Tuy Thịnh Vũ biết Tô Lạc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cô vẫn phải sai người mò cô ta lên, dù việc này khá khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là vì cô ta mặc một cái váy phù dâu bằng voan mỏng và lao xuống bể bơi. Chiếc váy xòe rộng khi tung bay quả thật sẽ vô cùng đẹp mắt, nhưng lại hút nước rất nhanh, Dương Tiểu Tú cảm thấy cô ta như đang được quấn bởi một cái chăn bông cực dày, khỏi bàn đến lừa ai. Trong khi đó anh ta vốn không khỏe lắm, bây giờ bắt anh vác một cái chăn bông từ trong nước lên, kẻ hèn bất tài này đành chịu chết.
May là họ đứng không cách quá xa bờ, mọi người xung quanh cắt dây thừng trang trí quanh hội trường ném xuống, kéo hai người lên. Sau khi kéo được lên, vì váy Tô Lạc quá nặng nên tạm thời không thể đứng dậy nổi. Hiện tại chỉ có thể hình dung cô ta bởi một từ chật vật. Vì đang là mùa hè, lại mặc chất vải không dày, bị thấm nước, mơ hồ lộ ra phần da thịt bên trong. Lam Sam còn nhìn thấy ẩn hiện áo lót ngực của cô nàng, quả thật rất thu hút nhé. Cái áo ngực đó phình rộng lộ ra phần da thịt ửng hồng chẳng khác gì không mặc hết, ôi trông cực kỳ xấu hổ.
Mọi người đều im lặng.
Một chiếc giày của cô bị rơi xuống bể bơi, lúc này đang trôi lờ đờ trên mặt nước, một chiếc thì vẫn treo trên chân. Chiếc váy lụa mỏng đã hút no nước bắt đầu chảy tong tỏng xuống dưới, một góc váy dưới chân bị vén lên tạo thành một rãnh cho nước chảy men theo làn váy xuống mắt cá chân, từng dòng từng dòng rơi xuống bể bơi.
Xè… xè…
Âm thanh này cực kỳ giống với đang đi tiểu.
Ven bể bơi có rất nhiều người, tất cả đều im lặng nên hiện trường chỉ còn lại tiếng róc rách.
Lam Sam che miệng thầm nghĩ, không biết bàng quang phải to thế nào mới có thể tiểu lâu đến thế này.
Tô Lạc cúi gằm mặt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Kiều Phong đi tới, vẻ mặt đầy áy náy :
- Tô Lạc, xin lỗi nhé.
Thật sao, vậy là tất cả mọi người đều biết tên kẻ đang xấu mặt này rồi. Nếu không phải đã biết về con người Kiều Phong hẳn Lam Sam sẽ cho rằng anh đang cố ý.
Tô Lạc ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy thù hận:
- Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.
Nếu một khi cô ta đã không muốn nhìn thấy anh, vậy Kiều Phong đành không thể làm gì khác hơn là đưa Lam Sam về trước.
Lúc Lam Sam chào Thịnh Vũ ra về, người này đã không thể che giấu nổi sự oán giận và chán ghét trong lòng được nữa. Cô ta lạnh lùng nhìn Lam Sam nói:
- Thưa Lam tiểu thư, chuyện quá khứ đều đã qua, hôm nay cô đưa bạn trai đến phá đám cưới của bạn trai cũ, hình như không hay lắm đâu?
Lam Sam cảm thấy cực kỳ buồn cười, mẹ nó chứ bà đây còn chưa mắng cái đồ bại não nhà cô ta, cô ta lại dám trả đũa trước cơ đấy, cô cười nhạt:
- Trong hôn lễ của mình lại đi giúp cô bạn thân bí mật hẹn hò với bạn trai người ta, tôi xem cũng thấy hay lắm.
Coi cô là đồ ngu thật đấy à? Đầu tiên là làm đổ rượu lên váy cô, tiếp đó cô vừa thay xong váy ra cửa gặp ngay Thịnh Vũ, về đến nơi vừa vặn gặp hai người kia đang diễn phim thần tượng… Sao lại có chuyện khéo thế?
Lam Sam là một người cực kỳ đa nghi mà mọi chuyện diễn ra lại hoàn toàn ăn khớp nên cô chắc chắn sẽ cho rằng có kẻ đang cố gắng an bài.
Thịnh Vũ là vì bất bình cho bạn thân của mình, Kiều Phong quả thật có mắt như mù mới đi coi trọng loại mặt hàng này. Cô ta không cho rằng Tô Lạc cướp bạn trai của người khác, mà nghĩ rằng Lam Sam bắt cá hai tay, một bên vừa thông đồng với Tống Tử Thành, bên này lại tóm bằng được Kiều Phong. Dựa vào đâu mà đàn ông tử tế đều bị cô ta dành hết thế? Lại nói, Tô Lạc mà đứng bên cạnh Kiều Phong… Lam Sam sao có thể so sánh đây?
Thịnh Vũ cười xuy xoa, khuôn mặt cô ta ánh lên vẻ chê cười, cô ta không thèm để ý đến Lam Sam nữa mà nhìn Kiều Phong nói:
- Kiều tiên sinh, phải để ý thật kỹ cô bạn gái tuyệt vời của anh đấy nhé, vừa xinh đẹp động lòng người vừa thông minh giỏi giao thiệp, không biết có bao nhiêu người đàn ông đang dòm ngó đấy.
Kiều Phong gật đầu rất thành khẩn:
- Tôi sẽ như vậy, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.
Thấy ẩn ý trong lời nói của mình hoàn toàn bị bỏ ngoài tai, Thịnh Vũ ít nhiều vẫn phải bỏ chút tâm tư.
Rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này, lòng Lam Sam tràn đầy nghi ngờ hỏi Kiều Phong:
- Tôi thấy có phải anh và cái cô Tô Lạc kia trước đây có quen biết nhau không đấy?
Kiều Phong gật đầu vô cùng thản nhiên:
- Đúng vậy. Lúc tôi còn học ở nước ngoài từng gặp cô ấy.
- Cắt, sao tôi thấy không giống thế nhé. – Cô thấy thật khó mà tin được. – Thế giới này hình như quá nhở bé nhỉ? Hơn nữa căn bản vừa nãy anh còn không nhận ra cô ấy mà.
Anh giải thích:
- Mấy năm nay tôi chưa gặp lại cô ấy, đồng thời cô ấy lại trang điểm, hai chúng tôi cũng đứng cách xa nhau, chỉ nhìn thoáng qua như vậy không nhận ra cũng là hết sức bình thường.
A, xem ra hai người này cũng không thân thiết lắm. Lam Sam gật đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lý, sao Tô Lạc vừa nhìn thấy Kiều Phong đã tỏ ra như rất thân thiết thế? Vừa gặp lại đã muốn nhào tới rồi? Rốt cuộc là có ẩn tình gì hay chỉ đơn thuần là một cô nàng mê giai đẹp nhỉ?
Đã từng có một cô gái gửi ảnh một bát mì trứng qua email cho Kiều Phong để ôn lại tình cũ, cô ta còn nói đã chia tay với người yêu và muốn gặp Kiều Phong….
Sau đó thì sao? A đúng rồi, về sau cô ấy bị cô đuổi mất rồi.
Cô gái đó tên gì nhỉ? Lam Sam xoa cằm, suy nghĩ một lúc:
- Thế … Thế…
Kiều Phong tiếp lời đáp:
- Cô đang định nói về Carina?
- Đúng đúng đúng, chính là cô ấy. Tô Lạc chắc không liên quan gì đến cái cô Carina đó chứ?
Anh gật đầu:
- Có. Tô Lạc chính là Carina.
- !!! – Tuy rằng được nghe chính miệng anh thừa nhận nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ. Trời ơi đất hỡi, thế giới này quả thật quá nhỏ rồi nên diễn viên quần chúng mới thiếu nghiêm trọng thế này, dẫn đến một cô gái xinh đẹp phải phân thân diễn hai vai, vừa là Tô Lạc một lúc sau đã thành Carina. Mà lại vừa làm bộ si mê đau khổ lưu luyến Tống Tử Thành, thế nào đã quay đi đã mập mờ đùa giỡn ôn lại tình xưa với Kiều Phong nhỉ?
Thế mà vẫn có thể tỏ ra là một nữ thần cao sang lạnh lùng như đúng rồi?
Lam Sam than thở một hồi lại kín đáo nhìn Kiều Phong:
- Hai người thật sự chỉ quen biết nhau đơn giản vậy sao? Thế mà anh lại nấu mì cho cô ăn.
Kiều Phong đột nhiên đứng yên, nhìn vào mắt cô hỏi:
- Lam Sam, cô bây giờ đang đứng trên lập trường gì để tìm hiểu quá khứ của tôi thế
Ặc… Lam Sam phủi khóe miệng, lập tức không nói gì thêm.
Tuy rằng không hỏi ra miệng nhưng trong lòng Lam Sam đoán già đoán non. Tô Lạc rõ ràng cho thấy rất nhớ nhung Kiều Phong, thế nhưng nhiều năm kiên trì theo đuổi đều không có kết quá – mà đương nhiên là không thể có kết quả rồi! Thế nhưng nếu nghĩ theo hướng này thì Tống Tử Thành lại thành kẻ dư thừa. Chẳng lẽ cô ta “thân ở Tào doanh lòng sang Hán” ư? Nếu thế thật thì cô ta hành động quá cao siêu đi….
…..****……
Lúc về đến nhà Lam Sam âm thầm đi vào bếp nhà Kiều Phong, trời nóng nên cô muốn ăn dưa hấu lạnh để hạ nhiệt. Cô lấy từ trong tủ lạnh ra một quả dưa hấu, lấy dao bổ làm hai nửa, cô tự lấy thìa khoét một nửa ăn còn một nửa kia đưa cho Kiều Phong.
Kiều Phong không thích kiểu ăn uống quá tục tằng này nên anh bổ dưa hấu ra thành từng miếng.
Schrodinger đi tới không thèm đưa mắt liếc nhìn mà bàng quan nhảy lên bồn rửa rau uống nước. Schrodinger là một tiểu thái giám cực kỳ thông minh, nó tự mở vòi nước. Lam Sam thấy nó ngồi bên cạnh bồn rửa, xục bộ móng vuốt bé nhỏ mập mạp xuống lấy nước từ cột nước đang chảy thẳng tắp xuống. Schrodinger liền tiếng lên trước một bước, cố gắng hết sức để ngửa cổ lên hứng nước vào miệng. Người nó hơi ngắn, cái cổ lại quá to nên muốn uốn thành một hình dạng lý tưởng như vậy không hề dễ dàng, vất vả lắm mới có thể tiếp cận với dòng nước, có lẽ vì quá mập mà cột nước tung tóe lên cao.
Cứ như thế mãi.
- Ha hah aha ha. – Lam Sam không tử tế chút nào, cười vang.
Kiều Phong không ngẩng đầu lên, giải thích:
- Thông thường loài mèo thường cúi đầu xuống liếm nước, chó cũng vậy. Nhưng để làm được điều đó cần thông qua một quá trình học tập, nếu một con mèo nhỏ vừa ra đời không được mẹ dạy kỹ càng sẽ không thể biết cách uống nước được. Schrodinger từ nhỏ đã là cô nhi.
- … - Lam Sam không cười được nữa. Cô đặt quả dưa hấu xuống, ôm lấy Schrodinger, lấy mặt cọ lên cái đầu ướt nhẹp của nó.
Bản meo meo đang uống nước, ngươi cái đồ con gái con nứa này đừng có quấy rầy ta nữa!
Kiều Phong cắt cho Schrodinger một miếng dưa nhỏ, tỏ vẻ an ủi, lúc ngẩng đầu lên không cẩn thận nhìn thấy dấu vết gây án của Schrodinger ở trên ngực Lam Sam, nhìn qua hình dạng có vẻ co dãn khá tốt nhé…. Anh vội cúi xuống, không tự nhiên mà ho khan một tiếng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ trong phòng khách của Lam Sam reo lên, cô đặt Schrodinger xuống, chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
- Alo, sếp tổng tìm tôi có việc gì ạ?
Kiều Phong đang cắt dưa hấu nghe thấy lời này từ phòng khách truyền vào, anh nhẹ nhàng buông dao gọt hoa quả xuống, dỏng tai lên.
May là họ đứng không cách quá xa bờ, mọi người xung quanh cắt dây thừng trang trí quanh hội trường ném xuống, kéo hai người lên. Sau khi kéo được lên, vì váy Tô Lạc quá nặng nên tạm thời không thể đứng dậy nổi. Hiện tại chỉ có thể hình dung cô ta bởi một từ chật vật. Vì đang là mùa hè, lại mặc chất vải không dày, bị thấm nước, mơ hồ lộ ra phần da thịt bên trong. Lam Sam còn nhìn thấy ẩn hiện áo lót ngực của cô nàng, quả thật rất thu hút nhé. Cái áo ngực đó phình rộng lộ ra phần da thịt ửng hồng chẳng khác gì không mặc hết, ôi trông cực kỳ xấu hổ.
Mọi người đều im lặng.
Một chiếc giày của cô bị rơi xuống bể bơi, lúc này đang trôi lờ đờ trên mặt nước, một chiếc thì vẫn treo trên chân. Chiếc váy lụa mỏng đã hút no nước bắt đầu chảy tong tỏng xuống dưới, một góc váy dưới chân bị vén lên tạo thành một rãnh cho nước chảy men theo làn váy xuống mắt cá chân, từng dòng từng dòng rơi xuống bể bơi.
Xè… xè…
Âm thanh này cực kỳ giống với đang đi tiểu.
Ven bể bơi có rất nhiều người, tất cả đều im lặng nên hiện trường chỉ còn lại tiếng róc rách.
Lam Sam che miệng thầm nghĩ, không biết bàng quang phải to thế nào mới có thể tiểu lâu đến thế này.
Tô Lạc cúi gằm mặt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Kiều Phong đi tới, vẻ mặt đầy áy náy :
- Tô Lạc, xin lỗi nhé.
Thật sao, vậy là tất cả mọi người đều biết tên kẻ đang xấu mặt này rồi. Nếu không phải đã biết về con người Kiều Phong hẳn Lam Sam sẽ cho rằng anh đang cố ý.
Tô Lạc ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy thù hận:
- Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.
Nếu một khi cô ta đã không muốn nhìn thấy anh, vậy Kiều Phong đành không thể làm gì khác hơn là đưa Lam Sam về trước.
Lúc Lam Sam chào Thịnh Vũ ra về, người này đã không thể che giấu nổi sự oán giận và chán ghét trong lòng được nữa. Cô ta lạnh lùng nhìn Lam Sam nói:
- Thưa Lam tiểu thư, chuyện quá khứ đều đã qua, hôm nay cô đưa bạn trai đến phá đám cưới của bạn trai cũ, hình như không hay lắm đâu?
Lam Sam cảm thấy cực kỳ buồn cười, mẹ nó chứ bà đây còn chưa mắng cái đồ bại não nhà cô ta, cô ta lại dám trả đũa trước cơ đấy, cô cười nhạt:
- Trong hôn lễ của mình lại đi giúp cô bạn thân bí mật hẹn hò với bạn trai người ta, tôi xem cũng thấy hay lắm.
Coi cô là đồ ngu thật đấy à? Đầu tiên là làm đổ rượu lên váy cô, tiếp đó cô vừa thay xong váy ra cửa gặp ngay Thịnh Vũ, về đến nơi vừa vặn gặp hai người kia đang diễn phim thần tượng… Sao lại có chuyện khéo thế?
Lam Sam là một người cực kỳ đa nghi mà mọi chuyện diễn ra lại hoàn toàn ăn khớp nên cô chắc chắn sẽ cho rằng có kẻ đang cố gắng an bài.
Thịnh Vũ là vì bất bình cho bạn thân của mình, Kiều Phong quả thật có mắt như mù mới đi coi trọng loại mặt hàng này. Cô ta không cho rằng Tô Lạc cướp bạn trai của người khác, mà nghĩ rằng Lam Sam bắt cá hai tay, một bên vừa thông đồng với Tống Tử Thành, bên này lại tóm bằng được Kiều Phong. Dựa vào đâu mà đàn ông tử tế đều bị cô ta dành hết thế? Lại nói, Tô Lạc mà đứng bên cạnh Kiều Phong… Lam Sam sao có thể so sánh đây?
Thịnh Vũ cười xuy xoa, khuôn mặt cô ta ánh lên vẻ chê cười, cô ta không thèm để ý đến Lam Sam nữa mà nhìn Kiều Phong nói:
- Kiều tiên sinh, phải để ý thật kỹ cô bạn gái tuyệt vời của anh đấy nhé, vừa xinh đẹp động lòng người vừa thông minh giỏi giao thiệp, không biết có bao nhiêu người đàn ông đang dòm ngó đấy.
Kiều Phong gật đầu rất thành khẩn:
- Tôi sẽ như vậy, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.
Thấy ẩn ý trong lời nói của mình hoàn toàn bị bỏ ngoài tai, Thịnh Vũ ít nhiều vẫn phải bỏ chút tâm tư.
Rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này, lòng Lam Sam tràn đầy nghi ngờ hỏi Kiều Phong:
- Tôi thấy có phải anh và cái cô Tô Lạc kia trước đây có quen biết nhau không đấy?
Kiều Phong gật đầu vô cùng thản nhiên:
- Đúng vậy. Lúc tôi còn học ở nước ngoài từng gặp cô ấy.
- Cắt, sao tôi thấy không giống thế nhé. – Cô thấy thật khó mà tin được. – Thế giới này hình như quá nhở bé nhỉ? Hơn nữa căn bản vừa nãy anh còn không nhận ra cô ấy mà.
Anh giải thích:
- Mấy năm nay tôi chưa gặp lại cô ấy, đồng thời cô ấy lại trang điểm, hai chúng tôi cũng đứng cách xa nhau, chỉ nhìn thoáng qua như vậy không nhận ra cũng là hết sức bình thường.
A, xem ra hai người này cũng không thân thiết lắm. Lam Sam gật đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không hợp lý, sao Tô Lạc vừa nhìn thấy Kiều Phong đã tỏ ra như rất thân thiết thế? Vừa gặp lại đã muốn nhào tới rồi? Rốt cuộc là có ẩn tình gì hay chỉ đơn thuần là một cô nàng mê giai đẹp nhỉ?
Đã từng có một cô gái gửi ảnh một bát mì trứng qua email cho Kiều Phong để ôn lại tình cũ, cô ta còn nói đã chia tay với người yêu và muốn gặp Kiều Phong….
Sau đó thì sao? A đúng rồi, về sau cô ấy bị cô đuổi mất rồi.
Cô gái đó tên gì nhỉ? Lam Sam xoa cằm, suy nghĩ một lúc:
- Thế … Thế…
Kiều Phong tiếp lời đáp:
- Cô đang định nói về Carina?
- Đúng đúng đúng, chính là cô ấy. Tô Lạc chắc không liên quan gì đến cái cô Carina đó chứ?
Anh gật đầu:
- Có. Tô Lạc chính là Carina.
- !!! – Tuy rằng được nghe chính miệng anh thừa nhận nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ. Trời ơi đất hỡi, thế giới này quả thật quá nhỏ rồi nên diễn viên quần chúng mới thiếu nghiêm trọng thế này, dẫn đến một cô gái xinh đẹp phải phân thân diễn hai vai, vừa là Tô Lạc một lúc sau đã thành Carina. Mà lại vừa làm bộ si mê đau khổ lưu luyến Tống Tử Thành, thế nào đã quay đi đã mập mờ đùa giỡn ôn lại tình xưa với Kiều Phong nhỉ?
Thế mà vẫn có thể tỏ ra là một nữ thần cao sang lạnh lùng như đúng rồi?
Lam Sam than thở một hồi lại kín đáo nhìn Kiều Phong:
- Hai người thật sự chỉ quen biết nhau đơn giản vậy sao? Thế mà anh lại nấu mì cho cô ăn.
Kiều Phong đột nhiên đứng yên, nhìn vào mắt cô hỏi:
- Lam Sam, cô bây giờ đang đứng trên lập trường gì để tìm hiểu quá khứ của tôi thế
Ặc… Lam Sam phủi khóe miệng, lập tức không nói gì thêm.
Tuy rằng không hỏi ra miệng nhưng trong lòng Lam Sam đoán già đoán non. Tô Lạc rõ ràng cho thấy rất nhớ nhung Kiều Phong, thế nhưng nhiều năm kiên trì theo đuổi đều không có kết quá – mà đương nhiên là không thể có kết quả rồi! Thế nhưng nếu nghĩ theo hướng này thì Tống Tử Thành lại thành kẻ dư thừa. Chẳng lẽ cô ta “thân ở Tào doanh lòng sang Hán” ư? Nếu thế thật thì cô ta hành động quá cao siêu đi….
…..****……
Lúc về đến nhà Lam Sam âm thầm đi vào bếp nhà Kiều Phong, trời nóng nên cô muốn ăn dưa hấu lạnh để hạ nhiệt. Cô lấy từ trong tủ lạnh ra một quả dưa hấu, lấy dao bổ làm hai nửa, cô tự lấy thìa khoét một nửa ăn còn một nửa kia đưa cho Kiều Phong.
Kiều Phong không thích kiểu ăn uống quá tục tằng này nên anh bổ dưa hấu ra thành từng miếng.
Schrodinger đi tới không thèm đưa mắt liếc nhìn mà bàng quan nhảy lên bồn rửa rau uống nước. Schrodinger là một tiểu thái giám cực kỳ thông minh, nó tự mở vòi nước. Lam Sam thấy nó ngồi bên cạnh bồn rửa, xục bộ móng vuốt bé nhỏ mập mạp xuống lấy nước từ cột nước đang chảy thẳng tắp xuống. Schrodinger liền tiếng lên trước một bước, cố gắng hết sức để ngửa cổ lên hứng nước vào miệng. Người nó hơi ngắn, cái cổ lại quá to nên muốn uốn thành một hình dạng lý tưởng như vậy không hề dễ dàng, vất vả lắm mới có thể tiếp cận với dòng nước, có lẽ vì quá mập mà cột nước tung tóe lên cao.
Cứ như thế mãi.
- Ha hah aha ha. – Lam Sam không tử tế chút nào, cười vang.
Kiều Phong không ngẩng đầu lên, giải thích:
- Thông thường loài mèo thường cúi đầu xuống liếm nước, chó cũng vậy. Nhưng để làm được điều đó cần thông qua một quá trình học tập, nếu một con mèo nhỏ vừa ra đời không được mẹ dạy kỹ càng sẽ không thể biết cách uống nước được. Schrodinger từ nhỏ đã là cô nhi.
- … - Lam Sam không cười được nữa. Cô đặt quả dưa hấu xuống, ôm lấy Schrodinger, lấy mặt cọ lên cái đầu ướt nhẹp của nó.
Bản meo meo đang uống nước, ngươi cái đồ con gái con nứa này đừng có quấy rầy ta nữa!
Kiều Phong cắt cho Schrodinger một miếng dưa nhỏ, tỏ vẻ an ủi, lúc ngẩng đầu lên không cẩn thận nhìn thấy dấu vết gây án của Schrodinger ở trên ngực Lam Sam, nhìn qua hình dạng có vẻ co dãn khá tốt nhé…. Anh vội cúi xuống, không tự nhiên mà ho khan một tiếng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ trong phòng khách của Lam Sam reo lên, cô đặt Schrodinger xuống, chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
- Alo, sếp tổng tìm tôi có việc gì ạ?
Kiều Phong đang cắt dưa hấu nghe thấy lời này từ phòng khách truyền vào, anh nhẹ nhàng buông dao gọt hoa quả xuống, dỏng tai lên.