt qua một bên. Powell và cô gái vào nhà bếp. Cô ta bắt đầu chế cà phê, mở radio. Powell lên lầu để treo áo, hoặc là vì Powell nghe tiếng động trên lầu. Hắn xuất hiện. Trước đó hắn đã cố mở vali – chúng tớ đã tìm thấy dấu găng tay trên đó. Hắn buộc Powell mở vali và lục soạn. Đồ đạc ném lung tung giữa nhà. Có thể hắn tìm kiếm cái gì đó hoặc kiếm tiền. Powell nhảy xổ vào hắn, thế là hắn bắn ngay. Có thể vì hoảng sợ, chứ hắn không có ý định giết Powell – bọn chúng không bao giờ làm thế, chúng mang theo súng chỉ cốt dọa người ta. Nhưng luôn luôn kết thúc bằng cách là giết. Đạn cỡ 45, loại súng colt 45 của nhà binh. Hiện có hàng triệu khẩu đang được dùng trong thành phố đấy cậu ạ.
Tiếp sau đó là cô gái chạy lên lầu – dấu tay trên khung cửa y hệt dấu tay trên các chén dĩa, đồ dùng trong nhà bếp. Hắn sợ hãi, không có thì giờ để… Hắn bèn dùng vũ lực ép nàng theo hắn.
- Tại sao? Tại sao hắn không giết nàng luôn ở đó như đã giết Powell?
- Đừng có hỏi tớ. Có thể hắn không có gan làm việc ấy. Cũng có thể hắn nảy ra một ý định nào đó. Thường khi mang súng, chúng hay nổi hứng bất tử, nhất là khi chúng gặp gái.
- Cám ơn anh – Gant nói – Câu chuyện khiến tôi yên tâm một phần nào. cám ơn anh nhiều.
- Thì cậu hãy ngồi xuống đã nào – Chesser thở dài – Chúng ta chẳng biết làm gì hơn là chờ đợi.
Gant ngồi xuống. Anh bắt đầu lấy tay xoa trán. Cuối cùng Chesser thôi không nhìn trần nhà nữa, ông ta chăm chú theo dõi Gant đang ngồi phía bên kia.
- Cô gái là gì của cậu? Bồ cậu à?
- Không - Gant nói, anh nhớ lại lá thư mà anh đã đọc ở trong phòng Ellen tại khách sạn. – Không, người yêu của nàng ở Wisconsin.
- Cậu cần gì ở tôi? – Giọng cảnh sát trưởng Eldon Chesser lè nhè hơi men. Ông ta đang nằm ngửa, hai chân dài lòng thòng gác lên thành ghế tựa bọc nệm hoa hòe, hai tay khoang lại trước ngực trên chiếc áo sơ mi màu đỏ chói, đôi mắt đen sâu thẳm mơ màng nhìn lên trần nhà.
Gant đang đứng giữa phòng nhìn cảnh sát trưởng, nói:
- Đuổi theo chiếc xe đó. Tôi chỉ cần chừng đó thôi.
- Ha! Ha! – Cảnh sát trưởng cười hô hố – Một chiếc xe màu đen. Người bên cạnh nhà chỉ biết chừng ấy. Sau khi nghe súng nổ, ông ta thấy một người đàn ông và một người đàn bà ra khỏi nhà và leo lên một chiếc xe màu đen. Trời, cậu biết có bao nhiêu xe màu đen trong thành phố trên đó có một người đàn ông và một phụ nữ không? Chúng tôi cũng hoàn toàn không biết một nét cụ thể nào về hình dáng của cô gái mãi đến khi cậu đến. Lúc đó thì bọn chúng đã ở tận chân trời góc biển nào rồi. Ngay cả khi chúng đỗ xe ở một gara nào đó cách đây hai dãy nhà cũng không biết được nữa là bây giờ.
Gant đi đi lại lại một cách nóng nảy.
- Thế chúng ta phải làm gì?
- Đợi. Thế thôi. Tớ đã báo cho lính của tớ trên xa lộ biết rồi. Có thể đấy là một băng đêm. Sao cậu không ngồi xuống một chốc?
- Nhất định phải ngồi rồi – Gant xẳng giọng – Nàng có khả năng bị hắn thủ tiêu – Chesser im lặng – Năm ngoái em gái của nàng, giờ đến lượt nàng…
- Đấy, ta lại bàn về vấn đề ấy nữa. Em gái của nàng tự tử! – Ông ta kéo giọng ra – Chính mắt tớ đã thấy bức thư kia. Một chuyên viên về chữ viết… - Gant gây một tiếng động – Ai giết nàng? – Chesser hỏi – Cậu nói Powell có thể là kẻ đó, nhưng giờ thì không phải, bởi ví cô gái đã để lại cho cậu một lời nhắn là Powell đứng đắn và cậu đã tìm thấy tờ giấy của trường đại học New York cho thấy trong mùa xuân vừa qua hắn không có mặt ở Blue River. Như thế người mà chúng ta nghi ngờ đã không thể làm việc ấy, vậy thì ai? Câu trả lời: Không ai cả!
- Ellen nhắn lại là Powell biết rõ tên đó là ai. Tên sát nhân chắc chắn biết là Powell… - Giọng nói của Gant căng thẳng.
- Không có tên giết người nào cả cho đến đêm nay – Chesser nói thẳng thừng – Cô em gái đã tự tử! – Đôi mắt ông ta mở to, nhìn lên trần nhà. Gant trừng trừng nhìn ông ta, rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Lát sau, Chesser nói:bg-ssp-{height:px}
- Thôi được, bây giờ để tớ diễn lại quá trình câu chuyện cho cậu nghe.
- Cậu tưởng tớ nằm thế này là lười phỏng. Phải nằm vắt chân lên cao mới suy nghĩ được, làm thế máu sẽ dồn về óc. Cung cách làm việc của tớ như vậy đấy – Ông ta hắng giọng – Vào khoảng mười giờ kém mười lăm, hắn đã đập cửa để vào nhà. Ông hàng xóm có nghe tiếng gương bể loảng xoảng nhưng không hề nghĩ đến việc ấy. Không có một dấu hiệu nào khác cho thấy các phòng kia bị phá vỡ. Như vậy Powell là người hắn nhắm vào. Vài phút sau Powell và cô gái về. Hắn đã ẩn mình trên lầu. Hắn núp trong tủ áo quần của Powell vì áo quần bị xô dạt qua một bên. Powell và cô gái vào nhà bếp. Cô ta bắt đầu chế cà phê, mở radio. Powell lên lầu để treo áo, hoặc là vì Powell nghe tiếng động trên lầu. Hắn xuất hiện. Trước đó hắn đã cố mở vali – chúng tớ đã tìm thấy dấu găng tay trên đó. Hắn buộc Powell mở vali và lục soạn. Đồ đạc ném lung tung giữa nhà. Có thể hắn tìm kiếm cái gì đó hoặc kiếm tiền. Powell nhảy xổ vào hắn, thế là hắn bắn ngay. Có thể vì hoảng sợ, chứ hắn không có ý định giết Powell – bọn chúng không bao giờ làm thế, chúng mang theo súng chỉ cốt dọa người ta. Nhưng luôn luôn kết thúc bằng cách là giết. Đạn cỡ , loại súng colt của nhà binh. Hiện có hàng triệu khẩu đang được dùng trong thành phố đấy cậu ạ.
Tiếp sau đó là cô gái chạy lên lầu – dấu tay trên khung cửa y hệt dấu tay trên các chén dĩa, đồ dùng trong nhà bếp. Hắn sợ hãi, không có thì giờ để… Hắn bèn dùng vũ lực ép nàng theo hắn.
- Tại sao? Tại sao hắn không giết nàng luôn ở đó như đã giết Powell?
- Đừng có hỏi tớ. Có thể hắn không có gan làm việc ấy. Cũng có thể hắn nảy ra một ý định nào đó. Thường khi mang súng, chúng hay nổi hứng bất tử, nhất là khi chúng gặp gái.
- Cám ơn anh – Gant nói – Câu chuyện khiến tôi yên tâm một phần nào. cám ơn anh nhiều.
- Thì cậu hãy ngồi xuống đã nào – Chesser thở dài – Chúng ta chẳng biết làm gì hơn là chờ đợi.
Gant ngồi xuống. Anh bắt đầu lấy tay xoa trán. Cuối cùng Chesser thôi không nhìn trần nhà nữa, ông ta chăm chú theo dõi Gant đang ngồi phía bên kia.
- Cô gái là gì của cậu? Bồ cậu à?
- Không - Gant nói, anh nhớ lại lá thư mà anh đã đọc ở trong phòng Ellen tại khách sạn. – Không, người yêu của nàng ở Wisconsin.