Buổi trưa, Kiều Phong vừa dọn mâm ra, anh trai anh đã về đến nhà. Anh trai anh tên là Ngô Văn, hai anh em họ, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ.
Nhà họ có một truyền thống là bất kể bận rộn thế nào, mỗi tuần đều phải dành thời gian ăn cùng nhau một bữa cơm. Nhưng hiện tại cha mẹ họ đều không có mặt ở thành phố B.
Cha Ngô Văn hiện đang là giáo sư khoa gỗ của đại học A, là một học giả nổi tiếng được mời sang Nhật Bản diễn thuyết, dự tính sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian. Mẹ Kiều giáo sư hiện đang giữ cương vị tại khoa văn học dân gian thuộc đại học B, hiện bà đang đưa học sinh đến Quảng Tây để sưu tập các ca khúc dân ca của dân tộc thiểu số, có thể gọi là “lên vùng cao công tác".
Không thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau. Chỗ của Kiều giáo sư thông tin liên lạc bất tiện, không có điều kiện lên mạng, bởi vậy nên Kiều Phong chỉ kết nối được với Ngô giáo sư.
Múi giờ giữa Trung Quốc và Nhật Bản chỉ khác nhau có 1 giờ đồng hồ, hai bên phân chia để mỗi bên chậm nửa giờ, cùng ăn bữa cơm trưa.
Hai anh em ngồi vào bàn ăn, Kiều Phong nhấn nút điều khiển từ xa, khuôn mặt của giáo sư Ngô xuất hiện to uỳnh trên mặt đồng hồ.
Ngô giáo sư vô cùng hào hứng:
- Hai con, lâu lắm không gặp.
Kiều Phong sửa lại lời ông:
- Cha à, chúng ta vừa gặp nhau cuối tuần trước đấy.
- Con thì biết gì, đây là ngôn ngữ hiện hành… Để cha xem các con ăn gì nào?
Ngô Văn nói:
- Thưa lão đại đầu, ngài vừa mới đến Nhật Bản chưa được bao lâu mà khẩu âm đã thay đổi hết rồi.
Kiều Phong lại ấn một nút trên chiếc điều khiển từ xa khác, kéo TV đến một camera đặt dưới thấp thấp, rung đùi đắc ý, trên màn hình lập tức chiếu đến các món ăn đang bày trên bàn họ. Nộm măng tây, rau chân vịt xào trứng gà, canh tôm nõn bóc vỏ, chân giò hầm cách thủy, ngoài ra còn có một đĩa cá trích om đậu.
Ngô Văn đang gắp miếng chân giò hầm, nước thịt màu hổ phách ngập miếng thịt, vài hạt vừng rắc rải rác quanh dường như đang tỏa ra mùi hương thơm nức. Anh hỏi:
- Camera khác, mới mua à? – Nói xong liền cúi xuống cắn một miếng thịt, vị chua chua ngọt ngọt thật đậm đà, thơm mà không hề ngấy.
Ánh mắt Kiều Phong vẫn chăm chú theo dõi lên màn hình, đáp:
- Không, em tự sửa đấy.
- Em đúng là rỗi hơi đến nhức trứng.
Màn hình chiếu một lúc rồi quay về hình ảnh ban đầu.
Ngô giáo sư đang kêu la thảm thiết trên TV:
- Đều là các món cha thích. Các con thật quá dã man.
Ngô Văn lại rất vui vẻ, cố tình nhai thật khoa trương, nuốt xuống đống đồ ăn trong miệng, hỏi ông:
- Lão đại đầu, ngài đang ăn gì đấy, cho con xem nào?
Trên màn hình truyền đến một đĩa sughi, một ít hoa quả va một bát mì. Ngô Văn “xì” một tiếng cười khẽ.
Giáo sư Ngô vô cùng bi phẫn:
- Con cứ đợi đấy.
Những lời như thế làm gì có sức uy hiếp, Ngô Văn tiếp tục vô cùng khoan khoái. Ba cha con vừa nói chuyện phiếm, vừa hỏi thăm về việc đi xem mắt gần đây của họ. Ngô Văn tiết lộ với giáo sư Ngô dạo này Kiều Phong rất hay đi xem mắt.
Kiều Phong bình tĩnh thẳn thắn nói:
- Không chỉ vì bản thân, con còn muốn giúp anh trai thôi.
Ngô giáo sư lại mắng Ngô Văn, dọa mach Kiều giáo sư, lúc này Ngô Văn mới khiêm tốn hơn một chút.
- Khi nào cha về ạ? – Ngô Văn hỏi cha mình.
Giáo sư Ngô đáp:
- Nghỉ hè.
Ngô Văn gật đầu:
- Cha nhớ mua một ít đặc sản Nhật Bản về đấy nhé.
Ánh mắt giáo sư bỗng trở nên vô cùng ẩn ý, ông nhìn một cái mà chỉ có đàn ông mới hiều chăm chú qua camera, một lúc lâu sau mới đáp:
- Tốt.
- … - Ngô Văn cảm thấy nhất định ông lại hiểu lầm rồi.
Sau bữa trưa, đến lúc chào tạm biệt, Ngô giáo sư mới ngừng lảm nhảm:
- Lão đại nhớ để mắt đến lão nhị, đừng để cho nó bị bắt nạt đấy.
- Yên tâm đi.
- Lão nhị, nhớ để mắt đến lão đại, đừng để cho nó đi bắt nạt người ta đấy.
- Tốt.
Sau khi chặn lời cha, Ngô Văn gõ vào bát Kiều Phong:
- Anh để em đi xem mắt, em có ý kiến à?
- Không. – Kiều Phong nói vậy vì anh thích đi xem mắt. Gần đây anh đang phát minh một phần mềm sưu tầm và tập hợp thông tin của các đối tượng muốn hẹn hò, sau đó phần mềm này còn phân tích tự động các ưu điểm trong tính cách của họ, ngoài ra phân tích các ghép đôi. Có phần mềm này, đi xem mắt cũng không cần ra cửa, giảm rất nhiều phiền toái. Mấy ngày nay, anh đi xem mắt rất nhiều cũng vì cần khảo nghiệm lại phần mềm, thu hoạch hàng mẫu số liệu.
Kiều Phong nói cho anh trai suy nghĩ của mình, Ngô Văn tức giận cốc anh một cái, chỉ hận anh không chịu thua kém. Lúc trước, thấy Kiều Phong tích cực đi xem mắt, anh còn cho rằng tên tiểu tử thối này bắt đầu có chuyển biến chứ.
Ngô Văn chợt nhớ ra một chuyện, anh đẩy một danh thiếp lên bàn:
- Anh đã xem hộ cho em một chiếc xe rồi đấy, định mấy ngày nữa mới nói cơ, nhưng sắp tới anh dự định có một chuyến công tác. Nếu em đã rảnh đến nhức trứng thế này thì tự đi đi, còn nếu trứng vẫn chưa đau thì chờ anh trở về giúp em. Đây là danh thiếp của họ, một người rất tốt đấy.
Tầm mắt Kiều Phong hơi nghiêng trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua dòng tên trên danh thiếp. Một dòng chữ khỏe khoắn trên giấy vàng, hai hắc sắc số ba to thêm một chữ khải cực kỳ bắt mắt: Lam Sam.
……
Lam Sam lại vừa đuổi khéo một vị khách hàng rất thần kỳ, cô hơi mệt, trốn trong góc phòng gọi cho Tiểu Du Thái.
Nhân viên tiêu thụ ô tô lại là chức nghiệp khác người. Vì cần cân nhắc tính chất đối tượng, thời điểm bán hàng ít nhiều vẫn phải nhìn mặt mà bắt hình dong, để ý đến hình tượng, khí chất của đối phương. Hậu quả mang lại là một vài cô nhân viên trẻ đẹp không biết bị khách hàng lôi đi lúc nào không biết. Xem xét một cách khách quan, những cô gái như Lam Sam luôn đánh giá thấp điều này, nếu không phải là bị những vị khách giàu xổi thích thì tình hình cũng không quá đặc biệt nghiêm trọng. Có người nào đó còn nói về salon 4S là cứ cách vài tháng lại phải thông báo tuyển dụng nhân viên tiêu thụ.
Nhưng dù sao, không nhiều không có nghĩa là không có. Hôm nay Lam Sam gặp phải một vị khách rất quá đáng. Anh ta không động chân động tay, nhưng mồm miệng liên tục trêu chọc người khác, Lam Sam không thể nổi nóng, chỉ có thể cười cười lạnh mặt, tìm biện pháp cho hắn biến đi.
Đợi hắn đi khỏi, Lam Sam không biết làm gì khác là mở ra một hình thức trào phúng qua điện thoại:
- Cậu nói xem, nếu hắn ta mà đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, chị đây còn chấp nhận chịu thiệt một chút, coi như đang cống hiến cho hòa bình thế giới đi… Hắn còn chẳng bằng Ngô Mạnh Đạt, lại còn cộng thêm mấy chục cân, khiến người ta làm sao mà thốt ra lời được chứ? Có lòng mà chẳng có lực.
Ở đầu dây bên kia, Tiểu Du Thái an ủi Lam Sam, cùng chửi bới lão quỷ háo sắc trong truyền thuyết nào đó. Giọng Tiểu Du Thái giòn giã, tốc độ cực nhanh như đang phóng đạn bùm bùm, khiến cho tinh thần phấn chấn, rất có khả năng nâng cao công dụng giải lao nhé.
Lúc đó Lam Sam đang liên tiếp đón nhận những tiếng pháo nổ, bỗng nhiên có tiếng hừ nhẹ.
Cô rất nhanh nhẹn, che microphone và ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn mọi phía, không có ai.
Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có ma, chẳng lẽ vì cô quá kích động mà ù tai à?
Lam Sam lại tiếp tục thao thao bất tuyệt qua điện thoại với Tiểu Du Thái.
Đồng thời, cách vị trí Lam Sam đứng không xa có một người đàn ông , phát hiện mình lại không được trông thấy, anh ta hơi nhíu mày, sau đó ho nhẹ.
Lam Sam hết sức xác định mình không nghe lầm, cô tức giận:
- Rốt cuộc là ma quỷ phương nào, còn không lăn ra đây cho bà xem.
Anh ta hơi bất đắc dĩ:
- Tôi ở ngay sau lưng cô.
Lúc đó Lam Sam mới quay người lại, anh ta đứng quá gần, vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người sống to đùng, Lam Sam “A” lên một tiếng sợ hãi, ném văng di động ra xa.
- Ôi áy náy quá, áy náy quá! - Cô cảm thấy xấu hổ vì sự luống cuống của mình, khom lưng cúi xuống nhặt điện thoại lên. Di động bị va đập mạnh, tự động cup máy.
- Nên xin lỗi là tôi chứ, tôi không có ý định nghe trộm cuộc nói chuyện của cô.
- Ngài khách khí quá. – Lam Sam thẳng lưng đối diện anh, lúc này cô mới nhận ra người đàn ông đối diện rất anh tuấn, ngũ quan khôi ngô nhưng hơi sắc sảo một chút, thoạt nhìn thì hơi tàn nhẫn, hơn thế khí chất còn rất lạnh lùng.
Anh ta mặc một cái áo sơ mi bằng lụa đen, bên ngoài là comple đen, giá có vẻ không hề thấp, là hàng may thủ công. Ở phần eo của chiếc vest có một điểm nhấn trong thiết kế, tạo thành một đường cong nhỏ lõm vào, tôn lên đôi vai rộng, lưng thon và cặp chân dài.
Lam Sam thấy thật kỳ quái, chẳng biết dạo này cô gặp vận cứt chó gì mà gặp toàn cực phẩm đẹp mắt thế này.
Nhưng kỳ lạ hơn chính là… anh ta là ai thế?
Cô hơi băn khoăn không biết anh có nghe được nhiều không, nhỡ anh ta nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của các cô về vị khách thổ hào kia thì sao? Vòng đi vòng lại một vòng, công việc của cô hoàn toàn dựa vào việc giữ khách hàng, không thể để lại tiếng xấu được. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, cô cất di động đi, điều chỉnh tâm tình thật tốt, mỉm cười với anh:
- Thưa ngài, ngài muốn mua ô tô ạ?
Anh bị lung lay bởi nụ cười của cô, ngây người trong chớp mắt, lập tức trả lời:
- Tôi định xem trước một chút.
Rất có ý tứ, cô đang làm việc ở hành lang thuận tiện lại bắt được một vị khách hàng nhé. Lam Sam thấy hơi bị囧, nên dẫn anh đến khu vực trưng bày và tiếp khách. Vừa đi, hai người vừa hàn huyên vài câu. Lam Sam biết được anh ta tên là Tống Tử Thành, đang định mua xe cho mình, hỏi về kiểu dáng xe anh ưa thích, anh lại đáp là dựa vào tâm tình.
… Này thế là thế nào thế hả.
Còn về vấn đề tại sao một khách hàng chất lượng cao như vậy lại không được phòng tiêu thụ tiếp đón và lạc đến khu làm việc… tạm thời vẫn còn là một ẩn số.
Lam Sam đưa Tống Tử Thành đi xem một vài chiếc xe, anh ta hỏi rất nhiều vấn đề, có một vài câu hỏi khá gian manh. Lam Sam nhất nhất kiên trì giải đáp. Nói thật thì thoạt nhìn Tống Tử Thành có phần nguy hiểm, nhưng cô thích những khách hàng như vậy. Những vấn đề anh ta hỏi rất chuyên nghiệp, nên khi đưa ra câu trả lời, cô cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình thật chuyên nghiệp, cực kỳ trâu bò.
Hơn thế, anh ta luôn quan tâm đến các vấn đề rất có chiều sâu, nhất định là một con người cực kỳ sâu sắc nhé. Người như vậy sẽ không bao giờ có hứng thú đi truyền bá tin tức bát quái của người khác đâu. Nên tạm thời cô có thể bảo vệ được uy tín của mình rồi.
Cô có thể nhận ra Tống Tử Thành tương đối hài lòng với đáp án của cô. Hai người họ không giống như đang bán xe hơi mà như đang tiến hành thăm hỏi qua lại.
Sau cuộc thăm hỏi, anh cũng không xác nhận rõ là mình không mua xe, Lam Sam không hề biểu hiện một chút hoảng hốt vội vã, dù sao hạn mức của cô trong tháng này đã vượt quá, hơn nữa còn ký được đơn hàng trị giá 200 vạn, hiện không cần vì năm đấu gạo mà phải khom lưng uốn gối.
Tống Tử Thành nhận danh thiếp của Lam Sam, rồi cô vui vẻ tiễn anh ta về. Anh ta đánh xe một vòng, sau đó quay về đỗ tại một vị trí ngay cạnh salon 4S.
Vừa vào trong xe, điện thoai đã vang lên. Tống Tử Thành nhận điện thoại.
- Anh yêu, em nhận được váy rồi, chân thành cảm ơn anh nhé! – Đầu bên kia là một giọng nói ôn hòa nhưng không màng danh lợi, mềm mại như lụa.
Tống Tử Thành thưởng thức tấm danh thiếp trong tay, màu vàng trên tấm thẻ nhỏ càng khiến anh không thể ngừng nhớ đến đôi tay trắng nõn nà thon dài nhanh nhẹn mà ưu nhã, nhan sắc xinh đẹp tựa như một nàng công chúa mang huyết thống cao quý, tựa như một quý bà trong hoàng tộc trầm tĩnh mà hoa lệ.
Nghe thấy âm thanh vui vẻ cảm ơn của cô gái, anh không hề biến sắc mà lên tiếng:
- Ừ.
Cô gái lại hỏi:
- Đêm nay anh có đến không?
- Không.
Cô không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói thêm với anh vài câu, rồi cúp máy.
Đúng là một người rất biết điều.
Nhưng ấn tượng của anh đối với cô ta, chỉ là biết điều.
Nhà họ có một truyền thống là bất kể bận rộn thế nào, mỗi tuần đều phải dành thời gian ăn cùng nhau một bữa cơm. Nhưng hiện tại cha mẹ họ đều không có mặt ở thành phố B.
Cha Ngô Văn hiện đang là giáo sư khoa gỗ của đại học A, là một học giả nổi tiếng được mời sang Nhật Bản diễn thuyết, dự tính sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian. Mẹ Kiều giáo sư hiện đang giữ cương vị tại khoa văn học dân gian thuộc đại học B, hiện bà đang đưa học sinh đến Quảng Tây để sưu tập các ca khúc dân ca của dân tộc thiểu số, có thể gọi là “lên vùng cao công tác".
Không thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau. Chỗ của Kiều giáo sư thông tin liên lạc bất tiện, không có điều kiện lên mạng, bởi vậy nên Kiều Phong chỉ kết nối được với Ngô giáo sư.
Múi giờ giữa Trung Quốc và Nhật Bản chỉ khác nhau có 1 giờ đồng hồ, hai bên phân chia để mỗi bên chậm nửa giờ, cùng ăn bữa cơm trưa.
Hai anh em ngồi vào bàn ăn, Kiều Phong nhấn nút điều khiển từ xa, khuôn mặt của giáo sư Ngô xuất hiện to uỳnh trên mặt đồng hồ.
Ngô giáo sư vô cùng hào hứng:
- Hai con, lâu lắm không gặp.
Kiều Phong sửa lại lời ông:
- Cha à, chúng ta vừa gặp nhau cuối tuần trước đấy.
- Con thì biết gì, đây là ngôn ngữ hiện hành… Để cha xem các con ăn gì nào?
Ngô Văn nói:
- Thưa lão đại đầu, ngài vừa mới đến Nhật Bản chưa được bao lâu mà khẩu âm đã thay đổi hết rồi.
Kiều Phong lại ấn một nút trên chiếc điều khiển từ xa khác, kéo TV đến một camera đặt dưới thấp thấp, rung đùi đắc ý, trên màn hình lập tức chiếu đến các món ăn đang bày trên bàn họ. Nộm măng tây, rau chân vịt xào trứng gà, canh tôm nõn bóc vỏ, chân giò hầm cách thủy, ngoài ra còn có một đĩa cá trích om đậu.
Ngô Văn đang gắp miếng chân giò hầm, nước thịt màu hổ phách ngập miếng thịt, vài hạt vừng rắc rải rác quanh dường như đang tỏa ra mùi hương thơm nức. Anh hỏi:
- Camera khác, mới mua à? – Nói xong liền cúi xuống cắn một miếng thịt, vị chua chua ngọt ngọt thật đậm đà, thơm mà không hề ngấy.
Ánh mắt Kiều Phong vẫn chăm chú theo dõi lên màn hình, đáp:
- Không, em tự sửa đấy.
- Em đúng là rỗi hơi đến nhức trứng.
Màn hình chiếu một lúc rồi quay về hình ảnh ban đầu.
Ngô giáo sư đang kêu la thảm thiết trên TV:
- Đều là các món cha thích. Các con thật quá dã man.
Ngô Văn lại rất vui vẻ, cố tình nhai thật khoa trương, nuốt xuống đống đồ ăn trong miệng, hỏi ông:
- Lão đại đầu, ngài đang ăn gì đấy, cho con xem nào?
Trên màn hình truyền đến một đĩa sughi, một ít hoa quả va một bát mì. Ngô Văn “xì” một tiếng cười khẽ.
Giáo sư Ngô vô cùng bi phẫn:
- Con cứ đợi đấy.
Những lời như thế làm gì có sức uy hiếp, Ngô Văn tiếp tục vô cùng khoan khoái. Ba cha con vừa nói chuyện phiếm, vừa hỏi thăm về việc đi xem mắt gần đây của họ. Ngô Văn tiết lộ với giáo sư Ngô dạo này Kiều Phong rất hay đi xem mắt.
Kiều Phong bình tĩnh thẳn thắn nói:
- Không chỉ vì bản thân, con còn muốn giúp anh trai thôi.
Ngô giáo sư lại mắng Ngô Văn, dọa mach Kiều giáo sư, lúc này Ngô Văn mới khiêm tốn hơn một chút.
- Khi nào cha về ạ? – Ngô Văn hỏi cha mình.
Giáo sư Ngô đáp:
- Nghỉ hè.
Ngô Văn gật đầu:
- Cha nhớ mua một ít đặc sản Nhật Bản về đấy nhé.
Ánh mắt giáo sư bỗng trở nên vô cùng ẩn ý, ông nhìn một cái mà chỉ có đàn ông mới hiều chăm chú qua camera, một lúc lâu sau mới đáp:
- Tốt.
- … - Ngô Văn cảm thấy nhất định ông lại hiểu lầm rồi.
Sau bữa trưa, đến lúc chào tạm biệt, Ngô giáo sư mới ngừng lảm nhảm:
- Lão đại nhớ để mắt đến lão nhị, đừng để cho nó bị bắt nạt đấy.
- Yên tâm đi.
- Lão nhị, nhớ để mắt đến lão đại, đừng để cho nó đi bắt nạt người ta đấy.
- Tốt.
Sau khi chặn lời cha, Ngô Văn gõ vào bát Kiều Phong:
- Anh để em đi xem mắt, em có ý kiến à?
- Không. – Kiều Phong nói vậy vì anh thích đi xem mắt. Gần đây anh đang phát minh một phần mềm sưu tầm và tập hợp thông tin của các đối tượng muốn hẹn hò, sau đó phần mềm này còn phân tích tự động các ưu điểm trong tính cách của họ, ngoài ra phân tích các ghép đôi. Có phần mềm này, đi xem mắt cũng không cần ra cửa, giảm rất nhiều phiền toái. Mấy ngày nay, anh đi xem mắt rất nhiều cũng vì cần khảo nghiệm lại phần mềm, thu hoạch hàng mẫu số liệu.
Kiều Phong nói cho anh trai suy nghĩ của mình, Ngô Văn tức giận cốc anh một cái, chỉ hận anh không chịu thua kém. Lúc trước, thấy Kiều Phong tích cực đi xem mắt, anh còn cho rằng tên tiểu tử thối này bắt đầu có chuyển biến chứ.
Ngô Văn chợt nhớ ra một chuyện, anh đẩy một danh thiếp lên bàn:
- Anh đã xem hộ cho em một chiếc xe rồi đấy, định mấy ngày nữa mới nói cơ, nhưng sắp tới anh dự định có một chuyến công tác. Nếu em đã rảnh đến nhức trứng thế này thì tự đi đi, còn nếu trứng vẫn chưa đau thì chờ anh trở về giúp em. Đây là danh thiếp của họ, một người rất tốt đấy.
Tầm mắt Kiều Phong hơi nghiêng trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua dòng tên trên danh thiếp. Một dòng chữ khỏe khoắn trên giấy vàng, hai hắc sắc số ba to thêm một chữ khải cực kỳ bắt mắt: Lam Sam.
……
Lam Sam lại vừa đuổi khéo một vị khách hàng rất thần kỳ, cô hơi mệt, trốn trong góc phòng gọi cho Tiểu Du Thái.
Nhân viên tiêu thụ ô tô lại là chức nghiệp khác người. Vì cần cân nhắc tính chất đối tượng, thời điểm bán hàng ít nhiều vẫn phải nhìn mặt mà bắt hình dong, để ý đến hình tượng, khí chất của đối phương. Hậu quả mang lại là một vài cô nhân viên trẻ đẹp không biết bị khách hàng lôi đi lúc nào không biết. Xem xét một cách khách quan, những cô gái như Lam Sam luôn đánh giá thấp điều này, nếu không phải là bị những vị khách giàu xổi thích thì tình hình cũng không quá đặc biệt nghiêm trọng. Có người nào đó còn nói về salon 4S là cứ cách vài tháng lại phải thông báo tuyển dụng nhân viên tiêu thụ.
Nhưng dù sao, không nhiều không có nghĩa là không có. Hôm nay Lam Sam gặp phải một vị khách rất quá đáng. Anh ta không động chân động tay, nhưng mồm miệng liên tục trêu chọc người khác, Lam Sam không thể nổi nóng, chỉ có thể cười cười lạnh mặt, tìm biện pháp cho hắn biến đi.
Đợi hắn đi khỏi, Lam Sam không biết làm gì khác là mở ra một hình thức trào phúng qua điện thoại:
- Cậu nói xem, nếu hắn ta mà đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, chị đây còn chấp nhận chịu thiệt một chút, coi như đang cống hiến cho hòa bình thế giới đi… Hắn còn chẳng bằng Ngô Mạnh Đạt, lại còn cộng thêm mấy chục cân, khiến người ta làm sao mà thốt ra lời được chứ? Có lòng mà chẳng có lực.
Ở đầu dây bên kia, Tiểu Du Thái an ủi Lam Sam, cùng chửi bới lão quỷ háo sắc trong truyền thuyết nào đó. Giọng Tiểu Du Thái giòn giã, tốc độ cực nhanh như đang phóng đạn bùm bùm, khiến cho tinh thần phấn chấn, rất có khả năng nâng cao công dụng giải lao nhé.
Lúc đó Lam Sam đang liên tiếp đón nhận những tiếng pháo nổ, bỗng nhiên có tiếng hừ nhẹ.
Cô rất nhanh nhẹn, che microphone và ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn mọi phía, không có ai.
Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có ma, chẳng lẽ vì cô quá kích động mà ù tai à?
Lam Sam lại tiếp tục thao thao bất tuyệt qua điện thoại với Tiểu Du Thái.
Đồng thời, cách vị trí Lam Sam đứng không xa có một người đàn ông , phát hiện mình lại không được trông thấy, anh ta hơi nhíu mày, sau đó ho nhẹ.
Lam Sam hết sức xác định mình không nghe lầm, cô tức giận:
- Rốt cuộc là ma quỷ phương nào, còn không lăn ra đây cho bà xem.
Anh ta hơi bất đắc dĩ:
- Tôi ở ngay sau lưng cô.
Lúc đó Lam Sam mới quay người lại, anh ta đứng quá gần, vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người sống to đùng, Lam Sam “A” lên một tiếng sợ hãi, ném văng di động ra xa.
- Ôi áy náy quá, áy náy quá! - Cô cảm thấy xấu hổ vì sự luống cuống của mình, khom lưng cúi xuống nhặt điện thoại lên. Di động bị va đập mạnh, tự động cup máy.
- Nên xin lỗi là tôi chứ, tôi không có ý định nghe trộm cuộc nói chuyện của cô.
- Ngài khách khí quá. – Lam Sam thẳng lưng đối diện anh, lúc này cô mới nhận ra người đàn ông đối diện rất anh tuấn, ngũ quan khôi ngô nhưng hơi sắc sảo một chút, thoạt nhìn thì hơi tàn nhẫn, hơn thế khí chất còn rất lạnh lùng.
Anh ta mặc một cái áo sơ mi bằng lụa đen, bên ngoài là comple đen, giá có vẻ không hề thấp, là hàng may thủ công. Ở phần eo của chiếc vest có một điểm nhấn trong thiết kế, tạo thành một đường cong nhỏ lõm vào, tôn lên đôi vai rộng, lưng thon và cặp chân dài.
Lam Sam thấy thật kỳ quái, chẳng biết dạo này cô gặp vận cứt chó gì mà gặp toàn cực phẩm đẹp mắt thế này.
Nhưng kỳ lạ hơn chính là… anh ta là ai thế?
Cô hơi băn khoăn không biết anh có nghe được nhiều không, nhỡ anh ta nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của các cô về vị khách thổ hào kia thì sao? Vòng đi vòng lại một vòng, công việc của cô hoàn toàn dựa vào việc giữ khách hàng, không thể để lại tiếng xấu được. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, cô cất di động đi, điều chỉnh tâm tình thật tốt, mỉm cười với anh:
- Thưa ngài, ngài muốn mua ô tô ạ?
Anh bị lung lay bởi nụ cười của cô, ngây người trong chớp mắt, lập tức trả lời:
- Tôi định xem trước một chút.
Rất có ý tứ, cô đang làm việc ở hành lang thuận tiện lại bắt được một vị khách hàng nhé. Lam Sam thấy hơi bị囧, nên dẫn anh đến khu vực trưng bày và tiếp khách. Vừa đi, hai người vừa hàn huyên vài câu. Lam Sam biết được anh ta tên là Tống Tử Thành, đang định mua xe cho mình, hỏi về kiểu dáng xe anh ưa thích, anh lại đáp là dựa vào tâm tình.
… Này thế là thế nào thế hả.
Còn về vấn đề tại sao một khách hàng chất lượng cao như vậy lại không được phòng tiêu thụ tiếp đón và lạc đến khu làm việc… tạm thời vẫn còn là một ẩn số.
Lam Sam đưa Tống Tử Thành đi xem một vài chiếc xe, anh ta hỏi rất nhiều vấn đề, có một vài câu hỏi khá gian manh. Lam Sam nhất nhất kiên trì giải đáp. Nói thật thì thoạt nhìn Tống Tử Thành có phần nguy hiểm, nhưng cô thích những khách hàng như vậy. Những vấn đề anh ta hỏi rất chuyên nghiệp, nên khi đưa ra câu trả lời, cô cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình thật chuyên nghiệp, cực kỳ trâu bò.
Hơn thế, anh ta luôn quan tâm đến các vấn đề rất có chiều sâu, nhất định là một con người cực kỳ sâu sắc nhé. Người như vậy sẽ không bao giờ có hứng thú đi truyền bá tin tức bát quái của người khác đâu. Nên tạm thời cô có thể bảo vệ được uy tín của mình rồi.
Cô có thể nhận ra Tống Tử Thành tương đối hài lòng với đáp án của cô. Hai người họ không giống như đang bán xe hơi mà như đang tiến hành thăm hỏi qua lại.
Sau cuộc thăm hỏi, anh cũng không xác nhận rõ là mình không mua xe, Lam Sam không hề biểu hiện một chút hoảng hốt vội vã, dù sao hạn mức của cô trong tháng này đã vượt quá, hơn nữa còn ký được đơn hàng trị giá 200 vạn, hiện không cần vì năm đấu gạo mà phải khom lưng uốn gối.
Tống Tử Thành nhận danh thiếp của Lam Sam, rồi cô vui vẻ tiễn anh ta về. Anh ta đánh xe một vòng, sau đó quay về đỗ tại một vị trí ngay cạnh salon 4S.
Vừa vào trong xe, điện thoai đã vang lên. Tống Tử Thành nhận điện thoại.
- Anh yêu, em nhận được váy rồi, chân thành cảm ơn anh nhé! – Đầu bên kia là một giọng nói ôn hòa nhưng không màng danh lợi, mềm mại như lụa.
Tống Tử Thành thưởng thức tấm danh thiếp trong tay, màu vàng trên tấm thẻ nhỏ càng khiến anh không thể ngừng nhớ đến đôi tay trắng nõn nà thon dài nhanh nhẹn mà ưu nhã, nhan sắc xinh đẹp tựa như một nàng công chúa mang huyết thống cao quý, tựa như một quý bà trong hoàng tộc trầm tĩnh mà hoa lệ.
Nghe thấy âm thanh vui vẻ cảm ơn của cô gái, anh không hề biến sắc mà lên tiếng:
- Ừ.
Cô gái lại hỏi:
- Đêm nay anh có đến không?
- Không.
Cô không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói thêm với anh vài câu, rồi cúp máy.
Đúng là một người rất biết điều.
Nhưng ấn tượng của anh đối với cô ta, chỉ là biết điều.