Lúc buổi chiều quay lại công ty, Lam Sam bị lão Vương gọi vào phòng làm việc.
- Lam Sam, kế hoạch vốn là sáng mai tôi phải đến thành phố H để tham gia một đại hội tiêu thụ ô tô.
Lam Sam gật đầu:
- Giám đốc Vương, tôi biết rồi, ngài cứ yên tâm mà đi thôi, chúng tôi sẽ phân công công tác để không gây điều tiếng thị phi cho ngài đâu.
Cái gọi là “đại hội”, nghe thì có vẻ to lớn nhưng thực ra là một cuộc giao lưu góp mặt của các đồng chí buôn bán ô tô để bàn về chuyện làm thế nào có thể bán được thêm nhiều ô tô hơn nữa mà thôi, kết quả của buổi giao lưu này sẽ do các bằng hữu ký giả ghi lại. Bởi vì là “đại hội” cho nên tất cả các đơn vị tham gia đều phải có chút ít thành tựu. Salon ô tô 4S của các cô là một công ty có doanh số kinh doanh không tồi, nên lần này nhận được hai thư mời, Tổng giám đốc quyết định đích thân đi cùng giám đốc tiêu thụ, dĩ nhiên trong danh sách tham gia toàn là trâu bò nên họ đi cũng chỉ là góp mặt cho vui vậy thôi. Thế nhưng hai ngày trước tổng giám đốc sinh bệnh nên không đi được, đại Boss rảnh rỗi nên đau trứng hứng lên quyết định mang theo phụ trách bộ phận tiêu thụ là lão Vương đi thành phố H ba ngày chơi bời.
Lão Vương nghe Lam Sam nói vậy, lắc đầu:
- Ý tôi không phải như vậy… hiện nay tôi cũng không đi được.
- Hả?
- Ừ, trong nhà có chút việc gấp. – Lão Vương không giải thích đến cùng là chuyện gì, chỉ nói qua loa: - Cho nên ngày mai cô đi đi.
- Tôi? – Lam Sam có phần kích động. – Tôi tôi tôi tôi có thể đi được không?
Đó dù sao cũng là nơi tập hợp những tinh anh trong giới, hơn nữa thành phố H lại là địa điểm du lịch nổi tiếng toàn quốc, được đến đó thăm quan tuy không được gọi là trải nghiệm gì to lớn nhưng được sảng khoái sung sướng mấy ngày cũng không tồi chút nào đâu nhé, he he he he…
Lão Vương nghiêm túc nhìn cô:
- Cô không đi à? Bộ phận tiêu thụ ngoại trừ tôi thì chỉ có cô là có thể đi thôi.
- Chợ Bộ đâu? – Nếu nói đến doanh thu tiêu thụ thì dường như Chợ Bộ thích hợp hơn.
Lão Vương buông xuôi:
- A, vậy nha? Nếu cô không tình nguyện thì tôi sẽ dành cơ hội này cho Chợ Bộ. – Nói xong liền cầm điện thoại lên định gọi.
- Đừng đừng đừng… - Lam Sam cười lấy lòng với ông ta: - Đừng như vậy, tôi không có ý này, giám đốc Vương đã nhìn đến tôi như vậy nên tôi nhất định phải dành lấy cơ hội này, không phải tôi thì là ai đây!
Chuyện cứ thế quyết định như vậy, lão Vương gọi điện thoại cho phòng tài chính để họ đặt vé máy bay cho Lam Sam.
Bởi Lam Sam nhận được quyết định đi công tác nên lão Vương đồng ý cho cô về sớm hơn một giờ để chuẩn bị một chút.
Lúc Lam Sam về đến nhà thì Kiều Phong vẫn chưa về, cô định sẽ nhanh nhanh chia sẻ tin vui này với anh nên lập tức gọi điện cho anh.
- Này Kiều Phong.
- Ừ Lam Sam.
Kiều Phong nói chuyện trong bối cảnh giữa tiếng hò hét loạn cào cào, có rất nhiều tiếng nói bao quanh cùng nhiều tiếng động vọng lại không biết là của dụng cụ gì, Lam Sam tò mò hỏi:
- Anh đang ở đâu thế?
- Ở siêu thị.
Nên những âm thanh vọng lại đó chẳng phải của các tiến bộ khoa học kỹ thuật gì hết mà là của máy quét ở quầy thanh toán ư?
Anh vừa dứt lời, trong điện thoại chen vào giọng của một cô gái vô cùng dịu dàng:
- Kiều Phong, anh có muốn ăn kẹo không? – Phía cuối câu hơi ngân dài nghe vừa nghịch ngợm vừa quyến rũ.
Kiều Phong trả lời một câu:
- Tôi không ăn, cảm ơn.
Qua điện thoại Lam Sam nghe được cuộc đối thoại ngọt ngào của họ, lòng cô bỗng hơi hơi chìm xuống, cô hỏi:
- Anh đang ở cùng ai ở đâu đó?
Kiều Phong im lặng không trả lời.
Cô gái kia cười cười, giọng cô ta dường như hơi cao hơn một chút:
- Vì sao lại không ăn thế, em còn nhớ rõ anh cực kỳ thích ăn kẹo mà.
Lời nói này sao rơi vào tai Lam Sam lại chói tai đến vậy chứ, Lam Sam không tự chủ mà giọng cũng mang theo vị chua chat, cô hừ mũi:
- Thần bí vậy ư? Là ai thế, không thể nói được với tôi cơ à? Thánh mẫu Maria hay Tây Vương Mẫu đây nha?
- Là Tô Lạc.
Lam Sam đột nhiên im lặng.
Kiều Phong hỏi:
- Lam Sam cô tìm tôi có việc gì à?
Quai hàm Lam Sam trống rỗng, cứng nhắc hô với điện thoại di động:
- Tôi về nhà rồi, anh mau mau về nấu cơm cho tôi ngay.
- Được.
Lúc Kiều Phong dập máy Tô Lạc vừa thanh toán xong, cô ta xách theo năm túi nylon to đùng của siêu thị, túi nào túi nấy căng phồng chật kín đồ vật. Theo phép lịch sự, Kiều Phong chủ động nhận lấy cầm giúp cô ta.
- Cảm ơn anh. – Tô Lạc cười, nói.
Điều hòa của siêu thị trong trường đang bị hỏng nên trong đó rất nóng, hai người đều toát hết mồ hôi. Tô Lạc vừa đi vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cô ta thấy trán Kiều Phong có dính mồ hôi nên rút một cái khăn mới ra giơ lên định lau giúp anh.
Kiều Phong nghiêng đầu tránh cô nàng. Mắt anh hơi híp lại. Nhưng vì được dạy dỗ cẩn thận nên anh cũng không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện giận dữ nào nhưng Tô Lạc tinh ý chợt nhận ra mắt anh chợt lóe lên một tia không vui. Cô ta vô cùng biết ý mà thu tay về, cười gượng:
- Vừa rồi có phải bạn gái anh gọi không?
Hai từ “bạn gái” này khiến lòng Kiều Phong có chút gì đó biến đổi, biết rõ chỉ là giả nhưng anh vẫn bị lấy lòng rồi, anh nhếch môi, cũng không hề phủ nhận.
Tô Lạc chắp tay sau lưng, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình. Trời quá nóng, cô nàng thiên kim tiểu thư diện một cái váy trắng dài đến đầu gối hợp với một đôi giày cao gót hở mõm để lộ ra bộ móng chân được sơn cầu kỳ, mái tóc dài tung bay tựa như một tiên nữ vừa lạc xuống trần gian. Rất nhiều nam sinh đi ngang qua đều quay lại nhìn cô ta nhưng Kiều Phong lại không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Tô Lạc lại cười nói:
- Ừ, hôm nay thật cám ơn anh, nếu không có anh thì em không biết phải làm thế nào mới được.
- Không đâu, em có phải bại não đâu nào.
Cơ mặt của Tô Lạc như bị ai đó tát cho một phát, cô ta nghiến răng:
- Nói chung là hôm nay phải cám ơn anh rồi.
- Không cần khách sáo.
- Em có thể mời anh một bữa cơm, dù sao cũng phải cảm ơn anh chứ.
- E là không được rồi. – Kiều Phong nâng cổ tay nhìn âu yếm cái đồng hồ quang năng của mình, đáp: - Tôi còn phải về nấu cơm cho Lam Sam nữa.
Cái bộ dạng nô thê của anh đặt trong mắt Tô Lạc sao mà khó chịu thế. Anh chàng này đối với một cô gái khác lại bảo sao nghe vậy thế đấy. Nhưng Tô Lạc không bao giờ biểu hiện tâm trạng của mình lên mặt, cô ta chỉ dịu dàng cười cười:
- Có thể gọi cô ấy đi cùng, càng đông càng vui mà.
Đây đúng là một đề nghị hay, Kiều Phong nghĩ một chút, cho rằng nên trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, anh lập tức gọi điện thoại cho Lam Sam.
Lam Sam đang nổi giận bừng bừng ngồi thu xếp hành lý, nhận được điện thoại của Kiều Phong giọng cô vẫn lạnh lùng như cũ:
- Gì?
Kiều Phong hỏi:
- Lam Sam, cô muốn ăn gì?
Lam Sam rầm rĩ, cố ý làm khó dễ anh :
- Tôi muốn ăn tôm hùm Australia châu Úc cơ.
- Chờ tôi hỏi chút đã. – Kiều Phong nói, quay sang hỏi Tô Lạc: - Ăn tôm hùm Australia châu Úc được chứ?
Tô Lạc nhếch môi gật đầu, nghĩ thầm vị nữ thần kia đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ.
Kiều Phong liền nói qua với Lam Sam:
- Là như thế này, bữa tối nay Tô Lạc mời cô và tôi đi ăn tôm hùm Astralia châu Úc, cô có muốn đi không?
- Nhổ vào.
- …
Lam Sam thật hít sâu, cô chưa bao giờ là người để cho bản thân phải chịu tủi thân hết, nếu gặp phải chuyện không thuận lợi thì trước hết cô sẽ dằn vặt người khác. Lúc này sau khi đã giải tỏa xong cơn giận, cô giải thích cho Kiều Phong:
- Cái đó không phải tôi nhổ vào anh đâu.
- Tôi biết. – Kiều Phong không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười, anh liền cười cười.
Qua điện thoại di động, tiếng cười của anh hơi thấp, dịu dàng động lòng người tựa như cơn gió mùa xuân ấm áp vào tai Lam Sam khiến lòng cô dâng trào niềm xúc động, cô không thể làm gì khác hơn là cố tình dùng sự tức giận để che lấp sự chột dạ trong lòng.
- Cười cái gì mà cười.
- Không có, chỉ là thấy cô thật đáng yêu thôi.
Tuy lời nói này cách qua một cái điện thoại nhưng Lam Sam vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt lên, cô không tự nhiên mà vuốt ve khuôn mặt đang tỏa nhiệt của mình, nói:
- Nói chung là anh cứ nói với cô nàng kia, tôi ghét cô ta nên sẽ không đi ăn với cô ta đâu.
- Được rồi, tôi sẽ chuyển y nguyên lời.
Cuối cùng Lam Sam mới bớt bớt một chút cơn giận, cô đắc ý nhếch môi:
- Tốt lắm, anh cứ đi đi, nhưng về sớm và đừng ăn quá nhiều, nếu có tôm hùm thì mang về cho Schrodinger một con nhé. – Ăn cho cô ta chết luôn đi, hừ hừ hừ hừ!
Ngược lại Kiều Phong vô cùng sửng sốt với lời cô:
- Tôi đi đâu cơ?
- Anh không phải muốn cùng với người đẹp ăn cơm tối ư? – Nói đến đây, dấm chua trong lòng Lam Sam lại muốn trào lên, cô thực sự muốn ngăn cản anh nhưng cô đâu phải là gì của anh, tay cô sao được dài đến thế.
Kiều Phong lắc đầu:
- Tôi không đi đâu. Cô không đi thì tôi cũng không đi.
- Tại sao vậy?
Kiều Phong lại nghĩ lời này của cô chẳng còn gì để nói:
- Tôi đi thì ai nấu cơm cho cô?
Một câu nói này khiến lòng Lam Sam lại như hoa nở xuân về.
Tô Lạc đứng bên cạnh yên lặng nghe Kiều Phong liếc mắt đưa tình với một cô gái khác, ánh mắt cô ta nặng nề, khóe miệng trĩu xuống như một dây cung lỏng lẻo. Vì khớp hàm bị cắn quá chặt khiến cơ mặt bị bó chặt như muốn gồ lên.
Tất cả sự dịu dàng và thâm tình của người đàn ông này vốn thuộc về cô ta, mà nay lại bị một cô gái khác cướp mất.
Sao cô ta có thể cam tâm đây?
Lúc thấy Kiều Phong dập máy, ánh mắt Tô Lạc hơi lóe sáng, trên mặt cô ta lại ngập tràn nụ cười, tuy rằng nụ cười có hơi miễn cưỡng nhưng không sao, dù sao Kiều Phong cũng không phải là người giỏi trong việc lý giải biểu cảm của người khác.
Kiều Phong nói với Tô Lạc:
- Tôi phải về đây, mời cơm thì không cần đâu, sự giúp đỡ hôm nay coi như là do tôi muốn tạ lỗi với cô. Mặt khác Lam Sam muốn chuyển lời rằng cô ấy rất ghét cô.
- … Em biết. – Tô Lạc nói, cắn môi trông rất tội nghiệp, ánh mắt yếu đuối đến đau lòng.
Nhưng Kiều Phong không có hơi sức đâu mà đau lòng cho cô nàng hết, bây giờ chuyện anh tương đối lo lắng chính là hiện tại đã muộn thế này không biết có thể kịp vào chợ mua được mẻ tôm hùm hay không . Anh đem túi lớn túi bé trả lại cho Tô Lạc rồi xin phép ra về.
Theo Kiều Phong thì đống đồ này cũng không quá nặng, xách cũng không quá tốn sức đâu cho nên cũng không cần phải lo Tô Lạc đứng bất động ở đây.
Sự thật là Tô Lạc đang đi một đôi giày cao gót gót vô cùng mảnh, xách mấy túi đại tướng này đương nhiên lại tốn sức, mệt đến nỗi nhe răng nhếch miệng luôn, hình tượng tiên nữ của cô ta giảm đi đáng kể, cũng may là có một nam sinh đi ngang qua nhiệt tình giúp đỡ chủ động xách đồ hộ tống cô giáo đến tận nhà trọ.
Tôm hùm là một món ăn tương đối đắt, nên ít nơi bán, bởi vậy những người bán hàng rong trong chợ nhập hàng từ các chợ thủy hải sản lớn sẽ không nhập quá nhiều hàng một lần. Kiều Phong đến một chợ thực phẩm gần nhà cầu may, sự thật chứng minh là vận may của anh cũng không tồi, một quầy hàng thủy sản còn thừa hai con chưa bán, một con to một con bé, con to tám lạng, con bé nửa cân. Kiều Phong sợ mua con to bụng Lam Sam không chống đỡ nổi nên quyết định chọn con bé thôi. Xách theo tôm hùm Kiều Phong gõ cửa nhà Lam Sam.
Lam Sam nhìn thấy anh đã thật hứng khởi, lập tức dời tầm mắt, nhìn thấy tay anh đang cầm một cái túi, cái túi liên tục động đậy,dọa cô giật mình:
- Cái gì vậy này?
- Không phải sợ, - Kiều Phong an ủi cô. – Chỉ là một con tôm hùm nhỏ thôi. – Nói xong lại mở túi ra cho cô xem.
Một con tôm hùm đỏ đỏ đang giương những cái càng cứng như gọng kìm lên để giễu võ dương oai, cái con khỉ gió này chỉ là một - con – tôm nhỏ thôi nhỉ?
Lam Sam vỗ vỗ ngực:
- Hình dáng thật đáng sợ… - Cô đột nhiên không kịp phản ứng. – Không đúng, anh vừa mua tôm hùm à?
Kiều Phong vô tội:
- Là do cô muốn ăn tôm hùm mà.
Lam Sam không biết nói sao:
- Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi.
Kiều Phong buồn bực, anh cúi đầu nhìn con tôm hùm đang giãy trong tay, cái càng nó bị buộc lại nên rất không vui vẻ. Kiều Phong có phần không vui, anh cẩn thận hỏi thăm:
- Cô không thích à?
- Không không không , không phải thế, tôi cực kỳ thích, nhưng thứ này … thật quá đắt nhé! Mấy trăm đồng một cân đấy! – Lam Sam cứ nghĩ đến cảnh Kiều Phong hoa tay múa chân mà giơ tiền lên đập vào mặt con tôm hùm, lòng cô lại run run.
Hóa ra là sợ đắt tiền, Kiều Phong thở phào nhẹ nhóm, anh mang con tôm hùm quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tôi nuôi được mà.
- Anh nói gì cơ?
- Không có gì, bàn bạc một chút xem cô định ăn nó như thế nào.
- À.
Tuy rằng lòng đang nhức nhối nhưng dù sao cũng mua về rồi, vì tiền đã mất mà phải chén nó thật ngon lành chứ nhỉ. Lam Sam điên điên khùng khùng đi tới, nhận ra con tôm còn bị buộc chặt nên cô không còn sợ nó nữa, cười hì hì đặt trong bếp nghịch.
Schrodinger thấy vậy cũng nghịch theo, một người một mèo chơi đùa vô cùng sung sướng.
- Lam Sam cô muốn ăn gỏi tôm hùm không?
- Tôi không thích ăn đồ sống.
- Được, nếu không hấp nhé? Hoặc là làm tôm hùm sốt?
- Hấp đi.
Sau khi xác định, Kiều Phong liền hành động ngay. Anh bắt con tôm hùm lại và xử lý trên thớt, xoay ngược dao, đập một phát chết tươi.
Schrodinger nhìn Kiều Phong với ánh mắt dành cho một vị đại thần vĩ đại.
Bữa cơm này ăn vô cùng đã nghiện, thịt tôm tươi kết hợp với phương pháp chế biến và nước chấm tỏi của Kiều Phong khi vào miệng vị ngon tuyệt đến mức không sao tả nổi. Thấy Lam Sam thích như vậy Kiều Phong rất hứng chí, lại càng vui vẻ và thấy khá may mắn vì mình may mà không phải tên ngốc không biết tiêu tiền nên chỉ mua một con bé thôi.
- Lam Sam, kế hoạch vốn là sáng mai tôi phải đến thành phố H để tham gia một đại hội tiêu thụ ô tô.
Lam Sam gật đầu:
- Giám đốc Vương, tôi biết rồi, ngài cứ yên tâm mà đi thôi, chúng tôi sẽ phân công công tác để không gây điều tiếng thị phi cho ngài đâu.
Cái gọi là “đại hội”, nghe thì có vẻ to lớn nhưng thực ra là một cuộc giao lưu góp mặt của các đồng chí buôn bán ô tô để bàn về chuyện làm thế nào có thể bán được thêm nhiều ô tô hơn nữa mà thôi, kết quả của buổi giao lưu này sẽ do các bằng hữu ký giả ghi lại. Bởi vì là “đại hội” cho nên tất cả các đơn vị tham gia đều phải có chút ít thành tựu. Salon ô tô 4S của các cô là một công ty có doanh số kinh doanh không tồi, nên lần này nhận được hai thư mời, Tổng giám đốc quyết định đích thân đi cùng giám đốc tiêu thụ, dĩ nhiên trong danh sách tham gia toàn là trâu bò nên họ đi cũng chỉ là góp mặt cho vui vậy thôi. Thế nhưng hai ngày trước tổng giám đốc sinh bệnh nên không đi được, đại Boss rảnh rỗi nên đau trứng hứng lên quyết định mang theo phụ trách bộ phận tiêu thụ là lão Vương đi thành phố H ba ngày chơi bời.
Lão Vương nghe Lam Sam nói vậy, lắc đầu:
- Ý tôi không phải như vậy… hiện nay tôi cũng không đi được.
- Hả?
- Ừ, trong nhà có chút việc gấp. – Lão Vương không giải thích đến cùng là chuyện gì, chỉ nói qua loa: - Cho nên ngày mai cô đi đi.
- Tôi? – Lam Sam có phần kích động. – Tôi tôi tôi tôi có thể đi được không?
Đó dù sao cũng là nơi tập hợp những tinh anh trong giới, hơn nữa thành phố H lại là địa điểm du lịch nổi tiếng toàn quốc, được đến đó thăm quan tuy không được gọi là trải nghiệm gì to lớn nhưng được sảng khoái sung sướng mấy ngày cũng không tồi chút nào đâu nhé, he he he he…
Lão Vương nghiêm túc nhìn cô:
- Cô không đi à? Bộ phận tiêu thụ ngoại trừ tôi thì chỉ có cô là có thể đi thôi.
- Chợ Bộ đâu? – Nếu nói đến doanh thu tiêu thụ thì dường như Chợ Bộ thích hợp hơn.
Lão Vương buông xuôi:
- A, vậy nha? Nếu cô không tình nguyện thì tôi sẽ dành cơ hội này cho Chợ Bộ. – Nói xong liền cầm điện thoại lên định gọi.
- Đừng đừng đừng… - Lam Sam cười lấy lòng với ông ta: - Đừng như vậy, tôi không có ý này, giám đốc Vương đã nhìn đến tôi như vậy nên tôi nhất định phải dành lấy cơ hội này, không phải tôi thì là ai đây!
Chuyện cứ thế quyết định như vậy, lão Vương gọi điện thoại cho phòng tài chính để họ đặt vé máy bay cho Lam Sam.
Bởi Lam Sam nhận được quyết định đi công tác nên lão Vương đồng ý cho cô về sớm hơn một giờ để chuẩn bị một chút.
Lúc Lam Sam về đến nhà thì Kiều Phong vẫn chưa về, cô định sẽ nhanh nhanh chia sẻ tin vui này với anh nên lập tức gọi điện cho anh.
- Này Kiều Phong.
- Ừ Lam Sam.
Kiều Phong nói chuyện trong bối cảnh giữa tiếng hò hét loạn cào cào, có rất nhiều tiếng nói bao quanh cùng nhiều tiếng động vọng lại không biết là của dụng cụ gì, Lam Sam tò mò hỏi:
- Anh đang ở đâu thế?
- Ở siêu thị.
Nên những âm thanh vọng lại đó chẳng phải của các tiến bộ khoa học kỹ thuật gì hết mà là của máy quét ở quầy thanh toán ư?
Anh vừa dứt lời, trong điện thoại chen vào giọng của một cô gái vô cùng dịu dàng:
- Kiều Phong, anh có muốn ăn kẹo không? – Phía cuối câu hơi ngân dài nghe vừa nghịch ngợm vừa quyến rũ.
Kiều Phong trả lời một câu:
- Tôi không ăn, cảm ơn.
Qua điện thoại Lam Sam nghe được cuộc đối thoại ngọt ngào của họ, lòng cô bỗng hơi hơi chìm xuống, cô hỏi:
- Anh đang ở cùng ai ở đâu đó?
Kiều Phong im lặng không trả lời.
Cô gái kia cười cười, giọng cô ta dường như hơi cao hơn một chút:
- Vì sao lại không ăn thế, em còn nhớ rõ anh cực kỳ thích ăn kẹo mà.
Lời nói này sao rơi vào tai Lam Sam lại chói tai đến vậy chứ, Lam Sam không tự chủ mà giọng cũng mang theo vị chua chat, cô hừ mũi:
- Thần bí vậy ư? Là ai thế, không thể nói được với tôi cơ à? Thánh mẫu Maria hay Tây Vương Mẫu đây nha?
- Là Tô Lạc.
Lam Sam đột nhiên im lặng.
Kiều Phong hỏi:
- Lam Sam cô tìm tôi có việc gì à?
Quai hàm Lam Sam trống rỗng, cứng nhắc hô với điện thoại di động:
- Tôi về nhà rồi, anh mau mau về nấu cơm cho tôi ngay.
- Được.
Lúc Kiều Phong dập máy Tô Lạc vừa thanh toán xong, cô ta xách theo năm túi nylon to đùng của siêu thị, túi nào túi nấy căng phồng chật kín đồ vật. Theo phép lịch sự, Kiều Phong chủ động nhận lấy cầm giúp cô ta.
- Cảm ơn anh. – Tô Lạc cười, nói.
Điều hòa của siêu thị trong trường đang bị hỏng nên trong đó rất nóng, hai người đều toát hết mồ hôi. Tô Lạc vừa đi vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cô ta thấy trán Kiều Phong có dính mồ hôi nên rút một cái khăn mới ra giơ lên định lau giúp anh.
Kiều Phong nghiêng đầu tránh cô nàng. Mắt anh hơi híp lại. Nhưng vì được dạy dỗ cẩn thận nên anh cũng không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện giận dữ nào nhưng Tô Lạc tinh ý chợt nhận ra mắt anh chợt lóe lên một tia không vui. Cô ta vô cùng biết ý mà thu tay về, cười gượng:
- Vừa rồi có phải bạn gái anh gọi không?
Hai từ “bạn gái” này khiến lòng Kiều Phong có chút gì đó biến đổi, biết rõ chỉ là giả nhưng anh vẫn bị lấy lòng rồi, anh nhếch môi, cũng không hề phủ nhận.
Tô Lạc chắp tay sau lưng, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình. Trời quá nóng, cô nàng thiên kim tiểu thư diện một cái váy trắng dài đến đầu gối hợp với một đôi giày cao gót hở mõm để lộ ra bộ móng chân được sơn cầu kỳ, mái tóc dài tung bay tựa như một tiên nữ vừa lạc xuống trần gian. Rất nhiều nam sinh đi ngang qua đều quay lại nhìn cô ta nhưng Kiều Phong lại không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Tô Lạc lại cười nói:
- Ừ, hôm nay thật cám ơn anh, nếu không có anh thì em không biết phải làm thế nào mới được.
- Không đâu, em có phải bại não đâu nào.
Cơ mặt của Tô Lạc như bị ai đó tát cho một phát, cô ta nghiến răng:
- Nói chung là hôm nay phải cám ơn anh rồi.
- Không cần khách sáo.
- Em có thể mời anh một bữa cơm, dù sao cũng phải cảm ơn anh chứ.
- E là không được rồi. – Kiều Phong nâng cổ tay nhìn âu yếm cái đồng hồ quang năng của mình, đáp: - Tôi còn phải về nấu cơm cho Lam Sam nữa.
Cái bộ dạng nô thê của anh đặt trong mắt Tô Lạc sao mà khó chịu thế. Anh chàng này đối với một cô gái khác lại bảo sao nghe vậy thế đấy. Nhưng Tô Lạc không bao giờ biểu hiện tâm trạng của mình lên mặt, cô ta chỉ dịu dàng cười cười:
- Có thể gọi cô ấy đi cùng, càng đông càng vui mà.
Đây đúng là một đề nghị hay, Kiều Phong nghĩ một chút, cho rằng nên trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, anh lập tức gọi điện thoại cho Lam Sam.
Lam Sam đang nổi giận bừng bừng ngồi thu xếp hành lý, nhận được điện thoại của Kiều Phong giọng cô vẫn lạnh lùng như cũ:
- Gì?
Kiều Phong hỏi:
- Lam Sam, cô muốn ăn gì?
Lam Sam rầm rĩ, cố ý làm khó dễ anh :
- Tôi muốn ăn tôm hùm Australia châu Úc cơ.
- Chờ tôi hỏi chút đã. – Kiều Phong nói, quay sang hỏi Tô Lạc: - Ăn tôm hùm Australia châu Úc được chứ?
Tô Lạc nhếch môi gật đầu, nghĩ thầm vị nữ thần kia đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ.
Kiều Phong liền nói qua với Lam Sam:
- Là như thế này, bữa tối nay Tô Lạc mời cô và tôi đi ăn tôm hùm Astralia châu Úc, cô có muốn đi không?
- Nhổ vào.
- …
Lam Sam thật hít sâu, cô chưa bao giờ là người để cho bản thân phải chịu tủi thân hết, nếu gặp phải chuyện không thuận lợi thì trước hết cô sẽ dằn vặt người khác. Lúc này sau khi đã giải tỏa xong cơn giận, cô giải thích cho Kiều Phong:
- Cái đó không phải tôi nhổ vào anh đâu.
- Tôi biết. – Kiều Phong không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười, anh liền cười cười.
Qua điện thoại di động, tiếng cười của anh hơi thấp, dịu dàng động lòng người tựa như cơn gió mùa xuân ấm áp vào tai Lam Sam khiến lòng cô dâng trào niềm xúc động, cô không thể làm gì khác hơn là cố tình dùng sự tức giận để che lấp sự chột dạ trong lòng.
- Cười cái gì mà cười.
- Không có, chỉ là thấy cô thật đáng yêu thôi.
Tuy lời nói này cách qua một cái điện thoại nhưng Lam Sam vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt lên, cô không tự nhiên mà vuốt ve khuôn mặt đang tỏa nhiệt của mình, nói:
- Nói chung là anh cứ nói với cô nàng kia, tôi ghét cô ta nên sẽ không đi ăn với cô ta đâu.
- Được rồi, tôi sẽ chuyển y nguyên lời.
Cuối cùng Lam Sam mới bớt bớt một chút cơn giận, cô đắc ý nhếch môi:
- Tốt lắm, anh cứ đi đi, nhưng về sớm và đừng ăn quá nhiều, nếu có tôm hùm thì mang về cho Schrodinger một con nhé. – Ăn cho cô ta chết luôn đi, hừ hừ hừ hừ!
Ngược lại Kiều Phong vô cùng sửng sốt với lời cô:
- Tôi đi đâu cơ?
- Anh không phải muốn cùng với người đẹp ăn cơm tối ư? – Nói đến đây, dấm chua trong lòng Lam Sam lại muốn trào lên, cô thực sự muốn ngăn cản anh nhưng cô đâu phải là gì của anh, tay cô sao được dài đến thế.
Kiều Phong lắc đầu:
- Tôi không đi đâu. Cô không đi thì tôi cũng không đi.
- Tại sao vậy?
Kiều Phong lại nghĩ lời này của cô chẳng còn gì để nói:
- Tôi đi thì ai nấu cơm cho cô?
Một câu nói này khiến lòng Lam Sam lại như hoa nở xuân về.
Tô Lạc đứng bên cạnh yên lặng nghe Kiều Phong liếc mắt đưa tình với một cô gái khác, ánh mắt cô ta nặng nề, khóe miệng trĩu xuống như một dây cung lỏng lẻo. Vì khớp hàm bị cắn quá chặt khiến cơ mặt bị bó chặt như muốn gồ lên.
Tất cả sự dịu dàng và thâm tình của người đàn ông này vốn thuộc về cô ta, mà nay lại bị một cô gái khác cướp mất.
Sao cô ta có thể cam tâm đây?
Lúc thấy Kiều Phong dập máy, ánh mắt Tô Lạc hơi lóe sáng, trên mặt cô ta lại ngập tràn nụ cười, tuy rằng nụ cười có hơi miễn cưỡng nhưng không sao, dù sao Kiều Phong cũng không phải là người giỏi trong việc lý giải biểu cảm của người khác.
Kiều Phong nói với Tô Lạc:
- Tôi phải về đây, mời cơm thì không cần đâu, sự giúp đỡ hôm nay coi như là do tôi muốn tạ lỗi với cô. Mặt khác Lam Sam muốn chuyển lời rằng cô ấy rất ghét cô.
- … Em biết. – Tô Lạc nói, cắn môi trông rất tội nghiệp, ánh mắt yếu đuối đến đau lòng.
Nhưng Kiều Phong không có hơi sức đâu mà đau lòng cho cô nàng hết, bây giờ chuyện anh tương đối lo lắng chính là hiện tại đã muộn thế này không biết có thể kịp vào chợ mua được mẻ tôm hùm hay không . Anh đem túi lớn túi bé trả lại cho Tô Lạc rồi xin phép ra về.
Theo Kiều Phong thì đống đồ này cũng không quá nặng, xách cũng không quá tốn sức đâu cho nên cũng không cần phải lo Tô Lạc đứng bất động ở đây.
Sự thật là Tô Lạc đang đi một đôi giày cao gót gót vô cùng mảnh, xách mấy túi đại tướng này đương nhiên lại tốn sức, mệt đến nỗi nhe răng nhếch miệng luôn, hình tượng tiên nữ của cô ta giảm đi đáng kể, cũng may là có một nam sinh đi ngang qua nhiệt tình giúp đỡ chủ động xách đồ hộ tống cô giáo đến tận nhà trọ.
Tôm hùm là một món ăn tương đối đắt, nên ít nơi bán, bởi vậy những người bán hàng rong trong chợ nhập hàng từ các chợ thủy hải sản lớn sẽ không nhập quá nhiều hàng một lần. Kiều Phong đến một chợ thực phẩm gần nhà cầu may, sự thật chứng minh là vận may của anh cũng không tồi, một quầy hàng thủy sản còn thừa hai con chưa bán, một con to một con bé, con to tám lạng, con bé nửa cân. Kiều Phong sợ mua con to bụng Lam Sam không chống đỡ nổi nên quyết định chọn con bé thôi. Xách theo tôm hùm Kiều Phong gõ cửa nhà Lam Sam.
Lam Sam nhìn thấy anh đã thật hứng khởi, lập tức dời tầm mắt, nhìn thấy tay anh đang cầm một cái túi, cái túi liên tục động đậy,dọa cô giật mình:
- Cái gì vậy này?
- Không phải sợ, - Kiều Phong an ủi cô. – Chỉ là một con tôm hùm nhỏ thôi. – Nói xong lại mở túi ra cho cô xem.
Một con tôm hùm đỏ đỏ đang giương những cái càng cứng như gọng kìm lên để giễu võ dương oai, cái con khỉ gió này chỉ là một - con – tôm nhỏ thôi nhỉ?
Lam Sam vỗ vỗ ngực:
- Hình dáng thật đáng sợ… - Cô đột nhiên không kịp phản ứng. – Không đúng, anh vừa mua tôm hùm à?
Kiều Phong vô tội:
- Là do cô muốn ăn tôm hùm mà.
Lam Sam không biết nói sao:
- Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi.
Kiều Phong buồn bực, anh cúi đầu nhìn con tôm hùm đang giãy trong tay, cái càng nó bị buộc lại nên rất không vui vẻ. Kiều Phong có phần không vui, anh cẩn thận hỏi thăm:
- Cô không thích à?
- Không không không , không phải thế, tôi cực kỳ thích, nhưng thứ này … thật quá đắt nhé! Mấy trăm đồng một cân đấy! – Lam Sam cứ nghĩ đến cảnh Kiều Phong hoa tay múa chân mà giơ tiền lên đập vào mặt con tôm hùm, lòng cô lại run run.
Hóa ra là sợ đắt tiền, Kiều Phong thở phào nhẹ nhóm, anh mang con tôm hùm quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tôi nuôi được mà.
- Anh nói gì cơ?
- Không có gì, bàn bạc một chút xem cô định ăn nó như thế nào.
- À.
Tuy rằng lòng đang nhức nhối nhưng dù sao cũng mua về rồi, vì tiền đã mất mà phải chén nó thật ngon lành chứ nhỉ. Lam Sam điên điên khùng khùng đi tới, nhận ra con tôm còn bị buộc chặt nên cô không còn sợ nó nữa, cười hì hì đặt trong bếp nghịch.
Schrodinger thấy vậy cũng nghịch theo, một người một mèo chơi đùa vô cùng sung sướng.
- Lam Sam cô muốn ăn gỏi tôm hùm không?
- Tôi không thích ăn đồ sống.
- Được, nếu không hấp nhé? Hoặc là làm tôm hùm sốt?
- Hấp đi.
Sau khi xác định, Kiều Phong liền hành động ngay. Anh bắt con tôm hùm lại và xử lý trên thớt, xoay ngược dao, đập một phát chết tươi.
Schrodinger nhìn Kiều Phong với ánh mắt dành cho một vị đại thần vĩ đại.
Bữa cơm này ăn vô cùng đã nghiện, thịt tôm tươi kết hợp với phương pháp chế biến và nước chấm tỏi của Kiều Phong khi vào miệng vị ngon tuyệt đến mức không sao tả nổi. Thấy Lam Sam thích như vậy Kiều Phong rất hứng chí, lại càng vui vẻ và thấy khá may mắn vì mình may mà không phải tên ngốc không biết tiêu tiền nên chỉ mua một con bé thôi.